HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 3
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Phủ đệ Nhạc Chính gia nằm trong ngõ Quỳnh Hoa gần hoàng thành nhất. Người ở nơi đó nếu không phải hầu tước, huân quý thì chính là quan lớn, quyền thần. Lọt thỏm giữa một đám phủ đệ nguy nga, phủ Trấn Bắc Hầu trông có phần nhỏ hẹp. Thế nên vào ngày Trấn Bắc Hầu hồi hướng báo cáo công tác, Nữ hoàng hạ một đạo thánh chỉ mở rộng Hầu phủ, nhằm tỏ ưu ái. Tòa phủ đệ bị cắt để Trấn Bắc Hầu xây dựng thêm chỉ cách bờ tây Hầu phủ một bức tường. Nơi đó trước kia là phủ đệ của Tuyên Ninh Trưởng Công chúa tiền triều.
Tuyên Ninh Trưởng Công chúa chính là bào muội sinh đôi của Thứ Đế thuộc hoàng triều Đại Sở. Nhưng hồng nhan bạc mệnh, sau khi Thứ Đế sinh hạ Chung Ly Sóc không lâu, Trưởng Công chúa đã mất vì bạo bệnh. Thế nên, tòa phủ đệ kia bỏ không đến nay đã ngót nghét hai mươi bốn năm.
May mà khi Thứ Đế và Chiêu Đế tại vị vẫn có người thường xuyên quét tước. Vì thế, Hầu phủ muốn mở rộng chỉ cần đả thông bức tường ngăn cách hai phủ là được. Chẳng được mấy ngày, phủ đệ từng thuộc về Tuyên Ninh Công chúa đã đổi thành tây viện của Hầu phủ. Sau khi hạ nhân quét dọn sạch sẽ, Chung Ly Sóc mở lời với cha mẹ, đoạn dời vào tây viện thanh tịnh ấy.
Ngày đông ở thành Nguyên Châu đến trễ hơn thành Sơ một chút, nhưng cũng càng rét lạnh. Đã sớm quen với cái lạnh ấy, vào một ngày quang đãng tuyết ngừng rơi, Chung Ly Sóc quấn áo khoác ngân hồ dày nặng, bước vào khoảng rừng tuyết đọng lắng đầy. Nàng đạp giày da hươu, ngẩng đầu nhìn băng tuyết treo trên cành đào, thở ra một hơi sương thật dài.
Lạnh mà rét, đây chính là hương vị ngày đông của thành Nguyên Châu.
Cũng đã lâu lắm rồi mới gặp lại.
Bước đến cuối rừng đào, chỉ thấy một mặt hồ thoáng đãng, trong trẻo, phiếm khí lạnh xuất hiện trước mắt. Những cành dương liễu khô héo, cằn cỗi trải dọc bên bờ. Trên hồ là một đám ngỗng trắng đang bơi, du đãng phía chân trời, để lại từng vòng sóng gợn, thoạt trông có nét thú vị rất lạ.
Chung Ly Sóc đứng bên bờ, nhìn cảnh tượng duy nhất chứa sức sống giữa ngày đông, lòng lạc quan nghĩ nếu là xuân đến, vậy sẽ là dương liễu xanh ngát rủ bên bờ, trên hồ ấm là ngỗng trắng, vịt đen, hẳn sẽ càng có ý tứ. Ấy là còn chưa kể đến những gốc đào, gốc lê trồng đầy tây viện. Mỹ cảnh gió xuân vừa đến, trăm hoa nở rộ.
Cảnh sắc như vậy, cũng khó trách mẫu thân lại thích. Giờ nhờ duyên số mà nàng được vào ở nơi đây, cũng xem như là ông trời rủ lòng thương, dành cho nàng một ưu ái.
“Nhị công tử, Nhị công tử...” Đang lúc nhập thần, một tiếng hô hoán từ xa bay đến khiến Chung Ly Sóc quay đầu, nhìn về phía người hầu áo xanh, đầu chít khăn đang chạy về phía này, vừa chạy vừa thở hồng hộc: “Hầu gia tìm ngài, gọi ngài đến tiền thính một chuyến.”
Chung Ly Sóc cười cười, nhìn cậu hầu dừng lại trước mặt, hổn hển thấp giọng oán giận: “Sao ngài lại một mình chạy đến đây? Để chúng tiểu nhân tìm mãi. Hôm nay lạnh như vậy, nếu ngài có gì bất trắc, lâm bệnh thì phải làm sao?”
