Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập

Chương 77: Chương 77: Đao kiếm ước hẹn (3)




Editor: Gấu Lam

A, Diệp thành chủ.

Hắn gọi như vậy thật xa lạ, Diệp Dịch không khỏi có chút mất mát.

Bất quá hắn cũng biết, lần này Tiếu Thanh Sơn mất trí nhớ, muốn cùng hắn nối lại tiền duyên, còn phải từ từ.

Dứt bỏ ba tiểu thế giới không nói, ban đầu nhớ đến chuyện cũ trước kia, trong con ngươi đen của Diệp Dịch cuồn cuộn sóng ngầm.

Đầu tiên cần phải làm là đem hắn che chở dưới cánh chim của chính mình.

Vân tay áo lắc lư, kim văn như có sinh mệnh lay động.

Diệp Dịch đưa tay ra: "Ta tới đón ngươi về nhà."

Tiếu Thanh Sơn hỏi: "Quy Nguyên kiếm tông?"

Diệp Dịch phủ định nói: "Không, là Thiên Cương thành."

Tiếu Thanh Sơn nhướng mày.

Hắn sinh ở kiếm tông, trước hai mươi năm vẫn luôn chờ ở kiếm tông, tuy rằng quan hệ cùng mẫu thân không tốt, nhưng không tới mức trở mặt thành thù.

Tương phản, ấn tượng của hắn đối Thiên Cương thành chỉ giới hạn trong lúc nói chuyện phiếm nghe được bát quái, cùng vị Diệp thành chủ càng là chưa từng gặp mặt.

Diệp Dịch nơi nào mặt dày dám nói Thiên Cương thành là nhà của hắn chứ?

Tiếu Thanh Sơn lạnh nhạt nói: "Ta ngược lại thật không biết mình lúc nào thành người của Thiên Cương thành, lẽ nào ta ở trong mơ đưa bái thiếp cho ngài?"

Nam nhân nở nụ cười hai tiếng, tiếng cười như lông chim, nhẹ nhàng gãi gãi vành tai của hắn.

Tiếu Thanh Sơn không biết làm sao có chút chột dạ, nhỏ giọng hỏi: "Có cái gì vui mà cười?"

Diệp Dịch lắc lắc đầu: "Từ nay về sau, ngươi chính là chủ nhân thứ hai của Thiên Cương thành."

Dứt lời, Diệp Dịch tiến lên, nâng tay Tiếu Thanh Sơn lên, đem một vật đặt ở trong lòng bàn tay của hắn.

Vật kia thờ ơ, xúc cảm nhẵn nhụi, mặt trên điêu khắc hoa văn phức tạp, chính là bạch ngọc lệnh của Thiên Cương thành.

Thấy bạch ngọc lệnh, như thấy thành chủ.

Lông mi Tiếu Thanh Sơn khẽ run, có chút mê man.

Hắn không nghĩ ra, đành mở miệng hỏi: "Tại sao?"

Tại sao muốn đem vật phẩm trọng yếu như vậy giao cho một người mới vừa quen?

Tại sao thái độ của ngươi đối với ta đặc biệt như vậy?

Lòng bàn tay Diệp Dịch dán vào mu bàn tay của hắn, chỉ dùng chút lực, dẫn ngón tay hắn hợp lại, đem bạch ngọc lệnh vững vàng nắm trong tay.

Diệp Dịch rũ mắt xuống: "Đây là đồ vật ngươi sớm nên có được."

Trong khi Tiếu Thanh Sơn suy tư, Diệp Dịch vung ống tay áo lên, biển lửa tắt.

Mất ánh lửa, cả tòa nhà đều bị bóng đêm bao phủ.

Tống phu nhân quỳ trên mặt đất, như một pho tượng đá, mà tiểu quỷ thì bị cố định trên thi thể của Tống lão gia, không thể động đậy.

Chỉ là hai con tiểu yêu, cũng dám động người của hắn?

Sắc mặt Diệp Dịch trầm xuống, thần thức như sơn nhạc đè xuống, Tống phu nhân chỉ cảm thấy một hồi đau đớn truyền đến, hai mắt trợn tròn, như giun dế bò trên mặt đất, năm ngón tay co rút nhanh, nắm được một tay bùn đất.

