Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

Chương 59: Chương 59: Hội ngộ sau chia tay




Sứ giả mặc giáp bạc khoác hồng bào, cưỡi khoái mã xuôi nam vào Thừa Minh Môn, một đường xuyên qua phố dài, nương theo tiếng hoan hô đinh tai nhức óc chạy như bay vào trong cung Thái Thù.

Sự xuất hiện của hắn giống như một giọt nước bắn vào chảo dầu, khiến sao dầu trong nháy mắt bắn tung tóe, thế giới xung quanh sôi sục như muốn nổ nồi.

Thân khoác hồng bào ở Vệ triều tượng trưng cho đại thắng. Cho dù còn chưa nghe được chiến báo truyền miệng nhưng xa xa nhìn thấy bóng dáng màu đỏ ấy, dân chúng Ung Đô đều biết Tạ Bất Phùng đã chiến thắng trận này.

Thủ đô Vệ triều hoàn toàn chìm trong cơn điên cuồng, dân chúng còn đang thấy sứ giả lớn tiếng truyền bá tin vui trên đường dài thì một đầu khác đã bắt đầu hoạt động chúc mừng tự phát. Không ít nhà treo lụa đỏ đèn lồng trước cửa, không khí náo nhiệt không khác gì lễ mừng năm mới.

Chịu ảnh hưởng của cảm xúc này, không ít thương hộ hôm nay cũng đóng cửa.

Y quán ở góc Ung Đô thì lén lút treo bảng “ngừng hoạt động” đóng chặt cửa sổ giữa ban ngày ban mặt.

Tất cả những thứ này ở hôm nay đều bình thường đến không thể bình thường hơn. Không ai cảm thấy một gian y quán nhỏ đóng cửa thì có gì không ổn.

Cả tòa Ung Đô, nơi duy nhất yên tĩnh không dám vui mừng có lẽ chính là cung Thái Thù.

“Truyền Hằng tân vệ!”

“Truyền Hằng tân vệ vào điện!”

“Bệ hạ truyền Hằng Tân Vệ vào Ninh Hòa điện!” Giọng nói sắc bén của thái giám vang vọng trong cung Thái Thù, truyền tin tức ra bốn phía.

Chẳng tới bao lâu mà ngay cả Thái Y Thự nơi Văn Thanh Từ bị giam giữ cũng chỉ còn lại có hai người trông coi, những người còn lại đều bị gọi đến Ninh Hòa điện, chờ ở bên ngoài.

Người đưa tin từ phương Bắc đến, hai tay nâng chiến báo lên. Hoàng đế không nhận chiến báo mà là nhìn chằm chằm đồ trong tay người kia, cuối cùng đột nhiên nở nụ cười, giọng của lão khàn khàn lại trầm thấp vang vọng khắp đại sảnh trống trải, khiến lòng người phát lạnh.

“Được, được…”

“... Quả nhiên là con trai tốt của trẫm.” Lão nhẹ giọng lẩm bẩm. Thoáng chốc trước mắt Hoàng đế như sinh ra ảo giác.

Gạch lát sàn lạnh lẽo dưới Ninh Hòa điện không biết từ khi nào đã biến thành những đợt sóng lăn tăn trên kênh đào. Vô số thi thể chìm nổi vươn tay ra khỏi mặt nước muốn kéo lão xuống sông.

Quả nhiên diệt cỏ phải diệt tận gốc... đáng lẽ lão nên giết Tạ Bất Phùng ngay từ khi mới sinh ra, lòng nhân từ nhất thời của lão đã gây ra đại hoạ.

Sau nhiều lần tự nói với mình mọi thứ trước mắt hết thảy đều là ảo giác, tuyệt đối không thể xấu mặt ở trên đại điện. Hoàng đế rốt cục hít sâu một hơi, hạ ánh mắt về phía trước. Lão nặng nề đặt ngón tay lên huyệt thái dương, chờ tay người đưa tin run rẩy vì nâng lên quá lâu, lão mới nhận lấy chiến báo, sau đó tiện tay mở ra, quét mắt qua loa vài lần.

