Mễ: Thật là 1 chương dài ~~ Vừa edit vừa nghe < Ánh trăng nói hộ lòng tôi > nằm sải lai ra khóc được đó =))))
____________
Cuồng phong cuốn lấy những bông tuyết, như sóng biển đập vào người.
Đã rất nhiều năm rồi Ung Đô chưa từng có trận tuyết rơi lớn như vậy, Mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ đã biến mất chẳng thấy đâu, ngọc lan trên cổ thụ chưa kịp nở hoa đã bị cuồng phong thổi xuống, bay lượn đầy trời.
Trước mắt Tạ Bất Phùng chỉ có một vùng tuyết trắng mù mịt, dưới màn tuyết lớn thiếu niên chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng ngựa chiến từ xa vọng lại, cùng những tiếng kêu thống khổ không rõ là từ ai.
Cảm giác khủng hoảng trong lòng hắn bị đêm tuyết hỗn loạn khuếch đại vô hạn.
Chờ chút thôi.
Nhất định phải chờ ta đến.
Thiếu niên cắn chặt hàm răng, dựa vào trí nhớ dọc đi theo đường cung bị tuyết lớn bao phủ tới Thái y thự.
Lúc này, trong tiểu viện.
Rõ ràng gió lạnh thấu xương, nhưng trên trán những tên Hằng Tân Vệ phụ trách trông coi Văn Thanh Từ đều xuất hiện những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu nành.
Những người khác vừa đi ra ngoài liền vội vàng liếc mắt nhìn nhau, tiếp theo thấy được sợ hãi và do dự trong mắt đối phương.
Hằng Tân Vệ là một đội ngũ mới thành lập, mỗi người đều do Hoàng đế đích thân chọn lựa. Tiêu chuẩn tuyển chọn lúc trước của lão không phải là “Trung thành”, mà là “Dã tâm“. Cho nên khi đối mặt với nguy hiểm, những tên Hằng Tân Vệ chẳng hề do dự nửa giây đã ném nhiệm vụ ban đầu của bọn họ sang một bên, nghĩ cách sống sót, thậm chí là đoạt được lợi ích cho mình.
Tiếng chém giết bên ngoài Thái y thự càng lúc càng lớn, người của Tạ Bất Phùng đã đánh tới bên ngoài, nếu tiếp tục chờ ở đây thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ý thức được đại thế đã mất, mấy người kia cơ hồ đã cùng nhau nhất trí.
“Đi thôi! Chúng ta không thể ở đây lâu hơn nữa.”
“Được, chúng ta đi vào trong cung trước…”
“Vâng!”
Thái y thự nằm ở một góc hoàng cung, đường ra khỏi cung đã bị kỵ binh chặn lại, chỉ có thể tiếp tục đi vào bên trong.
Sau khi nói xong, một người trong đó liền kề kiếm lên cổ Văn Thanh Từ: “Đừng cử động, ngậm miệng lại đi theo chúng ta, không thì sẽ giết ngươi ngay lập tức!”
“Khụ khụ...... “Văn Thanh Từ lại tê tâm liệt phế ho khan, cũng miễn cưỡng nặn ra một chữ” Được.”
Thấy dáng vẻ bệnh nguy kịch của y Hằng Tân Vệ cũng yên tâm không quản y nữa. Nhóm người mang theo Văn Thanh Từ nhanh chóng từ thái y thự xuyên qua cửa son của hậu cung đi vào bên trong hoàng cung.
Tuyết lớn bay tán loạn như bông, Hằng Tân Vệ híp mắt gian nan phân biệt con đường cung mờ mịt phía trước, Văn Thanh Từ mượn động tác lau máu tươi bên môi, nhét một viên thuốc màu trắng vào trong miệng.
Cuồng phong cuốn theo tuyết lớn đập vào mặt, sau khi đi ra tiểu viện phải cao giọng mới có thể truyền tải rõ ràng đến tai những người xung quanh:
“Trước tìm một chỗ trốn đi, lát nữa gặp lại, tùy cơ hành sự!”
“Ngự hoa viên, chúng ta tới Ngự hoa viên đi!”Tên Hằng Tân Vệ kề kiếm lên cổ Văn Thanh Từ lớn tiếng hô, “Ta biết nơi đó có chỗ trốn!”
“Được, chúng ta đi…”
Kết cục của trận cung biến này còn chưa biết, bốn Hằng Tân Vệ lúc này không vội đứng về phía bên nào. Bọn họ dự định trốn đi trước, chờ cung biến kết thúc rồi tính tiếp... Về phần Văn Thanh Từ bị bọn họ kéo theo chính là con bài mặc cả trong tay bọn họ.
Tiếng chém giết xuyên qua cuồng phong truyền tới bên tai, dưới sự thúc giục của cảm giác sợ hãi, Hằng Tân Vệ bước nhanh hơn, lực tay cùng dần dần nhẹ đi. Lưỡi kiếm vốn cách xa cổ Văn Thanh Từ, từ từ ấn vào da thịt, để lại một vết máu nông.
“ Khụ khụ…” Khí lạnh trong không khí kèm theo còn có lưỡi kiếm kim loại truyền vào người Văn Thanh Từ. Y không kiềm chế được mà ho khan, thân thể còn run lên nhè nhẹ.
Y vẫn luôn cụp mắt, tuyết rơi dày đặc như sơn trắng bay lên không trung, hàng mi dày dài như lông quạ che khuất đôi mắt đen láy, hoàn toàn che giấu cảm xúc của Văn Thanh Từ.
Trong lúc hoảng loạn Hằng Tân Vệ không hề để ý, trong mắt Văn Thanh Từ không có chút sợ hãi nào. Y thậm chí còn đang thừa dịp này mưu đồ gì đó.
Bất tri bất giác, mái tóc đen của y đã bị tuyết nhuộm trắng.
Tin tức hoàng cung đại loạn nhanh chóng truyền khắp cung Thái Thù, không ít thái giám và cung nữ thừa dịp này thu dọn đồ đạc, thậm chí còn trộm cả bảo vật, mong lợi dụng lúc hỗn loạn chạy trốn khỏi cung.
Còn có những cung điện khác cũng theo đó mà nổi lửa - - đây là bọn họ sau khi trộm cắp thì đốt lên.
