HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 38
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Đúng như lời Đại Ty Mệnh Hạng Tư Niên đã nói, Chung Ly Sóc hiểu “Thái Nhất Quyển Kỉ” rất rõ. Vị thiếu niên lang với tính tình vô cùng ôn hòa này rất có kiên nhẫn. Nàng lí giải sâu sắc, trình bày cô đọng, dẫn chứng lại phong phú, khiến Huyên Cảnh Thần trước đây chỉ học sơ qua ở Hoằng Văn Quán được lợi không ít. Sau non nửa canh giờ giảng giải chính là màn chép kinh nghĩa.
Thời gian Nữ hoàng có thể dành cho Chiêu Đế mỗi ngày chỉ có ngần ấy. Chung Ly Sóc ngồi trên bàn đối diện Huyên Cảnh Thần, cùng sao chép kinh nghĩa cầu phúc theo lời Hạng Tư Niên đã dặn. Nàng cũng không màng thắc mắc số kinh nghĩa dài dòng, nhạt nhẽo này là chép cho ai, bởi vì toàn bộ tâm trí nàng đã bận tập trung vào người đối diện. . Truyện Xuyên Không
Chung Ly Sóc phân tâm, khi sao chép kinh nghĩa lại lén liếc mắt quan sát Hoàng hậu, gần như là tham lam bắt lấy từng khoảnh khắc Hoàng hậu chép kinh. Nàng và Hoàng hậu từng làm việc trên cùng một bàn nhiều năm, đã rất quen thuộc với từng động tác nhỏ của nhau. Khi Huyên Cảnh Thần cần chặn giấy để giữ kinh văn, Chung Ly Sóc lập tức vươn tay giúp người dằn giấy.
Ánh mắt không hề che giấu của thiếu niên khiến Huyên Cảnh Thần chú ý. Viết xong nét cuối cùng của một chữ, nàng tạm gác bút lên nghiên mực, ngẩng đầu đối diện ánh mắt chuyên chú ngóng nhìn của thiếu niên áo xanh, mỉm cười hỏi: “Tiểu tiên sinh đang nhìn gì đấy? Là trẫm làm không đúng chỗ nào sao? Hay là trẫm viết sai cái gì?”
Thiếu niên đã quen diễn hơi thu lại biểu cảm trên mặt, rồi cười thẹn thùng, nhẹ giọng đáp: “Không phải bệ hạ sai chỗ nào, chỉ là thảo dân cảm thấy nét chữ của bệ hạ mạnh mẽ, có lực, lại tiềm ẩn trong sự thanh tú, tựa chữ của danh gia. Hơn nữa, tư thái cầm bút của bệ hạ lại tuyệt đẹp, kết hợp với nét chữ viết ra trông vô cùng thích mắt, thế nên mới nhịn không được mà mạo muội nhìn mấy lần.”
Huyên Cảnh Thần nghe thế bật cười, nhấc tay chấm mực, lại một lần nữa đặt bút lên trang giấy, hòa nhã nói: “Nhạc Chính Thị lang xưa nay nói chuyện thẳng thắn. Ta vốn tưởng rằng tiểu tiên sinh cũng thế. Nào ngờ tiểu tiên sinh đây lại là người phong lưu, lời nói ra cũng nịnh tai như vậy.”
Chung Ly Sóc không hề lo lắng Hoàng hậu sẽ cảm thấy mình ngả ngớn, chỉ bày ra một vẻ hồn nhiên, cười hỏi: “Lời thảo dân nói đều là lời thật, có gì không đúng sao?”
Huyên Cảnh Thần không dừng bút, chỉ cười đáp: “Khá tốt.” Nàng vừa viết chữ lên giấy Tuyên Thành, vừa nói với Chung Ly Sóc: “Tiên sinh chớ có tự xưng thảo dân nữa. Ở trước mặt trẫm, không cần quá mức gò bó.”
“Vô Trần hiểu rồi.” Chung Ly Sóc tuân lời, chọn một danh hiệu của bản thân để nói chuyện cùng Hoàng hậu.
Huyên Cảnh Thần ngước mắt, nhìn bộ dáng thiếu niên thu bút ngồi ngay ngắn trước mặt, lại hỏi: “Tiểu tiên sinh không chép nữa sao?”
