Editor: Linh Đang
Quan Hành mặc quần áo vào, dùng hai chiếc chăn bao kín Lương Kiều không lộ ra kẽ hở, lại đổi một chiếc khăn lông ướt mới để lên trán cô, sau đó cách mỗi mười phút lại gọi cô dậy để cô uống một cốc nước nóng.
Lúc bác sĩ Phùng đến thì đã là hai mươi phút sau, hội nghị lúc mười giờ không kịp, Quan Hành liền lui lại nửa giờ sau.
Năm nay bác sĩ Phùng đã ngoài bốn mươi, nhưng dáng người được bảo dưỡng vô cùng tốt, hơn nữa đeo một chiếc kính gọng vàng hết sức nhã nhặn, nhìn qua cả người có vài phần khí chất nho nhã.
Quan Hành vừa mới vội vàng mặc cho Lương Kiều một chiếc áo ngủ thật dày, chính mình mệt mỏi ra một thân mồ hôi. Bác sĩ Phùng vừa vào cửa liền mang theo vẻ mặt như cười mà như không, con mắt quét bốn phía một vòng, cuối cùng cũng được tiến vào phòng ngủ chiêm ngưỡng mỹ nhân đang ngủ trên giường, quay đầu lại nhìn về phía Quan Hành ánh mắt lại càng thêm ý tứ sâu xa.
Quan Hành không được tự nhiên ho một tiếng, nói rõ tình hình với anh ta.
Trước khi bác sĩ Phùng tới anh đã giúp Lương Kiều đo nhiệt độ cơ thể một lần nữa, 38 độ 7, chủ yếu vẫn là không hạ xuống.
Cảm mạo nóng rần lên là bệnh nhỏ bình thường, bác sĩ Phùng hỏi xong tình hình, lại làm kiểm tra đơn giản, nhanh chóng đưa thuốc cho anh, dặn dò anh cái nào uống trước khi ăn cơm cái nào uống sau khi ăn xong, cái nào một ngày hai lần cái nào một ngày ba lượt, sợ anh quên, cầm bút để lại dấu hiệu đơn giản trên hộp thuốc cho anh.
Quan Hành lắng nghe, cuối cùng hỏi anh ta: “Không cần truyền nước sao?”
“Cậu rất muốn truyền nước sao?” Bác sĩ Phùng nhìn anh một cái, “Chỉ là phong hàn cảm mạo bình thường, không cần thiết phải truyền nước, chẳng qua nếu như cậu kiên trì...”
Quan Hành vội hỏi: “Không có không có, nghe anh.”
Bác sĩ Phùng gật gật đầu, một bên thu dọn công cụ một bên dặn dò anh thức ăn phải thanh đạm, quan trọng nhất là không để bị lạnh nữa, trước khi đi còn vỗ vai anh, bồi thêm một câu: “Mấy người trẻ tuổi các cậu thích chơi, nhưng phải chú ý thân thể, đừng đùa đến mức phải bốc hỏa nhé.”
Tại sao ai cũng đổ hết trách nhiệm lên người anh thế vậy? Quan Hành không thể nào giải thích, bất đắc dĩ tiễn bác sĩ Phùng ra cửa, còn đặc biệt dặn dò một câu: “Chuyện ngày hôm nay đừng nói cho ba mẹ tôi biết đấy.”
Bước chân bác sĩ Phùng dừng lại, cười: “Cậu có biết vừa rồi tôi tới từ chỗ nào không?”
Trong lòng Quan Hành đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm xấu.
Chỉ thấy bác sĩ Phùng híp mắt, cách hai tròng kính bóng loáng, vui vẻ trên mặt sâu hơn: “Buổi sáng dạ dày của ba cậu không quá thoải mái, lúc cậu gọi điện thoại thì tôi vừa kiểm tra xong cho ông ấy- - mấy thứ thuốc trong tay cậu kia, có hai hộp là được lấy từ trong nhà cậu ra đấy.”
“...”
