Sáng sớm hôm sau đến công ty, Lương Kiều liền phát hiện có hai túi đặc sản lớn đặt ở góc bàn làm việc của mình, trên máy tính còn dán giấy ghi vàng màu - - Lương tiểu thư, hàng hóa cô đặt trước đã đưa đến, xin chú ý kiểm tra và nhận, hoan nghênh lần sau vào xem. ( khuôn mặt tươi cười )
Ký tên Trương Vĩ.
“Oa, thật là tốt.” Lương Kiều mở túi ra nhìn, lạp xưởng có mùi thơm rất nồng, màu thịt hồng, lớn như nhang muỗi được quấn lại; trái hạch đào đều rất lớn, hơn nữa còn là loại vỏ mỏng, cô cầm bóp thử một cái là vỡ.
Thư Nam đến sớm hơn cô một lát, đã nghiên cứu qua đặc sản cùng giấy ghi vài lần, còn hỏi thăm mấy đồng nghiệp là ai đưa, chỉ có cậu tiểu trạch nam Vương Thụy có ấn tượng, nói là một người “Tính tình rất tốt, da thịt trắng nõn, hình như là ở tầng trên“.
Chờ Lương Kiều đến gần liền bát quái hỏi: “Chị Kiều chị Kiều, có phải chị có biến hay không?”
Lương Kiều cầm di động gửi cho Trương Vĩ một tin nhắn cảm ơn, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ừ, xem như thế đi.”
“Nghe nói là người đàn ông tinh anh nào đó trên tầng trên, chị quen từ lúc nào vậy?” Thư Nam tò mò hỏi, “Hai người có phù hợp không? Có triển vọng không?”
“Tốt lắm vừa diễn tuồng đâý.” Lương Kiều nói.
“Trời ơi chị đừng như vậy, nói nhanh lên, lực mông muội trong cơ thể em sắp không khống chế được nữa rồi.” Thư Nam liên tục lắc lư Lương Kiều, “Người này thật sự là tốt đến hiếm thấy, đến cùng là tuýp đàn ông như thế nào mới có thể thu phục được nữ ma đầu như vậy?”
Lương Kiều khoát tay cho Thư Nam một biểu tượng khóa miệng lại: “Biết được quá nhiều sẽ bị phải diệt khẩu, có phải em không muốn sống nữa hay không?”
Thư Nam: “...”
Buổi trưa Quan Hành gọi một cuộc điện thoại đến, Lương Kiều trực tiếp nhấn phím yên lặng, lần sau gọi đến cũng làm giống vậy. Sau khi tan việc cũng không quản anh nữa, cùng Thư Nam ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Liên tục hai ngày, Quan Hành gọi điện thoại Lương Kiều không có nghe, hộ công cũng không làm, ngẫu nhiên gặp ở thang máy hoặc là đại sảnh, cũng chỉ làm bộ như hoàn toàn không biết.
Nhưng không chịu nổi lão Quan Hành cứ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt còn kì kì quái quái.
Có một lần Lương Kiều cùng Thư Nam ở trong đại sảnh chạm mặt Quan Hành đang muốn ra cửa, anh trừng mắt vẻ mặt sát khí, giống như một giây sau sẽ nhào lên cắn người. Sau khi đi xa một chút Thư Nam liền kéo Lương Kiều hỏi nhỏ: “Chị Kiều, chị có cảm thấy vừa rồi người đàn ông kia nhìn có chút quen mắt hay không? Hình như anh ta đang nhìn chúng ta... Không, là nhìn chằm chằm chị đó, chị quen anh ta sao ? Nợ tiền à?”
“Không biết.” Lương Kiều mặt không đổi sắc nói, “Có thể là biến thái đấy.”
Biến thái...
Trong nháy mắt Thư Nam phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra ), nhớ lại sự việc mông rồng đen trong thang máy cách đây không lâu. Cô nhớ người bị chị Kiều hiểu lầm có vóc dáng rất cao, lớn lên cũng rất soái, sẽ không phải... Chính là người vừa rồi đó chứ?
Nhưng có phải biểu hiện của hai người này bị đảo ngược không, vì cái gì mà thái độ của đối phương giống như là bị vô lễ vậy?
Thư Nam bị Lương Kiều kéo vào thang máy, vô thức nhìn lướt qua cái mông ngạo nghễ ưỡn lên, thầm nghĩ, trong lúc đó nhất định hai người kia đã xảy ra cái gì đó mà cô không biết...
