Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

Chương 65: Chương 65: Đóng đinh quan tài




Cháo hoa ngọc lan vẫn còn đang sôi “ùng ục ùng ục” tạo thành bong bóng nhỏ, đây là món quà cuối cùng y để lại cho mình.

Tạ Bất Phùng ngồi một mình dưới sàn nhà không khỏi từ từ nhắm mắt lại, ảo tưởng về hai từ”Nếu như“.

Nếu như không có cung biến, nếu như không có mũi tên đánh lén đó, vậy sáng nay mình sẽ ngồi đây đối mặt với Văn Thanh Từ, ăn xong bát cháo hoa ngọc lan rồi trở lại như xưa không?

Cả gian nhĩ phòng, chỉ gần đó là có hơi ấm.

Tạ Bất Phùng ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn chằm chằm nồi đất trước mắt, con ngươi màu hổ phách nhạt chứa đầy sự mê man.

Hắn không kìm được nghĩ...... Vô số cái đêm đông, trời còn chưa sáng Văn Thanh Từ đã tới đây vo gạo rửa hoa, khi đó y có cảm thấy cảm thấy rét lạnh như mình bây giờ không?

Nhưng chính hắn thậm chí còn chưa kịp nói một câu “Cảm ơn“.

Hai người ngay cả chia tay cũng vội vã như vậy.

Tối hôm qua bản thân quá mức sốt ruột, muốn giữ lại Văn Thanh Từ lưu lại nên nói chuyện không hề nhẹ nhàng. Có thể cho đến giây phút cuối cùng, Văn Thanh Từ vẫn cho rằng mình đang giận y hay không?

Tạ Bất Phùng trời sinh trời dưỡng, chưa từng có người dạy hắn cách nói chuyện lấy lòng, lời nói thốt ra từ miệng hắn luôn tàn bạo và thẳng thừng như tính tình của hắn.

Thiếu niên trời sinh bướng bỉnh, trước giờ chưa từng để ý, nhưng một giây này hắn lại vô cùng hối hận.

Gió nhẹ cuốn theo một cánh hoa ngọc lan, xuyên qua cửa sổ rơi vào tay Tạ Bất Phùng.

Dường như tiếng cháo hoa ngọc lan trong nồi đã nhỏ đi rất nhiều, thiếu niên mặc trung y màu đen cuối cùng cũng đứng dậy, lảo đảo đi tới bên nồi đất.

Đối mặt với nồi cháo hoa ngọc lan này, tay chân hắn lại luống cuống.

Tạ Bất Phùng không nỡ ăn nó, nếu như cứ tiếp tục hâm nóng ở đây thì nồi cháo hoa ngọc lan chẳng mấy chốc sẽ khô cạn.

Nhưng nếu đông lạnh nó ở bên ngoài, sẽ mất đi hương thơm ngay lập tức, chỉ là kéo dài thêm thời gian mà thôi.

Tạ Bất Phùng không biết... nên giữ nó lại như thế nào, tựa như hắn không biết, mình còn có thể ôm Văn Thanh Từ bao lâu nữa.

Tiếng chuông ngân vang, đàn quạ tản ra bốn phía, mỗi một cái đều nặng nề đụng vào trái tim Tạ Bất Phùng, một cơn chấn động lớn đánh thức hắn.

Thiếu niên ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ -- giờ phút này, giữa không trung chỉ còn lại có một chút tuyết nhỏ còn đang chậm rãi bay xuống phía dưới.

Tầng mây mỏng đi rất nhiều, ánh mặt trời màu vàng nhạt xuyên thấu qua khe hở của đám mây đâm về phía mặt đất, vừa vặn rơi vào trên cây ngọc lan lớn trong viện.

Đêm thật ra đã qua lâu rồi, mộng cũng nên tỉnh.

