Editor: Gấu Lam
[ Hồ Khải Luân ]: Sớm ngưỡng mộ Cố ca đã lâu, ngày hôm nay nhìn thấy người thật, tôi lúc đó xíu nữa bị vẻ đẹp trai làm cho cong!
Tiếu Thanh Sơn nhìn chằm chằm danh tự này, nhếch miệng lên một vệt ý cười trào phúng. Hồ Khải Luân chính là người lần trước vấy bẩn nguyên thân gian lận. Theo lý tới nói, hắn và nguyên thân ngoại trừ cùng ở Nhất trung đọc sách, không có bất kỳ giao tập, càng tìm không ra lý do vu hại nguyên thân, nhưng hắn không có, Cố Tử Xuyên có.
Cố Tử Xuyên đồng ý cho hắn một bút thù lao, còn luôn bảo đảm sẽ không để cho chân tướng bại lộ, Hồ Khải Luân không hề áp lực trong lòng mà đồng ý chuyện này, dù sao ở trong lòng hắn, nguyên thân là phú nhị đại coi như giết người phóng hỏa cũng có thể dựa vào gia thế thoải mái bãi bình, chớ nói chi chỉ là “Bị gian lận” một lần.
Vì vậy tại thời điểm thi tháng, Hồ Khải Luân thừa dịp nguyên thân không chú ý, đem một quyển tài liệu giảng dạy nhét vào trong hộc bàn cậu. Phong cách trường học Nhất trung rất nghiêm, cho dù là phòng thi cuối cùng, cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ hình thức gian lận. Ngày đó người giám khảo là một vị giáo viên già nghiêm túc cứng nhắc, Hồ Khải Luân cứ cố ý hướng về hộc bàn nguyên thân nhìn lén mấy lần, giáo viên trực tiếp đem “Tang vật” của nguyên thân tóm gọn.
Nhưng Cố Tử Xuyên trước đó đã tìm hacker, lại phá hủy băng ghi hình theo dõi của trường học, thêm vào nguyên thân có thật nhiều việc khiến nhười ta không thích, quả thực là trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Nếu như đứng ở chỗ này chính là bản thân Cố Tô, nói không chắc còn có thể bị Hồ Khải Luân ân cần lấy lòng lừa gạt, nhưng Tiếu Thanh Sơn biết tất cả ngọn nguồn, đối với phẩm hạnh của hắn làm sao cũng rất rõ.
Gãi gãi cằm mèo, chụp một tấm hình cho Đại Quất cùng Tiểu Hắc, Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch trở lại tự học buổi tối.
**
Ngày hôm nay tự học buổi tối là Lưu Kim quản, bà giảng đến đề bài thi cuối cùng, cảm thấy nói bọn học sinh cũng nghe không hiểu, thẳng thắn mở ra hình chiếu, đem đáp án tiêu chuẩn chiếu lên, về văn phòng nghỉ ngơi.
Lâm Nguyệt là đại biểu môn số học, ngồi vào trên bục giảng quản lý tự học buổi tối. Cô đem đáp án chép vào bài thi của mình, gãi đầu một cái. Ký tự này tách ra nhìn vô đều hiểu, nối cùng nhau thì thành thiên thư. Lâm Nguyệt kỳ thực muốn đi tìm Lưu Kim hỏi vấn đề, nhưng lần trước đi tìm bả, Lưu Kim nói thẳng: “Các em cũng đừng nghiên cứu loại đề này, bé ngoan học tốt cơ sở là được.”
Kỳ thực là không muốn lãng phí thời gian, thẳng thắn tìm cái lý do qua loa mình. Lâm Nguyệt suy nghĩ một chút, ở trong lớp hỏi: “Đề cuối cùng bước thứ năm là sao vậy?”
Cô vốn cũng không ôm hi vọng, thành tích của cô tại lớp 20 đã là giỏi nhất, nếu không cũng sẽ không trở thành đại biểu môn số học.Quả nhiên, trong lớp ngoại trừ nói chêm chọc cười trả lời bên ngoài, cũng không có đáp án hữu dụng gì.
