Edit: Mưa
———
Tạ Vãn Chương cũng không ngờ hóng drama sẽ hóng tới tận nhà mình. Anh ta và Phó Quân Lan cũng chỉ xem như quen biết, là kiểu xã giao chẳng nói được mấy câu vậy thôi. Cho nên lúc thấy Phó Quân Lan gọi điện tới, suy nghĩ đầu tiên của Tạ Vãn Chương chính là...thật điên rồ!
Mà đợi sau khi nghe điện thoại xong, chuyện này càng trở nên điên rồ hơn.
Phó Quân Lan nghiêm túc nói với anh ta rằng Tạ Vãn Tinh ngoan ngoãn hiểu chuyện, đáng yêu vâng lời nhà anh ta lại đang yêu đương với cậu ba từ nhỏ đã đánh nhau, quậy đến gà bay chó sủa kia của nhà họ Phó?
Tạ Vãn Chương bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng như sóng cuộn biển gầm, nghi ngờ sáng nay Phó Quân Lan bị đụng đầu ở đâu rồi.
Nhưng Phó Quân Lan là một người rất nghiêm túc, thật sự không giống người sẽ nói đùa kiểu này.
Sau khi Tạ Vãn Chương nghe điện thoại xong thì trầm tư mấy giây, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho em trai hỏi chuyện. Trong lòng anh ta không quá tin tưởng, rốt cuộc vì sao em trai đáng yêu lại lặng lẽ yêu đương như thế? Anh trai như anh ta không có quyền được biết sao?
Nhưng sau khi anh ta hỏi chuyện này xong, bên Tạ Vãn Tinh lại vang lên âm thanh điện thoại rơi xuống đất. Đợi Tạ Vãn Tinh luống cuống tay chân nhặt điện thoại lên xong thì lại ấp úng nửa ngày không nói nên lời.
Cõi lòng Tạ Vãn Chương lập tức lạnh lẽo, chuyện này 100% là thật rồi.
Mà càng chết hơn chính là anh ta còn nghe thấy giọng một người đàn ông xa lạ đang hỏi Tạ Vãn Tinh sao vậy, còn cực kỳ dịu dàng thân thiết.
Sau khoảng thời gian ngượng ngùng ngắn ngủi Tạ Vãn Tinh đành buông xuôi. Anh không ngờ Phó Văn Nhã có lực sát thương lớn đến vậy, mới đó mà cả anh trai anh cũng biết rồi.
Nhưng con dâu có xấu thì sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ chồng.
Huống chi Phó Văn Thiện còn đẹp trai như vậy...
Tạ Vãn Tinh đỏ mặt thừa nhận: “Đúng vậy anh, còn chưa kịp nói cho mọi người biết.”
Ngược lại Tạ Vãn Chương lại không biết nói gì. Em trai đã lớn vậy rồi, yêu đương cũng không có gì lạ. Anh trai như anh ta cũng không có lý do gì để xen vào.
Nhưng đứa trẻ nhà mình thì mình hiểu. Đây là mối tình đầu của em trai yêu quý, chẳng may sau này chia tay thì Vãn Tinh nhà anh ta sẽ bị tổn thương rất nhiều.
Nhưng là anh trai thì cũng không thể ngay lúc em trai mới yêu đương lại khiến em trai nản lòng được.
Tạ Vãn Chương nuốt xuống cả trăm mối lo vào bụng, bình tĩnh nói: “Vậy à? Anh chỉ hỏi chút thôi. Vậy khi nào rảnh em dẫn cậu ta về nhà ăn bữa cơm rau dưa đi. Vừa lúc Phó Quân Lan cũng muốn hẹn anh uống trà.”
Tạ Vãn Tinh lập tức cảm thấy điện thoại trong tay như nặng ngàn cân.
Vì sao anh và Phó Văn Thiện mới yêu đương có 1, 2 tháng mà lại có cảm giác sắp bị cha mẹ ép kết hôn vậy chứ?
“Một thời gian nữa đi ạ.” Tạ Vãn Tinh nhỏ giọng nói.