Trước khi ăn cơm chỉ cần uống một viên thuốc, Quan Hành lấy ra một viên, rót nước ấm đút Lương Kiều uống, sau đó đến phòng bếp đi dạo nửa ngày, vo sạch chút gạo nếp để nấu cháo.
Cuối cùng thành quả coi như không tệ, anh múc một bát vơi, một bên khuấy một bên thổi để cho đỡ nóng mới bưng vào.
Bây giờ Lương Kiều ngược lại không đạp chăn ra, chỉ là sợ nóng nên để cánh tay ra ngoài, mồ hôi trên đầu và trên sợi tóc chảy ròng ròng, lông mày khép lại, bộ dáng rất khó chịu.
Quan Hành đỡ cô dậy tựa ở trên người mình, bưng cháo lại quấy vài cái.
Lương Kiều tỉnh, nhưng dựa vào trong lòng anh, mí mắt đều lười phải mở.
“Quan Hành...” Cô đột nhiên lầu bầu hô một tiếng.
Anh dừng lại: “Ừ?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, đầu gối lên cổ anh, lại im lặng.
Quan Hành rũ mắt nhìn cô, cúi đầu hôn lên khóe mắt cô một cái, tiếp tục quấy cháo.
Đến lúc cháo hoàn toàn nguội, Quan Hành múc một thìa, tự mình thử trước một chút, nhiệt độ vừa phải, lúc này mới múc một thìa khác đưa đến bên miệng cô. Lương Kiều nhắm mắt lại không có phản ứng, Quan Hành nhỏ giọng kêu cô “Há mồm”, cô mới hé miệng ăn hết.
Ăn xong hai miếng liền không muốn ăn nữa, nhỏ giọng lầm bầm: “Quá khó ăn ...”
Quan Hành chậc một tiếng: “Nhưng đây là tự anh làm, có thể ăn một miếng chính là đời trước em đã tu luyện phúc phận, lại còn có lá gan nói khó ăn? Thành thật ăn hết cho anh, nếu bỏ qua em sẽ hối hận cả đời.”
Anh lại múc một muỗng đưa đến, Lương Kiều nhíu lông mày ăn hết, sau đó chép chép miệng nói: “Muốn ăn cay cơ...”
Đã là cháo trắng thì thôi, hương vị lại còn vô vị hơn một con chim sao. (Ý là vô cùng nhạt)
Hình như trong tủ lạnh có vài lọ tương thịt bò, xem ra giống như là mới làm không lâu. Quan Hành cầm một chai lại đây, cùng đút với cháo trắng bắt cô ăn, một miếng cháo một miếng thịt vụn, cuối cùng cũng bắt cô ăn hết một bát cháo.
Lại bắt cô uống hai ngụm nước, Quan Hành rút một tờ giấy ăn lau miệng cho cô.
Lương Kiều phối hợp cong miệng lên, lau xong ôm chăn co lại, lăn qua một bên tiếp tục ngủ.
Sau khi uống thuốc nửa giờ mới có thể ăn, Quan Hành mang khăn lông giặt sạch một lần, lau mồ hôi trên người cho cô, sau đó ăn qua loa một chút, trở lại gian phòng cách vách của mình mở máy tính ra chuẩn bị mở hội nghị trực tuyến.
Phía đối diện phòng họp đã chuẩn bị xong, chỉnh xong màn hình sẽ lập tức khai mạc, Quan Hành đột nhiên phát giác được sau lưng có cái bóng gì đó vọt qua. Anh vội vã chạy đến, thấy Lương Kiều mặc bộ đồ ngủ hồng phấn bằng nhung đang đỡ tường lảo đảo đi về phía toilet.
Quan Hành cũng tới vịn lấy cô, “Em muốn làm gì?”
Lương Kiều khép hờ mắt nhìn anh, nói: “Đi vệ sinh một chút.”
“...”
