Hướng Đông Lưu

Chương 91: Chương 91: Cát Sinh (7)




HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CÁT SINH 7

Tác giả: Giang Nhất Thủy

Edit: Alex

_____________

Ám Hương Điện nằm phía bắc, cách xa hoàng cung nhất, gọi lãnh cung cũng không ngoa, là nơi mà Chung Ly Sóc ở lại khi bé. Ánh mặt trời ngày thu hết sức tươi đẹp, chiếu lên thân người tạo cảm giác ấm nóng. Huyên Cảnh Thần mặc áo lụa mỏng, đi theo bên cạnh Chung Ly Sóc, bỏ lại chúng thị hầu mà bước vào con đường nhỏ dẫn hướng lãnh cung.

Chung Ly Sóc mặc trường bào dày nặng, đón ánh mặt trời đi xuyên qua con đường dài. Những tia nắng chiếu lên gò má nàng, phủ thêm cho gương mặt trắng nõn kia mấy phần quý khí hoàng kim. Huyên Cảnh Thần liếc nhìn người bên cạnh, lại chuyển mắt xuống món đồ người nọ cầm trong tay, hỏi: “Chỉ một bầu rượu là được rồi sao?”

Chung Ly Sóc nâng mắt, cười nói: “Được rồi. Mẫu thân lúc sinh thời thích nhất là uống rượu. Nhưng thân thể không tốt lắm nên không dùng được nhiều. Có điều giờ đây đã có thể uống thỏa thích.”

Lúc sinh thời? Bước chân Huyên Cảnh Thần thoáng ngập ngừng. Đến tận lúc này, nàng mới nhận ra người mình sắp gặp là một người đã sớm vùi mình trong hoàng thổ.

Nàng không hỏi nhiều, ngược lại là Chung Ly Sóc bắt đầu kể lại, “Khi bé, ta ở trong Ám Hương Điện, chỉ có mẫu thân và nhũ mẫu bên cạnh. Thân thể mẫu thân không tốt lắm, song học thức lại vô cùng uyên bác. Tuy không vào triều nhưng vẫn dư sức dạy ta vỡ lòng.”

“Ta không thể ra khỏi Ám Hương Điện. Khi bé là mẫu thân thay các lão sư dạy tri thức cho ta.”

“Ta nghĩ, nếu sức khỏe mẫu thân khá hơn một chút thì triều đình ắt sẽ có một chỗ của người.”

Sức khỏe không tốt lắm, học thức vô cùng uyên bác. Vị dưỡng mẫu giáo dục Thái tử trong lãnh cung này hẳn là một vị con cháu quý tộc xuất sắc.

Những gì có liên quan đến chuyện Chung Ly Sóc ở lãnh cung, ngoại trừ Hoàng đế ra thì đến nay vẫn không một ai hiểu rõ tường tận. Nếu không trở thành Thái tử phi, Huyên Cảnh Thần cũng chẳng thể chạm đến ranh giới ấy.

“A, nhìn thấy gốc mai kia không? Khi còn nhỏ, ta thường leo dọc theo thân cây kia lên cung tường để nhìn đến nơi càng cao hơn. Mẫu thân hễ thấy là phải nói ta mấy câu.”

Chung Ly Sóc giơ tay chỉ vào một gốc mai xanh ngắt vươn ra khỏi cung tường. Huyên Cảnh Thần nâng mắt, nhìn theo hướng ngón tay Chung Ly Sóc chỉ, “Hóa ra điện hạ khi bé lại nghịch ngợm đến thế?”

“Trẻ con thì hay tò mò mà.” Chung Ly Sóc đáp, rồi dẫn Huyên Cảnh Thần vòng qua cung tường, bước đến cửa Ám Hương Điện.

Cánh cửa lớn màu son đỏ xuất hiện trước mắt, sạch sẽ, bóng loáng như cửa ở nơi đông đúc, nhộn nhịp, hoàn toàn không giống lãnh cung tiêu điều. Huyên Cảnh Thần thấy Chung Ly Sóc bước đến, gắng sức đẩy cánh cửa son. Nàng vội theo tới, nâng tay, đẩy ra cánh cửa nặng nề trong tiếng vang kẽo kẹt.

