Edit: Thố Lạt
Sau khi xong việc, Quan Hành dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi, Lương Kiều xuống khỏi người anh, đi vào phòng tắm để tắm rửa. Quan Hành vội nhảy lên muốn theo vào, bị cô ấn đầu đẩy ra: “Ngày mai còn phải đi làm, đừng phá.”
Quan Hành vẫn đang ra sức vùng vẫy: “Anh chỉ tắm, không làm gì khác.”
“Đợi bên ngoài đi, ngoan,“ Lương Kiều sờ má anh, đóng cửa lại.
Quan Hành không còn cách gì khác, đành chờ cô tắm xong.
Anh thường mang theo áo ngủ cuả mình sang đây, tắm xong thay, bên hông đeo dây lỏng lẻo, ra khỏi phòng tắm.
Lương Kiều tựa vào đầu giường cầm sách đọc, là sách mới được đưa ra thị trường thời gian trước của Ngư Tiểu Trù, những bình luận của độc giả trong sách cô đều đánh dấu lại, đang lần lượt cân nhắc.
“Hôm nay anh có thể ngủ trên không?” Quan Hành ngồi bên giường nhàn nhã hỏi, áo ngủ màu xám bạc tùy tiện mà không gò bó, cổ áo lộ ra một mảng ngực lớn rắn chắc.
Lương Kiều vươn tay nhéo anh một cái.
Quan Hành xốc chăn của cô lên rồi ngồi vào, trên người cô mặc một quần áo hồng nhạt viền đen, phía dưới cũng chỉ có tam giác nhỏ, chân dài trần trụi giấu trong chăn.
Quan Hành ôm lấy cô từ phía sau, hai chân ở bên trong kẹp chặt lấy hai chân cô, cúi đầu xem sách trong tay cô: “Em đang xem gì vậy?”
“Tiểu thuyết ngôn tình,“ Lương Kiều vươn tay sờ áo ngủ của anh, cảm giác trên tay rất dễ chịu.
Cô sờ tới sờ lui, Quan Hành cũng không chịu yếu thế sờ soạng trên người cô.
Một lát sau cô bỗng quay đầu nói: “Cởi.”
Quan Hành nhíu mày, híp mắt nhìn cô, ngón tay khẽ vẽ lên cằm cô, cố ý hạ giọng hỏi bên tai cô: “Lại muốn rồi à?” Lương Kiều nháy mắt mấy cái, không nói lời nào, anh làm bộ làm tịch thở dài, làm như bất đắc dĩ nói: “Thật hết cách với em.”
Nói xong nhanh chóng cởi áo ngủ.
Vừa muốn tiện tay quăng qua, lại bị Lương Kiều lấy lại. Cô úp sách lên đầu giường, sau đó đứng thẳng đối diện anh, cởi từng nút áo.
Bên trong không có gì. Kéo áo ra là một phong cảnh đẹp.
Ánh mắt Quan Hành nóng lên, lại muốn ra tay.
Lương Kiều lại xoay người cầm áo ngủ tơ tằm của anh khoác lên, thắt dây lưng lại, tay áo chỉ để lộ một ngón tay trắng mịn.
“Tốt!” Sau khi cô mặc vào lại trở lại trong lòng Quan Hành, nhét quyển sách kia vào tay anh, bản thân lui xuống, đầu gối lên ngực anh, thoải mái nhắm mắt lại. “Anh đọc cho em nghe.”
“...”
Vẻ mặt người đàn ông bị lừa không thể yêu nổi, tiện tay lật hai trang, cau một bên mày: “Anh không đọc thứ này.”
Lương Kiều liền ngẩng đầu lên, nâng mặt anh, thơm vài cái lên môi anh, nhắm mắt lại thúc giục anh: “Mau đọc đi.”
Quan Hành hết cách, lật lại trang cô vừa đọc, phần gạch chân chỉ có mấy đoạn ngắn ngủi, anh xem lướt qua một lần, sau đó --
“Cái quỷ gì đây! Đây là sách cao H sao?... Nàng đứng dưới ánh nến, tháo mũ phượng xuống, cẩn thận đặt lên bàn gỗ... Cởi ra một lớp quần áo đỏ tươi, cuối cùng chỉ còn một cái yếm thêu hình uyên ương nghịch nước đỏ thẫm, treo trên thân thể ngọc như liễu yếu trong gió. Nàng chậm rãi cầm lấy bàn tay người đàn ông đang buông xuống bên người, đặt lên đai lưng thắt lỏng lẻo phía sau...”
Lương Kiều nằm trên người anh cười đến run rẩy.
“Cái này có gì hay để đọc, anh làm cho em xem.” Quan Hành hừ một tiếng, xoay người đè lên cô.