“A Sinh, chẳng phải ta đây vẫn không sao đó ư?” Chung Ly Sóc cười cười, vẻ mặt vẫn ôn hòa.
Nhạc Chính Tố, chủ nhân thân thể này từng bệnh nặng một trận. Tất cả mọi người trong Hầu phủ đều biết Nhị công tử là một người yếu ớt đến độ nào. A Sinh từ nhỏ đã theo bên cạnh Nhị công tử, vô cùng lo lắng cho thân thể nàng. Cậu thiếu niên trợn to đôi mắt tròn tròn trừng Chung Ly Sóc: “Ngài cũng đừng nói không sao. Mới lần trước ngài lén chạy ra, kết quả đổ bệnh tận mấy hôm, khiến phu nhân lo lắng không thôi. Thân thể này không chỉ của một mình ngài mà phu nhân và chúng tiểu nhân cũng vô cùng để bụng. Còn mong ngài quan tâm bản thân một chút...”
Đã ở trong thân thể này hơn nửa năm, Chung Ly Sóc biết rõ cá tính mỗi người, cũng biết cậu hầu của mình lải nhải cỡ nào. Trông bộ dáng quyết không bỏ qua này của hắn, Chung Ly Sóc vội cười tủm tỉm chuyển đề tài: “Không phải nói phụ thân tìm ta sao? Còn không theo ta đến tiền thính.”
“Ấy, đúng rồi. Ngài mau đi thôi. Hầu gia sai người tìm ngài đã được một lúc.”
A Sinh nói, rồi dẫn Chung Ly Sóc đi hướng tiền thính.
Đến tiền thính, Chung Ly Sóc nhìn thoáng qua đã thấy Trấn Bắc Hầu một thân chính khí đang chuyện trò vui vẻ cùng một nam tử trung niên để râu dài. Chung Ly Sóc nhìn chăm chú, thảng thốt trong nháy mắt đã nghe Trấn Bắc Hầu nói: “Tố, mau đến đây. Đây là bạn tốt của vi phụ, Trình Văn đại sư của Hoằng Văn Quán.”
“Tiểu tử tham kiến Trình đại sư.” Nàng bước đến, khom người thi lễ với nam nhân, trong thoáng chốc ngẩng đầu lại thấy được một chút kinh ngạc thoáng qua mắt người nọ.
“Đây chính là con gái thứ hai của ta, vâng theo lời Đại Ty Mệnh mà nuôi như tiểu tử. Huynh nhìn một cái xem đứa nhỏ này có làm học sinh của huynh được hay không?” Vì Nhạc Chính Tố quanh năm đau ốm nên lúc nhỏ chỉ mời tiên sinh dạy chút học vấn cơ bản. Thân là phụ thân, Trấn Bắc Hầu trước đây chỉ một lòng ngóng trông nàng có thể lớn lên bình an. Nhưng hôm nay, Nhạc Chính Tố xem như đã sống sót qua đại kiếp nạn, lòng mong con thành tài của ông ta lại bắt đầu nhen nhóm.
Hoằng Văn Quán là học quán dạy dỗ con cháu huân quý và các Hoàng tử thời tiền Sở. Đến triều Khánh, Nữ hoàng kế thừa phần lớn chế độ từ triều Sở vẫn để con cháu các quan lại học tập trong Hoằng Văn Quán. Hoằng Văn Quán dựa theo Thiên Can mà phân ra mười cấp, mỗi cấp lại chia lớp theo mười hai Địa Chi. Hài tử mới nhập học căn bản là bảy tuổi, học cấp Quý. Nhập học một năm, cấp Quý sát hạch tập thể. Ai thông qua thì năm tiếp theo chính là cấp Nhâm, không qua thì vẫn thuộc Quý. Vốn muốn vào Hoằng Văn Quán chỉ mỗi có đường ấy, nhưng cân nhắc đến trường hợp không ít con cái của các quan nhậm chức ngoài kinh từng học tập bên ngoài, sau mới chuyển đến Hoằng Văn Quán, thế nên những thiếu niên thuộc diện đó chỉ cần thông qua cuộc sát hạch các cấp là có thể vào học tập.
Trình Văn là giáo đạo viên cấp Canh. Chỉ cần thông qua bài kiểm tra của ông ta, lại đến Hoằng Văn Quán tham gia sát hạch một lần thì Nhạc Chính Tố đóng học phí là có thể trực tiếp vào học cấp Canh.
