Hướng Dẫn Tỏ Tình Cho Sinh Viên Khoa Kỹ Thuật

Chương 11: Chương 11: Tìm một cô gái xinh đẹp




Editor: Ry

Buổi sáng đầu tiên của đợt huấn luyện quân sự, các giáo quan được xe bọc thép đưa đến cổng trường. Buổi chiều, học viên không phải trải qua lớp huấn luyện nào, chỉ ở sân thể dục ngồi phơi nắng và nghe lời chỉ dẫn của lãnh đạo quân khu. Cố Tân Di ngồi khoanh chân trên thảm cỏ, từ trong túi móc ra bịch hạt sen đặc sản Giang Thành, ăn no cả buổi chiều. Thời điểm Kim Tam Béo tuần tra có liếc nhìn cô vài lần, nhưng cuối cùng cũng không vạch trần cô.

Cố Tân Di thoải mái ngồi ăn hạt sen ngon ngọt, thầm nghĩ nếu mỗi ngày đều có thể như thế này thì thật là tốt.

Buổi tối, vừa khéo dì cả của Giả Giai đến thăm, Cố Tân Di nhận sự phó thác, đến siêu thị mua đồ dùng cần thiết, cô vừa đi được hai bước liền bị một đám nam sinh chặn lại. Dựa vào đèn đường, Cố Tân Di nhìn nửa ngày mới nhận ra là bạn học cùng lớp.

Các nam sinh, người đẩy tôi đẩy, mồ hôi như mưa. Mùa hè ở Giang Thành thịnh hành việc ăn tôm hùm đất cay nồng, ​​các nam sinh đỏ mặt tía tai, trông giống như tôm hùm đất.

Bên cạnh có vài người vây quanh xem trò vui, khoa kỹ thuật hòa thượng thì nhiều mà thịt lại ít, đáng xem chính là một lần xuống tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Bọn họ nhìn Cố Tân Di, thầm nghĩ chắc hẳn đang diễn ra một vở kịch lớn của năm.

Cố Tân Di có chút xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm, mím môi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Các nam sinh lại xô xô đẩy đẩy lẫn nhau, lớp trưởng Pháo thúc bị đẩy ra. Ngày thường cậu ta là người lắm lời nhất, nhưng lúc này không biết vì cái gì mà nói không ra lời.

Cố Tân Di kiên nhẫn chờ cậu ta mở miệng, đổi tay cầm túi, nào biết ngay lúc này, ánh mắt Pháo thúc đột nhiên nhìn thẳng, yên lặng nhìn chằm chằm vào đồ vật trong túi mua đồ của Cố Tân Di, sắc mặt đỏ bừng như thiêu đốt.

Một bịch băng vệ sinh.

Mấy miếng băng vệ sinh xen lẫn trong bao bì màu hồng.

Chân Pháo thúc chà chà nền đường, hỏi: “Cái đó, dùng tốt không?”

Cố Tân Di nghĩ nghĩ, dựa theo trải nghiệm của bản thân, tổng hợp nói: “Cũng được, chất lượng giá cả tương đối hợp lí.”

“Vậy còn... thấm hút nước thì sao?” Pháo thúc lại hỏi.

Cố Tân Di mím môi, hỏi ngược lại: “Ừm...có lẽ nhiều?”

Pháo thúc hơi bối rối, lại quay sang nói chuyện với một nam sinh khác, mới trả lời: “Nhiều lắm.” Cậu ta lại hỏi: “Có mềm không?“.

Cố Tân Di cũng bị câu hỏi của cậu ta làm cho khó hiểu, ngập ngừng gật đầu rồi nói: “Dì cả của bạn gái cậu tới sao?”

Pháo thúc “Hả?” một tiếng, sau mới phản ứng lại, cậu ta lập tức lắc đầu, lại xua xua tay: “Không, không có, tôi còn chưa có bạn gái“.