...
Cuộc thi cuối kì, của Trâu Dung Dung vừa kết lúc, cô liền thu dọn hành lí chạy tới nhà Lương Kiều ngay trong ngày, nhưng trong nhà lại không có ai.
Xem giờ, còn chưa đến mười phút nữa là sáu giờ, giờ này vẫn chưa tan làm sao?
Sau khi cô sắp xếp hành lí xong liền gọi điện cho Lương Kiều, không ai nghe máy. Hơn nữa nửa ngày sau Lương Kiều mới gọi lại, giọng nói có chút khàn, nhưng vẫn không kìm được thở dốc: “Dung Dung, có chuyện gì vậy?”
Sau đó lại nghe thấy loáng thoáng tiếng cô nhỏ giọng khiển trách ở bên kia: “Đừng phá, điện thoại của Dung Dung...”
Thế này còn chưa rõ sao...
Trâu Dung Dung cứng đờ, nói cả lời không nên nói: “Các các các chị, ban ngày ban mặt đã... bận rộn rồi sao?”
Trời ơi! Hai con người phóng đãng này!
Trong khu nhà phía nam, Lương Kiều đẩy cái tên Quan Hành vẫn chưa từ bỏ ý định làm việc trên người cô ra, tùy tiện kéo quần áo khoác lên, bước xuống từ trên giường, rót nước. “Các em thi xong rồi?”
“Dạ, em định ngày kia sẽ về, muốn qua nhà chị chơi hai ngày.” Trâu Dung Dung cười hì hì nói, “Có điều xem ra em nên nhanh chóng đổi vé, không lại làm lỡ chuyện yêu đương của chị, vậy thì tội lỗi lắm. Em muốn sớm được ôm cháu ngoại, chị cố lên nha!”
“Muốn ôm thì tự sinh đi.” Lương Kiều ừng ực uống hết một chén nước, lại rót thêm một chén cầm trong tay quay về phòng ngủ. “Bây giờ em đang ở đâu? Thu dọn hành lí xong chưa?”
“Dạ, đã thu dọn xong, em đang ở nhà chị.” Trâu Dung Dung rất hiểu lòng người nói, “Lát nữa em sẽ tự nấu ăn, chị còn bận việc, không cần để ý đến em.”
Lương Kiều đưa nước cho Quan Hành đang ngồi trên giường, sau đó nhặt lên từng chiếc quần áo rơi dưới đất. “Chị về ngay, em ở nhà chơi một lát, buổi tối chị đưa em đi ăn ngon.”
“Chị thật sự không cần để ý đến em, bồi dưỡng tình cảm với anh rể cho thật tốt mới là chuyện chính.”
“Cứ vậy đi, chờ ở nhà.” Lương Kiều không giải thích, cúp điện thoại.
Quan hành ngồi xuống uống nửa chén nước, tiểu huynh đệ còn chưa được thỏa mãn cũng đã mềm xuống.
Lương Kiều bắt đầu lưu loát mặc quần áo, anh quay đầu nhìn, cô vừa nâng tam giác nhỏ lên, đang cài áo ngực. Quan Hành không vui nhíu mày: “Em phải đi?”
Lương Kiều nói: “Dung Dung đến.”
“Nó cũng không phải trẻ con.” Giọng điệu của Quan Hành nghe có chút bất mãn, một người lớn như vậy, không có chị gái chăm sóc cũng không chết được.
Lương Kiều không nói gì. Lần trước để Trâu Dung Dung ở nhà một mình, nhưng không thể lúc nào cũng lạnh nhạt với cô.
Cô mặc quần áo xong quay lại bồn rửa tay rửa mặt, khi ra khỏi Quan Hành vẫn ngồi bên kia, nhìn cô, mặt không đổi sắc nói: “Tối nay bọn em ăn cơm ở đâu?”
“Lát nữa nói sau, sao vậy?”
Quan Hành chăm chú nhìn cô vài giây, hỏi dò: “Anh mời hai người đi ăn tiệc lớn?”
Lương Kiều ngừng một chút, im lặng một giây mói nói: “Vẫn chưa tới lúc. Lần sau đi.”
Quan Hành nhìn cô thật sau, không nói gì nữa, nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Lương Kiều đứng tại chỗ, nhìn anh một hồi, rồi lấy túi rời khỏi.
Đây là ký kết ngầm giữa bọn họ -- thân thể đã thân mật như tình bạn đằm thắm nhất, nhưng mỗi người đều hiểu trong lòng mà không nói ra, không xác nhận quan hệ của hai người.
Khi không nhắc tới, còn có thể lừa mình dối người nói: chỉ là đúng lúc không nhắc tới thôi.
