Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập

Chương 42: Chương 42: Lọ hoa ảnh đế (6)




Editor: Gấu Lam

Tiếu Thanh Sơn đem tóc mai buông xuống vuốt đến tai sau, tạo hình phát quan buộc cao như cây hoa lô-bê-li, hai dây gấm màu trắng từ trên búi tóc bay xuống thắt lưng. Cậu bắt đầu hối hận vai nam chính mặc thập phần tao bao trường bào màu bạc mang theo hoa văn tối tăm ở ngoài còn khoác một chiếc áo khoác màu lam đậm, bộ quần áo tầng tầng lớp lớp như mười hai kimônô xếp lại, mặc vào chúng nó liền tốn không ít thời gian.

Cậu đi tới trước mặt thợ chụp ảnh, hỏi: "Có thể bắt đầu chụp sao?"

Dưới bàn tay của chuyên gia trang điểm, đuôi mắt của cậu bị kéo dài lên, mang chút xíu mùi vị mắt phượng, môi châu hơi hé ra, tự mang ba phần ý cười. Lâm Linh không nhịn được vui vẻ cảm khái, hoá trang thuật không hổ là một trong ba ảo thuật lớn của Châu Á, ngũ quan Tiếu Thanh Sơn rõ ràng không có thay đổi gì lớn, nhưng khí chất cả người lại từ quạnh quẽ mang tới từng tia từng tia tươi đẹp. Lâm Linh bên cậu mấy tháng, trong tuần đầu thời khắc nào cô cũng ở vào giai đoạn tim ầm ầm nhảy, thật vất vả thích ứng ông chủ mỹ nhân của mình, hiện tại thấy dáng vẻ ấy của cậu, tim lại không bị khống chế điên cuồng loạn động lên.

Thợ chụp ảnh sửng sốt một lát, một là kinh diễm với tướng mạo của cậu, thứ hai là bởi vì âm thanh giòn như ngọc thạch đụng nhau truyền vào tai,bên trong ý cười ôn nhu lại mang đến sự lạnh lẽo của núi xa tuyết lãnh, hoàn toàn phù hợp tính cách thiết lập của vai nam chính Ôn Tuyết Lai: Đa tình lại vô tình.

Thấy thợ chụp ảnh ngơ ngác nhìn chính mình, Tiếu Thanh Sơn có chút không dễ chịu, bất đắc dĩ nói: "Tỉnh lại đi."

Thợ chụp ảnh này mới phản ứng được, hưng phấn mang Tiếu Thanh Sơn đi đến trung tâm đài nhiếp ảnh.

Ôn Tuyết Lai chính là thiên sư, vốn nên thanh tâm quả dục, nhưng hắn lại tửu sắc tài vận không một không dính, càng chưa bao giờ mặc đạo bào, chỉ học công tử nhà giàu mặc cẩm y. Vì thân phận kiệt xuất hắn, tổ trang phục phí hết tâm tư, trên áo bào điểm rất nhiều nguyên tố đạo gia, áo khoác cũng thêu hoa văn tiên hạc, dù vậy, hắn thoạt nhìn cũng hoàn toàn là tiểu thiếu gia không ăn khó khăn nhân gian.

Trên thực tế, trong phim, thứ duy nhất có thể để cho người khác nhớ tới hắn là đạo sĩ, cũng chỉ khi hắn lấy ra phù triện.

Chu sa phù triện đã sớm đặt trên bục đạo cụ, Tiếu Thanh Sơn cầm lên hai tấm bùa, theo yêu cầu thợ chụp ảnh ngồi ở trên đài, để cho ống kính đặc tả gò má.

Hắn kéo tay áo dày nặng lên,cánh tay thon gầy, mỏng mang lộ ra, cùng áo khoác màu lam đậm bắt đầu so sánh, thông suốt trắng nõn như là một khối bạch ngọc phẩm chất thượng thừa. Xương trụ nối cổ tay cùng bàn tay hơi nhô ra, bóng ngã giữa ánh sáng và bóng tối. Tấm bùa triện kẹp ở giữa đốt ngón tay thon dài, phảng phất cũng sinh ra linh hồn, như là một con bướm sắp giương cánh bay ra khỏi lá khô.

Hắn diêm dúa lẳng lơ lại mang một tia lạnh nhạt, phảng phất là một nắm hoa khô chôn ở trong tuyết, màu sắc sắp trút hết, thế nhưng màu sắc nơi sâu nhất, lại vẫn cứ lưu lại sự sáng quắc diễm lệ.