Dựa theo quy định của Vệ triều, chiến báo tổng kết sau khi giành được đại thắng, phải do tướng lĩnh tự hoàn thành. Chiến báo trong tay Hoàng đế hôm nay do chính Tạ Bất Phùng viết.

Chữ viết trên cuộn giấy da rất mạnh mẽ, xuyên thấu vào mặt sau của tờ giấy, tựa như long xà phi động.

Sự chú ý của hoàng đế không phải ở nội dung chiến báo, mà là cấu trúc viết của Tạ Bất Phùng viết chữ. Chữ đẹp như thế này thì không luyện mười năm tuyệt không ra. Mặc dù những chiến báo về từ Bắc địa trong khoảng thời gian này đã khiến lão nhận ra, Tạ Bất Phùng cũng không phải là hoàng tử được nuôi dưỡng không ra gì ở Túc Châu như mình tưởng tượng.

Thiếu niên vẫn luôn che giấu thực lực của hắn.

Tất cả biểu hiện trực quan trên cuộn giấy da khiến hoàng đế vô cùng chấn động, từ lúc ở Túc Châu, Tạ Bất Phùng đã lừa gạt mình.

Đây tuyệt đối là tác phẩm của Lan phi.

“Truyền triệu Lan phi, từ hôm nay trở đi, nàng không cần phải ở Huệ Tâm cung nữa, trực tiếp chuyển đến điện của trẫm!”

Triệu công công canh giữ ở bên cạnh dừng lại vài giây, vội vàng hành lễ nói “Vâng“.

Để phi tần chuyển đến ở điện của hoàng đế, chợt nghe giống như là ban cho nàng vinh sủng vô hạn, nhưng đặt trong hoàn cảnh kỳ quái bây giờ thì lại có ý nghĩa khác.

Nàng là con tin.

“Được rồi, tất cả các ngươi lui ra đi, để Hằng Tân Vệ ở đây. “Lão nói với thái giám cung nữ bên cạnh.

“Vâng, bệ hạ.”

Sở dĩ lão phái Tạ Bất Phùng ra chiến trường là để hắn chết ở đó, chắc chắn Tạ Bất Phùng rõ hơn ai hết.

Chớ nói chi hắn còn là oán quỷ do người dưới sông gửi hồn...... Bây giờ trở về Ung Đô, sao có thể không tìm mình báo thù đây?

Ánh mắt Hoàng đế chậm rãi đảo qua Hằng Tân Vệ đang đứng ở dưới điện. Có lẽ Tạ Bất Phùng sẽ gây chiến, nhưng luận về đoạt vị làm hoàng đế hắn chưa chắc có thể thắng được chính mình.

Lúc này trong lòng Tạ Chiêu Lâm đã có tính toán, Tạ Bất Phùng không thể không trừ, hơn nữa phải thừa dịp hắn còn chưa đầy đủ lông cánh trên triều đình mà diệt trừ hắn.

Tuy rằng Hoàng đế hận Tạ Bất Phùng không chết ở nửa đường, nhưng lão cũng biết toàn bộ bách tính Vệ triều hôm nay hướng về Tạ Bất Phùng, việc mình có thể làm duy nhất chính là tiếp tục giống như một “ phụ hoàng” hiền minh lại từ ái như thường ngày.

Thời gian dành cho mình không còn nhiều lắm.

Hằng Tân Vệ đứng ở phía dưới cẩn thận nhìn về phía hoàng đế, chỉ thấy đối phương híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng gõ ngón tay lên bàn, phát ra âm thanh yếu ớt.

Động thủ trong tiệc mừng công hiển nhiên quá ngu xuẩn. Hằng Tân Vệ phụ trách an ninh cung Thái Thù đều là người của mình. Nhưng tiệc mừng công tất sẽ có quân lính và tướng lĩnh tham gia, bọn họ sẽ đứng ở bên Tạ Bất Phùng, đến lúc đó ai có thể đánh bại được ai cũng không xác định được.

