Editor: Gấu Lam
【 Quách Nhị Cẩu: quán bar Chanh Xanh Mông, B209 】
Chiếu theo địa chỉ trong tin nhắn gửi tới, Cố Tử Xuyên tìm được quán rượu.
Ở Nhất trung đọc sách một năm, hắn vẫn là lần đầu tiên biết đến phố cũ phụ cận trường học còn giấu một nơi ăn chơi trác táng như vậy.
“Không phải là hắc điếm(?) đi... Quách Nhị tìm địa phương rách nát gì thế.” Cố Tử Xuyên oán trách, đi xuống lầu.
(?): nơi kinh doanh bất hợp pháp
Quách Nhị là hồ bằng cẩu hữu đầu tiên của hắn, thường thường gọi hắn ra đây vui đùa, ngày hôm nay cũng là Quách Nhị kêu hắn ra, nói muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Kinh hỉ thì không thấy, nhạc rock đinh tai nhức óc ngược lại khiến cho màng tai hắn sắp nổ tung.
Cố Tử Xuyên vội vàng đi xuống lầu hai, cho dù cách một tầng, như trước có thể nghe thấy trên lầu nam nữ cuồng bước nhảy cùng rít gào.
Mắng một câu, hắn gõ vang cửa B209.
Răng rắc một tiếng, khóa cửa mở, người xuất hiện cũng không phải tên Quách Nhị Cẩu, mà là một suất ca vóc người cao gầy, chiều rộng của vai eo hẹp.
Người kia mở ra một đôi lông mi dày đặc, đuôi mắt hơi vểnh lên câu nhân. Xuống chút nữa xem, trên mặt của hắn mang theo khẩu trang màu đen, nhưng che lấp không được sống mũi cao.
Cố Tử Xuyên cảm thấy được vị suất ca này có chút quen mắt, còn không phản ứng lại, liền bị hắn kéo lại cổ áo, quăng vào trong nhà.
“Con mẹ nó mày ——!” Cố Tử Xuyên té lăn trên đất, mới vừa phun ra hai chữ thô tục, còn kém xíu sợ đến hồn cũng không còn.
Chỉ thấy lô ghế riêng trên ghế salông, Hồ Khải Luân buổi chiều mới cùng hắn tiến hành giao dịch PY đang ngồi ở đó —— người kia tinh thần uể oải phải nhường người đáng nghi kia lô ghế riêng kia đất đai đều bị hắn ma sát.
“Nhìn thấy tiểu đồng bọn vui vẻ không?” Diệp Dịch hờ hững kéo xuống khẩu trang, đóng cửa.
Cố Tử Xuyên trợn to hai mắt,tránh về phía sau: “Diệp Dịch! Mày làm gì?!”
“Cho mày cái “Kinh hỉ“.” Diệp Dịch tay cắm ở trong túi, mặt không thay đổi nhìn xuống Cố Tử Xuyên đang sợ hãi, “Mày không phải rất chờ mong sao?”
“Mày giấu Quách Nhị Hào nơi nào?!”
“Không có, tụi tao là bạn học cũ, tao nói cho hắn biết trên tay tao có bức ảnh hắn và bạn gái trước đó uống rượu, hắn liền bán đứng mày.” Diệp Dịch lạnh lùng nói, “Mày xem, tình yêu khiến người ta cao thượng.”
Không tâm tư tìm tòi nghiên cứu quan hệ của Quách Nhị cùng Diệp Dịch, Cố Tử Xuyên phản tay sờ xoạng bàn dâng trà, nỗ lực tìm đồ vật phản kích: “Diệp Dịch, tao và mày không thù không oán, mày như vậy không ôn lắm đâu?”
“Không thù không oán?” Diệp Dịch ngoạn vị niệm cái từ này, “Vậy chuyện bỏ thuốc này là Hồ Khải Luân vu hại mày?”
Cố Tử Xuyên biến sắc, trừng mắt Hồ Khải Luân một cái, nghiến răng nghiến lợi.
Đầu ngón tay chạm được dao gọt hoa quả băng lãnh, hắn tâm trạng bình ổn, đứng lên:
“Mày muốn làm gì, đánh tao?”
“Yên tâm, tao là người chủ nghĩa hòa bình, không thích đánh đánh giết giết.” Diệp Dịch cười cười, ngữ điệu ôn hòa, “Cho nên mày có thể đem dao thả xuống, nếu không công nhân quán bar làm vệ sinh ngày mai sẽ nhìn thấy mày chôn ở trong bồn cầu uống nước.”