Cánh cửa tiểu viện Thái y thự đóng một đêm, rốt cục bị người ta đẩy ra. Trên con đường nhỏ hẹp chật ních người, có thân vệ theo Tạ Bất Phùng lúc cung biến, đạt được thiên hạ.

Còn có Lan phi mặc áo tơ trắng dắt Tạ Phu Doãn, và Hiền công công vẻ mặt sợ hãi.

Tầm mắt của hắn chậm rãi quét qua đám người này, cuối cùng rơi vào cuối con đường nhỏ -- nơi đó có một cỗ quan tài.

Trong lòng Tạ Bất Phùng lại cảm thấy đau nhói.

Nhìn thấy hắn đi ra, Lan phi không nói gì, chỉ là nắm tay tiểu công chúa, chậm rãi quỳ xuống.

Tiếp theo, tất cả mọi người đều quỳ xuống.

Tạ Bất Phùng đột nhiên muốn cười, hắn muốn đánh vỡ sự bình tĩnh mà đám người này vẫn luôn cố gắng duy trì, hỏi bọn họ quỳ xuống, đến tột cùng là muốn làm gì?

Lại đi đốt cỗ quan tài chết tiệt kia, cảnh cáo tất cả những người mưu toan bức bách mình. Nhưng cuối cùng, lại nhớ tới câu nói Văn Thanh Từ để lại cho hắn.

Thương xót người trước mắt.

Những lời này giống như một đoạn chú ngữ, khắc sâu vào tâm hồn hắn trong đêm đó.

Cuối cùng Vũ Quan Lâm chắp tay, run giọng nói với hắn: “Bệ hạ, người đã qua đời, vẫn là sớm nhập thổ an nghỉ đi...”

Lão thái y hơn bảy mươi, trong một đêm lại tang thương rất nhiều, ngày thường lão nói chuyện vô cùng cẩn thận, sợ không để ý va chạm rồi đắc tội với vị quý nhân nào đó, ngay cả giọng điệu cũng được rèn luyện cẩn thận.

Nhưng hôm nay, trong giọng nói của Vũ Quan Lâm lại tràn đầy bi thương không thể che giấu.

Ánh mắt Tạ Bất Phùng nhàn nhạt quét qua mọi người: “Đứng lên đi.”

Sau khi đứng dậy, Lan phi chậm rãi nghiêng người, nhỏ giọng nói với cung nữ đi theo: “Đi mời Tống tiên sinh tới đây đi.”

“Vâng, Lan phi nương nương.”

Không lâu sau, một người đàn ông xa lạ mặc đồ xanh được Minh Liễu dẫn tới. Hắn đứng tại chỗ, chắp tay thi lễ, sau đó nói: “Thảo dân Tống Quân Nhiên, tham kiến bệ hạ.”

Tạ Bất Phùng nhíu mày nhìn hắn, người tới ngũ quan nhu hòa, khí chất tiêu sái, nhưng đôi mắt hơi xanh đen, trông rất mệt mỏi.

Cái hành lễ hắn vừa làm không chuẩn mực, hiển nhiên không phải nhân sĩ Ung Đô.

Tống Quân Nhiên không quanh co lòng vòng, sau khi làm xong dừng vài giây nói thẳng: “Thảo dân đã biết...... Chuyện xảy ra đêm qua ở cung Thái Thù, lần này tới đây là vì muốn đón Thanh Từ trở lại Thần Y cốc.”

Giọng của hắn hơi khàn khàn.

Thanh Từ?

Nghe được hai chữ quá thân mật này, chân mày Tạ Bất Phùng lập tức nhíu lại.

Hiền công công bên cạnh vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, vị Tống tiên sinh trước mắt này là Cốc chủ Thần Y cốc, sư huynh của Văn tiên sinh.”

Tạ Bất Phùng rốt cục nhìn thẳng hắn.

