Edit: Mưa
———
[Anh Tạ, anh đi đâu thế?]
Tạ Vãn Tinh ngồi trên xe nhận được tin nhắn của Vương Tiểu Minh, cuối cùng anh cũng nhớ ra trợ lý bị mình vứt bỏ.
[Đi ăn cơm, cậu về nhà đi, không cần chờ anh đâu.] Tạ Vãn Tinh trả lời
Nhưng chỉ hai giây sau, anh lại nhịn không được mà gửi tin nhắn thứ hai: [Cậu nói xem, vừa nãy trông anh ngu ngốc lắm đúng không...]
Tự anh nhớ lại còn cảm thấy xấu hổ, khi nãy đơn giản là bị Diêu Nhận chọc giận quá mất khôn thôi.
Tạ Vãn Tinh rầu rĩ dựa đầu vào cửa sổ xe.
Vương Tiểu Minh trả lời tin nhắn rất nhanh: [Anh, lúc nãy nhìn anh cực kỳ giống nam phụ ác độc xinh đẹp quyến rũ trong tiểu thuyết ấy.]
Tạ Vãn Tinh không vui: [Chỉ với gương mặt này thôi thì anh diễn nam phụ, ai dám diễn nam chính nữa? Cậu có ý gì hả? Ý cậu là cậu ta là đoá hoa nhỏ yếu ớt đáng thương, còn anh là nam phụ ác độc bắt bạt cậu ta à? Không cần tiền lương nữa đúng không?]
Vương Tiểu Minh im lặng gửi qua một cái meme kéo khoá miệng.
Nhưng lúc sau, cậu ta lại nhịn không được nói: [Anh, cả em giờ cũng nhìn ra anh thích anh Phó rồi, sao anh không tỏ tình thẳng luôn đi? Anh xem với khuôn mặt này, khí chất này, dáng người này, chưa kể tính cách anh cũng tốt nữa. Trời ạ, ai cưới được anh chắc vui chết mất thôi!]
Tạ Vãn Tinh bị chọc cười, nhưng ý cười cũng biến mất rất nhanh.
Đúng là anh đẹp trai, dáng người hoàn hảo, gia thế cũng tốt. Nhưng thế thì sao chứ?
Lúc anh mắng Diêu Nhận nghe rất tự tin, nhưng trong lòng anh cũng tự hiểu rõ, chuyện anh có giỏi hay không cũng chẳng liên quan gì tới chuyện Phó Văn Thiện thích anh cả.
Lý do thích một người nào đó, thật ra cũng không phải vì người này đủ tốt hay gì, mà chỉ là vì thích mà thôi.
Trong lúc Tạ Vãn Tinh nói chuyện phiếm, Phó Văn Thiện cũng tranh thủ gọi điện thoại cho người phụ trách vườn Văn Quý. Mấy hôm nay vườn Văn Quý luôn đóng cửa từ chối nhận khách, chính là vì chuẩn bị sẵn sàng cho Tạ Vãn Tinh tới cửa bất kỳ lúc nào.
Hắn nói chuyện với người phụ trách xong, quay đầu lại đã phát hiện Tạ Vãn Tinh đang giả vờ ngủ. Có lẽ là anh không muốn đối mặt với hắn nên giả vờ ngủ cực kỳ nghiêm túc, ngay cả mí mắt cũng không hề nhúc nhích.
Phó Văn Thiện buồn cười bật cười một tiếng. Mặc dù hắn có rất nhiều lời muốn nói với Tạ Vãn Tinh nhưng cũng không nóng vội.
Phó Văn Thiện nhẹ nhàng hát lên một bài, mà bài hát hắn đang ngân nga chính là ost của bộ phim <Mưa trong ma thành>.
Phó Văn Thiện lái xe, mang theo người hắn yêu đi đến một cuộc hẹn đã được sắp xếp từ lâu.
...
Đến nơi, cuối cùng Tạ Vãn Tinh không thể giả vờ ngủ được nữa.
Anh miễn cưỡng xuống xe, nhìn sân vườn cực lớn trước mặt, trên biển ngoài cửa viết ba chữ “Vườn Văn Quý“.
