Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

Chương 78: Chương 78: Đủ trưởng thành để bảo vệ y




Đầu óc Văn Thanh Từ trống rỗng, vào giờ phút này y hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là “đâm lao phải theo lao“.

Y mới vừa nghe được lời Tống Quân Nhiên nói với quan binh, trong lời nói kia rõ ràng là muốn gặp quan viên phụ trách ở địa phương.

Hôm nay người đã đi đến bên cạnh mình, lại nói không có chuyện gì thì tìm hắn, chẳng phải là đang sắp đặt y sao?

Bệnh dịch trước mắt, không thể rối rắm thêm nữa. Nhưng danh hiệu “mặt tiên lòng la sát” và tin đồn mổ xẻ thi thể đã sớm truyền khắp Vệ triều. Nếu trực tiếp nói ra ý đồ tại chỗ, không phải là rõ ràng nói cho Tạ Bất Phùng rằng bản thân không có chết sao?

Cách đó không xa Tống Quân Nhiên chậm rãi kéo cao khăn che mặt, không khỏi thầm mắng trong đáy lòng.

[Thằng nhãi ranh, Tạ Bất Phùng ngươi lo làm hoàng đế không làm, tự dưng chạy tới nơi xa xôi như vậy làm gì]

[Hắn tới nơi này có ích lợi gì, chỉ làm cho chúng ta thêm phiền mà thôi!”]

[Nếu hắn không cẩn thận bị nhiễm bệnh thì chuyện này sẽ vui lắm à nha.]

[Mời tới mời đi, không ngờ được một pho tượng Phật lớn như vậy... Chuyện mổ xẻ, nên nói như thế nào đây?]

[...... không phải là hắn phát hiện ra cái gì chứ?]

Bên ngoài huyện nha lặng ngắt như tờ, mỗi một chữ trong lòng Tống Quân Nhiên, đều truyền tới bên tai Tạ Bất Phùng vô cùng rõ ràng.

Những lời này đối với người nghe quen ác ý như hắn mà nói, quả thực là trẻ con vô cùng.

Lúc này Tạ Bất Phùng chỉ chú ý một việc: Thì ra Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên tìm tới huyện Liên Hoà và quan viên chủ sự huyện, là vì cầu mổ xẻ thi thể.

Lúc này, huyện lệnh Liên Hoà đi theo Tạ Bất Phùng cũng kịp phản ứng. Thấy mọi người vẫn đứng tại chỗ nói chuyện, ông vội vàng tiến lên, đưa tay dẫn đường nói: “Đại nhân, còn có hai vị tiên sinh, chuyện mắc bệnh liên quan trọng đại, vài ba câu sợ nói không rõ ràng, mấy vị không ngại vào trong phủ nha nói chuyện chứ?”

Dưới sự che lấp của vạt áo rộng, hai tay Văn Thanh Từ đan chặt vào nhau. Bệnh dịch không thể trì hoãn, phải nhanh chóng tra ra nguyên nhân bệnh mới được.

Tuyệt đối không thể từ bỏ mạng sống của những người dân vô tội trong thành này, chỉ vì Tạ Bất Phùng ở đây.

Xe đến trước núi tất có đường.

...... Bằng không vào phủ nha trước rồi nói sau.

Một lớp mồ hôi lạnh mỏng không biết từ đâu xuất hiện trên lòng bàn tay y. Văn Thanh Từ hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người lại.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng trong nháy mắt xoay người nhìn thấy Tạ Bất Phùng, hơi thở của Văn Thanh Từ vẫn bất giác ngừng lại trong giây lát.

Sau khi rút đi khí thế thiếu niên, ngũ quan của Tạ Bất Phùng có vẻ thâm thúy, sắc bén. Lông mày hắn hơi nhướng lên, lạnh lùng kiệt ngạo.

Kinh nghiệm trên chiến trường cùng triều đình đã tăng thêm cho hắn phần sát khí cũng như cao quý.

Thân hình Tạ Bất Phùng rắn chắc cao lớn. Làn da màu mật nhạt, mái tóc dài cuộn tròn như mây đen, cơ bắp cuồn cuộn dưới bộ trang phục mơ hồ có thể thấy được, vẫn có thể nhìn thấy dã tính mười ba năm Túc Châu đã giao cho hắn, vĩnh viễn cũng không thể dập tắt được.

