Khúc Sầm Sĩ vừa muốn tiến tới nói chuyện với ông chủ tiệm kia thì cửa hàng Tinh Duyên đã mở cửa. Tinh Tinh đang cố sức đẩy cửa chống trộm lên.
Thấy Tinh Tinh thế, hắn vội ném đồ đang cầm trong tay vào trong xe chạy tới giúp một tay. Mập vẫn đang đứng cạnh xe, nhìn dáng vẻ của Khúc Sầm Sĩ thì sửng sốt rồi nói: “Thì ra là tình tay ba, nó thích chị người ta, nhưng người ta thì thích nó, phiền rồi đây!”
Tinh Tinh thấy Khúc Sầm Sĩ thì kinh ngạc một lúc rồi mới nói: “Cảm ơn anh, chào buổi sáng, anh đợi Thiên Ti à? Con bé dậy rồi.”
Khúc Sầm Sĩ gật gật đầu, cười với Tinh Tinh, trong lòng cảm ơn Tinh Tinh vì đã kịp thời mở cửa.
Nếu ban nãy hắn mà kịp nói với ông chủ tiệm kia thì không chừng sẽ bị Tinh Tinh để ý đó. Hiện tại Thiên Ti là người bị tình nghi, nếu để Tinh Tinh phát hiện thì mọi chuyện sẽ khó triển khai tiếp. Mà nhìn Tinh Tinh thì biết là người che chở cho em rồi.
Nhưg mà, tiệm này và tiệm Tinh Duyên gần nhau như vậy, nếu tiếp tục điều tra, thì thế nào cũng sẽ tới tai Tinh Tinh hoặc Thiên Ti. Làm sao bây giờ nhỉ? Nếu có thể thuyết phục Tinh Tinh thì mọi chuyện chắc sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng mà nhìn Tinh Tinh cười với Thiên Ti, dáng vẻ cưng chiều kia thì biết, cô yêu thương em mình tới vậy, làm sao lại có thể hoài nghi giống hắn, hoài nghi em gái mình lợi dụng pha lê để giết người?!
“Đúng rồi, Tinh Tinh, ngày hôm qua tôi có hỏi Thiên Ti, ở con dấu bên dưới bảng hiệu của nhà cô là chữ gì vậy?” Khúc Sầm Sĩ ra vẻ tò mò hỏi chuyện linh tinh.
Tinh Tinh khẽ cau mày: “Tôi cũng không biết. Hồi trước là ba tôi làm cái biển hiệu này, sau này, khi tiệm làm ăn tốt rồi thì ba tôi đi tìm mẹ, nên bảng hiệu thì tôi cứ dùng thế thôi.”
“Tìm mẹ cô?”
“Đi về phương Tây cực lạc.”
“À, tôi xin lỗi. Vậy, cô chưa từng tò mò hay hỏi qua ba cô sao?”
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi cũng chỉ là tò mò, lần đầu nhìn thấy bảng hiệu đã tò mò muốn hỏi rồi.”
“Ngày nào cũng nhìn, cho dù không hiểu thì cũng vậy thôi.” Tinh Tinh mỉm cười, xoay người đi vào trong, rõ ràng là từ chối nói chuyện tiếp.
Khúc Sầm Sĩ nhìn Tinh Tinh cầm khăn lông đứng lau quầy hàng, dáng vẻ cúi đầu ôn nhu, thật là Thiên Ti không có cách nào so sánh được. làm sao họ lại là chị em được cơ chứ?
Thiên Ti ra tới, vẫn một thân váy ngắn hồng nhạt, mảnh pha lê kia cài trên mái tóc, thấy Khúc Sầm Sĩ thì còn hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó liền nhào tới: “Nhớ tôi à, tới sớm dữ vậy?”
Khúc Sầm Sĩ gỡ tay cô nàng ra, dĩ nhiên, được mỹ nữ nhào vào ôm thì hắn rất vui nhưng nếu như là trước mặt Tinh Tinh thì không cần. Đặc biệt là hắn thấy Tinh Tinh nhướng mày, rồi khẽ cau trán, không nói tiếng nào. Như vậy, một động tác nhỏ này khiến hắn có thể khẳng định Tinh Tinh cũng thích hắn. Chỉ là trước những biểu hiện của Thiên Ti như vậy, Tinh Tinh vốn tính tình ôn nhu nên mới không thể hiện ra.
Khúc Sầm Sĩ xoay người về phía xe, Mập thấy thế thì vội ăn cho xong cái bánh bao rồi ga lăng mở cửa cho Thiên Ti.
Thiên Ti thấy mập thì cũng cười cười.
“Thị Tử à,” Thiên Ti nói, “Sau này tôi cũng gọi anh là Thị Tử nha. Hôm nay anh tới sớm vậy là nhớ tôi phải không nào.”
Khúc Sầm Sĩ không nói gì, quay đầu xe.
“Tôi thấy anh chỉ để ý mỗi mảnh pha lê này, chẳng lẽ tôi còn không bằng nó sao?”
Khúc Sầm Sĩ vẫn không nói gì.
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đó. Miếng pha lê này có đẹp đi chăng nữa, thì cũng còn phải xem ai đeo nữa chứ. Còn nữa, đàn ông đàn ang như anh, chú ý tới mấy vật trang sức làm gì? Tôi thật sự tò mò đó.”
Khúc Sầm Sĩ vẫn không nói gì.
“Này!” Thiên Ti hét lên như sư tử Hà Đông. Làm gì có cô gái nào có thể chấp nhận được bị ngó lơ vậy chứ, đặc biệt là trước mặt người mình thích.
