Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất

Chương 2: Chương 2: Đường ai nấy đi




Edit: Mưa

———

Người đại diện của Tạ Vãn Tinh tên Liên Đan, năm nay 34 tuổi, nổi tiếng là người phụ nữ mạnh mẽ tham công tiếc việc. Nhưng chị lại hết lòng hết dạ chăm sóc Tạ Vãn Tinh. Theo lời chị nói chính là, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia của Tạ Vãn Tinh thôi là chị đã mềm lòng rồi. Con người ấy mà, ai chẳng yêu cái đẹp chứ?

Hình như Liên Đan đang lái xe, giọng nói có hơi mơ hồ: “Vãn Tinh em đang ở đâu đấy? Chị nghe trợ lý nói tối qua em ngủ lại khách sạn luôn hả? Ngày mai phải chụp ảnh cho tạp chí, tối nay em không được lãng phí thời gian nữa đâu. Về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, còn chuẩn bị đi casting nữa.”

Tạ Vãn Tinh há miệng thở dốc, nhìn thoáng qua Phó Văn Thiện đứng trước cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Em mới ngủ dậy, hôm qua chơi muộn quá. Đợi lát nữa em về ngay.”

“Sao giọng em nghe khàn vậy?” Liên Đan nhíu mày: “Có phải tối qua uống nhiều rượu lắm không? Sau này uống ít thôi.”

Chị không nói thì thôi, vừa nói xong Tạ Vãn Tinh đã thấy đau mông rồi.

Mặc dù anh ấm ức cả một bụng nhưng cũng không muốn kể lại chuyện mất mặt như vậy cho Liên Đan nghe. Thế nên Tạ Vãn Tinh chỉ trả lời qua loa vài câu, bảo đảm hôm nay sẽ ngoan ngoãn ở nhà thôi.

“Đợi lát nữa chị bảo trợ lý đi đón em. Khách sạn Long Hoa đúng không?” Có lẽ Liên Đan còn đang bận việc, dặn dò anh xong thì lập tức cúp máy.

Màn hình điện thoại lần nữa tối xuống.

Tạ Vãn Tinh dựa vào lưng ghế sô pha, thấy Phó Văn Thiện bên kia cũng vừa cúp máy. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung một giây rồi ghét bỏ dời đi.

Sau một lúc lâu, Tạ Vãn Tinh ôm chăn, yên lặng nhặt quần áo bị ném đầy đất lên.

Chỉ từ việc quần áo rơi rớt khắp sàn cũng có thể nhìn ra tình hình chiến đấu tối qua kịch liệt đến cỡ nào. Tạ Vãn Tinh phát hiện sơ mi của mình bị xé nét như nùi giẻ, sắc mặt đen thui, cố nhịn lắm mới không mở miệng chửi bới.

Phó Văn Thiện đỡ hơn anh một chút. Tối qua lúc lên giường hắn đã tắm rửa thay đồ ngủ rồi nên quần áo của hắn vẫn còn y nguyên.

Thấy Tạ Vãn Tinh đen mặt cầm một cái sơ mi rách nát lên, hắn mở miệng: “Anh mặc đỡ áo của tôi đi.”

Hắn ném áo sơ mi của mình qua.

Tạ Vãn Tinh cũng không khách sáo. Mặc dù áo của Phó Văn Thiện lớn hơn anh một size nhưng vẫn tốt hơn cái áo bị xé nát bấy này.

“Vậy cậu mặc cái gì?” Tạ Vãn Tinh cầm quần áo hỏi.

“Đợi anh đi rồi tôi sẽ gọi trợ lý mang quần áo đến đây sau“.

Đương nhiên hai người họ không thể cùng nhau ra ngoài. Đây là phòng Phó Văn Thiện, hắn ở lại hợp lý hơn.

Tạ Vãn Tinh không nói thêm gì nữa, cầm quần áo đi vào nhà tắm bắt đầu tắm rửa. Anh vừa tắm vừa đỏ mặt, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Tên khốn Phó Văn Thiện, hôm qua hắn không hề rửa sạch giúp anh.

