Phật Châu Biến Mất
“À à, vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái sinh cái gì, cái gì, cái gì a, a, a……”
“Giỏi lắm Nước Cất, lại đứng đây yêu ngôn hoặc chúng! Mau, đi đi! Đi xem hiện trường đi, lại một người đeo Phật Châu chết nữa!” Khúc Sầm Sĩ cả người cứng đời khi nghe Đội trưởng Béo rống to.
Điều thứ nhất khiến hắn cứng người, đó là việc đội trưởng béo gọi hắn là Nước Cất thì chẳng có gì tốt lành. Nếu đội trưởng Béo có tâm tình tốt, thì sẽ gọi hắn là Khúc Thiếu Gia. Tốt xấu gì hắn cũng là quan tam đại đó, ông nội hắn là một trong những quan chức cao cấp của thành phố A, tuy nhiên đã về hưu. Đội trưởng Béo nếu tâm tình không tốt, gặp chuyện không ổn, sẽ kêu hắn là Nước Cất. Ai bảo tên hắn là Khúc Sầm Sĩ chứ!
Watson(*) nổi tiếng cả nước về nước cất. Còn nếu như đội trưởng Béo muốn chỉnh hắn thì sẽ đơn giản gọi hắn là “Dì Cả Phụ(**)”. Ai mà còn không biết vì sao thì mời xem Weibo, quảng cáo băng vệ sinh cho nam của Watson.
(*) Watson trong tiếng Tàu đọc giống giống như Khuất Thần Thị - đồng âm với Khúc Sầm Sĩ;
(**) Chữ phụ trong này là chữ phụ trong chữ bố ấy, phụ thân ấy các bạn ạ.
Điều kế tiếp khiến hắn cứng đờ cả người là đội trưởng Béo lại bảo hắn là yêu ngôn hoặc chúng. Sao không ai nhớ chứ, sáu tháng trước, lúc Khúc Sầm Sĩ vừa đến sở này thì trong bắt được một con mèo kỳ quái từ nhà một bà già trong khu. Con mèo đó, cả sở đều đã gặp, nhìn vô cùng kỳ quái.
Điều cuối cùng cũng là điều Khúc Sầm Sĩ sợ hãi nhất, chính là phải đi xem hiện trường. Mỗi lần trong khu có người chết, dù là chết kiểu gì, thì cảnh sát khu vực cũng phải xuống trước, mà ai trong sở cũng biết, Khúc Sầm Sĩ sợ nhất là thấy người chết, mỗi lần thấy thì mặt hắn đều rất khó coi. Nhưng, họ không biết rằng hắn sợ không phải là nhìn thấy người chết, mà là nhìn thấy ma quỷ, à không, là quỷ.
Cho nên lúc này, Khúc Sầm Sĩ là bị đội trưởng kéo lên xe cảnh sát.
Ngõ nhỏ cũ kỹ chẳng còn có mấy người, chết cả rồi! Đều là công việc thông thường, đi hỏi những người phát hiện, xem hiện trường, báo người nhà, gọi pháp y này nọ.
Đột tử sao? Đây là đã cái chết đột tử thứ tư trong vòng bốn tháng qua ở khu vực rồi. Bốn người đột tử đều có cùng một điểm đáng ngờ, đó là khi chết, chụp ảnh hiện trường thấy trên cổ tay họ đều có một chuỗi Phật châu. Nhưng sau đó, khi người nhà đến xử lý thì sẽ không thấy chuỗi tràng hạt đó đâu.
Chuyện này là do chính Khúc Sầm Sĩ phát hiện. Sau cái chết thứ hai thì hắn phát hiện ra, liền nói với đội trưởng. Nhưng khi đó, đội trưởng chỉ trừng mắt nhìn hắn nói: “Tôi bảo này, Nước cất, cậu đúng là một cái bình nước cất thuần tịnh đó. Đúng thích hợp với hình tượng mấy người tu chân trong tiểu thuyết, đúng khỏng, là tu chân. Tu chân là thần tiên đó, đừng có đứng đây mà yêu ngôn hoặc chúng.”
