Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông

Chương 40: Chương 40: Chương 36




Editor: Linh Đang

Sách của Ngư Tiểu Trù mới đưa ra thị trường được hai tuần lễ, tiếng vang trên thị trường không tệ, phòng làm việc Duyệt Kỷ liền sắp xếp một buổi ký tặng, ở thành phố B, bản thân Ngư Tiểu Trù cũng đồng ý. Làm biên tập viên của cô ta, đương nhiên Lương Kiều là người phụ trách chủ yếu của buổi kí tặng này.

Buổi chiều họp xong, một mình Vạn Thiên dặn dò công việc với mấy người sắp xếp buổi kí tặng, Thư Nam cùng một người trợ lý biên tập khác được sắp xếp đến hiệp trợ Lương Kiều công tác.

Từ phòng làm việc của Vạn Thiên đi ra, Lương Kiều còn chưa đi đến chỗ ngồi của mình, đã nghe thấy Tiểu Mỹ ngồi trước cười hì hì kêu cô: “Chị Kiều, chị tới đây một chút, em có việc muốn nói cho chị.”

Lương Kiều trực tiếp cầm lấy máy tính xách tay đi tới: “Muốn mời tôi ăn cơm à, không thành vấn đề nha!”

“Mời ăn cơm là chị mới đúng!” Tiểu Mỹ cố ý giảm thấp thanh âm xuống, nhưng vẫn không giấu được hưng phấn, cô ta dùng tay che, lén lén lút lút nhét vật gì đó vào trong tay Lương Kiều.”Khi nào thì chị quyến rũ được một anh cao phú soái vậy, nói yêu đương mà lại lén lén lút lút không để cho chúng em biết, hừ!”

Lương Kiều mở tay ra nhìn, là hai cái chìa khóa, một cái rất nhìn quen mắt, là cái chìa khóa của chiếc BMW M6, cái còn lại là chìa khóa phòng.

“Ai đưa tới?” Cô giương mắt hỏi.

“Cái này phải hỏi chị đấy” Tiểu Mỹ nháy nháy mắt, “Anh đẹp trai nha?”

Nhìn bộ dáng như này, hẳn là Quan Hành ngang qua. Lương Kiều kẹp chiếc chìa khóa vào bên trong máy tính xách tay, ôm vào trong ngực.”Anh ấy có nói gì không?”

“Không có. Anh ấy muốn tìm chị, em nói chị đang họp, anh ấy liền đưa chìa khóa cho em, bảo em giao cho chị, không nói cái gì khác.” Tiểu Mỹ giữ chặt cánh tay Lương Kiều, không khỏi hiếu kì, “ Chị Kiều mau nói cho em biết đi, anh đẹp trai kia có phải là bạn trai chị hay không . Chìa khóa nhà cùng chìa khóa xe đều đưa cho chị, nhất định là vậy rồi!”

Lương Kiều làm cùng các cô có tướng mạo có thân hình có năng lực nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy có bạn trai, vẫn luôn là đối tượng chú ý trọng điểm của mọi người. Lúc trước Vạn Thiên còn hỗ trợ giới thiệu qua vài người, lúc ban đầu Lương Kiều còn hưng trí bừng bừng, về sau gặp mấy lần liền không có hứng thú.

Lương Kiều khẽ mỉm cười với Tiểu Mỹ: “Chị cũng muốn hỏi đấy.”

Nói xong ôm máy tính xách tay trở lại phòng làm việc.

Buổi ký tặng được xác định vào buổi chiều thứ bảy hôm sau, hành trình sắp xếp là buổi sáng tám giờ ngồi máy bay qua đó, buổi sáng bố trí hiện trường, hai giờ chiều bắt đầu ký bán, khoảng năm giờ kết thúc, sau đó buổi tối bảy giờ ngồi máy bay trở về.

Bởi vì chiếm dụng hai ngày nghỉ lễ, thời gian nghỉ ngơi liền điều chỉnh đến chủ nhật cùng thứ hai.

Buổi tối Quan Hành có bữa tiệc, cuối cùng không tiếp tục bóc lột thời gian nghỉ ngơi của Lương Kiều. Đến khi tan tầm Lương Kiều liền trực tiếp trở về nhà, lười phải nấu cơm, trên đường mua một cái pizza đã đóng gói, trở về mở ti vi một mình vừa nhìn vừa ăn, luôn cảm thấy có chút nhàm chán.

Sáng ngày thứ hai mười giờ máy bay cất cánh, Quan Hành bay đi Hong Kong. Lương Kiều vội vàng chuẩn bị công việc của buổi ký tặng, sớm tinh mơ không ngừng gọi điện thoại cho bên cùng đảm nhiệm ở thành phố B, có thể thấy trước mắt thời gian nhàn hạ cũng không có.