Bốn mặt trong phòng tắm đều là kính trong suốt, Tạ Vãn Tinh có thể thấy rõ tình trạng thê thảm trên người mình từ trong gương. Trên cái eo mềm dẻo trắng nõn toàn là dấu tay và dấu véo, không cần nghĩ cũng biết đây là dấu vết tên khốn Phó Văn Thiện nắm eo anh để lại.

Anh giơ tay sờ miệng mình, môi dưới bị cắn nên chạm vào có hơi đau. Ngày mai phải đi chụp ảnh cho tạp chí, không biết dấu vết trên cơ thể anh có mờ đi chút nào không đây?

Tạ Vãn Tinh nhớ tới thể lực đáng sợ của Phó Văn Thiện hôm qua, nhịn không được mà run người. Anh âm thầm thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với loại người này nữa.

...

30 phút sau, Tạ Vãn Tinh thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng tắm.

Phó Văn Thiện đang ngồi trên sô pha hút thuốc, nghe thấy tiếng động thì nhìn thoáng qua, ngón tay kẹp điếu thuốc lá vô thức kẹp mạnh hơn một chút.

Tạ Vãn Tinh mặc áo sơ mi của hắn cũng rất hợp. Mặc dù lớn hơn một size nhưng áo màu đen càng tôn lên làn da trắng của anh hơn. Có lẽ vì ẩm ướt nên đôi môi của anh trông càng mềm mại hồng hào hơn. Mái tóc dài vừa sấy xong mềm mượt rơi trên vai, không hề có vẻ yểu điệu nữ tính mà lại toát ra vẻ gợi cảm của thanh niên.

“Chuyện hôm nay chúng ta cứ xem như không có gì xảy ra đi.” Tạ Vãn Tinh đi đến mép giường mang giày vào. Anh cúi đầu giấu đi vẻ mặt mình, tỏ ra vô tư không có chuyện gì.

“Đều là đàn ông, cũng chẳng mất miếng thịt nào.”

Phó Văn Thiện không phản đối. Hắn dụi điếu thuốc vào gạt tàn, lời ít ý nhiều: “Được.”

Tạ Vãn Tinh nhìn lướt qua căn phòng, xác nhận bản thân không bỏ quên đồ gì nữa. Sau đó anh lấy một cái khẩu trang màu đen trong ngăn tủ ra đeo lên, mở cửa rời đi.

Trước khi ra ngoài, anh đã nhờ trợ lý xác nhận không có paparazzi nào ngồi canh ở gần khách sạn cả.

Dù ngày nay hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, nhưng thật ra giữa hai sao nam cũng không dễ dính scandal như sao nam với sao nữ. Anh cũng không quá lo lắng, chỉ là vẫn vô thức bước nhanh hơn.

...

Lúc Tạ Vãn Tinh ra khỏi khách sạn, trợ lý Vương Tiểu Minh đã mở sẵn cửa xe RV đợi anh. Tên của trợ lý anh cũng rất thú vị, lúc đến xin việc cậu ta còn nhấn mạnh mấy lần đây là tên thật nữa.

Tạ Vãn Tinh cúi đầu chui vào trong xe.

Trở về không gian quen thuộc, anh kéo khẩu trang xuống thở phào một hơi. Mái tóc dài hất hết ra sau, để lộ cần cổ thon dài trắng nõn. Tạ Vãn Tinh giơ tay lên cởi hai nút áo trên cùng ra.

Vốn Vương Tiểu Minh định tám chuyện với Tạ Vãn Tinh mấy câu, ai dè vừa liếc qua kính chiếu hậu đã thấy cổ anh đầy dấu hôn. Cậu ta sững sờ ngay tức khắc, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu: “Anh! Tối hôm qua anh làm gì rồi hả?!”

Cậu ta làm việc cho Tạ Vãn Tinh đã hơn 1 năm, biết anh chưa từng dính vào những scandal trai gái đó. Có thể nói, Tạ Vãn Tinh như một dòng nước trong trong giới giải trí vậy.

