Từ trước tới nay Văn Thanh Từ không phải là một người thiếu kiên nhẫn, trước khi làm việc gì đó thì luôn có tính toán trước, nhưng hôm nay y chẳng thể chờ đợi dù chỉ một giây.
Sau khi nhờ thái giám canh giữ trước cửa Quang Thành tự truyền lời mình phải trở về Ung Đô cho Lan phi nghe, Văn Thanh Từ bước nhanh xuống núi cùng với dược phó.
“Văn tiên sinh, ngài thật sự muốn tới Trường Nguyên sao?” Vẻ mặt dược phó lo lắng, muốn ngăn y lại, “Xuất phát từ Ung Đô, cho dù là cưỡi khoái mã ngày đêm không ngừng chạy, cũng phải ít nhất một ngày mới có thể đến... Huống hồ ngài hiện tại còn là thái y, lỡ như lúc Hoàng đế tìm ngài, phát hiện ngài không ở Ung Đô thì phải bây giờ?”
Bước chân Văn Thanh Từ dừng lại, ngay khi dược phó cho rằng y định từ bỏ, không ngờ Văn Thanh Từ chỉ thản nhiên ném ra một câu: “Nếu Thiên Từ phát độc thì không cần canh giữ bên cạnh hoàng đế.”Sau đó tiếp tục bước nhanh xuống chân núi.
Từ sau khi hoàng đế biết Văn Thanh Từ là dược nhân bèn sáng suốt âm thầm thu thập tin tức về nó.
Trong đó có cả tin vớ vẩn và sự thật.
Lão biết dược nhân của Thần Y cốc cần uống”Thiên Từ”, cũng trực tiếp đề cập đến chuyện này trước mặt Văn Thanh Từ. Lúc đó Văn Thanh Từ cũng không phủ nhận.
“Nói như vậy, nhưng...nhưng...” Nhưng chuyện này chẳng phải sẽ khiến hoàng đế tiếp tục sinh lòng nghi ngờ, tìm mọi cách đề phòng y hay sao?
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Văn Thanh Từ, dược phó nuốt hết những lời muốn nói gì trở về trong bụng.
—— Đạo lý này mình hiểu, Văn Thanh Từ vẫn luôn ở Thái Thù cung càng hiểu hơn. Chỉ là so sánh với chuyện ở trấn Trường Nguyên, tất cả những thứ còn lại có vẻ không quá quan trọng.
Trước khi xuyên sách, Văn Thanh Từ không biết cưỡi ngựa, may mà cơ thể nguyên chủ còn tồn tại trí nhớ mạnh mẽ. Mặc dù không thể nói là y cưỡi ngựa giỏi, nhưng kỹ thuật có thể nói là trên trung bình ở thời đại này.
Trong đầu Văn Thanh Từ nhanh chóng suy nghĩ tính toán... Lúc này Quang Thành tự mình đang ở nằm ở ngoại ô Ung Đô, từ đây y có thể đi về phía bắc mà không cần qua Ung Đô, nhanh nhất là tối mai là có thể đến đích.
Thấy Văn Thanh Từ đã quyết định không thể thay đổi, dược phó đành phải dắt ngựa đuổi theo.
Những hạt mưa đập vào mặt ô hóa thành sương mù nhẹ rơi trên lông mi Văn Thanh Từ. Chẳng bao lâu lại ngưng tụ thành giọt nước.
......
Lúc này Văn Thanh Từ cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã sớm phái người tới bắc địa.
Có lẽ vì thiếu đi trụ cột Tạ Bất Phùng, sau khi chiến tranh chấm dứt, bắc địa rơi vào hỗn loạn.
Cho đến khi y cưỡi ngựa rời đi, toàn bộ Ung Đô vẫn hoàn toàn không biết gì về trận chiến vừa mới kết thúc.
Mà cho dù chiến báo truyền đến đúng lúc, chờ tin tức Hiền công công nói cho y biết thì hết thảy đều đã muộn….
Nghĩ tới đây Văn Thanh Từ đột nhiên ho khan, dược phó cưỡi ngựa đi theo phía sau y không tự chủ được mà đưa ánh mắt lo lắng nhìn y.
Mặc dù xuân đã đến nhưng mưa vẫn còn lạnh, quần áo trên người Văn Thanh Từ có hơi đơn bạc…
Vì đi theo phía sau Văn Thanh Từ nên hắn không nhìn thấy, sau khi ho xong Văn Thanh Từ chậm rãi buông bàn tay đang đặt bên môi xuống. Trong tay y còn nắm chặt một cái khăn lụa —— phía trên nhuốm chút máu đỏ tươi.