Xa xa nhìn thấy Hằng Tân Vệ đi thẳng tới nơi này, thái giám lưng đeo bao phục còn tưởng rằng bọn họ là tới bắt mình, cuống quít quỳ xuống mặt đất dập đầu.
“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng…” Nhưng mãi đến khi trán dập ra vết máu, hắn do dự ngẩng đầu mới phát hiện, những Hằng Tân Vệ vừa rồi đã chẳng thấy tăm hơi.
...Họ cứ thế bỏ đi à?
Thái giám sửng sốt một hồi, vội vàng dùng cả tứ chi đứng lên, cuống quít chạy về phía cửa hông.
Trong lúc hỗn loạn hắn đột nhiên nhớ ra, mấy tên Hằng Tân Vệ vừa rồi hình như còn dẫn theo một người thì phải.
Y mặc một thân áo khoác xanh nhạt... Nếu như mình không nhận lầm, người nọ hẳn là Thái y Văn Thanh Từ!
Quên đi quên đi, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này. Thái giám kia quay đầu nhìn thoáng qua rồi cuống quít chạy về phía trước.
Mấy tháng nay, Hằng Tân Vệ đã hoàn toàn thay thế bảo an của cung Thái Thù. Hoạt động hàng ngày của họ diễn ra ở mọi ngóc ngách trong cung điện.
Tên Hằng Tân Vệ vừa mới nói chuyện, lúc trước trong lúc tuần tra đã phát hiện cánh cửa ngầm trong ngự hoa viên. Phía sau cánh cửa kia có một gian phòng tối, tuy rằng đổ nát nhưng lại là một nơi trốn rất tốt.
Đám người đội tuyết đi vào trong phòng tối.
Tiếng gió tuyết bị ngăn trở ở bên ngoài, trong phòng tối đen như mực, Hằng Tân Vệ kinh hồn chưa định vừa điều chỉnh hô hấp vừa nói: “Nơi này dù sao vẫn còn ở trong cung Thái Thù, không thể ở lâu...Một lát nữa chúng ta xem có thể thừa dịp loạn chạy ra ngoài, ở ngoài cung chờ diễn biến hay không. Nếu bệ hạ thắng, chúng ta cứ như kế hoạch ban đầu dâng y lên. Nếu như là đại điện hạ...”
Người nói chuyện còn đang do dự, tựa như còn đang rối rắm tới tột cùng Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng có quan hệ gì. Trong lúc tạm dừng, một người khác đột nhiên lạnh lùng nói thêm: “Nếu Tạ Bất Phùng thắng, chắc chắn hắn sẽ không buông tha chúng ta, không bằng ra ngoài cung hút khô máu của Văn Thanh Từ, chia đều cho mỗi người tìm đường sống.”
Gã hoàn toàn coi Văn Thanh Từ như là một vị thuốc chứ không phải là người sống. Bất kể cuối cùng ai là người thắng thì Văn Thanh Từ cũng phải cạn máu.
Phòng tối yên tĩnh vài giây: “Được.” Không ai phản đối, nhóm người này đã hoàn toàn hạ quyết tâm.
Chính là lúc này!
Văn Thanh Từ vẫn luôn bị kéo đi, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, nhìn như chỉ một cơn gió là có thể thổi ngã bỗng nhiên giơ tay phải lên. Tiếp theo vài tia sáng bạc lóe lên trong tay y, lao thẳng tới Hằng Tân Vệ trong phòng tối.
“Dừng tay, mau dừng tay, ngươi muốn làm gì?!”
“A......”
Động tác của Văn Thanh Từ còn nhanh hơn cả gió tuyết ngoài phòng, phòng tối thật sự quá nhỏ, động tác của Hằng Tân Vệ rất hạn chế.
Khoảng cách nhóm người này rất gần, khiến Văn Thanh Từ dùng ngân châm nhắm vào vô cùng dễ dàng. Nhóm Hằng Tân Vệ xung quanh còn chưa kịp phản ứng đã bị ngân châm đâm vào mệnh môn, trong phút chốc mất hết sức lực, nặng nề ngã về phía sau.
Hằng Tân Vệ không kịp thu tay lại, thanh kiếm đặt trên cổ Văn Thanh Từ nhẹ nhàng lướt qua cổ y. Tuy vết thương không sâu nhưng da thịt trong phút chốc vẫn lộ ra ngoài, một chuỗi hạt máu rỉ ra ngoài.
Văn Thanh Từ vô thức nhíu mày, đưa tay ấn lên chỗ bị thương. Y ho khan, chậm rãi lấy ra hoả chiết tử trong ống tay áo, do dự vài giây, cuối cùng vẫn cắn răng ném đồ trong tay ra, tiếp theo đẩy cửa phòng tối bước nhanh rời khỏi nơi đây.
Trong nháy mắt khi ngọn lửa bùng lên, trái tim Văn Thanh Từ nặng nề trầm xuống. Xuyên tới hai năm, đến cùng thì tay y vẫn dính máu.
Nhưng vào thời điểm sinh tử quan trọng này, không cho phép y do dự.
Cung Thái Thù được xây dựng từ thời tiền triều, phòng tối hiển nhiên cũng được xây dựng vào lúc đó. Cung nữ phụ trách dọn dẹp ngự hoa viên không biết sự tồn tại của nó, bởi vậy chẳng bao giờ dọn dẹp.
Dưới mặt đất phòng tối chất đầy lá khô từ lỗ thông gió bay xuống, chẳng mấy chốc đã cháy thành lửa lớn. Cuồng phong đập vào mặt, Văn Thanh Từ kéo chặt cổ áo khoác, cắn răng đi về phía trước.
Hoàng đế tất sẽ không mặc cho thế lực của Tạ Bất Phùng tiếp tục khuếch trương ở Ung Đô, mà Tạ Bất Phùng cũng tuyệt sẽ không mặc cho người ta thao túng mình.
Tạ Bất Phùng trong nguyên tác dẫn theo ba ngàn thiết kỵ giết thẳng từ bắc địa trở về tự lập làm vua. Cho nên chuyện cung biến hôm nay, cũng coi như trong dự liệu của Văn Thanh Từ.
