Quan Hành một mình đợi ở cầu thang tầng 18, khi về văn phòng, Trương Vĩ đã gấp đến nỗi bốc hỏa, một tay nâng điện thoại xông đến bên cạnh anh: “Lão Đại, anh đi đâu vậy hả? Vừa rồi bà chủ gọi điện tìm anh đấy.”
“Có việc gấp?” Quan Hành nhíu mày nhận điện thoại, lúc sáng rời đi anh đã để điện thoại lại văn phòng.
“Không có gì đâu.” Anh quay lại Trương Vĩ liền bình tĩnh hơn, gãi gãi đầu nói, “Bà chủ nói anh trở về thì gọi lại cho bà.”
Quan Hành liếc nhìn anh ta: “Vậy cậu gấp làm gì?”
Trương Vĩ lầu bầu lẩm bẩm quay về bàn làm việc của mình, còn không phải anh ta thấy quan hệ giữa Lão Đại và bà chủ có chút căng thẳng, sợ lão Đại không nghe bà chủ sẽ không vui sao.
Quan Hành về văn phòng, gọi điện lại cho mẹ già. “Mẹ, mẹ tìm con có gì không?”
“Không có việc gì thì không được tìm con à?” Giọng điệu Tưởng Du không tốt lắm, “Chạy đi nhiều ngày như vậy ngay cả điện thoại báo bình an cũng không gọi, trở về cũng không nói một tiếng... Con tính xem con chuyển ra ngoài lâu như vậy rồi, đã về nhà được mấy lần? Gọi được mấy cuộc điện thoại?”
“Ai, được rồi, con sai rồi, đừng lải nhải nữa.” Quan Hành bất đắc dĩ nói, “Tối nay con sẽ về.”
Tưởng Du bỗng chuyển đề tài: “Mẹ nghe San San nói con có bạn gái, còn rất nồng nhiệt, đưa theo đi chơi cùng bọn họ đi. Tối đưa về đây, để mẹ và ba con nhìn thử.”
Quan Hành bực bội nhíu mi: “Chuyện này để nói sau đi, bây giờ không tiện.”
Anh từ chối như vậy, Tưởng Du lập tức không quá vui vẻ nữa, dừng vài giây, lạnh nhạt nói: “Vậy trở về tự giải thích với ba con vụ náo loạn ở party đi.”
Quan Hành: “...”
Buổi tối trở về ăn cơm với bọn họ, người một nhà hiếm khi có thời gian tụ họp bên nhau, dì còn phấn khích hơn bọn họ, làm một bàn đồ ăn lớn, cố ý để mấy món Quan Hành thích ăn gần anh.
Ba cũng không hỏi đến chuyện ở party, chỉ tán gẫu vài câu về công việc của anh, Quan Hành thành thành thật thật trả lời.
Cuối cùng nhắc đến những tin tức trên bào, ba chỉ không mặn không nhạt đánh giá một câu: “Tính khí còn lớn hơn bản lĩnh, còn tiếp tục như vậy nữa, sau này con sẽ luôn phải chịu thiệt.”
Quan Hành gật đầu nói: “Biết rồi.”
Ba già cũng không nói thêm gì nữa.
Cơm nước xong xuôi, Quan Triệt gọi anh ra vườn hoa nhỏ uống trà, hai anh em trò chuyện về đề tài cộng đồng không kém lão cổ hủ trên bàn cơm, biểu hiện trực tiếp là chưa nói được vài câu Quan Triệt đã chuyển đề tài đến vấn đề yêu đương.
“Nghe nói em yêu rồi?” Quan Triệt nhấp một ngụm trà, nhướng mày nhìn anh.
Quan Hành tỏ vẻ không có gì để nói: “Anh lại nghe ai nói vậy?”
Quan Triệt nói: “Mẹ nói.”
“Bình thường các anh đều nhiều chuyện như vậy à?” Quan hành ngửa đầu ngồi phịch trên ghế, hai chân duỗi ra như không xương.
