Edit: Mưa
———
Sau khi cắt tóc ngắn xong, Tạ Vãn Tinh nhìn chính mình trong gương một hồi cũng quen. Sau khi anh ra khỏi tiệm cắt tóc thì đi thẳng về nhà.
Vừa mở cửa đã thấy Phó Văn Thiện ở nhà.
Phó Văn Thiện đưa lưng về phía anh nên không thấy anh đã về. Hắn đang đứng đắn dạy dỗ một con mèo con: “Phó Vãn Vãn, tao nói lần thứ mấy rồi? Mày có thể quản bàng quang của mày được không? Cháu trai ruột của tao còn chưa dám tè lên người tao đâu, mày thì giỏi rồi.”
Bé mèo mập mạp meo một tiếng cực kỳ ấm ức.
“Mày còn cãi nữa hả? Tối nay khỏi ăn đồ hộp đi nhé.” Phó Văn Thiện không mềm lòng.
“Đừng có làm nũng, tao không phải mẹ của mày đâu.”
Tạ Vãn Tinh nhịn không được bật cười. Anh biết hôm nay chị gái Phó Văn Thiện ném bé mèo tên Vãn Vãn sang đây. Nhìn hiện trường thì chắc là bé mèo gây hoạ rồi nên Phó Văn Thiện đang dạy dỗ nó.
Phó Văn Thiện nghe tiếng động quay lại, đập vào mắt là Tạ Vãn Tinh mới cắt tóc ngắn. Anh đứng cạnh bồn cây xanh, mặc một chiếc sơ mi màu trắng và quần jean. Bên dưới mái tóc ngắn là cần cổ thon dài trắng trẻo, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay màu đen.
So với vẻ đẹp trai lạnh lùng thường ngày thì có thêm một chút dịu dàng vô hại. Nhìn anh như trẻ đi vài tuổi, biến thành đàn anh học hành xuất sắc được các nữ sinh yêu thầm ở trường cấp ba.
“Sao vậy? Xấu lắm hả?” Tạ Vãn Tinh hơi bối rối vuốt mái tóc ngắn của mình.
“Anh thấy cũng được mà.”
“Đẹp lắm.” Phó Văn Thiện không thèm dạy dỗ con mèo Garfield không quản lý được bàng quang này nữa, vội đi qua ôm Tạ Vãn Tinh nhìn chằm chằm vào anh, nở nụ cười.
“Anh cắt tóc ngắn xong nhìn như nhỏ hơn em mấy tuổi ấy.”
Tạ Vãn Tinh cười: “Làm gì dữ vậy.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, bé mèo Garfield béo mập cũng chạy lại đây. Nó không cọ Phó Văn Thiện mà lại đi vòng vòng cọ vào cẳng chân Tạ Vãn Tinh, cực kỳ nịnh nọt.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bé mèo tên “Vãn Vãn” này bên ngoài, bèn vươn tay ôm nó lên: “Em mới dạy dỗ nó gì đó?” Tạ Vãn Tinh vừa vuốt mèo vừa hỏi.
Phó Văn Thiện hừ lạnh một tiếng: “Lúc nãy ở công ty nó tè đầy người em, hại em bị vây xem cả một đường.”
Tạ Vãn Tinh mới tưởng tượng tới cảnh đó một cái đã bật cười.
Nhưng Tạ Vãn Tinh lại rất thích bé mèo này, sau khi ăn cơm chiều xong vẫn luôn chơi với bé mèo, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có một người tên Phó Văn Thiện.
Phó Văn Thiện đổi kênh TV liên tục, sau đó phát hiện Tạ Vãn Tinh không nhìn hắn một lần nào. Nhưng con Garfield ngốc nghếch kia té ngã cũng có thể chọc anh bật cười.
Phó Văn Thiện rất bất mãn, nhưng nhớ tới thứ mình mang về trong phòng, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm.
Hắn thong dong nói: “Hôm nay mấy nhãn hàng em thường mặc gửi quần áo mới đến đây, sẵn tiện em có mua cho anh một bộ đấy.”
Tạ Vãn Tinh không để ý, thuận miệng đáp: “Ừm cảm ơn em nhé.”
Phó Văn Thiện nói tiếp: “Tối nay anh mặc thử xem.”
Tạ Vãn Tinh đang cho mèo ăn đồ hộp, ánh mắt đầy yêu thương, cứ thế đồng ý mà không chút suy nghĩ.