Tống Quân Nhiên xuất thân giang hồ, nói chuyện vô cùng thẳng thắn, mà thân là thầy thuốc, hắn cũng không kiêng kị sinh tử: “Lúc còn sống Thanh Từ đã hứa hẹn, sau khi chết muốn dùng thi thể mình để nghiên cứu y lý. Làm sư huynh, thảo dân nên thay đệ ấy hoàn thành nguyện vọng. vả lại...”

Trong lời nói của hắn lộ ra vài phần bi thương cùng do dự khó có thể ức chế. Hiển nhiên không phải tất cả mọi người trong cốc đều giống Văn Thanh Từ, có thể thản nhiên nói ra “Thay vì để thi thể thối thành bùn, tốt hơn là dùng nó để nghiên cứu y học cũng coi như chết có ý nghĩa.”

Cho dù là Thần Y Cốc lúc trước cũng không có ai giống Văn Thanh Từ, quang minh chính đại giải phẫu thi thể.

Y cũng là người đặc biệt nhất ở đó.

Tống Quân Nhiên dừng lại một lát, rốt cục nói ra lời phía sau: “Từ trước tới nay đệ ấy không thích Ung Đô, không thích cung Thái Thù, cưỡng ép giữ lại ở đây không phù hợp với mong muốn của đệ ấy.”

Nói xong, Tống Quân Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẻ mặt bi thương lại trầm trọng.

Hiền công công nhẹ giọng bổ sung, thân là cốc chủ, Tống Quân Nhiên vốm không nên rời khỏi Thần Y cốc.

Từ mấy tháng trước nghe nói Văn Thanh Từ không thể xuất cung, hắn lo lắng cho sư đệ nên chạy tới đây. Không ngờ vẫn không thể gặp sư đệ dù chỉ một lần.

Vài tháng trước?

Mấy chữ này giống như một cây kim, nhẹ nhàng đâm vào Tạ Bất Phùng. Trực giác của hắn mách bảo, lần này có chút không bình thường, nhưng lúc này hắn bị nỗi buồn lấn át, đầu óc tê dại, Tạ Bất Phùng không có thời gian suy nghĩ.

Tạ Phu Doãn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô bé nhạy cảm vẫn cảm nhận được bầu không khí bi thương và trang nghiêm xung quanh mình, cũng theo đó mà nhỏ giọng nức nở.

Gió lại nổi lên, hoa ngọc lan còn đang không ngừng rơi xuống.

Tống Quân Nhiên tiếp tục nói: “Huống hồ ta nghĩ bệ hạ ngài hẳn là cũng không muốn mặc kệ xương cốt của đệ ấy.”

Nói tới đây, ngay cả hắn cũng không đành lòng tiếp tục.

Lan phi nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoa xoa đầu Tạ Phu Doãn, xoay người nói với Tạ Bất Phùng: “Y sinh ra ở Tùng Tu phủ, hẳn là không muốn chôn xương ở Ung Đô.”

“...... Bệ hạ, để y về nhà đi.”

Để y về nhà, trong giọng nói của Lan phi mang theo thương tiếc và từ ái. Nhưng chính giọng nói này và bốn chữ đơn giản đó đã khiến Tạ Bất Phùng không thể nói ra lời từ chối.

Hắn không có cách nào lựa chọn ích kỷ.

“...... Được.”

Tạ Bất Phùng ép ra từ đó từ cổ họng mình một cách cứng ngắc, hắn thả Văn Thanh Từ về nhà.

Gió chợt nổi lên khiến hoa ngọc lan bay khắp trời.

Nhưng những người canh giữ ở đây còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe Tạ Bất Phùng trước khi xoay người bổ sung: “Dùng thuyền rồng đưa y qua kênh đào Đại Vận Hà về nhà.”

Hiền công công mở to hai mắt, trong nháy mắt sợ hãi nhìn Tạ Bất Phùng.

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Lan phi, hy vọng nàng có thể khuyên giải Tạ Bất Phùng.