Quan Triệt mỉm cười: “Đúng rồi, trong nhà ít khi có chuyện đều nhiều chuyện một chút mà.”
Quan Hành thở dài: “Vậy cuộc sống của các anh cũng quá không thú vị rồi. Nếu anh rảnh, lần sau theo bọn em đi chơi một chuyến.”
“Thôi đi.” Quan Triệt cười châm biếm, “Diễm phúc của các em anh không hưởng thụ nổii.”
“Anh nói cứ như là, so với anh luôn giữ mình trong sạch, em rất hoang dâm vô độ vậy.” Quan Hành vừa nghiêng đầu vừa khinh thường nhìn anh trai, sau đó khóe miệng cong lên, hư hỏng cười, “Cô gái nhỏ khóc trong văn phòng anh lần trước tên gì nhỉ? Kiều gì đó? Người cũng là em đưa đến bệnh viện, tiền thuốc men anh còn chưa đưa em... Mẹ già có biết không? Nếu không biết em sẽ tố cáo với bà.”
Ý cười trên mặt Quan Triệt lập tức được thu lại, lạnh lùng liếc anh: “Câm cái miệng của em lại, chuyện bày dám để mẹ biết một chữ, đừng nghĩ đến chuyện đòi tiền quay phim từ anh nữa.”
Quan Hành hừ một tiếng: “Chỉ cho phép anh phóng hỏa, không cho phép em đốt đèn sao.”
“Được, anh không nói em nữa, em yêu đương thế nào chơi bời thế nào.” Quan Triệt hờ hững nói.
Quan Hành cũng không nói nữa.
Anh không chơi đùa, anh chơi đùa cái gì rồi hả?
-
Một ngày trước khi Lương Kiều trở về, mẹ già đã trộn nhân sủi cảo trước, là nấm thịt heo Lương Kiều thích ăn nhất. Vì thế, vì thế mấy ngày tiếp theo ngày nào cũng là các loại sủi cảo, sủi cảo luộc, sủi cảo chiên, sủi cảo xào, mì sủi cảo...Về sau mẹ già cũng thấy ngán, mua về ít vỏ vằn thắn, làm một chút hoành thánh nấm hương thịt heo.
Mỗi lần về nhà đều trải qua hành trình nấm hương thịt heo từ vui vẻ đến tuyệt vọng như vậy, Lương Kiều cũng bất hạnh tập thành thói quen rồi.
Ngày thứ tư chuyển phát tới, anh trai nhỏ chỉ đưa đến dưới lầu, Lương Kiều gọi Trâu Dung Dung xuống, hai người cùng đem đồ đạc chuyển vào trong nhà.
Ngoài một số đồ Tết, còn có chút đặc sản Lương Kiều mang về: chè và vài loại bánh ngọt, đều để đem tặng.
Cô cũng mua quần áo mới cho mẹ già và bà nội, trong ngoài đều trọn vẹn.
Cho mẹ già là áo lông và quần bó cô chưa từng thử qua, còn có áo len, đồ lót giữ ấm, giày, còn có vài món lặt vặt khác.
Cho bà là bộ quần áo bông xanh đậm in hình hoa hồng, vừa ấm vừa đẹp, áo lông khăn choàng không khác mẹ già, nhưng giày thì Lương Kiều đặc biệt mua một đôi giày tuyết ống ngắn, màu nâu đậm, mặt sau có thêm nơ con bướm trắng, rất đáng yêu.
Mẹ già xem xong vẫn ngại áo bông cô mua quá hoa hoét, giày cũng dành cho cô gái nhỏ, ra ngoài kiểu gì cũng bị người ta chê cười, Lương Kiều chỉ phất tay nói: “Mẹ chưa nghe người già càng sống lâu càng giống trẻ con sao, bà nội con bây giờ là một cô gái trẻ, sành điệu hơn mẹ, năm trước con mua khăn quàng cánh hoa, bà nội cũng rất vui mà.”
“Con còn nói được,“ Mẹ già than thở, “Bà nội con thích, mặc ra ngoài bị không ít người chê cười.”