Nhưng sau bữa tiệc thì khác.

Nghĩ tới đây, Hoàng đế chậm rãi nở nụ cười.

Tuy Tạ Bất Phùng đã trưởng thành, nhưng không có phủ đệ ngoài cung, dựa theo quy củ, sau khi hắn hồi triều thì phải ở tạm trong Ngọc Quang cung. Tạ Bất Phùng không thể mang người hầu vào cung, đến lúc đó sống chết của hắn còn không phải do lão định đoạt sao?

Trong bất kỳ cuộc chiến nào, thương tích là điều không thể tránh khỏi. Chờ sau khi Tạ Bất Phùng chết, lão sẽ kìm nén mấy ngày, sau đó lại tùy tiện viện cớ, nói vết thương cũ của hắn phát tác, không trị mà chết là được.

Những ngón tay đang gõ nhẹ trên bàn của hoàng đế cuối cùng cũng dừng lại, lão chậm rãi nhìn Hằng Tân Vệ đứng ở dưới điện một cái, trầm giọng phân phó.

Ngày đó, tiếng chúc mừng của Ung Đô như sóng nước vọt vào trong cung Thái Thù. Nhưng hoàng cung lại trước sau như một vẫn rơi vào sự yên tĩnh chết chóc.

Hằng Tân Vệ có mặt khắp nơi, bận muốn chết, tựa như là đang bố trí cái gì đó. Hoàng đế biết rõ không thể đánh rắn động cỏ, bởi vậy lão thoáng thay đổi kế hoạch, tạm thời giữ lại Lan phi, tiểu công chúa còn có Văn Thanh Từ.

Nhưng thời gian bọn họ có thể ở lại cũng không lâu...... Nhất là Văn Thanh Từ. Hoàng đế quyết định sau khi tiệc mừng công kết thúc sẽ lấy máu chế thuốc ngay lập tức, một giây cũng không trì hoãn.

Canh gác bên cạnh Văn Thanh Từ nhiều gấp đôi, bọn họ không còn đứng canh gác ngoài sân nhỏ như trước nữa, hoàng đế thả một nửa Hằng Tân Vệ vào trong, ngồi xổm sau lưng y thời khắc nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của y.

Văn Thanh Từ như là không thấy sự tồn tại của nhóm người này, không thèm để ý tới bọn họ tiếp tục cuộc sống hàng ngày của mình –

Quy tâm tự tiễn (về nhà nhanh như một mũi tên)

Ngay khi tuyết rơi dày đặc ở Bắc địa suy yếu, Tạ Bất Phùng dẫn theo mấy ngàn thân vệ cưỡi khoái mã chạy về Ung Đô trong thời gian ngắn nhất.

Đội ngũ đi tới vùng ngoại ô thì đột nhiên dừng lại, thiếu niên tắm rửa thay quần áo ở trong dịch trạm, thay đổi một bộ huyền giáp mới tinh. Ngay cả mái tóc đen xõa sau gáy của hắn cũng được chải gọn gàng rồi buộc lại bằng chuỗi dược ngọc màu xanh mà hắn yêu quý nhất.

Trên chiến trường Tạ Bất Phùng lấy tấn công làm phòng thủ, chưa bao giờ sợ chiến đấu. Áo giáp trên người hắn cũng khác với những người khác.

Công năng phòng ngự của Huyền Giáp thực ra không tốt lắm, nhưng nó có thể bảo vệ sinh mệnh đồng thời mang lại cho người mặc sự linh hoạt tối đa.

Sự khác biệt duy nhất là ở cổ tay trái, khác với chiếc vòng tay bằng da cứng đeo ở tay phải để dễ cử động, tay trái của Tạ Bất Phùng đeo một chiếc vòng tay làm bằng sắt đen dày.