Thân là Hoàng đế bù nhìn ở trong thâm cung, chẳng màng quan tâm đến quan viên, Chung Ly Sóc vốn dĩ không thể tiếp xúc tới một tiên sinh nho nhỏ trong Hoằng Văn Quán. Nhưng Trình Văn ngoài là tiên sinh Hoằng Văn Quán còn là Nhạc chính của Ti Nhạc Cục thuộc Lễ bộ. Chức Nhạc chính ấy còn là do Chung Ly Sóc đích thân khâm định khi còn tại vị, chỉ vì tài đánh đàn của Trình Văn. Chung Ly Sóc thưởng thức khúc nghệ, nên tiện tay làm một việc nhỏ không đáng nhắc.
Chỉ không ngờ người nghe đàn là nàng lại có duyên với nhạc công như vậy, lần thứ hai gặp lại đã thành học sinh của ông ta.
Trình Văn quan sát thật kỹ càng, nhìn một lúc lâu mới vuốt râu, trầm ngâm nói: “Hoằng Văn Quán dạy đủ loại người, Nhị công tử đương nhiên có thể trở thành học sinh của ta. Chỉ là công tử... việc học của ngươi đại khái đến đâu rồi?”
“Tứ thư ngũ kinh đều học, chỉ là hiểu không quá sâu.” Kiếp trước làm đế, học vấn của nàng tuy có phần thiếu sót nhưng vẫn xem như khá tốt. Chỉ là Nhạc Chính Tố nằm trên giường mấy năm, làm sao có thể so với nàng khi trước?
Trình Văn bèn hỏi một vài câu. Gặp câu dễ, Chung Ly Sóc sẽ trả lời tương đối hoàn chỉnh. Câu khó một chút lại đáp ba phải, nước đôi. Như vậy cũng xem như lấy ra trình độ ước chừng của Nhạc Chính Tố, vừa đủ để ứng phó Trình Văn, thông qua sát hạch của Hoằng Văn Quán.
“Học cũng tạm được. Tuy chậm hơn người khác chút đỉnh nhưng bởi thời gian học tập ngắn ngủi nên cũng không có gì đáng trách. Chỉ là các học sinh cấp Canh đều nhỏ hơn ngươi một chút. Học sinh lớn nhất ta dạy cũng mới mười hai, nhỏ nhất chỉ tám tuổi. Như vậy, không biết hiền chất có còn nguyện ý làm học sinh của ta?”
Cùng học với rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ nhỏ tuổi hơn, thiếu niên lang tuổi này quá nửa là sẽ cao ngạo mà không thể hạ mặt. Đại đa số người thà không theo kịp tiến độ cũng sẽ chọn trực tiếp thăng lên mấy cấp. Nhưng Chung Ly Sóc cũng không có ý định ấy. Kiếp trước nàng ở lãnh cung, chưa bao giờ đến Hoằng Văn Quán. Kiếp này có cơ hội, cộng thêm đây là ý tốt của phụ thân, mà tiên sinh trước mắt lại còn là người quen, căn bản không cần phải từ chối.
Vì thế, nàng khom người, hành một lễ, đáp: “Học sinh nguyện ý.”
Trình Văn vuốt râu, lộ ra nụ cười hài lòng.
Hôm sau, Chung Ly Sóc đến Hoằng Văn Quán sát hạch. Sau khi thuận lợi thông qua lại bắt đầu chuỗi ngày học tập tại Hoằng Văn Quán cùng cơn rét đậm trong ánh mắt lo lắng của mẫu thân.
Lớp Canh của Hoằng Văn Quán có thêm một học sinh mười sáu tuổi, việc này thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh trong quán. Các học trưởng tuổi nhỏ nhưng học cấp cao hơn ồ ạt đến hỏi thăm Chung Ly Sóc, nghe huynh trưởng lớn tuổi gọi mình một tiếng học trưởng mới hài lòng rời đi.
Chung Ly Sóc không hề để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt ấy, chỉ an phận hưởng thụ một đoạn nhân sinh như hoa trong gương, trăng trong nước tại đây.