Buổi trưa mới vừa nảy sinh ra ý nghĩ này, thì buổi chiều đã được nghiệm chứng.
Sau khi tan việc Thư Nam cùng Lương Kiều đợi thang máy xuống tầng dưới, không may gặp lại người đàn ông kia. Chỉ thấy anh ta mặc một thân âu phục được cắt may khéo léo, thân dài như được tạc từ ngọc, khí chất thanh quý, chỉ là miếng băng dán trên mũi nhìn có chút khôi hài.
Tại sao loại trai đẹp cực phẩm này có thể là biến thái chứ! Coi như là biến thái, đó cũng là tên biến thái mê người! Thư Nam đứng sau lặng lẽ kéo kéo tay áo Lương Kiều, hướng Lương Kiều nháy nháy mắt bỉ ổi cười hề hề.
Lương Kiều nhìn Thư Nam một cái, không có phản ứng.
Cảm giác tồn tại của trai đẹp thật lớn, Thư Nam kéo Lương Kiều đứng phía trước, có chút không được tự nhiên.
Cũng không lâu lắm, chỉ cảm thấy cảm giác áp bức sau lưng nặng hơn vài phần, một giây sau giọng nói trong sáng của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, giọng nói nghe có chút kỳ quái không được tự nhiên: “Này, tôi có muốn nói với cô.”
Thân thể Thư Nam có chút cứng ngắc, ánh mắt len lén liếc Lương Kiều, sau đó người đứng sau không có phản ứng chút nào. Thư Nam dừng một chút, chậm rãi quay đầu nhìn sang, nhưng lại phát hiện ánh mắt đẹp trai thẳng tắp nhìn đầu Lương Kiều, còn Lương Kiều hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Vậy mới nói, trong lúc đó hai người này tuyệt đối có chuyện!
Thư Nam âm thầm đắc ý vì chính mình cơ trí, phát giác được ánh mắt trai đẹp khẽ dời đi nhìn cô một cái, lại rất nhanh dời đi. Kỳ thật chỉ là nhẹ nhàng đảo qua, nhưng con mắt anh ta quá bén nhọn, ánh mắt lại quá lạnh lùng, trong nháy mắt trái tim nhỏ của Thư Nam co rụt lại, yên lặng xoay đầu trở về.
Từ đầu đến cuối dường như năm giác quan của Lương Kiều cùng lúc mất tác dụng, đối với việc Quan Hành chủ động nói, cùng với ánh mắt ái muội của Thư Nam đều không đáp lại. Lương Kiều lạnh nhạt dựa vách tường, chờ thang máy đến rồi không chút do dự kéo Thư Nam rời đi.
Nhưng vừa ra cửa chính công ty, lại gặp một người không muốn nhìn thấy.
Công ty của Hà Lập Hâm gần nơi này, lái xe qua đường lớn trước cao ốc Đỉnh Nguyên, đuôi mắt đã phát hiện thấy bóng dáng xinh đẹp gây chú ý trong đám người.
Hà Lập Thâm thậm chí không có nghĩ nhiều, lập tức ngừng xe ở ven đường, xuyên qua đường lớn chạy thẳng đến chỗ đó.
“Kiều Kiều...” Hà Lập Thâm vô thức bắt lấy cánh tay Lương Kiều.
Rõ ràng đã quyết tâm, quyết không quấy rầy Lương Kiều, nhưng vừa thấy cô còn chưa kịp suy nghĩ đã không nhịn được chạy tới, lúc nào thân thể cũng phản ứng thành thực hơn so với đại não.
Từ lần tạm biệt trước ở hội sở, đã qua mấy tháng mà hắn chưa thấy cô.
“Hà Lập Hâm, lần sau anh mà lôi lôi kéo kéo tôi thì đừng trách tôi đánh anh ngay trên đường lớn!” Toàn bộ bực bội của Lương Kiều đều viết trên mặt, hất tay của Hà Lập Hâm ra, thật vất vả mới nhịn xuống xúc động muốn đạp cho hắn một cái.”Tránh ra, anh cản đường tôi!”
Hà Lập Hâm nhếch môi, thân thể không vững, nhưng không hề động.
Lông mày Lương Kiều không kiên nhẫn vặn lại, giằng co với hắn nửa phút, bắt đầu xắn tay áo.
