Edit: Mưa
———
Vương Tiểu Minh cũng thấy được những video này.
Có lẽ là vì định kiến, nên cậu ta nhìn sao cũng thấy Diêu Nhận trong video có khí chất bạch liên hoa. Cho dù Diêu Nhận trông sáng sủa như ánh mặt trời, nhưng vẫn không thay đổi được bản chất trà xanh giấu bên trong.
Vương - bậc thầy giám định trà xanh - Tiểu Minh lập tức cùng chung kẻ địch với Tạ Vãn Tinh: “Anh, chuyện này vừa nhìn đã biết là lăng xê rồi! Diêu Nhận rõ ràng muốn buộc chặt hút máu người ta! Chắc chắn anh Phó không thích cậu ta, trông cậu ta cũng không đẹp đến vậy!”
Không phải Vương Tiểu Minh nịnh nọt, nhưng thật sự bất cứ ai nhìn vào cũng thấy Tạ Vãn Tinh đẹp hơn Diêu Nhận gấp ngàn lần.
Cậu ta hơi lo lắng Tạ Vãn Tinh sẽ để ý cái hotsearch này. Dù sao những video đó thật sự rất mờ ám, có thể nói là tình đồng đội thì cũng có thể bẻ cong thành sự rung động của tuổi trẻ.
Xào cp mà, không phải là làm thật thật giả giả như vậy à? Chỉ cần xem xem cp có đủ ngon để đu, người qua đường có chịu mắc câu hay không thôi.
Tạ Vãn Tinh bình tĩnh nói: “Ai biết được. Dù sao bên Phó Văn Thiện cũng sẽ xử lý, người đại diện của cậu ấy cũng không phải dạng vừa.”
Không nghe ra được chút ghen tuông hay tức giận nào trong giọng điệu của anh, vô cùng bình tĩnh. Tựa như đây chỉ là một tin đồn nhỏ nhặt, còn anh chỉ là người qua đường hóng dưa vậy thôi.
Vương Tiểu Minh ngơ ngác, thầm nghĩ rốt cuộc anh Tạ có để ý hay không nhỉ? Hoặc là nói, rốt cuộc anh Tạ của cậu ta có thích Phó Văn Thiện hay không? Hay căn bản là không quan tâm chút nào?
Trong phút chốc, Vương Tiểu Minh không thể nhìn ra.
Tạ Vãn Tinh không quan tâm ánh mắt thăm dò của cậu ta, anh đứng lên nói: “Anh ăn no rồi, về phòng nghỉ trước đây. Lát nữa cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Vương Tiểu Minh vội vàng gật đầu, dặn dò anh: “Vậy nếu anh có chuyện gì nhớ kêu em nha.”
...
Tạ Vãn Tinh vừa về phòng đã lập tức trèo lên giường, ngồi giận dỗi y như con nít.
Anh không hề bình tĩnh một chút nào!
Thật ra anh cũng không ăn nhiều lắm, đơn giản là bị hotsearch vừa rồi chọc tức tới ăn không vô.
Tạ Vãn Tinh ném điện thoại lên tủ đầu giường, mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng một lát sau, anh lại nhịn không được cầm điện thoại lên, bấm mở Weibo.
Hotsearch #Phó Văn Thiện Diêu Nhận vẫn đang hot, hơn nữa video mới vẫn đang được thả ra liên tục. Account marketing và người qua đường cùng nhau tung ra, không ít thứ thật thật giả giả trộn lẫn với nhau.
Có rất nhiều ảnh chụp lúc Phó Văn Thiện và Diêu Nhận còn là thực tập sinh. Phó Văn Thiện trong ảnh luôn mang khuôn mặt lạnh lùng. Hắn lại thích mặc màu đen, lúc nhìn người khác luôn có vẻ lạnh nhạt xa cách.
Nhưng trong một vài bức ảnh hắn và Diêu Nhận chụp cùng nhau, hắn lại cười tươi rói. Mặt mày xán lạn, một tay khoác vai Diêu Nhận, hai chàng trai trẻ tuổi cùng nhìn vào camera.
Bên dưới bình luận đã có người bắt đầu gặm cp:
[Có mình tui cảm thấy hai người họ từng yêu đương hả? Gặp nhau lúc còn ngây ngô, cùng nhau đi qua thời thanh xuân tươi đẹp. Phó đối xử lạnh lùng thờ ơ với toàn thế giới, chỉ dịu dàng với một người duy nhất. Diêu đối xử dịu dàng với toàn thế giới, chỉ làm nũng trước mặt một người duy nhất. Hiện tại có vẻ như đã đường ai nấy đi, dù trở nên xa lạ nhưng trong lòng vẫn còn nhớ thương nhau! Cp quá ngon mà! Tui đi gặm trước nhá!]
