Nghi thức dẫn giá xuyên qua con đường Ung Đô dài dằng dặc, xe ngựa quét qua cánh hoa để lại dấu vết xe thật sâu dưới đại lộ, từ từ đi về phía đông Ung Đô, cô đơn trong gió về núi Dực.
Ngày phong thiện cuối cùng cũng đến.
Văn Thanh Từ và Vũ Quan Lâm lấy thân phận thái y đi theo.
Tựa như hiện đại mỗi khi có sự kiện trọng đại, sẽ có xe cứu thương canh giữ ở phụ cận, hôm nay đám Văn Thanh Từ đảm nhiệm vai trò như vậy.
Lúc này trời còn chưa sáng, hoàng đế đang lập đàn tế trời đất.. phía trước chuông trống rộn ràng, màn trướng che trời*, thật là náo nhiệt.
Là cái này
Nhưng chuyện phong thiện từ trước đến nay không liên quan đến thái y, bọn Văn Thanh Từ chỉ cần đứng ở cuối đám người, an tâm làm khán giả là tốt rồi.
“...... Ai đế tiền triều sinh ra thể chất yếu ớt, có tâm nhưng bất lực đối với chuyện triều đình, cũng may có bệ hạ chống đỡ toà nhà sắp đổ này!” Vũ Quan Lâm vuốt râu tán thưởng nói, “Chẳng những bình định nội loạn, mà còn xây dựng kênh đào, nối liền nam bắc, dựng cơ nghiệp muôn đời.”
Nói xong, không khỏi hành lễ về phía tế đàn. Vũ Quan Lâm chẳng những ngoài miệng chân thành mà động tác cũng vô cùng cường điệu.
Để gom góp giờ lành, hơn bốn giờ sáng nay họ xuất phát từ Ung Đô. Bánh xe thời cổ đại không có cao su, cả đường xóc nảy, Văn Thanh Từ cảm thấy xương cốt của mình sắp rã cả ra. Y vốn muốn thừa cơ hội này dưỡng thần ở phía sau, nhưng không ngờ Vũ Quan Lâm tuổi già mà tâm hồn phơi phới, hơn nữa còn có hơi quậy.
Hoàng đế bên kia đang báo cáo công lao to lớn của mình với trời, bên này thì Vũ Quan Lâm lải nhải kể lại tất cả với mình.
“Phải không? Ta nhớ Văn thái y hình như là nhân sĩ ở Tùng Tu Phủ nhỉ? Kênh đào Đại n Xuyên ngươi cũng biết ha, chảy qua Tùng Tu Phủ đấy.”
Sau khi được điểm danh, Văn Thanh từ tai trái vào tai phải cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.
“...... Phải. “Y dừng một chút gật đầu, nguyên chủ đích thật là người Tùng Tu Phủ.
“Được, Tùng Tu Phủ là nơi rất tốt,chẳng trách xuất ra thần y như ngươi.” Lão nhìn sang Văn Thanh Từ, rất có hứng thú nói, “Sau này nếu Văn thái y rảnh rỗi, cũng phải dẫn lão phu đi dạo một chút nha.”
Tùng Tu Phủ là “Dược Đô” nổi danh đương triều, thân là Thái y Vũ Quan Lâm muốn đến đó xem một chút cũng rất bình thường.
Văn Thanh Từ cười đồng ý.
Bất tri bất giác đã đến giờ Thìn, mặt trời cũng lên trên cao. Tuyết trắng còn chưa tan chảy được mặt trời phủ lên một tầng lá vàng, nhìn xa quả thực khiến người ta rung động.
Mà đám đông phía trước cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
“Ôi... Cảm giác Tam hoàng tử không chịu nổi nữa rồi.” Vũ Quan Lâm đột ngột nói.
Văn Thanh Từ theo tầm mắt của lão nhìn về phía trước. Tam hoàng tử áo đỏ, sắc mặt như giấy vàng lảo đảo đứng ở nơi đó.