Cảm giác đau mãnh liệt, hơn nữa cũng không phải là đến từ thân thể, mà là linh hồn bị nghiền ép.

Nàng thậm chí phân không ra tinh lực gào lên đau đớn, chỉ có thể như cá gần chết há to miệng.

Tiểu quỷ đạo hạnh mỏng manh, đã sớm không chịu được loại dằn vặt này, như khí cầu nổ tung, hồn phi phách tán.

Tiếu Thanh Sơn nghiêng đầu đi, không có ngăn cản hắn.

Bị trượng phu lừa dối xác thực đáng thương, nhưng chỉ nên diệt trừ đôi cẩu nam nữ kia, mười mấy miệng ăn Tống gia cũng là vô tội.

Hơn nữa, nếu như ngày hôm nay người đứng ở chỗ này là người bình thường, không có pháp khí hộ thể, sợ là đã sớm chết với nữ yêu trả thù.

Nhân quả tuần hoàn, một thù trả một thù.

Tiếu Thanh Sơn bỏ bạch ngọc lệnh vào trong ngực, ngọc bài biết mình thay đổi chủ nhân, hơi nóng lên.

Diệp Dịch lẳng lặng nhìn, nói: "Đi thôi."

Tự nhiên là về Thiên Cương thành.

Đêm khuya, Diệp Dịch lúc trước khi độ kiếp đưa tới cửu thiên lôi kiếp thanh thế hùng vĩ, đừng nói là Thiên Cương thành, trên đại lục hết thảy tiên gia huyền môn đều có thể nghe thấy lôi đình rít gào.

Chuyện Diệp Dịch tham gia phá đại đạo tạm thời còn chưa truyền khắp tu chân giới, nhưng tu sĩ Thiên Cương thành chính mắt thấy thành chủ cùng lôi kiếp đối kháng mà lông tóc vô tổn, chính là hưng phấn cực kỳ, cảm khái cực kỳ, đồng thời cũng vì chính mình thất vọng cực kỳ.

Bên trong Thiên Cương thành, đèn đuốc sáng choang, cảm xúc các tu sĩ tu luyện tăng vọt chưa từng có.

Trong điện Thái Hi cung, Bạch Tuyền chân nhân đang cắn cán bút, suy nghĩ làm sao không dấu vết khoe thành chủ một phen,lại mơ hồ nhắc nhở bọn danh môn chính phái kia không nên đánh chủ ý lên Thiên Cương thành.

Đúng, Thiên Cương thành mặc dù là môn phái cường thịnh mạnh mẽ nhất, nhưng cũng không phải bạch đạo, cũng không phải hắc đạo, mà là môn phái đứng ở trung lập.

Như cái gì Bách hoa cốc, Quy Nguyên kiếm tông tự xưng là chính phái giữ gìn thiên hạ muôn dân, xem thường Thiên Cương thành bọn họ nhất.

Đáng tiếc, xem thường thì xem thường, bọn họ cũng đánh không lại Thiên Cương thành, chỉ có thể lén lút cắn khăn tay nói lời gièm pha.

Mà Bạch Tuyền chân nhân chính là một trong các trưởng lão Thiên Cương thành, cũng là cánh tay trái bờ vai phải của Diệp Dịch.

Bên trong Thiên Cương thành to nhỏ công việc, đều là do hắn và Bích Hà tiên tử thương nghị.

"Ôi chao, phiền chết rồi, ngày mai tìm người đến viết thôi."

Bạch Tuyền đem thiệp mời viết xong bôi đen, vò thành đoàn, ném vào trong lư hương.

Hắn nhẫn nại không được, làm chuyện không kiên trì được bao lâu, nếu không cũng sẽ không đình trệ ở một cảnh giới lâu như vậy.

Bạch Tuyền ra đại điện, bay đến trên nóc nhà nhìn bầu trời, đã thấy tòa cung điện quạnh quẽ nhất trong Thái Hi cung dĩ nhiên náo nhiệt cực kỳ.

Lý do quạnh quẽ rất đơn giản, thành chủ không thích người khác đến quan tâm sinh hoạt thường ngày, ngoại trừ hai đồng tử quét ở ngoài Bạch Hạc, trong ngày thường không có những người khác có thể bước vào cung điện một bước.