Bình luận này được đẩy lên cao, fans only của Phó Văn Thiện cũng lập tức tràn vào điều hướng dư luận. Ôm Phó Văn Thiện đi, cố gắng phủi sạch quan hệ giữa Phó Văn Thiện và Diêu Nhận.
Nhưng fans cũng không đấu nổi với người qua đường hóng dưa gặm cp và thuỷ quân chuyên nghiệp. Thậm chí vài blogger còn like cho bình luận đó, để nó trước sau vẫn đứng vững ở top 1.
Tạ Vãn Tinh nhìn bình luận đó chằm chằm, tức đến mức suýt chút đã chửi thề.
Đúng vậy! Chỉ có mình bạn thấy cái tà giáo này thôi!!
Gặm cái gì mà gặm! Cp cái gì mà cp! Mở to hai mắt nhìn cho rõ, chính thất đang ở ngay đây này!
Nhưng suy nghĩ đó vừa xuất hiện, Tạ Vãn Tinh đã ngây ngẩn cả người.
Anh mà là chính thất cái gì?
Nói dễ nghe thì là bạn trai tạm thời, nói khó nghe thì chẳng qua cũng chỉ là bạn tình mà thôi.
Lúc đầu hai người bên nhau đã thống nhất đây chỉ là quan hệ thể xác đơn giản nhất, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Mặc dù anh chiếm vị trí bên gối Phó Văn Thiện, nhưng đừng nói một Diêu Nhận của nhiều năm trước, cho dù Phó Văn Thiện ngay hiện tại nói muốn chấm dứt quan hệ với anh, anh cũng không thể nói “Không.” được.
Bây giờ anh vì Diêu Nhận mà rối lòng, giống như một người bạn trai hẹp hòi, tính toán chi li với cả quá khứ của Phó Văn Thiện. Tựa như anh vừa ghen tuông vừa ghen tị, không cho phép Phó Văn Thiện rung động với bất kỳ ai ngoài anh nữa.
Màn hình điện thoại tối đen.
Cũng niêm phong quá khứ của Phó Văn Thiện và người khác lại.
Tạ Vãn Tinh cuộn người ngồi trên đầu giường, điện thoại bị anh ném tới cuối giường. Anh dựa đầu vào đầu gối mình, ngơ ngác nhìn đèn ngủ trên tủ đầu giường.
Cuối cùng anh cũng nhận ra có chỗ nào đó sai sai.
Anh không phải bạn trai chính thức của Phó Văn Thiện, nhưng hình như anh lại xem mình là bạn trai chính thức của hắn thật.
Cõi lòng Tạ Vãn Tinh chợt nhói đau, không đến mức đau thấm tâm can như trong tiểu thuyết mà giống như dao cùn cứa vào da thịt vậy.
Anh ủ rũ vùi đầu vào trong khuỷu tay.
Đột nhiên Tạ Vãn Tinh cực kỳ muốn gặp Phó Văn Thiện.
Anh không biết mình có tư cách mở miệng chất vấn hắn hay không.
Cho nên anh tham lam, anh khờ dại hy vọng Phó Văn Thiện lập tức xuất hiện trước mặt anh, chủ động giải thích với anh rằng hắn và Diêu Nhận không có quan hệ gì cả.
Nhưng anh chờ rồi lại chờ, tiếng chuông cửa vẫn không hề vang lên.
...
Phó Văn Thiện ngồi trong phòng làm việc của Giang Hàm.
Trong phòng đầy khói thuốc, đa số đều là một mình Giang Hàm hút.
Vốn dĩ hắn đã làm xong việc chuẩn bị về nhà, nhưng Giang Hàm lại thấy được tên hắn trên hotsearch, không nói hai lời đã giữ hắn lại.
Giang Hàm vừa hút thuốc vừa lướt xem một đống thứ lộn xộn trên Weibo, chửi ầm lên: “Đệt mẹ cái thứ không biết xấu hổ! Vậy mà còn dám lăng xê à? Đợi chút nữa anh lập tức tìm bộ phận PR, để cậu ta tỉnh táo lại nhìn xem ai mới là ba!”
Anh ta tức đến gan cũng đau. Có lẽ những người khác không biết Diêu Nhận kia là thứ rác rưởi gì, nhưng anh ta lại biết rất rõ.
Giang Hàm nhìn lên, phát hiện Phó Văn Thiện không hề tức giận như anh ta. Hắn cực kỳ bình tĩnh, còn rảnh rỗi tám chuyện với người ta trên Wechat. Bình tĩnh đến mức tựa như nhân vật chính trên hotsearch không phải là hắn vậy.
Giang Hàm nhướng mày, hỏi: “Cậu sao vậy? Sao lại bình tĩnh thế? Không tức giận à?”