Phó Văn Thiện đưa chìa khoá xe cho nhân viên gác cửa rồi nắm tay Tạ Vãn Tinh đi vào, vừa đi vừa nói: “Anh trai tôi tặng cho tôi chỗ này, bên trong có một sân riêng chuyên dụng của tôi, tôi chỉ dẫn người nhà và đám bạn nối khố tới thôi.”
Tạ Vãn Tinh “À...” một tiếng, không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Phó Văn Thiện, chỉ bình tĩnh quan sát xung quanh.
Ở giữa vườn Văn Quý có một vườn hoa rất lớn, cây cối xanh um tươi tốt, trong không khí thoang thoảng mùi hương thanh nhã dễ chịu. Mà lấy vườn hoa làm trung tâm, có vài khoảng sân khác nhau xếp thành một vòng tròn. Khi bước vào từng khoảng sân khác nhau thì cảnh sắc bên trong cũng hoàn toàn khác nhau.
Phó Văn Thiện dẫn Tạ Vãn Tinh đi vào khoảng sân Biển Sao kia.
Hai người ngồi xuống chiếc bàn duy nhất bên cạnh cửa sổ, trên bàn có một chậu hoa, là cây hương thảo mà Tạ Vãn Tinh thích. Cạnh bàn là cửa sổ bằng kính trong suốt, người ngồi trong có thể thấy được lá phong đỏ như lửa bên ngoài sân.
Tạ Vãn Tinh lơ đãng ăn cơm.
Nhóm người giúp việc cứ như tàng hình, ngoại trừ lúc mang đồ ăn lên thì tuyệt đối không làm phiền hai người. Trong phòng chỉ còn lại anh và Phó Văn Thiện.
“Hôm đó, cậu nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi... là chuyện gì vậy?” Tạ Vãn Tinh nhịn không được nên hỏi trước.
Phó Văn Thiện nghĩ, cảm thấy trước khi tỏ tình, hắn vẫn nên giải thích rõ chuyện Diêu Nhận thì hơn.
Đây đúng là lịch sử đen của hắn. Rõ ràng từ trước đến nay hắn chưa từng yêu đương lần nào, nhưng bây giờ hình như toàn thế giới đều cho rằng hắn và Diêu Nhận từng dây dưa thì phải.
“Cái đó đợi chút nữa đi. Tôi cảm thấy anh có chút hiểu lầm tôi nên tôi phải giải thích rõ ràng trước đã.” Phó Văn Thiện lấy khăn giấy lau khoé miệng, nghiêm túc nhìn Tạ Vãn Tinh.
“Tôi và Diêu Nhận chưa từng yêu đương với nhau. Cậu ta từng tỏ tình với tôi nhưng tôi từ chối rồi.”
Dao nĩa trong tay Tạ Vãn Tinh suýt rơi..
Hình như cốt truyện này hơi khác với những gì anh biết nhỉ?
Tạ Vãn Tinh nhịn không được, tập trung lắng nghe.
Phó Văn Thiện tiếp tục nói: “Anh biết đấy, lúc tôi gặp Diêu Nhận là khi tôi nghèo trắng hai tay. Cho dù cậu ta không biết tôi là cậu chủ nhà họ Phó thì vẫn đối xử với tôi rất tốt. Giúp tôi giặt quần áo vào mùa đông, sáng sớm mua đồ ăn sáng cho tôi. Chúng tôi đi quán bar rồi xảy ra mâu thuẫn đến đánh nhau với người khác, lúc bên kia đánh lén thì cậu ta chặn giúp tôi, còn suýt chút bị thương gân mạch, không thể đàn ghita được nữa. Cho nên lúc cậu ta tỏ tình, nói thích tôi, tôi có do dự..”
“Tôi rất sợ cậu ta bị tổn thương! Con người sẽ luôn mềm lòng với người thích mình và đối xử với mình một cách chân thành mà.”
Phó Văn Thiện nói tới đây thì khựng lại một chút, bởi vì ấn tượng gặp nhau lúc đầu quá tốt đẹp. Một khoảng thời gian dài sau đó, hắn đều nghĩ, Diêu Nhận mà hắn biết và người phản bội hắn, trộm bài hát của hắn rồi debut solo rốt cuộc có phải là cùng một người hay không?
Nhưng sau đó, hắn cũng nghe loáng thoáng người bao nuôi Diêu Nhận khen cậu ta ngoan ngoãn biết điều, rất biết chăm sóc người ta, không giống như những tình nhân khác.
