Hướng Dẫn Tỏ Tình Cho Sinh Viên Khoa Kỹ Thuật

Chương 2: Chương 2: Miệng đầy thuốc súng ầm ầm




Editor: Ry

Nói đến Cố Tân Di, ấn tượng đầu tiên của những người không quen khi gặp cô là cảm thấy cô rất xinh đẹp, đến khi đã có sự quen thuộc liền cảm thấy cô gái này đầu óc thông minh nhưng cực kỳ lười biếng, đặc biệt là sở thích ngủ nướng. Ai mà không biết ban nhất trường cấp ba thực nghiệm[1] có một mỹ nhân thích ngủ? Thậm chí, chủ nhiệm lớp phải âm thầm khuyên nhủ với đồng chí lão Cố vài lần, hy vọng cô gái này có thể dốc hết sức lực, mang lại một chút vinh quang cho gia đình, tương lai các học sinh trường thực nghiệm đều là các nhân tài của Thanh Hoa Bắc Đại.

[1]Trường Thực nghiệm là trường có mô hình giáo dục chuyên biệt, đề cao tính trải nghiệm thực tế, chú trọng kỹ năng sống, cách tư duy, học sinh không phải học quá nhiều. Xen kẽ vào việc học là những buổi thăm quan tìm hiểu bên ngoài xã hội, như đi thăm di tích lịch sử, bảo tàng, dã ngoại, v.v..

Đồng chí lão Cố một mặt đáp ứng với thầy sẽ khuyên bảo tốt con gái của mình. Nhưng khi về nhà nhìn thấy con gái cưng trước mặt, ông như biến thành chân chạy vặt. Hoa cô nương nhà ông chính là thích ngủ như vậy đấy, thì thế nào, ăn được ngủ được mới là theo đuổi cuộc sống! Hơn nữa, cô nương nhà ông xinh đẹp như tiên nữ, còn không phải là vẻ vang cho gia đình sao? Đây chính là mặt tiền của nhà lão Cố ông đây, hiếm có lắm đấy!

Với những lời này, chiến hữu của đồng chí lão Cố, nữ sĩ Sầm Nhuế cũng ưu nhã mà gật đầu, rất tán thành.

Sau mấy lần thi thử, Cố Tân Di đều vượt qua mức điểm tối thiểu, nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của cô, chủ nhiệm lớp chỉ có thể thở dài một hơi: “Em học sinh này cái gì cũng tốt, chỉ là... ôi thôi.”

Nhưng khi đến kỳ thi tuyển sinh đại học, Cố Tân Di không biết đụng phải đại vận gì mà dường như trở nên thông suốt. Sau khi có kết quả, nhìn con số 6 đầu tiên làm cho vẻ mặt lão Cố cười như một bông cúc già. Ngay cả khuôn mặt được bảo dưỡng tốt của nữ sĩ Sầm Nhuế cũng có vài nếp nhăn trên mặt khi cười. Gia đình thổ hào còn hào phóng tổ chức tiệc tùng suốt 3 ngày trời, để bạn bè thân thích xung quanh ai cũng biết về chuyện tốt của Hoa cô nương nhà mình.

Thế nhưng vui quá hóa buồn, hai ngày sau, đồng chí lão Cố suy sụp mà gỡ WeChat, để điện thoại về chế độ im lặng, tiệc tùng cũng hủy bỏ.

Hừ, một đám nhãi con, cũng xứng với Hoa cô nương nhà ta?

Có một câu nói rằng “Đăng ký nguyện vọng như kỳ thi đại học lần hai”, điều này quả thật không sai.

Trong kỳ thi đại học, Cố Tân Di đã phát huy vượt xa mức bình thường, nhưng vào thời điểm đăng ký nguyện vọng, mắt cô như bị nhạn mổ.

Lão Cố là một ông chủ lớn về bất động sản, còn Sầm nữ sĩ lại là một họa sĩ thanh cao thoát tục. Vì thế, đối với việc chọn chuyên ngành triển vọng của các đại học, mắt hai người tối thui. Tuy điểm số của Cố Tân Di cao nhưng so với trường đại học top đầu vẫn còn cách một khoảng. Lúc này, nhóm cô dì chú bác liền vội vàng hiến kế giúp cô.