Trên lý thuyết mà nói, việc giam cầm tam hoàng tử còn chưa chấm dứt. Nhưng phong thiện là đại sự, tất cả con cháu hoàng gia đều phải đến, Hoàng đế rốt cục nhắm một mắt mở một mắt thả gã ra.
“Vết thương của Tam hoàng tử còn chưa khỏi hẳn, có thể chống đỡ đến lúc này đã không dễ dàng rồi.” Lời nói của Văn Thanh Từ rất uyển chuyển.
Thời gian trước Tam hoàng tử chịu không ít gậy, nếu không phải dáng người gã mập mạp hơn nữa còn có thịt chắn, chỉ sợ khó có thể vượt qua lần này.
Phong Thiện đã tiến hành được hai giờ, Tam hoàng tử đứng đến cả người toát mồ hôi lạnh, mấy lần lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Lo lắng gã quấy nhiễu Thánh Giá, có thái giám vội vàng tiến lại gần đỡ lấy gã.
Vũ Quan Lâm ngẩng đầu nhìn trời nói: “Qua nửa chén trà nữa là có thể nghỉ ngơi.”
Đại điển phong thiện lắm nghi lễ, không chỉ tam hoàng tử bị thương, bản thân hoàng đế còn có những lão thần lớn tuổi kia cũng rất mệt mỏi.
Quả nhiên, Vũ Quan Lâm nói xong không bao lâu, phía trước truyền đến tiếng chuông vang.
Buổi lễ tạm hoãn, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ. Văn Thanh Từ đang muốn trở lại xe ngựa ngủ tiếp, vừa xoay người đã bị người gọi lại.
“Văn thái y ——”
Người tới mặc hoa phục màu tím, cầm phật châu thoạt nhìn năm sáu mươi tuổi, thân hình mập mạp, khuôn mặt phúc hậu.
“Vị này là Trung thư thị lang Cát Đức Tưu, Cát đại nhân.” Vũ Quan Lâm cười nhắc nhở.
Bước chân Văn Thanh Từ dừng lại, xoay người hành lễ với người tới: “Bái kiến Cát đại nhân. ”
“Ha ha ha, Văn đại nhân mau đừng khách sáo như vậy. Đã sớm nghe nói đại danh của ngài, không ngờ hôm nay rốt cục cũng hữu duyên gặp mặt. “Cát Đức Tưu bước nhanh tới, vô cùng thân quen vỗ vỗ bả vai Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ ưa sạch sẽ, không thích người bên ngoài đụng chạm mình. Y theo bản năng lui về phía sau một chút.
Động tác rất nhỏ này, Cát Đức Tưu cũng không chú ý tới, nhưng tất cả đều rơi vào mắt Tạ Bất Phùng cách đó không xa.
Bước chân thiếu niên dừng lại, đứng tại chỗ nhìn sang đây.
“Văn tiên sinh quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!” Cát Đức Tưu tiếp tục cảm khái, “Hôm nay vừa thấy, mới biết ngài còn trẻ hơn so với tưởng tượng của ta, chu sa giữa lông mày này đúng là tuyệt diệu, vừa nhìn là biết rất có phật duyên. “
Người này đang lấy lòng mình, Văn Thanh Từ chỉ có thể kiên trì nói: “Ngài khen trật rồi. ”
“Ôi chao, nào có nào có!” Cát Đức Tưu xua tay nói, “Thật không giấu diếm, hôm nay ta tìm Văn tiên sinh cũng là vì có một chuyện cầu xin. ”
Văn Thanh Từ có chút nghi hoặc nhìn hắn.
...... Trung thư thị lang có việc cầu một thái y như y sao?
“Cũng không có gì, chỉ là cơ thể của người trong nhà gần đây có chút không khỏe. Hôm nay may mắn gặp được Văn tiên sinh ở núi Dực nên muốn hỏi ngài có thời gian đến Hàn Xá ngồi một chút hay không? ”
Mặt mày Cát Đức Tưu hồng hào, trông không giống như là người nhà bị bệnh chút nào. Hiển nhiên là hắn đang lấy cái cớ này để lôi kéo làm quen với mình.