Nhưng Lan mặc đồ tơ trắng chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, cuối cùng cũng không nói gì.

Thuyền rồng là chiếc thuyền lớn nhất có thể chạy trên kênh đào Đại Vận Hà, cũng là thuyền chính khi trở về Nam tuần.

Chiếc thuyền này có tiêu chuẩn cực cao, theo lý mà nói chỉ có thể chở người sống chứ không thể chở linh hồn.

Trừ phi... trừ phi vận chuyển quan tài của đế, hậu.

Tạ Bất Phùng ôm Văn Thanh Từ xuyên qua cả tòa hoàng cung, ở cùng thi thể của y trong tiểu viện suốt một đêm, sớm đã trở thành bí mật mà mọi người trong tòa hoàng cung này đều biết.

Tất cả mọi người ăn ý giấu chuyện này ở đáy lòng, chờ đợi ngày nó bị bụi bặm lịch sử che đậy.

Cuối cùng thậm chí ngay cả trong dã sử, cũng sẽ không tồn tại một đoạn chuyện cũ như vậy.

Nhưng chẳng ai có thể nghĩ đến, Tạ Bất Phùng lại không cam lòng để y bị quên lãng, thiếu niên muốn Văn Thanh Từ và tên của mình tại hôm nay gắn bó chặt chẽ từ năm này qua tháng khác. Hắn không cần bí mật cung đình gì, hắn chỉ cần quang minh chính đại - -

Sau khi mặt trời lên cao, toàn bộ cung Thái Thù rốt cục đi vào quỹ đạo, ngắn ngủn hai canh giờ, trong cung đã ban ra liên tiếp mười thánh chỉ.

Họa phường lớn nhất từ trong bến tàu mở ra, chờ thời khắc khởi hành.

Đồng thời Quang Thành tự ở ngoại ô Ung Đô xa xôi, cũng mở rộng cửa lớn vào lúc này.

Một hàng binh lính mặc trọng giáp đi vào trong Quang Thành tự, mở cửa trai phòng giam cầm Tạ Quan Chỉ.

Vẻ mặt Tạ Quan Chỉ đề phòng, hắn lui về phía sau một bước, lớn tiếng hỏi, “Là phụ hoàng phái các ngươi tới giết ta sao?”

Hai binh sĩ liếc nhau, xoay người hành lễ với Tạ Quan Chỉ: “Hồi bẩm điện hạ, phế đế Tạ Chiêu Lâm đã bị áp giải vào viên lao. Chúng ta phụng mệnh bệ hạ tới đón ngài hồi cung.”

Phế đế Tạ Chiêu Lâm?

Bệ hạ?

Quang Thành tự rời xa Ung Đô, huống chi Tạ Quan Chỉ vẫn bị giam cầm. Đừng nói là chuyện xảy ra đêm qua, ngay cả năm ngoái đã xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết. Lượng tin tức khổng lồ đột nhiên kéo tới, khiến đầu Tạ Quan Chỉ trống rỗng vài giây.

“Các ngươi là nói, phụ hoàng ta đã bị phế rồi?”

“Đúng vậy.”

“Bị ai phế? “Hắn khẩn cấp hỏi.

Vừa nói ra khỏi miệng, Tạ Quan Chỉ đã nghĩ ra đáp án: “Có phải Tạ Bất... Ấy, ý ta là Đại hoàng tử?”

Binh sĩ trả lời: “Đúng vậy, điện hạ.”

“Trời... “ Thế mà Tạ Bất Phùng thật sự làm được.

Tạ Bất Phùng và Tạ Quan Chỉ vừa là huynh đệ vừa là đối thủ, bản thân mình chịu khổ giam cầm, nhưng Tạ Bất Phùng lại toả sáng rực rỡ ở Bắc địa, thậm chí giết trở về Ung Đô phế đi phụ hoàng của bọn họ, tự lập làm đế... Vận mệnh của hai người đã đảo lộn ngay trên kênh đào Đại Vận Hà năm đó, chuyển sang hai hướng bất đồng.

