HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 48
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Tất cả mọi thứ trong cuộc đời này rồi sẽ như dự báo trên tinh bàn của Đông Hoàng. Bất luận quá trình có ra sao, kết cục đều đã được ấn định. Thái Nhất Môn phụng dưỡng Đông Hoàng, khi phát huy giáo lí này thường thêm vào một câu: Kết quả là định sẵn, nhưng quá trình còn phải xem cơ duyên của cá nhân ngươi.
Tinh bàn cho thấy Thứ Đế là quân chủ mất nước. Xét về phương diện nào đó thì Sở quốc mà nàng vất vả suốt tám năm mới hơi chút khởi sắc, cuối cùng thật sự đã vong trên tay nàng.
Mà Huyên Cảnh Thần, quân chủ thiên mệnh này, chính là người kết thúc vương triều Chung Ly, nhất thống thiên hạ trong lời phê mệnh được tiết lộ năm ấy.
Nhưng không ai biết nàng có thể thống trị Khánh quốc non trẻ trong bao lâu. Đây là biến số mà Đông Hoàng lưu lại đối với sự thật đã định.
Chung Ly gia khởi nguyên từ Lê Châu, đi sang phía đông. Tổ tiên cầm thần kiếm Trảm Long thống trị cả đại lục này hơn chín trăm năm. Vì tín ngưỡng, nên vương triều này đã đứng vững gần một thiên niên kỉ. Nhưng khi tín ngưỡng sụp đổ, một số ý niệm trước đó không dám tồn tại cũng theo đó trỗi dậy.
Vào thời Sở Linh Đế, cuộc tranh đấu giữa hai nhà Lý, Dương đã ảnh hưởng đến rất nhiều quý tộc có lòng rục rịch. Mười năm trước, khi nương danh nghĩa thanh quân sườn mà mưu phản, Trung Châu Vương đã tiết lộ với các quý tộc lời phê mệnh rằng Chung Ly Trần là quân vương mất nước. Vì thế, các quý tộc đều cho rằng đó là Đông Hoàng giáng đòn trừng phạt, giang sơn gần ngàn năm của Chung Ly gia sắp phải sụp đổ. Bọn họ đứng nhìn, nhìn Trung Châu Vương bị chém đầu, nhìn Thứ Đế lập quốc trữ, cuối cùng cũng chờ được một lời phê mệnh khác.
Huyên Cảnh Thần, Đại Tướng quân tay nắm binh mã thiên hạ, khi Thứ Đế tứ hôn cho Chiêu Minh Thái tử thì đã được Giám Thiên Ty tính ra một kết quả động trời. Các quý tộc chợt vỡ lẽ, Thứ Đế gả chủ nhân thiên hạ tương lai này cho Thái tử, đơn giản chỉ là mong sau này Thái tử phi có thể nhớ tình cảm mà quan tâm đến Chiêu Minh Thái tử.
Không ai trong số họ xem trọng Chiêu Minh Thái tử, dù nàng phong lưu tuyệt thế, tài hoa hơn người. Tài hoa ấy, ở thời bình có lẽ sẽ thành một đế vương truyền lưu thiên cổ, nhưng khi Sở quốc đang ngập trong nguy nan thì lại vô dụng.
Sở quốc không xong rồi.
Ôm suy nghĩ ấy, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có khuynh hướng thiên về quân chủ tương lai là Huyên Cảnh Thần. Tuy nhiên, lại có một số gia tộc tự cho mình là hay lại nổi lên tâm tư khác.
Tỉ như Lý gia phát động cuộc phản loạn Lương Thủy vào năm Nguyên Cùng thứ ba là một ví dụ. Hoặc tỉ như Từ Minh Nghĩa của Từ gia, gia tộc vốn dĩ chỉ đứng hàng thứ ở thành Nguyên Châu.
Năm Chiêu Minh Thái tử đăng cơ, Từ Minh Nghĩa cũng như rất nhiều gia tộc khác, đều thiên hướng lấy lòng Hoàng hậu. Bởi nhờ con trai Từ Nhân Thanh của hắn, Từ gia nhanh chóng được Hoàng hậu tiếp nhận, cũng giao cho trọng trách. Chỉ trong thoáng chốc, Từ gia đã nhảy vọt trở thành quyền quý trong triều. Từ Minh Nghĩa cảm thấy mình cuối cùng đã có thể hoàn thành nguyện vọng của tổ phụ, Từ gia cũng có được một người đứng đầu.
