Để chứng minh Ninh Diệc Duy tối qua rất vui, Lương Sùng cố ý đến căn phòng kia, đứng bên cạnh mô hình chiến hạm đế quốc, chụp ảnh lại rồi gửi cho Khổng Thâm Phong.
Khổng Thâm Phong thật lâu vẫn chưa trả lời, Lương Sùng nhân tiện gọi cho cấp dưới để thong báo một vài chuyện công việc.
Anh vốn nghĩ hôm nay là sinh nhật Ninh Diệc Duy nên đã lên kế hoạch từ lâu, để trống ngày hôm nay để ở cạnh Ninh Diệc Duy, không nghĩ tới sẽ cùng ở nhà với nhau cả ngày. Nhà hang tối nay đã đặt sẵn, không biết Ninh Diệc Duy có muốn đi hay không.
Lương Sùng nói chuyện với cấp dưới có chút lâu, cúp máy xong thì phát hiện Khổng Thâm Phong nhắn tin trả lời anh “Lắp không tệ” kèm một icon ngón tay cái, còn gửi cho Lương Sùng một tấm ảnh phục chế của cả gia đình. Khổng Thâm Phong dùng phần mềm vẽ của di động khoanh tròn khuôn mặt của một cô gái trẻ trong hình.
Lương Sùng nhớ ảnh gia đình này treo trên tường nhà bà ngoại, lúc anh đi qua hành lang chưa bao giờ nhìn kỹ, mà giờ nhìn kỹ khung ảnh trên giấy gián tường lại cảm thấy hơi quen mắt.
Còn chưa kịp trả lời, Khổng Thâm Phong đã gửi tới tin giải thích cho bức ảnh cũng giải đáp cho nghi vấn của Lương Sùng, Khổng Thâm Phong nói: “Dì cháu trước khi sửa mặt.”
Lương Sùng phóng to ảnh ra xem, thực sự có vài phần giống Ninh Diệc Duy đến độ nói không nên lời. Khuôn mặt, lông mày, cách đứng, thậm chí thói quen nghiêng đầu khi chụp ảnh, thật sự giống như đúc. Nếu thiếu nữ trong ảnh và Ninh Diệc Duy đứng chung chỗ, chắc chắn không ai nghĩ họ không phải người thân.
“Rất giống.” Lương Sùng trả lời.
Một lát sau, Khổng Thâm Phong đột nhiên đem câu ‘dì của cháu trước khi sửa mặt’ kia thu hồi, vài giây sau lại gửi qua một câu “Năm 17 tuổi xinh đẹp của Dĩ Hinh”.
Chắc là bị Khang Dĩ Hinh mắng. Lương Sùng rất thông cảm, cất điện thoại, nhìn bảo bối đế quốc chiến hạm của Ninh Diệc Duy một cái, lại quay người về phòng.
Ninh Diệc Duy thì hay rồi, còn đang ngủ.
Rèm cửa sổ đều đóng lại, trong phòng rất tối, Lương Sùng mở đèn giường lên, nhìn thấy lông mi thật dài của Ninh Diệc Duy phủ bóng trên mặt, vẫn đang ngủ yên.
Ninh Diệc Duy ngủ thật và ngốc nghếch giả vờ ngủ khác xa nhau, yên tĩnh ngoan ngoãn, dường như đang mơ đẹp.
Tay phải đặt lên tay trái, hơi quy tắc mà chếch lên, có một loại cảm giác tư thế rất an toàn.
Ninh Diệc Duy không thiếu sự yêu thương, có một bối cảnh gia đình rất lành mạnh, cậu lớn lên trong sự quan tâm, đã từng chịu chút ít khổ sở nhưng không lệch lạc, ít có nhu cầu vật chất, có khi là người theo chủ nghĩa hoàn hảo mà bất chấp lý do, có lúc lại vô cùng không hoàn hảo.
Lúc Lương Sùng vừa tốt nghiệp không bao lâu, anh bảo thư ký làm một chiếc thẻ tín dụng, vào một hôm nọ Ninh Diệc Duy đến nhà anh, rất tùy ý mà kín đáo đưa cho Ninh Diệc Duy, nói cho Ninh Diệc Duy hạn mức thẻ.
Ninh Diệc Duy sợ hết hồn như trong dự liệu của Lương Sùng, nói sao lại cao như vậy, rồi uy hiếp Lương Sùng “Anh còn gọi em là ‘nhóc nô lệ’ nữa thì mai em sẽ đi trung tâm thương mại cà sạch thẻ!”