“Phần hôm nay ta đã chép xong rồi.” Chung Ly Sóc nói, lại nhìn Huyên Cảnh Thần với ánh mắt sáng lấp lánh, tò mò hỏi: “Vô Trần có thể hỏi bệ hạ một vấn đề được không? Bệ hạ, vì sao lại gọi ta là tiểu tiên sinh? Ta chỉ giảng giải kinh nghĩa cho bệ hạ thôi, bệ hạ không cần phải gọi ta như vậy.”
“Nếu đã giảng giải kinh nghĩa cho trẫm thì đó là tiên sinh của trẫm rồi.” Huyên Cảnh Thần nâng mắt, nhìn thiếu niên non trẻ trước mặt, chẳng hiểu vì sao lại nổi ý muốn vui đùa, “Huống hồ, trẫm lớn hơn tiên sinh chừng một giáp. Nếu gọi ngươi là tiên sinh lại khiến ngươi có vẻ già quá, bèn tăng thêm một chữ 'tiểu' đằng trước.”
Nàng nghĩ đứa nhỏ này hay xấu hổ, nói như vậy ắt hẳn sẽ đỏ mặt. Nhưng điều khiến Huyên Cảnh Thần cảm thấy bất ngờ chính là thiếu niên non nớt kia ấy vậy mà lại gật đầu tán đồng, còn vui vẻ nói: “Ra là thế. Vô Trần hiểu rồi.”
Chung Ly Sóc vốn dĩ không ngại Hoàng hậu sẽ gọi mình là gì. Bất luận thế nào, chỉ cần là do Hoàng hậu gọi ra thì đều độc nhất vô nhị.
Huyên Cảnh Thần thấy vẻ ngây ngô ấy, không khỏi lắc đầu. Sau, ánh mắt nàng lại bị nét chữ trên trang giấy mà Chung Ly Sóc đang bày ra thu hút.
“Chữ này...” Huyên Cảnh Thần khẽ chau mày, nhìn nét chữ công chính, mạnh mẽ, lộ vẻ trang nghiêm trên bàn, lại ngước lên đối diện với ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên.
“Chữ này sao vậy? Bệ hạ cảm thấy chữ của ta viết không tốt ư?” Chung Ly Sóc nghiêng đầu, tò mò hỏi.
Huyên Cảnh Thần lắc đầu, song tâm trí lại nhớ đến nét chữ trên trang giấy đã thấy lúc đầu năm*, rõ ràng hoàn toàn khác với nét hiện tại. Nàng cầm bút, nói: “Chữ này thoạt trông có hơi cứng, không giống kiểu chữ mà người cỡ tuổi tiểu tiên sinh sẽ thích.”
*Là chữ Sóc viết trong tờ giấy đi kèm với tặng lễ (chủy thủ và điểm tâm) đưa tới Huyên Cảnh Thần thông qua Dương Ngọc Đình với Tiểu Công chúa lúc đầu truyện á.
Chung Ly Sóc thở phào một hơi, cười nói: “Chữ này là hiến cho thần minh, phải công chính, trang nghiêm một chút. Bình thường ta viết bằng một nét chữ khác.”
Huyên Cảnh Thần nghe vậy thì ngây ngẩn trong thoáng chốc. Đôi mắt nàng khóa chặt Chung Ly Sóc, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu tiên sinh còn thích dùng những kiểu chữ khác nhau để ứng đối với những tình huống khác nhau sao? Chẳng lẽ ngươi viết được rất nhiều nét chữ?”
“Đúng vậy. Khi bé rảnh rỗi, đã học theo nét chữ của rất nhiều danh gia, cho nên có thể bắt chước một hai.” Chung Ly Sóc gật đầu, vô cùng vui vẻ vì được Hoàng hậu chú ý đến chuyện của mình.
Nhìn nụ cười tươi sáng của thiếu niên, trong đầu Huyên Cảnh Thần lại hiện lên bộ dáng Chiêu Đế phê duyệt tấu chương rất lâu về trước: “Chuyện của Lễ bộ thì dùng nét chữ xinh đẹp, hoa lệ viết. Chuyện Hộ bộ, Binh bộ thì đáp lại qua loa lấy lệ. Như vậy, đám người kia hẳn sẽ yên tâm.”
Thiếu niên trước mắt cũng am hiểu nhiều kiểu chữ viết như Chiêu Đế. Cảm giác quen thuộc xuất từ ký ức sâu thẳm ấy khiến Huyên Cảnh Thần hơi dừng bút, lại nhìn Chung Ly Sóc thật sâu: “Chữ của ngươi, là học từ ai?”