Thứ này chắc chắn nhưng rất cồng kềnh, việc đeo thứ gì đó nặng vài cân trên tay không hề thuận tiện cho sinh hoạt hàng ngày chứ đừng nói đến việc ra chiến trường.

Tạ Bất Phùng là thần linh trên chiến trường, nhất cử nhất động đều được chú ý, mọi người thường lén suy đoán dưới cổ tay hắn nhất định cất giấu cái gì đó.

Hôm nay vật kia rốt cục lộ ra.

- - Hoàn toàn khác với những bảo vật hoàng gia vàng bạc ngọc bích mà mọi người tưởng tượng, thứ mà Tạ Bất Phùng cẩn thận giấu dưới chiếc vòng tay sắt đen thực ra chỉ là một chiếc vòng tay len màu vàng nhạt.

Trong lúc nghỉ ngơi, các quân sĩ rốt cục cũng tập trung lại với nhau thư giãn một lát.

“ Ôi, có phải lúc trước ngươi là thủ quân ờ Ung Đô không?”

“Đúng vậy, ta bị điều từ Ung Đô đến bắc địa, làm sao vậy?”

Nghe vậy, mấy người xung quanh đều tiến lên, trong đó có người nháy mắt với hắn vài cái, sau đó hạ giọng hỏi: “Vậy ngươi có biết tướng quân có người trong lòng nào ở Ung Đô không?”

“A... cái này, ta cũng không rõ lắm,“ người nọ nghĩ nghĩ rồi đáp, “Lúc ta ở Ung Đô rất ít nghe thấy chuyện về đại điện hạ, chỉ biết ngài ấy sinh ra không có cảm giác đau đớn, bởi vậy bị coi là yêu vật.”

Những gì hắn nói mọi người trong quân đội đã biết đến từ lâu, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối thể hiện qua những trận chiến thắng, không còn ai để ý Tạ Bất Phùng có cảm giác đau đớn hoặc là hắn sinh ra đã là yêu vật trong truyền thuyết hay không.

Ngược lại điểm “đặc thù” này, còn trở thành tượng trưng cho tài tướng thiên bẩm của hắn, được vô số người hâm mộ và sùng bái.

Tuy nhiên, khi nhắc đến từ “yêi vật”, binh lính vẫn vô thức hạ giọng, hắn không hiểu những gì chiến hữu của mình nói: “ Sao các ngươi lại hỏi như vậy?”

“Ngươi ở phía sau đội ngũ nên không để ý, một đường từ Bắc địa trở về, ý cười bên môi tướng quân chưa từng tắt! ngươi xem tuy rằng bình thường ngài ấy cũng rất chú ý, nhưng là chưa bao giờ chú trọng tới chuyện ăn mặc giống như bây giờ... Cái dáng vẻ này y chang đi gặp người trong lòng ấy! Hơn nữa ta dám cam đoan, chuỗi ngọc kia của tướng quân là do người trong lòng ngài ấy tặng.”

“Thế nào? Có đánh cuộc hay không?! Đánh cuộc tiền bạc thế nào?”

Người nọ càng nói càng kích động, giọng cũng không khỏi lớn lên. Nhưng khác với suy nghĩ của hắn, sau khi nói xong, đồng bạn cũng không có hưng phấn ứng đối mà vẻ mặt rất cổ quái.

“Khụ khụ!!!”

“Khụ......”

“Các ngươi ho gì đấy? Chẳng lẽ ta nói sai sao? “Hắn nhíu mày hỏi.

Trong lúc nói chuyện, không biết là ai ném bạc vụn từ sau lưng hắn, vững vàng rơi thẳng vào lòng bàn tay hắn. Nhưng binh lính kia chẳng hề phấn khích, thậm chí trái tim còn rớt xuống theo mảnh bạc vụn.

“Tham kiến tướng quân đại nhân!”

Mọi người đồng loạt quỳ xuống, hành lễ theo kiểu quân đội.

