Văn Thanh Từ chưa bao giờ biết Tạ Bất Phùng lại giỏi chuyện được voi đòi tiên như thế.
Từ đó về sau, phàm là lúc phát độc, Tạ Bất Phùng sẽ dính lấy người Văn Thanh Từ, coi y như thuốc giải ôm vào trong lòng không chịu buông tay. Hoàn toàn không có một chút dáng vẻ của hoàng đế.
Lúc này tuy là cuối hè, nhưng nhiệt độ vẫn chẳng hề giảm. Thân hình Tạ Bất Phùng cao lớn, có thể trực tiếp bọc Văn Thanh Từ vào trong lồng ngực, ôm ấp có thể xưng là nóng bỏng.
Cho dù là Văn Thanh Từ có thể chất đặc thù, nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường cũng cảm thấy hơi nóng.
Nhưng y không đẩy Tạ Bất Phùng ra. Văn Thanh Từ dùng sự nghiêm cẩn và nghiêm túc khi theo nghề y ở đây.
Y coi cái ôm này là thí nghiệm, sau vài lần cuối cùng y cũng xác nhận… rằng y dường như không ghét cái ôm của Tạ Bất Phùng
*
Thái y đúng hạn bưng thuốc đã sắc xong tới. Phương thuốc Văn Thanh Từ đưa đi nấu mỗi ngày đều khác nhau, tuy rằng vẫn là thái y lần trước, nhưng hôm nay vẫn không kìm được tán gẫu câu được câu chăng với Văn Thanh Từ.
Sau khi bỏ thuốc xuống, gã không khỏi hỏi: “Ta xem thuốc ngươi kê rồi, toàn là thuốc nặng cả. Không biết sư thừa của ngươi ở đâu? Trước kia…ta chưa thấy loại phong cách này.”
Văn Thanh Từ gỡ nắp hộp thức ăn xuống, trả lời: “Thuốc nặng không phải do sư phụ dạy.”
“Hiểu rồi! “Thái y trẻ tuổi chớp mắt hai mắt sáng ngời,“ Đều là ngươi tự mình suy nghĩ ra.”
Văn Thanh Từ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Xem như vậy đi.”
Không có lụa trắng che miệng mũi, giọng của Văn Thanh Từ nghe cực kỳ trong sáng và mượt mà, như viên ngọc châu rơi xuống đất.
...... Khí chất tốt thật đấy.
Thái y trẻ tuổi không khỏi lắc đầu, bên tai phiếm hồng, gã dừng một chút, cuống quít hắng giọng nói: “Không dám giấu diếm, trong Thái y thự có rất nhiều người cảm thấy vô cùng hứng thú với phương thuốc của ngươi, còn có chuyện Liên Hòa, muốn tới học trộm ngươi.”
“ Học trộm? “Văn Thanh Từ sửng sốt, động tác trên tay cũng ngừng lại.
Cái tên “La Sát” của mình quá mức vang dội, lúc trước cho dù là ở trong Thái y thự, các đồng liêu cũng vẫn duy trì khoảng cách với y.
Văn Thanh Từ chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó, lại có người cảm thấy hứng thú với phương thức hành nghề y của mình.
Giọng điệu vừa rồi có hơi mạnh, lo lắng bị gã hiểu lầm, Văn Thanh Từ đành phải bổ sung một câu: “Ngươi thân là thái y, sao lại muốn theo ta học?”
Mặc dù không có ai nói thẳng, nhưng thái y trong cung luôn coi thường con đường hoang dã.
Đối phương cười nói: “Cách làm của ngươi ở Liên Hòa đã được bệ hạ truyền khắp các châu phủ. Đây chính là chuyện khai tông lập phái đó!”
Bệnh dịch hạch bùng phát gần như hàng năm ở những nơi khác nhau, theo những cách khác nhau.
Trước năm nay, dân chúng gặp phải dịch hạch chỉ có thể mặc cho số phận. Cho đến khi Văn Thanh Từ xuất hiện, mọi người mới giải được vấn đề nan giải này.
Không giống y khi phải chiến đấu một mình không ai hiểu cho, mọi việc y làm ở Liên Hoà đều được quan lại và thậm chí cả chính hoàng đế tán thành.