Y đã hạ quyết tâm, nhân lúc cung biến giả chết rời khỏi cung Thái Thù. Hành vi của nhóm Hằng Tân Vệ này nằm ngoài dự liệu của y, nhưng trong lúc vô tình, đã thúc đẩy tạo điều kiện cho Văn Thanh Từ thoát được...
Tất cả những chuyện này xảy ra đều thuận lợi hơn y tưởng. Vừa rồi một đường đi gấp gáp, bọn họ gặp rất nhiều cung nữ và thái giám. Mà sợ chậm trễ thời gian, Hằng Tân Vệ không có lãng phí thời gian xử lý bọn họ. Có những người này tận mắt chứng kiến cộng thêm cảnh tượng trong phòng tối, người đến sau hẳn là sẽ cho rằng mình và bọn họ cũng đã chết trong hỗn loạn do cung biến gây ra.
Lúc này, những người muốn lợi dụng lúc hỗn loạn chạy trốn khỏi cung Thái Thù đã tránh xa ngự hoa viên ở giữa hậu cung từ lâu, trên đường cung không có một bóng người.
Văn Thanh Từ dùng hết sức lực, dùng kinh công đi tới góc cung Thái Thù, gió bắc gào thét cuốn đi toàn bộ hơi ấm trên cơ thể con người. Thậm chí vết thương trên cổ Văn Thanh Từ cũng bị đông cứng lại.
Bóng đêm dày đặc như mực, chiến hỏa của cung Thái Thù đã lan ra cả thành Ung Đô. Nhà nhà đóng chặt cửa sợ bị ảnh hưởng, chỉ có y quán ở một góc thành Ung Đô là khẽ mở cửa lớn.
Một người đàn ông khoác áo lông cáo màu trắng, đầu đội nón lá mạo hiểm gió tuyết ra khỏi y quán đi về hướng cung Thái Thù.
- Thần y cốc chủ Tống Quân Nhiên không biết đã rời khỏi Tùng Tu phủ tới đây từ lúc nào.
Đại khái không ai ngờ mấy tên Hằng Tân Vệ kia lại tham sống sợ chết như thế. Bọn họ căn bản không ở Thái y thự bao lâu đã bất tuân mệnh lệnh, trốn khỏi nơi này.
Tạ Bất Phùng rốt cuộc vẫn tới chậm một bước, thời điểm mạo hiểm gió tuyết chạy tới Thái y thự nơi này đã không còn một bóng người. Cảm giác bất an trong khoảnh khắc bao bọc lấy hắn.
Lúc này, bên ngoài cung điện đang hỗn loạn, Hằng Tân Vệ chắc chắn sẽ không mang Văn Thanh Từ ra khỏi cung vào lúc này.
“Lục soát, “Tạ Bất Phùng cắn răng nói với binh sĩ phía sau,“ Đào ba thước đất cũng phải tìm được người.”
“Vâng!”
Binh lính xung quanh lập tức lĩnh mệnh, tiếp theo lấy Thái y thự làm trung tâm, tìm kiếm chung quanh.
Ánh mắt Tạ Bất Phùng chậm rãi đảo qua, sau đó xoay người lên ngựa, chạy về phía trung tâm cung Thái Thù. Hắn phải kiểm soát cả toà hoàng cung này bằng tốc độ nhanh nhất.
Chiến mã chạy băng băng trên đường cung làm hất lên đám bụi tuyết trên những nơi nó đi quá.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa......
Tạ Bất Phùng nắm chặt dây cương trong tay, chạy về phía điện Nghi Quang, ở đầu kia của hoàng cung, Văn Thanh Từ liều mạng huy động nội lực, trong vòng mười phút đã đến được bên tường cung Thái Thù trước mọi người.
Y không thể không nhìn lại phía sau, trăng sáng nơi chân trời, ngọn lửa gần đó chiếu sáng cung Thái Thù trong gió tuyết.
Những bông hoa mộc lan mới nở bị gió mạnh thổi bay giống như phốt pho trắng đang cháy, tản đi chung quanh.
Văn Thanh Từ siết chặt lòng bàn tay, ngay khi y định vượt qua tường cung đi ra ngoài, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai.
Có người đang đến.
Văn Thanh Từ nín thở, nương theo gió tuyết đầy trời nghiêng người núp sau một gốc cây cổ thụ.
“Cung và tên đã sẵn sàng chưa?” người nói chuyện mặc áo giáp mềm, đầu đội kim quan.
Văn Thanh Từ hơi khựng lại rồi nhớ ra, người trước mắt này hẳn là thủ lĩnh Hằng Tân Vệ do Hoàng đế đề bạt. Lúc cung biến, gã không ở bên cạnh Hoàng đế, lẻn đến đây làm gì?
“Hồi bẩm đại nhân, đã chuẩn bị xong!”
“Được!” Thủ lĩnh Hằng Tân Vệ khẽ cười, nhận lấy cây cung tiễn trong tay, hắn trầm giọng nói, “Tạ Bất Phùng dẫn theo thiết kỵ bắc địa đến đây, đánh từ chính diện thì chẳng thể thắng được. Sau khi hắn đoạt vị, tất nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ người nào đứng về phía bệ hạ. Nếu muốn bảo vệ tính mạng thì chỉ còn cách này thôi......” Gió lớn thổi giọng của gã tới bên tai Văn Thanh Từ, thủ lĩnh kia gần như cắn răng nói,“ Thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, trực tiếp giết hắn trong bóng tối. Sau khi chuyện thành, lại ủng hộ lập Tam hoàng tử kế vị. “Nói xong lời này, gã không khỏi nở nụ cười.
Không giống Tạ Bất Phùng và Tạ Quan Chỉ, Tam hoàng tử là một tên bù nhìn nổi danh. Nếu có thể nâng đỡ gã thượng vị, Hằng Tân Vệ có thể trực tiếp tước đoạt hoàng quyền, đạt được vinh quang tối cao.
Văn Thanh Từ thở dốc.
“Vâng! Đại nhân!”
Đạo lý này rất dễ hiểu, chỉ mới vài câu mà đám Hằng Tân Vệ xung quanh đã phấn khích hẳn lên. Trong giọng điệu của bọn họ lộ ra vài phần điên cuồng chờ mong.
Trận cung biến này vừa là nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội.