Thư Nam liền vội vàng kéo cô: “Đừng đừng đừng! Mọi người có gì thì từ từ nói chuyện.” Thư Nam cầm tay Lương Kiều nhỏ giọng nhắc nhở, “Chị Kiều, ở cửa công ty đánh nhau sẽ ảnh hưởng không tốt, hơn nữa như thế nhiều người xem đâý, đừng làm chủ đề chính của ngày mai.”
Thư Nam vô cùng căng thẳng, Lương Kiều hơi buông lỏng tay, giọng nói cũng hòa hoãn không ít: “Đi, không đánh.”
Nói xong kéo Thư Nam định vượt qua Hà Lập Hâm.
Hà Lập Hâm cũng không biết mình nghĩ như thế nào, lại duỗi tay kéo cô, dường như Lương Kiều đã sớm có chuẩn bị, buông Thư Nam ra, đá qua bên kia một bước, đồng thời nắm lấy cổ tay Hà Lập Hâm, cho hắn một cú ném qua vai vô cùng đẹp.
Khí thế sét đánh không kịp bưng tai này làm Thư Nam đứng chết trân tại chỗ, giày da của Hà Lập Hâm như xẹt qua mặt Thư Nam, khoảng cách vẫn chưa tới 5cm. Thư Nam phản xạ có điều kiện bịt mũi lại, sau đó lòng vẫn còn sợ hãi hô một tiếng: “Ai nha má ơi!”
Lương Kiều vội vàng vỗ vỗ bả vai Thư Nam trấn an: “Đừng sợ, chị đã tính khoảng cách, không đả thương được em.”
Tay Thư Nam còn che trên ngực, ánh mắt có chút hoảng sợ: “Chị Kiều, chị thật sự là thâm tàng bất lộ...”
“Yên tâm đi, chị không đánh phụ nữ .” Lương Kiều ôm vai Thư Nam: “Em ngoan ngoãn như thế, chị thương ngươi còn không kịp.”
“...” Thư Nam sắp khóc rồi , không biết rõ vì cái gì mà trong lòng vẫn còn hơi sợ.
Hà Lập Hâm giãy giụa bò từ mặt đất dậy, đang quầy hàng, một chiếc BMW M6 nhìn quen mắt màu xám ngừng ở ven đường, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gò má kiên quyết.
Dường như Quan Hành vô cùng thích mang kính râm, hơn nữa hình như có rất nhiều kiểu dáng cùng màu sắc khác nhau nên mỗi lần mang đều là đồ mới.
Không biết lối suy nghĩ dẫn đến đâu, đột nhiên Lương Kiều nhớ ra lần đó ở sân bay ngẫu nhiên gặp - - ngày đó cô đưa đi Phỉ Phỉ đi, một mình huyên náo ở đại sảnh của sân bay, khổ sở cố nén nước mắt trong lòng không muốn mất mặt ở nơi công cộng, người đàn ông này đột nhiên giơ cặp kính râm lên trước mặt cô.
Lương Kiều cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy lễ vật anh ta đưa, vừa vặn dùng để che giấu chật vật. Dù sao cũng đã ngủ với anh ta một lần, một cặp kính mát mà thôi, có đi có lại thì chẳng còn gì quan trọng hơn.
Cặp kính mát kia màu xanh lá cây, cô còn nhớ rõ, giống với màu áo khoác ngoài hôm đó cô mặc.
“Lên xe.” Quan Hành thấp giọng nói, nhìn lướt qua chỗ Hà Lập Hâm vừa ngồi dậy, sau kính râm ánh mắt đầy lãnh ý.
Không biết người phụ nữ kia còn đứng đó làm gì, đứng không động; bên cạnh cô là một người phụ nữ khác tròn mắt nhìn tới nhìn lui, nhìn xe một chút rồi nhìn nhìn cô, bộ dáng muốn nói cái gì lại không dám.
Quan Hành nhẹ nhàng chậc một tiếng, vẫy tay với hai người, giọng nói không tự chủ chậm lại rất nhiều: “Nhanh lên, chỗ này không thể ngừng xe, lát nữa cảnh sát giao thông sẽ đến đấy.”
“Đi thôi.” Lương Kiều yếu ớt đỡ lưng Thư Nam, bước đi đến trước xe, kéo cửa sau xe nhét cô vào.
Cũng không phải là sợ cảnh sát giao thông, mà là tuồng vừa rồi đã hấp dẫn tốp năm tốp ba người đi đường vây xem, nếu không đi cảnh sát nhân dân đến sẽ phiền toái.