“Vậy là dì cả của bạn gái mấy cậu tới?” Cố Tân Di lại nhìn đám nam sinh khác đang vây quanh mình, những người còn lại cũng lắc đầu như trống bỏi.

Cũng không phải? Cố Tân Di trong lòng cả kinh, chỉ có thể hỏi đến khả năng cuối cùng: “Vậy thì... dì cả của các cậu tới?” Trong đám người truyền đến tiếng cười vang.

Bị cô nhìn bằng ánh mắt muốn nói lại thôi cùng ánh mắt đồng cảm, Pháo thúc chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cậu ta trừng mắt nhìn Cố Tân Di, nói: “Cậu cảm thấy chúng tôi sẽ có chức năng này sao? Chúng tôi là đàn ông đích thực, trai thẳng thật như vàng 24K!”

Cậu ta giận dữ, miệng đầy xe lửa ầm ầm, đầu Cố Tân Di tràn đầy hắc tuyến.

Tới đây, Pháo thúc mới không gằn giọng mà giải thích gọn gàng ý định của mình.

Trong số các vật dụng huấn luyện quân sự được nhà trường phân phát, phải kể đến giày đế cao su, không chỉ cứng mà còn rất kín khí. Sau khi được các đàn anh chỉ dạy và tra trên Baidu, bọn họ phát hiện, tiểu bánh mì [1] là lựa chọn hàng đầu để làm đế lót giày. Nhưng một đám con trai không thể mặt dày mà lượn lờ đến khu đồ dùng nữ, chỉ có thể nhờ nữ sinh giúp đỡ. Vì thế nên bọn họ đã ở đây ôm cây đợi thỏ, chờ người quen đi tới, thật vất vả mới chờ được Cố Tân Di.

[1] Cách nói dễ thương thay cho BVS ý =))

Pháo thúc lấy trong túi ra mấy tờ trăm tệ, khí phách nhét vào tay Cố Tân Di rồi dặn dò: “Đừng khách khí, mua nhiều vào, chúng tôi còn phải về chia cho mấy đứa nhóc con của lớp 123456!” Lại nghĩ tới gì đó, Pháo thúc lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy khác, đưa cho cô, “Cứ chọn theo những gì ghi trên đó, đừng mua loại nhỏ.”

Cố Tân Di mở ra, vừa vặn thấy mặt trên viết:

35-37 mã [2] thích hợp dùng hàng ngày, 245mm;

38-44 mã dài hơn, thích hợp dùng ban đêm, 275-338mm.

[2] Mã (còn gọi là Y-át hoặc thước Anh): đơn vị đo lường của Anh, Mỹ.

Cố Tân Di chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai, lại nghe thấy Pháo thúc nói: “Chúng tôi sẽ không biến cậu thành chân chạy vặt đâu, yên tâm, hai bịch băng hằng ngày tặng cậu và Giả Giai đấy!”

Cố Tân Di: o_O?

Pháo thúc khẽ cắn môi, hạ quyết tâm: “Bốn bịch, không thể hơn!“.

Cố Tân Di: “...”

Quay trở lại kệ hàng lần nữa, Cố Tân Di thấy nhân viên siêu thị đang xếp đồ lên trên kệ tiểu bánh mì đã trống trơn. Vẻ mặt cô ngại ngùng hỏi vài câu, sau đó mới biết rõ ngọn nguồn.

Kỳ huấn luyện quân sự đã đến, sản phẩm được chào đón nhất ngoài đồ uống ướp lạnh, chính là thiên thần nhỏ tri kỷ của các nữ sinh, băng vệ sinh hai cánh. Tập quân sự chính là dùng giày đế cao su, không thoải mái lắm, tiểu bánh mì vừa thấm hút vừa mềm mại liền biến thành người bạn đồng hành mà các nam sinh yêu tha thiết. Cứ vào thời điểm này mỗi năm, lượng tiêu thụ tiểu bánh mì ở khoa kỹ thuật là cao nhất, đồ dùng ban đêm được bán chạy nhất.

(Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại: https://trouvaillemnhdatbinhyen.wordpress.com)

Cố Tân Di cầm giỏ hàng nhỏ, nhìn thấy đồ dùng ban đêm bèn ném hết vào trong giỏ, đếm đủ số lượng, ngẫm lại rồi lấy thêm hai bịch dùng hàng ngày.

Thời điểm tính tiền, Cố Tân Di trả riêng đồ hàng ngày và ban đêm, lại nhờ nhân viên lấy một bao nilon đen, bỏ tiểu bánh mì dùng ban đêm, biên lai và tiền lẻ vào đó.

Các nam sinh đang lo lắng đến vấn đề, bọn họ xách theo một túi lớn đồ dùng cho con gái quay về ký túc xá, có phải sẽ ảnh hưởng không tốt hay không, nhưng khi thấy Cố Tân Di xách túi nilon đen đi tới, bọn họ vui tươi hớn hở cảm ơn cô.

Kí túc xá nữ sinh khác kí túc xá nam sinh, Cố Tân Di vẫy tay tạm biệt bọn họ, Giả Giai còn đang đợi cô đến giải cứu.

Khoa Đại không có quy định bắt buộc tự học buổi tối, nhưng sinh viên vẫn tự do dành thời gian cho việc học của mình. Khi cô quay về đã qua thời gian tự học buổi tối. Trên đường, người đi lại thưa thớt, đèn của sân bóng rổ vẫn sáng. Tới gần sân bóng, còn có người đang luyện tập ném bóng ba điểm.

“... Cậu thực sự quyết định ở lại?” Cô nghe thấy có người hỏi, giọng nói có chút quen thuộc khiến cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Ngồi trên băng ghế của sân bóng rổ là một ông già, tóc hoa râm, mặc một bộ đường trang, nói chuyện chậm rãi, là giáo sư Lục.

Cô đối với vị giáo sư này cũng không xa lạ.

Tiếng bóng rơi xuống rổ có chút lớn, lại có người nhẹ giọng nói: “Ừ. Ít nhất tôi sẽ ở lại đây trong bốn năm tới.”

Giọng nói lạnh lùng mà sạch sẽ, là Tần Trạm.

Lá cây ngô đồng xào xạc, ánh đèn đem bóng dáng của anh kéo thật dài, vừa vặn rơi xuống bên chân Cố Tân Di. Cô nhìn theo bóng dáng ấy, Tần Trạm mặc đồng phục bóng rổ màu lam đứng lặng ở đó, một lúc sau, bóng nảy lên vài lần, bật trở lại tay anh.

Chính xác như thể được tính toán qua.

Cố Tân Di vô thức dừng bước.

“Cậu như vậy a, tôi không biết nên cao hứng hay là nên tiếc hận.” Giáo sư Lục đẩy mắt kính, thở dài, “Nhưng mà trở về cũng tốt, trở về để cống hiến vì xã hội chủ nghĩa, không cần viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản.”

Giáo sư Lục là người của thế hệ trước, trải qua nhiều thăng trầm, sóng to gió lớn của đất nước này, trong lời nói của ông mang nhiều cảm xúc, nhưng giọng điệu lại cố tình trêu chọc, không có nửa phần oán trách.

Tần Trạm đứng tại chỗ, điều chỉnh tư thế tay, bóng bay theo một đường cong hoàn mỹ, rơi vào rổ. Anh quay đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt thâm thúy như đang nhớ về hồi ức nào đó, nhàn nhạt mà cười rộ lên, vui đùa nói: “Tôi không muốn cùng ngài xây dựng chủ nghĩa xã hội.”