Kết quả sao mới có một đêm mà anh Tạ băng thanh ngọc khiết của cậu ta lại bị người khác vấy bẩn rồi?!

Vương Tiểu Minh muốn hộc máu tới nơi!

Tạ Vãn Tinh ảm đạm nhướng mi: “Cậu thấy rồi cũng đừng nói cho chị Liên đấy. Tối qua anh không cẩn thận nên lăn giường với người ta thôi.”

Vương Tiểu Minh hơi do dự, cậu ta khởi động xe, nói: “Anh, anh cùng với ai... đó đó vậy? Anh không nói cho chị Liên nghe, lỡ đối phương lấy chuyện này ra lăng xê thì sao bây giờ?”

Cậu ta nói vậy cũng vì nghĩ cho Tạ Vãn Tinh.

Mặc dù Tạ Vãn Tinh vẫn chưa được tính là đỉnh lưu trong giới giải trí, nhưng cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt gì. Gần đây anh càng lúc càng hot, khó mà đảm bảo sẽ không có ai nảy sinh ý đồ đen tối lắm.

Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Văn Thiện hiện lên trước mắt anh, Tạ Vãn Tinh bĩu môi: “Không đâu, đoán chừng đối phương còn mong không dính líu gì tới anh hơn đấy.”

Vương Tiểu Minh rất tò mò, cậu ta nhìn thoáng qua Tạ Vãn Tinh một cái, thấy sắc mặt anh không xấu xí như lúc mới lên xe nên cẩn thận dò hỏi: “Anh, rốt cuộc là anh lăn giường với ai vậy ạ?”

Thật sự cậu ta rất bất ngờ. Tạ Vãn Tinh rất kén chọn, dù anh mới gia nhập giới giải trí không lâu nhưng đường tình duyên cứ kéo dài không dứt. Từ nhà đầu tư đến diễn viên đều có đủ.

Chỉ là Tạ Vãn Tinh không cần nhờ vả người khác, với cả anh cũng không thích tình yêu chớp nhoáng nên vẫn luôn không chấp nhận ai cả.

Tạ Vãn Tinh nhắm mắt dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi, nghe thấy Vương Tiểu Minh hỏi thì anh cong khoé môi, nhả ra mấy chữ: “Với một tên đầu trọc.”

Từ khi Phó Văn Thiện debut đến nay vẫn luôn để đầu đinh. Tóc Tạ Vãn Tinh dài bao nhiêu thì tóc hắn ngắn bấy nhiêu, gần như chỉ có một đoạn ngắn ngủn chút xíu. Cũng may mặt mày hắn cân được kiểu tóc này, càng khiến hắn đẹp trai sắc bén hơn.

Lúc chụp tạp chí chỉ tuỳ tiện ngồi xuống bậc thang, hơi cụp mi, ánh mắt lạnh lùng một chút là có thể hấp dẫn đến mức khiến các nhân viên nữ gào thét chói tai rồi.

Chỉ có antifan của Phó Văn Thiện vẫn luôn không ngừng chế giễu hắn là tội phạm cải tạo mới ra tù.

Giờ phút này, Tạ Vãn Tinh đã quyết định gia nhập đội ngũ antifan của Phó Văn Thiện.

Vương Tiểu Minh: “???”

Cậu ta đang điên cuồng sàng lọc trong đầu xem ai trong giới giải trí để đầu trọc. Không bàn tới nghệ sĩ nữ vì căn bản là không có. Còn lại một vài đối tượng khá nổi tiếng, nhưng nếu không phải là nghệ sĩ hài thì cũng là nghệ sĩ giỏi võ nghệ rắn rỏi tầm 40 tuổi.

Vương Tiểu Minh vỗ vỗ con tim nhỏ bé của mình, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề.

“Anh, người tối qua lăn giường với anh... là đàn ông ạ?”