Cách mũ che, tầm mắt hai người cứ thế đụng vào nhau. Trái tim Văn Thanh Từ không khỏi chấn động.

”..... Sư, Thanh!”

Tống Quân Nhiên cắn răng đi tới, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chắn ở trước người Văn Thanh Từ, cũng trừng mắt ám chỉ y dừng bước.

Vị sư đệ này bình thường cũng không ngốc, sao hôm nay lại thật sự đi theo Tạ Bất Phùng vậy chứ?

Người khác đều là dẫn sói vào nhà. Y ngược lại, trực tiếp bị sói mang đi.

Văn Thanh Từ hạ giọng, dường như đã hạ quyết tâm. Y nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Đi vào trước rồi nói, việc này không thể trì hoãn.”

Bây giờ từ chối sẽ khiến người ta hoài nghi.

Trong lúc nói chuyện, Tạ Bất Phùng cũng đã xoay người đi vào trong phủ nha.

Nghe Văn Thanh Từ nói xong, Huyện lệnh đứng một bên vội nói: “Vâng vâng! Vị tiên sinh này nói rất đúng, hai vị tiên sinh cùng bản quan vào đây đi.”

“... Được rồi. “Tống Quân Nhiên cắn răng đi theo Văn Thanh Từ, đi vào trong phủ quan.

Đồng thời lại một lần nữa thầm mắng Tạ Bất Phùng xuất hiện quá không đúng lúc.

*

Mọi người được dẫn thẳng vào hậu đường nghị sự trong phủ nha, ngồi quanh một cái bàn dài.

Gã sai vặt bưng trà nóng đến tay từng người một. Mưa từ trên mái hiên tí tách rơi xuống, nổi lên từng vòng gợn sóng.

Trà lâu năm pha với nước sôi, nước trà đục ngầu, cành lá khô quắt, chỉ có vị đắng mà không có mùi thơm.

Nhưng Văn Thanh Từ nhìn chằm chằm chén trà trong tay, chưa từng ngẩng đầu lên, như là muốn nhìn ra một đóa hoa.

Dường như Tạ Bất Phùng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, sau khi ngồi xuống hắn liền đi thẳng vào chủ đề: “Huyện Liên Hoà đã có hàng trăm người chết vì bệnh dịch, hơn nữa còn có xu thế tăng lên. Y quán trong thành kê đơn thuốc, trị phần ngọn nhưng không trị được tận gốc. Nếu không sớm điều tra rõ nguyên nhân bệnh, tình thế sẽ chỉ có tiếp tục xấu đi.”

Văn Thanh Từ nhẹ gật đầu.

Nói tới đây, Tạ Bất Phùng bưng chén trà sứ thô trên bàn lên uống cạn một ngụm, tiếp theo chậm rãi đặt nó trở lại trên bàn. Cùng với tiếng vang nhỏ này, hắn xoay người nói với huyện lệnh ngồi ở bên cạnh: “Lui ra trước đi, ta có việc muốn nói chuyện với bọn họ.”

“Vâng, đại nhân. “Huyện lệnh chỉ hỏi một chút sau đó vội vàng hành lễ lui ra.

Lúc đi ra cửa, ông còn không quên xoay người chậm rãi đóng cửa hậu đường lại.

Đảo mắt, nơi này chỉ còn lại có ba người. Căn phòng cũng thoáng chốc tối sầm lại, chỉ có ánh nến trên bàn còn đang nhẹ nhàng lay động.

Một chút ánh sáng vàng ấm áp soi sáng gò má của mọi người.

“Hai vị tiên sinh chẩn đoán mấy ngày nay có ra kết quả gì không? “Tạ Bất Phùng hỏi.

Lo lắng Văn Thanh Từ bị bại lộ, Tống Quân Nhiên liếc mắt nhìn sư đệ, dẫn đầu đáp: “Triệu chứng đều đã hiểu. Nhưng chỉ dựa vào bắt mạch thì tạm thời không thể xác nhận bệnh này đến tột cùng là bắt đầu từ cơ quan nội tạng nào.”

“Ừ. “Tạ Bất Phùng chậm rãi gật đầu, sau đó lại hỏi mấy vấn đề nhằm vào triệu chứng và dùng thuốc.

Văn Thanh Từ phát hiện, lời của hắn tuy rằng không nhiều lắm nhưng tất cả đều có thể hỏi ở điểm mấu chốt.