Phó Văn Thiện nghe xong cũng không có cảm giác gì, chỉ là hắn đã hiểu, hóa ra những dịu dàng kia của Diêu Nhận là đồ bán sỉ giá rẻ mà thôi.
Tạ Vãn Tinh vô cảm cắt một miếng thịt rồi nhét vào miệng. Rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì mà phải ngồi đây nghe Phó Văn Thiện nhớ về chuyện cũ chứ?
Nhưng anh lại tự ngược đến mức càng muốn nghe thêm nhiều hơn, còn nghe rất nghiêm túc.
Phó Văn Thiện nói tiếp: “Những chuyện sau đó anh cũng biết rồi đấy. Cậu ta ngủ với một người giữ chức vị cao cấp trong công ty rồi debut solo, còn lấy đi bài hát chúng tôi cùng nhau sáng tác.”
Tạ Vãn Tinh hừ lạnh một tiếng.
Anh chua xót nghĩ, nếu Diêu Nhận không đi ôm đùi kim chủ thì có phải cậu bị lừa đến táng gia bại sản cũng không quay đầu hay không? Khéo còn cưới cái bông sen nhỏ này về nhà nữa nhỉ?
Tạ Vãn Tinh lại hung hăng cắt một miếng thịt.
“Chẳng qua còn có một chuyện mà tôi chưa nói với anh. Thật ra lúc đó kim chủ coi trọng tôi. Diêu Nhận không chỉ chấp nhận bị bao nuôi mà còn là tự cậu ta chủ động giành lấy đấy.” Phó Văn Thiện mang vẻ mặt một lời khó nói hết, giờ nhớ lại hắn vẫn thấy nghẹn họng.
“Sau đó chúng tôi trở mặt, thằng ngu đó vậy mà còn hỏi tôi là có phải vì cậu ta đoạt kim chủ của tôi không... Nếu tôi thật sự để ý thì cậu ta cũng không phải không thể chơi three some.”
Tạ Vãn Tinh suýt chút là phun ngụm nước trong miệng ra.
Mặc dù bây giờ cười to thì không hay lắm, nhưng anh vẫn hoảng hồn với mạch não của Diêu Nhận.
Anh đánh giá Phó Văn Thiện vài lần, khoé môi nhịn không được cong lên: “Ánh mắt của kim chủ đó cũng đặc biệt nhỉ?”
Phó Văn Thiện: “...”
Hắn thừa biết là như này mà.
Nhưng rất nhanh, Tạ Vãn Tinh không cười nổi nữa. Bởi vì anh nghe Phó Văn Thiện nói: “Khi đó tôi thật sự rất thất vọng về Diêu Nhận. Bởi vì cậu ta là người đầu tiên thật lòng đối xử tốt với tôi trong giới này. Cậu ta nói thích tôi nhiều như vậy, tôi tin! Tôi cảm thấy cho dù tôi không thể yêu đương với cậu ta thì tôi cũng muốn trải sẵn cho cậu ta một con đường hoa, để cậu ta được làm thứ âm nhạc cậu ta yêu thích, không bị người khác ép làm chuyện cậu ta không muốn làm. Kết quả vừa quay đầu cậu ta đã vả cái chát vào mặt tôi rồi.”
Ý cười trên mặt Tạ Vãn Tinh biến mất, anh nhẹ khảy món ngọt hình quả đào trong chén, trong lòng hơi khó chịu.
Đó là Phó Văn Thiện còn chưa đến 20 tuổi, khó khăn lắm mới mở rộng trái tim chân thành nhưng cuối cùng chỉ nhận lấy thất vọng.
Tấm lòng bị ném xuống đất như giẻ rách, còn bị người ta dẫm đạp lên không thương tiếc.
Tạ Vãn Tinh thấy hơi buồn bã, nhưng chỉ có thể nghiêng đầu nhìn lá phong đỏ rơi đầy đất bên ngoài để che giấu mà thôi.
Nhưng sau đó, anh lại nghe Phó Văn Thiện nói: “Nhưng tôi chưa từng thích Diêu Nhận! Mặc dù tôi đã từng do dự, tôi cảm thấy cậu ta đối xử tốt với tôi như vậy mà tôi còn không chấp nhận, liệu có phải hơi khốn nạn hay không? Nhưng bây giờ tôi đã biết, thích là không thể miễn cưỡng được.”