Cô nàng lạnh giọng nói: “Nếu không thích tới đón tôi thì đừng tới. Tôi dù có chết vì đeo miếng pha lê này cũng chẳng liên quan gì tới anh! Còn nữa, tốt hơn hết là anh tránh xa tôi ra, không có nếu tôi chết, mà anh lại hai lần có mặt ở hiện trường, anh sẽ thành kẻ có hiềm nghi lớn nhất đó. Này, anh… ngươi… tức chết mất!”
Mập cười nịnh nọt: “nó lái xe mà, không phân tâm được.”
Nếu như là cô gái khác thì chắc hắn đã trưng ra bộ mặt đen xì mà đạp xuống xe, nhưng cô gái này lại là người mà anh em hắn lái xe tới đón đó. Trước giờ, toàn là con gái theo đuổi hắn, làm gì có chuyện để như vậy chứ. Nhưng hắn có cảm giác Nước Cất có ý gì đó.
“A? Thiên Ti nói cái gì?” Khúc Sầm Sĩ thật sự là không chú ý nghe.
Nhưng Thiên Ti đã nổi tính đại tiểu thư lên rồi, hai tay khoanh trước ngực, quay đầu đi để lại mảnh pha lê đối diện với Khúc Sầm Sĩ, giống như muốn nói, đây là bằng chứng anh hãm hại tôi, nên anh phải phụ trách tới cùng.
Nhìn mảnh pha lê trên đầu cô nàng, Khúc Sầm Sĩ lắc đầu, nghiệt duyên a! Nghiệt duyên đã kết thành như vậy đó.
Rốt cuộc, cũng đến nơi. Thiên Ti xuống xe, Mập vỗ vai Khúc Sầm Sĩ nói: “Ban nãy không nói lời nào là sao? Cô em kia nhiệt tình với mày thế cơ mà, nếu là tao thì ban nãy chắc tao ôm luôn rồi.”
Khúc Sầm Sĩ vẫn không nói gì, đánh tay lái quay đầu xe.
“Này, đừng có ngậm hột thị nữa, mày thích chị cô ấy chứ gì, tao nhìn ánh mắt mày nhìn là biết rồi.”
Lúc này, Khúc Sầm Sĩ mới dừng xe, nhìn Mập nói: “Tao cảm thấy, Tinh Tinh thích tao mày ạ, ban nãy lúc Thiên Ti nhào tới đó, tao thấy cô ấy liếc nhìn, đầu thì cúi gằm, ánh mắt thì u oán, này, mày cười cái gì?”
Mập phá lên cười ha hả: “Mày nói đi, nói tiếp đi, còn ánh mắt u oán nữa, tiếp cho tao.”
Khúc Sầm Sĩ thở dài. Hắn không thể nói với Mập rằng Thiên Ti có khả năng là hung thủ giết người. Hơn nữa, cách thức giết người ra sao hắn chưa biết, mà động chơ giết người là gì, cũng không biết luôn. Nhưng Thiên Ti vẫn là người đáng nghi ngờ nhất.
Khúc Sầm Sĩ tức giận mà nói: “Cười đủ rồi chưa? Cười đủ rồi thì câm miệng! Đi chuẩn bị một chút chuyện cho đêm nay. Đêm nay chúng ta hành động.”
“A?” Khuôn mặt của Mập héo như trái khổ qua. Đêm qua là đi kiếm ma, đêm nay tới tiết mục gì đây?
Tiếc là đêm nay nhiệm vụ không phải đi kiếm ma, mà là đi ăn trộm.
Khúc Sầm Sĩ nói ra điều này trong văn phòng của Gà. Gà là một lãnh đạo nhỏ của ngân hàng, nhưng với hoàn cảnh COCC của hắn thì chỉ cần không phạm sai lầm gì thì tiền đồ hẳn là sáng lạn không bàn cãi. Cho nên, Gà thật sự được coi trọng, chỉ là một lãnh đạo nhỏ nhưng cũng có một văn phòng riêng, tuy nhỏ khoảng 10m2 nhưng cũng rất có phong cách, vừa chỉn chu trong trang trí, lại sạch sẽ chỉnh tề. Một bàn làm việc, một bộ sô pha tiếp khách.
Lúc bọn hắn tới nơi thì Gà đang tiếp khách VIP. Khách vừa ra ngoài thì Khúc Sầm Sĩ kéo Mập vào phòng, khóa trái cửa lại.
Gà nhìn thấy hai người thì có chút luống cuống: “tụi mày làm gì thế, tao đang đi làm mà.”
Mập học dáng vẻ lưu manh, sắn tay áo lên, tức giận nói: “Mày nói cho ông nghe, tối qua mày có ý gì hả? mày đi đâu? Tại sao dám cắt đuôi bọn tao?”
“Tao… tao… à thì, Thị Tử, mày coi thằng Mập nó ăn hiếp tao.”
Khúc Sầm Sĩ khoác tay lên vai Gà, nói: “Anh em, thành thật khai ra, yên tâm là cho dù có tiểu tam thì tụi tao cũng sẽ để cho mày tiếp tục giấu giếm, có gì to tát đâu.”
Đây là lý do duy nhất mà bọn hắn nghĩ ra, thực sự, ngoại trừ việc này thì bọn hắn không nghĩ ra lý do nào khác khiến Gà dở trò với bọn hắn.
“Tao… tao đi tới chỗ người ta, cũng nửa năm rồi… cô ấy… có bầu rồi, tối tao muốn ghé qua xem sao.”
Khúc Sầm Sĩ cùng Mập ngây người.
Nhưng thôi, dù sao cũng là việc riêng của người ta, anh em cũng không tiện nói gì, sau đó Gà phải nhắn nhủ bọn hắn giữ bí mật, mãi mới đổi đề tài.