Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 5: Q.10 - Chương 5: Phụ lòng




Trích lời Gia Mộc: Không có người nào luôn luôn đúng trong suốt cuộc đời của mình.

Tiết Văn Vũ đặt điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn chồng ngồi đối diện, siết chặt lấy con trai: “Cuối cùng anh cũng xuất hiện”.

Lục Cẩn vốn không chấp hành nhiệm vụ gì mà đang bị đơn vị cho về nhà vì nguyên nhân nào đó, đây cũng là lý do khiến nhà họ Lục ném chuột sợ vỡ đồ, thà mất cháu trai cũng không muốn để Hầu Lộ Lộ xuất hiện khiến tình cảnh của con trai vốn đã tế nhị lại càng thêm nghiêm trọng.

“Em vẫn nhất quyết đòi ly hôn?”.

“Em đã nói rồi, anh ở bên ngoài thế nào, chỉ cần không công khai em đều có thể chịu đựng. Em chỉ có hai yêu cầu, một là anh phải giữ danh tiếng, không được thượng vàng hạ cám đều kéo lên giường. Hai là, phải biết chùi mép, đừng để chuyện ầm ĩ lên khiến mọi người mất mặt. Anh nghĩ lại xem, hai yêu cầu này anh đã thực hiện được yêu cầu nào?”.

Lục Cẩn ngả người về phía sau: “Bây giờ em không phải bác sĩ quân y mà chỉ là bác sĩ thông thường, ly hôn anh, nhà họ Tiết của em sẽ không còn dây dưa gì nữa. Em quả nhiên là con gái ngoan của bố em, bây giờ nghĩ lại, chuyện Tráng Tráng bị bắt cóc không phải là nhà em làm ra đấy chứ?”.

“Lục Trường Phong! Anh có phải là con người không?”, Tiết Văn Vũ nổi giận mắng. Cô ta là một thục nữ, cả đời này chưa bao giờ tưởng tượng một câu như vậy lại được nói ra từ miệng mình. Nhưng có những lúc không mắng chửi thì không đủ để thể hiện sự giận dữ trong lòng: “Chính anh đi chơi gái đến mức chơi cả gián điệp, bị người ta tóm được tóc khiến bố mẹ hai bên đều mất mặt vì anh, khiến tôi bị người ta nhạo báng…”.

“Nhạo báng? A, tôi lấy một phụ nữ đã có thai với người khác, đã từng đi phá thai thì không bị người ta nhạo báng? Ai không biết nhà họ Lục của tôi đã lấy một đứa con dâu không còn trong sạch để liên minh với nhà họ Tiết của cô?”.

Tiết Văn Vũ không ngờ chuyện thương tâm của đời mình lại bị Lục Cẩn nói thẳng ra. Năm đó lúc cãi nhau với Trịnh Đạc, cô ta đã biết mình có thai. Cô ta không ngờ chuyện vốn là niềm vui hai người cùng chia sẻ lại biến thành một cuộc tranh cãi quyết liệt. Trịnh Đạc mất mẹ và em gái, thứ anh ta cần không phải là chính nghĩa theo quy định của pháp luật hay chính nghĩa trong mắt người khác. Anh ta như một con dã thú bị thương, chỉ muốn nợ máu trả bằng máu. Cô ta không biết sau khi nói mình có thai có thể khiến anh ta lấy lại lý trí hay là sẽ nhận được một câu trả lời vô tình. Sau khi Trịnh Đạc đi, cô ta đuổi theo và vấp ngã ở cầu thang nhà mình. Lúc người giúp việc phát hiện cô ta thì cô ta đã chảy máu.

“Văn Văn… bạn muốn giữ hay bỏ cái thai này?.” Bác sĩ khám cho cô ta là bạn học cùng đại học với cô ta.

Cô ta lắc đầu: “Bỏ”.

“Văn Văn, bạn đừng làm chuyện dại dột. Bạn và Trịnh Đạc yêu nhau thật lòng, gia đình anh ấy xảy ra chuyện lớn như vậy nên khó tránh khỏi nghĩ quẩn. Nếu biết bạn có thai, nhất định anh ấy sẽ quay về”.

Cô ta vẫn lắc đầu.