Chuyện này chỉ tạo nên một gợn sóng nho nhỏ trong Hoằng Văn Quán. Theo cuối năm gần kề, một luồng sóng ngầm từ triều đình cũng âm thầm lan đến mỗi góc hoàng thành. Mà chủ nhân tại trung tâm của đợt sóng ngầm ấy lúc này đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa tại Triêu Huy Điện, mặc váy dài đen tuyền, tay cầm bút son phê duyệt tấu chương. Nàng chính là Nữ hoàng khai quốc của Khánh Quốc, Huyên Cảnh Thần. Mà trước đó, nàng là Hoàng hậu của Chiêu Đế, Thái tử phi của Chiêu Minh Thái tử, là Khu Lang Đại Tướng quân mà Thứ Đế tự tay ngự phong. Bách tính dân gian cho rằng nàng hẳn là Chiến Thần có diện mạo oai hùng. Trái ngược với Chiêu Đế ốm yếu, Hoàng hậu thân làm Thống soái xuất chinh Tố Bắc nhất định có ba đầu sáu tay. Nàng nên có thân hình cao ngất, cánh tay lực lưỡng, có ánh mắt bễ nghễ thiên hạ.
Nhưng hiển nhiên, người đang ngồi trên vương tọa lúc này không có bất kì thứ nào trong số đó.
Nàng có gương mặt trắng nõn, xinh đẹp tuyệt trần, tư thái mảnh khảnh linh lung cùng ngón tay mềm mại, tinh tế mà tất cả quý nữ thành Nguyên Châu đều tha thiết ước mơ. Nàng không thúc quan như những nữ đế thuộc triều Sở, cũng không mặc miện phục dày nặng mà tùy ý thả mái tóc đen như mực, mặc váy dài hết sức đơn giản, ngồi ngay ngắn trên ngôi cao mà người ta phải ngước nhìn.
Nàng thoạt trông mảnh khảnh như vậy. Bờ vai đơn bạc nhưng từ lâu đã gánh vác trọng trách của một quốc gia. Đã nhìn quen dung mạo mềm mại của vị bệ hạ này từ thời thiếu niên nhưng khi sắp tự thuật xong, ngẩng đầu nhìn người vừa nghe mình nói chuyện vừa phê duyệt tấu chương ấy, Nhạc Chính Dĩnh vẫn không khỏi thổn thức một lần nữa.
“Bệ hạ, công sự tuy bận rộn nhưng vẫn mong ngài bảo trọng thân thể.” Cũng như bao lần trong dĩ vãng, cuối cùng Nhạc Chính Dĩnh vẫn nói thêm câu này. Trong Triêu Huy Điện trời đông giá rét nhưng địa long lại đốt thành ngày hè này, Nhạc Chính Dĩnh ăn mặc nặng nề giơ tay thấm mồ hôi trên trán, thở dài một tiếng.
Địa long ở Triêu Huy Điện, từ thời Chiêu Đế đã luôn thiêu rất nóng. Nữ hoàng đã sớm thích ứng với nhiệt độ ấy, lúc này cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Nghe vậy, nàng liếc mắt nhìn Nhạc Chính Dĩnh, đúng lúc thấy người kia đang chấm mồ hôi, bèn quay đầu phân phó với thị nữ: “Hạ địa long xuống một chút.”
Nói đoạn, lại nhìn sang Nhạc Chính Dĩnh: “Trẫm hiểu. Việc này ngươi làm rất tốt, trẫm sẽ suy xét thật kỹ xem nên thưởng ngươi thế nào.”
“Phân ưu thay quân chủ vốn chính là trách nhiệm của thần tử. Thần sợ hãi, mong bệ hạ đừng suy xét. Lần trước ngài sai người tu kiến phủ đệ cho cả nhà thần, thần đã nhận đủ ánh nhìn thèm muốn của nhiều người.” Có lẽ vì đã quen biết từ thuở thiếu thời nên ở trước mặt Nữ hoàng, Nhạc Chính Dĩnh trước giờ luôn nói chuyện rất thẳng thắn. Lúc này, nàng cười khổ, quả có mấy phần dáng điệu không nhận nổi ân sủng.
Bệ hạ liếc Nhạc Chính Dĩnh, đổi một quyển tấu chương, nói: “Đó là vì chiến công của phụ thân ngươi nên trẫm mới hạ chỉ.” Nếu không phải e sợ càng nhiều lời ra tiếng vào thì phủ đệ đã được mở rộng từ trước khi Trấn Bắc Hầu hồi hướng rồi.
“Hơn nữa, có công được thưởng, có tội chịu phạt. Ấy chẳng phải điều nên làm hay sao?”
Vị bệ hạ này nói chuyện luôn điềm điềm đạm đạm, trông sao cũng thấy như một tiểu thư khuê các rất mực dịu dàng, căn bản không ai tin nàng lại là Đại Tướng quân tay nắm binh mã thiên hạ. Nhưng vị bệ hạ chưởng quản trọng binh này, khi làm việc lại rất có phong độ nhà binh. Đăng cơ ba năm, đã thực hiện lối luận công ban thưởng vô cùng triệt để.