Tạ Vãn Tinh vẫn nhắm mắt như cũ, bình tĩnh “ừ” một tiếng.

Thật ra trong lòng anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, anh tức muốn điên lên đi được. Trong giây lát anh cực kỳ muốn quay đầu lại đấm cho Phó Văn Thiện một đấm nữa.

Nhưng nói trắng ra thì việc này cũng không trách Phó Văn Thiện được, cả hai bên đều có trách nhiệm cả. Anh cũng không muốn dây dưa mãi nên chỉ đành nuốt cục tức này vào bụng thôi.

Vương Tiểu Minh ở hàng ghế trước cũng ngậm miệng lại, tập trung lái xe.

Cậu ta không dám hỏi nữa, sợ bản thân không chịu được kích thích, lỡ bẻ lái một cái thì xe chạy thẳng xuống mương mất.

...

Trên xe của Phó Văn Thiện bên kia, người đại diện Giang Hàm nghe hắn nói tối qua có người vô cớ đi nhầm vào phòng của hắn thì sắc mặt thay đổi đến ngoạn mục, tựa như giây tiếp theo anh ta sẽ đi nhảy lầu luôn vậy.

Anh ta là người đại diện riêng biệt của Phó Văn Thiện, dưới tay anh cũng chỉ có mỗi nghệ sĩ là hắn thôi. Đây là vì nhà họ Phó đặc biệt tìm đến để giúp đỡ cho Phó Văn Thiện hoạt động trong giới giải trí.

So với người đại diện, có đôi khi anh ta cảm thấy mình giống thái giám tổng quản đại nội hơn, chuyên môn đi hầu vị Thái tử gia này.

“Rốt cuộc là cậu ngủ với ai hả ngài Phó Tam? Anh không có yêu cầu quá cao với sinh hoạt cá nhân của cậu, nhưng tốt xấu gì cậu cũng phải đảm bảo sạch sẽ an toàn cho anh chứ?!” Giang Hàm hết lòng khuyên nhủ. Anh ta nhìn sắc mặt vô cảm của Phó Văn Thiện, cực kỳ nghi ngờ rằng tiền lương bây giờ không đủ cho chi phí chữa bệnh trong tương lai của anh ta mất.

“Cậu nói thật cho anh, rốt cuộc là ai hả? Anh chắc chắn sẽ không nói cho ai, cũng sẽ không báo cáo cho anh của cậu.”

Phó Văn Thiện đã thay áo sơ mi mới, vẫn là màu đen. Tựa như đang mặc áo tình nhân với cái áo mà Tạ Vãn Tinh mặc đi lúc nãy vậy.

Không phải hắn muốn giấu giếm Giang Hàm, nhưng nghĩ đến dáng vẻ hung dữ của Tạ Vãn Tinh thì đoán chừng anh cũng không muốn cho bất kỳ ai biết chuyện này cả.

“Là đàn ông, hoạt động trong giới giải trí. Cái khác thì em không thể nói nữa.” Phó Văn Thiện bình tĩnh nhìn người đại diện của mình.

“Đối phương sẽ không lấy chuyện này ra lăng xê đâu, anh ta rất yêu quý thanh danh của mình. Thậm chí còn không muốn để ai biết hơn cả em nữa đấy.”

...

Tạ Vãn Tinh ngồi trong xe hắt xì một cái.

Anh tiện tay cầm chăn đắp lên người, thầm nghĩ có lẽ bản thân bị cảm vì vận động quá sức hồi tối qua rồi.

Lúc này, từ tận đáy lòng của Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện đều cảm thấy, trong thời gian ngắn chắc chắn bọn họ sẽ không dính líu gì tới nhau nữa.

Dù sao một người chuyên về diễn xuất, một người chuyên về ca hát, gần đây cũng không có hợp đồng đại diện hay event gì. Khả năng gặp nhau gần như không có.

Nhưng không ngờ...

Hơn nửa tháng sau, hai người họ lại gặp nhau ở một gameshow nào đó.

Cùng nhau bị vả mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.