“Bọn em mới yêu đương thôi, mọi người đừng doạ em ấy.”
Lông mày Tạ Vãn Chương sắp chạm tới tóc luôn rồi. Đừng doạ nó?
Với cái thây cao 1m89, còn từng luyện quyền anh của cậu ta thì rốt cuộc là ai doạ ai hả?
Em trai anh ta đúng là bị mỡ heo che mờ mắt rồi.
Nhưng dù vậy thì Tạ Vãn Chương vẫn chỉ có thể rưng rưng đồng ý mà thôi.
Mà bên kia, sau khi Phó Văn Thiện thấy Tạ Vãn Tinh nghe điện thoại xong, cuối cùng hắn cũng phát hiện bản thân đã bị đá ra khỏi nhóm chat gia tộc rồi...
...
Đợi đến khi lái xe về tới Vịnh Hà Loan, Tạ Vãn Tinh mới cúp điện thoại anh trai, ỉu xìu nằm dài trên ghế xe.
“Chị gái em cũng nhanh miệng thật, giờ ngay cả anh trai anh cũng biết chuyện chúng ta yêu đương rồi.” Tạ Vãn Tinh dở khóc dở cười nói.
Phó Văn Thiện lái xe, đồng cảm với anh: “Ít ra nhà anh mới chỉ trong nhà anh biết thôi. Còn nhà em giờ bảy cô tám dì đều biết cả rồi. Ngay cả anh họ em cũng nhắn tin hỏi em có phải sắp kết hôn với đàn ông không.”
Nguyên văn lời anh họ là: “Em phải nói sớm là em thích đàn ông chứ! Nếu biết vậy thì lúc đi học anh đã không giới thiệu bạn gái cho em rồi! Mà chừng nào em kết hôn thế? Hai người đàn ông kết hôn thì lễ hỏi ít hay nhiều mới được nhỉ?”
Người anh họ này cũng là một nhân vật kỳ lạ của nhà họ Phó. Tuổi còn trẻ đã theo đuổi tự do và nghệ thuật, quan trọng nhất là anh ta đã tự tạo dựng được tên tuổi cho chính mình. Vấn đề nhỏ duy nhất chính là thích mặc quần áo nữ mà thôi.
Thế nên đôi lúc Phó Văn Thiện cảm thấy bản thân như có thêm một người chị họ vậy.
Tạ Vãn Tinh hoảng sợ.
Chẳng qua hai người tạm thời chưa chuẩn bị tốt để gặp người lớn. Cho dù nhà họ Phó và nhà họ Tạ đều đang nóng lòng muốn cùng thông gia ăn bữa cơm. Hai người bàn bạc một lúc, quyết định cuối tuần ai về nhà nấy, tự giải quyết người lớn trong nhà mình một chút.
Nhưng Tạ Vãn Tinh đã come out từ hồi cấp ba, về nhà cũng chỉ là ăn cơm trò chuyện bình thường nên anh không có gì phải lo lắng.
Không biết Phó Văn Thiện thì như thế nào?
“Nhà em trước đó có biết em thích đàn ông không?” Tạ Vãn Tinh xé gói snack, tò mò hỏi.
“Không biết.” Phó Văn Thiện đáp. Chẳng qua hắn thấy đó cũng không phải chuyện lớn gì. Hắn không nói là vì hắn vẫn luôn độc thân nên cũng không cần phải nói.
“Nhưng ba mẹ em hẳn là không quan tâm đâu. Từ nhỏ em đã thuộc kiểu không vâng lời rồi, lúc dậy thì cũng làm một đống chuyện phản nghịch. Không giống anh trai em, vừa nhìn đã biết là người đàn ông mẫu mực. Cũng không giống chị gái em, ít nhiều gì cũng là con gái xinh đẹp đáng yêu. Mà em chỉ thích đàn ông chứ không định chuyển giới, nhiêu đó thôi là ba mẹ em thấy mừng rồi.”
Tạ Vãn Tinh suýt chút là sặc nước bọt. Anh nhìn Phó Văn Thiện, sợ hãi tưởng tượng đến dáng vẻ hắn chuyển giới một chút...