Cầu phú quý trong hiểm nguy, đây là một cuộc đánh cược lớn, thua rơi xuống vực sâu vạn trượng, nếu thành công... thì là một bước lên trời, hưởng thụ phú quý tràn ngập.
Nhóm người nhanh chóng xoay người, đi về phía đại điện.
Bất tri bất giác, những ngón tay được cắt tỉa gọn gàng của Văn Thanh Từ khảm thật sâu vào lòng bàn tay, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trong nguyên tác hoàn toàn không có Hằng Tân Vệ chứ đừng nói đến cái gọi là ám sát. Thậm chí ngay cả bản thân Hoàng đế cũng sẽ không ngờ thủ lĩnh Hằng Tân Vệ mà mình tín nhiệm nhất lại lén lút bỏ đi, tập kết nhân mã thực hiện một kế hoạch khác.
Điều quan trọng nhất là quyết định này hiển nhiên được đưa ra trong lúc nhất thời, Tạ Bất Phùng tuyệt đối chưa từng nghe nói tới.
Tường cung đã gần trong gang tấc, chỉ cần Văn Thanh Từ thi triển khinh công nhảy ra khỏi đây là có thể hoàn toàn rời xa thị phi của cung Thái Thù.
...... Nhưng Tạ Bất Phùng thì phải làm sao bây giờ?
Văn Thanh Từ chỉ do dự vài giây đã cắn răng xoay người, đi theo sau lưng Hằng Tân Vệ.
Quên đi, dù sao bản thân mình đã chuẩn bị sẵn sàng, uống viên thuốc kia rồi… Bất luận như thế nào thì cũng có thể rời khỏi nơi này.
Tựa như lúc trước ở điện Ninh Hòa, y không cách nào thuyết phục bản thân lựa chọn bo bo giữ mình, nhìn Tạ Bất Phùng bị nhốt vào phủ nha, lúc này Văn Thanh Từ cũng không thể trơ mắt nhìn thiếu niên rơi vào nguy hiểm lớn như thế mà không hay biết gì.
Gió gào thét trộn lẫn những hạt tuyết đập vào má Văn Thanh Từ, gây ra cảm giác đau rát.
Hiện tại chắc hẳn Tạ Bất Phùng đang ở gần chủ điện cung Thái Thù.
Văn Thanh Từ nâng cao nội lực, muốn tăng tốc vượt qua đám Hằng Tân Vệ, đi chủ điện tìm kiếm Tạ Bất Phùng. Thế nhưng một giây sau, một vị tanh ngọt thoát ra khỏi miệng y làm y suýt nữa mất đi sức lực ngã xuống tuyết.
Nội lực di chuyển trong kinh mạch lúc này bắt đầu có dấu hiệu nghịch chuyển, chuyến đi vừa rồi cơ hồ đã hao hết tất cả sức lực của y, nếu không phải dựa vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ thì chỉ sợ Văn Thanh Từ cũng chẳng chạm được vào bức tường cung.
Không có cách nào, Văn Thanh Từ chỉ có thể đè nén khó chịu, miễn cưỡng giữ vững tinh thần đi theo sau lưng bọn họ, đi về phía chủ điện.
Cung Thái Thù, điện Nghi Quang.
Nơi này là nơi hoàng đế vẫn hay ngủ thường ngày, là trái tim hoàng cung. Ngay cả Văn Thanh Từ trước đây cũng chưa từng bước vào một bước.
Lúc này trên bãi đất trống ngoài điện Nghi Quang, hai bên đã sớm giao tranh ác liệt. Máu nhuộm một mảng tuyết, vô số Hằng Tân Vệ vây quanh điện Nghi Quang làm ba tầng trong ba tầng ngoài.
Chưa kể thực lực của Hằng Tân Vệ được hoàng đế đề bạt và thành lập cách đây không lâu, chỉ riêng là số lượng thì đã dần rơi vào thế hạ phong theo thời gian.
Đội ngũ của Tạ Bất Phùng từ bốn phía dần dần tụ tập lại, Hoàng đế ẩn nấp ở sau tấm khiên Hằng Tân Vệ, sắc mặt khó coi có thể thấy được bằng mắt thường.
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai nén nhang, bọn họ đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.
Dưới ảnh hưởng của “Trung nghĩa”, “Lễ pháp”, “Luân thường”, Hoàng đế sống đến ngày nay, vì “Hậu danh” mà ngụy trang cả đời.
Cho đến bây giờ, lão vẫn chưa hoàn hồn từ phản loạn quang minh chính đại cùng với ly kinh phản đạo của Tạ Bất Phùng.
“Tạ Bất Phùng!”Trên đài cao, một người mặc áo vàng sáng đè nén sợ hãi trong lòng, trợn to hai mắt nhìn thiếu niên.
Đến thời điểm này, lão còn không quên giả vờ giả vịt: “Thân ngươi mang chiến công hiển hách, cho dù không phản cũng có thể kế thừa đại thống. Hành động này chỉ có thể khiến ngươi lâm vào hoàn cảnh bất trung, bất nghĩa, bất hiếu mà thôi --”
Tạ Bất Phùng khinh thường nở nụ cười, sát ý trong mắt vẫn chưa hạ xuống. Hắn chậm rãi giơ tay trái lên ra hiệu cho binh lính phía sau tiếp tục tiến về phía trước.
Đám kỵ binh này thậm chí còn mặc trọng giáp phối hợp khi chiến đấu với Bắc Địch, sát ý rèn luyện được trên chiến trường, Hằng Tân Vệ còn lâu mới có thể sánh bằng.
Đại thế của hoàng đế đã mất.
“Ha ha ha ha... “Tạ Chiêu Lâm núp sau vô số Hằng Tân Vệ trên đài cao đột nhiên phá lên cười.
Lão một thân vàng óng ánh, tóc rối bù, hai mắt phiếm hồng, cười cười lại loạng choạng lùi lại vài bước, như thể lại rơi vào trạng thái điên loạn.
Phí hết toàn lực đoạt lấy giang sơn nhưng cuối cùng lại rơi hết vào tay Tạ Bất Phùng?
Hoang đường, thật sự quá mức hoang đường!
Trong lúc nhất thời, tất cả sự không cam lòng, giận dữ và sợ hãi đều hội tụ lại.Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Tạ Bất Phùng, hoàng đế cuối cùng cũng bằng lòng xé bỏ chiếc mặt nạ đạo đức giả của mình.