“Vâng, ngài nói rất đúng.” Nhạc Chính Dĩnh cam chịu, kéo lớp áo bào dày dặn, lại nói: “Việc của thần đã xong hết rồi, nhưng còn có một điều muốn hỏi ngài. Chuyện liên quan đến Vân Trung Vương, ngài định sẽ làm sao? Các đại thần ngày đêm hối thúc, Vân Trung Vương lại là huyết mạch duy nhất của hoàng thất tiền triều, còn là tiểu thúc* của ngài, nhìn sao cũng thấy là lựa chọn rất phù hợp với các quý tộc.”
*Tiểu thúc này là em chồng.
Bệ hạ ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống Nhạc Chính Dĩnh, nói: “Sao ngay cả ngươi cũng đến hỏi chuyện này? Đương nhiên là không thể rồi.”
“Hạ thần hiểu rõ, chỉ là muốn nhắc rằng ngài ngày đêm bận rộn, có nhiều chuyện không lưu ý đến. Về việc thu xếp Vân Trung Vương thế nào, không bằng ngài đi hỏi ý Bình An Trưởng Công chúa thử xem sao?”
Bình An Trưởng Công chúa là bào muội của đương kim bệ hạ. Ngoài Bình An Công Chúa ra, bệ hạ còn một tiểu muội muội, chính là Cảnh Minh Công chúa. Bởi khi Thứ Đế tiền triều còn tại vị, Man tộc ở Tố Bắc đã từng cả gan quấy nhiễu biên cảnh một lần. Nam đinh thuộc bộ tộc Huyên thị toàn bộ tử trận sa trường, thế nên người kế thừa binh phù thiên hạ chính là Huyên Cảnh Thần. Trên đời này, người thân ruột thịt của bệ hạ chỉ còn Bình An Trưởng Công chúa Huyên Cảnh An và Cảnh Minh Công chúa Huyên Cảnh Ninh.
“Cảnh An...” Bệ hạ bất chợt dừng tay, nhìn Nhạc Chính Dĩnh với vẻ kinh ngạc, vừa lúc chạm phải ánh mắt khẳng định của đối phương.
“Vân Trung Vương và Chiêu Đế là huynh đệ ruột thịt, tính tình ôn hòa, cách đối nhân xử thế cũng rất tốt. Huống hồ, hắn không có uy hiếp gì, diện mạo trông cũng tuấn tú, có thể nói là lương phối.” Nhạc Chính Dĩnh thấy bệ hạ nhìn chằm chằm mình, tiếp tục nói với vẻ thản nhiên, bình tĩnh: “Mà Trưởng Công chúa và Vân Trung Vương đồng môn mấy năm, tình nghĩa sâu nặng, ắt hẳn sẽ là mối kim ngọc lương duyên.”
“Ta cũng không biết ngươi thành bà mối từ bao giờ.” Bệ hạ tạm dừng, giọng lẫn đôi phần bất đắc dĩ.
Nhạc Chính Dĩnh phẩy tay áo, khom người hành lễ, đáp với vẻ chính khí lẫm liệt: “Thần đây là đang phân ưu cho bệ hạ.”
“Chuyện này... để trẫm nghĩ kỹ lại.” Nữ hoàng bệ hạ cũng không để bụng những chuyện lặt vặt kéo mình vào vòng xoáy đại hôn. Nhận ra muội muội mình yêu thương và Vân Trung Vương trắng trắng tròn tròn kia lọt mắt nhau, một nỗi lòng phức tạp bỗng dưng trỗi dậy.
Cũng phải. Muội muội năm nay hai mươi, đã đến tuổi đại hôn. Nàng làm tỷ tỷ còn chưa đủ săn sóc.
Nghĩ vậy, Nữ hoàng nói: “Trẫm sẽ về hỏi thử Cảnh An.”
Nhắc đến muội muội, bệ hạ bỗng dưng nghĩ tới một chuyện. Nhìn bạn tốt thanh mai nhà mình, nàng thuận miệng hỏi: “Không phải nói tiểu muội muội của ngươi khỏi bệnh rồi sao? Giờ thế nào rồi? Cung yến năm nay dẫn đến cho trẫm xem thử.”