Cô ta cầm chiếc điện thoại của mình mà người bạn học vẫn nắm trong tay, mở danh bạ gọi cho Trịnh Đạc. Điện thoại đổ ba hồi chuông rồi bị từ chối.

Tiết Văn Vũ vốn đang nhìn điện thoại với vài phần chờ mong. Giây phút cuộc gọi bị từ chối, trái tim cô ta cũng đã chết.

Sau khi phẫu thuật xong, bố cô ta chạy tới bệnh viện, chuyện đầu tiên ông ta làm là cho cô ta một cái bạt tai thật mạnh: “Nhà họ Tiết này không có loại con gái bại hoại gia phong không biết liêm sỉ như mày!”.

Vốn giới sĩ quan cao cấp rất nhỏ, chẳng bao lâu mọi người đều biết chuyện cô ta không chồng mà chửa, nạo thai và chia tay bạn trai. Mặc dù là thế kỷ hai mươi mốt, những chuyện như sống chung trước khi cưới cũng nhìn mãi thành quen mắt. Nhưng trong giới cán bộ cao cấp bảo thủ, có làm cũng phải bí mật một chút, chuyện nạo thai ngay tại bệnh viện mình làm việc khiến mọi người xôn xao thì lại ít thấy.

Tiết tướng quân vốn rất coi trọng Trịnh Đạc. Nhà họ Trịnh xảy ra chuyện, bề ngoài ông ta nói mặc kệ nhưng cũng đã dặn dò lãnh đạo nhà trường. Trịnh Đạc lấy được bằng chứng, ông ta đã chuẩn bị đứng ra giải quyết quang minh chính đại, lấy lại công bằng cho nhà thông gia. Nhưng không ngờ con gái lại có thai, thậm chí còn quyết định không giữ cái thai mà không bàn bạc với gia đình. Ông ta hận Trịnh Đạc quá bộc trực, cũng hận con gái quá ngu ngốc, cuối cùng quyết định bỏ mặc con gái và Trịnh Đạc. Tiết Văn Vũ phá thai trong bệnh viện nên chắc chắn không thể ở lại đó, cô ta viết đơn xin giải ngũ, chuyển đến bệnh viện địa phương làm việc, cũng chuyển ra khỏi nhà.

Tiết tướng quân và Tiết Văn Vũ sẽ thật sự trở thành người dưng nếu sau đó mẹ của Tiết Văn Vũ không kiên trì khuyên bảo, nói đỡ cho con gái trước mặt Tiết tướng quân suốt hai năm trời, lại khuyên đứa con gái quật cường cúi đầu chịu thua, âm thầm qua lại với nhà họ Lục để Lục Cẩn theo đuổi Tiết Văn Vũ rồi đính hôn, Tiết tướng quân nhận lại con gái, cũng chấp nhận việc hôn nhân với nhà họ Lục.

Chuyện này nhà họ Lục, nhà họ Tiết, thậm chí là cả giới quan chức cao cấp trong quân đội đều biết rõ ràng nhưng không ai công khai nhắc đến. Lục Cẩn đã nói ra trước mặt Tiết Văn Vũ có nghĩa là đã định trở mặt.

“Tùy anh nói thế nào cũng được”, Tiết Văn Vũ đứng lên. Sau khi trái tim đã chết, con người sẽ thật sự trở thành bách độc bất xâm.

“Tùy à? Vậy tốt. Tiết Văn Vũ, tôi hỏi cô, Tráng Tráng là con trai tôi hay là con trai của Trịnh Đạc?”.

Tiết Văn Vũ ôm con, quay lại nhìn Lục Cẩn một cái đầy khinh bỉ: “Tôi ước gì nó không phải con trai của anh”.

“Nó đã là cốt nhục của nhà họ Lục thì cô đừng hòng mang nó đi”. “Sao?”.

“Cậu Tống! Cậu Tống!”, Lục Cẩn lớn tiếng gọi.

Tống Phong xuất hiện bên ngoài phòng khách. Hai ông bà già nhà họ Lục không ở nhà. Lục Cẩn và Tiết Văn Vũ vốn chuẩn bị cãi nhau, những người khác trong nhà đã tránh ra ngoài từ lâu, Tống Phong cũng đến chậm hơn bình thường một chút: “Có chuyện gì vậy?”.