Đây cũng không phải là chuyện chỉ quan sát ven đường là có thể làm được......

Ánh nến ảm đạm, trong lòng Văn Thanh Từ vẫn đang giao chiến. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Mà ngay khi y đang rối rắm, mình có nên yêu cầu tìm thi thể để mổ xẻ trước mặt Tạ Bất Phùng hay không thì một điều bất ngờ đã xảy ra.

Ánh mắt Tạ Bất Phùng bỗng nhiên quét qua người y và Tống Quân Nhiên. Tiếp theo hạ giọng, chậm rãi nói rõ mục đích cuối cùng của mình: “Có lẽ chỉ còn một cách duy nhất là tìm ra nguyên nhân của căn bệnh này.”

Giọng nói trầm thấp quanh quẩn trong hậu đường. Tâm tình Văn Thanh Từ theo đó mà trở nên căng thẳng.

Liếc qua khóe mắt, y nhìn thấy Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng xoa sợi dây len trên cổ tay mình, dừng một chút, trầm giọng nói: “Đó chính là mổ xẻ thi thể.”

Văn Thanh Từ:!!!

...... Mình không có nghe lầm chứ, Tạ Bất Phùng vừa mới nói cái gì? Văn Thanh Từ ngước mắt lên, khó có thể tin nhìn Tạ Bất Phùng. May mắn có mũ che chắn nên lúc này mới không bị đối phương phát hiện ra dị thường.

Văn Thanh Từ nằm mơ cũng không ngờ, hôm nay người chủ động đưa ra phương án mổ xẻ thi thể lại là Tạ Bất Phùng.

“Cái gì?! “ Không giống như Văn Thanh Từ đang kiềm chế bình tĩnh, Tống Quân Nhiên không khỏi kêu lên.

Tạ Bất Phùng không có trả lời vấn đề của hắn, ngược lại cầm cuốn sách bên cạnh lên, tiếp theo từ từ lật ra.

Tống Quân Nhiên cau mày nhìn hắn, hiển nhiên không hiểu đối phương đang làm gì.

Bên kia bàn dài, sau khi nhìn thấy tấm hình trong sách, Văn Thanh Từ lập tức nhận ra -- quyển Tạ Bất Phùng cầm trong tay là quyển bút ký tên là Hạnh Lâm Giải Ách mà nguyên chủ để lại.

Tạ Bất Phùng bọc nó trong túi sách nên vừa rồi y không phát hiện được.

“Đây là một vị... cố nhân của ta viết trong bút ký,“Đang nói chuyện, ánh mắt Tạ Bất Phùng lại trở nên dịu dàng, trong giọng nói hắn dường như có sự quyến luyến vô tận, tay của hắn chậm rãi lướt qua trang sách tiện đà ngẩng đầu nhìn Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên, “Không biết hai vị có chịu phối hợp làm theo sách này hay không?”

Nói xong, Tạ Bất Phùng mở sách ra, đặt lên bàn.

Lúc này, Tống Quân Nhiên cũng nhận ra quyển bút ký này. Trong “Hạnh Lâm Giải Ách” có toàn bộ tâm huyết của Văn Thanh Từ, y ghi chép tỉ mỉ mục đích, quá trình và kết luận mỗi lần giải phẫu của mình, thậm chí còn phối hợp với tranh vẽ tự tay vẽ.

Dường như sau khi Văn Thanh Từ đi, Tạ Bất Phùng đã đọc kỹ quyển bút ký này......

Trang mà hắn lật chính là trang mà Văn Thanh Từ vẽ chi tiết giải phẫu đồ. Xem ý của Tạ Bất Phùng là muốn cho hai lang trung giang hồ bọn họ tiến hành mổ xẻ như trong Hạnh Lâm Giải Ách.

Nói xong câu vừa rồi, Tạ Bất Phùng còn không quên bổ sung: “Thái y ở Ung Đô cổ hủ, chỉ sợ không muốn làm việc này, cho nên chỉ có thể làm phiền hai vị.”

Thái y đương nhiên có năng lực tiến hành giải phẫu theo “Hạnh lâm giải ách”, nhưng hành vi này ở thời đại hiện tại thì quá mức ly kinh phản đạo.