Ngay khi Uyển Châu khởi loạn, hắn cố ý trì hoãn để Chiêu Đế chờ không được mà chết, sau đó lên phía bắc ủng hộ Huyên Cảnh Thần đăng cơ.
Hắn đã làm rất tốt, Từ gia cũng được đến thứ vẫn hằng mong đợi. Điều duy nhất không được như ý muốn chính là làm phụ thân, hắn không cách nào để con lớn là Từ Nhân Thanh có được nhân duyên mỹ mãn.
Sau này, Từ Minh Nghĩa lại nghĩ, cũng may con trai hắn chưa bao giờ được Huyên Cảnh Thần ưu ái, bằng không sau này trở mặt thì biết phải làm sao? Chỉ sợ lại là một phen khúc chiết. Suy nghĩ ấy xuất hiện sau lần hắn gặp lại đạo nhân áo xanh kia.
Mười hai năm trước, Từ Minh Nghĩa khi ấy còn làm Tham tướng ở Trung Châu đã gặp Niệm Vọng. Lần đầu gặp mặt, hắn và Niệm Vọng cứ ngỡ như quen biết đã lâu, Niệm Vọng còn trắc tự cho hắn, nói hắn sau này tất sẽ dưới một người, trên vạn người, còn mơ hồ để lộ tin tức Trung Châu Vương có tâm làm phản, bảo hắn mau mau đổi nơi đóng quân. Hắn nghe theo lời Niệm Vọng khuyên. Quả nhiên, không đầy một năm sau, Trung Châu Vương thật sự phản, các quan viên ở Trung Châu đều bị giáng chức.
Tình nghĩa của hắn và Niệm Vọng lại càng sâu đậm. Dưới sự trợ giúp của Niệm Vọng, Từ Minh Nghĩa một đường thuận lợi, bước lên vị trí Tả Thừa tướng. Cuối cùng, sau khi Huyên Cảnh Thần đăng cơ được nửa năm, tình nghĩa giữa bọn họ cũng đến lúc hoàn toàn biến đổi.
Nửa năm trước, Niệm Vọng giúp Từ Minh Nghĩa quyết định chờ đến khi thành Nguyên Châu phá, giờ vừa gặp mặt đã bất chợt làm một đại lễ, sau đó thú thật nguyên cớ vì sao năm đó lại chủ động kết giao.
Hóa ra, trên người Từ Minh Nghĩa cũng có ân trạch mà Đông Hoàng ban cho.
"Từ đại nhân, đều nói Khánh Hoàng là chủ nhân thiên mệnh, nhưng chủ nhân thiên mệnh đăng cơ rồi sẽ như thế nào, trên tinh bàn có nói sao? Đương nhiên là có, chỉ là Giám Thiên Ty không tiết lộ hết thôi. Khánh Hoàng đăng cơ chưa đến mười năm, giang sơn sẽ đổi chủ." Đạo nhân trung niên khẳng định chắc nịch: "Mà vị chủ nhân tiếp quản giang sơn của Khánh Hoàng, chính là ngài đây."
Thế là Từ Minh Nghĩa lại có mục tiêu mới. Ngụy triều có thể làm Hoàng đế, Huyên Cảnh Thần có thể làm Hoàng đế, bọn họ đều là thần tử của Sở quốc, như vậy cớ gì hắn lại không thể trở thành chủ nhân giang sơn?
Một khi dã tâm đã có, tất thảy chuyện sau đó cũng được lên kế hoạch rõ ràng. Niệm Vọng vì hắn mà bôn ba tận Tố Bắc, tìm kiếm cục diện nhằm kiềm chế binh mã của Huyên Cảnh Thần ngày sau. Niệm Vọng từng nói với hắn, chờ đến khi Đại Ty Mệnh Thanh Lam, người bảo vệ giang sơn của Huyên Cảnh Thần mất đi, đó chính là lúc bọn họ có thể tranh đoạt.
Niệm Vọng cùng hắn tận sức mưu tính, hắn bèn hỏi Niệm Vọng có nguyện vọng gì. Thứ mà Thái Nhất đạo nhân mong muốn cùng lắm chỉ là vị trí Đại Ty Mệnh dưới một người, trên vạn người kia thôi. Mỗi một vị Đại Ty Mệnh đều sẽ được lưu truyền trong sử sách. Từ Minh Nghĩa biết được ý đồ của Niệm Vọng, thế nên cũng dần yên lòng, cùng hợp tác chuẩn bị giành lấy giang sơn vạn dặm.