Mà náo nhiệt... Có lẽ cũng không thể gọi là náo nhiệt, chỉ có thể nói là đông người.

Đồng tử tỳ nữ như nước chảy tiến vào cung điện, lại trật tự mà đi ra, toàn bộ hành trình không nói một câu.

Thành chủ đây là nhìn không được gian nhà kia của hắn không nhân khí, muốn bố trí một lần nữa?

Bế có cái quan cũng có thể bế đến thưởng thức thay đổi?

Trong lòng Bạch Tuyền hiếu kỳ, thả người nhảy một cái, không tiếng động nhảy vào ngoài sân điện.

Thấy Bạch trưởng lão đột nhiên xuất hiện,mặt nhóm tỳ nữ cũng không đổi sắc, ở trong Thiên Cương thành, không có gì là không thể phát sinh.

Cửa mở ra, Bạch Tuyền khỏi gõ cửa.

Nếu như thành chủ không muốn gặp hắn, thời khắc chân hắn rơi xuống đất, hắn đã bị trận pháp bắn ra ngoài.

Vào cửa, Bạch Tuyền không khỏi thán phục một tiếng.

Tu chân giới có một thuyết pháp, tức trên đường tu chân muốn diệt tuyệt dục vọng, không thể trầm mê tửu sắc tài vận, hắn tự giác đến chết cũng không làm nổi, nhưng vẫn luôn tin tưởng thành chủ có thể làm được.

Nhưng trước khi thành chủ bế quan, hắn từng có may mắn tiến vào trong điện nhìn, lúc đó trong điện trống rỗng, không có vật trang trí, cũng không có một vật phẩm dư thừa nào.

Lúc đó hắn đã cảm thấy được, Diệp Dịch không hổ là thành chủ Thiên Cương thành, cùng loại tục nhân như hắn không giống như vậy.

Mà bây giờ, trong điện lại xanh vàng rực rỡ.

Trên nền trải thảm, chính là lấy da lông mềm mại nhất trên người hung thú dệt thành, một tấc giá trị liên thành, cốc chủ Bách hoa cốc ẩn giấu một khúc không nỡ dùng, giờ khắc này lại bày khắp đại điện, không để ý chút nào cho người ta đạp.

Còn lư hương, điêu khắc tinh xảo cực kỳ, chính là đại yêu ngã xuống ngàn năm trước, ở buổi đấu giá Côn Lôn đã từng lấy giá trên trời, ai lấy được đều cho rằng trân bảo bị giấu diếm, bây giờ lại bị phóng ra, được sử dụng.

Mà hương bốc cháy bên trong lư hương càng hơn nữa, nguyên liệu đều là linh thảo cực kỳ hi hữu, thiên kim khó cầu, chỉ ngửi thôi, đã có thể bình thản, khơi thông kinh lạc, đối với tu hành rất có ích lợi.

Ôi chao, cái bức rèm che kia, có phải là giọt nước mắt giao nhân làm thành? Một vị trưởng lão của Thanh Vân châu ngẫu nhiên đạt được một khỏa, đưa nó chế thành cây trâm đội ở trên đầu, rất có ý khoe khoang, cũng không biết nàng thấy trang sức trên đầu mình bị xem là màn cửa sẽ có cảm tưởng gì...

Chấn động hơn, cũng bình tĩnh mất rồi.

Chênh lệch quá lớn, đến một tia đố kị cũng không sinh ra.

Bạch Tuyền yên lặng nhìn một vòng chung quanh điện, cảm thấy chính mình đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, đi mỗi một bước đều đạp ở trên kim ngân như núi.

Thành chủ đến cùng xảy ra chuyện gì?!

Sau khi bị sét đánh tính tình đại biến sao?!

Đồng tử ở Bạch Hạc đi ra, nói rằng: "Bạch trưởng lão, thỉnh."

Hắn ở cửa đứng ngốc lâu như vậy, thành chủ sợ là không nhịn được.

Bạch Tuyền được đồng tử dẫn vào nơi thật sâu trong điện, chỉ thấy Diệp Dịch bệ vệ ngồi ở trên bảo tọa, khuỷu tay đặt trên tay ghế, mu bàn tay chống hàm dưới, một cái tay khác thì lại cầm sợi tóc đen tú lệ, đặt ở chóp mũi ngửi, phảng phất giống như mãnh hổ ngửi hoa tường vi.