Thợ chụp ảnh đã bị sắc đẹp đầu độc đến sắp điên cuồng, âm thanh màn trập liên tực, trong miệng la hét: "Ánh mắt giao lưu! Để khán giả ghi nhớ con mắt của cậu!"

Vì vậy, xuyên thấu qua ống kính đen ngòm, cặp con ngươi nhạt màu tinh khiết như hồ nước sau cơn mưa bình tĩnh liếc nhìn lại đây, trong nháy mắt đó, phảng phất có gió phất qua, thợ chụp ảnh nhận ra được một hơi khí lạnh, lại thấy tuyết rơi đầy trời, ở góc tường một cành hoa lại hàm súc tràn ra gần một nửa, chứng kiến đông cùng xuân giao mùa.

"... Không được!" Thợ chụp ảnh trầm mặc một lát, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, người chung quanh sợ đến run lên một cái, lộn xộn trở lại bên trong phòng chụp ảnh. Bọn họ thầm nghĩ, vậy cũng không được, yêu cầu của Lý ca rốt cuộc là cao bao nhiêu chứ?!

Thế nhưng hành động kế tiếp của thợ chụp ảnh lại nằm ngoài phản ứng của bọn họ, hắn cũng không có đối Tiếu Thanh Sơn đưa ra tí tẹo kiến nghị nào, mà là khiêng camera nặng nề lên, bắt đầu chậm rãi tiến lên vây quanh đài nhiếp ảnh, đôi mắt không nháy mắt một chút, động tác dưới tay không ngừng, đem mỹ nhân giữa đài mỗi một góc độ đều chụp xuống.

Từ bên trong cuồng nhiệt tỉnh táo một khắc kia, thợ chụp ảnh mới phát hiện bờ vai của chính mình cùng cánh tay đều vì thời gian dài giơ lên cao mà ê ẩm sưng như cọng chì dài.

Thấy mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mình chằm chằm, thợ chụp ảnh ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ai nha, không kìm lòng được, các người hiểu, nghề này của chúng ta nhìn thấy người đẹp đẽ liền không nhịn được vẫn luôn chụp —— dù sao chỉ chụp một góc độ vậy cũng quá đáng tiếc!"

Hắn xem lại ảnh trong máy chụp hình, sau khi hài lòng, hắn ngượng ngùng đi lên phía trước, chậm rãi đến cạnh Tiếu Thanh Sơn nói: "Thầy Tiếu, xin lỗi, tôi vừa nãy thực sự là quá đường đột. Ngài có mệt hay không, tôi pha chén trà cho ngài?"

Tiếu Thanh Sơn xoa nhẹ sau cổ, từ chối nói: "Không cần, không làm phiền ngài."

Thợ chụp ảnh: "Tôi rảnh rỗi —— "

"Sầm lão sư, cô trang điểm thật là xinh đẹp, tôi đã không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn ảnh hóa trang của cô rồi đó!" Lâm Linh đối Sầm Trúc mới vừa vào cửa la lớn, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, hai tay gộp thành loa, "Lý ca, Sầm lão sư đến!"

Thợ chụp ảnh dùng ba từ biểu hiện ra nội tâm ngũ vị tạp trần: "À... ồ, tốt."

Ngày hôm nay không có nhiệm vụ quay chụp nào, Tiếu Thanh Sơn trực tiếp đi tháo trang sức, Lâm Linh đi theo bên cạnh, hồi tưởng lại Diệp tổng dặn dò, âm thầm nắm tay: Ông chủ, có Lâm Linh tôi theo bên người, nhất định giúp ngài đem mấy con chó có ý đồ đục khoét toàn bộ đánh đuổi!

Bên trong phòng chụp ảnh, bầu không khí nhiệt liệt vừa nãy đã biến mất đến thất thất bát bát, thợ chụp ảnh ấn xuống màn trập, có chút hồn vía lên mây.

Sầm Trúc thân là tiểu hoa đán đang "hot", tướng mạo tự nhiên thập phần xinh đẹp, nhưng thời điểm hắn chụp ảnh lại luôn cảm thấy không thuận lợi bằng vừa nãy, trình độ bức ảnh rõ ràng là trước sau như một, không tìm được khuyết điểm, nhưng cũng thật giống ít đi điểm gì.

Sau khi quay chụp kết thúc, thợ chụp ảnh mới ý thức tới, đó chính là linh khí.

Hắn một bên thu thập dụng cụ, vừa cùng ánh sáng sư tán gẫu: "Lúc trước tôi còn lo lắng thầy Tiếu có thể câu nệ hay không, bây giờ nhìn lại là tôi lo xa rồi, có người trời sinh liền thích hợp sinh sống ở dưới ánh đèn tụ quang, mọi cử động có thể trở thành tiêu điểm, cái này kêu là thiên phú."