Phó Văn Thiện không đáp, hắn đang bận trả lời tin nhắn của đám bạn nối khố trong nhóm.
Không chỉ có Giang Hàm tức giận, đám bạn nối khố của hắn hiện tại cũng sắp nổ tung rồi.
Đám bạn của hắn đều biết rõ những chuyện năm đó, từng người từng người mắng còn tàn nhẫn hơn. Thậm chí còn muốn khiến bông sen trắng nhỏ đó biết cái gì gọi là cuộc đời đen tối.
Phó Văn Thiện trả lời một câu cuối cùng xong thì khoá màn hình, ngẩng đầu nhìn Giang Hàm: “Có gì đáng tức giận đâu.”
Hắn bình tĩnh nói: “Những thứ cậu ta đăng phần lớn là thật. Anh cũng biết tôi thật sự từng xem cậu ta như đồng đội, như anh em tốt. Thận chí tôi còn muốn giúp cậu ta lót đường, để cho cậu ta có thể làm chuyện mình muốn làm.”
Giang Hàm nghe mà tái mặt.
Anh ta cho rằng lần này Phó Văn Thiện không định so đo với Diêu Nhận, nên nhịn không được muốn dạy dỗ Phó Văn Thiện một chút. Hắn không được mềm lòng, giới giải trí vừa dơ bẩn vừa phức tạp, cậu ba Phó ngài không thể ngây thơ như vậy được!
Nhưng sau đó anh ta nghe thấy Phó Văn Thiện nói: “Nhưng anh cũng biết, năm đó chúng tôi chấm dứt có bao nhiêu tệ hại. Mấy năm nay tôi không quan tâm tới cậu ta là vì cậu ta vẫn còn một tấm kim bài miễn tử cuối cùng. Đó chính là không lấy tôi ra lăng xê.”
Nhưng hiện tại, tấm kim bài này cũng bị Diêu Nhận dùng hết rồi.
Giang Hàm nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của hắn.
Anh ta vui vẻ nhìn Phó Văn Thiện: “Ý ngài đây là?”
Phó Văn Thiện ngậm điếu thuốc, giữa làn khói mờ ảo, hắn hơi rũ mắt, mặt mày lạnh lùng không có biểu cảm gì nhưng lại khiến người ta thấy sợ hãi vô cớ: “Nên làm thế nào thì làm thế ấy. Nếu có mỗi cái hotsearch cũng không xử lý được thì tiền thưởng của anh cũng sẽ biến mất đấy, Giang Hàm.”
Giang Hàm ngẩn ra, sau đó bật cười. Anh ta đợi những lời này thôi đó.
Anh ta có rất nhiều thủ đoạn, nhưng chỉ lo lắng Phó Văn Thiện niệm tình đồng đội ngày xưa mà buông tha thôi.
Nếu Phó Văn Thiện không niệm tình cũ thì anh ta cũng không cần bận tâm gì nữa.
Giang Hàm vui vẻ xua tay với Phó Văn Thiện: “Được rồi, cậu về nhà luyện giọng, ngủ nghỉ hay đi tìm bạn trai của cậu đi. Anh đảm bảo ngày mai cậu thức dậy, Weibo đã là thế giới mới rồi.”
Phó Văn Thiện cũng không ở lại lâu, hắn hiểu năng lực của Giang Hàm. Một việc nhỏ như này chưa làm khó được người đại diện xuất sắc trong giới đâu.
Hắn xuống tầng hầm lấy xe, nhưng cũng không vội rời đi.
Phó Văn Thiện mở điện thoại, ngậm thuốc lá lướt Weibo.
Hắn cũng thấy được những tấm ảnh và video Diêu Nhận thả ra. Những khoảng thời gian trong ảnh đều là thật.
Quan hệ của bọn họ đã từng rất tốt.
Lúc hắn gặp được Diêu Nhận là lúc hắn nghèo túng nhất. Khi đó hắn mới cãi nhau với người nhà, lẻ loi tới Hoa Âm làm thực tập sinh, cũng là lần đầu tiên trong đời sống chung với người khác.
Khi đó hắn nghèo trắng tay, lại không thay đổi được tính tình đại thiếu gia. Mới vào ký túc xá đã đánh nhau với hai đồng đội khác.
Chỉ có Diêu Nhận đối xử tốt với hắn, không chỉ bao dung tính tình đại thiếu gia của hắn, mà còn giúp hắn giặt quần áo. Diêu Nhận sẽ cùng hắn luyện hát ở ban công, sẽ giúp hắn mua đồ ăn sáng.
Sau này quan hệ giữa hắn và hai đồng đội còn lại dần tốt lên, nhưng trước sau gì, Diêu Nhận vẫn là đồng đội đặc biệt nhất trong lòng hắn.