Cuối cùng cũng không tốn công vô ích, vừa nhìn di động đã gần mười một giờ.

Hẳn là người kia đang ở trên máy bay, Lương Kiều thu di động lại.

Thứ bảy sớm hôm nay, Lương Kiều cùng Dư Nhĩ còn có Thư Nam hội hợp ở sân bay, ngồi trên chuyến bay tới thành phố B.

Trang bìa cùng áp phích đều đã được chuẩn bị cẩn thận, sau khi các cô đến đều dựa vào kế hoạch mà dán áp phích , bố trí nơi chốn, tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy.

Áp phích tuyên truyền được xử lí đơn giản ở mặt ngoài, thực ra là mời một họa sĩ có trình độ vẽ, có khí chất đơn giản lại mang phong cách cổ trang, ba chữ tên sách được viết bằng bút lông.

Nơi kí tặng cơ bản đã bố trí xong, Dư Nhĩ đứng trước áp phích lớn nhìn hồi lâu, tự nhủ: “Mấy chữ viết này phải xem cho thật kĩ mới được.”

Lương Kiều đang cùng nhân viên làm việc quét dọn rác, thuận miệng đáp: “Tôi viết đấy, có phải vô cùng đẹp hay không?”

“Cô còn biết thư pháp? Thật là lợi hại!”

Trước đây Lương Kiều đi theo ông nội học qua vài năm thư pháp, kỳ thật cũng không có lợi hại hơn ai, nhưng chữ cô lại có phong cách riêng, phiêu dật tiêu sái, rất giống với con người cô.

Điều này làm cho Dư Nhĩ vô cùng ngạc nhiên, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh post lên weibo.

- - Cả đời có buổi ký tặng đầu tiên, có chút căng thẳng muốn khóc... Sách mới đưa ra thị trường còn chưa cảm ơn gia đình, cảm ơn ông bạn già còn có đồng bọn nhỏ mới tới, còn muốn cảm tạ @quả cân mập V mặt bìa cùng tranh minh hoạ, tất cả mọi người nói đẹp đến phát khóc! Cuối cùng muốn cảm tạ Lương đại Kiều của chúng tôi đã tự tay đề chữ, chữ bằng bút lông quả thật đẹp đến ngây người! (⊙v⊙ )

Trên tường là poster khổng lồ, dưới góc trái thoáng lộ mặt Lương Kiều, cô ôm một cái thùng đưa lưng về phía ống kính, đầu khẽ nghiêng nghiêng. Mặc dù Dư Nhĩ chụp ảng nhang, nhưng góc độ lần này rất phù hợp, ánh sáng từ mặt bên phóng lại đây, chiếu rọi trên sườn mặt Lương Kiều, lộ ra đường cong hết sức nhu hòa, giữa hai đầu lông mày mang theo anh khí của chính cô, vô cùng có feel.

Lương Kiều trích dẫn bài đăng lên weibo, còn không biết xấu hổ phối hợp câu: Không cần quá sùng bái, ba ba chính là đa tài đa nghệ như vậy.

Không đầy một lát đã nghe thấy tiếng nhắc ở weibo, một nick tích cực bôi đen là “Ba ba mời con ăn đến béo phệ” trả lời cho cô một đống béo phệ, còn vênh vang đắc ý bình luận nói: Chữ xấu thành dạng này còn không biết xấu hổ đăng lên, lúc tôi ba tuổi còn viết chữ đẹp hơn thế này!

Lương Kiều trả lời lại trên weibo- - một icon bệnh xà tinh cho@ ba ba mời con ăn đến béo phệ. Thuận tiện @DB phòng làm việc @hội lục gia mê hòa ca @ fan hậu viện lục gia toàn cầu, lần trước chính là tên bệnh xà tinh này nói mấy người yêu ca hát quá nên chết vì tai nạn tuyên truyền dựa vào bán thịt, không cần cảm ơn! : )

Hiện tại DB là ban nhạc có nhân khí tốt nhất trong làng giải trí, bởi vì ngoại hình mấy người trong ban nhạc này vô cùng đẹp trai, nên số lượng fan nữ rất nhiều.

Lương Kiều post comment này lên không bao lâu, một đám fan liền phi đến, tấn công trang cá nhân của “Ba ba mời con ăn đến béo phệ”, thậm chí có người trực tiếp tố cáo hắn bịa đặt.

Sau khi buổi ký tặng kết thúc, lúc rảnh rỗi Lương Kiều lên weibo lần nữa, cái tài khoản này đã bị khóa lại.