Dựa theo hiểu biết của Văn Thanh Từ đối với đám thái y kia, bảo bọn họ đi mổ thi thể, chắc chắn bọn họ không làm. Thậm chí còn có thể làm ra loại chuyện lấy cái chết để bày tỏ ý chí của mình.

Từ nhỏ Tạ Bất Phùng đã sống một mình ở hoàng lăng, không có khái niệm trời đất nhân gian, cho nên hắn dễ dàng tiếp thu lý thuyết của nguyên chủ hơn bất kỳ ai.

Lời của hắn vừa ngoài dự liệu, rồi lại hợp tình hợp lý.

“Cái này...... “Tống Quân Nhiên cũng nghĩ đến điểm này, nhất thời nghẹn lời.

Trong lúc nói chuyện, ngón tay Tạ Bất Phùng lại một lần nữa rơi vào sợi dây len kia.

“Đáng tiếc vị cố nhân kia của ta đã không còn nữa.” Giọng của hắn nhàn nhạt, tựa như chỉ là trong lúc lơ đãng nhớ tới cố nhân, rồi chợt thấy hoài niệm.

Nhưng Văn Thanh Từ lại từ trong bình tĩnh này, nghe ra đau thương và cô đơn vô hạn.

Cánh tay trái của y sinh ra cảm giác đau nhức.

“Được.”

Không đợi Tống Quân Nhiên kịp phản ứng, Văn Thanh Từ đã đứng lên. Y hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Chúng ta nhất định sẽ tận tâm tận lực.” Giọng của Văn Thanh Từ xuyên qua mũ che và lụa trắng, rơi vào bên tai, trở nên mơ hồ không rõ ràng, nhưng giọng điệu lại vô cùng trịnh trọng.

Ánh nến chiếu rọi, Tạ Bất Phùng chậm rãi gật đầu, hắn cũng đứng lên: “Được. Hôm nay không còn sớm, hai vị tiên sinh xin nghỉ ngơi, đợi sáng sớm ngày mai mới làm việc này.” Nói xong, liền xoay người mở cửa gỗ hậu đường, dặn dò gã sai vặt canh giữ bên ngoài: “Thu dọn hai gian phòng bên ngoài cho hai vị tiên sinh này ở.”

“Vâng, đại nhân! “Nói xong, gã sai vặt lập tức chạy chậm về phía hậu viện.

Nha thự huyện Liên Hòa không lớn, phòng khách có chỉ có vài gian là có thể ở được.

Trên đường tới đây, huyện lệnh đã sớm làm sắp xếp để thái y và người hầu đi theo ở lại trong nhà riêng của mình. Chỉ có mình Tạ Bất Phùng ở hậu viện huyện nha thự. Mà hiện tại, nơi này lại có thêm hai vị khách.

Một loạt động tác của Tạ Bất Phùng lưu loát như mây trôi, theo lý thường phải làm, hoàn toàn không có cho người ta lưu lại thời cơ cắt đứt.

Phân phó xong mới quay đầu nói với Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên: “Hai vị là người Tùng Tu phủ, ở Liên Hòa cũng không có chỗ ở. Ở trong phủ nha, làm việc tương đối thuận tiện.”

Trong lời nói của Tạ Bất Phùng không hề có ra lệnh, nhưng làm cho người ta không thể nào từ chối.

……

Phủ nha lâu năm không tu sửa, phòng khách cũng mộc mạc vô cùng.

Đã đến đây gặp Tạ Bất Phùng, Văn Thanh Từ cũng mặc kệ luôn. Đêm khuya yên tĩnh, bôn ba mấy ngày đã sớm mệt mỏi không thể chịu nổi, y không đấu lại cơn buồn ngủ, nặng nề ngủ thiếp đi.

Nhưng ở một căn phòng khác bên kia bức tường, Tạ Bất Phùng chẳng hề buồn ngủ.

Hắn đứng bên bức tường mỏng trong gian phòng, cẩn thận đặt tay lên đó.

Giống như là cách vật lạnh như băng này, miêu tả bóng dáng người nọ hết lần này đến lần khác. Tay Tạ Bất Phùng đang run nhè nhẹ, hơi thở cũng rối loạn hoàn toàn.

Lý trí và thể diện miễn cưỡng duy trì ban ngày, trong khoảnh khắc này tiêu tán sụp đổ.

Dục vọng không thể kìm nén vào lúc này điên cuồng dâng lên. Sau một lúc lâu, Tạ Bất Phùng không nhịn được nhẹ nhàng áp trán mình vào đó.

