HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 30
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Chẳng mảy may bận tâm đến những lời mạo phạm của các thiếu niên, Lâm Mộng Điệp dẫn Chung Ly Sóc đi xa, hai người cứ thế mà hàn huyên một lúc lâu về khúc “Hải Thần“. Chung Ly Sóc trình bày những kiến giải của mình. Tài hiểu khúc của thiếu niên trẻ tuổi khiến Lâm Mộng Điệp bất ngờ sung sướng, thậm chí còn có cảm giác như tìm được tri âm.
Lâm Mộng Điệp dò hỏi thiếu niên: “Còn chưa được biết tên ngươi là gì.”
“Học sinh tên Nhạc Chính Tố.” Chung Ly Sóc đáp.
Lâm Mộng Điệp đang sóng vai bước bên cạnh như chợt vỡ lẽ: “Tỷ tỷ ngươi chính là Nhạc Chính Thị lang?”
“Đúng vậy.”
“Ra là thế. Thảo nào trông ngươi quen lắm. Đúng rồi, ngươi thích khúc của ai?” Lâm Mộng Điệp lại hỏi. Hắn đã dậy lên lòng hiếu kì vô tận đối với thiếu niên trước mắt.
“Thích nhất là Tô Thanh Dương đại sư.” Người Chung Ly Sóc nói chính là một vị Đại Tướng khai quốc triều Sở. Vị Tô Thanh Dương này là trọng thần trong triều, đồng thời cũng là bậc thầy về xích bát.
“Ra là vị ấy sao. Ta cũng vậy. Đặc biệt thích khúc “Phong Thệ“.”
“Ta cũng yêu nhất “Phong Thệ“. Trong cái thê lương, bát ngát lại là tiếng gió thì thầm, như lời thủ thỉ của tình nhân.” Chung Ly Sóc tiếp lời. Hai người rõ ràng là vô cùng hợp ý.
“Đúng rồi. Nếu đã thích “Phong Thệ” thì không biết ngươi có thích khúc của Chiêu Minh Thái tử không?” Lâm Mộng Điệp cười nói, hoàn toàn không quan tâm đó là một nhân vật mà rất nhiều người tránh nhắc đến: “Khúc của Chiêu Minh Thái tử giàu phong thái cổ, lại có một kiểu thanh nhã rất khác. Những khúc nàng để lại cho hậu thế đâu đâu cũng là tinh phẩm. Nếu không sợ trưởng bối trong nhà quở trách thì ngươi có thể đi tìm khúc phổ của Chiêu Minh Thái tử thử xem. Chỗ này của ta có mấy bản sao tay, nếu ngươi muốn, ta có thể cho mượn.” Lâm Mộng Điệp cười.
Đột nhiên nghe được tên gọi của mình, Chung Ly Sóc nhất thời sửng sốt, sau mới nói: “Nếu tiên sinh nguyện ý, học sinh cầu còn không được.”
“Ngươi là một đứa bé ngoan. Ngày mai ta sẽ mang khúc phổ cho. Sau khi tan học, ngươi hãy chờ ta ngay cửa Hoằng Văn Quán.” Lâm Mộng Điệp nói, rồi chỉ vào người hầu đang đợi mình ngoài cửa, tiếp: “Ta về nhà trước. Ngày mai không gặp không về.”
“Được.” Chung Ly Sóc gật đầu thật mạnh. Nhìn theo bóng dáng Lâm Mộng Điệp rời đi, nàng lại vui vẻ bước đến nơi đã hẹn với Đại Ty Mệnh, bắt đầu buổi học kinh nghĩa hôm nay.
Bên đây, Lâm Mộng Điệp về nhà, lại gặp được Tiểu Công chúa đang ngồi ngay giữa sảnh. Thấy phụ thân ân cần chiêu đãi Tiểu Công chúa, Lâm Mộng Điệp thoáng dừng bước chân, do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước qua hành lễ.
“Lâm tiên sinh đừng đa lễ. Chuyện hôm qua ta sai người nói với tiên sinh, tiên sinh đã suy xét kĩ chưa?” Hôm qua Huyên Cảnh Ninh phái người đến mua khúc phổ từ Lâm Mộng Điệp, nào biết lại bị Lâm Mộng Điệp từ chối thẳng thừng.
“Công chúa nếu đã đích thân đến hỏi ta thì vẫn là câu đó. Khúc cần người tri âm. Ta không bán.” Về phương diện nào đó mà nói thì Lâm Mộng Điệp vẫn là một người vô cùng cố chấp.