Tướng quân mặc huyền giáp cười như có như không nhìn bọn họ một cái, xoay người lên ngựa đồng thời nói: “Nói không sai, nhưng trong quân cấm đánh bạc, sau khi đến Ung Đô, tự mình đi lĩnh phạt đi.”

Binh lính:!!!

Không ai ở đây quan tâm đến “lĩnh phạt”, bọn họ trợn tròn mắt, hai mặt nhìn nhau.

Tướng quân đại nhân vừa nói gì vậy? Mình không nghe lầm chứ?!

Ngài ấy thật sự có người trong lòng ở Ung Đô sao!

*

Vệ triều noi theo chế độ tiền triều, tiền triều dựa vào chiến tranh giành được giang sơn, chẳng những để lại chế độ quân công, thậm chí còn để lại tôn vinh chỉ thuộc về quân sĩ ở Ung Đô.

Thừa Thiên môn, cửa chính của Ung Đô ngày thường đều đóng chặt.

Chỉ có hoàng đế kế vị, đại hôn, còn có tướng lĩnh có được đại thắng mới có thể mở ra.

Lúc này đã cách hơn hai mươi năm trôi qua kể từ lần cuối cùng Thừa Thiên Môn được mở.

Tin tức Tạ Bất Phùng sắp hồi triều truyền khắp Ung Đô vào lúc sáng sớm, dù cho hôm nay Ung Đô vẫn còn tuyết rơi, nhưng hàng vạn dân chúng vẫn tụ tập ở ngoài cửa Thừa Thiên Môn từ sớm.

Tiếng vó ngựa vang vọng liên tục trên con đường dài.

“Thừa Thiên Môn Mở!”

Trong phút chốc tiếng trống rung trời, tiếng chuông vang vọng, nương theo một tiếng “Két” thật lớn vang lên, cửa thành màu đỏ thẫm cao lớn cỡ ba tầng lầu được người bên trong chậm rãi mở ra, lộ diện con đường dài mới toanh nhất thủ đô trăm năm này.

Yên bạc toả sáng trên bạch mã, ào ào như sao băng. Thiếu niên tướng quân thân mặc huyền giáp như mũi tên xuyên qua màn tuyết, mang theo mấy ngàn trọng kỵ chạy như bay mà đến, như một tia chớp vượt qua Thừa Thiên Môn chạy về phía phố thị Ung Đô.

Chưa đến hai năm, cảm giác tựa như một vòng luân hồi dài dằng dặc.Lần trước đi trên con đường này, hắn là một yêu vật bị nhốt ở phía sau xe ngựa, chật vật ép vào Ung Đô chờ người khác quyết định số phận của mình sẽ đi về đâu.

Nhưng lần này, hắn cưỡi chiến mã, trở thành một vị tướng quân nắm giữ sinh tử, có thể thay đổi vận mệnh vô số người.

“ Đại đại hạ anh vũ!!!”

“Tướng quân vạn tuế!”

Không biết là ai dẫn đầu hô một tiếng như vậy, một câu khẩu hiệu đại nghịch bất đạo “Tướng quân vạn tuế” bỗng nhiên vang vọng hết lần này đến lần khác.

Binh lính phụ trách an ninh ven đường vội vàng xoay người trừng mắt nhìn bọn họ, bảo bọn họ câm miệng, nhưng họ không thể làm gì trước sự hò reo của hàng vạn người.

Trên đường dài, khóe môi Tạ Bất Phùng chậm rãi nhếch lên. Không biết Văn Thanh Từ có nghe được âm thanh bên ngoài hoàng cung hay không?

Một sự kỳ vọng mạnh mẽ nảy sinh trong lòng chàng trai trẻ, những lời vừa nghe ở dịch trạm lại hiện lên trong đầu Tạ Bất Phùng.

Biểu hiện của mình thật sự rõ ràng như vậy sao?