Một ngày gặp nhau không khiến trái tim như lửa đốt của Tạ Bất Phùng nguôi ngoai. Ngược lại như cơn gió mạnh thổi qua, trong khoảnh khắc thổi ngọn lửa lan ra đồng cỏ.

Càng là áp lực thì càng điên cuồng - -

Giờ mão một khắc, trời vừa tờ mờ sáng, Văn Thanh Từ đã đứng dậy rửa mặt, đi ra khỏi phòng nhỏ.

Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Tống Quân Nhiên cũng dậy sớm.

“Sư huynh, lát nữa…”

Văn Thanh Từ vừa định nói với hắn, một hồi mổ xẻ, cần hắn ở bên cạnh ghi chép. Nhưng lời của y còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị ánh mắt quỷ dị của Tống Quân Nhiên cắt đứt.

Đôi mắt màu xám đậm của Tống Quân Nhiên giống như đèn pha, chiếu đi chiếu lại toàn thân Văn Thanh Từ. Sau khi xác nhận sư đệ giống như ngày hôm qua, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ta biết, “Tống Quân Nhiên chậm rãi duỗi lưng nói,“ Lát nữa ta sẽ nghe đệ chỉ huy.”

Hắn vừa dứt lời, gã sai vặt trong phủ nha cũng đi tới: “Mời hai vị bên này, tuần quan đại nhân nói, bên ngài ấy đã chuẩn bị thỏa đáng. Chờ hai vị dùng xong bữa sáng, nô tài sẽ đưa hai người qua.”

“Làm phiền ngươi rồi. “Văn Thanh Từ khẽ gật đầu.

“Không sao không sao! “Gã sai vặt vô cùng nhiệt tình, lúc đi ngang qua mấy chiếc xe ngựa màu đen kia, gã còn không quên bổ sung:“ Còn có mấy chiếc xe ngựa ngày mai mới tới Liên Hòa bổ sung dược liệu. A, đúng rồi...... Nghe nói còn có một thái y đi đứng không tiện, đi theo tới.”

Đi đứng không tiện?

Nghe được mấy chữ này, bước chân Văn Thanh Từ không khỏi dừng lại. Tên sai vặt này nói thái y, không phải là Vũ Quan Lâm đấy chứ......

Lão tiếc mạng như vậy mà vẫn bị Tạ Bất Phùng nhổ tới sao?

*

Trên công trường bên ngoài huyện nha thự chật kín người. Quang minh chính đại vận chuyển thi thể vào phủ nha chắc chắn sẽ khiến người ta hoài nghi. Bởi vậy sau khi ăn xong điểm tâm, gã sai vặt liền đưa Văn Thanh Từ tới vùng đất hoang trước đó y từng đi qua.

Nơi này vốn là một mảnh ruộng, gần đó có một gian phòng nhỏ chất đống nông cụ.

Tạ Bất Phùng đã dành cả đêm để tìm một thi thể phù hợp rồi đặt ở đây, mà bản thân hắn đã một mình chờ đợi ở đây rất lâu.

Chuyện giải phẫu không được thế nhân tiếp nhận. Vì thế, Tạ Bất Phùng không giao chuyện này cho thủ hạ mà tự làm từ đầu tới cuối.

Thậm chí ngay cả quan binh huyện Liên Hòa cũng bị hắn phái ra xa trông coi.

Sau khi tiến vào phòng nhỏ, Văn Thanh Từ nhìn thấy, trên ván giường bằng gỗ có một thanh niên hơn hai mươi tuổi nằm ở đó, nhìn quần áo đang mặc và dấu vết trên tay chân có thể đoán ra đây là một tù nhân đã chết trong tù.

Quả nhiên, thấy Văn Thanh Từ đang quan sát thi thể, Tạ Bất Phùng giải thích theo: “Hắn là tử tù giam giữ trong đại lao của Liên Hòa, cũng nhiễm bệnh dịch, chết vào chạng vạng hôm qua.”

“Được. “Tình thế khẩn cấp, Văn Thanh Từ không lãng phí thời gian nữa, lập tức từ trong hộp thuốc lấy ra một con dao bạc và một chiếc nhíp cong.