Lương Kiều không nói gì “Ai” một tiếng, “Mọi người thật không thú vị, người ta đeo khăn quàng cổ đó cũng cười, có chuyện gì khác đâu.”
Bình thường bà nội đều ở một mình trên thị trấn, ngày lễ tết Lương Quốc Hưng đón bà qua ở vài ngày, nên phần lớn đồ tết bà đều không cần.
Khi Lương Kiều và mẹ già ra ngoài đặt mua đồ tết cũng mua cho bà nội một ít thức ăn, sau đó đi xe buýt về nhà cũ chào hỏi bà nội.
Sợ bà nội ra đón cô quá sớm, gần đến Lương Kiều mới gọi điện thoại, cuối cùng vẫn thấy bà mặc áo bông vội vàng chạy từ rất xa.
Bên đường có một mảnh đất trống, chuyên dùng để đậu xe, bà nội chờ ở bên ki, cười tít mắt nhìn xe buýt đi đến.
Lương Kiều mang theo mấy túi đồ lớn xuống xe, đặt xuống đất, giang hai tay ôm bà nội: “Ai nha, đứa trẻ bảo bối của con, nhớ bà muốn chết!”
Bà nội ôm cô vui vẻ đong đưa hai lần, cười híp mắt: “Ai nha, con gái lớn của bà, bà nội cũng nhớ con!”
Không ít hàng xóm bên cạnh đang nhìn, cười hề hề gọi cô: “Đại Kiều về thăm bà nội con à?”
“Dạ. Chào thím Xuân!” Lương Kiều cười tít mắt vẫy tay, “Ôi chao, sao thím Thẩm lại trở nên đẹp như vậy chứ? Có phải giấu chú cháu ăn vụng tiên đan trường sinh bất lão rồi không?”
“Ôi chao, đứa nhỏ này...” Thím Xuân cười to, “Cháu ăn cơm chưa, thím mới nấu sủi cảo xong, qua ăn chút đi.”
“Cháu ăn rồi ạ.” Lương Kiều xách đồ đạc đi về nhà cùng bà nội, “Thím Xuân, lát nữa con qua gặp thím sau.”
Lương Kiều hưng phấn lấy quần áo mới cho bà nội thử, bà nội vui vẻ thay áo bông quần bông. Lương Kiều lại bày đôi giày tuyết da kia ra, bà nội vừa thấy liền vui vẻ: “Sao con lại mua loại này, đây là để bé gái đi...”
“Bà chính là bé gái của con.” Lương Kiều giúp bà cởi đôi giày vải cũ kĩ trên chân ra, chạm vào chân bà lạnh lạnh, nhíu mày, “Sao lại lạnh vậy?”
Mang giày tuyết vào, sau đó từ từ đặt chân bà lên mặt đất, “Thế nào, có vừa không?”
Bà nội động chân vài cái, nhìn hai bên một chút, mừng rỡ cười toe toét: “Vừa vừa.”
Biết rõ là dù không hợp bà cũng sẽ miễn cưỡng nói thích, Lương Kiều luồn ngón tay vào sau xem thử, không tồi.
“Hơi lỏng, đeo tất vào là không sao.” Lương Kiều lại lục lọi trong túi, bày ra một đôi tất len, “Tất này rất ấm, đeo vào chân sẽ không lạnh, con mua cho bà ba đôi, bà thay phiên nhau đi -- lát nữa, để con rửa chân cho bà.”
Lương Kiều vào buồng đổ nước ấm, nghe thấy giọng Lương Tuấn Phong ầm ầm ĩ ĩ bên ngoài: “Woa, quần áo mới của mẹ đâu ra vậy? Ai đến thế, mang nhiều đồ như vậy? Có ăn chưa?”
Cậu ta được nghỉ đông, bị Lương Quốc Hưng đuổi về nhà cũ.
Di động của Lương Kiều đặt trên mặt bàn, bà nội tò mò cầm lên xem, không biết mở như thế nào, cũng không dám tùy tiện ấn vào đâu.