Kết quả là vừa đến giờ đi ngủ, Phó Văn Thiện vội vã nhốt Garfield ngoài cửa cửa. Thậm chí bé mèo cào cửa thế nào cũng không quan tâm.
Tạ Vãn Tinh muốn cho bé mèo vào mà hắn cũng không chịu, còn hiên ngang tuyên bố hắn phải làm những chuyện không phù hợp với mèo nữa.
“Em lấy bộ quần áo em mua cho anh ra anh mặc thử nhé.” Phó Văn Thiện bày ra vẻ mặt đứng đắn nói.
Tạ Vãn Tinh khó hiểu, quần áo gì đáng giá mà phải thử ngay bây giờ à?
Sau đó anh thấy Phó Văn Thiện lấy ra liên tục 4, 5 hộp. Mỗi hộp đều đựng những bộ đồng phục học sinh Nhật Hàn thường thấy trên TV ngày nay. Từ mùa hè đến mùa thu, chủng loại phong phú màu sắc đa dạng.
Tạ Vãn Tinh: “...”
Anh chầm chậm đứng lên rồi chạy nhanh về phía cửa. Kết quả bị Phó Văn Thiện đuổi theo bắt về, ôm anh đè lên giường hôn môi.
Tạ Vãn Tinh bị hôn đến khó thở, nhìn Phó Văn Thiện bằng ánh mắt không có sức uy hiếp gì: “Anh chợt phát hiện em càng ngày càng không biết xấu hổ!”
Phó Văn Thiện không quân tâm, thậm chí còn rất đắc ý.
Hắn bật TV lên, trên màn hình là bộ phim vườn trường Tạ Vãn Tinh quay lúc mới ra mắt. Anh mặc đồng phục áo sơ mi trắng với quần dài, gương mặt thanh tú lạnh lùng, vòng eo dẻo dai dựa vào gốc cây im lặng đọc sách.
“Em đã sớm muốn thử play đồng phục rồi. Anh cắt tóc ngắn xong càng hợp hơn.” Phó Văn Thiện đắc ý nói.
Cuối cùng Tạ Vãn Tinh vẫn mặc vào, nhưng không phải mặc đồng phục mùa hè như trong TV mà là đồng phục mùa thu. Áo sơ mo màu trắng bên trong, bên ngoài khoác áo len màu be. Ở chỗ cổ áo và tay áo có hai sọc đỏ đem, đi kèm với cà vạt màu đỏ.
Trong TV, hơn 2 năm trước anh dịu dàng chân thành nhìn nữ chính tỏ tình.
Mà bên ngoài TV, anh lại bị tên khốn Phó Văn Thiện này ép kêu hắn là thầy
Tạ Vãn Tinh vừa khóc nức nở vừa kêu thầy ơi, vừa cực kỳ hối hận vì sao hôm nay anh cắt tóc ngắt.
...
Hôm sau thức dậy, Tạ Vãn Tinh đi lại còn hơi loạng choạng. Cũng may sáng nay anh không có việc gì nên có thể nằm ở nhà ngủ bù cả buổi sáng.
Anh xoa xoa thắt lưng, mừng thầm vì hồi cấp 3 anh không gặp Phó Văn Thiện, nếu không chỉ sợ là càng tiêu đời.
Đến tối, anh và Phó Văn Thiện không ăn ở nhà mà lái xe đến nhà hàng mới mở của một người bạn. Bọn họ bao một khoảng sân, có thể vừa nướng thịt vừa ngắm phong cảnh.
Phong cảnh ở khoảng sân này không tệ, đặc biệt là cây phong đỏ ở giữa sân đang vào lúc đẹp nhất. Lá đỏ như lửa, từ xa trông như một đám mây màu đỏ vậy.
Tạ Vãn Tinh cầm điện thoại lên chụp một tấm.
Chị Liên kêu anh đăng ảnh đã cắt tóc ngắn lên Weibo mà hôm qua anh quên mất, mới nãy chị Liên còn nhắc nhở anh.
Hai tiếng sau, hashtag #Tạ Vãn Tinh tóc ngắn bay thẳng lên hotsearch.
Cùng lúc đó, Phó Văn Nhã đang đợi máy bay ở sân bay xem được tấm ảnh. Cô nhìn đôi khuyên tai trên tai Tạ Vãn Tinh... Hình như là đôi khuyên tai mà cô thiết kế mà?