Trang cá nhân của cô cũng nhiều chứ không ít bình luận, còn nhận được không ít tin nhắn riêng.

Không ít lúa fan của lục gia đặc biệt gửi tin nhắn riêng đến cảm tạ, làm cho Lương Kiều dở khóc dở cười. Trừ lần đó ra, còn có hai tên kỳ quái.

Một người là “Lập phương kim”, nhắn cho cô hai tin:

- - em đi thành phố B công tác sao, có muốn tiện đây du ngoạn hai ngày hay không? Vừa vặn anh có bạn làm việc ở bên đấy, anh nhờ người dẫn em đi dạo.

- - Có rất nhiều nơi thú vị để du ngoạn ở thành phố B, cũng có rất nhiều nhà hàng có tiếng, nhân cơ hội này em đi dạo một vòng đi, phí tổn tính cho anh.

Tên kia vừa nhìn chính là Hà Lập Hâm, Lương Kiều lười phải nhắn lại, trực tiếp chặn tin nhắn riêng từ anh ta, sau đó từ trong danh sách bạn bè tìm được tài khoản La Nhã Bạch của bạn gái hắn ta, chuyển gạch men mà cô đã dùng rồi cho cô ta.

- - tôi cảm thấy gia giáo của cô có thể nghiêm khắc hơn: )

Không đến hai phút La Nhã Bạch liền cho cô một câu trả lời: Cảm ơn.

Lương Kiều: Không khách khí. : )

Một tài khoản khác có tên kì lạ là “Đóng cửa tạo Kiều”, cô nghiên cứu nửa ngày đều không nhận ra là ai, nhưng người này chỉ nhắn đến một câu - - tại sao em lại treo anh, trang cá nhân của tôi đều đã bị phong tỏa, em phải chịu trách nhiệm!

Cho nên đây là quý danh của “Ba ba mời con ăn đến béo phệ”?

Lương Kiều không còn gì để nói một hồi, trực tiếp cho anh vào danh sách đen.

Chồng của Dư Nhĩ là Bạch Kinh Trì cũng bay tới thành phố B, cũng chỉ là vì tiếp cô ấy trở về...

Vé máy bay các cô trở về là công ty đặt thống nhất, khoang phổ thông. Mà Bạch Kinh Trì vốn là mua vé khoang hạng nhất, vì chăm sóc Dư Nhĩ, đổi chỗ ngồi đến khoang phổ thông.

Lương Kiều cùng Thư Nam nhập thành một, yên lặng nhìn hai người nhà người ta ân ái.

Buổi tối lúc trở lại thành phố C đã hơn chín giờ, xe của Bạch Kinh Trì đỗ ở sân bay, hết sức trượng nghĩa đưa Lương Kiều cùng Thư Nam về nhà trước.

“Chúc hai người buổi tối khoái trá!” Lúc Lương Kiều xuống xe, ném cho Dư Nhĩ ánh mắt ái muội, bị Dư Nhĩ ngượng ngùng trừng mắt liếc lại.

Về đến nhà mới phát hiện Trâu Dung Dung tới, đang đắp mặt nạ ở xem ti vi ở phòng khách. Lương Kiều đổi dép đi qua nằm lên chân cô, thoải mái than một tiếng.

“Em đến đây khi nào, đã ăn cơm chưa?”

“Buổi chiều đến, em vừa nấu mì ăn liền.” Trâu Dung Dung lấy ngón tay lột hết mặt nạ trên mặt, mồm miệng không rõ nói, “Tại sao muộn như vậy rồi chị mới về, mới tan tầm sao?”

“Hôm nay đi thành phố B xử lý ký bán, vừa trở về.” Lương Kiều đẩy đẩy cô, “Đi nấu cho chị bát mì ăn liền, chị sắp chết đói rồi.”

“Ồ.” Trâu Dung Dung liền đứng lên, cứng cổ đi tới phòng bếp.

“Chân em đã khỏi hẳn chưa?” Lương Kiều nhắm mắt lại hỏi.

Trâu Dung Dung vui sướng hài lòng nói: “Tốt lắm ạ, cho nên mới tìm đến chơi với chị. Ngày mai chúng ta đi dạo phố đi, đã lâu lắm rồi em không có đi dạo.”

Nghĩ tới cô nương ngốc lúc trước liên tục len lén nghĩ biện pháp kiếm tiền sau lưng cô, lòng Lương Kiều liền có chút chua xót. Hôm nay mệt mỏi đến chết rồi, vốn là dự định ngày mai ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nhưng vẫn nói: “Được, hai ngày trước mới vừa phát tiền lương, ngày mai mua cho em hai bộ quần áo.”