Mọi người bô bô ba ba tù tì một hồi, cái đầu nhỏ Cố Tân Di gần như biến thành bột nhão, bụng đói muốn chết, cuối cùng chỉ nhớ rõ được câu “Căn tin của Đại học Khoa học và Công nghệ rất tốt, toàn bộ có tới 35 căn tin, tuyệt vời số một nha.”

Lão Cố cũng có ấn tượng tốt về trường Đại học Khoa học và Công nghệ, trường đại học, phải thật lớn a, nhìn đại học này xem, bao lớn, ừm, không tồi, cũng không xa, tốt.

Sầm nữ sĩ không coi trọng ngôi trường lớn này, mà bà xem trọng Đại học Giang Thành ở bên cạnh, một ngôi trường có lịch sử trăm năm, quang cảnh tựa như một bức tranh, nhưng cuối cùng vẫn là nghe theo lời con gái, “Đại học Khoa học và Công nghệ có nhiều cây, có phơi nắng cũng không đen” mà thỏa hiệp, là con gái không thể bị đen da được, Giang Thành lại rất nóng.

Mọi người nhất trí đồng tình, nguyện vọng đầu tiên là trường Đại học Khoa học và Công nghệ.

Về phần chuyên ngành, Cố Tân Di xem xét thứ hạng, cuối cùng chọn một chuyên ngành có vẻ khá cao xếp đầu tiên, cô lại chọn thêm bảy tám cái chuyên ngành tiếp theo, cứ như vậy mơ mơ màng màng điền xong đơn đăng ký nguyện vọng.

Chờ tới khi tỉnh táo lại, hồ sơ đã bắt đầu sàng lọc rồi.

Là một trường đại học hạng nhất, Đại học Khoa học và Công nghệ từ trước đến nay luôn nổi tiếng với thế mạnh là ngành kỹ thuật, nhưng không khí học tập ở đây cũng cực kỳ hăng hái, bằng không cũng không có cái danh hiệu mỹ miều là “học ở Khoa đại”, nhưng điều này lại làm khổ Cố Tân Di vì cái tính vốn lười nhác của cô.

Sau khi nghe ngóng xung quanh được đôi chút, chuyên ngành mà cô chọn lại là ngành đau khổ nhất. Chương trình học bao quát các khoa, số tiết học nhiều nhất trong tất cả khoa trong trường, Hoa cô nương triệt để game over.

Hiện tại, cô thầm cầu nguyện là 35 căn tin không phải là lừa người, QAQ

Xe buýt không nhanh không chậm đúng 37 phút đã đến nơi. Những hàng cây ngô đồng xanh um tươi tốt song song đứng thẳng, tán lá rộng che khuất ánh nắng tháng tám chói chang, thỉnh thoảng có vệt sáng chiếu vào khe hở của tán cây làm hiện rõ những hạt bụi đang bay múa trong không khí- -

Không gian bên ngoài ồn ào, náo nhiệt, cái nóng bức người cũng ngay lập tức tiêu tan, tựa như lạc vào một thế giới khác.

Cố Tân Di đem hành lý bước xuống xe, trong nháy mắt vừa chạm đất liền cảm thấy yên bình, mùi không khí ẩm ướt mà sạch sẽ, cô đột nhiên không còn sợ hãi như lúc đầu.

Tới đâu hay tới đó[2], cô tự nhủ mình phải học cách thích nghi với hoàn cảnh, chứ không phải là hoàn cảnh đến thích nghi với mình

[2]Thành ngữ Trung Quốc: Ký lai chi, tắc an chi

Nghĩa là mọi chuyện thuận theo tự nhiên là tốt nhất, chuyện gì đến cũng đã đến, bình tâm đối mặt, đây mới là đạo lý sống.

Sau khi âm thầm tự cổ vũ bản thân, cô đi thẳng đến điểm tiếp đón sinh viên mới.

“Ôi, học muội, lại là em à?” Đàn anh đẹp trai lúc nãy làm náo loạn trên xe mở to hai mắt nhìn, lập tức mở nắp bút đưa đến tay Cố Tân Di, “Cái này gọi là gì a, là duyên phận nha, đến đây, học muội, mau ngồi, mau ngồi. “

Anh ta vội vàng tiếp đón, trong lúc lơ đãng nhìn qua cậu bạn nhỏ hai mắt phát sáng bên cạnh, vỗ trán nói: “Ồ, đúng rồi, học muội, em có chắc là sinh viên của khoa bọn anh không? Khoa thiết kế nghệ thuật và khoa nhân văn ở bên kia.”

Được rồi, ở nhà ga thì bị hoài nghi là đi nhầm trường đại học, hiện tại thì bị hoài nghi là đi nhầm khoa. Cố Tân Di giật giật khóe miệng, theo hướng dẫn trên bàn đưa ra chứng minh thư, giấy báo, giấy chứng nhận, lại làm động tác cúi chào, nói: “Báo cáo đàn anh, em khẳng định giấy báo viết trên đây là khoa này ạ.”

Một nam sinh khác hung hăng trừng mắt nhìn đàn anh đẹp trai, sau đó kiên nhẫn kiểm tra thông tin của Cố Tân Di, làm thủ tục nhập học cho cô.

Đàn anh đẹp trai cũng nhớ đến sự ngượng ngùng ở nhà ga, anh đưa tay lên mũi ho khan hai tiếng: “Chà, đêm qua anh ngủ không ngon, cho nên tâm trạng hôm nay không tốt, hahaha, thực xin lỗi.”

“Không sao,“ Cố Tân Di cười rạng rỡ nhìn anh ta, nốt ruồi son dưới đuôi mắt hơi khiêu khích “Dù sao đàn anh cũng là người có chuyện xưa mà.”

Đàn anh: “......”

Này, nhân sinh gian nan có một số việc đừng vạch trần a, học muội, tốt xấu gì cũng nên lưu lại chút mặt mũi cho đàn anh chứ. Em như vậy thật là không khoan dung chút nào mà!

Chuyên ngành Cố Tân Di đăng ký là một trong những chuyên ngành át chủ bài của trường - quang điện, phòng thí nghiệm Quốc gia Quang điện nằm phía sau tòa giảng đường chính.

Sau khi hoàn thành các thủ tục, Cố Tân Di được đàn anh dẫn đến ký túc xá. Trên đường trò chuyện, cô mới biết vị đàn anh không đáng tin cậy hay lên cơn động kinh này thực ra có một cái tên đặc biệt sâu sắc, Thạch Lỗi. Hiện tại, Thạch Lỗi đang là sinh viên năm hai, dựa theo lời nói từ chính miệng anh ta thì khi mới vào đại học, anh vẫn là một tiểu thịt tươi trong sáng và ngây thơ, nhưng không được bao lâu đã bị ô nhiễm, miệng đầy thuốc súng ầm ầm, vốn định bày trò vui đùa để tạo ấn tượng tốt đến các học đệ học muội, ai mà ngờ lại đem chuyện cười của bác tài xế nói ra.

Cố Tân Di đi theo phía sau anh, hai bên đường đều là cây, từng chỗ rẽ tựa hồ đều giống nhau, ừm, bản đồ trong điện thoại không thể xóa đi, cô vừa nghĩ như vậy, Thạch Lỗi lại bắt đầu lải nhải.

“Ơ, em có biết tại sao anh tên là Lỗi không? Nói cho em biết, ông nội anh hy vọng ba anh sinh cho ông ấy ba đứa cháu, nhưng chính sách không cho phép. Cho nên ông nội anh gấp muốn đỏ cả mắt, cuối cùng hạ quyết tâm, để một người như anh nhận ba cái tên còn thiếu kia.” Anh ta giúp Cố Tân Di kéo chiếc vali. Một chàng trai cao lớn kéo vali màu đỏ quả thật có chút không hợp, nhưng trong mùa khai giảng, hầu như tất cả hành lý của các nữ sinh đều được các nam sinh đảm nhiệm. Nhiều người đều như vậy, cũng không có gì lạ, nên Cố Tân Di cũng không từ chối.

“Ông nội anh, người đặt tên cho anh lúc trước hẳn chưa bao giờ nghĩ đến một chuyện.” Không biết từ khi nào trên tay Cố Tân Di có một chiếc lá, bị cô cầm trên tay ngắm nghía.

“Chuyện gì?” Trong lòng Thạch Lỗi lộp bộp một tiếng.

“Cái tên có chút nguy hiểm.” Cô nói, “Bọn họ hẳn là không nghĩ tới anh sẽ bị đặt biệt danh gì ở trường.”