Bởi vì Diêu Nhận đối xử tốt với hắn không phải lúc hắn còn là cậu chủ nhà họ Phó, mà là lúc hắn không một xu dính túi, chỉ là một thằng nhóc nghèo.
Hắn không còn hào quang, trở thành một người bình thường. Nhưng Diêu Nhận lại nói hắn không phải, nói hắn vẫn luôn toả sáng.
Cho nên sau này, lúc Diêu Nhận tỏ tình với hắn, mặc dù hắn sợ hãi nhưng vẫn vô thức sợ Diêu Nhận bị tổn thương, ngay cả từ chối cũng rất cẩn thận.
Bởi vì sẽ không có ai thích con người chân thật của hắn như Diêu Nhận nữa.
Không có ai không quan tâm những vật ngoài thân đó như Diêu Nhận, không có ai chỉ đơn giản là đối xử tốt với Phó Văn Thiện hắn vậy thôi.
Hắn đã từng nghĩ như vậy.
Cho đến khi Diêu Nhận lặng lẽ đi theo kim chủ debut solo, còn mang đi bài hát bọn họ đã cùng nhau hoàn thành.
Phó Văn Thiện cau mày, ném điện thoại lên ghế phụ lái.
Hắn chỉ cảm thấy ba năm trước hắn như thằng ngu.
Thằng ngu lái xe rời khỏi công ty với tâm trạng tồi tệ.
Chút khoan dung cuối cùng hắn dành cho Diêu Nhận đã tan thành mây khói vào ngày hôm nay.
Diêu Nhận ngu ngốc đã lấy đi chút thông cảm cuối cùng của hắn.
...
Phó Văn Thiện lái xe về Vịnh Hà Loan. Hiện tại đã hơn 11 giờ nên xe trên đường cũng thưa thớt hơn một chút.
Đi được nửa đường, bỗng hắn thấy chỗ bán dimsum mà Tạ Vãn Tinh thích vẫn còn mở.
Hắn không nghĩ nhiều, lập tức ngừng xe, đeo khẩu trang đi xuống mua một phần đem về.
Nhưng đợi hắn đem dimsum về Vịnh Hà Loan thì phát hiện nhà Tạ Vãn Tinh đã tắt đèn rồi.
Biệt thự trông rất yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn trong sân vườn vẫn luôn mở, chiếu ra ánh sáng dịu nhẹ trong đêm.
Phó Văn Thiện do dự mãi, cuối cùng vẫn không đi quấy rầy Tạ Vãn Tinh, cầm dimsum trở về nhà mình.
Hắn vào nhà bật đèn lên, ngồi trên sô pha ăn phần dimsum đó.
Phó Văn Thiện vừa ăn vừa nghĩ, không biết Tạ Vãn Tinh đã ngủ chưa, sắc mặt cũng dần dịu dàng hơn.
Đám bạn nối khố trong nhóm vẫn còn đang tức giận, hận không thể vén tay áo giúp hắn dạy dỗ Diêu Nhận. Thậm chí còn nói hắn cái gì cũng giỏi, ngoại trừ việc mềm lòng.
Mềm lòng là điều tối kỵ. Không được mềm lòng với mấy đứa khốn nạn, mấy đứa đó phải dạy dỗ ra trò mới được.
Phó Văn Thiện căn bản không kịp nói gì, tin nhắn trong nhóm cứ xẹt xẹt bay vút qua.
Cuối cùng vẫn là Lý Tư Hành nói một câu:
[Tao cảm thấy lần này lão Phó sẽ không bỏ qua cho thằng tiện nhân đó đâu. Trước kia không xử lý là vì lão Phó không quan tâm. Nhưng bây giờ không giống nữa, bên cạnh lão Phó còn có Tạ Vãn Tinh mà. Có đúng không lão Phó? @Phó Văn Thiện.]
Phó Văn Thiện tặng cho Lý Tư Hành 180 like.
Thằng ngu mới cùng lên hotsearch với Diêu Nhận.
Hiện tại hotsearch duy nhất mà hắn chấp nhận ngoại trừ khen ngợi bài hát mới thì chính là hắn và Tạ Vãn Tinh công khai tình yêu.
Nghĩ đến đây, Phó Văn Thiện lại thở dài, cảm thấy dimsum trong miệng cũng vô vị.
Thật ra hắn rất muốn lên hotsearch với Tạ Vãn Tinh, nhưng anh có tình nguyện hay không hắn cũng không biết.
Thậm chí trong lòng hắn rất tò mò, không biết Tạ Vãn Tinh có thấy hotsearch này không? Không biết anh có ghen hay không?
Nếu có ghen, vậy có nghĩa là... Tạ Vãn Tinh cũng hơi thích hắn đúng không?
———