Mục Sơn Xuyên nheo mắt, ánh mắt lấp loé, gương mặt mang ý cười, thêm vào ngũ quan thiên về rõ nét của hắn càng có vẻ tà khí câu hồn người.
Giang Dư Niên ôm cổ hắn, quay đầu hắn qua nhìn. Áo sơ mi trên người Mục Sơn Xuyên không cởi hết, quần còn gần như mặc nguyên, con người lúc nãy còn ngoan ngoãn lễ nghĩa giờ khắc này tràn đầy hơi thở dục vọng, khiến người ta nhìn vào mà lạnh họng.
“Sao thế?” Mục Sơn Xuyên dịu dàng hỏi, eo và cánh tay lại di chuyển nhanh hơn, dương vật chôn trong cơ thể Giang Dư Niên lại càng không có ý tốt mà đâm vào, mài ép cửa mình cậu, mang nước dâm ra, chèn ép khiến Giang Dư Niên cuộn cả ngón chân lại.
Tứ chi Giang Dư Niên còn đang co giật nhè nhẹ, ánh mắt mơ màng đuổi theo đôi mắt Mục Sơn Xuyên, bỗng nhiên ngọt ngấy làm nũng: “Hôn một cái…”
Cậu omega bỗng như con mèo, thu móng vuốt chờ người ôm, chờ người hôn, chờ người vuốt lông, đáng yêu đến mức khiến Mục Sơn Xuyên muốn đem tất thảy đều trao cho cậu.
Mục Sơn Xuyên nghiêng đầu, không hề chần chừ ngậm lấy môi dưới của đối phương, dùng răng cọ nhẹ. Mục Sơn Xuyên ôm lấy sau gáy cậu, nâng đầu cậu lên, lại mút lấy đầu lưỡi lộ ra, như muốn đem cả người cậu nuốt vào bụng.
Nụ hôn ẩm ướt không ngừng, đâm vào, thì thầm, rất thoải mái, rất sướng. Giang Dư Niên không nghĩ được gì, trong tiềm thức cậu chỉ muốn được chơi, và mang thai, nước chảy nhiều như sông, dính ướt một mảng trên quần Mục Sơn Xuyên.
Mục Sơn Xuyên vươn tay sờ một cái, liền dính đầy một tay toàn hoạt dịch sền sệt. Hắn cười xấu xa lau lên mặt Giang Dư Niên, nói: “Ngửi thử xem.”
Giang Dư Niên nắm cổ tay hắn, ngoan ngoãn ngửi một cái.
“A,” Mục Sơn Xuyên cười bại hoại, “Mùi động dục của bé dâm đãng đấy.”
Hai người làm từ trưa đến đêm khuya, gần như phá hỏng giường trong phòng ngủ. Cuối cùng Giang Dư Niên bị Mục Sơn Xuyên đè lên tường cắm vào từ phía sau, cậu khóc đến lạc cả giọng, vừa khóc vừa kêu đau bụng.
Làm xong được ôm đi tắm, lại kêu đói.
Động dục ngắn hạn không kéo dài lâu, sau khi kết thúc, omega sẽ hơi có chút cảm giác thiếu an toàn, sẽ bám dính lấy alpha đã ký hiệu cậu.
Mục Sơn Xuyên chỉ có thể một tay ôm Giang Dư Niên như trẻ con, một tay tìm đồ ăn trong phòng bếp nhà cậu.
Trước khi phân hoá, chiều cao cân nặng của Giang Dư Niên thuộc vào dạng nhỏ người trong đám beta, nhưng lại cao to hơn so với omega, bây giờ nằm trong lòng Mục Sơn Xuyên lại vừa khớp.
Mục Sơn Xuyên tìm nửa ngày, chỉ thấy một tủ đầy mì ăn liền đủ vị, và một quả trứng gà tận sâu trong cùng tủ lạnh, đành nấu cho cậu một bát mì trứng gà thịt bò.
Giang Dư Niên không chịu chui ra, cứ ngồi trên đùi Mục Sơn Xuyên chờ hắn đút ăn no, mới chui vào trong chăn nệm mới đầy hương rượu.
Đại lão gia vừa giao xong một trận pháo chất lượng cao, tràn ngập suy nghĩ liếc nhìn Giang Dư Niên một cái rồi đi ra ban công hút thuốc. (Đoạn này khó dịch cho thuần Việt ghê)
Mục Sơn Xuyên tự nhận mình không phải là một người tin vào số mệnh. Mà đã không tin vào số mệnh, thì đương nhiên hắn cũng không tin vào cái gì mà độ xứng đôi của gen, tình cảm tuyệt diệu hơn bản năng của gen nhiều.
Nếu như tất cả đều là do bản năng, thì con người và con vật có gì khác biệt cơ chứ?
Hắn nhớ tới án ly hôn vừa xong, hai vợ chồng trước kia cũng dựa vào độ xứng đôi của gen mà ghép thành một cặp, con cũng đã hai đứa mà người chồng tìm thấy tình yêu đích thực, nhất nhất đòi cao chạy xa bay.
Luật hôn nhân có nhiều điều khoản bảo vệ omega, nhưng chưa đủ, vẫn nhiều khoảng trống có thể lách qua được, ly hôn tạo thành thương tổn cực kỳ lớn cho omega.
Hắn cũng không muốn kết hôn với một omega mà mình không có tình cảm.
Mà xem ra Giang Dư Niên cũng không quá muốn như vậy.
Mục Sơn Xuyên hút xong một điếu thuốc, ở bên ngoài chờ tản bớt mùi mới đi vào trong nhà. Giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm, hắn cầm đi hai cái áo khoác, định để lại cho Giang Dư Niên vài lời.
Trên bàn để máy tính có giấy nhớ và bút. Mục Sơn Xuyên đi tới, vừa viết xong, còn đang định để chỗ nào dễ thấy, ánh mắt liền dừng lại trên tấm thiếp để sát bên màn hình máy tính.
Trên đó viết một chuỗi dãy số, và một chữ.
Mã số wechat của Mục Sơn Xuyên, cùng một chữ Mục. Chữ viết và trang giấy đã phai màu, đoán chừng là đã viết từ lâu rồi.