“Là mẫu thân dạy... Là lão sư mẫu thân mời đến dạy ta.” Chung Ly Sóc nhất thời mừng rỡ, suýt chút nữa đã thốt ra câu là mẫu thân dạy ta.
Khi bé, nàng sống trong lãnh cung cùng mẫu thân, được các Ty Mệnh bảo hộ chặt chẽ. Mẫu thân am hiểu khúc nghệ, thư pháp. Ngoại trừ xích bát ra thì từ nhỏ, mẫu thân đã dạy nàng rất nhiều cách viết của các danh gia. Mãi tới khi đến Vân Châu, nàng vẫn còn luyện tập.
Nhưng Nhạc Chính Tố từ nhỏ đã ru rú trong nhà, mẫu thân cũng không phải danh gia thư pháp. Song, nói mời thầy dạy hẳn cũng không sai.
Huyên Cảnh Thần dằn xuống một chút gợn sóng vừa nhấp nhô trỗi dậy, gật đầu rồi tiếp tục chép kinh. Chung Ly Sóc thấy nàng không muốn nói tiếp, cũng cười cười rồi cùng chép thêm một ít kinh văn.
Hai người thiêu sạch số kinh văn vừa chép xong, sau đó kết thúc buổi giảng bài hôm nay. Đàn hương trong phòng đã cháy hết, màn đêm cũng buông xuống từ lâu. Huyên Cảnh Thần nhìn bầu trời tối đen, lại quay đầu trông sang đạo sĩ áo bào xanh đang thu dọn sách vở, nói: “Sắc trời đã tối, ta mệnh thị vệ đưa ngươi về thôi.”
Chung Ly Sóc lắc đầu, cười đáp: “Không cần phiền bệ hạ đâu. Ngày nào ta cũng về vào giờ này. Người hầu của Hầu phủ đến đón đã chờ ngay cửa. Bệ hạ đừng lo cho ta.”
Huyên Cảnh Thần lại cười, hòa nhã nói: “Không sợ lại gặp người chặn xe ngựa sao?”
Chung Ly Sóc nghe vậy cũng bật cười: “Ta đây đành cuốc bộ về vậy.” Nói đoạn, nàng lại khom người cúi chào Huyên Cảnh Thần, tiếp lời: “Bệ hạ, mời đi trước, dọc đường cẩn thận.”
Huyên Cảnh Thần thấy nàng như vậy, cũng gật đầu rồi bước ra cửa hậu viện trong sự hộ tống của các Kim Bào Vệ. Chung Ly Sóc nhìn theo bóng người khuất trong màn đêm, chững lại một lúc mới lưu luyến không thôi mà quay đi.
Trong gió đêm, Huyên Cảnh Thần lên xa giá trở về hoàng cung. Nàng ngồi trong xe ngựa, nương ánh đèn dầu lập lòe mà đọc lại phần nông học hôm nay.
Loáng thoáng nghe được tiếng gọi lẫn trong gió, Phong Bá hạ xuống bên cạnh xa giá Nữ hoàng, nghe thấy nàng dặn: “Hộ tống vị Nhạc Chính tiểu công tử kia về nhà rồi lại quay về gặp ta.”
Phong Bá trung với mệnh lệnh nán lại bên cạnh xa giá, do dự trong chốc lát, lại nghe Nữ hoàng nói: “Chỉ rời đi một lúc thôi, trẫm sẽ không có chuyện gì. Ngươi đi đi.”
Phong Bá nhớ lại những lời đêm đó Đại Ty Mệnh đã nói. Trung với Đông Hoàng không sai, nhưng bảo hộ người nhà ấy cũng là chức trách. Nghe Đại Ty Mệnh khuyên nhủ suốt một đêm, Phong Bá cuối cùng cũng cất bước đầu tiên rời khỏi Nữ hoàng, vụt bay về hướng Chung Ly Sóc vừa đi.
Sau khi Phong Bá rời khỏi, Nữ hoàng cầm sách khẽ chau mày. Nàng nhớ đến lời Thanh Lam đã nói trước khi vào Thần Quốc, trái tim yên ắng như mặt hồ tĩnh lặng cũng bắt đầu lăn tăn sóng gợn.