“Tao cút mẹ mày đi!” Trên thái dương Cố Tử Xuyên nổi gân xanh, nắm dao gọt hoa quả hướng Diệp Dịch đâm tới.
Một giây sau, lực đạo đáng sợ từ bụng của hắn truyền đến, Cố Tử Xuyên đau đến buông tay ra, dao gọt hoa quả rơi trên mặt đất. Hắn bị Diệp Dịch nâng lên, chân rời khỏi mặt đất, bay nhảy như là một con gà cổ hoa lau bị người bắt được.
Diệp Dịch mỉm cười: “Xem ra khẩu vị của mày tương đối đặc biệt.”
Cảm giác không đạp được mặt đất làm cho hắn sợ hãi, Cố Tử Xuyên vội vã xin tha: “Tôi sai rồi, Diệp ca, xin lỗi! Cầu cậu thả tôi xuống dưới!”
“Mày xuống dưới cho tao một đao làm sao bây giờ? Tao rất sợ.” Diệp Dịch thở dài một hơi, “Dù sao tao là một thiếu niên tay trói gà không chặt.”
—— Mày nói lời này lương tâm sẽ không đau sao?!
Cố Tử Xuyên sầm mặt lại rồi, cầu khẩn nói: “Tôi nói thật, tôi xin thề, tôi không dám phản kháng, tôi sẽ đi ra ngoài 200 mét!
Cảm giác cổ áo căng thẳng buông lỏng, hắn lảo đảo mà ngã hai bước, chân đều như nhũn ra.
“Chúng ta tới đó thương thảo một chút mày cùng tiểu Hồ mưu hại Nguyệt tỷ của chúng tao, cộng thêm vừa nãy ý đồ đâm cho tao một cái lỗ đi.” Diệp Dịch tùy ý vỗ tay một cái, như là vỗ tro bụi, “Tổn thất phí tinh thần thường thế nào?”
“Tôi, tôi có thể chuyển khoản cho cậu, cậu cần bao nhiêu tiền?” Cố Tử Xuyên run rẩy rẩy mò ra điện thoại di động của chính mình, mới vừa thoát lại bị Diệp Dịch đánh nữa.
Cố Tử Xuyên run cầm cập: “Ngài lại làm sao?”
“Tịch thu công cụ gây án. Không chiếm tiện nghi của mày, thay đổi rõ ràng bồi cho mày một hồi tình yêu điên loạn 8(?).” Diệp Dịch ghét bỏ mà liếc mắt nhìn hắn, “Nhìn thấy ba lô trên ghế salông không? Mở ra.”
(?): số 8 (八: Bā) đọc gần âm với từ nhé (吧: ba)
“Ồ...”
Mở ra dây kéo, vật nguỵ trang đến mức chật ních lập tức tràn ra, Cố Tử Xuyên nhất thời sởn cả tóc gáy.
Hắn run rẩy lấy ra một cái quần áo thủy thủ vải vóc thật là ít ỏi, ôm hi vọng yếu ớt hỏi: “Diệp ca, đây không phải là cho tôi mặc đi.”
Diệp Dịch lắc đầu, Cố Tử Xuyên mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy hắn nói: “Mày mặc bộ đồ kia, một chút thẩm tra.”
Thẩm tra? Một chút cái gì thẩm tra?!
Cố Tử Xuyên cả kinh, TV bị mở ra, hai thiếu nữ nhảy nhảy nhót nhót xuất hiện ở trên màn ảnh, kèm theo tiếng Nhật ca nhảy vui vẻ.
Vũ đạo động tác thập phần ấu trĩ, nhưng bởi vì tiểu cô nương lớn đến đáng yêu, cũng rất vui tai vui mắt.
Âm thanh ma quỷ truyền đến: Mày xem, đáng yêu không? Có kích động hay không, kinh hỉ hay không?”
Cố Tử Xuyên nỗ lực thuyết phục hắn: “Diệp ca, như vậy không tốt đâu, tôi một nam nhân ngũ đại tam thô, mặc ra vô cùng khó nhìn...”
Diệp Dịch mỉm cười tốt lành: “Tin tưởng chính mày, mày có thể, đúng không tiểu Hồ?”
Hồ Khải Luân chết lặng gật đầu, giúp Cố Tử Xuyên đem quần bồng bồng hồng nhạt sợi hoa dưới đáy ở balo sau lưng rút ra, con tiện còn móc ra đôi tất sợi tơ tằm cùng một bình sơn móng tay ánh huỳnh quang màu hồng.
