Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông

Chương 69: Chương 69: Chương 64




Buổi tối không được ngủ yên, hôm sau cũng tỉnh dậy rất sớm, Lương Kiều mở mắt đồng hồ báo thức vẫn chưa reo, sắc trời cũng vừa mới hửng sáng. Đầu óc thư thái, không buồn ngủ.

Nằm thêm một lúc, đứng lên rửa mặt xong thay bộ đồ thể thao, đến cửa phòng kế bên xem thử, thấy Quan Hành vẫn đang ngủ, cô đóng cửa, xuống lầu chạy bộ.

Có thời gian không đến phòng thể dục, mấy ngày nay gần như đã ở bên Quan Hành đến chán, ăn ăn uống uống chơi chơi đùa đùa, bị nuôi béo lên năm sáu cân, còn không tập nữa sẽ béo đến đứt chỉ áo khoác mất.

Chạy xong vào vòng, toàn thân toát đầy mồ hôi, sự ngột ngạt trong cơ thể gần như đã ra ngoài theo mồ hôi hết, tâm tỉnh cũng thoải mái hơn.

Cuối cùng đi dạo quanh tiểu khu một vòng, khi đến duới lầu gặp chị Trần vừa ăn sáng xong đang ôm con đi dạo. Hai người ngồi trên băng ghế tán gẫu một lúc, đứa trẻ trong ngực chị vẫn tròn mắt nhìn chằm chằm Lương Kiều, vẻ mặt ngơ ngác. Lương Kiều thấy thích, cẩn thận vòng qua nách ôm đứa bé lên, đặt lên đùi mình, le lưỡi làm ngáo ộp chọc cười thằng bé.

Đứa bé toét miệng cười, lợi phấn nộn mới nhú răng trắng. Lương Kiều vui vẻ không thôi: “Aiya, thấy mỹ nữ là chảy nước miếng, sao con lại tinh mắt vậy cơ chứ.”

Nói xong dùng chóp mũi cọ vào trán nhỏ của cậu bé, tiểu tử kia hoa chân múa tay cười càng thêm vui vẻ.

Chị Trần bên cạnh cười ha ha, lấy khăn mùi soa lau miệng cho cậu bé: “Tiểu lưu manh, chảy nhiều nước miếng như vậy, không xấu hổ à!”

Tiểu tử kia vui vẻ duỗi chân, duỗi tay nhỏ muốn sờ mặt Lương Kiều, tiếc là cánh tay quá ngắn không với tới.

Lương Kiều liền đưa mặt tới gần, bị tiểu tử kia sờ soạng, mặt đầy nước miếng.

Lương Kiều vừa cười vừa kêu aiya, chị Trần không nói gì dùng khăn tay lau mặt cậu bé, sau đó vỗ nhẹ lên mông tiểu tử kia một cái, “Tiểu lưu manh nhà ai mà đáng ghét vậy.”

“Ôi, không phải chàng trai nhà em sao.” Chị Trần chỉ về bên kia, bỗng kêu một tiếng.

Lương Kiều giương mắt, chỉ thấy Quan Hành đứng cách vài bước, đã thay đồ vest mới tinh, cầm chìa khoá xe trong tay, sắc mặt có vẻ tiều tuỵ, bả vai cũng hơi rũ xuống, cứ im lặng nhìn cô, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi.”

“Vợ chồng son mấy đứa mau về ăn cơm đi, sáng ra không ăn gì cơ thể sẽ hỏng mất.” Chị Trần ôm con về, “Thời tiết bây giờ rất tốt, nhân dịp chủ nhật ra ngoài chơi đi.”

Lương Kiều cười và rà sức lắc đầu chào tạm biệt anh bạn nhỏ, đi về phía Quan Hành.

“Muốn ra ngoài à?” Thái độ của Lương Kiều hoàn toàn bình tĩnh.

Ánh mắt Quan Hành dò xét trên mặt cô, nhưng không hề nhìn ra gì hết.

Sáng sớm ra trong nhà đã không có người, gọi điện cho cô thì thấy điện thoại để trên bàn trong phòng khách, còn tưởng rằng cô ra ngoài quên điện thoại ở nhà, nên vội vàng thay quần áo ra đến đây. Kết quả vừa xuống lầu đã thấy cô ngồi kia chơi đùa cùng trẻ con.

“Không ra ngoài.” Anh bỏ chìa khoá xe vào trong túi áo, vừa mở miệng đã nghe giọng khàn khàn, hắng giọng, cẩn thận xem xét Lương Kiều, “Anh xuống mua đồ ăn sáng. Em ăn chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Anh đi mua, em về nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.” Lương Kiều gật đầu, đi qua anh lên lầu.