Nếu là đặt ở một hai năm trước, Tạ Quan Chỉ chắc chắn sẽ ghen tị không phục. Nhưng mà hiện tại, thời gian giam cầm ít nhiều đã xóa sự sắc bén trên người hắn.

Tạ Quan Chỉ biết bắc địa nguy hiểm cỡ nào, mà trận chiến lại khó đánh ra sao, trầm mặc một lúc lâu lại chỉ nói ra một câu: “... Văn Thanh Từ quả nhiên là người hiểu hắn nhất trên đời này.”

Sau đó không thể tránh khỏi nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy trên kênh đào ngày hôm đó. Trầm mặc một hồi, hắn nói: “Được, chúng ta đi thôi.”

Lúc đó Tạ Quan Chỉ đang khẩn cấp rời khỏi Quang Thành tự cũng không chú ý tới. Khi mình nói ra ba chữ “Văn Thanh Từ”, sắc mặt những người xung quanh đều trở nên cổ quái.

“Bệ hạ nói ngài đã trưởng thành, nếu như ngài muốn, cũng có thể về lại Vọng Tuyền Uyển.”

Cái gọi là “Vọng Tuyền Uyển” chính là phủ Kinh Triệu Doãn trước kia - - nhà ngoại tổ phụ của Tạ Quan Chỉ.

Bên trong Vọng Tuyền Uyển hết sức xa hoa, sau khi Kinh Triệu Doãn bị xét nhà lưu đày, đã bị Tạ Chiêu Lâm thu hồi lại.

Tạ Quan Chỉ thật không ngờ Tạ Bất Phùng lại hào phóng như vậy, trực tiếp đưa Vọng Tuyền Uyển cho mình.

Lại nghe ý của hắn... Tân Đế tựa hồ hoàn toàn không có ý định hạn chế tự do của mình.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chắc chắn Tạ Bất Phùng khinh thường làm những chuyện mà “phụ hoàng tốt” của bọn họ sẽ làm.

“Được, “hắn cũng không khách khí với Tạ Bất Phùng,“ Vậy đi thẳng tới Vọng Tuyền Uyển đi.”

“Vâng, điện hạ.”

Tạ Quan Chỉ bị giam cầm ở đây, tuy rằng hắn không biết Ung Đô đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện xung quanh Quang Thành tự không thể không rơi vào tai hắn.

Một khắc đi ra cửa chùa kia, hắn không kìm được quay đầu lại nhìn thoáng qua, không khỏi nhớ tới Văn Thanh Từ, vị khách duy nhất tới đây khi hắn bị giam cầm.

Sau đó Tạ Quan Chỉ nghe nói, ngày hôm đó Văn Thanh Từ không ở lại đây lâu.

Có người tìm đến báo cho y một tin tức, tiếp theo y vội vã rời khỏi Quang Thành tự, thậm chí cả thời gian quay đầu chào hỏi Lan phi cũng không có.

Bình thường Tạ Quan Chỉ bị giam cầm cũng không có chính sự gì muốn làm, cho nên mỗi khi có thời gian rảnh rỗi đều nghĩ tới chuyện này.

Chờ trở về Thái Thù cung, nhất định phải tìm được Văn Thanh Từ hỏi cho rõ ràng - - Tạ Quan Chỉ yên lặng nghĩ.

……

Từ Quang Thành tự về cung Thái Thù vừa vặn đi qua kênh đào. Lúc đi ngang qua nơi đó, Tạ Quan Chỉ nghe được bên ngoài xe ngựa có tiếng ồn ào.

Hắn nhịn không được vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài, mặt sông vốn trống trải bị một chiếc thuyền lớn lấp đầy.