Đến vụ đột tử thứ ba, đội trưởng không nói gì.
Đây là án thứ tư, quả nhiên, trên tay thi thể có một chuỗi Phật châu.
Lúc đến nơi, đội trưởng giao nhiệm vụ cho hắn, thì thầm: “Khúc Sầm Sĩ, tôi giao nhiệm vụ cho cậu, chút nữa, ai làm gì thì làm, cậu chỉ cần nhìn cho kỹ Phật châu trên cổ tay thi thể, không được rời mắt. Nếu lại mất nữa thì tôi cho cậu hàng ngày đi cọ WC nghe chưa!”
“Dạ! Đội trưởng!” Khúc Sầm Sĩ cũng hạ giọng nói: “Không phải là tôi không đủ mạnh, mà do địch nhân quá giảo hoạt a. Tôi đã nói với anh rồi, chuyện này nó thần quái sao đó!”
Còn vì sao hắn khẳng định như vậy, là do sau khi điều tra hắn phát hiện một điểm đáng ngờ mà hắn không thể nói cho bất cứ ai nghe, đó chính là ở hiện trường không nhìn thấy hồn phách của người chết.
Khúc Sầm Sĩ là quỷ tử, là do Sầm Tổ Hàng của Sầm gia luyện hóa tiểu quỷ.
Vì muốn cho hắn thân phận người thường nên mới để hắn làm con cháu nhà họ Khúc, nên hắn mang họ Khúc, nhưng bản chất, hắn vẫn là một quỷ tử.
Tức là, hắn trời sinh có thể nhìn thấy quỷ, có thể tiếp xúc quỷ.
Người ta sau khi chết đi, trong thời gian ngắn sẽ xuất hiện ở nơi chết, còn chưa biết mình đã chết. THậm chí có người sau khi chết vì bị đụng xe, hồn phách còn chen chúc trong đám đông, nhìn xem có chuyện gì xảy ra, đến khi vào tới nơi thì phát hiện mình bị đụng xe chết.
“Được rồi, được rồi, được rồi.” đội trưởng tức giận nói, “Những lời này, cậu nói với tôi thì được, chẳng lẽ tôi đi báo cáo cấp trên vậy sao? Cậu không sợ bị mắng chứ tôi thì sợ đó. Kêu cậu làm gì thì làm đi! Nhìn cho kỹ. còn nữa, bí mật, không được để cho người khác biết đâu đấy. Đừng có để người ta cảm thấy tôi giống cậu, mê tín, hay là yêu ngôn hoặc chúng, ngu xuẩn, phản khoa học…”
“Đội trưởng.” Khúc Sầm Sĩ yếu ớt lên tiếng.
“Tóm lại, đây là một bí mật, dù cho nó rất thần quái.”
“Đội trưởng.” Hắn Khúc Sầm Sĩ lại nói.
“Chuyện thần quái cũng không được nói là thần quái, chỉ có thể nói thành chúng ta năng lực không đủ, tra không ra.”
“Đội trưởng.”
“Cậu muốn nói cái gì?”
“Phật châu không thấy. Mới vừa rồi!”
Khúc Sầm Sĩ nói điều này khiến đội trưởng béo cả người đều ngây ngẩn. Quay đầu nhìn lại! A?! Thật không thấy! Trên cổ tay tử thi vừa nãy rõ ràng, vừa rồi rõ ràng thấy một chuỗi Phật châu mà! Hắn còn cố ý tới xem cho rõ, xác nhận lại mà!
“Sao lại vầy?!” Đội trưởng quát to, “Ai đã đụng vào thi thể?” hắn còn kích động, đưa tay ra sờ vào cổ tay thi thể.
Mấy cảnh sát đang chăng dây bảo vệ nói: “Không, có ai chạm gì đâu, bọn tôi đứng đây chăng dây quan sát kỹ mà, có ai đụng chạm gì đâu. Sao thế?”
Đội trưởng béo buông thõng tay xuống rồi thở dài, nhìn một cảnh sát khác: “Tiểu Lưu, ảnh chụp ban nãy đâu, đưa tôi xem.”