“Cậu cướp Tráng Tráng về cho tôi!”.

Tống Phong cười: “Anh đúng là hay nói đùa. Bác sĩ Tiết chỉ định mang con về nhà mẹ đẻ, tôi làm sao có thể cản trở?”.

Lục Cẩn đổi sắc mặt: “Quả nhiên cậu là người của nhà họ Tiết”. “Anh lại nói đùa rồi. Tôi là cảnh vệ viên quốc gia phái tới, sao có thể nói là người của ai được? Anh không được khỏe, tư lệnh Lục và chủ nhiệm Trương cũng muốn anh ở nhà tĩnh dưỡng đúng không?”.

Tiết Văn Vũ giao Tráng Tráng cho Tống Phong: “Anh không biết à? Tống Phong là mối tình đầu của Hầu Lộ Lộ, họ là bạn thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến tận lúc Hầu Lộ Lộ vào đoàn văn công. Nhưng vì Tống Phong khi đó không được cao to nên mất cơ hội, hai người mới càng lúc càng xa. Anh đã làm gì với Hầu Lộ Lộ, không cần tôi phải nói chứ? Cô ta vốn chỉ bị trầm cảm, nhưng anh sợ cô ta lại làm phiền anh, ảnh hưởng đến đường làm quan của anh nên đã mua chuộc bác sĩ kê thuốc khác cho cô ta khiến bệnh của cô ta càng thêm nặng. Bố mẹ cô ta cảm thấy có điểm nghi vấn nên mới đưa cô ta về quê nhà. Lúc tôi và anh đính hôn, cô ta đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng anh lại mua chuộc bác sĩ tâm lý khuyên cô ta kể về cuộc sống của mình sau khi lấy anh khiến cô ta mê muội trong ảo tưởng không thể thoát ra được. Lục Cẩn, anh quá tuyệt tình! Anh không nghĩ là con giun xéo mãi cũng quằn à?”.

Những bức ảnh của Hầu Lộ Lộ lúc đầu đa số đều là Lục Cẩn cho cô ta. Anh ta còn lấy danh nghĩa một người thông cảm với cô ta, thường xuyên kể về cuộc sống hạnh phúc của Tiết Văn Vũ và Lục Cẩn để kích thích khiến bệnh tâm thần của cô ta nặng hơn. Sau đó Tống Phong được anh ta tín nhiệm, nhiệm vụ này cũng được giao cho Tống Phong. Tiết Văn Vũ vô tình điều tra được lai lịch của Tống Phong, cũng thuận lợi lôi kéo Tống Phong vốn thù hận hai vợ chồng cô ta về phe cánh của mình…

“Là mày à? Tráng Tráng mất tích là do mày làm! Mày diễn giỏi lắm!”. “Bây giờ ai là người thân bại danh liệt, mất hết thể diện?”. Tiết Văn

Vũ nhướn mày: “Để giữ mạng anh, bố anh đã viết báo cáo xin nghỉ hưu. Nơi đến sắp tới của anh cũng đã được sắp xếp xong xuôi. Tôi và anh ai đi đường nấy, không còn liên quan”.

Tình yêu là gì? Là ngọn lửa bị đốt cháy trong nháy mắt? Là thứ sưởi ấm cho nhau trong thế giới lạnh như băng? Là sự kích thích không thể nào kiềm chế khi hormone tăng vọt? Hay là…

Gia Mộc không biết… Cô chỉ biết ôm chặt người đàn ông này, nghe anh ta thì thầm bên tai, cảm nhận ngón tay anh ta đốt cháy ngọn lửa hừng hực trên người mình, quên hết thảy kỹ xảo, quên tất cả kinh nghiệm, toàn bộ thể xác và tâm hồn đều trở về bản nguyên, hiến dâng mình cho người đàn ông này, không giữ lại điều gì. Cô luôn nhìn vào mắt anh ta, đôi mắt lấp lánh ánh sáng trong đêm tối. Trong đôi mắt đó chỉ có cô, dường như cô là thứ quan trọng duy nhất trên thế giới này… Khi đến cao trào, cô cắn chặt vai anh ta, không cho mình hét lên mà mất thể diện.

Trịnh Đạc gạt mái tóc ướt mồ hôi của cô ra sau tai, đắp chăn lại cho hai người, lật người lại để cô nằm lên trên người mình.