Tạ Bất Phùng đang dùng quyền lực hoàng gia, khiến thế nhân tiếp nhận khái niệm y học của Văn Thanh Từ.
Bởi vậy lời thái y trẻ tuổi nói không sai chút nào, việc Văn Thanh Từ làm ở Liên Hòa đã được truyền bá rộng rãi. Thậm chí bởi vì thành công ở Liên Hòa mà đã có một bộ phận người không còn mâu thuẫn với “mổ xẻ” nữa.
Dù sao so với chết hoàn toàn nguyên vẹn, bọn họ vẫn muốn sống hơn.
Quan niệm trên dưới Vệ triều đang âm thầm thay đổi vì việc này. Từ góc độ đó mà xem, có lẽ Văn Thanh Từ đúng là “Khai tông lập phái“.
Vẻ mặt thái y trẻ tuổi kia đầy chờ mong nhìn chăm chú Văn Thanh Từ.
Y dừng một chút, suy nghĩ một lát rốt cục chậm rãi mở miệng: “Có quá nhiều loại, việc điều trị chắc chắn rất phức tạp. Điều này nên tránh trong mọi đơn thuốc.”
Văn Thanh Từ chưa từng gặp ai có hứng thú với phương thuốc của mình. Thấy thái y này tò mò bèn phân tích đơn giản.
“... Có đạo lý. “Thái y trẻ tuổi kia gật đầu.
Văn Thanh Từ nhìn thoáng qua thang thuốc trong tay nói: “Nếu ta không có nhìn lầm, mặc dù thuốc lần này ngươi sắc rất tốt, nhưng thời gian hầm vẫn chưa đủ.”
Bình thường Vệ Triều rất ít người chú ý đến điều này.
“Ý của ngươi là, ta nên hầm thêm một thời gian nữa?”
Văn Thanh Từ gật đầu: “Đúng. Thời gian hầm lâu hơn một chút, mới có thể hòa tan thành phần trong đó.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi,“ Thái y vội vàng gật đầu, cuối cùng có chút ngượng ngùng mà nói, “Xem ra lần này ta đưa thuốc vẫn chưa hợp yêu cầu của ngươi, đợi ngày mai, ngươi lại xem nha!”
Thật ra thuốc gã sắc nấu ra đã rất tốt, chỉ là ánh mắt Văn Thanh Từ quá mức sắc bén mà thôi.
Nhưng thấy gã chờ mong phương thuốc ngày mai như vậy, Văn Thanh Từ cũng khẽ cười theo nói: “Được.”
Hai người cũng coi như là khổ sở ở Liên Hòa, hàn huyên xong phương thuốc này, thái y không kìm được cẩn thận hỏi: “Lần này ngươi tính ở Ung Đô bao lâu?”
Nói xong, lại nghĩ tới cái gì đó nói: “Ai...... Nhìn này, ta hỏi ngươi cái này làm gì? Việc này cũng không phải ngươi có thể quyết định. Phải xem bệ hạ khi nào nguyện ý thả ngươi đi.”
Hiển nhiên gã vẫn tin tưởng vững chắc, Văn Thanh Từ chính là thế thân Tạ Bất Phùng tìm tới.
“Ai...... “Thái y kia lại nhẹ nhàng thở dài một hơi nói,“ Nhưng cũng vừa hay.”
“Vừa hay gì? “Văn Thanh Từ tò mò hỏi.
*Không chỉ ta, còn có rất nhiều đồng liêu cảm thấy hứng thú với y thuật của ngươi. Sau này nếu bệ hạ......chán ngươi rồi, hoặc là không giám sát nghiêm khắc nữa, ngươi có thể tới đây tâm sự với chúng ta, thuận tiện dạy chúng ta.”
Ngón tay Văn Thanh Từ không khỏi khẽ động, bỏ qua những từ như “ giám sát”.
Văn Thanh Từ phát hiện, dường như mình có hứng thú với lời đối phương nói. Ký ức thời thơ ấu là cơn ác mộng làm bạn với Văn Thanh Từ cả đời.
Y không muốn trên thế gian này lại có một Sơn Du Giản thứ hai, nếu muốn đạt được mục tiêu này, thì không thể chỉ dựa vào một mình mình.