Lương Tuấn Không liền cướp lấy: “Con sẽ mở! Con mở cho bà!”
Sau đó cầm di động bỏ chạy xa, đứng trong sân thử cách mở khóa, thế nào cũng không đúng.
Lương Kiều bưng nước ấm từ trong nhà bước ra, để bên chân bà nội, sau đó ngoắc Lương Tuấn Phong: “Trả điện thoại cho chị.”
“Ài, chị để em chơi một chút thôi!” Lương Tuấn Phong vẫn đang miệt mài mở khóa.
Dám để cậu ta chơi một lát, không biết đứa trẻ mạnh bão này sẽ biến điện thoại của cô thành cái dạng gì. Lương Kiều lấy ra một bao lì xì từ trong túi áo, cười tít mắt lắc lắc với cậu ta: “Trả điện thoại cho chị, cái này sẽ về với em.”
Mắt Lương Tuấn phong sáng lên, chạy tới vươn tay muốn lấy.
Lương Kiều nhanh tay nhanh mắt rụt về sau, không để cậu ta lấy được. Cô vươn tay: “Đưa điện thoại cho chị trước đã.”
Lương Tuấn Phong nhìn tiền lì xì nhìn cô, đưa di động tới. Lương Kiều đón được, đưa lì xì cho cậu ta, “Cầm đi chơi đi.”
“Cảm ơn chị cả!” Lương Tuấn Phong vui vẻ cầm lì xì chạy xa, dường như sợ cô đổi ý.
Bà nội không vừa ý: “Con cho nó làm gì? Đồ ranh con không có lương tâm, không vâng lời, còn không bằng hoa tự trồng.”
Lường Kiều nở nụ cười, nháy mắt mấy cái với bà.
Lương Tuấn Phong đứng giữa sân mở lì xì, lại lấy ra một tờ giấy, trên mặt là một dòng chữ khải xinh đẹp:
-- Học tập cho tốt, ngày ngày hướng về phía trước.
“Mẹ kiếp!” Cậu ta ném xuống đất, trợn mắt nhìn Lương Kiều, hùng hùng hổ hổ đi, “Bắt nạt trẻ em!”
Bà nội tức giận nhặt lên một cây ngô ném đi.
“Đừng để ý đến nó.” Lương Kiều di chuyển băng ghế ngồi bên cạnh bà nội, mở điện thoại mở kịch cho bà nghe, sau đó vuốt tay áo, cởi tất của bà ra, từ từ thả hai chân vào trong nước, “Nhiệt độ có được không? Có nóng không?”
Bà nội cười tít mắt: “Vừa rồi.”
Tay Lương Kiều từ từ xoa bóp trên chân bà, mỗi nơi đều bóp nhẹ vài cái.
“Tắt cái này đi.” Bà nội chỉ vào điện thoại, “Bà không nghe cái này, bà muốn nghe con nói chuyện.” Lương Kiều tùy tiện lau tay trên bắp đùi, đóng nhạc, sau đó chuyển thành chế độ máy bay. Mở album ảnh ra, tấm đầu tiên là ảnh cô tự chụp, cô cười hì hì đưa cho bà nội xem: “Cho bà xem ảnh của con nè, đây là hai hôm trước lúc mẹ dẫn con đi bán mã thầy, bà thấy con gái lớn có đẹp không?”
“Đẹp!” Bà nội vui tươi hớn hở nói.
Lương Kiều nhét di động vào tay bà, sau đó cầm cánh tay kia: “Nào, bà xem xong rồi thì xuống tấm tiếp theo đi, muốn quay lại thì nhấn hoa bên trái...”
Bà nội cần thậm ôm di động của cô ngắm, mỗi tấm đều phải xem cả buổi, luôn híp mắt cười.
Mấy tấm trước đều chụp gần đây: mấy tấm quái lạ cô và Trâu Dung Dung tự chụp ở nhà, nắng chiều trên xe buýt, còn có ảnh chụp phong cảnh một cùng rừng núi khi xe lửa đi ngang qua.