“Nó chẳng hề liên quan đến chuyện cậu ta có phải người tốt hay không. Thích một người là cho dù người đó có tốt hay không tôi vẫn thích, vẫn muốn chăm sóc người đó, vẫn muốn mỗi ngày thức dậy đều được thấy người đó.”
Bầu không khí bỗng nhiên chìm vào im lặng, làn gió đêm thổi qua lá phong đỏ phát ra âm thanh sàn sạt bên ngoài cửa sổ.
Trái tim Tạ Vãn Tinh dần đập nhanh hơn.
Anh nghe Phó Văn Thiện thấp giọng gọi tên anh: “Tạ Vãn Tinh...”
Anh biết Phó Văn Thiện sắp nói tới chuyện quan trọng. Cái chuyện mà quan trọng đến mức hắn không thể nói qua điện thoại, phải gặp mặt nói trực tiếp mới được.
Trong đầu anh hiện lên rất nhiều chuyện. Anh nhớ tới nụ hôn mà Phó Văn Thiện đặt lên nơi khoé mắt đuôi mày của anh. Anh nhớ tới dáng vẻ Phó Văn Thiện nhìn anh chăm chú và mỉm cười. Cũng nhớ tới những bình luận trả lời bài đăng của anh trên diễn đàn...
Hoặc là chuyển chính thức, hoặc là chia tay...
Anh lén nắm chặt một góc khăn trải bàn, trong lòng bất an cầu nguyện.
Phó Văn Thiện cũng rất hồi hộp, hắn gần như có thể xác định là Tạ Vãn Tinh thích hắn. Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, chẳng may hắn đoán sai, chẳng may Tạ Vãn Tinh không muốn yêu đương với hắn...
Nhưng hắn không thể lùi lại được nữa!
Phó Văn Thiện nhắm mắt lại, ngay khi mở mắt ra, hắn nhìn thẳng vào Tạ Vãn Tinh, nói từng chữ rõ ràng: “Hiện tại tôi đã có một người tôi rất thích. Tôi cũng không biết tôi bắt đầu thích anh ấy từ lúc nào nữa, nhưng tôi rất muốn yêu đương nghiêm túc với anh ấy. Thế nên...”
“Tạ Vãn Tinh, em không muốn làm bạn tình với anh nữa...”
...
Tạ Vãn Tinh đặt mạnh dao nĩa xuống bàn, tiếng vang cắt ngang lời Phó Văn Thiện.
Anh đứng bật dậy: “Tôi chợt nhớ ra tôi còn có chút việc nên đi trước đây.”
Anh cũng không ngẩng đầu lên mà cứ thế chuồn đi dưới mí mắt Phó Văn Thiện, gần như là chạy ra khỏi cửa “Biển Sao“.
Tạ Vãn Tinh cũng không biết mình đang chạy đi đâu, đầu óc anh rối loạn, chỉ còn lại câu “Em không muốn làm bạn tình với anh nữa...” kia thôi.
Thậm chí anh còn không đủ can đảm để nghe xong mà lại hoảng sợ chạy trốn.
Tạ Vãn Tinh cắn môi, anh cảm thấy Phó Văn Thiện mời anh ăn cơm không có ý tốt. Bữa cơm hôm nay căn bản là Hồng Môn Yến.
Chắc chắn là Phó Văn Thiện đã gặp được chân ái, lại bị bông sen trắng Diêu Nhận kích thích nên cảm thấy bản thân phải thay đổi, bởi vậy mới tìm tới anh ngả bài, chấm dứt mối quan hệ bạn tình này.
Tạ Vãn Tinh càng nghĩ càng đau lòng, đôi mắt đỏ bừng. Cho dù cố cắn môi thì nước mắt vẫn sắp tràn ra khoé mi, thấm ướt mi mắt anh.
Anh nghĩ cũng may mà anh chạy trốn nhanh, nếu không thì sẽ phải thất tình mất rồi.
Nhưng anh cũng hiểu đây chỉ là lừa mình dối người. Lần này anh chạy trốn thì có ích gì đâu, lần sau Phó Văn Thiện vẫn có thể nói chia tay với anh được mà.