Quan Hành đến tiệm ăn sáng mua một ít đồ ăn về, Lương Kiều đóng cửa không biết làm gì trong phòng. Quan Hành lấy bát đũa ra dọn cơm, sau đó đi gõ cửa.

“Ra ngoài ăn chút gì đi.”

“Ra ngay đây.” Lương Kiều sửa sang đầu tóc xong, cầm túi đi ra, ném lên sofa, đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Cô thay một bộ váy in hoa liền thân, còn trang điểm, Quan Hành đánh giá cô, yên lặng chuyển sữa đậu nành nóng qua, lại đưa cho cô một đôi đũa.

Lương Kiều nói một tiếng 'cám ơn', rồi vùi đầu bắt đầu ăn.

Quan Hành không có tâm trạng ăn, chĩ uống vài ngụm sữa đậu nành, ăn một cái bánh bao, đã đặt đũa xuống. Ngồi đối diện nhìn Lương Kiều ăn một hồi, bỗng đứng dậy đi ra ban công.

Lương Kiều ngó xem sao tự nhiên anh lại ra đó, nhìn thoáng qua ban công, anh thu vai đứng đó, chậm rãi phả ra làn khói nhẹ.

Đêm qua còn khống biết xấu hổ ôm chân cô làm nũng, sao mới ngủ một giấc đã trở nên âm trầm như vậy? Thế này thật sự không biết nên mở miệng nói chuyện ra sao nữa.

Quan Hành hút thuốc xong quay về, Lương Kiều đã ăn xong, đang ngồi chơi điện thoại.

“Mau ăn đi, nguội rồi.” Thấy Quan Hành quay lại, cô ngẩng đầu nói một câu.

“Anh không đói.” Quan Hành dọn thẳng đồ vào bếp, đưa lưng về phía cô hỏi, “Em có hẹn à?”

“A” Lương Kiều lên tiếng, không nói thêm gì khác, ngồi yên nhìn bóng lưng đang bận rộn trong bếp.

Quan Hành dừng một lát, không nói thêm gì nữa, tiếp tục chậm rãi rửa bát.

Dọn dẹp xong đi ra vẫn thấy Lương Kiều ngồi đó, anh dừng lại, nhìn cô không nói lời nào, Lương Kiều bị anh tạo áp lực, cũng không biết nên nói gì nữa. Cô thở dài, hỏi anh: “Hôm nay anh có chuyện gì vậy?”

Quan Hành nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có.”

“Vậy theo em ra ngoài đi dạo đi.”

Quan Hành nhìn cô, giọng nói có chút buồn rầu: “Không phải em có hẹn sao?”

“Phải, không phải đang hẹn hò sao.” Cô nở nụ cười, “Ông chủ Quan, hãnh diện không?”

Quan Hành không hé răng, nhìn cô một hồi, đi thẳng đến cửa, thay giày, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Đi thôi.”

Lương Kiều khoác áo khoác vào, hai người một trước một sau ra khỏi cửa.

Quan Hành hỏi cô: “Em muốn đi đâu chơi?”

“Đâu cũng được.” Lương Kiều nói, thật ra cô cũng chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi. “Hay là ra công viên đi? Hay đi dạo phố, anh thấy thế nào?”

Quan Hành khởi động xe: “Dạo phố đi.”

Mua váy và túi xách đẹp cho cô, cô có thể vui vẻ chút không?

Quan Hành lái xe thẳng đến 'con phố xa xỉ nhất' nổi tiếng ở trung tâm thành phố -- phố Nam Phổ, anh vừa dừng xe, Lương Kiều thấy một loạt cửa hàng xa xỉ bên ngoài, than một tiếng: “Sao lại dừng ở đây? Đây không phải thế giới của em, mau lái đi, còn nhìn nữa em sẽ không giữ nổi mắt đấy.”

Những túi xanh xinh đẹp sau lớp cửa kinh như đang vẫy tay với cô, Lương Kiều khó khăn dời tầm mắt, ngăn cách ánh mắt kia. Ôi, một đám nhóc đáng yêu.

“Đi thôi.” Quan Hành mở cửa muốn xuống xe, “Anh ở đây, sợ gì chứ.”

Lương Kiều vội túm anh về: “Lái xe.”

Quan Hành mím môi nhìn cô hồi lâu, thỏa hiệp, đóng cửa xe khởi động xe một lần nữa.

Khi xe khởi động, Lương Kiều không nhịn nổi quay đầu nhìn thoáng qua, một màn ánh sáng đáng yêu vẫy tay chào cô.

Lương Kiều đặt tay trên trán, thở dài.