Thoáng hương hoa phiêu đãng nơi chóp mũi. Ngay sau đó, một biển vàng rực ập vào tầm mắt.

Cơn gió lay động len qua cánh cửa mở, thổi về phía biển cúc vàng bao phủ cả sân. Huyên Cảnh Thần đứng trước cửa, nhìn con đường lát đá xanh rơi đầy cánh hoa vàng bên dưới mái nhà cong, ánh mắt dừng tại những khóm cúc non hai bên lối mòn, rồi than nhẹ một tiếng.

“Quả nhiên, vẫn hệt như trước.”

Chung Ly Sóc đứng bên cạnh nàng cảm thán một câu, đoạn xách bầu rượu bước lên đường mòn phủ đầy cánh hoa.

Huyên Cảnh Thần đứng tại chỗ, nhìn bóng người nọ hòa làm một với những khóm cúc chung quanh, thoáng sững sờ.

“Thái tử phi, đi theo ta.” Chung Ly Sóc dừng bước, quay đầu nhìn nữ tử vẫn còn đứng dưới mái cong, hiền hòa nói.

Có cơn gió thổi cánh hoa bay lên chiếc giày Đăng Vân trắng tuyết của nàng, mạ thêm mấy phần quý khí khó có thể diễn tả bằng lời. Nàng đứng giữa biển hoa, hướng về phía Huyên Cảnh Thần, tuấn mỹ tựa Đông Hoàng bước ra từ tranh vẽ.

Huyên Cảnh Thần vẫn biết Thái tử là một mỹ nhân tuấn tú đến mức có thể khiến biển hoa nhạt nhòa, thất sắc, nhưng chưa từng nghĩ người này đứng giữa thu cúc có thể cao quý, thanh nhã đến thế.

Hẳn là… người đẹp thì làm gì cũng đẹp.

Trong thoáng chốc tâm trí thả lỏng, Huyên Cảnh Thần cất bước, đuổi theo bóng dáng Thái tử. Các nàng xuyên qua cả sân vàng ươm, xuyên qua hành lang dài không vương một hạt bụi, đi đến hậu viện.

Hậu viện có trồng một gốc anh đào và một gốc lê. Lê thu chín rụng, tỏa hương quả mục. Chung Ly Sóc mang theo rượu, bước qua đầy đất lê thu, đến trước gốc anh đào, ánh nhìn rơi xuống nơi có ba khối đá nhẵn nhụi xếp chồng lên nhau bên dưới tán cây.

Nàng buông bầu rượu, vén vạt áo, quỳ gối.

Huyên Cảnh Thần cũng bước lên quỳ xuống bên cạnh, cùng Chung Ly Sóc dập đầu hướng chồng đá. Sau ba lạy, nàng ngồi quỳ ngay dưới tán anh đào.

“Mẫu thân, hôm nay Sóc nhi đến thăm người.” Chung Ly Sóc nhón lấy bầu rượu, tự tay mở nắp, “Đây là Nữ Nhi Hồng, bệ hạ cho con, nói là để người nếm thử.”

Hương rượu thơm lan tỏa theo lời nàng nói. Chung Ly Sóc đặt bầu rượu trước bia mộ do ba tảng đá xếp chồng, nói: “Mẫu thân, Sóc nhi thành thân, có Thái tử phi rồi.”

“Thái tử phi là tộc trưởng của Huyên thị ở Lan Châu, Đại Tướng quân của bệ hạ, anh hùng dũng mãnh. Nàng sẽ bảo vệ cho Sóc nhi.”

Nàng tự nói một mình, như không hề để ý đến Huyên Cảnh Thần bên cạnh. Huyên Cảnh Thần quỳ tại đó, liếc nhìn Chung Ly Sóc một cái, lại im lặng nghe người nọ nói tiếp.