Quan Hành nâng cô vào ngồi ở trên bồn cầu, toàn thân cô vô lực, thân thể không đứng thẳng được, liên tục dùng cánh tay chống ở trên đùi. Một lát sau cô ngẩng đầu lên: “Anh nhìn thì em đi vệ sinh kiểu gì?”
“...” Lúc này Quan Hành mới phản ứng, ho một tiếng, chạy hai ba bước đi khép cửa.
Hội nghị trực tuyến bắt đầu đúng lúc mười rưỡi, Trương Vĩ ở bên kia chủ trì hội nghị, thỉnh thoảng ánh mắt quỷ dị nghiêng mắt nhìn màn hình một cái; tất cả mọi người đều cố gắng duy trì trấn định, làm bộ không nhìn thấy tấm áp-phích ngôi sao Hàn Quốc to đùng ở phía sau ông chủ.
Quan Hành tựa vào ghế, sắc mặt nghiêm túc, trừ trên người là quần áo ở nhà nhàn tản cùng không gian kì quái sau lưng, thì không có gì khác biệt với ông chủ lạnh lùng ngồi trong phòng làm việc.
Hội nghị tiến hành đâu vào đấy, mọi người dần dần tiến vào trạng thái, không có người tiếp tục để ý tấm áp-phích chói mắt kia nữa.
Tổng giám đốc sản xuất đang báo cáo tiến độ chuẩn bị của bộ phim mới, lơ đãng ngẩng đầu một cái, nhìn thấy trên màn có một cái bóng màu hồng lướt qua, ngay sau đó góc trên bên trái đột nhiên xuất hiện một làn da khác hẳn của đàn ông, ngón tay nhỏ bé móng tay dài đỏ tươi của một người phụ nữ vươn đến, từ trong màn hình vươn vào cổ áo người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh...
Chỉ thấy ông chủ vốn đang vẻ mặt uy nghiêm rõ ràng sững sờ, cúi đầu liếc nhìn, vẻ mặt rạn nứt trong chốc lát.
Một giây sau Quan Hành nhanh chóng đưa tay che lấy màn hình máy vi tính, cùng lúc đó tay kia của Lương Kiều cũng bấu lên, ôm lấy anh từ phía sau, mặt chôn ở trên bả vai anh.
Mặc dù hết sức hưởng thụ sự chủ động như vậy của cô, nhưng lúc này thực sự không thể được, Quan Hành quay đầu, bắt lấy cánh tay cô nhéo nhéo, nhẹ nói ở bên tai cô tương đối bất đắc dĩ: “Anh đang họp...”
Vừa rồi Lương Kiều chỉ dùng nửa con mắt để nhìn, nghe thấy âm thanh từ máy tính thì cho rằng anh đang xem phim điện ảnh, thật sự không để ý tới việc anh đang mở video. Nghe vậy cô nhanh chóng ngẩng đầu lên từ trên người anh, động tác quá mạnh, trong đầu giống như là có thứ gì đang xoay vòng mấy cái, vô cùng choáng váng.
Quan Hành đứng lên bồng cô đưa trở về phòng, nhét vào trong chăn.
Lương Kiều ngoan ngoãn mặc anh đắp chăn lên cho, nháy mắt một cái nhìn anh, lúc anh chuẩn bị đi đột nhiên lấy tay ra, giang hai cánh tay ra- - muốn ôm ôm.
Quan Hành nhìn thấy mà đầu quả tim run lên, bỗng chốc mềm lòng rồi rối tinh rối mù. Hội nghị công việc gì đó đều chẳng quan tâm nữa, quỳ ở trên giường cúi người ôm lấy cô, hôn đôi mắt một cái hôn cái mũi một cái rồi lại hôn miệng, quả thực yêu chết bộ dáng làm nũng như đứa nhỏ của cô.
Lương Kiều ôm anh mấy giây, buông ra, nhẹ vỗ một cái ở trên lưng anh, trong tiếng nói còn mang theo khàn khàn: “Anh đi làm việc trước đi.”