Đăng ảnh xong, Tạ Vãn Tinh tiếp tục ăn thịt nướng.
Sau khi ăn xong, hai người lại đến trung tâm thương mại khá ít khách gần đó dạo một lúc, mãi đến 12 giờ mới lên lầu vào rạp chiếu phim.
Hôm nay là ngày công chiếu đầu tiên của bộ điện ảnh có sự góp mặt của Tạ Vãn Tinh.
Không phải bộ <Mưa trong ma thành> vừa mới quay xong, mà là một bộ phim võ hiệp quay xong hồi năm ngoái. Đạo diễn và đội ngũ sản xuất đều rất nổi tiếng, anh diễn vai khách mời trong bộ phim này.
Phó Văn Thiện mua vé tình nhân, ngồi ở hàng cuối cùng. Phía trước có hàng ghế che chắn, trong rạp chiếu phim lại tối nên không dễ nhìn thấy rõ mặt bọn họ.
“Anh diễn vai nào vậy?” Phó Văn Thiện nhỏ giọng hỏi anh.
Tạ Vãn Tinh uống Coca Zero, cũng nhỏ giọng trả lời: “Diễn boss phản diễn, vẫn chưa xuất hiện đâu.”
Vai khách mời của anh chính là sư tôn của nữ chính, bên ngoài lạnh lùng thờ ơ nhưng vẫn là ánh trăng sáng trong lòng nữ chính. Kết quả lại phát hiện ra anh mới là kẻ ác độc nhất cả bộ phim, tàn nhẫn vô tình, thậm chí còn định giết cả nữ chính.
“Thôi xong rồi, bộ phim này chắc chắn là bi kịch với em rồi.” Phó Văn Thiện nương theo bóng tối che đậy nắm tay Tạ Vãn Tinh.
“Boss phản diện đẹp trai quá nên em chỉ mong dàn nhân vật chính đi tong hết thôi.”
Tạ Vãn Tinh vui sướng hút một ngụm coca.
Xem phim xong đã hơn 2 giờ đêm, Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh lại đi ăn canh thịt dê. Phó Văn Thiện ăn thịt, còn Tạ Vãn Tinh vì giữ dáng nên chỉ có thể uống canh.
Ăn xong hai người mới từ từ lái xe về nhà.
Kết quả về tới nhà, Tạ Vãn Tinh phát hiện hệ thống điều khiển thông minh của nhà anh có vấn đề, tất cả đèn trong nhà đều không hoạt động.
Đêm đã khuya nên cũng không còn ai sửa, Phó Văn Thiện ôm mèo lên, nói: “Ngày mai rồi sửa sau, hôm nay qua nhà em ngủ đi.”
Lúc này lợi thế của việc có bạn trai sống cách vách cũng hiện ra.
Tạ Vãn Tinh đi theo Phó Văn Thiện, ngay cả đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng không đem theo.
Còn Phó Văn Thiện không chỉ ôm mèo đi, mà còn mang mấy bộ đồng phục mà hôm qua anh chưa mặc theo.
Lúc Tạ Vãn Tinh phát hiện, vẻ mặt anh rất phức tạp.
Nhưng play đồng phục vẫn có cái thú vị của nó. Mặc dù lúc gọi thầy ơi rất xấu hổ, nhưng cũng có cảm giác kích thích đến lạ lùng.
Ngoài miệng Tạ Vãn Tinh nói không muốn nhưng cơ thể lại thành thật đi thay một bộ đồng phụ kiểu Tây khác.
...
Có lẽ do tối qua rên rỉ quá nhiều nên mới sáng hôm sau Tạ Vãn Tinh đã thấy khát khô cổ họng.
Anh mơ màng mở mắt ra, thấy Phó Văn Thiện bên cạnh vẫn đang ngủ nên đành cố ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở ra phòng khách tìm nước uống.
Kết quả mới đi đến phòng anh, anh đã đối mặt với cô gái mặc váy đỏ đang ngồi trên sô pha.
Cô gái này đang ôm bé mèo Garfiled mập mạp kia vào trong lòng, bình tĩnh ngồi trên sô pha tựa như nữ chủ nhân của chỗ này. Bên cạnh còn có một túi snack đã mở và một chai Coca.
Tạ Vãn Tinh giật mình tỉnh táo ngay lập tức.
———