Đay vẫn là lần đầu tiên Thư ngồi trên xe sang trọng, mặc dù mới lạ lại kích động, nhưng vẫn cố gắng kiềm lại cảm giác mông muội đang lan tràn trong cơ thể, thận trọng ngồi trên ghế àm bằng da thật, hai chân chụm lại, hai tay để trên đầu gối, tư thế ngồi có thể nói là đoan chính.
Dáng ngồi giống học sinh tiểu học như thế này thực sự quá buồn cười, Lương Kiều ở một bên vui vẻ không dừng lại được.
Thư Nam lườm cô một cái, thoáng nhổm lên phía trước thò người ra, cười híp mắt tiếp lời Quan Hành: “Anh đẹp trai, em gọi Thư Nam, xin hỏi anh xưng hô như thế nào ạ?”
Quan Hành khẽ nghiêng đầu, qua kính râm nhìn lướt qua kính chiếu hậu, trước tiên nhìn thấy người phụ nữ điên tướng ngồi ngồi không lại còn hi hi ha ha cười không ngừng. Nói chuyện với anh là người phụ nữ hơi mập nhìn qua nhu thuận hơn, giọng nói của anh ôn hòa hơn rất nhiều, là hai chữ vàng được tích ra: “Quan Hành.”
“Ồ.” Thư Nam suy nghĩ một chút, xưng hô: “Quan tiên sinh, cảm ơn anh đã cho chúng tôi đi nhờ xe.”
“Không cần khách khí.” Quan Hành thoáng điều chỉnh tư thế ngồi, khuỷu tay đặt trên cửa kính xe, rảnh rang chống cằm, “Đúng rồi, Thư tiểu thư, chỗ ở của cô ở đâu?”
...
Đưa Thư Nam đến nhà, Quan Hành ngồi ở trong xe, chống cằm nhìn người phụ nữ vẫn điên đến khi đưa người về tiểu khu, phất phất tay, đậu ở đó một lúc mới quay mặt lại.
Ngược lại Lương Kiều cũng tự giác, ngồi trở lại tay lái phụ. Nhưng mở miệng đã không khách khí: “Nhà tôi ở phố Lan Quang, cảm ơn.”
Từ sau kính râm Quan Hành liếc xéo Lương Kiều, cuối cùng cũng không nói gì, yên lặng khởi động xe.
Giờ phút này đúng là thời điểm trời chiều đẹp nhất, màu vỏ quất rọi khắp mọi nơi, ánh nắng chiều sáng lạn phồn thịnh.
Lương Kiều chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, ánh nắng chiều đi ngàn dặm - - ngày mai là ngày nắng.
Ánh nắng đỏ ẩn trên tóc đen của cô, hiện ra hào quang chói mắt, Quan Hành không nhịn được nhìn bằng cả hai mắt, sau đó ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, hôm đó tôi nói chuyện quá khó nghe, cô đừng để trong lòng.”
“Không có, anh nói đúng, tôi cái gì cũng không biết.” Lương Kiều nhìn qua ngoài cửa sổ không để ý nói, trong lúc nhất thời Quan Hành không phân biệt được cô nói thật hay nói chơi.
Anh không quá chắc chắn hỏi: “Cô không tức giận sao?”
Lương Kiều hỏi ngược lại: “Tôi là người hẹp hòi như vậy à?”
Như vậy à là sao, trong lòng Quan Hành tự nhủ, cô là người phụ nữ điên bá đạo lại hẹp hòi.
“Như vậy là tốt nhất.” Quan Hành nhìn đường phía trước, cố làm ra vẻ lạnh nhạt nói: “Tiếp tục nấu cơm đi.”
“Không cần.” Lương Kiều dứt khoát cự tuyệt: “Tôi phải về nhà, phía trước quẹo trái cảm ơn.”
“Vậy tôi ăn cái gì?” Quan Hành bất mãn, “Cô làm hộ công có thể có chút đạo đức nghề nghiệp hay không?”
Lương Kiều đưa lưng về phía Quan Hành liếc mắt: “Hành vi thường ngày à chính là - - anh ăn cứt đi.”
“...”
Thật sự là người phụ nữ thô bỉ thấp kém!
Quan Hành không thể không nghe thấy hừ một tiếng, thuần thục bẻ tay lái bên trái.
Nếu đã như vậy, hôm nay sẽ dạy cô một thành ngữ, để cho cô cố gắng học tập một chút, cái gì gọi là - - dẫn sói vào nhà.