Lâm Nguyệt liếc bản giấy nháp chính mình một cái, mấy bước này đã lặp lại viết ba, bốn lần. Cô ở đáy lòng không tiếng động mà kêu rên, nháy mắt lúc màn hình điện thoại di động sắp tắt, một tấm ảnh lại xuất hiện ở bên trong khung đối thoại, từ bên trong dự mơ hồ có thể thấy được là một tấm phân tích. Mà Lâm Nguyệt vừa nhìn người phát ngôn —— Tiếu Thanh Sơn, tâm lý lúc nãy nhảy nhót cũng tắt một nửa. Thời điểm Lưu Kim đang giảng bài thi, còn cố ý cười nhạo Tiếu Thanh Sơn đi thu đem tài liệu giảng dạy, nói cậu lúc thi chỉ thi được vị trí gì, mười câu lựa chọn chỉ đúng một câu.
Tuy rằng tâm lý không ôm hi vọng, Lâm Nguyệt vẫn mở ra nhìn một chút, vừa nhìn, lại lập tức đắm chìm trong dòng suy nghĩ nước chảy mây trôi.
Đề bài phức tạp dưới ngòi bút của cậu, bị phân giải thành vô số vấn đề nhỏ đơn giản, phối hợp chữ viết đơn giản rõ ràng cùng tranh ảnh trực quan, giải pháp tối nghĩa khó hiểu thoáng chốc trở nên bình dị gần gũi.
Lâm Nguyệt trước tiên làm một lần, liền tắt điện thoại di động dùng dòng suy nghĩ kia làm lại một lần, phát hiện mình cũng có thể hiểu ra thất thất bát bát. Cô kích động mở ra điện thoại di động, trong lớp đề tài đã chuyển đến một chuyện khác, phía dưới giải đáp của Tiếu Thanh Sơn chỉ có vẻn vẹn vài câu “Cố ca trâu bò”, đều là từ người không thích học tập trong lớp, vừa nhìn cũng rất qua loa.
Lâm Nguyệt đầu tiên là phát ra mấy cái rít gào biểu tình, @ Tiếu Thanh Sơn hỏi: “Cố ca, cậu từ chỗ nào ra được đáp án này???”
“Học bá viết.”
“Ai vậy?”
“Tôi.”
[ Lâm Nguyệt ]: Tôi không tin người nắm giữ loại thông minh này, sẽ cùng tôi ngồi trong cùng cái phòng học [ khinh bỉ ].
Tiếu Thanh Sơn cười cười, trả lời một câu “Tùy cậu”, liền đem bài thi trả lại cho Diệp Dịch. Trên tấm bài thi to lớn, Diệp Dịch chỉ viết vài nét bút rất ít, không có quá trình chỉ có kết quả, bất quá đáp án của hắn rõ ràng đều là đúng. Mà bài thi dựa vào đánh giá bước đi để chấm điểm, hắn như vậy chỉ có thể bị giáo viên coi như gian lận, cho ăn một con không.
Tiếu Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn, đối phương từ trong trò chơi ác chiến ngẩng đầu lên: “Làm sao, bị mặt hoàn mỹ của ca thu phục rồi?”
Tiếu Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, ngón tay hơi động, đoạt kính Diệp Dịch tám lần.
Diệp Dịch: “...” Xem ra là không có.
Trước khi tự học buổi tối tan học, ủy viên thể dục Lương Vĩnh Nhạc đi tới trên bục giảng, học lãnh đạo xốc nổi ho khan một tiếng: “ Trận bóng rổ lập tức liền tới, hi vọng các vị lão Thiết giúp sức, nhảy nhót báo danh, bạn học không tham gia cũng đừng quên châm dầu (?)tiếp sức lớp chúng ta nha!”
(?)Châm đầu đọc gần âm với Cố lên á
“Được!” Máy bay yểm trợ Lương Vĩnh Nhạc lập tức hét lớn một tiếng, điên cuồng vỗ tay,bạn bè trong lớp cũng nể tình vỗ lên.
Diệp Dịch hỏi: “Cậu báo danh sao?”
“Không.” Tiếu Thanh Sơn khẳng định, cậu chán ghét địa phương nhiều người, tự nhiên cũng không thích hoạt động tứ chi tiếp xúc rất nhiều.
Diệp Dịch gật gật đầu, tuy rằng hắn rất muốn cùng Tiếu Thanh Sơn chơi bóng, thế nhưng không tham gia cũng tốt, miễn cho thời điểm đó gập ghềnh trắc trở bị thương.
Hắn ôm vai Tiếu Thanh Sơn: “Ngày khác để cậu nhìn một chút lúc chân nhân pk có tư thế oai hùng gì.”