Văn Thanh Từ chỉ khẽ nhíu mày, tiếp theo giấu khăn lụa ở trong tay áo.
Chuyện Hoàng đế muốn giết Tạ Bất Phùng, bản thân thiếu niên tuyệt đối rõ ràng hơn ai hết. Văn Thanh Từ không tin Tạ Bất Phùng sẽ tê liệt trong khoảng thời gian hoà bình này.
Bởi vậy y thật sự không nghĩ ra, Hoàng đế đến làm sao thực hiện được chuyện này đây?
Bất tri bất giác, hai người đã rời khỏi địa giới Ung Đô, nhìn thấy mây đen dày đặc ở phương xa cùng với màn mưa không ngớt, dược phó kia rối rắm nửa ngày hơi lo lắng, thăm dò bên tai Văn Thanh Từ: “Văn tiên sinh, bây giờ cũng đã muộn rồi, không bằng chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi rồi tiếp tục đi, không thì cơ thể của ngài...”
Hắn còn chưa dứt lờ đã bị cái liếc mắt lạnh lùng của Văn Thanh Từ ngăn trở về.
Tuy rằng Thần Y cốc không có phân chia cấp bậc gì, nhưng thân là một dược phó, hắn cũng không thể nói quá nhiều với Nhị cốc chủ.
...... Chỉ là nhìn bóng dáng màu xanh nhạt vô cùng quật cường phía trước, dược phó không khỏi nghĩ, cho dù đã trôi qua nhiều năm nhưng Văn Thanh Từ chẳng khác gì dáng vẻ năm đó hắn nhìn thấy ở Thần Y cốc.
Hai người đi dọc theo quan lộ một đường đi về phía bắc, người xung quanh dần dần thưa thớt. Mua không biết đã tạnh từ lúc nào, bên tai Văn Thanh Từ chỉ còn lại tiếng vó ngựa.
Mỗi lần vó ngựa tiếp đất, yên ngựa lại rung chuyển.
Hai tay y cầm dây cương, nhìn qua không có gì khác thường, thực tế thì tay trái đã mất đi cảm giác từ lúc nào, chỉ còn lại cảm giác tê dại đau đớn như bị trăm ngàn con kiến gặm nhấm.
Lòng bàn tay còn lại cũng bị dây cương siết ra đỏ chót.
......
Càng đi về phía bắc nhiệt độ sẽ càng thấp. Ban đêm trấn Trường Nguyên lại có tuyết rơi dày đặc, phủ đệ lớn nhất kia đèn đuốc sáng trưng.
Quân y ra vào trong phòng, lông mày nhíu chặt vẫn chưa hề giãn ra.
“...... Đã mấy ngày rồi, tướng quân còn chưa tỉnh lại sao?”
Quân y lắc đầu, hạ thấp giọng nói: “Không có, lại sốt rồi.”Lúc này mặt hắn đầy sầu não, dừng lại một lúc hắn lại hỏi: “Đúng rồi, có bắt sống được ai không?”
Tuy rằng trăm năm qua Bắc Địch không ngừng quấy nhiễu lãnh thổ Vệ triều, nhưng bọn họ chưa bao giờ tẩm độc lên binh khí, những thầy thuốc theo quân đến biên giới bình thường chỉ xử lý ngoại thương, kkhông giống như thái y trong cung, có thể trực tiếp dựa vào triệu chứng suy đoán ra độc tính.
Chuyện giải độc này thật sự là làm khó bọn họ.
“Tạm thời còn chưa...” Binh lính đối diện sửng sốt một hồi, cúi đầu nghiến răng nói, “Chỉ tìm được mấy thanh kiếm tẩm độc trên chiến trường.”
“Độc tính trên kiếm như thế nào?” Quân y lập tức truy vấn.
Người đối diện không trả lời câu hỏi của hắn ngay mà chỉ cắn chặt môi, hít sâu nói: “Kiến huyết phong hầu.”
(Kiến huyết phong hầu: một loài cây, độc trong dịch cây có thể đi qua miệng vết thương thấm vào máu.)
“Cái gì?!”
Trời đã nhá nhem tối, tiểu viện lại được mấy ngọn đèn chiếu sáng như ban ngày. Hơn mười quân nhân mặc chiến giáp màu bạc đứng ở giữa tiểu viện, trong đó một người cầm trường kiếm, hít sâu một hơi chém một con ngựa chiến Bắc Địch bị thương.