Bên bến thuyền cơ hồ không có dân chúng vây xem, chỉ có một số thái giám và cung nữ khiêng một đống đồ vật lên xuống, trông rất bận rộn.

“Sao thuyền rồng lại ở đây......? “Tạ Quan Chỉ không khỏi nhíu mày,“ Tạ Bất Phùng cũng muốn đi nam tuần sao?” Sao hắn lại không cảm thấy vị hoàng huynh này nhàn hạ thoải mái như vậy?

Người lái xe nghe được câu hỏi của hắn, tay không khỏi cứng đờ. Nhưng không đợi gã nghĩ ra cách trả lời câu hỏi của vị hoàng tử này, Tạ Quan Chỉ đã phát hiện ra dị thường.

Tạ Quan Chỉ nhìn thấy thuyền rồng phủ lụa dài màu trắng, lúc này đang đung đưa theo gió trên mặt sông. Chữ “Tế” thật lớn lẳng lặng treo ở đầu thuyền.

Đen trắng đan xen, nặng nề đè đầu thuyền xuống phía dưới.

Một dự cảm không lành đột nhiên hiện lên trong lòng hắn.

“Ung Đô có người chết sao? “ Giọng Tạ Quan Chỉ bỗng nhiên trở nên khàn khàn.

Hắn nhất thời nghĩ mãi mà không rõ, đến tột cùng là ai xứng được hưởng tang lễ quy cách như thế.

“Vâng... “Người lái xe cuối cùng cũng trả lời,“ Là Văn thái y, ngài ấy qua đời rồi.”

Giống như không tin người trong trí nhớ kia cũng sẽ chết, Tạ Quan Chỉ lập tức nâng cao âm lượng, tay cũng nắm chặt khung cửa sổ: “Ngươi nói Văn Thanh Từ?”

“Bẩm điện hạ, chính là Văn thái y.”

Trái tim Tạ Quan Chỉ lập tức rơi xuống vực sâu, vui sướng và kích động khi lấy lại được tự do lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Không tới Vọng Tuyền Uyển nữa,“ Thiếu niên nghe được, giọng của mình khàn khàn xa lạ, “Hồi hoàng cung, ta muốn đi… Đi, đi nhìn y một cái.”

Bất kể như thế nào Tạ Quan Chỉ cũng không thể nói ra mấy chữ “Gặp y lần cuối cùng.”

……

Cơ thể Văn Thanh Từ đã được liệm vào trong quan tài.

Theo tập tục Vệ triều, người chết phải được chôn cất trong vòng bảy ngày. Bởi vậy, chậm nhất là chạng vạng ngày hôm nay, bọn họ phải đưa cỗ quan tài này lên thuyền rồng, mới có thể đến Tùng Tu phủ đúng giờ.

Khâm Thiên Giám tính toán còn một nén nhang nữa sẽ tới thời khắc đóng quan tài.

Thiếu niên thiên tử mặc đồ đen im lặng đứng ở bên cạnh quan tài, lẳng lặng nhìn chăm chú vào người đang ngủ say trong hoa ngọc lan.

Sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân. Lan phi ôm Tạ Phu Doãn nho nhỏ đi tới, cuối cùng dừng ở bên cạnh quan tài.

Tiểu công chúa mặc một đồ tơ trắng, bé hít hít mũi, chậm rãi mở lòng bàn tay ra.

“Ca ca, muội có thể tặng cái này cho Văn tiên sinh được không?” Bé cẩn thận hỏi, “Đây là muội tự hái vào mùa thu... Văn tiên sinh nói nó rất đẹp, bảo muội đặt nó vào trong sách.”

Thiếu niên nhìn thấy thứ Tạ Phu Doãn cầm trong tay, là mấy đóa hoa dại màu tím nhạt ép khô.

“Được......”

Tạ Bất Phùng lui về phía sau nửa bước, nhường ra một chỗ.

