Ninh Diệc Duy không muốn gọi xe, từ trường về nhà cậu chỉ khoảng chừng 30 phút nên cậu quyết định đi bộ về.
Lúc đi ngang qua khu vực gần công ty Lương Sùng, trên đường phố chẳng có một bóng người, một chiếc ô tô đang chờ đèn đỏ cách đó không xa, Ninh Diệc Duy vừa nhìn đã thấy rất quen, nhìn kỹ lại quả nhiên là xe mà Lương Sùng đi đón mình lúc chiều.
Ninh Diệc Duy lui lại vài bước, cậu sợ Lương Sùng phát hiện ra sẽ tóm cậu lại tra khảo một phen, nghiêng người trốn vào trong hẻm nhỏ, thò đầu ra nhìn cột đèn nhảy xuống màu xanh, Lương Sùng nhanh chóng vọt xe đi rồi mới dám ló ra.
Chờ Lương Sùng đi xa, Ninh Diệc Duy cũng lười cuốc bộ nữa nên đứng ven đường bắt xe, bảo tài xế đưa cậu về nhà.
Tài xế này chở khách vào rạng sáng nên chẳng thèm tuân theo quy củ, đi được một đoạn đường liền hạ cửa sổ xe một chút, không nói năng gì đã đốt thuốc hút, cửa sở anh ta mở không lớn lắm, bên trong xe sau một lúc đã tràn ngập mùi khói thuốc, gió từ bên ngoài thổi ngược khói thuốc vào xe, Ninh Diệc Duy đành ngồi nép sang một phía, hạ thấp tần suất hít thở.
Mùi thuốc lá đêm khuya làm Ninh Diệc Duy nhớ tới Lương Sùng, Lương Sùng âm u trầm trầm của năm cuối cấp 3.
Khi đó ba Lương Sùng vừa ốm một trận dậy, tuy còn sống nhưng phải nằm trên giường triền miên. Lương Sùng bôn ba đi về giữa công ty, trường học và bệnh viện, mỗi ngày đều rời công ty rất trễ, mà khi đó Ninh Diệc Duy vừa học lớp 11, lớp tự học buổi tối đến 10h tan. Thời gian làm việc nghỉ ngơi của hai người tương tự nhau nên Lương Sùng luôn đến đón Ninh Diệc Duy về.
Ninh Diệc Duy không rõ từ khi nào Lương Sùng bắt đầu nghiện thuốc lá nhưng đến khi cậu phát hiện ra thì Lương Sùng đã nghiện nặng, thường thường bên trong xe đều ám đầy mùi thuốc, Lương Sùng còn thường xuyên ho khan.
Đối với thứ làm người ta nghiện này Ninh Diệc Duy có chút ngạc nhiên và tò mò, vào một tối nọ cậu còn hỏi dò Lương Sùng có thể cho cậu thử hay không.
Lương Sùng lấy lý do Ninh Diệc Duy là vị thành niên mà cự tuyệt, còn bảo Ninh Diệc Duy nghĩ cũng đừng nghĩ đến nữa.
Phàm là không cho Ninh Diệc Duy làm, Ninh Diệc Duy lại càng muốn làm, cậu lấy cớ nhờ Lương Sùng đưa đi cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn khuya cho, chờ khi Lương Sùng vừa ra khỏi xe liền lấy thuốc và bật lửa, muốn thử mùi vị của thuốc lá.
Lần đầu tiên nên Ninh Diệc Duy chẳng có kinh nghiệm gì sất, không biết hút thuốc là phải vừa ngậm thuốc vừa châm lửa, ngồi châm lửa xong cả buổi lại cảm thấy không thể chỉ như vậy là xong. Mắt thấy Lương Sùng mua xong đồ ăn khuya đang ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Ninh Diệc Duy không từ bỏ mà hút mạnh một hơi rồi sặc đến ho khan mấy lần.
Thuốc lá cũng chẳng có cái gì hay ho, Ninh Diệc Duy choáng váng nghĩ, còn làm người ta sặc, khói vào cổ họng rất khó chịu, nếm chẳng ra hương vị gì đặc biệt, chỉ cảm thấy phổi bị nicotin xông cho cay đến mức muốn nổ luôn.
Thấy Lương Sùng ngày càng đến gần xe, Ninh Diệc Duy đưa thuốc đến bên môi, ngậm lấy hút một hơi nữa, muốn thưởng thức thêm một lần, cảm giác vẫn như vừa rồi, chẳng có gì đặc biệt cả.
Điếu Yên Yên còn chưa tiến vào phổi lần thứ ba, Lương Sùng mở cửa xe. Anh nhìn thấy Ninh Diệc Duy tay kẹp điếu thuốc còn đang tỏa khói, hơi bối rối, tiếp đó nhanh chóng đoạt lấy điếu thuốc trong tay Ninh Diệc Duy ném vào gạt tàn trong xe, đậy nắp lại. Ninh Diệc Duy đã quên mất Lương Sùng có mắng cậu hay không, chỉ nhớ từ đó về sau, Lương Sùng không còn hút thuốc trước mặt cậu dù chỉ một điếu.
Từng cơn gió thổi vào buồng xe, Ninh Diệc Duy nhìn khung cảnh thành phố quen thuộc đến ngẩn ra, cậu không rõ tại sao mình lại nghĩ về chuyện này, chỉ là vừa nghĩ tới thì Ninh Diệc Duy lại thấy vô cùng hoài niệm.