“Ta đây là cầu cho một người tri âm. Ngày ấy ở Ngư Long Các, người nọ từng nói khúc này của tiên sinh hào hùng, mạnh mẽ rồi lại tha thiết, đa tình, như thể dáng điệu Hải Thần khi múa, đẹp không sao tả xiết. Lời ấy, liệu đã gần với ý nghĩa “Hải Thần” của tiên sinh chưa?” Tiểu Công chúa có trí nhớ rất tốt, nhìn Lâm Mộng Điệp đang đứng trước mặt mà nói với niềm kiêu hãnh.
Lâm Mộng Điệp trầm ngâm một lúc, chỉ cảm thấy lời này thật quen tai.
Lại nghe Tiểu Công chúa nói tiếp: “Người nọ là con út của Trấn Bắc Hầu, tên Nhạc Chính Tố, cũng là học sinh trong Hoằng Văn Quán. Ta vì thiếu nàng một phần đáp lễ nên mới hỏi mua khúc phổ này từ tiên sinh. Lúc trước dùng tục vật đổi lấy, nào ngờ lại khiến tiên sinh không vui, mong tiên sinh thứ lỗi.”
“Nếu tiên sinh nguyện ý cho ta một bản khúc phổ, sau này phủ Công chúa liền thiếu tiên sinh một phần ơn huệ. Tiên sinh nếu có việc, chỉ cần lên tiếng, phủ Công chúa ta chắc chắn sẽ hết lòng tương trợ.” Tiểu Công chúa thầm nghĩ, vì hoàn thành yêu cầu của hoàng tỷ, nàng đây cũng xem như dốc cạn tâm huyết.
Nào ngờ Lâm Mộng Điệp nghe vậy lại bất giác bật cười: “Nếu Công chúa thật sự cầu cho Nhạc Chính công tử, vậy không cần. Hôm nay công tử đã đến tìm ta, hỏi xin khúc phổ rồi. Công chúa nói không sai, nàng quả là tri âm đối với ta, là một người hiểu khúc hiếm thấy. Lòng ta vui vẻ, nên ngày mai sẽ tặng khúc phổ cho nàng.”
“Còn phần đáp lễ của Công chúa, vẫn nên tìm thứ khác thôi. Nếu công tử là người yêu thích xích bát thì một số khúc phổ của các bậc thầy khác cũng được, không nhất định phải là khúc này của ta.” Lâm Mộng Điệp nhìn thiếu nữ tràn đầy quý khí, dáng vẻ hiên ngang trước mắt, lại nghĩ đến thiếu niên độc lập, thanh thoát dưới mái hiên, chỉ cảm thấy dường như đã nhận ra điều gì.
Phiên phiên công tử, thục nữ hảo cầu. Tiểu hữu tri âm của hắn, e là đã bị người ta nhớ thương.
Lâm Mộng Điệp nhìn vẻ mặt thất vọng của thiếu nữ, lại ngó sang bộ dáng khó xử của phụ thân, trong lòng chợt lóe, bèn cất lời: “Như vầy đi. Chỗ này của ta có hai quyển khúc phổ do danh gia xích bát tiền triều biên soạn lại. Nếu Công chúa cần, ta có thể đưa Công chúa một quyển, xem như tạ lỗi vì đã không giúp được.”
Vậy cũng là kết một mối thiện duyên cho phụ thân cùng con đường làm quan tầm tầm của ông.
Mắt Tiểu Công chúa sáng rỡ, thầm nghĩ đều là khúc phổ, mặc kệ của ai, chỉ cần món quà đáp lễ này có thể khiến Nhạc Chính Tố vui vẻ, phía trưởng tỷ cũng có thể thông qua là được.
Vì thế, Công chúa gật đầu, vui vẻ chấp nhận.
Lâm Mộng Điệp nhìn vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của phụ thân, cũng cảm thấy hân hoan trong lòng. Lần đó, hắn nhận lời mời của Lễ bộ Thượng thư, tự nguyện diễn tấu một khúc vì bản thân, không biết đã khiến phụ thân phải chịu bao nhiêu điều tiếng. Cha mẹ tuy không trách cứ nhưng hắn tự cảm thấy đã gây thêm rất nhiều rắc rối cho người nhà, vẫn luôn hy vọng có thể giúp đỡ phần nào, để cha mẹ có thể thoải mái hơn một chút.
Cho nên, chuyện Tiểu Công chúa tự mình đến cửa cầu khúc, có thể kết thúc như vậy là tốt nhất.