Người kia vội đưa máy ảnh sang. Khúc Sầm Sĩ cũng cúi đầu xem cùng. Tấm thứ nhất không chụp tay, tấm thứ hai, thấy rồi! Phóng to lên, phóng to, lại phóng to! Trên cổ tay đúng là có một chuỗi Phật châu!
Đội trưởng béo cứng người.
Khúc Sầm Sĩ lên tiếng: “Đội trưởng, đảm bảo với anh lần sau mà còn có chuyện thế này, em đảm bảo, tới hiện trường không cần anh phân công em sẽ nhìn chằm chằm chuỗi Phật châu đó!”
Tiểu Lưu cầm camera ra ngoài, đội trưởng mãi mới hồi phục, nói: “Báo lên trên đi, chuyện như này rồi sợ là giấu không được nữa rồi.”
***
Cục Công An thành phố A là một tòa nhà thật xinh đẹp, đặc biệt, văn phòng cấp lãnh đạo càng không phải bàn.
Khúc Sầm Sĩ đi trên hành lang, tim đập thình thịch. Sao hôm nay vừa tới làm thì đội trưởng đã kêu hắn lập tức lên gặp cục trưởng báo cáo tình hình chứ. Hắn chỉ là một cảnh sát quèn, là một cảnh sát mới vừa thi đậu nhân viên công vụ, là một cảnh sát khu vực nhỏ nhoi thôi mà, kêu đi gặp cục trưởng, có thể không tim đập thình thịch sao?
Hay do hắn nói về âm dương ngũ hành trong sở bị người khác tố cáo lên trên, tố đến tận lãnh đạo ở trên này? Không thể nào, nếu thế thì giỏi lắm là Sở trưởng gọi hắn lên nói chuyện, chứ làm gì tới mức lên tận cục trưởng?!
Ôm tâm tình thấp thỏm, hắn tới trước cửa phòng cục trưởng gõ cửa, nghe tiếng đáp từ bên trong, Khúc Sầm Sĩ đẩy cửa đi vào, cúi chào rồi báo tên.
Cục trưởng không ngồi ở bàn làm việc, mà đang ngồi ở bàn trà trước cửa sổ, chậm rãi nhấm nháp tách trà.
“À, Nước Cất nay lớn vậy rồi sao?” Câu đầu tiên cục trưởng nói với hắn.
Nghe giọng điệu, Khúc Sầm Sĩ liền biết không cần vờ vĩnh nữa, hắn đi vài bước tới trước mặt ông ta, gỡ mũ cảnh sát xuống rồi nói: “Trương bá bá tìm cháu làm gì chứ? Cháu mới đi làm được có bốn tháng, cục trưởng đại nhân như bác lại long trọng gọi cháu lên, sở trưởng bên cháu còn tưởng cháu gây ra họa gì rồi.”
Cục trưởng là một lão già hói đầu, còn vài năm nữa là về hưu, ông ta vừa rót trà vào chiếc tách hình cóc ba chân vừa nói: “Nhìn đi, cái này là cha ta cho ta đó, mười mấy năm rồi, nó sáng chưa này.”
“Trương bá bá, vào trọng điểm đi?! Trong sở cháu có mười ba người, chưa kể một đồng nghiệp nữ đang nghỉ sinh, cháu bận lắm đó.”
Cục trưởng Trương này vốn là người quen cũ của Khúc Sầm Sĩ, quen từ khi còn bé. Cục trưởng cũng rất thân thiết với người nhà của hắn. Ba mẹ hắn, cục trưởng biết. Chú Linh Tử, dì Kim Tử, cục trưởng cũng thân. Từ khi còn bé, cục trưởng cũng cứ nói hắn sau này lớn lên đi làm cảnh sát cùng ông.
Trương bá bá buông chén trà nhìn hắn, nói: “Nước Cất, nói cho bác biết, đối với việc bốn người đột tử này, cùng với việc chuỗi Phật châu mất tích này, cháu nghĩ sao?”