Không bỏ được không bỏ được, Quan Hành lại ôm cô hôn mấy cái, mới lưu luyến buông ra, cuối cùng hôn lên đôi mắt cô một cái, thấp giọng nói: “Anh sẽ lập tức trở về với em, ngoan ngoãn, đừng đá chăn ra.”
Lương Kiều nhẹ nhàng gật đầu: “Đi đi.”
Sau khi anh trở về quả thật mạnh mẽ vang dội tăng nhanh tốc độ hội nghị, không đếm xỉa đến ánh mắt ái muội không rõ của một đám cấp dưới phía bên kia, một lòng nhớ kỹ căn phòng cách vách còn có một người đang bệnh lại còn nhỏ mọn, không đến nửa giờ liền kết thúc hội nghị.
Lương Kiều đã tự mình uống thuốc xong, uống hết cả cốc nước nóng, nằm xuống lại ngủ.
Quan Hành đá dép bò lên giường, ôm người đang cuốn trong chăn như con sâu lớn vào trong ngực, sờ sờ đầu cô, xoa bóp khuôn mặt cô, lại xoa xoa cái trán cô.
Trong lòng vô cùng thỏa mãn than thở, cuộc đời này thật sự là ngã ở trong tay cô ...
Lúc tỉnh lại thì phát hiện ra không biết lúc nào mà mình bị Lương Kiều cuốn vào trong chăn, toàn thân Quan Hành nóng đến phát sợ, nhẹ nhàng vừa động, liền phát giác được trên người có một con bạch tuộc đang cuốn lấy mình, đắp hai cái chăn cùng lúc thật sự rất nặng, sắp đè chết anh rồi.
Tay phải anh bị Lương Kiều áp chế ở dưới thân thể, đã tê toàn bộ, anh thử rút ra, mới vừa làm động tác đầu tiên, đã nghe Lương Kiều hừ một tiếng, làm vài động tác thừa thãi, chậm rãi lật xuống từ trên người anh, duỗi lưng một cái.
Quan Hành nâng cánh tay lên hoạt động vài cái, hình như Lương Kiều cũng tỉnh, lắc mông mở rộng hết thân thể, quay đầu nhìn anh.
“Tỉnh rồi?” Quan Hành vươn tay sờ trán cô, “Còn khó chịu hơn sao?”
“Trên người mệt mỏi.”
Quan Hành liền sờ cánh tay cô ở trong chăn rồi nhéo một lát, sau đó ngồi dậy lấy nhiệt kế tới, thuần thục đẩy vạt áo của cô ra cắm vào bên trong nách, thấy một nửa tròn tròn lộ ra cũng chẳng có phản ứng gì. Con mắt Lương Kiều không nháy nhìn chằm chằm anh, Quan Hành giật mình, bóp một cái vào tay: “Tại sao lại nhìn anh như vậy?”
Lúc anh bóp Lương Kiều cũng đồng thời híp mắt, vẻ mặt hết sức hưởng thụ.
Ngực Quan Hành căng thẳng, nuốt nước miếng một cái, giọng nói hơi khản đặc.”Thoải mái không?” Anh hỏi.
Lương Kiều híp mắt cười dịu dàng nhìn anh: “Anh thích không?”
“Aiz!” Quan Hành nhanh chóng rút tay về, đắp chăn lại cho cô, tinh thần sa sút nằm sấp sang bên cạnh, “Em đừng quyến rũ anh, anh trẻ tuổi khí thịnh, không cầm giữ được.”
Lương Kiều âm thầm nở nụ cười, nhưng vẫn không chịu buông tha cho anh, bọc chăn lật qua, cố chấp nhìn chằm chằm đôi mắt anh, lại hỏi một lần nữa: “Anh có thích không?”
Hai đầu người dựa vào rất gần, Quan Hành nghiêng mặt nằm lỳ ở trên giường, đối diện với đôi mắt trong suốt của cô, một hồi lâu sau, cuối cùng bị cô bướng bỉnh đánh bại, cúi đầu trả lời: “Thích.”