Mặc dù đời trước Văn Thanh Từ chỉ học đến năm hai đại học đã xuyên đến đây, nhưng vẫn hưởng lợi từ thời đại, có được tư duy hình thức tương đối vượt lên trước.
Nếu để cho nó biến mất theo cái chết của mình, vậy thật sự quá mức đáng tiếc.
Nếu có thể truyền xuống phương thức tư duy này thì đương nhiên là một chuyện tốt.
Thái y thự là nơi có đại phu giỏi nhất thời đại này. Nếu như có thể trao đổi với bọn họ, tất nhiên không còn gì tốt hơn.
Nhưng vậy cũng có nghĩa là, mình phải tạm thời ở lại nơi này... Ở lại bên cạnh Tạ Bất Phùng.
Vừa nghĩ tới vấn đề này, tim Văn Thanh Từ đập nhanh hơn nửa nhịp.
Thấy y do dự, tên thái y trẻ tuổi kia vô cùng tự nhiên khoát tay lên vai Văn Thanh Từ: “Thế nào? Suy nghĩ cẩn thận đi.”
Văn Thanh Từ yêu thích sạch sẽ, không thích tiếp xúc gần gũi với người khác. Y vô thức muốn né tránh tay đối phương, nhưng không đợi Văn Thanh Từ động đậy, giọng nói quen thuộc đã vang lên sau lưng hai người.
Tạ Bất Phùng mặc cẩm bào màu đen, từ sườn điện đi tới.
“Bệ hạ, bệ hạ?”
“Ấy, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Xong đời, nãy mình lại vọng nghị chuyện xấu của hắn trước mặt hắn luôn! Hai mắt tên thái y trẻ tuổi kia lập tức tối sầm.
Tạ Bất Phùng chẳng thèm nhìn đối phương nhiều lấy một cái, hắn không nhìn thái y mặt như đất kia mà nhẹ nhàng ôm Văn Thanh Từ vào trong lòng, tiếp theo thì thào nói: “...Chán?”
Tốc độ nói của Thánh Thượng bây giờ cực kỳ chậm, làm như đang cẩn thận nhai nuốt chữ này.
Cuối cùng Tạ Bất Phùng lại ở trước mặt thái y kia, nhàn nhạt nói bên tai Văn Thanh Từ: “Trẫm vĩnh viễn sẽ không chán ngươi, trẫm......chỉ sợ có một ngày sẽ bị ngươi phiền chán.” Giọng điệu Tạ Bất Phùng lo được lo mất như vậy.
Trong lúc nói chuyện, hắn từ từ siết chặt cánh tay, ôm chặt Văn Thanh Từ vào lòng. Mỗi một động tác đều đang tiết lộ bất an của hắn.
Thái y trẻ tuổi quỳ dưới mặt đất sửng sốt rồi lập tức trợn tròn mắt.
Bệ hạ, bị người ta chán ư?
...... Ngài ấy đang nói đùa cái gì vậy chứ?
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên hạ thấp giọng, dán môi lên môi Văn Thanh Từ, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được hỏi: “Có không?”
“Cái, cái gì? “Lúc này, nửa người Văn Thanh Từ đã vô lực tê dại. Y cố gắng chống đỡ đứng ở chỗ này, đầu óc trống rỗng.
Văn Thanh Từ nghe Tạ Bất Phùng nhẹ giọng nói: “Sẽ phiền chán ta sao?”
Văn Thanh Từ từng e ngại Tạ Bất Phùng, trốn tránh Tạ Bất Phùng, nhưng giờ phút này y nhận ra -- bản thân chưa từng chán ghét hắn
Trong khoảnh khắc, con dao giải phẫu đao trong tay y dường như lại đâm sâu hơn. Rõ ràng Văn Thanh Từ ý thức được, mình chưa từng chán ghét Tạ Bất Phùng.
“Sẽ không.”
Văn Thanh Từ chậm rãi ngước mắt, nhìn đôi mắt màu hổ phách kia nói. Giọng điệu của y vô cùng chân thành.
Sau một khắc, Tạ Bất Phùng rốt cục không thể khống chế một tay ôm eo Văn Thanh Từ, một tay nhẹ nhàng vén mũ lên, đáp xuống một nụ hôn trên mắt y, không mang theo bất kỳ tình dục nào.