Mà vị chủ nhân tóc đen kia, thì lại như không xương cốt nằm ở trên giường nhỏ, trên vai khoác một kiện áo đen thêu kim văn, trong lồng ngực ôm một con sói con.

Mỹ nhân tóc dài như thác nước, một đôi mắt hoa đào ngậm lấy ủ rũ, vẫn không thể che giấu ba quang liễm diễm trong đó.

Hắn nằm thật tùy ý, tư thái lại phong lưu không giảm, khiến người vừa thấy liền không thể lãng quên.

Bạch Tuyền không khỏi sửng sốt thất thần một lát, liền nghe mỹ nhân hiệu lệnh cho tỳ nữ: "Màu trắng."

Nhóm tỳ nữ đồng thời nói: "Vâng."

Liền dịu dàng lui ra, trong tay các nàng đang cầm gấm vóc hoa sắc bất đồng, mặt bóng loáng, cảm xúc thượng giai, áo bào khoác trên vai mỹ nhân chính là cùng một chủng loại.

Áo khoác có chút quen mắt, hình như là của thành chủ.

Bạch Tuyền: "..."

Bạch Tuyền trừng mắt nhìn, liền xoa xoa mắt, cuối cùng mạnh mẽ nhéo chính mình một cái."Tê —— "

Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này mới xác định chính mình chưa từng xuất hiện ảo giác.

Thế giới này đến cùng làm sao vậy?!

Là hắn đang mộng du trong khi đắc đạo thành tiên, đạp phá hư không đi một thời không khác, mới thấy thành chủ đang cùng một đại mỹ nhân cười cười nói nói sao?!

Ánh mắt thâm tình kia, mỉm cười sủng nịch, vậy hay đây không phải là thành chủ không gần sắc đẹp giống như lãnh cảm?!

Biểu tình Bạch Tuyền biến hóa nhanh chóng, ngây ngốc một hồi, một phút chốc khiếp sợ, một phút chốc hoài nghi bản thân.

Vầng trán Diệp Dịch nhăn lại, hỏi: "Ngươi đến biểu diễn thay mặt cho bản tọa nhìn?"

Bạch Tuyền điên cuồng lắc đầu: "Không đúng không đúng không phải, thuộc hạ sao dám."

Ai hắn dám không có việc gì tới quấy rối thành chủ, là ngại chính mình sống quá lâu sao?

Bạch Tuyền nỗ lực tỉnh táo lại, con ngươi vẫn không dịch khỏi mỹ nhân, sau đó sói con trong lồng ngực mỹ nhân lập tức nhe răng trợn mắt ngao hắn một cái.

Mẹ ư, cái thế đạo này, súc sinh cũng dám dữ với hắn.

Bạch Tuyền rụt cổ một cái, nhìn chằm chằm ánh mắt lạnh như băng của Diệp Dịch, kiên trì nói rằng: "Thuộc hạ đến đây, là vì bẩm báo chuyện thiết yến với thành chủ."

Diệp Dịch nhấc mắt lên: "Thiết yến?"

Bạch Tuyền gật đầu: "Không sai, thành chủ ngài không biết, đoạn thời gian ngài bế quan đó, Liên Hoa chân nhân Bách Hoa cốc, Thiệu Vân tiên tử Thanh Vân châu cùng Thận Cổ chân nhân Quy Nguyên kiếm tông liên tiếp bước vào độ kiếp cảnh giới, bọn họ tách ra xem xét ngược lại không đáng sợ, liên hợp lại thì rất tàn nhẫn, trong bóng tối đoạt sinh ý của Vạn Bảo lâu chúng ta, còn kém lên mũi lên mặt!"

Nghe thất tên chữ Thận Cổ, Tiếu Thanh Sơn mở mắt ra, liền nhắm lại.

Chưởng môn một lòng chỉ để ý tu luyện, không tham dự chuyện kinh doanh môn phái, việc đoạt mối làm ăn này nhất định là các trưởng lão khác tự chủ trương.

Dưới Diệp Dịch cầm đầu, xem như là đồng ý việc này.