Trường kiếm cắt đứt da thịt chiến mã, nó hý vài tiếng rồi đột nhiên im bặt.
Quả thực đúng như lời người nọ vừa nói, kiến huyết phong hầu, đối thủ thực sự muốn đưa Tạ Bất Phùng vào chỗ chết.
Cảm giác sợ hãi lan tràn trong tiểu viện, trái tim mọi người đều treo cao, kèm theo đó còn có sự nghi ngờ nồng đậm.
“ Nếu độc tính trên kiếm đã mạnh như vậy thì tướng quân làm sao có thể vượt qua được?”
Có quân nhân không kìm được sốt ruột hỏi: “Ngoại trừ chờ, còn có giải pháp gì không?”
“Bình thường gặp phải loại chuyện này còn có thể hỏi thái y trong cung, nhưng lúc này đây...” Tên quân y kia thở dài nặng nề.
Tuy rằng không có nói câu phía sau, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý của hắn.
Một khi đi mời thái y, như vậy tin tức Tạ Bất Phùng bị thương hôn mê bất tỉnh sẽ truyền đến bên tai Hoàng đế. Thực tế chuyện Tạ Bất Phùng bị thương đã truyền khắp trấn Trường Nguyên vào buổi sáng cùng ngày.
Nhưng phụ tá bên cạnh Tạ Bất Phùng lại làm theo ý định trước đó của hắn, trấn áp sự việc ở bắc địa, tạm thời không có gửi quân báo về Ung Đô.
Tuy vậy giấy vẫn chẳng thể bọc lửa, tin tức truyền đến bên kia chỉ là vấn đề thời gian, sớm muộn gì cũng tới. Tạ Bất Phùng nhất định phải mau chóng tỉnh lại, nếu không khi Ung Đô phát hiện ra, Hoàng đế nhất định sẽ phân công tướng lĩnh mới tới.
Đến lúc đó, nói gì cũng đã muộn.
“Được, chúng tôi hiểu rồi.” Những người lính hạ giọng nói, “Chờ một chút... Ở đây phải làm phiền ngươi rồi.”
“Ngài đừng nói như vậy, đều là chuyện thuộc bổn phận của ta.”
Chờ sau khi đám người này đi, nghi hoặc trong lòng quân y càng lúc càng sâu—— tại sao chất độc trong cơ thể Tạ Bất Phùng lại có tác dụng hơi khác so với bình thường?
Tạ Bất Phùng nặng nề rơi vào mê man nhưng vẫn không chịu buông dược ngọc trong tay xuống.
Người bên cạnh cạy cả nửa ngày cũng không thể cạy được ngón tay của tướng quân ra, cuối cùng đành phải bỏ qua.
Ngọc càng khảm càng sâu, lòng bàn tay của Tạ Bất Phùng máu tươi đầm đìa nhưng thiếu niên chẳng hề thấy đau, chỉ dựa vào bản năng tiếp tục nắm chặt nó.
Trong lúc mê man, Tạ Bất Phùng ngửi được một mùi hương đắng quen thuộc. Hắn như nhìn thấy bóng dáng màu xanh nhạt xuất hiện bên cạnh mình, Văn Thanh Từ mỉm cười nhìn hắn, thủy chung không nói một lời.
“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?” Tạ Bất Phùng nghe thấy bản thân hỏi như vậy.
Bóng dáng màu xanh nhạt đứng đối diện với hắn hơi khựng lại rồi mới từ từ lên tiếng, “Thần tin tưởng điện hạ, nhất định có thể kiến công lập nghiệp, kéo theo một thân công tích trở lại Ung Đô. ”
Lúc này Tạ Bất Phùng chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, ý thức cũng mơ hồ như say rượu. Có lẽ là bởi vì cảm giác như vậy, hoặc có lẽ biết cảnh tượng trước mắt đều là ảo giác của mình. Tạ Bất Phùng chậm rãi cúi đầu, rốt cục để mặc cho bản thân nói chuyện với y.
“Tại sao ngươi lại tin ta tới như vậy?”
“Ta chỉ là không biết đau, chứ không phải sẽ không bị thương, sẽ không chết...” Giọng nói của thiếu niên yếu ớt tới khó tả, hắn cuối cùng cũng nói ra nỗi uất ức chôn vùi trong đáy lòng nửa năm nay.
