Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 7: Q.1 - Chương 7




Trích lời Gia Mộc: Đã là cha là mẹ, không ai không bênh vực con mình. Bạn vĩnh viễn không được kì vọng cha mẹ đối phương đứng về phía mình.

Buổi tối ở đồn công an luôn luôn tấp nập hơn ban ngày, nào là say rượu, đánh nhau, bạo hành gia đình, trộm cắp vặt... Màn đêm buông xuống giống như khoác một tấm áo tàng hình lên thế giới này, làm cho một số người cho rằng mình muốn làm gì cũng không ai biết được.

Khi người công an họ Trương dẫn một đám đông từ bên ngoài đi vào đồn công an, trưởng đồn Vương đang trực cười hì hì đi tới vỗ vai anh ta: "Chỉ đi chứng kiến mở khóa mà sao lại dẫn bao nhiêu người về như vậy?"

Không đợi công an Trương nói chuyện, Trương Gia Kiệt đã kêu lên: "Tôi không gọi gái, tôi thật sự không gọi gái! Điền Kiều Kiều là bạn gái tôi, họ cũng biết cô ấy!"

Công an Trương nhìn hắn một cái: "Cô ta là bạn gái anh?" Anh ta chỉ chỉ Tần Du với vẻ mặt lạnh như băng đứng bên cạnh: "Vậy cô ấy là ai?"

"Cô ấy là vợ tôi... Tần Du, em không nhận ra Kiều Kiều à?"

Tần Du lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: "Kiều kiều diễm diễm cái gì? Tôi không biết".

Trưởng đồn Vương và công an Trương trao đổi một ánh mắt, công an Trương há mồm nói không phát ra âm thanh, trưởng đồn Vương nhìn khẩu hình lập tức hiểu rõ mọi chuyện: "Chị tên là Tần Du đúng không? Chị và anh ta có quan hệ gì?"

"Vợ chồng". Tần Du nói lãnh đạm.

"Chị thật sự không biết người này à?" Trưởng đồn Vương chỉ Điền Kiều Kiều đang mặc váy trắng với họa tiết hoa vàng, tóc rối bời, che mặt khóc không ngừng...

"Không biết".

"Chị phải suy nghĩ cho cẩn thận. Nếu chị biết thì chuyện này có thể xử lí như mâu thuẫn gia đình thông thường, chúng tôi hòa giải một lát là xong. Nếu chị nói chị không biết, nhất định buộc tội chồng chị dẫn gái bán dâm về nhà thì có thể anh ta sẽ rắc rối đấy". Giải quyết mâu thuẫn gia đình rất phức tạp, hôm nay bạn đóng vai Bao Thanh Thiên bảo vệ người ta, có thể ngày mai người ta đã đến tận nhà mắng chửi bạn, vì vậy trước khi giải quyết nhất định phải nói cho thật rõ ràng.

Tần Du cười lạnh nói: "Hắn rắc rối với pháp luật thì liên quan gì tới tôi?"

"Tần Du! Đây là do cô gài bẫy đúng không? Hai người này cũng do cô gọi đến!" Trương Gia Kiệt chỉ Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc: "Cô... Tôi nhận ra cô, cô chính là người ở nhà hàng hôm trước..."

"Anh biết tôi à? Sao tôi lại không nhận ra anh nhỉ?" Lâm Gia Mộc nói lạnh lùng.

"Tần Du, cô không được quá đáng!" Trương Gia Kiệt quát lớn.

"Tôi quá đáng à? Anh đã dẫn gái về tận nhà, ngủ với nhau trên giường tôi, vậy mà anh nói tôi quá đáng? Trương Gia Kiệt, anh còn có liêm sỉ nữa không?" Tần Du cũng lớn tiếng quát lên.

Điền Kiều Kiều nãy giờ vẫn khóc lóc không nói gì đột nhiên quỳ xuống nắm góc áo Tần Du van xin: "Chị Tần, em có lỗi với chị, em không có liêm sỉ. Em xin chị, chị hãy nói với họ rằng em không phải gái gọi, chị biết em từ trước! Nếu họ báo cho lãnh đạo cơ quan thì em và Gia Kiệt đều không giữ được công việc nữa!"

Tần Du vừa định nói gì đó thì Lâm Gia Mộc đã đi tới, nhân lúc chưa có ai phản ứng kịp, cô co chân đạp Điền Kiều Kiều văng ra: "Cô gọi ai là chị đấy? Tần Du đã nói là không biết cô! Cô nói cô làm cùng công ty với Trương Gia Kiệt, nếu cô không phải gái bán dâm thì gọi người của công ty đến xác nhận!"