Tuy Văn Thanh Từ vẫn luôn ở trong thái y thự, nhưng đại danh của y đã sớm truyền khắp Ung Đô.
Ngày xưa không gặp mặt thì thôi, hôm nay vất vả lắm mới gặp được một lần là có người không chờ được muốn tới làm quen với “thân tín của Hoàng đế“.
Văn Thanh Từ đang muốn bịa một lý do từ chối Cát Đức Tưu, đối phương lại giống như đoán ra ý nghĩ của y xoay người nhìn Vũ Quan Lâm, nửa đùa nửa thật nói: “Viện lệnh đại nhân, sao không đề cử xem.”
“Cát đại nhân thật đúng là coi trọng ta.” Vũ Quan Lâm vội vàng tiến lên hành lễ, lão vuốt râu cười nói, “Ta cũng muốn y đi lắm, nhưng trước mắt bất kể là bệ hạ, hay là bên cạnh Lan phi nương nương đều không thể thiếu người. Cho dù là thần y thì phân thân cũng mệt lắm! “Nghe giọng điệu này, Vũ Quan Lâm và Cát Đức Tưu hẳn là bạn cũ.
Bàn tay vân vê phật châu của Cát Đức Tưu dừng lại. Thái y vừa có thể thường xuyên ra vào hoàng cung, lại thường xuyên tiếp xúc với hoàng đế, phi tần là tồn tại cực kỳ đặc thù.
Lấy danh nghĩa mời thái y hồi phủ khám bệnh, kéo gần quan hệ với bọn họ đã sớm là thủ đoạn xã giao mặc định mà các quan to quý tộc Ung Đô hay dùng.
Thậm chí chính Vũ Quan Lâm cũng không ít lần mượn cơ hội nhận lễ, hoặc là giúp người khác “ đáp cầu dắt nối“.
Cho nên vì sao hôm nay lão lại từ chối thay Văn Thanh Từ?
“...... Đúng đúng, “Vũ Quan Lâm kéo Hoàng đế ra, Cát Đức Tưu đành phải tạm thời chôn xuống nghi vấn trong lòng, “Đã như vậy thì chờ Văn thái y hết bận rồi nói sau.” Nói xong, lại theo thói quen vỗ vỗ vai Văn Thanh Từ.
Sau khi bị từ chối, Cát Đức Tưu vẫn không muốn đi, tiếp tục đứng ở đây hàn huyên với Văn Thanh Từ.
Tạ Bất Phùng cách đó không xa nhíu chặt mày.
Bàn tay Cát Đức Tưu đặt trên vai Văn Thanh Từ, trong mắt hắn quả thực chướng mắt đến cực điểm.
Tầm mắt Tạ Bất Phùng bỗng nhiên chuyển sang bên khác ——
Người đứng dưới chân núi Dực khó chịu nhất đương nhiên là Tam hoàng tử Tạ Dẫn Thương bị thương còn chưa lành.
Tiếng chuông vừa vang lên, gã đã muốn tìm một chỗ nằm xuống nghỉ ngơi. Thế nhưng gã bị thương quá nặng, hơi động một chút cả người đều đau, chỉ có thể chậm rãi di chuyển về phía trước dưới sự dìu dắt của thái giám.
Thấy tầm mắt của Tạ Bất Phùng, Tam hoàng tử không khỏi nghiến răng nghĩ thầm trong lòng, [ Nhìn cái gì mà nhìn? Tiếp theo là ngươi đấy! ]
『Bổn cung có thể có hôm nay, tất cả đều là do ngươi hại, một ngày nào đó, ngươi sẽ phải nhận lại gấp bội! —— 』
Nhận lại?
Nghe vậy, thiếu niên khinh thường nở nụ cười. Ánh mắt Tạ Bất Phùng dừng trên đùi Tam hoàng tử.
Chân gã có hơi cà thọt, tuy gậy đánh vào mông, nhưng một khi nó di chuyển sẽ ảnh hưởng toàn bộ cơ thể, sau chấn thương cả người sẽ khó di chuyển.