Lan phi ôm Tạ Phu Doãn, nhẹ nhàng đặt hoa trong tay vào tay Văn Thanh Từ. Cuối cùng, ngay khi hai người sắp rời đi, Lan phi vẫn không nói gì đột nhiên xoay người hỏi Tạ Bất Phùng: “Bệ hạ, ngài cũng thả một thứ đi cùng y đi.”

Nói xong liền chậm rãi rời khỏi nơi này.

Đây là tập tục dân gian của Vệ triều, trước khi đóng quan tài, thân nhân hảo hữu của người chết sẽ đem đồ vật quan trọng nhất của mình bỏ vào trong quan tài, làm bạn với người chết đoạn đường cuối cùng.

Người phụ trách đóng quan tài, đã đứng bên cạnh.

Lan phi nhắc nhở Tạ Bất Phùng, thiếu niên như tỉnh mộng nhìn về phía Văn Thanh Từ.

Hắn siết chặt lòng bàn tay, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ mê man.

Tạ Bất Phùng không biết, mình có thể tặng cái gì cho Văn Thanh Từ.

Khâm Thiên Giám ở bên cạnh không kìm được lên tiếng nhắc nhở, “Bệ hạ, thời gian đóng quan tài sắp tới - -” Lời còn chưa dứt, hắn liền kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn về phía thiên tử trẻ tuổi.

Tạ Bất Phùng chậm rãi giơ tay, lấy dược ngọc màu xanh da trời quấn trên mái tóc đen của mình xuống. Tóc đen trong nháy mắt tản ra như mực, đế vương trẻ tuổi cứ thế mặc kệ mái tóc dài xõa tung của mình, đứng ở trước quan tài của Văn Thanh Từ.

Lúc này, tay của hắn đang run rẩy, Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng nâng Dược Ngọc lên, sau khi nhìn thoáng qua, không nỡ ôm nó vào trong lòng.

Không khí ấm áp ngày hôm đó Văn Thanh Từ đứng sau lưng hắn, dùng dược ngọc buộc tóc hắn dường như vẫn chưa tiêu tan.

Bây giờ mỗi khi nhắm mắt lại, Tạ Bất Phùng đều có thể ngửi thấy mùi thơm đắng quen thuộc.

Môi thiếu niên khẽ nhếch lên.

Tạ Bất Phùng lúc này đã là chủ nhân của cung Thái Thù, là thiên tử giàu có tứ phương, nhưng hắn vẫn cảm thấy trên đời này không có thứ gì thuộc về mình.

Quanh đi quẩn lại, hắn vẫn hai bàn tay trắng. Chỉ có một chuỗi dược ngọc nhiễm mùi lẫn nhau này là thứ duy nhất Tạ Bất Phùng có thể tặng cho Văn Thanh Từ.

Đế vương trẻ tuổi cúi người, hắn cẩn thận từng li từng tí quấn chuỗi dược ngọc vốn đã giao phó cho hắn vô số tâm tư và kỳ vọng này quanh cổ tay Văn Thanh Từ.

Hôn lên má Văn Thanh Từ lần cuối.

……

Cái nắp quan tài nặng nề bị người ta đẩy lên, cắt đi tia sáng cuối cùng.

Không biết là tiếng khóc nức nở của ai, vang vọng trong không gian rộng mở bên ngoài Thái y thự.

Tống Quân Nhiên đứng cách đó không xa vẫn luôn cúi đầu, không giống như nỗi bi thương của những người khác, khuôn mặt hắn lúc này đầy căng thẳng.

Tống Quân Nhiên đang yên lặng tính toán thời gian...đan hoàn mình đưa cho Văn Thanh Từ, nhiều nhất chống đỡ được một ngày.

Nếu như mình không có đoán sai, Văn Thanh Từ hẳn là uống vào lúc cung biến. Sau khi quan tài lên thuyền mới động thủ hẳn là còn kịp.