“...... Người đâu, “Tạ Chiêu mặt vô cảm phân phó với người sau lưng,“ Dẫn Lan phi và công chúa đến đây cho trẫm. “
“Vâng, bệ hạ.”
Nói xong, Tạ Chiêu Lâm chậm rãi nhếch môi, sự hận thù trong mắt lão vào giờ khắc này càng lúc càng mãnh liệt.
Lão hoàn toàn không ngờ, Tạ Bất Phùng lại hoàn toàn coi thường lễ pháp, giết tới nơi đây, đánh cho chính lão trở tay không kịp.
Chuyện cho tới bây giờ, hoàng đế đành phải xuất ra kế sách hạ thủ của lão- - lấy Lan phi và Tạ Phu Doãn làm lá chắn sống, trì hoãn thời gian, trốn thoát qua lối đi bí mật trong cung điện.
Trường hợp xấu nhất... cũng phải để hai người bọn họ chôn cùng mình, sau đó khiến Tạ Bất Phùng trở thành đế quân tàn bạo, nhất định sẽ bị người người sỉ nhục.
Nếu lão đoán không sai, Tạ Bất Phùng dường như có chút tình cảm với Lan phi và muội muội của hắn. Thiếu niên nhất định sẽ cho hai người này chút mặt mũi.
Nghĩ tới đây, Hoàng đế chậm rãi nở nụ cười, trán Hoàng đế nổi lên cơn đau nhức nhưng lúc này lão đang bị vây khốn ở đây, không rảnh dùng thuốc hoa bìm bìm.
Gió lạnh và đau đớn miễn cưỡng giúp lão duy trì trấn tĩnh.
“Hồi, hồi bẩm bệ hạ...... “Một gã Hằng Tân Vệ quỳ phịch xuống đất, gã run giọng nói,“ Lan, Lan phi nương nương và tiểu công chúa, không thấy hai người bọn họ đâu......”
Trong lúc nói chuyện, cơ thể Hằng Tân Vệ đã run rẩy như cái sàng.
“Ngươi nói cái gì?! “ Vẻ mặt hoàng đế không thể tin nổi, tay phải lão ôm chặt lấy ngực, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Họ đi đâu rồi?”
“Không, không đúng...... Trẫm vừa mới gặp hai người bọn họ! Ngay tại đây, ngay trong điện!”
Dưới tình thế cấp bách, Hoàng đế lại nói năng lộn xộn, tay phải lão nắm chặt lớp vải trên ngực trái, đè nén cảm giác nhức nhối ngày càng gay gắt từ đó, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Lão kinh hãi lẩm bẩm: “Là ai, ai mang hai người bọn họ đi?!” Cuồng phong gào thét, dáng vẻ hoàng đế trông vô cùng chật vật.
Điện Nghi Quang là nơi ở của các đời hoàng đế, bên trong có những đường lối vô cùng phức tạp, còn có vô số mật thất thông ra bốn phương tám hướng, thậm chí nối liền ra ngoài cung.
Lan phi và Tạ Phu Doãn bị lão nhốt trong một gian mật thất, đừng nói là đám quân sĩ trước đây vẫn đóng ở bắc địa! Cho dù là Tạ Bất Phùng đích thân đi vào, cũng không thể biết cách mở ra mật đạo.
...... Sao có thể làm được, rốt cuộc Tạ Bất Phùng đã làm như thế nào? Giọng Hoàng đế cũng không lớn, lại bị cơn gió mạnh thổi tới bên tai Tạ Bất Phùng.
Thiếu niên chậm rãi nở nụ cười, nhìn lão như nhìn một vật chết. Trời đã về khuya nhưng dưới ánh đèn, không gian rộng mở bên ngoài điện Nghi Quang lại sáng không khác gì ban ngày.
Mỗi người ở đây đều đang liều mạng chém giết, máu tụ thành dòng đỏ tươi dưới mặt đất, sau đó đông thành băng, xác chết chất thành từng đống nhỏ.
Ánh mắt Hoàng đế trống rỗng, chậm rãi nhìn chung quanh. Sau đó đột nhiên đạp lên người Hằng Tân Vệ đang quỳ dưới đất.
“Đồ khốn nạn, trông có hai người cũng không trông được, trẫm cần các ngươi có ích lợi gì?!” Đôi mắt của hoàng đế tối sầm lại một lúc. Lão biết, nếu như hiện tại mình lập tức xoay người tiến vào đại điện, thông qua đường ngầm rời khỏi đây thì Hằng Tân Vệ canh giữ ở bên ngoài nháy mắt sẽ mất đi nòng cốt, nhất định sẽ trực tiếp đầu hàng Tạ Bất Phùng.
Đến lúc đó, không có Lan phi và Tạ Phu Doãn làm lá chắn sống cho mình kéo dài thời gian. Người của Tạ Bất Phùng có lẽ sẽ đuổi kịp ngay lập tức.
Nhưng dưới sự đe dọa của cái chết, hoàng đế vẫn loạng choạng lùi từng bước về phía cung điện phía sau. Không đợi tay lão chạm vào khung cửa, cánh cửa sau lưng đã “Két” một tiếng, tự mở ra.
Một lão thái giám mặc cẩm y màu tím tay nâng phất trần, cười híp mắt xuất hiện trước mắt lão.
Nhìn thấy lão, lão thái giám còn chắp tay chậm rãi cúi đầu: “Không biết bệ hạ muốn đi đâu?”
“Ngươi......”
Sau khi thấy rõ người tới là ai, khí huyết của Hoàng đế đột nhiên dâng lên, đầu óc căng thẳng.
Chỉ chờ một giây, máu từ miệng lão phun ra, còn có vài giọt bắn tung tóe lên góc áo Hiền công công đang mỉm cười đối diện -
-
“Mẫu hậu... Sao ở đây lại có nhiều người thế?” Tạ Phù Doãn vùi mặt vào cổ Lan phi, có chút sợ hãi hỏi.
“Phu Doãn ngoan, “Lan phi vỗ nhẹ lưng con gái, vừa an ủi bé vừa trốn,“ Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chờ mẫu phi bảo con mở ra rồi mới mở ra được không?”