Tiếng nói vừa dứt, liền thấy hai mắt xinh đẹp của Lương Kiều cong cong, lại tới gần phía trước một chút, gần như muốn đụng với chóp mũi anh.
Khoảng cách này sắp giống gà chọi mắt rồi, cô dứt khoát nhắm mắt lại, cái trán dán lên trán anh, sau đó chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát.
“Thích gì?” Cô lại hỏi.
Sao vấn đề này lại không đầu không đuôi như thế, mới vừa nói không không phải là ánh mắt liên tục không chớp của cô à?
Quan Hành không có trả lời, nâng tay vịn đầu cô, dịu dàng hôn đôi môi hồng nhạt của cô.
Lương Kiều vô ý thức đáp lại anh, sau đó nghĩ đến cái gì lại chợt nghiêng đầu tránh đi, “Em chưa có đánh răng...”
Quan Hành cười hai tiếng, nói: “Bây giờ mới biết ngượng ngùng? Lúc thần chí em không rõ đều cường hôn anh nhiều rồi, thiếu chút nữa cướp đi trinh tiết của anh, đều đã quên sao?”
Lương Kiều cười vẻ mặt của anh: “Anh không biết xấu hổ nói em, ai lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn vụng trộm chấm mút trên cơ thể người ta vậy? Chỗ nào cũng bị anh xem rồi sờ hết cả rồi, hiện tại muốn không giữ lời hứa?”
“Thừa nhận, thừa nhận.” Quan Hành cười mổ một cái vào khóe miệng cô, “Em nói cái gì anh cũng nhận hết. Nếu như em còn làm nũng với anh như lúc trước, muốn mạng già này thì anh cũng nhận.”
Lương Kiều hừ hừ, “Em muốn cái mạng già của anh thì có ích lợi gì.”
“Có rất nhiều tác dụng.” Quan Hành vén chăn của cô lên chậm rãi chui vào, một bên kéo đồ ngủ của cô qua một bên rồi dùng giọng điệu dụ dỗ khẽ nói bên tai cô: “Em sẽ có tiền tiêu không hết, lạp xưởng ăn không hết...”
Phía dưới lều nhỏ của anh đã vươn cao, Lương Kiều chợt nói một câu:
“Nhiệt kế được rồi.”
Quan Hành cứng đờ, dừng động tác lại, trước tiên lôi nhiệt kế ở nách của cô ra, đương nhiên không quên nhân cơ hội sờ chỗ nào đấy hai cái.
- -37 độ 8.
Trong nháy mắt anh thở phào nhẹ nhõm, mặc dù còn hơi nóng, nhưng dễ nhận thấy là cơn sốt đã lui.
Bỏ nhiệt kế lên mặt bàn cạnh giường, Quan Hành chống đỡ trên người Lương Kiều, có chút do dự. Phải tiếp tục sao?
Sẽ không phải là mới vừa hạ sốt lại bị anh làm nghiêm trọng hơn đấy chứ?
Rối rắm của anh viết rõ ràng trên mặt, Lương Kiều nhìn thấy mà vui mừng, cánh tay vừa nhấc, đè anh thấp xuống.
“Anh thích em sao?” Cô xem nhìn mắt anh rồi hỏi.
Trong nháy mắt Quan Hành phúc chí tâm linh (ý nói phúc đến thì lòng người cũng sáng ra), giống như đột nhiên hiểu những vấn đề liên tiếp vừa rồi của cô.
Thích không?
Thích gì?
Thích em sao?
Người phụ nữ này, thật sự là...
Trong lòng đột nhiên bị một loại tâm tình khó có thể nói công chiếm, trong nháy mắt một ngọn lửa lớn bắn ra từ trái tim, truyền đến toàn thân. Trong thân thể có một trận nóng rực, đến con mắt đều có chút nóng lên.
Quan Hành cúi đầu hôn cô thật sâu.
“Thích, thích đến sắp phát điên rồi.”