"Dừng tay dừng tay, không được đánh người ở đồn công an!" Công an Trương và hai công an viên khác chạy tới ngăn cản Lâm Gia Mộc.

Lâm Gia Mộc lập tức lui lại: "Xin lỗi đồng chí công an, tôi nóng giận quá, trước giờ tôi vẫn ghét nhất thể loại này..."

Trịnh Đạc cũng giữ Lâm Gia Mộc lại và đứng che trước mặt cô, anh ta cười cầu tài vơi mấy người công an: "Đúng vậy đúng vậy, tính khí bà xã tôi không tốt, rất hay nóng giận, mong các anh thứ lỗi!"

Điền Kiều Kiều nằm trên mặt đất khóc càng thảm thiết hơn: "Tôi không phải gái gọi, tôi không phải gái gọi..." Trong đồn công an có cả công an lẫn dân thường, những người này đều thừa biết là chuyện gì, không phải gái gọi thì cũng là bồ nhí, đều không phải thứ gì hay ho, bị vợ người ta dẫn người đến đánh ghen thì phải chịu thôi. Cũng có người thông cảm với cô ta, thoạt nhìn rất trẻ, ngoại hình cũng không tồi, giờ thê thảm thế này cũng đáng thương, vì vậy đi tới đỡ cô ta lên.

Đồn trưởng Vương cũng đã hiểu rõ, đây là bà vợ có ý định làm to chuyện, vì vậy ông không còn khuyên giải nữa: "Thôi nào, bất kể có phải gái bán dâm hay không thì ba người cũng phải khai báo thông tin cá nhân để tôi vào sổ".

Điền Kiều Kiều lùi lại mấy bước: "Tôi không phải gái bán dâm, tôi không khai báo".

"Căn hộ C tầng 14 nhà số 7 khu Kim Đỉnh có phải là nhà cô không?" Công an Trương hỏi.

"Không phải".

"Không phải nhà cô, vậy mà cô nắm trên giường với một người đã có vợ ở đó, bây giờ chúng tôi yêu cầu cô phải khai báo thông tin để tôi vào sổ, có gì sai không?" Công anh Trương nói chuyện rất quan cách.

Điền Kiều Kiều khóc thút thít một hồi lâu, Trương Gia Kiệt không nhịn được đi tới ôm cô ta an ủi. Tần Du hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác: "Họ không báo thì tôi báo".

Tần Du ghi rõ họ tên, giới tính, số chứng minh thư vào tờ mẫu do công an quy định.

"Chị là người báo án à?" Nữ công an phụ trách tiếp nhận các vụ tố giác hỏi.

"Tôi là người báo án".

"Báo án gì?"

"Bán dâm. Mua dâm. Gọi gái tới nhà". Tần Du cắn răng nói ra tám chữ.

"Tần Du!" Trương Gia Kiệt quát to: "Tần Du, cô đừng có tuyệt tình như vậy!"

"Anh tuyệt tình thì tôi cũng tuyệt tình được. Anh gọi gái đến nhà, tôi đi báo án, đây là chuyện hiển nhiên phải làm". Bây giờ Tần Du đã hoàn toàn tuyệt vọng với Trương Gia Kiệt.

Nữ công an lại nhìn Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều như đôi uyên ương đang đau khổ ôm nhau: "Hai người tới khai báo thông tin".

"Tôi không phải..."

"Cô có phải hay không phải cũng không có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ phụ trách vào sổ thôi".

Trưởng đồn Vương nhìn Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc: "Còn anh chị là ai?"

"Chúng tôi là người chứng kiến tận mắt".

"Cũng đến khai báo thông tin".

Lâm Gia Mộc cười cười: "OK!"

Khai báo thông tin chỉ là thủ tục đầu tiên. Bây giờ Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều nói họ là quan hệ ngoại tình, Tần Du lại nói Điền Kiều Kiều là gái bán dâm, lời khai của ba người không giống nhau. Hai nhân chứng là người ở nơi khác đến du lịch, chỉ biết một mình Tần Du, không đủ để làm chứng. Trương Gia Kiệt là người địa phương, Tần Du không muốn làm chứng cho hắn, đồn công an đành phải liên lạc với bố mẹ hắn. Điền Kiều Kiều là người bên ngoài đến đây xin việc, người nhà đều không ở thành phố này nên đồn công an liên lạc với đơn vị công tác.