Chung Ly Sóc được như ý nguyện, lại không ngờ mình còn một phần lễ vật chưa đến tay. Sau khi nghe Đại Ty Mệnh Hạng Tư Niên giảng bài xong, Đại Ty Mệnh trẻ tuổi gọi nàng lại, báo rằng: “Tiểu sư huynh, mồng bảy, mồng tám, mồng chín ta đều không thể đến giảng bài cho ngươi. Bệ hạ có chỉ, ba ngày này phải đại tế cho Chiêu Đế. Tiểu sư huynh ngươi cũng phải đến Thái Nhất Quan niệm kinh.”
Đại tế? Cho nàng?
Chung Ly Sóc hoàn toàn không ngờ đến tình huống phải đại tế cho chính bản thân, nhất thời sững sờ ngơ ngác. Đợi đến khi hoàn hồn, nàng mới mang tâm trạng vô cùng phức tạp mà hỏi: “Đại tế cho Chiêu Đế? Vì nguyên do gì?”
“Đại tế Lương Thủy, cầu phúc tiễn thần.” Hạng Tư Niên đáp, lại dặn dò: “Bệ hạ rất coi trọng buổi tế này, còn đích thân viết tế văn cho Chiêu Đế. Tiểu sư huynh vẫn nên trai giới ba ngày trước mồng bảy thì hơn.”
Đích thân Hoàng hậu viết tế văn? Viết cái gì? Chung Ly Sóc bị những lời này dẫn dụ sự chú ý, cũng quên đi cảm giác hoang đường mới chớm lúc ban đầu.
Trên đời này, liệu có còn ai giống như nàng, có thể chết đi sống lại, còn nghe được tế văn do thê tử viết cho chính mình nữa hay không? Chỉ mới ngẫm thôi đã cảm thấy khấp khởi vui mừng rồi.
Hoàng hậu sẽ viết gì cho nàng? Sẽ đánh giá nàng thế nào đây? Mang một lòng chờ mong lại thấp thỏm, Chung Ly Sóc trở lại phủ Trấn Bắc Hầu.
Sau khi dùng xong bữa chiều cùng những người nhà đợi mình quay về, Chung Ly Sóc đến thư phòng, sửa sang bản khúc phổ chưa lan truyền hậu thế của mình, sau đó viết lại bằng nét chữ của Chiêu Minh Thái tử, định bụng hôm sau sẽ đáp lễ cho Lâm Mộng Điệp.
Nàng vẫn nhớ rõ lời đề cử của Lâm Mộng Điệp. Người nọ xưa nay yêu thích khúc của nàng. Giờ nàng được đến một khúc, hẳn cũng nên đáp lại một khúc mới phải đạo.
Vừa viết xong khúc phổ, còn chưa kịp hong khô thì Chung Ly Sóc đã nghe được tiếng đập cửa. Trong lúc cấp bách, nàng đành giấu đi khúc phổ, nói vọng ra cửa: “Mời vào.”
Sau một tiếng kẽo kẹt, Nhạc Chính Dĩnh đẩy cửa bước vào. Chung Ly Sóc thấy là tỷ tỷ, bèn nở nụ cười ngây ngô, hỏi: “A tỷ tìm ta có chuyện gì?”
“Lại đang đọc sách à? Đọc gì đấy?” Nhạc Chính Dĩnh bước đến trước án, thấy khúc phổ xích bát khép hờ trên mặt bàn, lắc đầu nói: “Đang xem khúc phổ. Muội ấy, thích xích bát đến vậy sao?”
Chung Ly Sóc gật đầu, đáp: “Thích vô cùng.”
Nhạc Chính Dĩnh ngước mắt nhìn muội muội, lại nói: “Thích thì thích đi. Vừa rồi lúc dùng cơm đã quên nói cho muội. Hôm nay có thánh chỉ trong cung đến, mồng bảy, mồng tám, mồng chín sẽ đại tế Chiêu Đế tại Thái Nhất Quan. Muội giờ đã là người của Thái Nhất Môn, mấy hôm ấy phải ở trong quan, cần báo cho học quán một tiếng.”
“Phụ thân muốn ta nói với muội, mai lúc về chớ quên lấy lá đơn, cha sẽ kí tên cho muội xin các tiên sinh nghỉ học.” Nhạc Chính Dĩnh nhìn gương mặt ngày càng sáng sủa của muội muội, nhỏ giọng nói, thái độ hết sức dịu dàng.
“Vâng.” Chung Ly Sóc gật đầu, cười đáp: “Hôm nay Đại Ty Mệnh đã nói với ta rồi. Mai ta sẽ nhớ kỹ.”
“Vậy tốt.” Nhạc Chính Dĩnh ứng tiếng, lại hỏi: “Gần đây đi học thế nào?”