“Em biết bao lâu rồi?”.

“Lúc nhìn thấy ảnh Hầu Lộ Lộ đã biết rồi”. “Anh nợ cô ấy”.

“Cô ta…”.

“Cô ấy từng phá thai”, Trịnh Đạc hít một hơi thật sâu. Năm đó anh ta mất ba người thân. Mẹ, em gái, con. Mẹ chết vì tai nạn. Em gái vứt bỏ tính mạng mình, cũng vứt bỏ anh ta. Tiết Văn Vũ không cho anh ta cơ hội lựa chọn: “Một năm sau, cảnh sát Lưu đã nói với anh”.

“Nếu cho anh lựa chọn, anh sẽ làm thế nào?”.

Trịnh Đạc nhắm mắt lại, lắc đầu. Làm thế nào? Tìm được bằng chứng, để pháp luật giải quyết tất cả? Nếu là người khác xin lời khuyên của anh ta, nhất định anh ta sẽ khuyên người ta làm như vậy. Nhưng khi chuyện xảy ra với mình, anh ta thật sự không biết phải lựa chọn thế nào. Bây giờ anh ta cũng không biết lựa chọn thế nào, nói gì đến thời còn bồng bột đó? Chính bởi không xác định được cho nên anh ta vẫn áy náy với Tiết Văn Vũ, chính anh ta đã làm rối loạn cuộc đời của Tiết Văn Vũ.

Lâm Gia Mộc thở dài một hơi. Lúc phiên tòa kết thúc, nghe chánh án phán quyết bị cáo chịu năm năm tù, bồi thường một triệu hai trăm ngàn tệ, cô quay lại thoáng nhìn Trịnh Đạc. Anh ta không nói một lời, bước đi đúng bước chân quân nhân, lại mặc nguyên bộ thường phục màu đen.

Tăng Hào là con một gia đình bình thường, bố hắn sức khỏe không tốt, đã nghỉ việc từ lâu, mẹ làm nghề may vá kiếm sống. Sau khi xảy ra chuyện, hai ông bà chỉ khóc chứ không nói được lời nào. Lúc phán quyết hình phạt và số tiền bồi thường, hai người họ lại đặc biệt bình tĩnh. Hôm sau nghe nói tiền bồi thường đã được chuyển đến, Lâm Gia Mộc không hề cảm thấy bất ngờ. Điều làm cô bất ngờ là Trịnh Đạc lại bình tĩnh nhận khoản tiền đó.

Cô điều tra khoảng một tuần, biết hai ông bà nhà họ Tăng đã bán căn hộ cũ, mua một căn hộ hơn một trăm mét vuông, giá hơn bốn trăm ngàn, vui vẻ chuyển vào nhà mới. Tăng Hào trong tù cũng được đãi ngộ không tồi, không hề bị làm khó dễ như người bình thường. Khi tất cả mọi manh mối được tập hợp lại, một người tên là Thượng Vân Long hiện lên rõ ràng.

Ban đầu nhà họ Thượng mở đại lý xe hơi, sau đó lại mở trung tâm môi giới nhà đất đầu tiên ở thành phố A. Mười năm trước khi mới mười tám tuổi, Thượng Vân Long đã lái một chiếc Porsche khoe khoang khắp nơi. Hắn và Tăng Hào là bạn học, Tăng Hào và hắn có quan hệ không tồi, sau khi tốt nghiệp vào làm ở công ty môi giới bất động sản của nhà họ Thượng, công việc hết sức thuận lợi. Sau khi xảy ra chuyện, Thượng Vân Long rời khỏi thành phố A, đến lúc tòa án xét xử xong xuôi mới về nhưng vẫn không lộ diện.

Lâm Gia Mộc chờ ba ngày ngoài biệt thự nhà họ Thượng mới nhìn thấy hắn lén chuồn ra khỏi biệt thự. Mặc dù là buổi tối, vết sẹo trên má hắn vẫn lộ rõ dưới ánh đèn. Chính là hắn…

Cô cảm thấy sau lưng mình có người nào đó, liền xoay phắt người lại, chỉ thấy Trịnh Đạc đứng sừng sững như một cây tùng phía sau ngọn đèn đường cách đó không xa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.