“Vậy cậu muốn cùng ai, hahaha!” Giáo sư Lục thoải mái cười to, lại vỗ trán nói: “Đúng đúng đúng, tôi già rồi, cậu khẳng định là muốn tìm một cô gái xinh đẹp, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi!” Ông vui vẻ đàm luận, còn làm mặt quỷ, hoàn toàn không có phong thái của một giáo sư, tựa như một lão ngoan đồng [3].

[3] Lão ngoan đồng: ông già mà tính tình như con nít.

Thì ra dưới danh giáo sư Lục, ông ấy là cái dạng này a.

Cố Tân Di không nhịn được bật cười.

Con đường vốn đã vô cùng yên tĩnh, tiếng cười của cô khiến hai người trên sân không khỏi ghé mắt nhìn qua.

Tần Trạm cúi đầu, bóng dáng thẳng tắp theo ánh mắt dán chặt trên người cô. Dưới chân Cố Tân Di như rót chì, nụ cười trên mặt cứng lại, không dám nhúc nhích.

Quả bóng rổ lại bật trở về tay anh, lần này anh không ôm bóng, mà dọc theo vạch chỉ hướng, chậm rãi đi ra khỏi sân.

Ngọn đèn khiến hình bóng anh lúc ngắn lúc dài, cuối cùng đổ sang phía bên kia.

Anh càng ngày càng đến gần, Cố Tân Di ôm túi đồ, thấp giọng nói xong câu “Chào hai vị giáo sư” rồi vội vàng chạy trối chết.

Lúc vội chạy đi, cô dường như nghe thấy Tần Trạm nói: “Ừm.”

Giọng điệu của anh tràn đầy ý cười.

Không biết là đáp lời chào của cô hay trả lời nghi vấn của giáo sư Lục—

Tìm một cô gái xinh đẹp.

Cô đã chạy thật xa, lúc quay đầu nhìn lại, Tần Trạm lại ném bóng ba điểm, tiêu sái lại chuẩn xác.

Trở về ký túc xá, vấn đề của Giả Giai đã sớm được Đồng Như Nam giải quyết. Cố Tân Di pha cho cô ấy một cốc đường đỏ, xoay người mở gói tiểu bánh mì, lấy đôi giày thử dán vào.

“Này, cậu cảm thấy tớ có thể xin nghỉ một tuần vì cái này không?” Giả Giai ngồi ở trên giường, thật sự cảm thấy bản thân thật lanh trí, “Đây chính là lợi ích khi là con gái a.”

Vệ Tử có chấp niệm với việc giảm cân, thực sự coi thường cái ý tưởng này của cô ấy: “Huấn luyện quân sự là con đường giảm cân nhanh nhất. Cậu xác định muốn từ bỏ?”

Đồng Như Nam cũng cảm thấy việc xin nghỉ không đáng tin cậy.

Sau khi thử dán hai miếng tiểu bánh mì vào đôi giày, quả thật mềm mại hơn rất nhiều, Cố Tân Di thản nhiên chọc thủng ảo tưởng tốt đẹp của Giả Giai: “Nghỉ một ngày phạt 50 cái hít đất, nghỉ ba ngày phải viết báo cáo gửi trưởng khoa, nghỉ bảy ngày thì kết quả huấn luyện quân sự không đạt.”

“Cậu nghe ai nói vậy?” Giả Giai kinh hồn bạt vía.

“Hôm nay lúc lãnh đạo phát biểu có nói qua.”

“Lúc đó không phải cậu đang ăn sao?”

Cố Tân Di tha thiết nói: “Có ăn mới có sức mà nghe, bằng không tớ liền lăn ra ngủ mất rồi.”

Giả Giai không thể phản bác. Cô ấy ngồi một lúc rồi leo xuống giường, yên lặng học theo bộ dạng của Cố Tân Di, nhét bốn miếng tiểu bánh mì vào trong giày.

“Dùng nhiều như vậy? Có nóng quá không?” Cố Tân Di há hốc mồm.