Mà đến giờ phút này mới thật sự phát hiện, dường như đây là vấn đề không thể đụng vào.
Cô vẫn chưa đủ kiên định, anh cũng chưa đủ có lòng.
Đúng lúc vào chủ nhật, Lương Kiều đưa Trâu Dung Dung đi chơi hai ngày, vừa nhân tiện mua mấy thứ linh tinh cho mẹ già và bà nội để cô mang về.
Tuy các cô và gia đình Lương Quốc Hưng rất căng thẳng, nhưng bà nội vẫn đối xử rất tốt với các cô, bởi vì năm đó bà rất bất mãn với Lý Tâm, cũng không thể nào thích con trai bảo bối hay gây chuyện kia của Lý Tâm.
Tuy thời gian Trâu Dung Dung ở cùng bà nội không nhiều lắm, nhưng không hiểu sao mỗi lần bà cụ thấy cô đều hết cho ăn ngon lại nhét tiền tiêu vặt, nhiệt tình thân thiết không khác khi còn nhỏ. Tình hình kinh tế của bản thân bà nội không hề dư dả, nhưng trước giờ chưa từng keo kiệt với chị em cô.
Sáng thứ hai Lương Kiều xin nghỉ hai tiếng đưa Trâu Dung Dung đến nhà ga. Tuy từ nhà ra đường Trâu Dung Dung đã nói mình tự đi không thành vấn đề, dù sao cũng chỉ mất ba bốn giờ đi xe là đến nhà, Lương Kiều vẫn kiên trì đưa cô lên xe.
Xong rồi thao thao bất tuyệt quở trách cô: “Trái lại chị muốn buông tay mặc kệ em, chị cũng có thể rảnh rỗi hơn một chút, nhưng em lại không làm được chuyện nào khiến người ta yên tâm, cả ngày cứ lanh chanh láu táu, chị rất sợ không tiễn một lần, em đã bị người ta chở đến xó xỉnh nào đó không tìm được đường về.”
Trâu Dung Dung mím môi không hé răng, một lát sau bỗng ôm cổ cô: “Em rất không nỡ bỏ chị...”
“Được rồi.” Lương Kiều buồn cười xoa đầu cô, “Hôm nay chị vẫn chưa được nghỉ đông, để tết âm lịch về với mọi người, cuối tuần chị cũng sẽ về.”
Trâu Dung Dung làm nũng một hồi mới buông cô ra, trước khi đi còn hỏi cô: “Em có thể nói chuyện anh rể cho bà và mẹ không? Ngày nào họ cũng mong chị đưa bạn trai về nhà. Lần trước bà còn lén hỏi em có phải chị thích con gái không dám để người nhà biết không, còn nói bà rất văn minh, không cần biết là nam hay nữ miễn sao là người là được.”
Lương Kiều vừa không biết làm sao vừa buồn cười, bà nội thật nhanh chóng chạy theo trào lưu, ngay cả những thứ này cũng biết. Cô cong ngón tay gõ đầu Trâu Dung Dung: “Chuyện của chị em lo gì chứ! Bản thân chị biết chừng mực, em không cần quan tâm.”
Trâu Dung Dung không phục dẩu môi nói: “Chị nên nắm chặt chút, anh rể đẹp trai như vậy, cháu ngoại sinh ra nhất định sẽ rất ưa nhìn...”
Lương Kiều: “Em mau cút đi.”
Trâu Dung Dung cười hì hì lăn lên xe.
Khi trở về công ty vừa vặn gặp được Trương Vĩ dưới lầu, anh ta cười híp mắt chào hỏi cô: “Cô Lương, sao giờ này mới đến?”
“Mới đưa em gái tôi ra nhà ga.” Lương Kiều cười cười với anh ta, “Anh đi đâu vậy?”
Trương Vĩ nói: “Tôi đến tổng công ty lấy tài liệu, lão Đại đang vội.”
Lần trước rời đi từ nhà anh, ngay cả điện thoại hai người cũng không gọi.
Lương Kiều cười, hỏi một câu rất tùy ý: “Hôm nay anh ấy tới à?”
“Ừ.” Trương Vĩ gật đầu, lại nói, “Có điều lát nữa lại phải đi. Không phải họ muốn sang Úc ra biển làm party sinh nhật cho Cao tổng sao, chiều nay lên đường, bay đến Hồng Kông trước, hội hợp với người bên đó rồi sau đó bay đến bờ biển Hoàng Kim.” Anh ta cho là Lương Kiều biết chuyện này, không hề giấu giếm hành trình.
Lương Kiều chỉ cười cười nói: “Bọn họ thật biết hưởng thụ.”