Nhưng lúc này Chung Ly Sóc lại quay đầu: “Thái tử phi, cùng dập đầu với mẫu thân một lần nữa thôi.” Nói đoạn, nàng nắm lấy tay Huyên Cảnh Thần, cùng nhau cúi đầu lần nữa.

Một chút mỏng lạnh phủ lên bàn tay dường như chạm đến đáy lòng Huyên Cảnh Thần. Trong nháy mắt đầu ngón tay khẽ run, Huyên Cảnh Thần và Chung Ly Sóc cùng nhau thẳng lưng, lại nghe đối phương nói: “Mẫu thân, dạo này bận rộn, hôm khác Sóc nhi trở lại thăm người.”

Dứt lời, nàng đứng dậy, nắm tay Huyên Cảnh Thần kéo người lên.

“Đi thôi, Thái tử phi, chúng ta trở về.”

Huyên Cảnh Thần quay đầu, nhìn về phía bia mộ do ba tảng đá xếp chồng lên nhau mà thành, lại liếc sang Chung Ly Sóc, hỏi, “Điện hạ không ở lại thêm chút nữa sao? Không bằng ta ra ngoài chờ điện hạ trước, điện hạ lại nói chuyện với mẫu thân thêm một lúc nữa có được không?”

Chung Ly Sóc lắc đầu, dắt tay Huyên Cảnh Thần ra ngoài, “Không cần đâu. Hôm nay đến xem một cái là được rồi.”

Huyên Cảnh Thần nâng mắt nhìn Chung Ly Sóc, nhìn ánh nắng tươi đẹp len lỏi qua cành lá sum sê chiếu rọi lên chiếc cằm tinh xảo của người nọ. Chẳng hiểu vì sao, từ gương mặt vẫn rất mực ôn hòa kia, nàng lại nhìn ra một chút mềm yếu.

Nàng theo Chung Ly Sóc thấp thỏm mà đến, lại cùng người nọ vội vã quay về. Lúc rời đi, cánh cửa son rộng mở kia lẳng lặng khép lại, khóa cả sân hoa vàng ươm chói mắt kia ở bên trong. Không ai biết tòa cung điện được chăm sóc rất tốt này đã chôn vùi bao nhiêu bí mật, cả nữ tử được táng tại đây, không mấy ai hay biết nhưng vẫn được nhớ nhung kia rốt cuộc là ai.

Tòa cung thành huy hoàng này, hóa ra còn sâu thẳm hơn vẻ ngoài của nó.

Đêm ấy, rừng anh đào ở Đông Cung vang tiếng xích bát trong trẻo. Gió đêm lành lạnh, đưa tiếng xích bát đến bên tai Huyên Cảnh Thần. Ấm áp, lại mang nỗi nhung nhớ triền miên, hệt như nằm trong lòng mẹ mà nhẹ giọng nỉ non kể lại.

Huyên Cảnh Thần nương theo âm thanh tìm qua, nhìn thấy bóng dáng người kia như ngọc đứng dưới mái đình.

Thái tử mặc trường bào dày nặng, tóc thúc ngọc quan, cầm xích bát thổi. Nàng đưa lưng về phía ánh sáng, gương mặt giấu trong màn đêm tăm tối, mịt mờ. Nét mặt tuấn tú ẩn trong bóng tối kia như phủ lên một lớp buồn thương, là vẻ buồn thương, đa tình mà Huyên Cảnh Thần chưa bao giờ nhìn thấy.

Mãi đến lúc này, Huyên Cảnh Thần mới ý thức được đây là một vị Thái tử đa tình đậm khí tức Vân Châu. Cảm giác lạnh lẽo thấu xương như thấm vào tim. Nàng dừng bước, đứng tại nơi cách Thái tử một trượng.

Tại sao, làn điệu ấm áp nhưng nét mặt lại đau thương đến vậy?

Bởi vì đã không thể nào gặp lại người muốn gặp ư?

Một khúc kết thúc, Chung Ly Sóc thu xích bát, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, khịt khịt mũi, dằn xuống nỗi chua xót đang tràn lan trong lòng. Đứng một lúc, nàng xoay người, đụng phải Huyên Cảnh Thần đang ở cách đó không xa, chợt cả kinh.