**

Lại nói diễn viên ở bên kia chụp ảnh, bên này Quách đạo cũng không có nhàn rỗi, ở tràng địa loanh quanh kiểm tra bố cục, thuận tiện chỉ huy tổ mỹ thuật điều chỉnh một ít vật bày ra vị trí.

Hắn một bên tra xét, một bên viết viết vẽ vời trong sổ ghi chép.

Chỉ đạo mỹ thuật đem một đóa hoa cắm vào trong bình: "Lão gia ngài hà tất khổ cực như vậy, tôi xem bạn trong vòng của ngài cũng không mệ như ngài, cái đạo diễn Không Miêu không phải gửi cho ngài một quyển phương án quay chụp sao?"

Quách đạo nói rằng: "Có chuyện như thế thật, nhưng một tân nhân như cậu ta có thể biết cái gì? Tôi không tự mình làm đao, làm sao yên tâm chứ?"

Vào ngày Quách đạo đến đoàn kịch, Không Miêu liền gửi email cho hắn, sau khi download xong phụ kiện, hắn phát hiện bên trong dĩ nhiên là toàn bộ phương án kịch bản quay chụp, bao gồm phân kính, vị trí đứng, ánh sáng... Cơ hồ hết thảy hạng mục công việc đều phân.

Quách đạo đầu tiên là kinh ngạc, sau là tức giận, con mẹ nó cậu lấy một quyển sách hư thì có thể điều khiển toàn bộ đoàn kịch?

Cơn phẫn nộ hạ, hắn chụp ảnh phun tào trong vòng bạn bè:

【 Hiện tại đạo diễn đều thoải mái như vậy, không cần theo tổ, một quyển phương án đi khắp thiên hạ? 】

Bạn tốt của hắn đều là nhân sĩ trong nghề, dồn dập bình luận biểu thị khó mà tin nổi.

Thế nhưng Quách đạo sau khi tỉnh táo lại, liền cân nhắc đến lượng công việc khổng lồ như thế, Không Miêu một người phải hoàn thành cũng phải tiêu tốn một phen thời gian cùng tâm huyết, mặt thành kiến đối với hắn cũng tiêu thất đi nhiều, nhưng trong lòng Quách đạo vẫn thở dài, nếu hắn không phải lành làm gáo vỡ làm muôi (?), thì vì sao không tới tổ, không duyên cớ lưu lại một phiên bêu danh? Lẽ nào thật sự như người sản xuất Bành từng nói, mỗi người đều có khó xử?

(?):thể hiện sự quyết liệt, kiên quyết làm đến cùng, không cần biết hậu quả thế nào.

Tuy rằng lửa giận bớt không ít, nhưng Quách đạo ở trong vòng giải trí trà trộn nhiều năm như vậy, chỉ đạo ra nhiều bộ tác phẩm nổi danh, một chút tính khí vẫn phải có, lần này hắn tự hạ tư thái trở thành phó đạo diễn, trong lòng vốn là ẩn một luồng oán khí, còn bị một người mới gửi phương án quay chụp cách không chỉ điểm, không khỏi tự giễu nói: "Tâm tư của cậu ta đây là muốn trở thành một Yuzhe Guni tiếp theo sao?"

Yuzhe Guni là một trong các đạo diễn nổi danh nhất thế giới, lúc vào trại giam thì viết kịch bản, cũng chỉ điểm trợ thủ của hắn giúp hắn hoàn thành quay điện ảnh.

Chỉ đạo mỹ thuật ha ha nói đùa: "Ngài đừng nói, hắn cứ trốn trốn tránh tránh, nói không chắc bản thân còn thật ở trong ngục ngồi xổm đó!"

Quách đạo lườm hắn một cái: "Rất X tư có thể ôm cây cọ vàng, phim này của chúng ta chỉ có thể được cái chổi vàng."

Nói xong, Quách đạo liền chuyển một vòng trên sân, chỉ huy nói: "Ok, nhiệm vụ kết thúc, mọi người đi ăn cơm đi!"

Sau khi ăn cơm tối xong, Quách đạo trở về phòng, mở ra bút ký bắt đầu thiết kế phân kính. Hắn chưa đọc hoàn chỉnh phương án Không Miêu gửi tới, cũng không có ý định chọn dùng nó, phải biết tại thực tế trong quá trình quay chụp, thường thường bất ngờ xảy ra, diễn viên đùa giỡn đại bài muốn lâm thời dùng thế thân đều coi là bình thường, trời không tốt cảnh khu đổ nát thì coi như mi xui xẻo...