Trách nhiệm của thành chủ, chính là khi người khác tới cửa gây sự, một đao chấm dứt tính mạng ngu ngốc kia, uy chấn bốn phương.

Về phần chiêu hiền nạp sĩ đánh chết kẻ địch cạnh tranh kiếm tiền sống tạm, người nào thích làm thì làm, làm không tốt đưa đầu tới gặp.

Bạch Tuyền xin cáo lui, chuẩn bị sẽ cùng thiệp mời đại chiến ba trăm hiệp đấu, thuận tiện ở trong lòng bát quái quan hệ của thành chủ và mỹ nhân, ngay lúc đó Diệp Dịch nói: "Chờ đã."

Thanh âm hắn nhàn nhạt, lại bởi vì nội lực thâm hậu, tiếng như hồng chung(?), truyền tới mỗi một góc trong điện.

Bạch Tuyền chỉ có thể lui trở về: "Thành chủ có gì phân phó?"

Diệp Dịch trầm ngâm một phút chốc, nói: "Năm nay Chiết Hoa yến diễn ra ở Bách Hoa cốc?"

Bạch Tuyền: "Đúng, Liên Hoa chân nhân trăm năm trước đến một tiểu linh cảnh, vẫn luôn không có cơ hội khoe khoang, lần này đem nó dâng ra làm địa điểm tỷ thí, mấy tiểu tu sĩ còn tưởng rằng Liên Hoa là thật vui lòng tiền tài hào phóng cực kì, ta thấy hắn đã sớm đem bảo vật trong linh cảnh cướp đoạt thất thất bát bát, chỉ để lại mấy pháp khí tầm thường cho người ta làm chút ngon ngọt thôi."

Diệp Dịch không có hứng thú nghe mấy thứ đó, ngón tay gõ tay vịn, nói: "Nội dung Thiệp mời ngươi cũng không tất suy nghĩ, liền viết Chiết Hoa yến đi."

Bạch Tuyền theo bản năng hồi một tiếng "Tuân mệnh", con ngươi chuyển động, mới phản ứng được: "Hả?"

Bạch Tuyền hỏi: "Thành chủ là muốn đoạt quyền chủ sự Chiết Hoa yến?"

Diệp Dịch hỏi ngược lại: "Không được?"

Bạch Tuyền vui vẻ ra mặt: "Thành chủ anh minh, Bách Hoa cốc lớn lối như thế, động tác này vừa có thể biểu lộ ra uy nghiêm của ngài, lại vừa vặn có thể áp chế áp chế nhuệ khí của bọn họ, có thể nói một mũi tên hạ hai con chim."

Diệp Dịch vuốt tóc dài của Tiếu Thanh Sơn, nói: "Khanh Khanh, ngươi an tâm ở chỗ này, nửa tháng sau, Quy Nguyên kiếm tông sẽ tới chỗ này, ngươi cũng không tất trèo non lội suối đi cái gì Bách Hoa cốc kia."

Tiếu Thanh Sơn chỉ mệt mỏi "Ừ" một tiếng.

Khuya khoắt, người tu chân không cần ngủ, hắn thì không được như vậy.

Nụ cười trên mặt Bạch Tuyền đọng lại, nghe ý của thành chủ, hắn muốn làm Chiết Hoa yến, vừa không phải là vì nhục nhã Bách Hoa cốc, cũng không phải là vì thị uy cho Thiên Cương thành, chỉ là vì lưu lại vị mỹ nhân này?

Bạch Tuyền lặng lẽ liếc mắt nhìn Tiếu Thanh Sơn một cái, thanh niên nhắm hai mắt nhỏ ngủ, lông mi dày đặc cong vểnh hạ xuống lộ ra một mảnh màu xanh.

Đèn chong ánh đèn xa xăm, tay ôm sói con của hắn thon gầy lại trắng như tuyết, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh.

Nếu như không phải có pháp khí che lấp, thì hắn hẳn là người bình thường không có tu vi, đến dẫn khí nhập thể cũng chưa hoàn thành.

Hơn nữa... Còn là một ấm sắc thuốc bệnh tật triền miên, sợ là không sống hơn ba mươi tuổi.Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn là lớn mật hỏi: "Thành chủ, xin hỏi vị này chính là...?"

