Hơn 10 giờ bọn hắn tới nơi. Trời cuối thu, hơn 10 giờ mà trời đã nóng.
Người lớn tuổi đánh Thái Cực quyền vừa tan, Linh Tử đi từ hoa viên nhỏ ra thì xe bọn hắn cũng vừa tới.
Linh Tử vỗ cửa xe nói: “Ăn sang chưa?”
“Dạ rồi. Thúc.” Mập cũng học Thị Tử gọi là thúc.
Bọn hắn theo Linh Tử lên nhà. Trong nhà chỉ có mình Linh Tử, Mạc tử đã đi xem phong thủy ở khu mỏ.
Linh Tử không khách khí nói: “Nãy hỏi tụi con có ăn chưa do trong nhà chỉ có phần ăn sáng cho một người, nếu như hai đứa mà ăn thì khỏi nấu.”
Vừa nói hắn vừa đi vào bếp, đem cơm nguội chiên lên cùng trứng và đồ ăn còn dư tối qua. Chờ tới khi Linh Tử đem đồ ăn ra ngoài thì Thị Tử và Mập cũng đã pha trà xong. LinH Tử thấy thế thì nói: “Trời ơi, hai đứa không hiểu nghệ thuật thưởng trà, sao lại phí phạm lá trà của ta vậy chứ!!!”
Thị Tử nghe nói thì lại từ tốn múc hai thìa trà cho vào ấ: “Thúc, giúp con tìm thông tin hồn này đi.” Nói xong, hắn buông thìa trà, đưa thông tin của Khâu Thiên Lỗi cho Linh Tử.
Linh Tử nhận lấy rồi nói nói: “Người chết sao?”
“không phải người chết thì đâu cần nhờ thúc đâu.”
“Con muốn biết cái gì?”
“Hắn ở nơi nào? Làm cái gì?”
“Tính bát tự đi, nếu dương thọ chưa hết, khả năng còn ở dương gian, nếu đã hết phỏng chừng đã đầu thai đi. Mà người này đã chết đã nhiều năm. Con còn điều tra hắn làm gì?”
Thị Tử tốn gần một tiếng đồng hồ để kể lại chuyện mấy hôm nay cho Linh Tử. Lại kể tiếp chuyện Mập nói hôm đó thấy Gà đứng ở Ngũ Giao Lộ đốt giấy tiền. Còn cả chuyện hôm nay bọn hắn gặp một nam sinh cầm theo tờ giấy có địa chỉ của Tinh Duyên.
Linh Tử hỏi lại Thị Tử, xem hắn thật sự muốn tiếp tục điều tra hay sao, nếu đúng thì Linh Tử sẽ không ngồi yên không làm gì. Nên, sau đó, Linh Tử buông chén trà, cầm lấy tài liệu rồi nói: “Được rồi, mấy hôm nay ta đều bận, để ta nói Cảnh thúc giúp con tra thông tin. À đúng rồi, dạo này A Thần rảnh rỗi, để kêu nó đi giúp con vậy. Nhưng mà, con biết tính A Thần rồi đó, người ta giúp con, thì con coi như là người thuê, phải trả phí đó.”
“Nhất định nhất định nhất định nhất định.” Vốn dĩ Thị Tử không tính toán chuyện tiền bạc mấy, nhưng nếu nhờ Linh Tử sẽ không tốn tiền, còn nhờ tới Thần ca thì phải trả phí rồi. Nhưng mà, nghĩ tới lời Cảnh thúc nói lần trước, đưa Thần ca ra ngoài tiếp xúc mọi người nhiều một chút, đừng để hắn ngồi thui thủi lầm lũi trong nhà tang lễ… Thị Tử có chút nhức đầu. Với tính cách của Thần ca, sợ là khó có cách nào lôi kéo được.
Lúc chuẩn bị rời đi, Linh Tử kéo Thị Tử lại: “Này, con cũng đừng có mà đứng ở Ngũ Giao lộ mà đốt giấy tiền, với thân phận của con thì khéo sẽ mở được Âm Lộ, đừng để tới chừng đó vào được mà ra không được, ta cũng không biết đi đâu để kéo con ra.”