Nhưng bóng dáng màu xanh nhạt đối diện lại chỉ cười nhìn hắn.
...... Trái tim thiếu niên dần chùng xuống.
Cảm giác mất mát không thể diễn tả được ập đến trong hắn như một cơn thủy triều, trong phút chốc nó dâng trào đến mức khiến hắn khó thở.
Văn Thanh Từ sao có thể không biết chuyện này cơ chứ? Rõ ràng lúc trước chính miệng y đã nói với mình, mình không có cảm giác đau đớn, là một bệnh nhân cần được quan tâm.
Tâm tình Tạ Bất Phùng nhất thời trở nên hỗn loạn, hắn tự giễu một lát, cảm thấy mình cùng lắm chỉ là một trong vô số bệnh nhân bình thường trong mắt Văn Thanh Từ, không khác gì con thỏ kia của y.
Bản tính Văn Thanh Từ trời sinh lạnh lùng bạc tình.
Một hồi hắn lại không kìm được sinh ra kỳ vọng bí ẩn…
Nhiều ngày sớm chiều ở chung, đã từng dịu dàng như thế, bản thân mình ở trong lòng Văn Thanh Từ hẳn là có chút đặc biệt chứ?
Hai loại phỏng đoán hoàn toàn bất đồng, giống như ngọn lửa không ngừng thiêu đốt trái tim Tạ Bất Phùng.
Thiếu niên càng nắm chặt dược ngọc trong tay.
Nghĩ đến đây, khung cảnh trước mặt Tạ Bất Phùng thay đổi. Găng tay ấm áp trên kênh đào Đại Vận Hà trôi theo sóng nước dập dềnh, cuối cùng chậm rãi bị dòng sông cắn nuốt…
Ý thức của hắn cũng theo đó mà tối sầm lại, như giây tiếp theo sẽ rơi vào giấc ngủ sâu.
Nhưng vào lúc này, mùi thơm đắng trên chóp mũi Tạ Bất Phùng càng lúc càng đậm. Mùi hương nồng nàn giống như một sợi chỉ dẫn liều mạng kéo hắn ra khỏi cõi mộng.
Nhiệt độ cơ thể của Tạ Bất Phùng vẫn không ngừng tăng lên, tim mọi người như vọt lên cổ họng.
Nếu Tạ Bất Phùng không thể kịp thời tỉnh lại từ trong hôn mê, đừng nói là hoàng đế ở Ung Đô xa xôi, ngay cả Bắc Địch vừa mới chịu thất bại thảm hại cũng có thể liều lĩnh tấn công thêm một lần nữa.
......
“Đây là mùi gì?” Binh lính canh giữ ở bên cạnh trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc, vô thức tìm kiếm nguồn gốc mùi hương.
Qua một lúc lâu, tầm mắt của gã không tự chủ được rơi vào người Tạ Bất Phùng. Nếu như không ngửi lầm, mùi đắng như có như không này dường như truyền tới từ người tướng quân.
Vừa rồi những người đó nói không sai, kịch độc tẩm ở trường kiếm trong tay kẻ tập kích đích xác kiến huyết phong hầu.
Theo lý mà nói, Tạ Bất Phùng hẳn là đã ngã xuống trên chiến trường, tất cả những biến số này, kỳ thật đều giấu ở trong mùi hương đắng kia.
Khi cung Thái Thù xảy ra biến cố, Văn Thanh Từ vì giải độc cho Tạ Bất Phùng mà cho hắn uống rất nhiều máu. Những dòng máu này tuy rằng sẽ không thay đổi thể chất Tạ Bất Phùng, biến hắn thành dược nhân giống như Văn Thanh Từ. Nhưng ít nhất trong một khoảng thời gian dài, Tạ Bất Phùng cũng sẽ không dễ dàng trúng độc như người bình thường nữa ——
Mấy ngày trôi qua, nhiệt độ cơ thể Tạ Bất Phùng lên xuống thất thường, nhưng hắn vẫn nhắm nghiền mắt, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Phó tướng bên cạnh hắn sớm đã tuyệt vọng. Trước đó, hắn phái toàn bộ binh lính canh giữ bên cạnh Tạ Bất Phùng ra ngoài, cũng tuyên bố với bên ngoài rằng Tạ Bất Phùng đã tỉnh táo lại, lúc này đang tĩnh dưỡng.
Nhưng loại chuyện này từ trước đến nay không giấu được bao lâu, cổng thành trấn Trường Nguyên đã bị phong tỏa.