“ Vâng...... Được ạ. “Tạ Phù Doãn nghe lời gật gật đầu.
Cứ thế bé được Lan phi ôm xuất hiện quang minh chính đại sau lưng Hoàng đế, cùng xuất hiện ngay sau đó còn có mười mấy binh sĩ mặc trọng giáp.
“Ha ha ha ha ha...” Thấy vậy, Hoàng đế hoàn toàn rơi vào trong điên cuồng, lão dang rộng hai tay, loạng choạng lùi lại mấy bước.
Đúng vậy, bản thân thiếu chút nữa quên mất. Trừ mình ra, trong hoàng cung này còn có một người biết rõ sự phân bố của mật đạo phòng tối.
Người nọ chính là Hiền công công, lão ta đã hoàn toàn đứng về phía Tạ Bất Phùng, dẫn người vào con đường mật đạo.
Nhìn thấy địch nhân từ phía sau tiến tới, chiến ý trong lòng Hằng Tân Vệ lập tức bị đánh nát bấy.
Hiền công công thì ở trước mặt hoàng đế, xoay người làm một động tác “Mời” với Lan phi.
“Nương nương đi bên này. “Hiền công công nhanh chóng dẫn theo Lan phi, đi về phía hành lang gấp khúc tránh gió.
Tạ Bất Phùng nghe được kế hoạch của hoàng đế từ tiếng lòng của lão.
Trở về Ung Đô không bao lâu, hắn đã nhận ra Hiền công công thất thế. Trong lúc yến tiệc trong cung đang diễn ra, Tạ Bất Phùng liền gọi người âm thầm liên lạc với lão thái giám này. Mà đúng như Tạ Bất Phùng dự đoán, lão lập tức đồng ý.
Suy cho cùng, khuất phục trước tân đế là cơ hội không ai có thể từ chối.
Keng.
Thắng bại đã định.
Không biết là ai ném trường kiếm trong tay xuống đất trước, từng người từng người, Hằng Tân Vệ ngoài điện Nghi Quang gần như từ bỏ không ai chống cự nữa.
“Ngô Hoàng vạn tuế!”
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Hằng Tân Vệ quỳ xuống vũng máu trước điện Nghi Quang, hô vạn tuế.
m thanh đó thật chói tai.
Tạ Chiêu Lâm mặc áo vàng tươi cười như điên, sự sung sướng, giận dữ và sợ hãi xuất hiện đan xen trên khuôn mặt lão.
Trước mắt Tạ Chiêu Lâm sinh ra ảo giác. Trong lúc nhất thời, lão cảm thấy mình quay trở lại ngày kế vị ngai vàng hơn 20 năm trước, những tiếng hô vang vạn tuế này đều là vì chính lão.
Một hồi lại cảm thấy binh lính trước mắt còn có Tạ Bất Phùng, tất cả đều là hà công dưới kênh đào Đại Vận Hà tới đòi mạng mình.
“Cứu mạng!”
“Hộ giá!!!”
Tạ Chiêu Lâm ôm đầu quỳ xuống mặt đất, hét lên như phát điện.
Có binh sĩ mặc trọng giáp từ trong điện Nghi Quang đi ra, quỳ một gối dưới mặt đất, chậm rãi nâng ngọc tỷ trong tay lên.
“Ngô Hoàng vạn tuế!” Lần này, binh lính phía sau Tạ Bất Phùng rốt cục cũng hô to theo: “Ngô hoàng vạn tuế!” Giọng nói lớn vang vọng cả tòa cung Thái Thù, đồng dạng cũng truyền tới bên tai Văn Thanh Từ.
...... Tạ Bất Phùng kế vị.
Từ khóe mắt, y nhìn thấy cách đó không xa, thủ lĩnh Hằng Tân Vệ đã cử người leo lên tòa tháp ở phía xa dưới sự bao phủ của màn đêm đen và gió tuyết mạnh. Sau đó giương cung lên, nhắm vào điện Nghi Quang đang sáng đèn.
“ Tạ Bất Phùng, cẩn thận…”
Văn Thanh Từ cách điện Nghi Quang quá xa, giọng còn chưa truyền ra đã bị cuồng phong thổi trở về. Đừng nói là Tạ Bất Phùng, ngay cả đám Hằng Tân Vệ xung quanh cũng không nghe thấy.
Văn Thanh Từ đã sớm sức cùng lực kiệt cắn răng, nuốt máu tươi trở về. Y dùng hết sức một lần cuối cùng, thi triển khinh công, đi về phía trước.
Trước điện Nghi Quang, Tạ Bất Phùng chậm rãi nói: “Bình thân.”
“Vâng, bệ hạ!”
- Bệ hạ.
Từ giờ phút này trở đi, Tạ Bất Phùng trở thành bệ hạ.
“Ngô hoàng vạn tuế.” Quyền thế tối cao ẩn giấu sau bốn chữ này dường như chẳng gây ra chút xáo trộn nào trong lòng thiếu niên. Lúc này, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm: Lập tức tìm được Văn Thanh Từ.
Nghĩ tới đây, nhịp tim của hắn chợt đập mạnh.
Sau khi giao tranh kết thúc, gió rít gào thét càng lúc càng chói tai.Thanh kiếm gãy rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh, bị gió mạnh thổi bay, lăn dưới mặt đất.
Theo một tiếng vang nặng nề, một gốc cây ngọc lan bên ngoài điện Nghi Quang cũng bị cuồng phong làm gãy, nặng nề ngã xuống đất.
Hoa mộc lan nhảy múa theo cơn gió mạnh, hương thơm lan tỏa bốn phía.
Ngay khi Tạ Bất Phùng nắm chặt dây cương, dự định rời khỏi đây tự đi tìm Văn Thanh Từ, dị biến đột nhiên phát sinh.
“ Tạ Bất Phùng!”
Tiếng ngọc lan ngã xuống đất còn chưa kịp tản đi, giọng nói khàn khàn nhưng quen thuộc bị gió mạnh xé toạc thổi vào tai Tạ Bất Phùng.
Cảm giác bất an trong lòng thiếu niên lập tức bùng nổ ngay khoảnh khắc này, hắn vô thức trừng to mắt, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Cả đời này Tạ Bất Phùng chưa bao giờ thấy được hình ảnh xinh đẹp như thế, cũng chưa từng thấy qua hình ảnh đáng sợ như thế.