Văn Thanh Từ không biết, đáp án của mình quan trọng với Tạ Bất Phùng cỡ nào.
Cùng với Tạ Bất Phùng thân là cửu ngũ chí tôn sợ hãi bao nhiêu đối với hai chữ “chán ghét” từ miệng y–
Bên điện Thái y thự, dưới yêu cầu mãnh liệt của Văn Thanh Từ, Tạ Bất Phùng rốt cục thắp sáng tất cả đèn đuốc.
Xung quanh không có người quen, Văn Thanh Từ cũng không đeo mũ nữa.
“Tuy rằng mạch tượng của bệ hạ vẫn loạn, nhưng cũng may thể chất không tệ. Tuy khí độc ăn mòn điên cuồng nhưng không tổn hại đến nội tạng.” Sau khi chẩn mạch xong, Văn Thanh Từ thả tay ra khỏi cổ tay Tạ Bất Phùng.
Giọng điệu của y có đầy sự hâm mộ, không thể không nói, thể chất Tạ Bất Phùng đúng là không bình thường. Cho dù trúng độc, tình trạng cơ thể của hắn cũng tốt hơn mình rất nhiều.
Tạ Bất Phùng rũ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đó là bởi vì ta từng uống máu Thanh Từ.”
Thấy Văn Thanh Từ định đứng dậy, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nắm lấy tay trái của y.
“Còn đau không? “ Hắn nhẹ giọng hỏi.
Trong mắt Tạ Bất Phùng tràn đầy áy náy và thương tiếc. Lúc đó Văn Thanh Từ làm thế nào cũng không cầm máu được, chỉ có thể dựa vào ngân châm phong huyệt.
Tạ Bất Phùng tận mắt nhìn thấy ngân châm lạnh lẽo đâm vào cánh tay Văn Thanh Từ, giống như muốn xuyên thấu y.
Trong lúc nói chuyện, Tạ Bất Phùng kéo ống tay áo Văn Thanh Từ lên. Cánh tay trái của y đầy vết thương. Trên làn da tái nhợt ngoại trừ vết sẹo rắn cắn, còn có thể nhìn thấy vết thương do ngân châm đâm vào thịt ngày đó lưu lại.
“Đã hết đau từ lâu rồi, “Văn Thanh Từ đè lại bàn tay không an phận của Tạ Bất Phùng, y không muốn lộ ra vết sẹo trên cánh tay,“ Trên tay thần có sẹo, xấu xí vô cùng.”
“Không xấu, “Tạ Bất Phùng cố chấp lắc đầu, hắn nhìn vào mắt Văn Thanh Từ nói,“ Thanh Từ trước giờ chẳng liên quan với chữ “Xấu“.”
Giọng điệu của hắn cực kỳ nghiêm túc, không hề khinh mạn hay trêu chọc.
Nhưng giọng điệu như vậy lại khiến Văn Thanh Từ trở tay không kịp. Nhất là hai chữ “Thanh Từ” giống như một chiếc lông vũ, vô thức vuốt ve trong lòng Văn Thanh Từ.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Tạ Bất Phùng thế mà lại bắt đầu gọi mình như vậy......
Văn Thanh Từ hơi dùng sức, rút tay ra: “Bệ hạ, quân thần khác biệt, ngài vẫn nên gọi ta...”
Nhưng tốc độ của Tạ Bất Phùng còn nhanh hơn cả Văn Thanh Từ.
Bốn chữ “Quân thần khác biệt “vừa mới nói ra khỏi miệng, Tạ Bất Phùng đã vô cùng tự nhiên tiếp thêm hai chữ ở phía sau:“ Ái khanh.” Giọng của hắn không lớn, rơi vào bên tai Văn Thanh Từ tựa như nỉ non.
Ái khanh?
Đây là danh xưng quen thuộc của quân chủ đối với thần tử, không có gì kỳ quái. Thế nhưng lúc này phát ra từ miệng Tạ Bất Phùng lại có thêm vài phần kiều diễm không thể nói rõ.