Nhưng sau đó cũng không làm thật.
Lúc bắt đầu, Lương Sùng mỗi ngày đều ôm hi vọng nhận được thông báo tin Ninh Diệc Duy cà thẻ, vậy anh có thể biết Ninh Diệc Duy đang làm gì, hoặc là gọi cho Ninh Diệc Duy trêu ghẹo cậu khi cậu cà thẻ ở đâu đó, rồi dần dần Lương Sùng đại khái hiểu ra, Ninh Diệc Duy sẽ không nghĩ tới chuyện dùng thẻ, cũng chưa từng dùng thẻ của anh.
Phí chi tiêu chủ yếu của Ninh Diệc Duy hàng năm chính là cùng đặt sách với Chu Tử Duệ và tiền bắt xe, cho cậu thẻ là Lương Sùng nên cảm ơn trời đất mới phải, câu nói ‘cà sạch thẻ’ như thế nghe cho vui tai là được rồi.
Giá cả là điểm mù trong nhận thức của Ninh Diệc Duy, cậu đối với vật giá không có tâm thái nào đáng kể hết.
Chu Tử Duệ nói quà tặng không thể quá rẻ thì Ninh Diệc Duy liền mua đồ quý, khi còn bé cũng không phải chưa từng tặng Lương Sùng thiệp chúc mừng sinh nhật 3 tệ một tấm trong cửa hàng văn phòng phẩm.
Ăn cơm thì ăn tùy tiện, phải nhanh là được, quần áo tùy tiện mặc một chút, xem tin nhắn của mẹ mỗi sáng bảo cậu phải mặc thế nào, lúc đấu võ mồm với Lương Sùng luôn nói “Anh và Khổng Tống giống nhau”, “đều thích ăn diện”.
Lúc Ninh Diệc Duy nói câu này cứ như chuyện đương nhiên, thật sự là chọc cười người khác.
Lương Sùng nói với cậu chuyện gì, Ninh Diệc Duy liền phản bác ngay “Anh hiểu thật đấy à”, “Anh dốt như thế”, rồi dưới sự chèn ép bức bách của Lương Sùng mà rưng rưng nhẫn nhục, mềm giọng nói “Xin lỗi mà! Em thực sự biết sai rồi!” cùng với câu nói vô cùng trái lương tâm “Lương Sùng thông minh hơn em nhiều!”
Chạy thoát ra chỗ xa rồi mới lén lút nói “Mới là lạ.”
Em ấy chắc chắn biết rõ mình và người khác không giống nhau, nhưng Ninh Diệc Duy chính là vậy, chưa từng nghĩ tới mình có chỗ nào không tốt cần phải thay đổi, bướng bỉnh mà chân phương, mang theo tình cảm ngây ngô và cây ngay không sợ chết đứng chưa từng bị tầng tầng tổn thương ảnh hưởng.
Dù Khổng Thâm Phong và Khang Dĩ Hinh có đưa ra quyết định gì, hi vọng họ có thể hạ xuống một cách thức nhẹ nhàng, chỉ khiến Ninh Diệc Duy kinh ngạc thổn thức và hoài cảm, tốt nhất là chậm rãi tiếp nhận, đừng gây cho em ấy ưu sầu và đau thương.
Lương Sùng đến gần Ninh Diệc Duy, cúi xuống nhìn cậu.
Đôi môi ửng hồng khác thường hơn so với mọi ngày, chăn phủ đến vai, trên cổ có dấu hôn mà ngày trước không có.
Tối qua họ đã lên giường.
Ninh Diệc Duy ỷ lại mà ôm lấy vai Lương Sùng, nhắm mắt chủ động hôn anh, mở chân để tiếp nhận Lương Sùng.
Trong mơ cũng chưa chắc có chuyện tốt nhường ấy.
Lương Sùng lấy ngón tay đè lên môi dưới của Ninh Diệc Duy.
Ninh Diệc Duy nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy có thứ gì chạm lên môi mình, dùng tay bắt lấy thứ kia, cậu nghĩ có phải thứ gì ăn được hay không, vươn đầu lưỡi liếm liếm, lại liếm chút nữa, không nếm ra vị gì.
Còn chưa kịp nghĩ nữa thì đồ ăn kia lại chen vào miệng Ninh Diệc Duy, khuấy đảo bên trong khoang miệng cậu, đè ép, như muốn đem hương vị chính nó gieo rắc mỗi một góc bên trong Ninh Diệc Duy.