Tạ Vãn Tinh đứng lại, lúc này anh mới nhận ra anh đã chạy vào vườn hoa giữa sân. Trong vườn hoa có rất nhiều bóng đèn đang chiếu sáng lên cỏ cây hoa lá, khiến nơi đây trông như tiên cảnh vậy.
Anh lau nước mắt, không chạy nữa, cứ vậy ngồi xổm xuống ôm gối, bắt đầu nhớ lại những yêu tinh nhỏ anh đã gặp xung quanh Phó Văn Thiện, xem rốt cuộc ai mới là chân ái của hắn.
Nhưng anh cau mày xem tới xét lui một hồi, bỗng nhận ra hình như toàn bộ thời gian rảnh rỗi của Phó Văn Thiện đều trải qua cùng anh thì phải?
Hình như không có thời gian tìm yêu tinh nhỏ khác á?
Với cả, nếu Phó Văn Thiện muốn chia tay với anh thì cần gì phải giải thích chuyện Diêu Nhận nữa?
Chỉ số thông minh của Tạ Vãn Tinh đột nhiên online trở lại.
Tạ Vãn Tinh: “???!!!”
Phó Văn Thiện định tỏ tình với anh đúng không?!
Đâu chỉ có một lời giải thích cho câu nói muốn chấm dứt mối quan hệ bạn tình đâu!!
Mẹ nó anh chạy gì chứ?!!
Nghe cho xong rồi mới chạy đi chứ a a a a a!!!
...
Phó Văn Thiện ngơ ngác nhìn Tạ Vãn Tinh bỏ trốn trước mặt mình. Bởi vì quá bàng hoàng nên hắn còn chưa kịp nghĩ đến chuyện phải đuổi theo.
Phó Văn Thiện sợ hãi nghĩ, chẳng lẽ hắn đoán sai rồi?
Tạ Vãn Tinh căn bản không thích hắn, cho nên vừa nghe đến đó đã lập tức chạy đi.
Phó Văn Thiện càng nghĩ sắc mặt càng tệ hơn.
Hắn vội đứng lên, hỏi nhân viên canh cửa thì phát hiện Tạ Vãn Tinh đã chạy về phía vườn hoa.
Phó Văn Thiện vừa đi vào vườn hoa đã thấy Tạ Vãn Tinh đang ngơ ngác ngồi xổm dưới cây quế hoa. Mùa thu, hoa quế nở rộ. Những bông hoa quế nhỏ màu vang rơi trên đầu vai và mái tóc của Tạ Vãn Tinh.
Phó Văn Thiện từ từ đến gần, sau đó hắn phát hiện hai mắt Tạ Vãn Tinh đỏ hồng. Hình như anh nghe được tiếng bước chân, mặt mày ngơ ngác bối rối ngẩng đầu lên.
Lòng Phó Văn Thiện thắt lại, hắn đi qua quỳ một gối xuống trước mặt Tạ Vãn Tinh, một tay vươn ra nhẹ nhàng xoa khoé mắt anh.
“Anh khóc cái gì? Có phải vì anh biết em định nói cái gì nên sợ đến khóc không?” Phó Văn Thiện bất đắc dĩ nhìn đôi mắt xinh đẹp như sao trời của Tạ Vãn Tinh. Sau khi được nước mắt gột rửa càng thêm long lanh hơn.
Hắn thật sự rất thích ngôi sao trước mắt mình lúc này, cực kỳ muốn đưa ngôi sao này vào Biển Sao của riêng mình.
Phó Văn Thiện nói: “Anh muốn nghe thì nghe, không muốn nghe cũng phải nghe. Tạ Vãn Tinh, em thật sự thích anh! Em không muốn làm bạn tình của anh nữa, em muốn theo đuổi anh, muốn làm bạn trai anh, muốn làm chồng tương lai của anh.”
Tạ Vãn Tinh thật sự bật khóc, anh bĩu môi thút tha thút thít nói: “Anh không.. cần em theo đuổi..”
Phó Văn Thiện nóng nảy: “Anh không thể cấm cả quyền theo đuổi của em chứ?!”
Tạ Vãn Tinh lau nước mắt, dứt khoát hôn một cái thật mạnh lên môi Phó Văn Thiện: “Ý anh là anh cũng thích em! Em không cần theo đuổi anh, chúng ta yêu nhau đi!”
———
*Cây hương thảo:
*Cây quế hoa: