Editor: Linh Đang
Khi Quan Hành chọn xong đĩa phim bỏ vào, Lương Kiều đã lăn được hai vòng trên nệm tatami mềm mại, hơn nữa trong lòng liên tục suy xét phải làm sao mới có thể mang được Trường Thảo Nhan này về nhà mình chơi.
Cuối cùng Quan Hành lựa một bộ phim hài trong nước, đã chiếu được một khoảng thời gian, đĩa phim mua về anh còn chưa có xem qua.
Trọng điểm là Quan Hành cảm thấy phim trong nước đều giống nhau không gì đáng xem, một lát nữa nhàm chán có lẽ có thể làm một chút chuyện khác hắc hắc.
Quay đầu lại liền thấy Lương Kiều nhào vào nệm mềm như bông, cả người đều ở trên đó.
Trong lòng cảm thấy ngứa, Quan Hành đi qua đá Lương Kiều một cước: “Em đứng lên, cái này là của tôi.”
“Không phải là bên kia còn có một cái sao.” Lương Kiều chậc một tiếng, từ bên trong mảnh màu trắng ngẩng mặt lên, đầu tóc đã có chút mất trật tự. Cô chỉ giường làm bằng da thật bên kia: “Anh ngủ cái kia đi, cái kia thích hợp với anh đó.”
“Không được, tôi thích cái này.”
Quan Hành chân trần giẫm lên, trực tiếp nằm xuống gần nửa cái nệm bên cạnh Lương Kiều, nằm nghiêng đối mặt cô. Một tay chống đầu, cổ áo rộng thùng thình theo động tác rủ xuống, lộ ra xương quai xanh cùng một làn da trắng. Anh nhìn cô, khóe miệng tà tà quyến rũ, khẽ nhếch đuôi lông mày, một đôi mắt tối tăm mà sáng ngời.
Lương Kiều lộ ra một con mắt từ vải nhung màu trắng nhìn về phía anh, ánh mắt lướt qua đường cong cằm lưu loát, còn xương quai xanh xinh đẹp làm cô ngưng mấy giây, tiếp theo quét đến đôi chân dài dưới quần màu.
Cô chậm rãi lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, nhưng lại chôn mặt ở bên trong vải nhung không nhìn ra biểu cảm, chẳng qua đuôi mắt cong lên đường cong có thể thấy được cô đang cười.
“Em cười cái gì?” Quan Hành hỏi, con mắt thẳng tắp nhìn qua cô, ngón tay lặng lẽ gẩy trên vải vóc mềm mại.
Lương Kiều không trả lời, chỉ thoáng nghiêng người sang, lộ ra hơn nửa khuôn mặt, hơi híp mắt lại nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Có phải anh muốn ngủ với tôi hay không?”
Cô nói trắng ra như vậy làm cho Quan Hành ngẩn người, ánh mắt nhìn cô cũng thêm vài phần tìm kiếm, muốn từ trên mặt cô nhìn ra mục đích của câu hỏi này, nhưng nét mặt cô lạnh nhạt bình thường, không nhìn ra được cái gì cả.
Trầm mặc một hồi, Quan Hành bỏ cánh tay đang chống xuống, cúi người xuống chỗ Lương Kiều đang nằm, cùng cô mặt đối mặt, con mắt đối con mắt, khoảng cách giữa hai người chỉ vài cm.
Dường như mắt của anh sáng lên vài phần so với trước, thời điểm nhìn cô thậm chí lóe sáng khác thường hơn.
Trong nháy mắt, trong lòng Lương Kiều khẽ động một cái.
Chỉ thấy đầu anh lại di chuyển dựa vào gần một chút, ánh mắt tránh đi, từ trong cổ họng phát ra một tiếng mơ hồ mà gợi cảm “Ừ”, nhưng mà dung giọng trầm thấp dường như khiến lỗ tai cô ngứa ngáy chậm rãi nói: “Vậy còn em? Em nghĩ sao?”
Anh nháy mắt một cái như không nháy, thoạt nhìn ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, như thể thực sự đang đợi cô nói đáp án.
Vốn Lương Kiều muốn trêu chọc anh, mà giờ khắc này nhìn bộ dạng nghiêm túc gần như hết sức chân thành của người đàn ông này, đột nhiên có chút không nói nên lời.
Lương Kiều liếm liếm môi, nhất thời cũng không biết phải làm như thế nào.
Tầm mắt của Quan Hành theo động tác của cô mà rơi ở hai mảnh đỏ tươi trên môi cô, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Anh thoáng nâng lên đầu, con mắt nhìn chằm chằm đôi môi cô, chậm rãi tiến đến.
Dường như chỉ qua một giây, lại phảng phất như đã qua mấy phút dài đằng đẵng. Tim Lương Kiều đập hơi loạn, thậm chí ngay cả lời cự tuyệt nghĩ ra đều có chút suy tư không rõ.
Thời điểm đầu óc rối bòng bong, chuông cửa chợt vang lên.
Con mắt Lương Kiều trừng lớn, bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng giơ tay lên che môi sắp bị anh đụng tới.
Lại không hôn được... Lông mày Quan Hành mất hứng vặn lại.
Ánh mắt anh sáng quá, Lương Kiều rủ con mắt xuống nhìn chằm chằm mũi của anh còn chưa tháo băng gạc: “Đi mở cửa.”
Quan Hành lôi tay cô lại, cố chấp nhìn cô: “Em trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.”
“Tôi... Nghỉ lễ...” Lương Kiều có chút xấu hổ nói, thấy anh trừng lớn mắt bộ dáng rõ ràng không tin, ho một tiếng, khó có lúc hơi thẹn thùng, “Lần này là thật, nửa đêm hôm qua đến, anh không tin tôi lấy ra cho anh xem?”
“...” Ai muốn xem loại đồ vật này!
Mặt Quan Hành đen lại đứng lên từ trên người cô, đi ra ngoài nhận thức ăn.
Trả tiền xong ôm một thùng gà rán trở về, phát hiện Lương Kiều cũng đi ra từ bên trong, đang lục cái túi của mình ở phòng khách. Quan Hành đặt gà rán ở trên bàn cơm, thuận tiện bưng bát canh giải nhiệt lên uống.
Nhưng ánh mắt anh liên tục nhìn trên người Lương Kiều, tận mắt nhìn thấy cô lấy ra một miếng vuông màu vàng trong túi xách, lúc đi vào toilet đi qua anh, còn cố ý quơ quơ với anh: “Tôi thực sự không lừa anh.”
Thật muốn giội một chén canh lên mặt cô! Quan Hành hung dữ bỏ bát canh không xuống bàn, ôm gà rán về phòng cất video audio trước.
Lương Kiều xong việc trở về, Quan Hành đã ngồi xếp bằng trên Trường Thảo Nhan, đang cầm gà rán vui mừng.
Bia trên bàn đã bị đổi thành nước trái cây, Lương Kiều ngạc nhiên nói: “Tại sao lại là nước trái cây, bia đâu?”
Quan Hành lạnh lùng liếc xéo cô, không tiếp lời, tiếp tục ăn đùi gà.
Lương Kiều cảm thấy mất mặt, tự giác ngồi xuống phía đối diện giường da, hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay. Cô cầm lấy một đùi gà cắn lên một miếng lớn, nhất thời thỏa mãn híp mắt.
Quan Hành nhìn thấy toàn bộ bộ dáng không tiền đồ của cô, lỗ mũi hừ một tiếng, yên lặng mở một chai nước trái cây đặt sang bên cạnh cô.
Lương Kiều cầm lấy uống một ngụm mới phát giác không đúng: “Nhiệt độ bình thường?”
Ăn gà rán không cho uống bia cũng coi như xong, nhiệt độ bình thường thì phải uống kiểu gì đây?
Lương Kiều vừa định kháng nghị, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đành ngậm miệng.
Chẳng lẽ người này là bởi vì cô nghỉ lễ mới đổi bia lạnh thành nước trái cây không lạnh?
Cô dùng khóe mắt liếc nhìn Quan Hành, động tác nhai thịt đều chậm lại.
Quan Hành phát giác được ánh mắt cô, tiếp tục liếc mắt nhìn cô, giọng nói còn đặc biệt không kiên nhẫn nói: “Nhìn cái gì vậy! Ăn xong nhanh đi!”
Nhìn đi, nói chuyện không cho ngủ liền trở mặt. Lương Kiều bĩu môi, thiệt thòi cho cô mới vừa rồi còn có chút lương tâm cắn rứt, ha ha, còn không bằng mua cây xoa bóp. Tốt.
Màn hình TV còn đang chuyển động, hai người trầm mặc vừa ăn vừa xem. Một hồi lâu, Lương Kiều đột nhiên hỏi một câu: “ Có phải anh quên mở âm thanh không?”
Quan Hành nghiền ngẫm động tác cứng đờ, chỉ trong tích tắc, rất nhanh lại khôi phục bộ dạng kiêu ngạo, người lãnh khốc không thích phản ứng: “Tôi thì thích xem như thế, em có thành kiến?”
“Không dám không dám,“ Lương Kiều bày làm ra một dạng kính cẩn nghe theo: “Ngài định đoạt.”
Quan Hành lại hừ nhẹ một tiếng.
Lương Kiều không nhịn được liếc nhìn mũi anh, trong lòng tự nhủ: Hừ êm tai như thế, chắc là mũi tốt rồi.
Vì duy trì mặt mũi của mình, Quan Hành kiên quyết không chịu mở tiếng, hai người liền xem một bộ phim câm, càn quét sạch một thùng lớn.
Ăn xong lau tay cùng miệng, gần như hai người đồng thời ngã ra sau, co quắp ở trên nệm tatami.
Lương Kiều sờ sờ cái bụng căng tròn, thoải mái mà than thở một tiếng.
“Sao người phụ nữ như em có thể ăn nhiều như thế?” Quan Hành nói vô cùng ghét bỏ.
Lương Kiều nói: “Không nhiều đâu, cũng chỉ có nửa thùng mà thôi.”