Đêm khuya, tất cả đều im lặng.
Một bóng hình màu xanh nhạt thừa dịp thủ vệ không để ý một cước nhảy qua chỗ đó, bước chân của y chưa từng dừng lại, mạo hiểm bất chấp màn tuyết rơi dày đặc đi về phía toà phủ đệ giữa thành, bỏ lại dược phó phía xa xa đang đi theo y.
Văn Thanh Từ khi tới cũng không mang theo quần áo quá dày, lúc này ở đây vẫn đang có tuyết, khi gió lạnh thổi qua mang đi hết nhiệt độ, sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy.
Y không kìm được ho khan, chờ điều chỉnh hơi thở xong mới tiến vào phủ đệ, đi vào nơi sâu nhất của tiểu viện.
Cũng may, phủ đệ này ở trấn Trường Nguyên không lớn. Không bao lâu sau, Văn Thanh Từ đã tìm được tiểu viện nơi Tạ Bất Phùng dưỡng bệnh.
Y sử dụng khinh công của mình tới mức tối đa mới tránh được thủ vệ ngoài viện, tiến vào trong phòng.
Trong phòng có địa long, ấm áp đến mức không có cảm giác giống như thế giới bên ngoài.
Giống như tất cả các căn phòng của Vệ Triều, trong góc phòng cũng được đặt lư hương, khói bốc lên, tầm mắt Văn Thanh Từ từ theo đó trở nên mơ hồ.
Y không khỏi bước chậm lại, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía giường.
Tuyết rơi đọng xuống bên bệ cửa sổ, tiếng gió xuyên qua khe cửa sổ lọt vào bên tai.
Một giây sau, gương mặt quen thuộc kia rốt cục xuất hiện trước mặt Văn Thanh Từ. Làn da màu mật ong nhạt đã trở nên sẫm màu, thiếu niên gầy đi không ít, ngũ quan lộ ra vẻ trải đời.
Trên người hắn có nhiều vết thương, nhưng trông chẳng hề ốm yếu. Toàn thân hắn dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm khó tả.
Một đường nhanh chóng đi tới đây, tất cả đều là vì giờ khắc này. Nhưng sau khi đến đây, trong lòng Văn Thanh Từ lại sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
...... Mình thật sự, lại một lần nữa nhìn thấy Tạ Bất Phùng.
Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, cắt đứt suy nghĩ của Văn Thanh Từ. Thái y mặc trường bào màu xanh nhạt khựng lại rồi bước nhanh về phía trước. Y theo bản năng đặt ngón tay lên cổ tay thiếu niên, muốn bắt mạch cho hắn.
Nhưng ngay lúc tay y chạm tới làn da thiếu niên, Tạ Bất Phùng vốn lâm vào hôn mê đột nhiên nhíu chặt mày, dường như hắn đã phát hiện ra hơi thở quen thuộc này.
Không đợi Văn Thanh Từ đứng dậy lui về phía sau, tay phải đang bắt mạch của y đã bị thiếu niên nắm chặt.
Cái lạnh đột ngột đối với Tạ Bất Phùng chẳng khác nào sa mạc gặp được mưa lớn. Hắn siết chặt, ý đồ dùng hết sức lực kìm hãm cái lạnh kia vào trong tay mình.
“Ah——” Bị cơn đau đớn đánh úp, Văn Thanh từ không khỏi nhỏ giọng kêu lên.
Cho dù là hôn mê nhưng sức của Tạ Bất Phùng vẫn rất lớn, ngón tay thiếu niên giống như sắt thép, nắm chặt cổ tay Văn Thanh Từ khiến y không cách nào thoát thân.
Cùng với cơn đau, còn có cảm giác nóng rát chạy dọc xuống cổ tay. Trong lúc hoảng hốt làm Văn Thanh Từ nhớ tới, đêm đầu tiên Tạ Bất Phùng ở Thái Y Thự tựa hồ cũng giống như vậy, nắm chặt cổ tay y không chịu buông ra.
Y chậm rãi tiến về phía trước, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Tạ Bất Phùng.
Nhận ra ý đồ của Văn Thanh Từ,cảm giác hoảng sợ sắp đánh mất thứ gì đó ập đến trong lòng thiếu niên.
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên dùng sức kéo tay lại.
Ngay một giây sau, Văn Thanh Từ đang đứng ở bên giường cứ thế nặng nề ngã xuống người thiếu niên.
Hơi thở nóng rực phả vào tai y.