Nửa đêm nhận được điện thoại nói con trai đang ở đồn công an, bố mẹ Trương Gia Kiệt vội vội vàng vàng đi đến ngay. Nhìn thấy tình hình này, cơ bản đã đoán ra mọi chuyện, bố Trương Gia Kiệt đưa tay cho con trai ngay một cái bạt tai: "Thằng ranh giỏi thật, dám dẫn gái về tận nhà cơ à?"

Mẹ Trương Gia Kiệt thì xót con ngăn cản: "Ai da, ông cứ nghe con trai nói đã nào!"

"Nói cái gì mà nói? Nó mà hiểu chuyện thì đã không làm loạn như thế!"

"Cho dù là làm loạn thì Tần Du cũng không nên báo công an chứ, tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại!" Mẹ hắn xót xa xoa má con trai, lại thoáng nhìn Điền Kiều Kiều đang nắm chặt tay con trai mình: "Cô là..."

"Cháu chào bác, cháu là bạn gái Gia Kiệt". Điền Kiều Kiều lau nước mắt nói nhỏ.

"A, cháu chính là Điền Kiều Kiều à? Thế sao bác lại nghe nói là nó gọi gái về nhà?" Mẹ Trương Gia Kiệt biết chuyện hắn ngoại tình, bà ta cũng chỉ khuyên Tần Du phải nhẫn nhịn, phải dỗ dành Trương Gia Kiệt chứ không hề coi trọng chuyện này.

"Đó là Tần Du hãm hại con!" Trương Gia Kiệt nói lớn tiếng.

Lúc vợ chồng họ vừa đến đã nhìn thấy Tần Du, Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều ngồi trong phòng trong ở đồn công an, Tần Du thì ngồi ngoài phòng tiếp khách bên ngoài, coi như không nhìn thấy hai người bọn họ.

"Sao Tần Du có thể làm thế chứ? Nó còn muốn sông với nhau nữa không?" Dù mẹ hắn rất khắt khe với con dâu nhưng thật ra cơ bản vẫn hài lòng, dù sao điều kiện nhà Tần Du cũng tốt, cô có bằng cấp cao, công việc ổn định, cũng rộng rãi với bố mẹ chồng. Bây giờ con trai có xe, có nhà, lương một năm cả trăm ngàn, tất cả đều là công lao của Tần Du. Bà ta thừa nhận điều này, chuyện không hài lòng duy nhất chính là đến bây giờ Tần Du còn chưa cho vợ chồng bà ta bế cháu, nhưng nghe nói vấn đề này cũng sắp được giải quyết. Bọn họ còn đang tính đến chuyện chăm sóc cháu, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Bà ta vỗ vỗ tay con trai: "Con chờ mẹ, để mẹ ra nói chuyện với nó".

Tần Du sớm đã nhìn thấy cặp vợ chồng này nhưng cô không muốn để ý đến họ, vì dù sao cũng đã đến lúc phải trở mặt rồi. Lúc đầu cô phát hiện Trương Gia Kiệt ngoại tình, nhưng mẹ chồng lại nói là cô đa nghi, bảo cô phải nhẫn nhịn để lấy lòng Trương Gia Kiệt. Từ lúc đó cô đã hiểu rõ quan điểm của bà ta rồi.

Mẹ Trương Gia Kiệt đi tới bên cạnh Tần Du, tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống: "Tần Du, chuyện hôm nay con làm quả thật hơi quá đáng..."

"Vậy à?"

"Thằng Kiệt quả thật đã làm sai, nhưng có chuyện gì thì các con cứ nói cho tử tế, cần gì phải lôi nhau đến đồn công an? Con còn vu khống nó chơi gái nữa..."

"Con không vu khống ai cả".

"Ừ thì cứ cho là nó dẫn gái về nhà, nhưng đó cũng là mâu thuẫn nội bộ gia đình. Con lại khoe chuyện xâu ra ngoài, con và nó có còn muốn ăn ở với nhau nữa hay không?"

"Con thì muốn nhưng anh ấy lại không. Hôm nay mẹ cứ dẫn anh ấy về nhà đi, ngày mai con sẽ chuyển đồ của anh ấy về, bọn con li hôn".

Mẹ hắn đứng lên: "Tần Du, hai chữ li hôn này không thể nói bừa được". Bây giờ bà ta rất tự tin đối với con trai mình, hắn là nhân viên nghiệp vụ chủ chốt ở công ty, lương trăm ngàn một năm chưa kể thưởng, có nhà có xe, Tần Du mặc dù cũng tốt nhưng dù sao cũng đã quá ba mươi, không bám lấy con trai mình thì còn có thể lấy ai?