“Thật sao?” Trâu Dung Dung ngạc nhiên mừng rỡ từ phòng bếp thò đầu ra, “Vậy em sẽ làm cho chị hai quả trứng!”

Lương Kiều bật cười: “Chị cảm ơn em nha.”

Ngày xưa Trâu Dung Dung tới, cũng sẽ cùng Lương Kiều tán gẫu đến quá nửa đêm mới ngủ, nhưng lúc này Lương Kiều thật sự mệt mỏi, nằm ở trong chăn không đầy một lát liền im tiếng. Trâu Dung Dung dịch dịch chăn mền cho cô, đứng lên tắt đèn.

Ngày hôm sau Lương Kiều liên tục ngủ thẳng hơn mười một giờ, Trâu Dung Dung đích xác đói chịu không được, cưỡng chế túm cô từ trong chăn ra.

Hai người rửa mặt hết ra cửa, trực tiếp ăn cơm trưa.

Lương Kiều mang Trâu Dung Dung đi dạo một buổi trưa, mua cho cô một cái áo khoác một cái quần, tốn hơn một ngàn. Vốn còn muốn mua cho cô đôi giày, Trâu Dung Dung sống chết không cần.

Cơm tối Lương Kiều vốn định mang cô đi ăn bữa ngon, Trâu Dung Dung dắt lấy cô ngồi tàu điện ngầm về nhà, “Chúng ta về nhà ăn đi. Em thấy bên trong ngăn tủ phòng bếp tích góp nhiều thức ăn như vậy, cách làm đều rất đơn giản, em làm cho chị ăn.”

Những thứ kia lấy từ chỗ Dư Nhĩ, mỗi lần thấy cô ấy post món ăn gì ngon lên trang cá nhân, Lương Kiều sẽ hỏi cô phải làm như thế nào, đáng tiếc tự cô làm ra vĩnh viễn đều là tàn phẩm.

Cô bị Trâu Dung Dung kéo đi, vẻ mặt không ủng hộ: “Em cảm thấy đơn giản sao? Chị đều thử qua rồi, quá phức tạp.”

“Đó là chị quá ngốc, chị trời sinh đã tương khắc với phòng bếp.” Trâu Dung Dung nói.

Sau khi Trâu Từ Cầm cùng Lương Quốc Hưng ly hôn, mặc dù ngày trôi qua có chút khổ, nhưng liên tục cố gắng nuông chiều hai con gái.

Lương Kiều cùng Trâu Dung Dung đều rất hiểu chuyện, biết yêu thương chia sẻ với mẹ, nhưng từ nhỏ khí chất đàn ông của Lương Kiều đã hiển thị rõ, nhiều việc lớn cũng có thể làm, chỉ là vô duyên với nấu cơm. Mặc dù Trâu Dung Dung cũng rất ít xuống phòng bếp, nhưng tài nấu nướng mạnh hơn Lương Kiều nhiều.

Trên đường về nhà thuận tiện mua thức ăn, Trâu Dung Dung vừa đến nhà liền vào phòng bếp chuẩn bị.

Lương Kiều trở về phòng thay quần áo, quần áo mới cởi được một nửa, nhận được điện thoại của Quan Hành.

Anh rời đi ba ngày, đây vẫn là cuộc điện thoại đầu tiên.

Nghĩ đến chấp niệm trước khi anh đi, ngực Lương Kiều bang bang nhảy dựng lên. Nhìn chằm chằm tên trên màn hình hồi lâu, liếm liếm môi, nhận điện: “Này.”

Bên kia không trả lời, cách điện thoại chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ.

Lương Kiều cũng không nói lời gì nữa, dạng trầm mặc này mất một phút, giọng nói trầm thấp quen thuộc mới chậm rãi vang lên: “Anh ở dưới lầu nhà em.” Giọng nói Quan Hành truyền đến qua điện thoại, tỏ ra có chút nhẹ nhàng, “Anh có thể đi lên sao?”

“Hôm nay không quá tiện...” Lương Kiều ngồi ở bên giường, “Em gái của em ở đây.”

Quan Hành lại trầm lặng. Một lát sau lại không cam lòng hỏi: “Em gái em bao nhiêu tuổi?”

“Mười chín, làm sao?” Lương Kiều không rõ chuyện gì.

“Trưởng thành rồi.” Giọng nói Quan Hành lại nhẹ nhàng, “Vậy thì cũng có thể ở nhà một mình rồi.”

Giờ Lương Kiều mới hiểu được tại sao anh phải hỏi cái vấn đề này, không có lên tiếng.

Quan Hành thấy cô không nói lời nào, ngưng một chút vô cùng cẩn thận hỏi: “Tới nhà anh, có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.