Trong phút chốc đã khiến Văn Thanh Từ nhớ tới ngày Tạ Bất Phùng nói với mình “Ái khanh miễn lễ“.
Văn Thanh Từ: “......”
Người chậm chạp thế nào, cũng nên cảm giác được Tạ Bất Phùng đây là đang trêu chọc mình.
Nếu là giọng điệu nhẹ nhàng một chút thì thôi, nhưng vẻ mặt Tạ Bất Phùng hết lần này tới lần khác đều cực kỳ chăm chú, thậm chí có thể nói nghiêm túc.
Hai bên va chạm, lực sát thương không giảm mà còn tăng.
Không khí xung quanh y lúc này dường như đang nóng dần lên.
Văn Thanh Từ vô thức muốn thoát khỏi hắn, nhưng y vừa mới đứng dậy khỏi ghế dài trước giường, còn chưa kịp xách hòm thuốc rời đi, đã nghe thấy ngoài điện có tiếng bước chân.
“Khởi bẩm bệ hạ, Bắc Địch Sắc A vương và A Hách vương cầu kiến!”
Tuy rằng Tạ Bất Phùng còn đang dưỡng bệnh, nhưng việc triều đình lại không thể trì hoãn. Ngoại trừ vào triều phê duyệt tấu chương thì người nên gặp cũng phải gặp.
“Tuyên. “Tạ Bất Phùng thản nhiên nói.
Thấy thế, Văn Thanh Từ lập tức nhấc hòm thuốc lên, chuẩn bị rời khỏi trắc điện.
Không ngờ sau một khắc, Tạ Bất Phùng lại chậm rãi giơ tay ngăn y lại: “Ái khanh không cần phải lảng tránh.”
Không đợi Văn Thanh Từ kịp phản ứng, Tạ Bất Phùng đã nhẹ nhàng ôm eo y, kéo y lên giường.
Trong nháy mắt khi cảm giác mất trọng lượng đánh úp, hắn đã dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua cánh môi Văn Thanh Từ, chặn lại tiếng kinh hô mà y suýt thốt ra.
Tuy sườn điện được cải tạo từ Thái Y thự, nhưng đồ dùng trong điện, bài trí, hình thức lại tuyệt không tầm thường.
Giường gỗ hoàng hoa lê giá trị liên thành, dưới ánh đèn đuốc chiếu rọi phát ra ánh sáng rực rỡ.
Ngũ Trảo Bàn Long trên giường thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở thân phận chủ nhân nó -- đương kim thánh thượng. Đây là một cái long tháp, theo lý mà nói chỉ có hoàng đế mới có thể dùng.
Bước chân ngoài điện càng lúc càng lớn, hai vị vương của Bắc Địch dưới sự dẫn dắt của thái giám, đi tới bên ngoài điện.
Văn Thanh Từ bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, hạ giọng nói: “Bệ hạ, buông thần ra, như vậy là đi quá giới hạn.”
Nếu không phải tay Tạ Bất Phùng còn đặt ở bên hông Văn Thanh Từ, thì chỉ sợ y đã chạy khỏi nơi này từ lâu.
“Mọi người Vệ triều đều biết thái y Văn Thanh Từ là hoàng hậu của trẫm, “Tạ Bất Phùng hạ giọng bên tai Văn Thanh Từ,“ Ái khanh ngồi ở chỗ này, sao lại đi quá giới hạn?”
Văn Thanh Từ còn muốn giãy dụa, nhưng sức của Tạ Bất Phùng không phải thứ mà y có thể phản kháng.
Tấm rèm châu phủ đầy bảo thạch rung động lanh canh theo động tác của Văn Thanh Từ, hoàn toàn đảo loạn tâm thần của y.
Vừa lúc đó, Bắc Địch Sắc A vương và A Hách vương đã tiến vào trong điện. Bọn họ đều đại biểu cho những quý tộc quy thuận Bắc Địch, lần này theo thông lệ vào kinh, diện thánh báo cáo.
Làm thần tử, chưa được cho phép thì không thể ngẩng đầu trực diện thánh nhan. Hai vị vương đã quy thuận Vệ triều, chỉ nghe thấy tiếng lách cách bên tai, cũng không có ngẩng đầu nhìn thấy lúc này trên long ỷ có hai người ngồi.