Thạch Lỗi dừng bước, ánh mắt có chút kích động, tựa như tìm thấy đồng minh, “Em cũng là?” Anh nghĩ đến tên cô gái thú vị này, Tân Di, mang hơi thở văn chương, không giống người có biệt danh hài hước nha.

Trong đầu Cố Tân Di tự dưng bật ra cái tên “Hoa cô nương”, sau đó trịnh trọng mà phá vỡ suy đoán của Thạch Lỗi: “Không phải, một cô gái cao quý lãnh diệm như em sẽ không gặp loại phiền não này.” Cô quay lại, hỏi, “Thế biệt danh của anh là gì? “

“...” Thạch Lỗi đột nhiên cảm thấy bi phẫn khi bị đùa bỡn, một đàn anh năm hai như mình cư nhiên lại bị cô gái này đánh bại hai ba lần, anh ta buồn bực nói “Không nói cho em” liền đi về phía trước.

Dọc theo con đường rợp bóng cây, lại đi vòng một hồi thì đến khu ký túc.

Đầu tiên, Thạch Lỗi chào hỏi dì quản lý ký túc, sau đó lưu loát gạt tay cầm, xách vali leo lên cầu thang. Nhìn thấy vẻ quen thuộc của dì quản lý ký túc, Cố Tân Di biết rằng mấy ngày qua Thạch Lỗi đã không ít lần đến đây.

Lúc này có rất nhiều phụ huynh ra ra vào vào, Cố Tân Di nhìn tấm biển “Nam sinh xin dừng bước“.

“Thông thường nam sinh không được phép vào ký túc xá nữ sinh, ngoại trừ thời điểm khai giảng và thay đổi ký túc.” Thạch Lỗi giải thích với giọng của người từng trải.

Cố Tân Di quay đầu lại, có chút đăm chiêu nhìn anh ta, một lúc sau mới nói: “Ừm, nhìn ra được, anh rất quý trọng cơ hội đến ký túc xá nữ sinh.”

Thạch Lỗi: “...” Anh ta cảm thấy cô gái này thật đặc biệt, thời điểm không nói lời nào, khóe mắt đuôi lông mày của cô mờ ảo như sương khói, giống như Tiểu Long Nữ, khi mở miệng cười lạnh khiến người ta nghẹn chết. Nhưng không thể phủ nhận là dung mạo cô trông như tiên nữ, rực rỡ như hoa hướng dương, nổi bật nhất là nốt ruồi son dưới đuôi lông mày tinh tế.

“Tới rồi, chính là chỗ này!” Cố Tân Di lộc cộc chạy đến, dựa vào tay vịn cầu thang hô to về phía Thạch Lỗi, rồi lại chạy đi.

Anh ta nghe tiếng bước chân đầy phấn khích của cô, không khỏi bước chân nhanh hơn.

Sau khi chuyển đồ xong, Thạch Lỗi coi như đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, anh ta dừng lại ở đầu cầu thang, đem tay cầm vali đưa tới. “Ừm, cầm hành lý cẩn thận, ghi lại phương thức liên hệ của em cho anh, bình thường QQ của anh luôn online, có việc gấp gì cứ gọi, về sau có chuyện gì cũng có thể bảo anh, nếu giúp được anh sẽ giúp, làm culi cũng được luôn. Dù sao đối với cẩu độc thân như anh mà nói cơ hội đến ký túc xá nữ cũng không nhiều lắm.” Anh ta cười đùa nói.

Cố Tân Di cầm điện thoại di động ra lưu vào, lấy lại chiếc vali màu đỏ, suy nghĩ một lúc rồi đưa chiếc lá trên tay mình cho Thạch Lỗi, “Cảm ơn anh đã giúp em xách hành lý, xem như quà trả lễ đi, được không? Lần sau em mời anh ăn kem.”