Mưa liên tục mấy ngày, rốt cục cũng ngừng vào sáng sớm hôm nay. Bình minh của mùa hè luôn luôn rất sớm, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu tới, chiếu sáng cả gian phòng nhỏ.

Ngay trước khi động thủ, Văn Thanh Từ bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Tống Quân Nhiên có hơi khó coi.

Khớp xương của bàn tay hắn nắm chặt bút lông, bởi vì dùng sức mà trắng bệch, thậm chí toàn bộ cổ tay đều run nhè nhẹ.

Mặc dù đã có khăn lụa che chắn, nhưng từ hàng lông mày cau chặt của đối phương có thể nhìn ra - - Tống Quân Nhiên hiển nhiên cũng không thể nào tiếp nhận chuyện sắp xảy ra.

Đúng vậy.

Là sư huynh của Văn Thanh Từ, hắn đã nảy sinh mâu thuẫn với Văn Thanh Từ vì chuyện này từ lâu. Tuy rằng Tống Quân Nhiên buộc phải thích ứng với hành vi của sư đệ, nhưng không có nghĩa là bản thân hắn có thể tham gia vào chuyện này mà không gặp trở ngại gì.

Trước khi ra tay, Văn Thanh Từ không khỏi do dự nói: “Huynh... Không bằng để đệ ghi nhớ, huynh ra bên ngoài nghỉ ngơi một lát đi.”

“Không sao đâu, đệ không cần phải để ý tới ta, “Tuy tâm lý Tống Quân Nhiên khó chịu, nhưng vẫn cố nén nói,“ Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian.” Nói là như vậy nhưng giọng nói của hắn rõ ràng vẫn khác với ngày thường.

Văn Thanh Từ còn muốn khuyên nhủ nữa, nhưng không đợi y mở miệng, Tạ Bất Phùng đứng ở đầu kia của căn phòng nhỏ đã chậm rãi đi tới.

Hắn cầm chồng giấy Bạc Tuyên còn chưa viết chữ trên bàn vào trong tay, “Để ta đi.” Hắn thản nhiên nói.

Tuy Tạ Bất Phùng không phải thái y nhưng hắn đã từng ra chiến trường, gặp qua cảnh tượng máu tanh không ít hơn bất cứ người nào.

...... Để hắn ghi chép đúng là phù hợp hơn Tống Quân Nhiên. Dưới tấm lụa trắng, Tống Quân Nhiên chậm rãi nhíu chặt lông mày.

Hắn không muốn Tạ Bất Phùng và Văn Thanh Từ ở chung một mình, nhưng sự thật là, từ khi vào căn phòng này, đáy lòng của mình không ngừng lạnh lẽo. Tuy rằng không tính là sợ hãi, nhưng là trạng thái như vậy thì cũng không thể giúp được Văn Thanh Từ cái gì.

...... Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tống Quân Nhiên chưa bao giờ rối rắm như bây giờ.

Nhưng không đợi Tống Quân Nhiên hạ quyết tâm, Văn Thanh Từ đã mở miệng: “Được, vậy làm phiền đại nhân.”

“Không sao.”

Tạ Bất Phùng lấy một cây bút khác từ nghiên mực, nghiễm nhiên đã hoàn toàn bỏ qua Tống Quân Nhiên.

Không còn cách nào, Tống Quân Nhiên hoàn toàn không chen tay vào được, chỉ có thể không cam lòng buông bút trong tay xuống, tạm thời lui ra ngoài chờ ở ngoài phòng.

Lúc Văn Thanh Từ xuyên thư thì đã kết thúc toàn bộ khoá học hệ thống giải phẫu và cục bộ giải phẫu học năm hai.

Nhưng dù sao y cũng chỉ là sinh viên năm hai, hơn nữa còn học chuyên ngành Đông y.

Phần lớn thời gian Văn Thanh Từ lên lớp giải phẫu đều là “Xem” với “Nghe”, cơ hội động thủ chân chính không nhiều, mà tất cả đều là phối hợp hoàn thành với bạn học.

Lúc này cầm dao, nhíp đứng ở đây, trong lòng Văn Thanh Từ sinh ra một cảm giác không chân thật mãnh liệt.

Thậm chí ngay cả đại não cũng trống rỗng vài giây.

Mình thật sự có thể gánh vác trách nhiệm lớn như thế sao? Y không tự chủ được hoài nghi.