Nữ hoàng đột nhiên nhắc đến Nhạc Chính Tố, khiến Nhạc Chính Dĩnh nghĩ tới dung mạo làm mình hoảng hốt của muội muội. Dung mạo quá mức tương tự tiên đế ấy xuất hiện trước mặt mọi người vào lúc này e sẽ kéo theo một số phiền phức.
Nhạc Chính Dĩnh cười cười, bình thản đáp: “Tạ bệ hạ ưu ái. Thần đệ giống thần, không đẹp đẽ gì cho cam. Huống hồ, nếu thần cùng nàng đến cung yến, chỉ sợ sẽ khiến thần đệ bị liên lụy. Bệ hạ cũng biết, nàng hiện đang học ở Hoằng Văn Quán.”
“Vậy sao?”
“Vì đau ốm quanh năm nên đứa bé kia giờ chỉ có thể học lớp Canh. Nếu đến cung yến, nàng lại phải gọi mấy đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi trong nhà những đại nhân kia một tiếng học trưởng. Dạo gần đây đã gọi quá nhiều các đệ đệ, muội muội là học trưởng rồi. Ngài tha cho đứa nhỏ này đi.” Nhạc Chính Dĩnh nói, lại làm ra vẻ xin tha với bệ hạ.
Hẳn vì chuyện thú vị của thiếu niên khiến người ta đặc biệt thoải mái nên bệ hạ còn nở nụ cười, dịu giọng hỏi: “Nàng thật sự gọi hết sao?”
“Chứ gì nữa. Mấy hôm trước, Trương Thị lang còn cười nói với ta con trai của nàng đi học về đặc biệt sung sướng mà khoe thần đệ gọi mình là học trưởng nữa kìa.”
“Là đứa nhỏ này thành thật.” Bệ hạ gật gù, khen một câu.
“Phải.” Nhạc Chính Dĩnh cũng tán đồng, lại nói: “Chuyện của Vân Trung Vương đã có phương hướng rồi, nhưng các đại thần vẫn sẽ không nhượng bộ. Bệ hạ, có câu ta đắn đo đã rất lâu, cuối cùng vẫn muốn nói với ngài. Ngài đăng cơ ba năm, thiên hạ thái bình, đã đến lúc cân nhắc việc đại hôn.”
“Mong bệ hạ lấy giang sơn làm trọng, lấy hoàng tự làm trọng.” Nhạc Chính Dĩnh cúi đầu, nhìn không đến vẻ mặt.
Bệ hạ thoáng sửng sốt, lại đáp: “Ngươi còn lớn hơn ta một tuổi kia kìa, cũng sắp tam thập nhi lập rồi, không tự lo thân mà còn dám chạy tới quản trẫm. Xem ra, trẫm nên để Trấn Bắc Hầu hối thúc ngươi một chút.”
“Trong nhà thần chỉ có phụ mẫu, bệ hạ ngài lại có ngàn vạn lê dân.” Nhạc Chính Dĩnh hiên ngang đứng thẳng, nghiêm nghị nói.
Hoàng tự chính là nền tảng của một nước. Bất luận thế nào, Nữ hoàng vẫn nên mau mau sinh ra một người thừa kế mới phải đạo.
Nhưng Huyên Cảnh Thần lại không nghĩ như vậy. Hoặc nói đúng hơn thì bắt đầu từ giây phút gả cho Chiêu Minh Thái tử, nàng đã không hề nghĩ đến việc có một đứa con ruột thịt. Cho dù hai nữ tử có thể thành hôn, nhưng các nàng làm sao có được hài tử? Huống hồ giờ đây, người kia cũng đã không còn.
Bệ hạ nhìn thần tử phía dưới, nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, lại quay đầu trông về phía Nam. Mãi một lúc sau, nàng mới khẽ đáp: “Trẫm hiểu.”
Cũng như lúc Tô Ngạn Khanh chạy từ phía Nam đến, mang theo chiếu thư truyền ngôi giao tận tay, nàng cũng chỉ nhìn về phía Nam, nhẹ giọng nói một câu: “Bổn cung hiểu.”
_____________
Chung Ly Sóc = Nhạc Chính Tố = Chiêu Đế = Chiêu Minh Thái tử
Lưu ý:
Tuyên Ninh Trưởng Công chúa chính là bào muội sinh đôi của Thứ Đế. Sau khi Thứ Đế sinh Chung Ly Sóc không lâu thì mất vì bạo bệnh.
“Mẫu thân” mà Chung Ly Sóc gọi không phải lúc nào cũng là Nhạc Chính phu nhân.