Tạ Bất Phùng muộn màng nhận ra, không biết mình lại bắt đầu nở nụ cười từ lúc nào, hắn ho nhẹ rồi cúi đầu xuống để nén nụ cười trên môi.

Bình tĩnh phải kiềm chế, bình tĩnh phải kiềm chế.

Tạ Bất Phùng rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu niên, tuy rằng hắn am hiểu chinh chiến, thế nhưng ngoại trừ một mặt “Ác” kia thì vẫn còn thiếu hiểu biết đối với đạo lý đối nhân xử thế.

Đối mặt với tiếng hò reo trên phố dài, những cảm xúc trẻ con, kiêu hãnh và thậm chí là tủi thân của Tạ Bất Phùng dâng lên trong lòng.

Hắn vô cùng hy vọng Văn Thanh Từ có thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này và nhìn thấy chính mình ngày hôm nay.

Thiếu niên chậm rãi nhắm mắt lại, ngoại trừ tiếng gió dữ dội, hắn tựa như nghe lại những lời mà Văn Thanh Từ nói với mình trên kênh đào Đại Vận Hà - - thần tin tưởng điện hạ, nhất định có thể kiến công lập nghiệp, mang theo một thân công tích trở lại Ung Đô.

Bất kể lúc đó Văn Thanh Từ nghiêm túc hay là qua loa, Tạ Bất Phùng cũng đã biến lời nói của đối phương biến thành hiện thực.

Lúc này hắn chiến công hiển hách, được vô số người kính ngưỡng, còn có vô số vết sẹo mới.

Càng ngày càng gần cung Thái Thù, ở phía bên kia của đám đông đang cổ vũ, những bức tường đỏ của cung điện lờ mờ hiện ra.

Tim Tạ Bất Phùng đột nhiên đập nhanh, hắn bỗng nhiên sợ hãi, ngay cả tốc độ cưỡi ngựa cũng không khỏi chậm lại.

Nương theo tiếng chuông vang lên, Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng tới ngoài cửa cung Thái Thù. Cửa cung chậm rãi mở ra, bóng hình màu vàng sáng xuất hiện ở bên kia cửa, phía sau lão còn có vô số người đi theo.

Từ trước đến nay Tạ Chiêu Lâm đều thích diễn trò, lão quyết tâm ngụy trang hiền quân từ ái thêm một ngày, lúc này vô cùng kiên nhẫn.

Chiến mã mà Tạ Bất Phùng cưỡi cao chừng một người, hắn còn chưa xuống ngựa, đang ngồi trên lưng ngựa rũ mắt nhìn về phía trước. Cảm giác ngột ngạt khi áp bách ập đến với lão ngay lập tức.

Lúc này hoàng đế tựa như một con mồi bị đại bàng nhắm tới, đứng yên tại chỗ không biết phải di chuyển như thế nào.

Giữa trán lão lại truyền đến một cơn đau đớn.

Đang đứng ở ngoài cửa cung, đối mặt với vô số dân chúng, đương nhiên Hoàng đế không thể giống như lão lúc ở trong cung Thái Thù, tùy tiện lấy thuốc hoa bìm bìm ra đổ vào trong miệng. Cơn đau rốt cục cũng đánh thức tâm trí đang dần hỗn loạn của lão, lão hắng giọng một cái, tiến lên một bước nói những lời đã chuẩn bị sẵn.

Lúc này Tạ Bất Phùng rốt cục cũng xoay người xuống ngựa, đứng đối diện với hoàng đế. Tầm mắt của hắn lướt qua bóng dáng màu vàng chướng mắt, ra phía sau hoàng đế. Hoàn toàn không có nghe người trước mắt này đang nói cái gì.

Văn võ bá quan, cung phi mệnh phụ đều ở đây, Lan phi mặc cung trang màu đỏ tươi, đang nắm chặt tay tiểu công chúa Tạ Phu Doãn, nước mắt lưng tròng nhìn về phía thiếu niên.