"Con không hề nói bừa. Con nói rất nghiêm túc. Mẹ nói với Trương Gia Kiệt đi".

"Con bé này, đừng mạnh miệng như vậy rồi lại phải hối hận đấy".

"Điều con hối hận nhất chính là đã lấy Trương Gia Kiệt". Tần Du nói lạnh lùng.

Nhìn thái độ của cô, biết mình không thể nói chuyện bằng giọng mẹ chồng nữa, mẹ Trương Gia Kiệt đứng lên: "Tôi nói lại lần nữa, sau này cô đừng có hối hận!"

Nói xong bà ta quay đầu đi.

Bên kia bố hắn đã gọi điện thoại tìm người thân, hai vợ chồng ông ta đều làm việc ở cơ quan nhà nước, chức vụ không cao nhưng lại quen biết rất nhiều người. Một lát sau đã có người gọi điện thoại tới cho trưởng đồn Vương. Trưởng đồn Vương nghe máy, qua giọng nói của người bên kia điện thoại có thể thấy đó là người quen của bố Trương Gia Kiệt nhưng cũng không phải quá thân quen, gọi điện đến cũng chỉ để tìm hiểu tình hình.

Biết rõ đây không phải một vụ phạm pháp nghiêm trọng gì, trưởng đồn Vương cũng nể mặt người đó một chút: "Được rồi, tôi làm rõ mấy chi tiết nữa rồi sẽ thả người".

Trưởng đồn Vương gọi tất cả mọi người vào một chỗ: "Trương Gia Kiệt, quan hệ giữa anh và Điền Kiều Kiều có đúng là bạn trai bạn gái không?"

"Đúng, tin nhắn điện thoại và tin nhắn trên weibo của tôi và cô ấy có thể chứng minh được điều này".

"Tần Du... Cô nghĩ thế nào?"

"Tôi phải xem lịch sử tin nhắn trên điện thoại và trên mạng của hai người bọn họ". Đây mới là mục đích cơ bản của Lâm Gia Mộc khi buộc tội Trương Gia Kiệt chơi gái, bắt hai người này phải thừa nhận là có quan hệ ngoài hôn nhân để hợp pháp hóa các chứng cớ trong điện thoại di động của hai người này.

Trưởng đồn Vương bảo công an Trương mang điện thoại di động của Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều đến: "Đồng chí toàn bộ lịch sử tin nhắn điện thoại và tin nhắn weibo trong này ra để làm chứng cớ".

"Rõ!"

Điền Kiều Kiều đột nhiên nói xen vào: "Anh ta đã chụp ảnh... Tôi phải lấy lại!" Cô ta chỉ Trịnh Đạc.

Trưởng đồn Vương hơi khó xử: "Anh Trịnh này... Anh..."

"Trưởng đồn Vương đã nói vậy thì tôi cũng không giữ lại mấy thứ này nữa!" Trịnh Đạc lấy chiếc thẻ nhớ máy ảnh ra một cách rất hào phóng.

Điền Kiều Kiều giật lấy chiếc thẻ, không thèm nhìn mà lập tức giẫm nát luôn.

"Thẻ nhớ này là hàng nhập khẩu, tôi mua với giá hơn ba trăm tệ..." Trịnh Đạc nói với vẻ tiếc của.

"Tôi đền cho anh!"

Giày vò đến gần sáng, đám người này mới ra khỏi đồn công an. Hai vợ chồng già nhà họ Trương dẫn Trương Gia Kiệt và Điền Kiều Kiều lên một chiếc taxi đi trước. Trịnh Đạc, Lâm Gia Mộc và Tần Du thì đi bộ về tiểu khu Kim Đỉnh.

Tần Du hít một hơi thật sâu: "Có chứng cớ này thì tôi li hôn sẽ dễ dàng hơn nhiều".

"Li hôn? Bây giờ cô không cần vội vã li hôn làm gì". Lâm Gia Mộc cười nói.

"Sao?"

"Cô đã nói mà, li hôn không phải mục đích của cô. Hơn nữa khi li hôn, bên có lỗi sẽ phải bồi thường cho bên không có lỗi, nhưng bồi thường bao nhiêu lại không được quy định cụ thể. Trương Gia Kiệt vẫn có một nửa căn hộ của cô như thường, kể cả xe và tiền gửi tiết kiệm hắn cũng có phần".

"Thế thì..."

"Đây chỉ là bước đầu tiên để li hôn mà thôi", Lâm Gia Mộc cười nói: "Lát nữa về đến nhà cô, tôi cho cô xem một thứ rất hay".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.