Cố Tử Xuyên còn muốn lần nữa chống lại, Diệp Dịch nói: “Hay là nói mày khá thích chơi vlog? Lá phong ở phố đó phong cảnh không sai, còn có thể tìm người qua đường hỗ động.”
“Không được không được, như như vậy tốt rồi!” Hồ Khải Luân run lẩy bẩy, đem tóc giả màu vàng cuộn sóng đội lên đầu Cố Tử Xuyên.
Diệp Dịch dựa vào ở trên cửa, lạnh lùng nhìn hai người bận việc, lãnh khốc chỉ huy: “Sơn móng tay đừng quên bôi cả móng chân.”
Thời điểm cảm giác hơi lạnh từ trên chân lan tràn ra, Cố Tử Xuyên cảm thấy được tâm lý chính mình có thứ gì nát tan đến rối tinh rối mù, máu chảy thành sông, dưới khố làn váy cảm giác mát mẻ sưu sưu sẽ làm cho hắn hỏng mất.
Tiếu Thanh Sơn quét những đề những năm qua, nằm ở trên giường mềm mại, đang chuẩn bị ngủ, điện thoại di động đột nhiên chấn động một chút.
【 Tình nguyện ta không có suất như vậy: Chia sẻ phát sóng trực tiếp. 】
【 Không Miêu:? 】
【 Tình nguyện ta không có suất như vậy: Cậu xem một chút. 】
Tiếu Thanh Sơn bấm vào, trầm mặc.
Trong hình, hai thằng con trai cánh tay thô chân thô mặc váy rõ ràng không vừa vặn, đang bày ra tư thế xinh đẹp bán manh, trên ngón tay so với phấn cơ hồ muốn sáng mù đôi mắt khán giả.
Góc trái bên trên nhân số vây xem thậm chí có 5W ( 5 vạn=50 000), hơn nữa bên trong còn đang không ngừng bão táp, đạn mạc đều đang điên cuồng phùn tào phá chương trình như này cư nhiên được đề cử đến phát sóng trực tiếp trên trang đầu, nhân viên quản lý lăn ra đây chịu đòn.
Hai người này đều mang khẩu trang, nhưng Tiếu Thanh Sơn vẫn nhận ra thân phận của bọn họ.
Đoán được chuyện đã xảy ra, cậu bất đắc dĩ cười cười, trả lời quỷ ấu trĩ.
【 Không Miêu: Ác ý truyền bá rác thải, kéo đen. 】
【 Tình nguyện ta không có suất như vậy: Đừng. QAQ 】
【 Không Miêu: Mấy giờ rồi, cậu còn chưa ngủ? 】
【 Tình nguyện ta không có suất như vậy: Tôi lập tức ngủ đây, cậu đã ngủ chưa? 】
【 Không Miêu: Bị cậu đánh thức. 】
【 Tình nguyện ta không có suất như vậy: Xin lỗi, vậy cậu ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt. 】
【 Không Miêu: Ừm, cậu về nhà nhanh lên, ngày mai không lại đến muộn. 】
【 Tình nguyện ta không có suất như vậy: Được. 】
【 Không Miêu: [ ngữ âm ] 】
Diệp Dịch mở ra ngữ âm, là giọng Tiếu Thanh Sơn mang theo buồn ngủ “Ngủ ngon“.
Lệ khí đều bị động viên đến thuận lông, Diệp Dịch nhếch miệng lên cười, cũng trả lời: “Ngủ ngon.”
**
Cố Tử Xuyên cũng coi như là khác loại xuất đạo.
Tuy rằng hóa trang tùm lum, nửa khuôn mặt cũng bị khẩu trang che chặt chẽ, trên lý thuyết thì sẽ không có người nhận ra hắn chính là người mặc váy nhỏ sợi hoa ngắn nhảy múa cuồng loạn, nhưng hắn đi trên đường, lại luôn cảm thấy đứng ngồi không yên, phảng phất tất cả mọi người đang chỉ trỏ hắn.
Đối Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch, hắn quả thực hận đến nghiến răng, nhưng nhược điểm nắm ở trong tay đối phương, hắn lại không dám trả thù, chỉ có thể nuốt giận vào bụng.
Nguyên tưởng rằng chuyện này đã đủ không hài lòng, ai biết mấy ngày sau, tin tức đoàn thể múa của lớp hai mươi ở trên mạng bạo hồng càng làm hắn tức giận đến phun ra một ngụm huyết, càng làm cho hắn xấu hổ chính là, chuyện này còn là do hắn một tay đẩy thành!
Editor: Diệp ca ngầu quớ!!!