“Thái tử phi đến bao lâu rồi?”

Huyên Cảnh Thần bước tới, đáp: “Đến theo tiếng xích bát của Thái tử, chưa bao lâu.”

“Đêm thu lạnh lẽo, Thái tử vẫn nên mau mau về phòng, nhỡ cảm lạnh thì không tốt.”

Chung Ly Sóc nhìn nàng, lại cụp mắt ngượng ngùng cười cười: “Hôm nay ngứa nghề, không nhịn được ra đây thổi một khúc.”

Đoạn, nàng đưa chiếc xích bát trong tay ra, lại nói: “Đúng rồi, cây xích bát này Thái tử phi tặng, ta rất yêu thích.”

Đây là cây xích bát được đưa đến cùng với Huyên Cảnh Thần lúc đại hôn. Theo tập tục Sở quốc thì khi đại hôn, tân nhân ngoài việc cắt tóc đưa nhau thì còn phải chọn một món đồ tặng cho đối phương, xem như tín vật đính ước.

Chung Ly Sóc dựa theo quốc lễ, tặng Thái tử phi một mũi tên bằng vàng. Huyên Cảnh Thần lại căn cứ vào sở thích của Chung Ly Sóc mà bỏ tiền ra làm một chiếc xích bát. Nàng chưa bao giờ nghĩ Chung Ly Sóc sẽ thật sự dùng đến nó, sửng sốt trong nháy mắt mới đáp: “Điện hạ thích là được rồi.”

Chung Ly Sóc cười cười, rồi nắm lấy tay nàng đi hướng điện trong, “Đêm cũng khuya rồi, Thái tử phi cùng ta về nghỉ ngơi đi.”

“Được.”

Bàn tay được người nọ nắm lấy tựa như được bạch ngọc thượng đẳng nhất bao quanh, mát lạnh. Gió đêm thu thổi qua hành lang, khẽ mơn man trên gương mặt, khiến Huyên Cảnh Thần quanh năm sinh hoạt trong ánh đao bóng kiếm cảm nhận được một sự thoải mái không chân thực.

Nguyên Châu phồn hoa ngoài vẻ xa xỉ, thối nát, hóa ra vẫn còn những lúc thư thái, bình đạm thế này. Nàng chưa bao giờ cảm thấy sự thư thái ấy sẽ thuộc về mình. Giờ khắc này, trong tay nàng nắm không phải đao kiếm, mà chỉ là bàn tay của một nữ tử khác.

Có hơi lạnh, nhưng rất an ổn.

Đây là tay quân chủ của nàng, một bàn tay dẫn dắt nàng về nơi hoàn toàn khác biệt với trước đây.

Kể từ thời khắc quyết định gả cho người này, Huyên Cảnh Thần đã biết mình sẽ nghênh đón một cuộc sống hoàn toàn xa lạ. Nhưng nếu những tháng ngày sắp tới đều như thế, ngược lại cũng khiến người chờ mong.

Huyên Cảnh Thần siết chặt bàn tay, nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: “Khúc vừa rồi điện hạ thổi, tên là gì?”

“Khúc đó trước đây viết, còn chưa hoàn thành, thế nên vẫn chưa đặt tên. A, không bằng Thái tử phi lấy cho khúc này một cái tên đi.”

“Đây là khúc của điện hạ, tên vẫn để điện hạ tự lấy thì hơn.” Huyên Cảnh Thần bình thản đáp, dừng một chút lại nói: “Có điều, khúc của điện hạ, thật sự ấm áp.”

Chung Ly Sóc cúi đầu, nhìn nàng cười: “Thế à? Ta cũng thấy vậy.”

Các nàng dắt tay, sóng vai đi qua hành lang thắp đầy đèn sáng. Gió khẽ mơn man, để lại rừng anh đào sâu thẳm đằng sau, cũng như bỏ xuống hết thảy những nỗi cô tịch trước đó.

_____________

Lúc Ám Hương lúc Hàm Hương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.