Thời gian không đợi người, nơi này lại chẳng có ai có thể giúp được y. Văn Thanh Từ đè nén sự lo lắng trong lòng, sau đó hít một hơi thật sâu, vừa nhớ lại giáo trình video và những gì mình đã học trong khóa học, vừa chậm rãi giơ tay phải đang cầm con dao bạc lên.

Nhưng khác với dự đoán chính là, hình ảnh hiện lên trong đầu Văn Thanh Từ trong chớp mắt tiếp theo không phải là video giải phẫu trên lớp, hoặc là nội dung trong sách giáo khoa, mà là từng đoạn ký ức sống động…

Y nhìn thấy -- trong tay mình đang cầm một con dao bạc, từ từ xé da và cắt xương ức của bệnh nhân.

Sau đó, y cẩn thận tìm kiếm câu trả lời và manh mối trong cơ thể vẫn còn sống cách đây không lâu.

Văn Thanh Từ thậm chí có thể nhớ lại khoảnh khắc con dao bạc xuyên qua da thịt và lực cản yếu ớt dưới đầu ngón tay.

Tay trái buông xuống bên người y cũng dừng lại.

Da của người đã chết cách đây không lâu vẫn còn mềm mại và đàn hồi, hoàn toàn khác với những gì y từng thấy trong lớp học.

Không kịp nghĩ nhiều, tay phải Văn Thanh Từ nắm chặt dao bạc, cơ hồ là bằng bản năng xẻ qua lồng ngực thi thể.

Mùi máu tanh nồng nặc lập tức xuyên qua mũ và và lụa trắng, truyền tới chóp mũi Văn Thanh Từ.

Sự phân bố của các cơ quan và cơ bắp lẽ ra chưa quen thuộc, đột nhiên trở nên rõ ràng trong tâm trí y.

Văn Thanh Từ sửng sốt một hồi, sau đó y mới ý thức được, thứ mình nhìn thấy trong ký ức hẳn là ký ức của nguyên chủ.

Khác với những thứ trên giấy, nguyên chủ đã sống ở thời đại này hơn hai mươi năm, y đã tự tay mổ xẻ rất nhiều thi thể, tích lũy kinh nghiệm phong phú.

Tay trái Văn Thanh Từ không khỏi siết chặt.

Tay phải nắm chặt con dao bạc, bong tróc từng lớp cơ bắp không ngừng nghỉ. Động tác của y vô cùng thuần thục, đây dường như tới từ trí nhớ mạnh mẽ của y.

Văn Thanh Từ đang bận rộn, không rảnh bận tâm những chuyện khác. Y không nhìn thấy, Tạ Bất Phùng đứng ở xa phía sau, luôn nhìn cánh tay trái buông thõng bên mình.

Ngón tay luyện qua ám khí vô cùng linh hoạt. Văn Thanh Từ chỉ dựa vào tay phải, là có thể thuận lợi hoàn thành giải phẫu.

Dao bạc ở trong tay của y hóa thành hồ điệp nhẹ nhàng bay múa, khiến người ta không thể lần ra dấu vết.

Nhưng động tác tay phải của y linh hoạt bao nhiêu thì cánh tay trái lẳng lặng bấy nhiêu. Nó buông xuống bất động, giống như cái cổ cứng đờ của một con hạc trắng…

Trái tim Tạ Bất Phùng đau nhức từng cơn, giống như mỗi một dao dưới tay đều cọ vào trái tim hắn.

Cánh tay của Văn Thanh Từ còn đau không, có phải tay trái của y thật sự không thể khôi phục lại bình thường hay không? Tạ Bất Phùng muốn hỏi, nhưng không dám hỏi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mùi máu tươi trong phòng càng lúc càng nặng. Trong lúc trầm mặc, động tác của Văn Thanh Từ bỗng nhiên chậm lại, y chậm rãi mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng này: “... Trái tim và gan, đều có bệnh biến trình độ khác nhau.”

Tạ Bất Phùng dừng một chút, lập tức ghi lời của Văn Thanh Từ vào giấy. Tiếp theo lại nghe Văn Thanh Từ nói: “... Nhưng cơ quan nội tạng bệnh biến rõ ràng nhất, là thận.”

“Thận bị phù, chảy máu, bên ngoài nhợt nhạt.” Các tổn thương ở đây rất rõ ràng và có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Dứt lời, dao bạc trong tay Văn Thanh Từ cuối cùng cũng ngừng múa. Lúc nói tới đây, trong lòng Văn Thanh Từ đã có suy đoán mơ hồ.