Diệp Dịch yêu thương nhìn thụy nhan của Tiếu Thanh Sơn, thấp giọng nói: "Tiếu Thanh Sơn, sau này cũng là chủ nhân thứ hai của Thiên Cương thành."

Nghe vậy, Bạch Tuyền ngây ngẩn cả người.

Bất kể là tên của mỹ nhân, hay là câu "chủ nhân thứ hai của Thiên Cương thành", đều đủ để làm cho hắn kinh sợ đến lóng ngóng mất.

Thành chủ sát phôi như vậy dĩ nhiên sẽ nguyện ý cùng người cùng nhau trị vì Thiên Cương thành, tin tức này thả ra ngoài, đủ để khiếp sợ toàn bộ tu chân giới.

Bất quá anh hùng khó qua ải mỹ nhân, người rơi vào tình ái, làm chuyện gì đều là có lý do.

Mà Tiếu Thanh Sơn...

Từ khi Kim đan kỳ tới nay, Bạch Tuyền đã mấy ngàn năm không có tự mình đi bộ, một khi đường xá vượt quá một dặm, hắn đều chỉ bay.

Giờ khắc này, hắn lại chậm rì rì đi ở trong Thái Hi cung, ánh trăng chiếu vào trên mặt hồ bên cạnh rừng trúc, hắn tự dưng nhìn ra mấy phần ưu sầu.

Quy Nguyên kiếm tông có một kiếm si, đảm nhiệm đúc kiếm trưởng lão.

Hắn một đời sở cầu, chính là rèn đúc ra một thần kiếm tuyệt thế.

Vì thực hiện giấc mơ này, hắn bỏ vợ bỏ con, chu du đông châu liệt quốc, chỉ vì thu tập vật liệu đúc kiếm.

Tại một ngàn năm trước, hắn về kiếm tông.

Kiếm si tiêu tốn ngàn năm đúc kiếm, hai mươi năm trước, thanh kiếm này rốt cục xuất thế.

Thế nhưng trời không chiều lòng người chính là, dùng một ngàn năm, cơ hồ là một đời thời gian của hắn để đánh bóng thanh kiếm này, nhưng kiếm lại quá tầm thường, cùng kiếm thợ thủ công thế gian chế tạo không có gì khác nhau, thậm chí còn không sắc bén bằng chúng nó.

Nỗ lực trôi theo dòng nước, kiếm si tại chỗ tẩu hỏa nhập ma, tự sát thân vong.

Mà ngày đó, cũng là ngày đứa bé thứ hai của hắn sinh ra.

Thê tử vì hoài niệm người yêu, không để cho hài tử kế thừa dòng họ của trượng phu hoặc là nàng, mà đem tên của thanh kiếm đặt cho nhi tử.

Thanh kiếm tầm thường này, liền gọi là Tiếu Thanh Sơn.

Kiếm si cùng Dư phu nhân ở tu chân giới đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, thiên tư của trưởng tử cũng rất cao, không hơn trăm tuổi, đã bước vào Kim đan kỳ, nhưng Tiếu Thanh Sơn lại không có kế thừa thiên phú của bọn họ, mà tầm thường như thanh kiếm kia.

Đồn đại, ngoại trừ kiếm tông chưởng môn tính cách đôn hậu không đành lòng hại người, trưởng lão còn lại thấy hắn đều một tiếng thở dài, chỉ nói: "Gỗ mục không thể chạm khắc được."

Mà cục gỗ này tư chất kém cũng thôi đi, thân thể cũng suy yếu đến không chịu được.

Nếu không phải tài lực kiếm tông vẫn còn đủ, chưởng môn lo lắng cùng tình đồng môn với kiếm si, có đan dược cho hắn điều dưỡng thân thể, hắn đã sớm chết trẻ khi mới sinh rồi.

Tiếu Thanh Sơn tuy rằng gân cốt kém cỏi, Thận Cổ chưởng môn lại đối với hắn thật là yêu thích, phá thiên hoang thu hắn làm đệ tử chân truyền, đem sở học suốt đời dạy cho hắn, mà Tiếu Thanh Sơn cũng coi như không chịu thua kém, ngoại trừ tu vi và luyện kiếm, cái khác đều học được ra dáng.