“Con biêt rồi.” Thị Tử đáp. Hắn không có ý định đó. Khi còn bé từng xảy ra chuyện rồi. Tháng 7 âm lịch, quỷ môn quan mở ra, hắn vô tình lạc vào Âm Lộ, thấy xung quanh toàn là hồn ma.
Lần đó hắn ngồi ở vệ đường nơi Âm Lộ, chờ trời sáng mới ra được. Hắn bị dọa một lần rồi không dám chơi bậy bạ nữa.
Lúc xuống lầu, Mập nói: “Hay mình đi tra soát mấy trường trung học xem, tìm thử nam sinh kia, xem gần đây có gặp ai đặc biệt không. Nó là một thằng nhóc thôi, không tự nhiên biết đốt giấy tiền, nhất định có người chỉ cho nó. Tìm ra người đó thì không chừng có manh mối.”
“Vậy trước đây ai chỉ Gà nhỉ?” Thị Tử đột nhiên hỏi vấn đề này.
Mập cũng ngơ ngác, trầm mặc một lúc rồi nói: “Vậy chúng ta chia làm hai, tao đi tìm vợ của Gà, mày đi tìm hiểu nam sinh kia”
“Được, tối gặp nhau ở chỗ nhà thuê của tao.”
Sau khi thả Thị Tử ở chỗ Cục Công An, Mập lái xe đi. Muốn tìm thông tin của một học sinh trung học mà không có thông tin gì chỉ có cách tới đây mà thôi.
Lần này Thị Tử đi tay không tới tìm Vi Thúc, lại còn là cuối tuần, trong văn phòng không có ai, chỉ có một người trực ban, những nơi khác đều đóng cửa.
Thị Tử gọi điện cho Vi thúc, nhờ ông chạy sang giúp hắn, đang gọi thì có người thấy hắn ra chào hỏi. Vài người mới của đội hình sự, không biết hắn nên hỏi:
“Đồng chí, tới làm việc sao? Hôm nay cuối tuần a.”
Liền có người nhắc, đó là Khúc Sầm Sĩ, ngoại hiệu Nước Cất hoặc là Dì Cả Phụ. Hắn quen biết cục trưởng và cảnh sát Vi ở phòng hồ sơ. Đặc biệt quan trọng là, hắn là vừa bị khai trừ khỏi ngành cách đây ít lâu.
Thị Tử ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì khó chịu. Mấy chuyện này có gì hay ho mà đi rêu rao chứ. Còn gọi hắn là Nước Cất với Dì Cả Phụ, chỉ có người ngoài mới gọi thế, chứ người quen đều gọi hắn là Thị Tử.
Cho dù khó chịu nhưng hắn vẫn cười cười, người ta tra án phá án tăng chức thăng hàm, còn hắn có điều tra xong vụ án liên hoàn này cũng chưa biết ra sao.
Lúc Vi thúc tới nơi thì hắn đã đứng đợi tầm hai mươi phút. Vốn mọi người đều tìm nhà ở quanh quanh khu vực làm việc, vậy mà Vi thúc lại tốn tới hai mươi phút mới tới nơi.
Vi thúc vừa đi vừa nói: “Ngại quá, hôm nay là Tiết mới, ta làm Tiết cho mẹ.”
(Theo phong tục, sau khi người mất đi thì năm sau đó mỗi tiết đều cúng cho người đã mất, nam thì năm lần, nữ thì sáu lần.)
Vi thúc mở cửa phòng hồ sơ, vừa hỏi: “Muốn tìm thông tin gì?”
“Hồ sơ học sinh cấp ba ạ, tìm từ hình ảnh.”
“Gì? Hồ sơ học sinh cấp ba mà tới đây à? Lần trước hồ sơ tử vong, giờ tới học sinh cấp ba. Thị Tử, chuyện này sao liên quan nhiều thế?”
Thị Tử mở máy tính nói: “Không tới đây tìm thông tinh, chẳng lẽ mỗi ngày đi từng trường trung học tìm thông tin? Hay là sang phòng giáo dục? bên đó không có cho con coi thông tin đâu nha.”
Vi Thúc hết cách, để hắn bắt đầu ngồi tìm thông tin. Cả thành phố này, học sinh cấp ba nhiều vô số, hắn lặng lẽ ngồi cả ngày trời, tới tận 6 giờ chiều mới thấy thông tin của nam sinh kia.