Giả Giai lắc đầu: “Tớ chỉ hi vọng, nếu bên dưới bị dây ra, dưới chân còn có tiểu bánh mì.”

Đồng Như Nam, Vệ Tử: “...”

Cố Tân Di vội vàng nhét băng vệ sinh hằng ngày còn dư lại vào tay Giả Giai, vẻ mặt kinh dị: “... Cậu thật là một cô gái trong số những cô gái.”

Giả Giai: “...”

*

Cố Tân Di tắm xong, trèo lên chiếc giường màu vàng nhạt của mình, lại trằn trọc không ngủ được. Khi nhắm mắt, cảnh tượng Tần Trạm ném bóng vào rổ và lời nói đùa của giáo sư Lục cứ quanh quẩn trong tâm trí, không thể lay chuyển.

“Tôi không muốn cùng ngài xây dựng chủ nghĩa xã hội.”

Vậy anh muốn cùng ai? Cố Tân Di cũng muốn biết đáp án. Hai chữ Tần Trạm toát lên vẻ cường đại mà thần bí, đơn giản mà kiên định.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn nên từ bỏ việc tìm kiếm câu trả lời.

Nhấn mở điện thoại, đăng nhập QQ, Cố Tân Di lại đăng một trạng thái——

“Quỹ đạo của một cú ném bóng ba điểm có thể được tính toán chuẩn xác sao?”

Thái thượng hoàng lão Cố là người like đầu tiên. Khi thấy con gái còn chưa ngủ, ông vui vẻ mở khung trò chuyện cùng tán gẫu với cô, Hoa cô nương dài, Hoa cô nương ngắn, liên tục gửi rất nhiều tin nhắn, lời lẽ chính đáng mà nói cho cô biết, bây giờ phải lập tức đi ngủ.

Khuê mật [4] Đậu Đậu là người thứ hai. Từ lúc vào đại học tới nay, mọi người đều trở thành cú đêm.

[4] Khuê mật: bạn cực kỳ thân thiết, thường dùng cho con gái.

Thanh thông báo lại hiện lời nhắc,【Phù Dung Hoa đã thích bình luận của bạn】,【Phù Dung Hoa đã trả lời bạn】, 【 bạn có 57 tin nhắn】.

Cái nickname tươi mát thoát tục này khiến Cố Tân Di giật mình, cô vội vàng nhấp mở thử xem.

“Có thể, đã biết khoảng cách và độ cao thân người, áp dụng công thức là tính toán được.”【Phù Dung Hoa】 nhắn tới một công thức, còn kèm theo hệ số ma sát gần đúng với sân bóng.

Cố Tân Di lại bị chấn động, đột nhiên cảm thấy 【Phù Dung Hoa】 hẳn nên gắn mác là —— 【học bá】!

“Có thể tính được quỹ đạo bật trở về của bóng rổ không?” Cố Tân Di lại hỏi.

【Phù Dung Hoa】 trả lời trong vài giây, lại đưa ra một công thức nữa.

Sau khi liếc nhìn hai công thức ấy, Cố Tân Di tê liệt gục xuống giường, cô sống không còn gì luyến tiếc mà đổi tên ghi chú 【Phù Dung Hoa】thành kim quang lấp lánh—

【Học thần kim quang lấp lánh】!

【Nhật ký tỏ tình】:

Cuộc chạm mặt đêm nay là một sự tình cờ mà tôi không hề ngờ trước, nhưng mọi thứ đều rất tuyệt.

Chỉ là lão Lục quá dư thừa, tôi chưa kịp cùng em nói lời nào.

Nhưng tôi vẫn rất vui vẻ.

Em đứng dưới bóng của tôi, tôi muốn bước vào trái tim em.

Hừm, lão Lục đã già thật rồi, tôi cần phải chạy đi đâu tìm một cô gái xinh đẹp nữa? Em chính là cô gái xinh đẹp duy nhất của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.