Nhưng ở tu chân không thể nâng lên cảnh giới, không thể tập võ bảo vệ mình, liền có ý nghĩa gì?

Bởi vậy, người không ưa hắn trong Quy Nguyên kiếm tông không phải số ít.

Đương nhiên, những thứ này đều là giang hồ đồn, trong đó có mấy phần chân thực, Bạch Tuyền cũng không rõ lắm.

Nhưng từ hôm nay vừa thấy mặt, lời đồn tám chín phần mười đều là thật sự.

Hắn ngược lại không cảm thấy thành chủ tìm một bệnh mỹ nhân có cái gì không tốt, chỉ là tình huống Tiếu Thanh Sơn như thế, cho dù có thuốc treo một hơi, sợ cũng sống không lâu lâu, mà thành chủ cùng trời đồng thọ, sau khi người yêu qua đời thì nên làm gì? Vung kiếm chém tơ tình? Thay đổi tu vô tình ngôn?

Bạch Tuyền rùng mình một cái, tạm biệt, thành chủ tu sát sinh đạo đã đủ hù người, hơn nữa vô tình ngôn, sợ là chút chút lại muốn hủy diệt thế giới mất.

Bạch Tuyền vào phòng, dầu đèn sáng rực, soi sáng ra dung nhan kiều mị của nữ tử.

Hắn nghi ngờ nói: "Bích Hà? Ngươi tới phòng ta làm gì, ta nhắc nhở ngươi, ta không có đoạn tụ chi phích."

Bích Hà liếc mắt khoét hắn một cái: "Cô nãi nãi(?) là tới thăm ngươi một chút ngu xuẩn như ngươi có thể viết ra cái thiệp mời gì, bất quá xem ra ngươi cũng tự mình biết mình, không có viết."

(?): bà.

Bạch Tuyền cười nói: "Viết một phần cứt chó, cầm đốt mà thôi."

Bích Hà khá là tiếc hận: "Đốt làm chi, đây không phải là rất xứng đôi thân phận của bọn họ?"

Bạch Tuyền than thở: "Miệng ngươi thật là tổn hại."

Hắn ngồi xuống trước mấy lá thư trước, rút ra bút lông sói: "Bất quá bây giờ tình huống có biến, chúng ta cần viết thiệp mời Chiết Hoa yến."

Bích Hà: "Ngươi nói tỉ mỉ chút."

Bạch Tuyền đem nghiên mực đến trước mặt nàng, nói: "Mài mực, thỉnh."

Bích Hà vén tay áo lên, liền nghe Bạch Tuyền nói: "Thành chủ khai khiếu(?), tìm đại mỹ nhân về giữ nhà, phô trương vô cùng, lão tặc Ti Hưu của Vạn Bảo lâu thấy, sợ là đôi mắt đều phải trừng rớt ra ngoài, chỉ hận chính mình lớn lên không có một gương mặt đẹp..."

(?):Lỗ trên cơ thể con người, theo cách gọi của đông y. Hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng là bảy khiếu trên mặt. Khả năng đặc biệt có tính chất bẩm sinh đối với một loại hoạt động nào đó. Ở đây ý nói DD đã chịu tìm bạn đời về rồi, chịu mở mắt rồi.

Phí lời quá đi.

Bích Hà không thể nhịn được nữa, vỗ bàn: "Nói chính sự."

Bạch Tuyền: "Há, nhị thành chủ muốn đi tham gia Chiết Hoa yến, thành chủ lười chạy, liền gọi chúng ta giết giết uy phong Bách Hoa cốc, đoạt tiệc rượu của bọn họ."

Bích Hà cau mày: "Nhị thành chủ? Còn chưa có hợp tịch mà."

Bạch Tuyền nói: "Thành chủ nói, sau này Thiên Cương thành mỹ nhân quản. Ai... Ngươi biết nhị thành chủ là ai?"

Bích Hà: "Ngươi bán nút cái rắm ấy, thấy người của thành chủ là ta sao?"

Bạch Tuyền sờ sờ mũi: "Là Quy Nguyên kiếm tông Tiếu Thanh Sơn."

Nghe nói như thế, nghiên mực thạch rơi xuống đất, mực nước tung toé.

Đồng tử Bích Hà thu nhỏ, bật thốt lên: "Ngươi nói cái gì?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.