Nghĩ tới đây, hắn rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Những chiếc đinh sắt khổng lồ được đóng vào quan tài.

Văn Thanh Từ có đau không? Hay là y có sợ khi phải ngủ một mình ở nơi đó hay không?

Tạ Bất Phùng siết chặt lòng bàn tay, cơ thể của hắn đang không ngừng run rẩy, trái tim tựa hồ sinh ra đau đớn theo những tiếng đóng đinh vào quan tài.

Giống như những cái đinh kia không phải đóng vào quan tài mà là trái tim của hắn.

“ Bang bang bang.”

m thanh sắt va chạm vào gỗ, từng tiếng quanh quẩn trong cung Thái Thù.

“Bắt đầu!” Giọng Khâm Thiên Giám, xuyên thấu không khí yên tĩnh.

Một giọt nước mắt dài lăn xuống gò má Tạ Bất Phùng, thân là tân đế, Tạ Bất Phùng không thể tùy tiện rời khỏi Ung Đô.

Hắn càng sợ mình theo sau, sẽ đổi ý không chịu thả Văn Thanh Từ rời đi. Chỉ đành cố gắng dùng lý trí giữ mình ở lại nơi này.

Cuộc tiễn biệt này tới quá mức đột ngột, bất ngờ ập đến như một cơn ác mộng. Tất cả những gì xảy ra hôm nay không khác gì một cuộc tra tấn kéo dài.

Quan tài khổng lồ được đặt lên xe ngựa, chạy từng bước qua đường cung điện, cũng tại một khắc rời khỏi cung Thái Thù gặp được xe ngựa của Tạ Quan Chỉ.

Trên bãi đất trống trước Thái y thự, Tạ Phu Doãn vừa rồi nhỏ giọng khóc nức nở rốt cục nhịn không được “Oa” một tiếng khóc lớn lên.

Cơ thể nho nhỏ không ngừng run rẩy, bất kể Lan phi dỗ thế nào cũng không dỗ được. Giống như là muốn khóc thay phần của ca ca bé.

“Mẫu phi, sau này chúng ta thật sự không gặp được Văn tiên sinh nữa sao?”

“...... Nhưng ngài ấy đã hứa với ta, đợi đến mùa hè sẽ dẫn con đi nhặt vảy ve sầu, sau đó chỉ cho con cách dùng vảy ve sầu làm thuốc.”

“ Chờ nùa hè tới ngài ấy cũng không thể trở về sao?”

Hơi thở của Lan Phi run rẩy không thể kiểm soát, dù cố gắng thế nào cũng không thể trả lời câu hỏi này, cánh tay của nàng thậm chí còn run rẩy, khiến nàng khó có thể ôm chặt cô bé vào lòng.

Ngay khi Lan phi muốn giao cho vú nuôi, Tạ Bất Phùng im lặng nhìn chăm chú quan tài đi xa, bỗng nhiên đi tới, nhẹ nhàng ôm Tạ Phu Doãn vào trong lòng.

Huynh muội sinh ra cùng có đôi đồng tử màu hổ phách, như hai chú cún bị bỏ rơi.

Tạ Phu Doãn nức nở ôm chặt cổ Tạ Bất Phùng, nói liên miên lời hứa của Văn Thanh Từ.

Mà Tạ Bất Phùng chỉ im lặng lắng nghe, như muốn dùng lời nói của cô gái nhỏ để bù đắp khoảng thời gian đã bỏ lỡ.

Hắn chậm rãi sờ sờ mái tóc dài của Tạ Phu Doãn, nhẹ giọng hỏi: “Y cũng sẽ ôm muội như vậy sao?”

Tạ Phu Doãn bỗng nhiên khẽ khựng lại, cô bé lắc đầu, khóc đến choáng váng, không suy nghĩ liền nói: “Không, không... cánh tay của Văn tiên sinh bị thương rất nặng, ngài ấy ôm không nổi Phù Doãn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.