Một khắc đối diện kia, Tạ Phu Doãn bỗng nhiên hưng phấn vẫy tay chào hắn, cũng đánh khẩu hình “Ca ca” gọi hắn.

Tạ Bất Phùng có chút ngạc nhiên, thời gian mình ở bắc địa chinh chiến không ngắn, Tạ Phu Doãn không thể nào nhớ rõ chuyện khi còn bé.

Dựa theo tính cách cẩn thận của mẫu phi, có lẽ nàng sẽ không nhắc tới mình trước mặt Tạ Phù Doãn. Nhưng tại sao hôm nay khi cô bé thấy mình lại kích động như vậy?

Dáng vẻ này của Tạ Phu Doãn cũng làm Lan phi hoảng sợ, nàng vội vàng giữ chặt tiểu nữ nhi bên cạnh, thấp giọng nói gì đó với bé, Tạ Phu Doãn bĩu môi, cuối cùng yên tĩnh lại.

Văn võ bá quan đứng sau lưng thành viên hoàng thất, ánh mắt Tạ Bất Phùng bồi hồi hồi lâu, rốt cục nhìn về phía đó.

Hắn chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, dùng đầu ngón tay chạm vào chiếc vòng tay len trên cổ tay.

Tuyết ở Ung Đô ngày càng dày đặc, giống như làn khói che giấu mọi thứ đằng sau nó.

Tạ Bất Phùng nín thở, ánh mắt của hắn xuyên qua sương tuyết, cuối cùng dừng lại ở bóng người xanh nhạt quen thuộc kia.

Đã lâu không gặp, Văn Thanh Từ đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt hơn trước, giống như sắp tan vào trong tuyết lớn đầy trời.

Như một cánh ngọc lan, lẳng lặng rơi xuống nơi đó.

Tựa hồ là phát hiện mình đang nhìn y, Văn Thanh Từ cũng ngước mắt lên, chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt y vẫn dịu dàng như vậy.

Trái tim vừa rồi còn bồn chồn không yên của Tạ Bất Phùng bỗng nhiên bình tĩnh lại, ngay sau đó thiếu niên không khỏi nhíu chặt mi.

Hôm nay tuyết rơi lớn như vậy, sao Văn Thanh Từ không mặc thêm một cái áo choàng nữa?

Một giây sau hắn mới nhận ra, hôm nay nghênh đón hắn ở cửa cung là một sự kiện trang trọng của triều đình, mọi người đều phải mặc lễ phục, không được phép mặc nhiều hay ít hơn.

“Có thể tiến cung chưa?” Tạ Bất Phùng mở miệng, không khách khí cắt đứt lời còn dang dở của hoàng đế.

“……”

Hoàng đế đè nén phẫn hận và bất mãn trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đương nhiên.”

Nói xong, văn võ bá quan sau lưng hoàng thất chậm rãi chia làm hai hàng, nhường đường cho bọn họ.

Hoàng đế đi trước Tạ Bất Phùng, xung quanh là thái giám và một chiếc tán màu vàng tươi có thêu hình rồng.

Mặc dù lão mặc một thân mặc hoa phục đi ở phía trước nhất, nhưng lúc này khí tràng vẫn bị thiếu niên phía sau áp chế.

[Ta xem ngươi còn có thể kiêu ngạo bao lâu.] Giọng Hoàng đế từ cách đó không xa truyền tới.

Tạ Bất Phùng chậm rãi nhíu mày, dường như phát hiện lúc nãy Tạ Bất Phùng nhìn về phía Lan phi và Tạ Phu Doãn, hoàng đế không khỏi cười lạnh: [Tạ Bất Phùng tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện máu của Văn Thanh Từ có tác dụng, nếu không cho dù Lan phi và Tạ Phu Doãn không chết vào ngày mai, thì không lâu sau cũng phải chôn cùng trẫm...... Ha ha ha ha bọn họ đúng là chết có ý nghĩa.]