Hiển nhiên tam hoàng tử mới ngã cách đây không lâu.
Tạ Bất Phùng rũ mắt chậm rãi nở nụ cười, đột nhiên đi về phía tam hoàng tử, Chạm nhẹ một cái, tam hoàng tử vốn đã đi khập khiễng lập tức mất thăng bằng.
“Ai ôi——”
“Điện hạ?!”
Nương theo một tiếng vang dội, Tam hoàng tử đang được thái giám gian nan đỡ nặng nề ngã xuống mặt đất.
Gã theo bản năng dùng khuỷu tay chống đỡ trước người.
“A... Đau, đau quá! Cánh tay bổn cung...” Tam hoàng tử nằm trên mặt đất, nhe răng trợn mắt kêu lên, chọc cho người chung quanh đều quay qua nhìn gã.
Tiểu thái giám muốn thử kéo gã lên, nhưng tam hoàng tử nặng quá, hắn dùng hết sức cũng không thể lung lay được thiếu niên dưới đất.
Lúc này, Tạ Bất Phùng đã sớm biến mất vào đám đông.
“Ai... Đau đến chết ta rồi! Nhanh lên, mau đến xem cánh tay bổn cung! “Tam hoàng tử sợ cánh tay mình bị gãy thật bèn ôm chặt liên tục kêu rên.
Bọn thị vệ vội vàng tiến lên đỡ gã dậy, cũng chạy tới triệu tập thái y.
Từ xa nhìn nơi đó một cái, Vũ Quan Lâm bèn xoay người nói với Văn Thanh Từ: “Lão già khọm như ta, sợ là không di chuyển nổi tam hoàng tử đang bị thương. Vẫn là để Văn thái y đi xem một chút đi. ”
Vũ Quan Lâm luôn lấy lý do này để đùn đẩy công việc của mình cho người khác.
Nhưng hôm nay, Văn Thanh Từ bị Cát Đức Tưu nhốt ở chỗ này, lại rất cần lão “hỗ trợ.”
“Vâng, Vũ đại nhân.” Văn Thanh Từ xoay người hành lễ với Cát Đức Tưu, “Xin lỗi Cát đại nhân, chỗ Tam điện hạ hình như gặp chút chuyện, ta muốn đi thăm xem. ”
“Được, được. “ Cát Đức Tưu rốt cục lui về phía sau nửa bước, hắn làm một thủ thế “ mời” với Văn Thanh Từ nói, “Văn thái y mau đi làm việc đi, ngày khác chúng ta lại gặp lại! ”
Văn Thanh Từ xoay người cầm theo hòm thuốc, đi về phía tam hoàng tử.
Trong lúc hoảng hốt, y bỗng nhận ra vừa rồi hình như mình nhìn thấy bóng dáng của Tạ Bất Phùng?
...... Cũng không biết đến tột cùng có phải là ảo giác hay không.
Tam hoàng tử ngã một cái gây ra chấn động không nhỏ.
Trong nháy mắt, tất cả những người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang. Cũng không phải bọn họ nhìn Tạ Dẫn Thương đang nhe răng trợn mắt kêu rên, mà là nhìn Văn Thanh Từ…
Buổi sáng đang lúc ánh vàng rơi xuống, người Văn Thanh Từ mạ một tầng viền vàng.
Y đẹp đẽ như một nhân vật bước ra từ bức bích hoạ trong đền thờ, không dính khói lửa nhân gian.
Hoặc là thưởng thức, hoặc khinh bỉ.
Mọi người đều đang đánh giá vị thái y quá trẻ tuổi này bằng đủ loại ánh mắt.
Sớm biết vậy đã không đụng vào Tạ Dẫn Thương,dẫn tới mọi ánh mắt đều nhìn qua đây, trong lòng Tạ Bất Phùng bỗng nhiên có thêm vài phần không vui và hối hận.
Giống như con cừu của riêng mình bị người khác đụng vào.