Nói chung, bởi vì một số nguyên nhân, sửa chữa phương án quay chụp cũng là chuyện thường, ngược lại chính đạo diễn không ở hiện trường, trời cao hoàng đế xa, thời điểm đó Không Miêu hưng binh vấn tội đến, hắn cũng hoàn toàn có thể tìm lý do lừa gạt. Hơn nữa đoàn kịch mỗi một ngày đều tốn tiền, kinh phí dùng hết rồi, chính đạo cho dù tức giận, cũng không thể xóa cuộn phim làm lại?

Chờ Quách đạo hết bận công tác, rảnh rỗi liền đối với phương án của Không Miêu sinh ra hiếu kỳ. Hắn lầm bầm: "Để tôi xem một chút cậu có thể có năng lực như thế nào."

Từ trong giá sách lấy ra quyển phương án quay chụp.

Hắn tưởng chính đạo chỉ là một người mới, lý luận suông tầm nhìn thiển cạn, trên phương án tất nhiên sẽ phạm một ít sai lầm, muốn nâng năng lực đạo diễn còn phải tự mình đến hiện trường trải nghiệm mới được. Thế nhưng hắn nhìn một chút thì phát giác không đúng, phân kính trong này, vị trí đi cùng vị trí đứng đều có thể coi như hoàn mỹ mà liên hợp lại cùng nhau, không giống như là tác phẩm của người mới, hoặc là nói, nếu như cậu ta là người mới, vậy hắn nhất định thiên phú dị bẩm.

Chẳng lẽ là đạo diễn có tiếng khoác áo vest?

Quách đạo còn không kịp ngẫm nghĩ nữa, liền bị Bành Đồng gọi xuống uống rượu, quyển phương án cũng đặt ở trên bàn, không người hỏi thăm.

**

Ngày thứ hai, đoàn kịch bắt đầu chính thức khởi quay.

Bởi khoảng thời gian rất lớn, các diễn viên khác trong đoàn còn có an bài khác, Quách đạo cũng như rất nhiều đạo diễn, không có ấn tuyến thời gian, mà là bay qua quay luôn.

Tiếu Thanh Sơn lười biếng dựa vào ghế, chống đỡ cằm vây xem Sầm Trúc cùng Ngu Lập đối diễn.

Tình cảnh này chính là nữ một Vân Tri Nguyệt trong hoa xuân rực rỡ cùng nam nhị Thường Lãng gặp gỡ, hắn đối Vân Tri Nguyệt vụng trộm nảy sinh tình cảm, Vân Tri Nguyệt lại không cảm giác chút nào, mà thầm mến ân cứu mạng nàng Ôn Tuyết Lai.

Đúng, ( Thành Nam Nguyệt) chính là một bộ kịch cẩu huyết tam giác rất cũ, nam chủ phụ trách cặn bã, nam nhị phụ trách thâm tình, nữ chủ phụ trách nhảy qua nhảy lại giữa hai nam nhân.

Nói chung, đây coi như là tiền kỳ quan trọng nhất của một tuồng kịch, cũng vì chôn xuống yêu hận gút mắc ba vai chính sau này, thế nhưng Sầm Trúc cùng Ngu Lập biểu hiện lại không như ý muốn.

Theo lý tới nói, Sầm Trúc diễn phim truyền hình tuy rằng không nhiều, nhưng đã có vài bộ, cô không phải lần đầu diễn, đã sớm nên quen thuộc máy quay lần theo. Nhưng biểu hiện của cô vô cùng gấp gáp, lời thoại đọc gập ghềnh trắc trở, trên cổ mang theo mồ hôi hột. Còn kỹ năng diễn xuất của Ngu Lập vốn là không tốt, ở tình huống như vậy càng phát huy thật gay go.

Hai người kia gộp lại quả thực là vô cùng thê thảm.

Quả nhiên, Quách đạo không nhìn nổi, kêu dừng nói: "Cắt! Sầm Trúc, Ngu Lập, các người tới xem một chút chính mình diễn ra cái gì?"

Hai người đi tới trước máy quay, nhìn chính mình bên trong màn ảnh lúng túng diễn, đều mặt đỏ tới mang tai.

"Tiểu Ngu kinh nghiệm không đủ tôi không trách tội, kỹ năng diễn xuất không tốt có thể tôi luyện, thế nhưng Sầm Trúc cô là chuyện gì xảy ra?! Cô đi vào vòng bao lâu, tới lời thoại cũng không đọc hết được?"