Thạch Lỗi nhận lấy mở ra xem, nhận ra chiếc lá ban đầu hình như đã thay đổi hình dáng. Cố Tân Di dùng tay xé theo đường viền lá khiến cho hình dạng chiếc lá tạo thành cảnh Thạch Lỗi đang kéo hành lý đi phía trước, hình ảnh khá sinh động. Anh ta cảm thấy cô gái này không học mỹ thuật mà đến ngành quang điện, cái nơi tràn ngập toán học và vật lý thì không khỏi đáng tiếc. “Bàn tay của em thật khéo, cái này anh nhận. Hôm nay là lần đầu tiên anh nhận được quà sau khi chuyển nhiều hành lý như vậy. Hahaha, kem thì cũng phải là anh mời mới đúng. Học muội, tạm biệt, chúc em may mắn ~ “

Cố Tân Di vẫy tay chào anh ta, đây là người đầu tiên cô biết ở đại học, nhiệt tình cởi mở, sinh viên là người phản ánh rõ nhất tinh thần học đường và diện mạo của một ngôi trường, Cố Tân Di càng cảm thấy yên lòng hơn một chút.

Kí túc xá của Khoa Đại là một phòng dành cho 4 người, ở trên có giường, ở dưới có bàn và một toilet riêng.

Cố Tân Di lưỡng lự đứng trước cửa phòng 404. Cửa đã mở, một đôi bố mẹ đang dọn dẹp vệ sinh, thỉnh thoảng họ lại nói gì đó với cô gái đang ngồi trên ghế.

Cô cắn môi đưa tay gõ cửa, tiếng gõ nhịp nhàng, mang ý tứ nhắc nhở nhưng không mất đi sự lễ phép: “Xin chào.” Những người trong phòng không hẹn mà cùng dừng việc trong tay nhìn về phía cô.

Cố Tân Di hơi xấu hổ khi bị nhìn như thế này, vẫn là mẹ của bạn cùng phòng phản ứng lại, nhiệt tình lôi kéo cô vào và nói: “Con là bạn cùng phòng của Nam Nam à, thật là một cô gái xinh đẹp, Nam Nam, đến đây chào hỏi một chút.”Cô gái tên Nam Nam ngoan ngoãn bước tới, mẹ Nam Nam tiếp tục nói: “Các con cứ nói chuyện với nhau đi, ba và mẹ giúp các con dọn dẹp phòng nhìn cho sạch sẽ.”

Nam Nam có hơi ngại ngùng cùng cô bắt chuyện, Cố Tân Di cũng giới thiệu đơn giản về bản thân, liền cầm chậu rửa mặt và khăn đứng lên tự mình dọn dẹp.

Nam Nam tên đầy đủ là Đồng Như Nam, là người Giang Thành, cô ấy có khuôn mặt tròn trịa, tính tình không nóng không lạnh, dù chỉ tán gẫu vài ba câu nhưng cảm thấy khá dễ chịu.

Sau khi Cố Tân Di dọn dẹp sạch sẽ, thì có một túi đồ lớn từ bên chuyển phát nhanh đưa tới, bên trong có chăn mền, các đồ dùng cần thiết mà nữ sĩ Sầm Nhuế cẩn thận chọn lựa mới mua được, “Sợi chỉ trong tay mẹ hiền, nay đang ở trên áo người đi xa”[3]. Đương nhiên, Thạch Lỗi lại trở thành một chân sai vặt, lần này, Hoa cô nương mời anh ta một cây kem thật to.

[3]Trích trong bài “Du tử ngâm” của Mạnh Giao:

Từ mẫu thủ trung tuyến,

Du tử thân thượng y.

Lâm hành mật mật phùng,

Ý khủng trì trì quy.

Thuỳ ngôn thốn thảo tâm,

Báo đắc tam xuân huy.

Dịch nghĩa:

Sợi chỉ trong tay mẹ hiền,

Nay đang ở trên áo người đi xa.

Lúc mới lên đường, mẹ khâu kỹ càng,

Có ý sợ con chậm trễ trở về.

Ai dám nói rằng tấm lòng của một tấc cỏ,

Lại có thể báo đáp được ánh nắng của ba xuân?

Hai người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá cũng lần lượt đến, sau khi chào hỏi lẫn nhau thì ai cũng bận rộn dọn dẹp đồ đạc của mình.

Treo màn, sắp xếp quần áo, sau khi việc lớn đã xong, Cố Tân Di nằm trên giường không muốn động đậy. Điện thoại đột nhiên sáng lên, có một số lạ gọi đến, cô chần chừ một hồi rồi bấm chấp nhận cuộc gọi.

【Nhật ký tỏ tình】:

Tôi cũng muốn làm culi.

Tôi có thể lực tốt.

Hy vọng về sau cô ấy có thể cảm nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.