Ánh mắt Tạ Bất Phùng đột nhiên tối sầm, biểu cảm trên mặt dần dần lạnh lùng, trong khoảnh khắc bị sát ý bao trùm.

……

Ngoài cửa cung Thái Thù, Văn Thanh Từ cũng cúi người hành lễ với hoàng đế và tướng quân trẻ tuổi như mọi người.

Bông tuyết tung bay, Văn Thanh Từ không kìm được lại nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy ở phía bắc xa xa... Tạ Bất Phùng được vạn người kính ngưỡng, quang mang vạn trượng.

Một khi câu chuyện huyền thoại bắt đầu thì nó sẽ không bao giờ kết thúc.

Ngoài cửa cung cung Thái Thù trải gạch xanh, khí lạnh từ đầu gối của y dâng lên, trong nháy mắt bao phủ Văn Thanh Từ. Y không khỏi nhỏ giọng ho hai tiếng, cố gắng đè nén mùi máu tanh xuống.

Xa xa nhìn thấy thiếu niên đang tới gần mình, trong lòng Văn Thanh Từ bỗng nhiên rối loạn. Tuy rằng Tạ Bất Phùng chiến công hiển hách, nhưng không có căn cơ hay tai mắt gì ở Ung Đô.

Sau khi Hiền công công bị hoài nghi, cũng không dám phái người đi về phía Bắc nữa.

Bởi vậy có lẽ Tạ Bất Phùng cho đến bây giờ cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trong cung.

Cũng không biết mẫu phi và muội muội của hắn gặp phải uy hiếp cực lớn. Nghĩ tới đây Văn Thanh Từ không khỏi căng thẳng.

Giày chiến của màu đen đột nhiên dừng ở trước mặt y, Tạ Bất Phùng không tiếp tục đi về phía trước nữa, mà là đứng ở chỗ này lẳng lặng nhìn chăm chú người đối diện.

Văn Thanh Từ do dự vài giây chậm rãi ngước mắt lên, y nhìn thấy làn da của thiếu niên đã đen đi rất nhiều, ngũ quan càng sâu sắc, khí chất sắc bén như kiếm, còn mang theo sát khí mang về từ chiến trường.

Trong đôi mắt màu hổ phách vẫn còn vài phần ý lạnh chưa kịp tản đi.

...... Tạ Bất Phùng muốn làm gì?

Chưa kịp ngẫm nghĩ, thiếu niên đã chậm rãi vươn tay trái về phía y, chiếc vòng tay len vàng nhạt trong phút chốc đập vào mắt Văn Thanh Từ.

“Văn thái y mời đứng lên.”

Không đợi y kịp phản ứng, Tạ Bất Phùng đã nắm chặt cổ tay Văn Thanh Từ, kéo y lên khỏi mặt đất.

Lần này thiếu niên dùng hết sức, cổ tay Văn Thanh Từ trong nháy mắt sinh ra cảm giác đau đớn. Nhiệt độ trong lòng bàn tay thiếu niên lúc này cũng sưởi ấm xương cổ tay lạnh buốt của Văn Thanh Từ.

Văn Thanh Từ hoảng sợ: “Tạ điện hạ…”

“Ừ. “Tạ Bất Phùng gật đầu, nhưng vẫn không có ý buông ra. Thậm chí hắn còn hơi dùng sức, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Không khí đột nhiên trở nên mập mờ, Văn Thanh Từ rốt cục ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên cao hơn mình gần một cái đầu.

Một chút ánh nắng xuyên qua tầng mây dày đặc, rơi xuống đỉnh tóc Tạ Bất Phùng, chuỗi dược ngọc xanh lam kia theo đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Văn Thanh Từ nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong đôi mắt màu hổ phách đó.

Hơi thở của y rối loạn.

Bên ngoài cung Thái Thù, đội ngũ phía trước bỗng nhiên đình trệ lại, người xung quanh nhìn nhau, không dám thở mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.