Sầm Trúc tay giao chồng lên nhau đặt ở trước người: "Quách đạo xin lỗi, ngày hôm nay thân thể tôi có chút không thoải mái, khả năng khí hậu không hợp. Tôi bảo đảm ngày mai tuyệt sẽ không như vậy, bằng không các ngài trước tiên để Tiếu lão sư diễn trước đi."

Cô mặt mày buông xuống, một bộ dáng mặc đánh mặc mắng, Quách đạo nhìn trạng thái cô thực sự không ổn, liền cho cô đi nghỉ trước một phút chốc, ở bên này cùng Ngu Lập giảng nhân vật.

Sầm Trúc cúi đầu bước nhanh trở về chỗ ngồi, trợ lý vội vàng bưng trà đưa nước cho cô, chuyên gia trang điểm lại đây bổ trang giúp cô, cô thì lại kiên trì xem kịch bản dày đặc kia.

Đợi đến sau khi chuyên gia trang điểm đi, cô lập tức đem kịch bản để ở một bên, lấy điện thoại di động ra nhắn vài chữ cho người đại diện.

- Sầm Trúc: [ hỏng mất ][ hỏng mất ]

- Lục tỷ: Sao vậy?

- Sầm Trúc: Lười biếng bị phát hiện rồi! [ phát điên ]

- Lục tỷ:... Mất bò mới lo làm chuồng, thôi thời gian vẫn chưa muộn.

Sầm Trúc để điện thoại di động xuống, thở dài một hơi.

Người khác muốn làm lại, là vì hắn là kẻ chăn, thế nhưng khi ngươi là dê, liền hận không thể chạy trốn càng xa càng tốt rồi!

Cô gia nhập đoàn kịch Thành Nam Nguyệt, hoàn toàn là một cái ngoài ý muốn —— cô và Tinh Ngu ký kết hiệp ước yêu cầu cô nhất định phải tiếp thu bất kỳ kịch bản mà công ty đưa, sáng sớm ngày nào đó cô vừa mở tin nhắn, liền biết được tin dữ —— mình bị đoàn kịch Thành Nam Nguyệt bắt đi lính rồi!

Sầm Trúc biết đến đoàn kịch Thành Nam Nguyệt lúc thử kính rất ít ỏi, cũng không tìm được ứng cử viên thích hợp cho vai nữ chính, nhưng cô trái lo phải nghĩ cũng không hiểu chính mình nơi nào đắc tội Tiếu Thanh Sơn, tại sao lại chọn cô chứ?!

Lúc người đại diện nhắc nhở, cô mở ra weibo, phát hiện mình trúng thưởng.

Cô luôn là vật cách điện của các giải thưởng, mấy vạn blog nhỏ tất cả đều nhận được thưởng, nhưng không bao gồm cô. Lần này cao tầng Tinh Ngu yêu cầu, cô thân là nghệ nhân nhất định phải chống đỡ cái cột này, đi theo mọi người cùng nhau xoay chuyển weibo, sau đó cô liền nghênh đón lần đầu tiên trúng thưởng trong đời—— phần thưởng: nữ chính ( Thành Nam Nguyệt).

Sầm Trúc lúc đó nước mắt chảy xuống, mẹ nó mày sống một đời, đều là cuộc sống chết tiệt này.

Sầm Trúc bi phẫn đan xen, cô vốn ở giai đoạn mấu chốt chuyển hình sự nghiệp, công ty cho cô công việc này, cô quả thực hoài nghi là công ty thấy nhân khí của cô kéo dài đê mê, muốn bồi dưỡng người mới tiếp nhận vị trí của cô.

Bởi bản thân hoài nghi, Sầm Trúc cũng không có tâm tình chuẩn bị kịch bản.

Cô vốn tưởng rằng chính đạo cùng biên kịch đều thần kỳ mất tích thì trong đoàn có thể thỏa mái chèo, nhưng cô không nghĩ tới Quách đạo sẽ nghiêm túc như vậy, bảng lời thoại nhắc nhở cũng không cho dùng!

Thời điểm Sầm Trúc cắn răng gặm kịch bản, bên tai lại vang lên tiếng trợ lý kinh ngạc thốt lên: "Sầm tỷ, chị xem!"

—— xem cái lông á bà đây còn đang học thuộc lòng thoại được không?

Lời tuy như vậy, xem cuộc vui dù sao cũng hơn học thuộc lòng thoại, Sầm Trúc ngẩng đầu nhìn phía giữa sân, vừa nhìn, nhưng cũng không lo đến kịch bản nữa, ngược lại đắm chìm trong biểu diễn của hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.