Hai giây sau, Tạ Vãn Tinh đầu óc mê muội suy nghĩ... Vì sao anh lại cảm thấy Phó Văn Thiện có đi chuyển giới cũng rất đẹp vậy?
Nhưng không thể không nói, Phó Văn Thiện đúng là rất hiểu biết ba mẹ hắn.
Lúc đầu ba Phó biết người yêu của Phó Văn Thiện là đàn ông thì ông rất muốn phô bày uy nghiêm người cha, định bắt Phó Văn Thiện quay về nghe ông phê bình giáo dục, sau đó mới chấp nhận hắn come out.
Kết quả mẹ Phó nhanh tay ấn tắt cái suy nghĩ này của ông: “Thôi bỏ đi, người yêu của thằng ba không tệ. Con trai nhà họ Tạ vừa đẹp trai, tính cách cũng tốt nữa.”
Mẹ Phó khá hiểu con trai mình: “Con trai anh tính chó như nào anh không biết à? Giờ tốt xấu gì nó cũng đang yêu đương đàng hoàng, nếu anh làm khó nó, tính chó của nó lại tái phát quay đầu cãi nhau với anh, tới lúc đó em xem anh đi đâu tìm con dâu hợp ý.”
Ba Phó trái lo phải nghĩ, không thể không thừa nhận rằng lời bà xã ông nói rất có lý.
Phó Văn Thiện thuộc kiểu không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ. Lúc trước Phó Văn Thiện mới mười mấy tuổi đã bị ném tới doanh trại huấn luyện ở nước ngoài. Vốn là mong vào đó sẽ hù doạ được nó, kết quả thằng nhóc thúi đó lăn lộn như cá gặp nước. Sau khi trở về biến thành một chấp cả mười.
Khiến cho người ba như ông cũng tuyệt vọng.
Thế nên tới cuối tuần, lúc Phó Văn Thiện lái xe về nhà rồi come out... Mặc dù ba Phó tỏ vẻ hung dữ, giữa mày nhíu đến mức có thể kẹp chết muỗi, trên mặt viết to hai chữ không vui nhưng cuối cùng cũng chỉ hừ lạnh một tiếng mà không nói lời nào, xem như chấp nhận việc này.
Phó Văn Thiện thầm huýt sao trong lòng, cảm thấy bản thân đúng là bậc thầy yêu đương. Ngay cả người ba khó tính nhất của hắn cũng im lặng chịu thua.
Nếu ba Phó biết thằng ba nhà mình suy nghĩ cái gì thì có lẽ ông sẽ cầm chổi lông gà lên hành lại nghề cũ.
Còn mẹ Phó thì bà càng hứng thú với Tạ Vãn Tinh hơn. Thật ra bà đã gặp Tạ Vãn Tinh vài lần nhưng đều là chuyện mấy năm trước. Khi đó Tạ Vãn Tinh vẫn đang học đại học, mặc tây trang nhỏ màu đen, không có xinh đẹp lộng lẫy như bây giờ mà có chút ngây ngô và má bánh bao trẻ con. Khuôn mặt trắng nõn mềm mại, đôi mắt đen nhánh, cười lên trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Lúc đó mẹ Phó đã rất thích Tạ Vãn Tinh, bà thầm nghĩ trong nhà có cô con gái, đợi thêm hai năm nữa rồi sắp xếp cho hai đứa xem mắt cũng không phải không được. Chẳng qua sau này Phó Văn Nhã thay bồ như thay áo nên bà cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.
Nhưng ai mà ngờ, con gái bà không có duyên với Tạ Vãn Tinh nhưng con trai bà lại ôm người về tay.
Cũng tốt! Suy nghĩ của mẹ Phó rất tiến bộ, dù sao nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài là được rồi.
———
Tui tìm được 1 bộ giới giải trí với 1 bộ esport hay lắm, mà đang phân vân nên edit bộ nào Ôm 2 bộ thì không nổi, nhưng thích cả hai luôn chả biết sao