“Đều khá tốt.” Chung Ly Sóc trả lời. Bỗng dưng nhớ đến chuyện mình vừa gặp ban chiều, nàng bèn kể lại: “Chỉ là chiều nay, ta gặp mấy học trưởng bất kính với sư trưởng, có mắng bọn họ mấy câu. Vậy có gây phiền toái cho nhà mình không?”
Nhạc Chính Tố tuy rất ít tiếp xúc với những chuyện xã giao nhưng cũng không phải kẻ vụng về, thô kệch. Nghe vậy, Nhạc Chính Dĩnh nhìn gương mặt đầy lo âu của muội muội, lại nhịn không được vươn tay bẹo má, nói: “Muội có thể gây phiền toái gì cho nhà mình được cơ chứ? Trong số mấy học trưởng kia, có biết ai không?”
“Có một người, trông rất lạnh nhạt, hình như là đệ đệ của Từ Nhân Thanh đại nhân.” Chung Ly Sóc cười cười, để mặc trưởng tỷ chòng ghẹo, bình thản đáp lời, “Bọn họ mắng Lâm Mộng Điệp tiên sinh, chỉ vì một khúc của tiên sinh ở Ngư Long Các. Ta cảm thấy bọn họ không tôn sư trọng đạo, có nhục văn nhã, bèn đáp lại mấy câu.”
Nhạc Chính Dĩnh vừa nghe đã cảm thấy tò mò: “Muội đáp lại những gì?”
“Nói ra thì thật xấu hổ. Ta chỉ cảm thấy bọn họ bướng bỉnh lại xấu mặt.” Chung Ly Sóc ngượng ngùng cười cười, rước lấy ánh nhìn trìu mến từ Nhạc Chính Dĩnh.
Nhạc Chính Dĩnh nghe xong thì cười không ngớt: “Muội mới bao lớn đâu. Đám lâu la của Từ Nhân Lễ kia toàn lớn hơn muội ấy. Đừng sợ, đám nhóc kia chỉ hơi bướng một chút thôi.”
“Có điều bọn họ dù không ngoan nhưng cũng không xem như ăn chơi quá mức. Lâm Mộng Điệp này chỉ hiến có một khúc đã bị đám người Từ gia kia chèn ép như vậy. Thiếu niên đã thế, người lớn lại càng quá quắt hơn. Nghĩ chắc phe phái Từ gia đã cho rằng vị trí Hoàng phu ắt chỉ có thể thuộc về Từ Nhân Thanh hắn.”
Nhạc Chính Dĩnh cười nhạo một phen, lại thấy Chung Ly Sóc cau mày, hỏi lại: “Hoàng phu gì? Bệ hạ muốn tuyển hôn phu sao?”
Nhạc Chính Dĩnh gật đầu, giải thích: “Bệ hạ đúng là muốn tuyển hôn phu. Đăng cơ ba năm, bệ hạ cũng nên đại hôn rồi.”
Nhạc Chính Dĩnh vừa nói dứt lời, Chung Ly Sóc đang chờ mong đáp án đã thấy lòng mình đột nhiên nặng trĩu, cảm giác sợ hãi vô hạn cũng nảy sinh.
Đúng thế, sao nàng lại quên được chứ? Vua của một nước, chung quy sẽ đến ngày đại hôn. Tử Đồng của nàng đã gần đến tuổi tam thập nhi lập, các đại thần nhất định rất gấp rút cầu hoàng tự.
Năm xưa nàng đăng cơ chỉ mới một năm mà đã có vô số kẻ muốn nhét người vào hậu cung. Giờ Tử Đồng vẫn một thân một mình, như vậy người muốn nhập chủ trung cung chỉ có thể càng nhiều.
Chung Ly Sóc nhìn Nhạc Chính Dĩnh đứng trước mắt, lại có phần bối rối không biết phải làm sao. Nàng giờ không phải Chiêu Minh Thái tử, không phải Chiêu Đế, cũng không phải thê tử của Huyên Cảnh Thần. Nàng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi còn đang đi học trong Hoằng Văn Quán, phải làm sao mới có thể tiếp cận Hoàng hậu, làm sao mới có thể theo đuổi được người ấy đây?
Những chuyện này, vốn tưởng rằng có thể thuận theo tự nhiên, nào giờ bỗng dưng lại biến thành lửa sém lông mày, khiến Chung Ly Sóc nhất thời không biết phải làm sao cho đúng.
_____________
Chung Ly Sóc: Tự nhiên hoảng hốt.
_____________
Chiều mai liên hoan. Toi ghét liên hoan