Nàng nhớ lời Thanh Lam từng đùa qua với mình khi gặp phải Nhạc Chính Tố tại Nơi Không Thể Biết, nói đối phương là hoa đào chính của nàng. Hiện giờ xem ta, người của Giám Thiên Ty, đặc biệt là Đại Ty Mệnh, đều vô cùng thân thiết với người nọ. Ngay cả Phong Bá vẫn luôn theo sát nàng một tấc không rời cũng bằng lòng nghe lời nàng mà đi theo Nhạc Chính Tố. Phải biết rằng trước đây, Nữ hoàng mệnh đi bảo hộ Cảnh Minh Công chúa, Phong Bá cũng không chịu.
Đầu óc Huyên Cảnh Thần xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng vẫn dừng ở Thanh Lam. Đại Ty Mệnh này lúc đi hẳn đã dặn dò Hạng Tư Niên điều gì đó. Không phải là cảm thấy Nhạc Chính Tố phù hợp nên muốn thúc đẩy thật đấy chứ?
Hiếm khi tâm trí Huyên Cảnh Thần lo nghĩ cho chuyện của bản thân. Càng để ý những điểm tương tự của Nhạc Chính Tố và Chung Ly Sóc, nàng lại càng hoài nghi Nhạc Chính Tố như thế là do Giám Thiên Ty đào tạo ra. Huyên Cảnh Thần không muốn nghĩ người ta quá xấu xa, nhưng về chuyện của Chiêu Đế, nàng vẫn giữ lại mấy phần hoài nghi.
Nhạc Chính Tố còn là muội muội của A Dĩnh. Chỉ riêng điểm này, nàng đã không đành lòng trách móc nặng nề thiếu niên kia. Huyên Cảnh Thần ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định triệu kiến Hạng Tư Niên dò hỏi một phen.
Nhưng sau khi cân nhắc mấy bận, nàng lại từ bỏ ý niệm ấy. Thôi, chuyện tới đâu tính tới đó vậy. Huống hồ, cho dù Giám Thiên Ty thật sự có ý muốn đẩy Nhạc Chính Tố vào trung cung thì cũng phải nhìn xem thiếu niên kia có bằng lòng hay không đã. Các nàng kém nhau một giáp. Đứa bé tuổi ấy, hẳn là càng thích những nam nữ thiếu niên cùng lứa hơn.
Chung Ly Sóc vui mừng về nhà hoàn toàn không biết Hoàng hậu hiếm khi nghĩ nhiều đã thầm phỏng đoán về mình một phen. Ngay cả bản thân nàng cũng không biết Tư Niên Đại Ty Mệnh của Giám Thiên Ty là thật sự muốn giật dây bắc cầu cho hai người. Nhưng vốn đã có sẵn lòng ấy, Chung Ly Sóc vẫn nắm chặt cơ hội. Tất cả chỉ có thể nói là ý trời đã định.
Khi Nữ hoàng bắt đầu đến Hoằng Văn Quán nghe tiểu công tử giảng bài mỗi chiều thì trên triều đình cũng dần trở nên bận bịu vì tin Thế tử Man tộc đến Khánh quốc.
Thế tử nhỏ tuổi không quá hiểu tiếng nói của Khánh quốc, mà Nữ hoàng lại quyết định để Thế tử đến Hoằng Văn Quán học tập. Vì thế, để sắp xếp chu đáo cho Thế tử lạ nước lạ cái, Nữ hoàng hạ chiếu tìm một vài thiếu niên quý tộc biết tiếng Man làm thư đồng cho Thế tử.
Nơi ở của Thế tử tạm thời được an bài trong cung. Thư đồng cũng có thể cùng Thế tử ở lại hoàng cung. Các quý tộc biết được tin ấy, chỉ hận trong nhà không có thiếu niên vừa tuổi biết tiếng Man. Vì thế, trong khoảng thời gian này, các thiếu niên bị trưởng bối trong nhà thúc ép học tập tiếng Man chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Chung Ly Sóc nghe được tin ấy cũng rất vui vẻ. Giờ khắc này, nàng cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã chăm chỉ hiếu học khi còn niên thiếu. Ngoài khúc nghệ và thư pháp ra thì về phương diện ngôn ngữ, nàng cũng rất thông thạo. Không chỉ có tiếng Man tộc mà tiếng người Bặc và ngôn ngữ Tiên tộc, nàng đều biết.
Chung Ly Sóc vô cùng vui vẻ tìm đến Trấn Bắc Hầu, nói rõ với cha ý định của mình.
_____________
Thái tử: Ta là dân ban Xã hội đó!
_____________
Còn toi ban Tự nhiên. Không thể nào Tự nhiên hơn.