Lương Kiều khom lưng tiếp tục rửa chân cho bà nội, một lúc lâu sau bỗng nghe thấy bà cười rộ lên.
“Cười gì vậy?” Lương Kiều buồn cười ngẩng đầu, nhìn lên màn hình, sửng sốt.
Trên ảnh rõ ràng cô đang ngủ, đầu vai lộ ra ngoài chăn, tóc đen dài phủ kín gối, gương mắt Quan Hành tuấn tú nằm cạnh cô, giơ tay với ống kính.
Anh chụp ảnh nhân lúc cô ngủ...
“Bộ dáng chàng trai này thật không tồi...” Bà nội híp mắt cười, dường như rất vừa lòng.
Lương Kiều há miệng thở gấp, không biết nói sao.
Bà nội tỉ mỉ quan sát một hồi, ngón tay cẩn thận quẹt qua, tấm tiếp theo Quan Hành ở trân nửa người trên, trên lưng cuốn khăn tắm doraemon của cô, tự chụp trước gương phòng tắm.
Bà nội thấy vậy cũng không xấu hổ, lại còn cười thật vui vẻ: Thân thể cũng rắn chắc...”
Xuống chút nữa là mấy tấm Lương Kiều chụp loạn, bà nội tìm vài cái, không thấy thêm ảnh của chàng trai, lại lùi về, tìm tới tìm lui hai tấm kia.
Lương Kiều bất đắc dĩ thở dài.
Bà nội hỏi cô: “Đây là cháu rể bà sao?” Hỏi xong cũng không chờ Lương Kiều trả lời, lẩm bẩm, “Bộ dáng cháu rể cũng được, xứng với cháu gái bà...”
Lương Kiều: “...”
Rửa chân xong lấy khăn lay khô cho bà, Lương Kiều lại về phòng lấy bấm móng tay.
Bà nội còn đang hài lòng vui sướng ngắm ảnh Quan Hành, hai tấm hình kia, nhìn lâu như vậy lại không thấy phiền. Lương Kiều cũng không biết làm sao, gác chân bà lên chân mình, nắm ngón cái cắt móng chân cho bà.
“Đẹp trai không?” Cô hỏi.
Bà nội cười tít mắt gật đầu: “Đẹp trai.”
“Lần sau đưa về cho bà gặp?”
“Lần sau là khi nào?” Bà nội bị nói trúng tim đen, hỏi.
Lương Kiều im lặng một hồi lâu, thở dài: “Con cũng không biết nữa.”
Dường như bà nội có thể nhìn xuyên thấu, nhẹ nhàng sờ đầu cô: “Không sao đâu, bà không vội, từ từ chọn. Bộ dáng cháu gái bà tốt như vậy, lại giỏi giang như vậy, không thiếu con trai theo đuổi.”
Lương Kiều vui vẻ: “Nếu con thật sự đưa về một cô gái, bà có cịu ngổi không?”
Bà nội rất thất vọng 'ài' một tiếng: “Nếu con thật sự thích, bà nội cũng hết cách. Từ nhỏ con đã tự lập, đỡ lo thì đỡ lo, khi muốn quản cũng không quản được nữa.”
Lương Kiều cười một lát, đột nhiên hỏi bà: “Bà nội, bà có nhớ ông nội không?”
Ông nội đã qua đời rất nhiều năm, trước đây quan hệ của Lương Kiều và ông nội bà nội đều tốt, còn cùng ông nội học viết bút lông vài năm, về sau ông nội mất, không ai dạy, cô toàn phải tự học.
Nhắc tới ông nội, dường như bà nội cũng không có cảm xúc bi thương, vẫn khẽ cười, rất bình tĩnh nói: “Không nhớ.” Dừng một lát, lại từ từ nói, “Không phải nhớ, rồi cũng gặp lại thôi.”
Lương Kiều lập tức cay mũi.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này nhiều như vậy, tiểu yêu tinh các bạn vừa ý không? →v←