Bọn họ khom lưng khoát tay trước ngực, hành lễ với Tạ Bất Phùng.
Thấy Sắc A vương và A Hách vương đến, Văn Thanh Từ lập tức ngừng giãy dụa, thậm chí còn bất giác nín thở, cứng đờ ngồi tại chỗ, e sợ bị người ta phát hiện.
“Thần tham kiến bệ hạ, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Quý tộc Bắc Địch quy thuận Vệ triều không lâu, đã có thể dùng tiếng quan thoại hành lễ với Tạ Bất Phùng.
“Miễn lễ.”
Tay đế vương mặc đồ đen chậm rãi lướt qua hông Văn Thanh Từ, kéo Văn Thanh Từ không ngừng né tránh, ngồi ở bên giường thiếu chút nữa đã ngã xuống lại.
||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||
Cũng lặng lẽ ghé vào tai y nói: “Ái khanh, tới gần một chút, cẩn thận ngã sấp xuống.”
Tiếp theo ngước mắt, thản nhiên hỏi: “Mấy quận ở Bắc Địch, mùa hè năm nay đồng cỏ và nguồn nước có dồi dào không?” Giọng điệu của hắn lúc này trở nên cực kỳ trịnh trọng, như thể người vừa thì thầm vào tai Văn Thanh Từ không phải là hắn.
Tạ Bất Phùng đi thẳng vào chủ đề, Sắc A vương cùng A Hách vương không dám chậm trễ, lập tức nói ra những gì đã chuẩn bị.
Mặc dù khẩu âm của hai người có hơi nặng, nhưng Văn Thanh Từ bị ép ở lại đây chẳng mất bao lâu đã hiểu được ý của bọn họ, cũng lần đầu tiên hiểu được Tạ Bất Phùng rốt cuộc là khống chế Bắc Địch như thế nào.
Trước kia bộ tộc Bắc Địch đuổi theo đồng cỏ cũng như nguồn nước mà sống, du tẩu không mục đích trên toàn bộ lãnh thổ quốc gia.
Sau khi Tạ Bất Phùng đánh hạ Bắc Địch, chia thành mấy trăm quận khu. Mỗi khu phân phối dân số cố định, không được tùy ý vượt qua.
Nếu có một khu nào đó gặp tai họa thiên tai thì triều đình sẽ phụ trách, vận chuyển cỏ chăn nuôi từ các quận khác qua, đây chính là cái gọi là “cỏ động lòng người bất động“.
Cứ thế mãi, hoạt động, kết giao giữa các quận khu Bắc Địch dần yếu đi, sẽ không giống như trăm ngàn năm trước, hình thành thế lực thống nhất mà cường đại.
Lần này Sắc A vương và A Hách vương đến Ung Đô chính là vì báo cáo tình hình thủy thảo các nơi trong mùa hè năm nay, cũng chờ đợi sự điều phối của triều đình.
Dù sao cũng là đất đai mình đánh được, Tạ Bất Phùng hiểu rõ từng cành cây ngọn cỏ của Bắc Địch.
Hắn chẳng hề liếc mắt nhìn bản đồ, đã quy hoạch ra lộ tuyến điều vận cỏ chăn nuôi vô cùng chuẩn xác.
Giọng nói trầm thấp vang vọng trên sườn điện, không nhanh không chậm nhưng lại có thái độ uy nghiêm của đế vương.
Cách tấm rèm châu lung lay, Văn Thanh Từ nhìn thấy, ngay cả ánh mắt Sắc A vương và A Hách vương nhìn Tạ Bất phùng cũng mang theo vài phần khâm phục không thể che giấu. Đồng thời khi Tạ Bất Phùng dừng lại thì sinh ra vài phần sợ hãi.
Không thể không thừa nhận, tuy rằng Tạ Bất Phùng hay tùy ý, nhưng ở phương diện làm quân chủ lại vô cùng phù hợp.
Hắn là một đế vương thực quyền chấp chưởng thiên hạ.
Chỉ là...e rằng Hai vị vương này cũng không ngờ, quân chủ Vệ triều không hề đứng đắn như bọn họ tưởng tượng.