Ninh Diệc Duy bị ép mút lấy, mút nửa ngày cũng chẳng nếm ra vị gì, cắn cũng không cắn nổi, nhất thời cảm thấy mình bị lừa, cậu hết sức tức giận, dùng đầu lưỡi chặn lại đồ ăn giả kia, muốn đẩy nó ra ngoài.
Dưới sự ra sức chống trả của Ninh Diệc Duy, đồ ăn giả kia rốt cục rút lui, nhưng rất nhanh lại có thứ khách đỉnh vào, cứ như đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, đuổi theo đầu lưỡi của Ninh Diệc Duy không tha.
Ninh Diệc Duy mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cái gì mà đồ ăn chứ, là Lương Sùng đang trêu cậu.
Cậu khó lắm mới ngủ lại, mà lần nữa bị Lương Sùng đánh thức, tức giận đến nỗi nâng đầu gối muốn đẩy Lương Sùng ra, chỉ là vừa giơ chân lên đã bị Lương Sùng kéo lại, tách rộng sang một bên.
Tiếp đó có thứ gì chặn lại, đem thuốc bôi trơn đêm qua xoa phía sau, chậm rãi đẩy vào, liều mạng chen vào bên trong.
Ninh Diệc Duy phản ứng chậm chạp, chưa phản kháng chút gì thì cả người đã bị Lương Sùng đè xuống.
Chăn phủ kín đỉnh đầu hai người, bị vây trong không gian oi bức kín gió, thuốc bôi trơn man mát và cỗ vị hơi tanh không cách nào lờ đi.
Ninh Diệc Duy vô lực đánh một cái lên vai Lương Sùng, hạ thân tê rần, rất nhanh đã bị Lương Sùng làm có cảm giác, cũng không chống cự nữa, co chân lên để Lương Sùng thuận lợi đưa đẩy.
Nam giới vào buổi sáng thường có phản ứng sinh lý, Ninh Diệc Duy nằm trong chăn thở dốc, bị Lương Sùng đỉnh một hồi cũng sắp chịu không được, trực giác cảm thấy mình sắp mất mặt nữa rồi, muốn đẩy Lương Sùng ra, Lương Sùng dùng sức đỉnh vào, Ninh Diệc Duy kẹp chặt Lương Sùng, bắp đùi run rẩy thep phản xạ.
Lương Sùng ngừng lại, vén chăn lên, nắm lấy phần đó của Ninh Diệc Duy, thấp giọng nói: “Anh còn chưa làm gì.”
Ninh Diệc Duy giận đến choáng váng đầu óc.
Cậu thẹn quá thành giận dùng long bàn tay bịt miệng Lương Sùng, lại bị anh cạy ra.
Lương Sùng cố tình xuyên tạc ý của Ninh Diệc Duy, y như dỗ con nít mà nói: “Anh biết rồi, không ngừng nữa.”
Anh vừa nói vừa đẩy vào, nhưng nghe thấy tiếng kêu đau yếu ớt của Ninh Diệc Duy nên dừng ngay, vừa xoa xoa nơi đã dùng cả đêm giờ đang bị anh làm căng đầy của Ninh Diệc Duy, vừa hỏi: “Đau sao?”
Ninh Diệc Duy không lên tiếng, anh còn nói: “Hơi đau một chút.”
Tuy Lương Sùng dùng rất nhiều bôi trơn mở rộng, nhưng do đêm qua sử dụng quá độ, sáng sớm lại làm tiếp nên không thể không đau chút nào được.
Lương Sùng chỉ do dự nửa giây liền rút ra ngay, anh cúi đầu chặn đôi môi Ninh Diệc Duy, hôn vô cùng sắc tình, một tay chống không cho thân mình lại dán sát vào Ninh Diệc Duy, tay còn lại không biết đang là gì. Ninh Diệc Duy chóng mặt, đầu óc không tỉnh táo lắm, qua lát sau mới biết Lương Sùng đang vừa hôn cậu vừa tự an ủi.
Lương Sùng không muốn Lương Sùng phải như vậy, làm thêm một lần cũng không sao, nhưng tỉ mỉ nghĩ một chút thì vẫn im lặng không nói gì.
Cậu luôn cảm thấy Lương Sùng từ tối qua đến giờ cứ như điên rồi, hệt như người đã lớn nhưng lần đầu tiên trong đời được ăn kẹo, nhất định phải đem viên kẹo trước đây chưa từng được nếm mà liếm hết một lượt, mới có thể xác định đây thực sự là vị ngọt. Hơn nữa nhất định phải ngâm mình trong đó mọi thời khắc, cho nên tự an ủi còn phải hôn cậu.