Dưới sự chỉ huy của cô, Quan Hành lái xe đến một phố bách hoá gần đó. Khi Lương Kiều xuống xe cảm khái: “Đây mới là nơi em có thể đến.”

Quan Hành đi đến bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn, mím môi không nói chuyện.

Trong phố hình như đang tố chức hoạt động gì đó, lầu 2 dựng một sân khấu giản dị, có một cô gái đang hát, do hoàn cảnh và thiết bị, nghe có vẻ rất bình thường, nhưng cô gái kia hát không tệ, ngoại trừ mấy từ nghe không rõ lắm.

Lương Kiều dựa vào lan can xem náo nhiệt, Quan Hành đút hai tay vào túi đứng cạnh cô, không chút hứng thú. Hát xong một bài, cô gái đổi một bài hát tiếng anh, Lương Kiều thúc thúc vào tay Quan Hành: “Thật là êm tai.”

Quan Hành nghiêm mặt, đưa mắt xuống nhìn, có vẻ hơi xem nhẹ: “Không hay bằng em.”

“...” Lương Kiều vẫn cố ý nói: “Anh xem cô ấy có xinh không?”

“Không đẹp.” Quan Hành nói rất dứt khoát, “Không đẹp bằng em.”

Lương Kiều: “...” Sáng nay ăn đường à, miệng ngọt thế.

Quần áo nam nữ đều trên mấy lầu, Lương Kiều không lên lầu ngay, mà dẫn Quan Hành xuống quảng trường ẩm thực dưới lầu.

Phía dưới có rất nhiều đồ ăn vặt ngon, mực nướng, bánh rán, gà quay, ốc sốt, còn có một tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng.

Lương Kiều nếm thử hơn nửa đồ ăn dọc đường, cuồi cùng đến tiệm bánh ngọt.

Khi cùng ăn cơm có người cầm kem chiên đi qua, mắt cô sáng lên, lại muốn ăn nữa.

“Em đi mua kem chiên, sẽ quay lại rất nhanh, anh ở đây chờ em.” Nói với Quan Hành một tiếng rồi vội chạy ra ngoài.

Đi bảy tám vóng mới tìm thấy tiệm bán kem chiên, cô mua hai phần, một phần vị khoai môn, một phần vị việt quất. Cửa hàng này tuy không nhiều khách, nhưng làm kem chiên hơi chậm, Lương Kiều đợi hơn mười phút mới lấy được.

Bỏ một miếng vào miệng trước, cô ôm hai phần kem chiên về, đi bảy tám vòng về, xa xa chỉ thấy một đám người bu trước tiệm bánh ngọt, không biết đang vây xem cái gì ở đây, thậm chó có người còn thấy di động ra chụp.

Lương Kiều tò mò đi qua, mới thấy hai chàng trai đang đánh nhau, trong đó một người hoàn toàn áp người kia dưới thân, hung hăng đấm xuống mặt người nọ. Chàng trai chiếm ưu thế như phát cuồng, đánh không ngừng, người phía dưới bị đánh đến mặt mũi bầm dập, khoé miệng có máu chảy xuống.

“Còn đánh nữa sẽ xảy ra tai nạn chết người đó.” Có người thấy tình hình không ổn định lên can, bị chàng trai đang nổi giận đùng đùng hất ra, vài người thay nhau ra trận, nhưng không ai có thể ngăn anh lại.

“Cút ngay!” Anh quay đầu, hai mắt đỏ au gầm lên một tiếng.

Những người có ý khuyên can bị hét lùi về sau một bước, nhất thời không ai dám tiến lên.

“Cầm lấy!” Lương Kiều tiện tay nhét kem chiên vào lòng người bên cạnh rồi vọt lên, “Quan Hành!”

Quan Hành như không nghe thấy, lại giơ nắm đấm, ngón tay nắm thật chặt, mu bàn tay nổi gân xanh. Lương Kiều nhào lên kéo tay anh: “Đừng đánh nữa!”

Bắp thịt trên cánh tay chàng trai rắn chắc, vì dùng lực quá sức, cứng như đá. Động tác vung quyền bị người khác túm chặt, anh vung mạnh tay một cái, hất người túm tay ra ngoài.

Lương Kiều gần như bị hất văng ra, cả người đập lên sàn, xương hông đụng vào thùng rác cạnh đó, đau đớn khiến mắt cá chân cô mềm nhũn khuỵu xuống, ôm hông ngã trên mặt đất.

“...”

“A--”Trong đám người có người hét toáng lên, Quan Hành cũng bình tĩnh lại sau cú vung tay theo phản xạ, cuống quýt rời khỏi người kia, gần như lảo đảo chạy đến bên Lương Kiều, quỳ gối bên cạnh cô.