Sắc A Vương còn nói: “ Rau quả mùa hè năm nay đã được vận chuyển từ Trường Nguyên, dự kiến bảy ngày sẽ được đưa đến quận Ma La.”
Khoảnh khắc hai chữ “Trường Nguyên” xuất hiện trong miệng hắn, Tạ Bất Phùng vô thức siết chặt bàn tay đang vịn bên hông Văn Thanh Từ.
Da thịt phần eo Văn Thanh Từ vốn mẫn cảm, cơ thể y theo phản xạ có điều kiện khẽ run rẩy. Khuỷu tay không khỏi đụng vào rèm châu, bên trong điện lại vang lên tiếng lách cách.
Hai người đứng dưới bậc thềm dài, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Tiếp theo liền thấy......
Sau tấm rèm châu điểm đầy đá quý san hô lại có hai bóng dáng mơ hồ.
“!!!”
Hai người bất giác nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương có sự khiếp sợ và mập mờ. Nếu như không nhìn lầm, ngồi bên cạnh Hoàng đế hẳn là một người đàn ông.
Dù là Bắc Địch xa xôi, bọn họ cũng sớm nghe nói về tin đồn hoàng đế Vệ triều “Đoạn Tụ.” Tương truyền ‘tình cảm chân thành’ của hắn đã qua đời từ lâu. Chẳng lẽ nói, người ngồi trên kia chính là nam sủng của hắn?
Thừa dịp đồng bạn nói chuyện, A Hách Vương không kìm được ngước mắt len lén nhìn lên.
Rèm châu dần dần yên tĩnh lại, A Hách Vương nhìn thấy vô cùng rõ ràng, có một bóng hình tái nhợt mà mảnh mai, đang ngồi ở trên long tháp bên cạnh Tạ Bất Phùng.
Mặt mày y lạnh lẽo, trên trán còn có một chút chu sa, có vài phần tương tự với những bức bích hoạ trên bàn thở của Vệ triều.
Mặc dù hắn đã bị Tạ Bất Phùng đánh cho tâm phục khẩu phục, chân tình thực cảm mà tôn sùng đối phương là quân vương của mình.
Điều này cũng không có nghĩa là hắn nguyện ý hành lễ với một nam sủng.
A Hách vương tràn đầy khinh thường nghĩ: [Chỉ là một nam sủng, sao lại ngồi ở chỗ đó? Còn nhận thi lễ của ta. Đợi bệ hạ chơi chán thì sẽ đòi và mang về Bắc Địch!]
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên híp mắt.
Keng!
Một cái chén sứ đột nhiên bay ra từ sau rèm châu, thành sứ mỏng manh hóa thành lưỡi dao sắc bén, cắt đứt một chuỗi rèm châu.
Trong khoảnh khắc bảo thạch rơi vãi đầy đất, tiếng ồn ào không ngừng vang lên, bay tứ tung.
Mà cái chén kia lại nặng nề đập vào trán A Hách Vương, chia năm xẻ bảy.
“A......”
Cạnh sứ cắt đứt mạch máu trên trán hắn ngay lập tức, mặt A Hách Vương toàn là máu tươi.
“Đôi mắt của ngươi có thể tùy tiện nhìn hoàng hậu của trẫm sao?” Những lời này của Tạ Bất Phùng là dùng ngôn ngữ Bắc Địch để nói.
Hoàng, hoàng hậu?
A Hách Vương sửng sốt một hồi, bất chấp máu tươi trên trán, vội vàng dập đầu. Lúc này hai bàn tay trên mặt đất của hắn đều đang run rẩy.
Trong lời nói của Tạ Bất Phùng còn có vài phần ý cười, nhưng A Hách Vương từng là đối thủ của hắn biết, giọng điệu Thánh Thượng càng thờ ơ, càng mỉm cười, lại càng nguy hiểm.
A Hách Vương sợ Tạ Bất Phùng nói câu tiếp theo là muốn móc mắt hắn. Ngắn ngủn vài giây sau trên mặt đất đã có vũng máu xuất hiện.
“Hắn đang làm gì vậy? “Động tác của A Hách Vương khiến Văn Thanh Từ hoảng sợ.