Một vầng trăng bạc chiếu sáng cả đêm tuyết rơi, dưới ánh trăng, mũi chân Văn Thanh Từ nhẹ nhàng điểm xuống như một cánh ngọc lan, bay xuống từ toà tháp.
Tạ Bất Phùng nín thở, hắn bất giác giơ tay muốn tiếp được cánh ngọc lan này. Nhưng cuối cùng, lại chỉ kịp nhìn thấy một vệt màu xanh nhặt lướt qua trước mắt mình.
Mọi thứ xảy ra trong khoảnh khắc, bên tai Tạ Bất Phùng vang lên âm thanh xé gió. Một giây sau, vô số mũi tên từ chân trời bay xuống, đuổi theo sau lưng Văn Thanh Từ về phía hắn.
Có người bị cuồng phong thổi lệch, có người bị đâm thẳng mệnh môn - -
Vèo!
Trong bóng tối, một mũi tên dài xé gió mà đến, chỉ thiếu chút nữa đã đâm vào trái tim Tạ Bất Phùng. Nhưng vừa lúc đó đã bị bóng hình xanh nhạt kia ngăn cản.
Trường tiễn trong nháy mắt xuyên qua vai trái của Văn Thanh Từ.
“A...... “Y phát ra tiếng than nhỏ đau đớn. Máu tươi phun trào nhuộm đỏ ngọc lan đầy trời. Mùi đắng tỏa ra bốn phía, bắn tung tóe lên má Tạ Bất Phùng.
Trước điện Nghi Quang, vô số người ngước mắt nhìn về phía tân đế. Sự bình tĩnh trong đôi mắt màu hổ phách nhạt đó lập tức tan vỡ, sau đó tràn ngập sự hoảng sợ và luống cuống.
Quân lính Vệ Triều nhìn thấy, tân hoàng gần như toàn năng trong lòng bọn họ chậm rãi đưa tay ra, cố gắng đón lấy ánh sáng xanh nhạt kia, cuối cùng... lại chỉ chạm vào vạt áo lạnh như băng.
Bóng dáng xanh nhạt cứ như thế rơi xuống mặt tuyết, thế giới Tạ Bất Phùng lập tức dừng lại.
Bất chấp mũi tên còn chưa dừng lại, hắn xoay người xuống ngựa, gắt gao ôm Văn Thanh Từ vào lòng. Cuồng phong còn đang thổi, nhưng bên tai Tạ Bất Phùng chỉ còn lại có hơi thở yếu ớt và tiếng tim đập của người trong lòng.
Trước mắt chỉ có một màu đỏ tươi.
Tại sao Văn Thanh Từ lại ở đây?
Trong lòng Tạ Bất Phùng, chỉ còn lại sợ hãi, máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương của Văn Thanh Từ, sắc mặt người trong lòng tái nhợt như tờ giấy nhưng nụ cười nhàn nhạt trên môi vẫn chưa hề tắt.
“Khụ khụ khụ...... May mà...... May mà chạy tới kịp.”Văn Thanh Từ như trút được gánh nặng, mí mắt y như nặng ngàn cân, sau một khắc nặng nề khép lại.
Giữa ngực phổi của y chỉ còn lại cảm giác tê dại, dường như đã không còn sức nói nữa.
“Đừng ngủ, Văn Thanh Từ đừng ngủ...” Sự bất an và sợ hãi tích tụ mấy ngày nay đè lên người thiếu niên, Tạ Bất Phùng không có ý thức được giọng của mình đang run rẩy, “Ngươi mở mắt nhìn ta, ta dẫn ngươi đi tìm...”
Hai chữ “Thái y” này, Tạ Bất Phùng đột nhiên không thể nói ra miệng. Người trước mắt mình chính là thái y tốt nhất Vệ triều.
Hai mắt Văn Thanh Từ khẽ mở, trong đôi mắt đen kịt hiếm khi có độ ấm.
Y nhìn tuyết bay đầy trời cùng với ngọc lan, dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhẹ giọng nói với Tạ Bất Phùng: “Khụ khụ... Điện hạ… Điện hạ còn nhớ từng hứa với thần gì không? Khụ khụ... Nếu, nếu ngày nào đó thần chết, mong điện hạ có thể đưa thần về... trong cốc...”
Giọng của Văn Thanh Từ càng lúc càng nhỏ, như ngọc lan đầy trời bị chôn giấu trong tuyết.
Nhưng lời y nói ngày đó tựa như ma chú, quanh quẩn trong đầu Tạ Bất Phùng. - thay vì để thi thể thối rữa thành bùn, không bằng lấy ra nghiên cứu y lý, cũng coi như chết có ý nghĩa.
Xác chết.
Tạ Bất Phùng chiến đấu trên chiến trường tìm đường sống đã từng thấy vô số thi thể. Nhưng hắn vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được, một ngày nào đó, Văn Thanh Từ cũng sẽ biến thành một thi thể.
Cảm xúc nặng nề như biển cùng xông lên, trong khoảnh khắc, ngay cả hô hấp thôi Tạ Bất Phùng cũng cảm thấy khó khăn.
Thiếu niên lau máu tươi bên môi Văn Thanh Từ bằng đôi tay run rẩy, tựa như lau sạch rồi Văn Thanh Từ sẽ khỏi hẳn.
Tại sao?
Tạ Bất Phùng không hiểu, bản thân có thể trục xuất Bắc Địch, cửu tử nhất sinh giết về Ung Đô. Có thể cướp lấy ngôi vị hoàng đế, ngồi ôm giang sơn vô biên.
Bản thân có thể hoàn thành công lao sự nghiệp mà người thường cả đời cũng khó có thể tưởng tượng được. Nhưng duy chỉ có...... dốc hết toàn lực, cũng không giữ được người trước mắt này.
Nhiệt độ cơ thể của Văn Thanh Từ đang giảm dần, tuyết lớn như một tấm chăn bao phủ lên người y từng chút một, tựa như muốn dùng cách này cướp y khỏi Tạ Bất Phùng.
Thiếu niên đột nhiên phát điên, dùng tay phủi tuyết bay trên người Văn Thanh Từ, tựa hồ làm như vậy có thể đoạt lại mạng của y.