“Lương Kiều!” Cô đau méo mặt, Quan Hành run rẩy vươn tay, chỉ thì thào gọi tên cô, trong giọng nói loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở, “Lương Kiều...”

Cơn đau thấu tim qua đi, Lương Kiều dịu lại, thấy khé mắt đỏ hồng của anh, bộ dáng như sắp khóc, vươn tay nắm lấy bàn tay đang không ngừng run rẩy của anh, “Em không sao...”

Quan Hành cẩn thận đỡ cô ngồi xuống, giang hai tay vây chặt cô, ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, xin lỗi...”

Lương Kiều nhịn đau vỗ vỗ lưng anh.

Ngườ bị đánh được nâng dậy, bả vệ phía sau cũng đuổi tới, đang tìm hiểu sự tình từ quần chúng vây xem. Cuối cùng mấy người đều bị đưa đến cục cảnh sát, Lương Kiều cho khẩu cung xong đã không sao nữa, mau chóng báo luật sư Trương Vĩ qua đây.

Tuy không biết vì sao Quan Hành đột nhiên đánh người như nổi cơn điên, có luật sư vẫn tốt hơn.

Trương Vĩ nhanh chóng đến, đàng sau đưa theo một luật sư kính gọng vàng, không thèm nhìn Lương Kiều một cái, đi cùng cảnh sát ra phía sau, được chấp thuận của cảnh sát vào lấy khẩu cung của Quan Hành. Trương Vĩ ở lại cùng Lương Kiều, thầy khuỷu tay cố bị băng bó, bỗng có chút kinh hoảng: “Cô bị thương?”

“Không sao, chỉ va chạm một chút, khỏi ngay thôi.” Lương Kiều cười trấn an anh.

Trương Vĩ vẫn sốt ruột chạy đi mua thuốc bôi cho cô, bôi xong khuỷu tay lại dùng băng gạc cuốn lại cho Lương Kiều, sau đó hỏi cô có bị thương chỗ khác không.

Có thì có, nhưng mà... Lương Kiều vặn mình, chỉ vào eo nói. “Ở đây.”

Trương Vĩ khụ một tiếng, xoay đầu, nhét thuốc vào lòng bàn tay cô: “Cái này, cái này rất không tiện, cô tự đi toilet bôi đi.”

Lương Kiều cầm thuốc không nhúc nhích, hỏi anh: “Anh có biết người kia không?”

Thật ra cô cũng không biết rốt cuộc là Quan Hành có thù cũ, hay là xảy ra chuyện gì trong trung tâm với người kia, hỏi xong lời này thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trương Vĩ, liền biết chuyện không đơn giản như vậy.

“Chuyện này vẫn nên để Lão Đại tự nói với cô.” Trương Vĩ khó xử nói, “Chuyện đó hơi phúc tạp, rất nhiều năm trước, khi đó tôi chưa ở bên Lão Đại, ngọn nguồn trong đó cũng không rõ lắm.”

Lương Kiệu gật đầu, huơ huơ bình thuốc nói: “Cảm ơn anh.”

Trương Vĩ vội xua tay: “Không cần khách sáo, đây cũng là chuyện tôi nên làm.”

Người bị thương đã đến bệnh viện kiểm tra thương tích, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, kiên quyết không truy cứu trách nhiệm của Quan Hành với cảnh sát.

Khoảng ba tiếng sau, chuyện mới tạm ổn thoả. Cảnh sát đưa Quan Hành và luật sư ra, luật sư và cảnh sát thảo luận cách xử lí vụ án, Quan Hành cúi thấp đầu đi phía sau, một người ngày thường luôn hăng hái, lúc này có vẻ rất sa sút.

Trương Vĩ vừa thấy họ liền tiến lên đón, hỏi kết quả. Lương Kiều ngồi yên, nhìn mặt người phía sau không chớp mắt.

Quan Hành ngẩng đầu thấy cô, giật giật mắt. Hai người cách một khoảng cách rất xa, yên lặng nhìn nhau.

Rất lâu sau, Lương Kiều đặt lọ thuốc sang một bên, chậm rãi giang hai cành tay với anh, mỉm cười, dùng khẩu hình nói: “Ôm ôm.”

Ánh mắt Quan Hành nóng lên, lập tức bất chấp tất cả, bước qua, cúi người ôm cô vào trong ngực.

Tác giả có lời muốn nói: Lại muộn rồi muộn rồi muộn rồi! Vì viết xong đoạn này, muộn mất một lúc rồi, tác giả xin quỳ giải thích với mọi người, muốn ôm ôm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.