Có thể ăn như vậy thì rất dễ nuôi đây... Quan Hành nói thầm một câu nho nhỏ, đưa chân đá đá cái bàn: “Này, đứng lên dọn dẹp đi.”
“Tại sao lại là tôi?” Lương Kiều bày tỏ kháng nghị.
Quan Hành chậc một tiếng: “Em là người giúp việc hay là tôi?”
Lương Kiều liền trầm mặc, một lát sau mới hừ hừ nói: “Tôi nghỉ trước một lát.”
Kết quả của lần nghỉ này chính là mười mấy phút trôi qua.
Quan Hành thực sự không chịu được cảm giác một đống rác tồn tại trước mặt mình, thúc giục cô nửa ngày mà không động, đành thở dài một tiếng, tự mình đứng lên bỏ rác vào trong thùng, xách ra ngoài ném đi, thuận tiện rửa sạch tay và mặt một lần.
Lúc trở lại phát hiện người kia không biết xấu hổ đã thừa dịp thời gian ngắn chiếm lấy Trường Thảo Nhan tatami một lần nữa, nằm dạng to thành hình chữ đại, tay dài chân dài mở ra, áo sơ mi vốn bỏ vào quần jean cũng lộ ra một góc.
Ánh mắt dừng trên người cô hai vòng, cuối cùng dừng lại ở trên bộ ngực 凸 vểnh lên trên, rất lâu không di chuyển. Bộ ngực theo động tác hô hấp mà lên xuống phập phồng, Quan Hành nhìn mà con mắt cũng nóng lên.
Chết tiệt, không để cho ngủ mà dám dùng bộ dạng này quyến rũ anh, đáng ghét!
Anh tựa vào cửa nhìn một hồi lâu, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí, đi tới. Vốn đang định đi tới giường da bên cạnh, khi đi ngang qua Trường Thảo Nhan bỗng nhiên cơ trí nổi lên, bước chân dừng một chút.
Lương Kiều nhắm mắt lại không phát giác gì, Quan Hành lặng lẽ ngắm cô một cái, tiếp theo giơ chân lên, bị tatami làm vướng chân, trọng tâm cả người không vững, lập tức hướng về Lương Kiều ngã xuống.
“Aiz ~ nha ~” Anh gọi một tiếng.
Lương Kiều vừa mở mắt liền thấy một thứ khổng lồ hướng về mình, phản xạ có điều kiện lăn sang bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh được.
Quan Hành chính diện ngã xuống bên cạnh cô, cũng may tataimi đủ dày cũng đủ mềm, cũng không đau nhức nhiều. Anh giống như con sói phát hiện con mồi thì hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng đứng lên muốn không chế hai bên của Lương Kiều, lôi kéo nửa người dưới, một chân giơ lên liền cưỡi trên người cô.
Trước đây Lương Kiều học qua hai năm Tay Kwon Do, ngoại trừ động tác ném qua vai hơi tinh thông, thì khí lực cũng chỉ hơi lớn hơn những cô gái khác, phản ứng cũng nhanh hơn một chút. Đàn ông có hình thể lực lưỡng vốn là chiếm ưu thế, đặc biệt là người như Quan Hành hàng năm tập thể hình da thịt rắn chắc, lần trước bị cô áp chế hoàn toàn là bởi vì không phòng bị, kỳ thật thật sự một chọi một đối mặt, Lương Kiều chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.
Mà giờ khắc này cô lại biến thành không hề đề phòng, Quan Hành đã sớm có âm mưu, kịp phản ứng trước cô đã ấn hai cánh tay cô lên đỉnh đầu, đồng thời bắp đùi dùng sức kẹp lấy, cố định lấy hai chân cô.
Giãy dụa đã không còn cần thiết, Lương Kiều dứt khoát trực tiếp buông lỏng ra, thân thể trầm tĩnh lại, nhìn hai mắt khó nén khỏi hưng phấn của người nào đó, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Anh có thể giả vờ ngã có thành ý một chút hay không?”
Dường như Quan Hành cảm thấy rất đắc ý với việc áp đảo được cô, giữa lông mày đều lộ ra sung sướng. Anh không trả lời vấn đề của Lương Kiều, thân thể thấp xuống dùng cẳng tay chống đỡ ở trên nệm tatami, đồng thời siết chặt lấy cổ tay cô, rất sợ không để ý đã bị cô đào thoát.
Điều chỉnh tốt tư thế, anh đối diện mặt Lương Kiều, con mắt hiếu kỳ lại nghiêm túc nhìn tới nhìn lui trên mặt cô, lông mày, con mắt, mũi, miệng, mỗi một chỗ đều không bỏ qua.
“Anh muốn làm gì?” Lương Kiều nhất thời có chút không nhìn ra anh đang nghĩ gì, không phải là nói nghỉ lễ, anh nhảy bổ tới là có ý gì đây?
Quan Hành đang nghiên cứu cô nghe vậy khẽ nhíu mày, suy tư mấy giây, tương đối thành khẩn hỏi cô: “Lúc này anh hẳn nên trả lời 'muốn' hay là 'em' ?”
Lương Kiều: “...”
Bình thường anh đều thấy những thứ gì kì kì quái quái gì đó sao?