Y không khỏi dừng lạ bắt đầu suy nghĩ, vừa quan sát hình dáng của quả thận bằng mắt thường, y vừa sẵn sàng mổ quả thận ra cẩn thận kiểm tra cấu trúc bên trong của nó.

Mà vừa lúc đó, sau lưng Văn Thanh Từ vang lên một tiếng vang chói tai. --Giọng nói xuyên qua bức tường, nghe không thật lắm.

“Các ngươi muốn làm cái gì! Lui về phía sau - - “Đây là giọng của Tống Quân Nhiên.

Tiếp theo, lại có vô số giọng nói mang theo khẩu âm của huyện Liên Hòa, xuyên thấu qua vách tường mỏng manh lọt vào tai Văn Thanh Từ.

“Tránh ra!”

“Vậy chúng ta đi xem người Tùng Tu phủ kia rốt cuộc đang làm gì!”

“...... Ngươi chính là đồng đảng của y!”

Văn Thanh Từ vô thức quay đầu lại nhìn, nhưng trong nháy mắt khi y xoay người, một tia sáng bạc đột nhiên xuyên qua cửa sổ giấy bị hư hỏng, hướng thẳng về phía Văn Thanh Từ.

Chờ lúc y thấy rõ thì ra đó là một lưỡi hái, ánh sáng lạnh đã đến trước mắt y.

“Đây là lang trung gì?”

“Tổn thương thi thể, thiên lý khó dung......”

Sáng sớm dân chúng đã đưa thi thể đến bãi đất trống mai táng, theo mùi máu tươi nồng đậm tìm được nơi này, cũng ở ngoài cửa sổ nhìn trộm, thấy được một cảnh tượng kinh khủng này.

Hắn nghiêng ngả lảo đảo tránh Tống Quân Nhiên, âm thầm gọi toàn bộ người chung quanh tới.

Văn Thanh Từ vô thức giơ tay ngăn cản, nhưng chờ y kịp phản ứng, đã có một bóng dáng màu đen sớm xuất hiện ở trước người của y.

Tạ Bất Phùng lại lấy tay cầm lấy lưỡi hái! Lưỡi hái lóe lên ánh bạc xuyên qua lòng bàn tay hắn.

Máu đỏ tươi chảy dọc theo lưỡi hái.

Nhưng Tạ Bất Phùng chẳng những không buông nó xuống, thậm chí còn chậm rãi nắm chặt.

Tiếp theo, quan binh canh giữ ở xa xa cuối cùng cũng nghe được tiếng động lạ bên này vọt tới, bao vây đám người này, áp giải.

Thân hình cao lớn màu đen của hoàn toàn chắn Văn Thanh Từ ở sau lưng, khiến y hoàn toàn cách biệt với thế giới hỗn loạn bên ngoài kia.

Hơi thở của Văn Thanh Từ bởi vì căng thẳng mà trở nên dồn dập, thậm chí còn thở hổn hển nhỏ.

Tạ Bất Phùng chậm rãi xoay người, đặt lưỡi hái trong tay sang một bên.

“Ngươi không sao chứ? “ Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Văn Thanh Từ.

Y chưa hoàn hồn, vào giờ khắc này thấy được sự dịu dàng và quan tâm giấu dưới đôi mắt màu hổ phách lạnh như băng kia......

Giống như là hồ nước đóng băng giữa mùa đông, bề mặt cứng rắn mà lạnh lẽo, nhưng thực tế lại cất giấu sự ấm áp không giống với mùa đông.

Giọng của Tạ Bất Phùng không hiểu sao khiến người ta an tâm. Mặc dù đã sớm ý thức được hắn không còn giống với năm đó.

Nhưng cho đến một khắc Tạ Bất Phùng nhẹ nhàng buông lưỡi hái xuống, Văn Thanh Từ lúc này mới nhận ra được, Tạ Bất Phùng đã không còn là thiếu niên cô đơn quỳ gối trong tuyết, bị người ức hiếp trong Thái Thù cung.

Hắn đã đủ trưởng thành để tự bảo vệ mình.

...... Cũng như chắn y ở sau lưng hắn.

___________

Cố lên, chương sau sẽ coá xíu ngọt nhỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.