Tiếu Thanh Sơn nghiêng người liếc mắt hắn một cái, rõ ràng là ánh mắt bắt nạt, lại khiến hắn trong lòng ngứa ngáy, thật giống có một con mèo nhỏ đang cào hắn.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt, người báo danh lại không bao nhiêu. Cũng may đủ đội viên chính thức, ủy viên thể dục cắn cán bút, tại chỗ thay thế bổ sung xoát xoát xoát viết xuống mấy cái tên, trong đó bao gồm cả Tiếu Thanh Sơn.
Tiếu Thanh Sơn suy nghĩ có Diệp Dịch lớp mang hai mươi cất cánh, chính mình phỏng chừng không có cơ hội ra trận, cũng lười thay đổi.
**
Bên trong sân bóng rổ, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía. Bọn học sinh vây quanh ở ngoài sân bóng rổ, vì bạn bè trong lớp tiếp ứng thét to.
“Lớp hai mươi vô địch thiên hạ!”
Kèm theo tiếng thét hưng phấn chói tai, một đôi tay khớp xương rõ ràng cầm bóng rổ, úp vào rổ bóng!
Tiếng huýt gió vang lên, nghỉ ngơi giữa sân, bóng rổ từ bên trong khuông rơi xuống, trên mặt đất nhảy hai, ba lần liền lăn tới trước mặt Tiếu Thanh Sơn.
Diệp Dịch cùng Lương Vĩnh Nhạc đập tay, chạy tới. So với các đồng đội khác mệt như chó chết, hắn thoạt nhìn hoàn toàn thành thạo điêu luyện, không có xuất bao nhiêu lực, chỉ là bên người mang theo một luồng nhiệt khí.
Mới vừa vận động mạnh, hắn còn rất hưng phấn, bên trong con ngươi phát ra tia sáng như hắc diệu thạch.
Diệp Dịch hỏi: “Nước của tôi đâu?”
Tiếu Thanh Sơn chỉ chỉ Lâm Nguyệt, cô đứng ở bên cạnh bàn trọng tài, dưới chân là một hòm nước khoáng.
“Ồ.”
Diệp Dịch xa xôi nói một tiếng, đi tìm Lâm Nguyệt lấy nước.
Lâm Nguyệt đem một bình nước cuối cùng đưa cho Diệp Dịch: “Các người là sa mạc tinh tái thế, một thùng nước cũng bị uống hết.”
Diệp Dịch trở về, dùng tay mở ra nắp bình, ùng ục ùng ục uống hết. Trên cổ người thiếu niên có chút mồ hôi, lăn xuống hầu kết. Hắn vuốt tóc tai về phía sau, tóc rối trên trán nhếch lên.
“Tôi ở đây chinh chiến, bạn cùng bàn thân mến đến bình nước cũng không cho tôi.”
Diệp Dịch rất là oan ức.
Tiếu Thanh Sơn mí mắt giật lên, mặt không chút thay đổi nói: “Được, đợi lát nữa mua cho cậu.”
Thời điểm cậu nói lời này, một khỏa răng nanh trắng nhỏ sâu bên trong lộ ra, mang theo nhuệ khí. Rõ ràng là hung ác vô cùng, rồi lại thập phần đáng yêu.
Tâm Diệp Dịch bỗng nhiên nhảy một cái, ôm cậu đi lên: “Tôi phải hôn nhẹ bạn cùng bàn, bạn cùng bàn là tốt nhất!”
Tiếu Thanh Sơn giãy giụa nói: “Cút đi. Nóng chết rồi.”
Diệp Dịch cười hắc hắc hai tiếng, trọng tài thổi còi, mới lưu luyến không rời buông ra, chạy vào sân bóng rổ. Thiếu niên đứng ở trong sân, hướng cậu vẫy tay, khóe mắt đuôi lông mày đều hiện ra là người trẻ tuổi hăng hái.
Tiếu Thanh Sơn không khỏi cười rộ lên, Diệp Dịch ngẩn ngơ, ở nơi không người thấy che lấy khuôn mặt đỏ đến ra máu, nhếch miệng lên không giấu được độ cong.
**
Thời điểm Tiếu Thanh Sơn mua nước trở lại, phát hiện một vấn đề: Sân thể dục Nhất trung rất lớn, hiện nay đã đầy ắp người, hoàng tuyến trên đất đều bị ngăn cản chặt chẽ, cậu căn bản tìm không ra lớp chính mình ở nơi nào.