“ Không có gì đâu.”Tạ Bất Phùng cũng không muốn Văn Thanh Từ biết đối phương rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Lúc này Sắc A vương đã báo cáo xong, Tạ Bất Phùng cũng sắp xếp.
Nhìn thấy vũng máu trên mặt đất, hắn chán ghét dùng ngôn ngữ của Bắc Địch nói: “Lui ra đi, hoàng hậu trẫm cũng không thích loại mùi này.”
“Vâng, vâng!”
A Hách vương lập tức đứng dậy theo Sắc A vương cùng lui ra ngoài, thậm chí lúc rời đi, còn không quên dùng ống tay áo lau khô máu tươi trên mặt đất.
Bên trong trắc điện đốt hương, chỉ chốc lát bên trong đã không còn mùi máu tươi.
Văn Thanh Từ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đi rồi.
Y đang muốn đứng dậy rời khỏi nơi này, lại nghe Tạ Bất Phùng nghiêng người thì thầm bên tai mình: “Bắc địa giữa hè không giống Ung Đô, cho dù giữa trưa cũng lạnh. Mùa hè khi mưa dồi dào, cỏ chăn nuôi có thể mọc cao đến thắt lưng người, dòng suối tan chảy trên núi tuyết xuyên qua đồng cỏ... Sang năm, ta dẫn ái khanh cùng tới Bắc địa xem thế nào nhé?”
Dứt lời, Tạ Bất Phùng rốt cục không kìm được nhẹ nhàng cắn vành tai Văn Thanh Từ một cái, hơi thở của hắn đột nhiên rối loạn: “Chúng ta còn có thể trở về Trường Nguyên, trở về phủ ở thành chính”
Trường Nguyên, phủ chính.
Nơi đó đã xảy ra chuyện gì, đến nay vẫn khắc rõ ràng trong đầu Văn Thanh Từ. Sau lần thẳng thắn đó, Tạ Bất Phùng không hề che giấu suy nghĩ ti tiện của mình đối với Văn Thanh Từ.
Hết thảy đều đang nhắc nhở Văn Thanh Từ, y không thể đối đãi Tạ Bất Phùng như một đứa trẻ nữa.
Hắn đã chẳng cần người thương hại từ lâu, hắn là một người trưởng thành, một người trưởng thành nguy hiểm và tràn đầy dục vọng.
Tạ Bất Phùng từng bước bước lên trên chiến trường, hiểu rõ nhất là công thành đoạt đất.
Mặc dù hắn không biết ý nghĩ của Văn Thanh Từ khi trở về Ung Đô, nhưng mỗi một hành động đều đang kích thích Văn Thanh Từ nhận rõ nội tâm của mình, thậm chí vì thế đang thăm dò điểm mấu chốt của y.
Ký ức của Trường Nguyên, lại một lần nữa tập kích tới. Mà Tạ Bất Phùng bên cạnh vẫn lưu luyến không rời buông tha vành tai của y.
Văn Thanh Từ đứng phắt dậy, lui về phía sau nửa bước.
Y nghiêng người sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “ Sao bệ hạ có thể, ở nơi như vậy, làm chuyện như vậy?”
Rõ ràng Văn Thanh Từ đã cố gắng nghiêm túc, sau khi nói ra miệng lại có một loại cảm giác ngoài mạnh trong yếu.
Hai má cũng đồng thời nổi lên màu đỏ nhạt.
Ý thức được trạng thái của mình không đúng, Văn Thanh Từ lập tức xoay người, xách hòm thuốc đi ra ngoài điện.
Rõ ràng Tạ Bất Phùng nghe hiểu ý của y, nhưng lại cố ý nói lệch lạc: “Ái khanh cảm thấy nơi đây không đủ chính thức sao?”
Trong lúc nói chuyện, giọng nói Tạ Bất Phùng vẫn lạnh lùng, trầm thấp mà bình tĩnh như trước.
Tựa hồ như là đang nghiêm túc đàm luận chính sự với Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ đã đi ra ngoài điện, bước chân không khỏi dừng lại.
Y vô thức nghĩ theo lời Tạ Bất Phùng: Nơi nào mới tính là chính thức?
Sau khi phản ứng lại mình vừa suy nghĩ vớ vẩn gì đó, hai má Văn Thanh Từ bỗng nhiên nóng bừng.