Nhưng tuyết dày không chịu dừng lại, hắn vừa mới phất rơi một mảng, đã có một mảng mới bổ sung.
Tạ Bất Phùng bỗng nhiên dừng động tác, hắn nắm chặt ngón tay lạnh như băng của người trong lòng, đặt môi lên bên tai Văn Thanh Từ, gằn từng chữ, gần như là từ kẽ răng bức ra một câu: “Sau khi ngươi chết không có thuốc giải, ta cũng không thể không đi cùng ngươi.”
“... Từ nay về sau thiên hạ đại loạn, thậm chí Thần Y Cốc cũng sẽ gặp tai ương, đây là điều ngươi muốn thấy sao?”
Hắn như là đang uy hiếp Văn Thanh Từ, tựa như là đang mượn chuyện này bức Văn Thanh Từ sinh ra ham muốn cầu sinh.
Thực tế chỉ có thiếu niên biết rõ, gì mà Thần Y cốc, còn có thiên hạ đại loạn, y chẳng thèm để ý.
Cuộc đời Tạ Bất Phùng chính là bị vứt bỏ hết lần này đến lần khác. Thẳng đến ngày đó đèn sen đầy suối, Văn Thanh Từ đạp đèn mà đến, tìm được bản thân hắn.
Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng cảm thấy mình đã nắm bắt được điều gì đó trong cuộc đời mình. Nhưng hôm nay hắn mới biết, thì ra đây chỉ là một sự vứt bỏ khác mà thôi.
“Trên đời này, chỉ có ngươi vĩnh viễn cũng không thể bỏ ta... “Hắn nghiến răng nghiến lợi nói,“ Vô luận đi nơi nào, ta đều sẽ đuổi theo ngươi.” Hắn siết chặt cổ tay Văn Thanh Từ, như muốn bóp nát nó.
Bóng dáng màu xanh nhạt cơ hồ dung nhập vào trong tuyết lớn. Nhiệt độ cơ thể của Văn Thanh Từ càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp...... Trong lúc hoảng hốt lại làm cho Tạ Bất Phùng nhớ tới đêm tuyết rơi ngày xã nhật ấy.
Con cừu nhỏ đó dần dần mất đi sự sống trong lòng hắn, trở nên cứng ngắc lạnh như băng.
Từng chút từng chút một bị tuyết dày nuốt chửng.
“Không... không phải độc,“ Văn Thanh Từ dùng hết chút sức cuối cùng, y cười ho ra một ngụm máu tươi, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “... Thứ ta đút cho điện hạ, cho tới bây giờ đều là... mật đường… tự tay luyện.”
“Ngươi nói cái gì?!”
Vị ngọt của viên thuốc hai năm trước dường như lại tan chảy trong miệng Tạ Bất Phùng, chỉ một câu nói ngắn ngủi đã đánh thủng lý trí của Tạ Bất Phùng, bên tai hắn ù đi, đại não nháy mắt trống rỗng.
Hắn bỗng nhiên không hiểu lời của Văn Thanh Từ là có ý gì, chu sa trên trán Văn Thanh Từ một giây sau trở nên đỏ tươi.
Thì ra là một giọt máu cùng nước mắt từ trong mắt Tạ Bất Phong rơi xuống trán y.
“Văn Thanh Từ?!”
“...... Văn Thanh Từ, ngươi đừng ngủ.” Giọng Tạ Bất Phùng càng lúc càng nhỏ, giống như cầu xin. Cuối cùng, chỉ còn lại sự tuyệt vọng, rốt cuộc thì hắn vẫn làm mất con cừu nhỏ.
Một khắc cuối cùng, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng há miệng, y dùng hết toàn lực nâng tay phải lên, chỉ chỉ phương hướng hành lang gấp khúc, dùng giọng nhỏ chỉ có mình và Tạ Bất Phùng có thể nghe được nói: “Khụ khụ khụ... Điện, điện hạ... Nhớ kỹ, khụ khụ... Ngàn vạn lần, thương xót người trước mắt.”
Sẽ không có ai ở bên người mãi mãi, nhưng sẽ luôn có người ở bên người.
Sau hôm nay, thiên hạ ai không biết quân?
Cách lớp tuyết dày đặc, Tạ Bất Phùng nhìn theo hướng y chỉ. Trong hành lang gấp khúc, Lan phi ngày thường tao nhã đoan trang, ôm Tạ Phu Doãn lẳng lặng đứng ở nơi đó, không biết lệ rơi đầy mặt từ lúc nào, nước mắt dài rơi xuống gò má, làm nhòe lớp trang điểm của nàng.
Tạ Phu Doãn ôm cổ mẫu phi, khóc lóc muốn đến bên cạnh hai người.
Hắn từng nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác qua đôi mắt của Văn Thanh Từ.
Giờ đây, thế giới đó vẫn còn đó, nhưng đôi mắt đã dần khép lại…
“Văn Thanh Từ? Văn Thanh Từ!!!”
Tạ Bất Phùng gọi đi gọi lại cái tên này nhưng vẫn không nhận được phản hồi.
Huyết lệ rơi từng giọt ra khỏi khoé mắt hắn đáp xuống tuyết.
Trong khoảnh khắc, dường như có một đôi bàn tay khổng lồ vô hình nắm chặt nội tạng của hắn, nhào nặn thật mạnh.
Một cảm giác kỳ lạ mà hắn chưa từng trải qua trước đây trỗi dậy từ trái tim, trong nháy mắt kích hoạt trái tim tê dại gần hai mươi năm kia.
Máu chảy ra từ dưới người Văn Thanh Từ, chờ đến khi Tạ Bất Phùng ý thức được, vết thương do mũi tên sau lưng người trong lòng đã nhuộm đỏ mảng lớn tuyết trắng. Còn nhuộm đỏ sợi vòng tay len hắn cẩn thận giấu dưới cổ tay.
Một tiếng nức nở đau đớn phát ra từ cổ họng của Tạ Bất Phùng.
Cảm giác cổ quái gần như muốn đánh bại hắn.
Đau quá.
Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng nhận ra, cảm giác lạ lùng này, tên là “Đau“.
Nỗi đau tích tụ hơn chục năm dường như lúc này lại dâng trào cùng với những cảm xúc cuồng nộ, đánh tan hắn.