Khi đó giữa Lương Sùng và Ninh Diệc Duy không có bí mật, hai người gần như là sống nương tựa vào nhau.
Cuộc sống của họ hiện giờ thuận lợi hơn nhiều so với trước đây, nhưng Lương Sùng giấu cậu rất nhiều điều, ngày qua ngày bí mật của Lương Sùng trở nên nhiều hơn, mỗi một hành động đều khó đoán, lại còn bảo bọc Ninh Diệc Duy quá đỗi, vượt quá mức mà người thân bạn bè nên có.
Ninh Diệc Duy không hiểu lắm nhưng cậu cảm thấy Chu Tử Duệ đã nói lên một sự thật.
Bản thân Lương Sùng giống như máy kích nhịp cảm xúc của Ninh Diệc Duy, ở trong lòng cậu mà làm mưa làm gió.
Tốt xấu mà Ninh Diệc Duy phải gánh chịu, anh đều thay Ninh Diệc Duy gánh lấy, song bất cứ ai cũng đừng hòng muốn đem cậu từ trong lòng anh mang đi, bất kỳ ai cũng không được.
Ninh Diệc Duy về nhà, đứng dưới lầu vài phút để mùi thuốc lá của tài xế kia tản đi rồi mới lên lầu.
Lục Giai Cầm còn ngồi trên ghế sô pha chờ cậu, bà nghĩ Ninh Diệc Duy ở trường miệt mài đọc sách đến khuya, lúc Ninh Diệc Duy vào nhà, ánh mắt bà chỉ còn lại đau xót.
“Duy Duy,” bà gọi Ninh Diệc Duy, vào nhà bếp mang đồ ăn khuya nóng hổi ra, muốn Ninh Diệc Duy mau ăn để bổ sung thể lực cùng trí tuệ.
Dưới ánh mắt từ ái chăm chú của mẹ mình, Ninh Diệc Duy ăn sạch sành sanh bữa khuya, ăn đến bụng tròn vo mới về phòng, rửa mặt rồi lên giường lăn vài vòng, cuối cùng không kìm được móc điện thoại ra, nhìn chằm chằm tên Lương Sùng một hồi, soạn một tin nhắn gửi cho anh: “Anh ngủ chưa?”
Rồi lập tức thêm vào: “Em ngủ không được.”
Dựa theo tiền lệ thì Lương Sùng sẽ gọi lại cho Ninh Diệc Duy, nhưng hôm nay không biết sao lại nhàn nhã gửi lại một tin nhắn: “Suy nghĩ gì mà ngủ không được?”
Ninh Diệc Duy suy nghĩ một hồi, gõ: “Nghĩ đến anh vì sao lúc chiều không vui.”
Bây giờ Lương Sùng mới gọi cho cậu, Ninh Diệc Duy nhìn tên người gọi, suy nghĩ vài giây, nhận.
Lương Sùng hỏi cậu: “Hơn nửa đêm còn suy nghĩ lung tung.”
Ninh Diệc Duy cầm di động, mím chặt môi.
Dường như Lương Sùng vừa ngủ, âm thanh khàn khàn chứa sự tùy hứng lúc vừa tỉnh giấc.
“Em chỉ muốn biết sao anh không vui.” Ninh Diệc Duy nói
Lương Sùng thở dài, hỏi Ninh Diệc Duy: “Em căn cứ vào đâu mà cho rằng tôi không vui?”
“Lương Sùng.” Ninh Diệc Duy không trả lời Lương Sùng mà chỉ gọi tên anh.
Lương Sùng đơn giản “Ừ” biểu thị mình vẫn nghe, yên tĩnh chờ Ninh Diệc Duy nói chuyện.
“Sao anh biết em giả vờ ngủ?” Ninh Diệc Duy hỏi tiếp.
“… còn dám hỏi,” Lương Sùng bực bội nói “Lần sau tôi chụp lại cho em xem xem, em sẽ biết mình giả vờ kém đến thế nào.”
“Há,” Ninh Diệc Duy chột dạ chớp chớp mắt, “Gần đây anh làm rất nhiều thứ em không hiểu.”
“Ví như?” Lương Sùng nghe mà cạn hết nhẫn nại.
Bây giờ không có đối mặt, Lương Sùng không đánh được cậu, Ninh Diệc Duy cứ thế mà hỏi tới: “Nếu lúc chiều em ngủ thật, anh muốn làm cái gì thế?”
Lương Sùng im lặng.
Ninh Diệc Duy cảm thấy Lương Sùng đang suy tư, cậu đợi một chút đã không chịu được, gấp gáp thúc giục Lương Sùng: “Anh nói đi mà, em không có giận đâu.”
“Không giận sao?” Lương Sùng tùy ý lặp lại lời Ninh Diệc Duy, có vẻ không tin lắm.
Ninh Diệc Duy cam đoan: “Chắc chắn không giận!”
Lương Sùng ở đầu dây bên kia yên tĩnh chừng một phút. Ninh Diệc Duy dường như nghe thấy Lương Sùng nhẹ nhàng cười, vừa như tự giễu vừa như đùa vui mà nói: “Cái gì cũng muốn làm.”