Tìm phương hướng đại khái đi đến, phía trước có một chỗ sân bãi nhưng loạn cả lên, bạn học xô đẩy chen chúc, hoà mình.
Từ cuộc nói chuyện bên trong của bọn họ, Tiếu Thanh Sơn đại khái hiểu là lớp một cùng lớp hai lúc thi đấu, lớp một có vị tuyển thủ chủ lực bị người lớp hai đụng ngã, trặc mắt cá chân, lớp một cảm thấy là lớp hai cố ý, song phương liền rùm beng.
Lớp một cùng lớp hai đều là hai lớp thí nghiệm của Cẩm thành Nhất trung, trong ngày thường thành tích không phân cao thấp, hội thao cùng festival âm nhạc cũng đối chọi gay gắt, oán hận chất chứa đã lâu, lần này triệt để bộc phát ra, giáo viên ngăn cản khuyên bảo cũng bị nhấn chìm trong bể người bạo động.
Tiếu Thanh Sơn bướng bỉnh cho là xuyên qua dòng người thì có thể tìm thấy Diệp Dịch, mặc dù không thích người chen người, cũng kiên trì đi tới.
Lúc này, một bàn tay hơi lạnh ngăn lại tay của cậu, âm thanh ôn hòa lại mang theo lãnh ý truyền đến: “Em ở nơi này làm gì?”
Là Sở Minh Viễn.
Tiếu Thanh Sơn đeo khẩu trang màu đen, nửa khuôn mặt đều bị che đến chặt chẽ, hắn vẫn có thể nhận ra.
Sở Minh Viễn lôi kéo cậu ra khỏi đoàn người đông đúc, đi rất nhanh, để Tiếu Thanh Sơn rớt ở phía sau, tay lại gắt gao nắm tay cậu, không muốn thả ra.
Tiếu Thanh Sơn nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy được khá giống một con sói cô độc lưu lạc. Bọn họ tại bồn hoa bên lề sân thể dục dừng lại, nơi đó ngã xuống khỏa khỏa cây thông, bỏ ra một mảnh màu xanh biếc.
Sở Minh Viễn hỏi: “Em đến cổ vũ cho Lý Văn Thành sao?”
“?”
Xem Lý Văn Thành là chuyện gì, cậu chỉ là quần chúng vô tội đi ngang qua.
Sở Minh Viễn thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vậy là em đến...”
Hắn đem chữ “Tôi” nuốt xuống, đổi một câu bình thường không có gì lạ thay thế, “Vậy là cổ vũ(?) cho lớp một sao?”
* Từ gốc là châm dầu, gần âm với từ cố lên, thôi thì mình đổi qua như vầy cho dễ hiểu.
Nghĩ cũng biết không thể, đừng nói trong lớp một có người Tiếu Thanh Sơn ghét nhất Cố Tử Xuyên, chính là bạn học bình thường, quan hệ với cậu trong quá khứ cũng không được khá lắm.
Quả nhiên, Tiếu Thanh Sơn vừa nãy trên mặt vẫn chỉ là mờ mịt, hiện giờ lại mang tới ý tứ trào phúng hàm xúc.
“Lớp một có chỗ nào đáng giá để tôi cổ vũ chứ?”
Ánh mắt cậu xoay một cái, gần sát Sở Minh Viễn, nhẹ giọng nói: “Vì anh, cũng có thể đó.”
Biết rõ bên trong lời nói này tất cả đều là châm chọc, đầu ngón tay Sở Minh Viễn vẫn hơi run lên, tim như quả chanh bị bóp nát (?), tư vị chua xót chảy ra.
(?): Sao nó lại mắc cười thế nhờ
“Nha, tôi còn nghĩ Sở lớp trưởng đang cùng ai nói chuyện, đây không phải là Cố ca sao?”
Thân ảnh cao lớn nhảy lên mặt đất, một âm thanh mang theo khí thô truyền đến. Lý Văn Thành xuất hiện ở bên cạnh hai người bọn họ, một tay cướp bình nước trong lòng Tiếu Thanh Sơn, không khách khí chút nào uống.
Lời editor: Hu Hu, không hiểu sao hồi nãy có một đoạn tui edit rồi nhưng nó không lưu giữ T.T. Sau này trước khi đăng phải cẩn thận một chút