Biết rõ tính tình của hai con trai, Từ Minh Nghĩa không hề lộ ra kế hoạch của mình. Hắn cũng có điều băn khoăn, nhưng tự tin lại càng chiếm phần nhiều. So với Huyên Cảnh Thần còn non trẻ, hắn có đủ kinh nghiệm để ứng phó với những biến đổi trong triều. Hắn già rồi. Nhưng trước khi già, vẫn có thể hoàn thành một công trình vĩ đại.
Vì thế, hôm nay, khi nhận được tin của Niệm Vọng, Từ Minh Nghĩa biết ngay nghiệp lớn của mình chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn thành.
Mười lăm tháng Tám, Trung thu đoàn viên, cũng là thời khắc giải mộng, thích hợp ra tay.
Ngoài ra, Niệm Vọng còn cho Từ Minh Nghĩa một tin tức. Đã lâu lắm rồi mới quay lại Nguyên Châu, Niệm Vọng có một phát hiện kinh người. Hắn nhìn đến Thế tử Trung Châu Vương, Chung Ly Trình.
Đây là một quân cờ có thể lợi dụng, Từ Minh Nghĩa nghĩ, đặc biệt là khi Niệm Vọng còn nói Chung Ly Trình tiết lộ nguyên nhân cái chết của Chiêu Đế.
Từ Minh Nghĩa suy tính một phen, quyết định lợi dụng quân cờ này cho tốt. Hắn hoàn toàn không biết đạo nhân mà mình đã dần sinh lòng tin tưởng sau khi tiếp xúc mười mấy năm, thật ra cũng đang lợi dụng hắn. Suy cho cùng thì lòng trung thành của Thái Nhất đạo nhân dành cho quân chủ mà mình phụng dưỡng chưa bao giờ làm ai thất vọng.
Nhưng thật đáng tiếc, người Niệm Vọng thật sự phụng dưỡng, cũng không phải hắn.
Đêm dài, vầng trăng khuyết treo giữa chân trời. Niệm Vọng cưỡi gió, bay ra từ một khoảnh sân tại ngoại ô kinh thành.
Mấy hôm trước hắn đến chỗ ở của Trang Tử Lễ, lại bất ngờ phát hiện lão y công từng làm bạn với Dương Vọng công tử khi còn ở Hoằng Văn Quán này được Ty Mệnh của Giám Thiên Ty ghé thăm.
Từ rất nhiều năm trước, Niệm Vọng đã có tiếp xúc với Trang Tử Lễ, mục đích là để hắn chăm lo cho Chung Ly Sóc sức khỏe vốn không tốt.
Nhưng sau khi Chung Ly Sóc tám tuổi, Niệm Vọng rời khỏi cung, bắt buộc phải đào vong khắp nơi, cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa. Lần gặp lại sau đó chính là khi Chung Ly Sóc đăng cơ.
Tin Chung Ly Sóc trúng độc là Trang Tử Lễ báo cho hắn biết. Niệm Vọng lập tức điều tra nguyên nhân, cuối cùng phát hiện người khởi xướng chính là Chung Ly Trình, kẻ mà không một ai chú ý đến.
Chung Ly Trình giấu Niệm Vọng, lén hạ độc Chung Ly Sóc. Niệm Vọng không giết ngay, bởi vì lúc ấy hắn còn cần Chung Ly Trình để sử dụng. Sau này muốn giết lại không giết được nữa, chỉ vì tiểu tử này đã thay hình đổi dạng, chạy đến địa bàn của Thanh Lam.
Trang Tử Lễ hoàn toàn không biết gì, cứ thế mà lo lắng cho thân thể Chung Ly Sóc, vẫn mãi chờ Niệm Vọng mang thuốc giải đến. Kết quả, thứ hắn chờ được lại là thành Nguyên Châu phá, chờ được những lời nói của Từ Minh Nghĩa.
Trang Tử Lễ phẫn nộ cất giữ bí mật đó, không bao giờ xuất sĩ. Hắn vẫn luôn cho là Hoàng hậu mưu hại Chiêu Đế, cứ ôm nỗi đau đáu ấy mà quy ẩn.
Vì thế, hôm nay, khi Ty Mệnh đến hỏi chuyện lần nữa, Trang Tử Lễ đã để lộ bí mật năm xưa. Hắn không nói thẳng chuyện Hoàng hậu mà chỉ hỏi một câu: "Ty Mệnh đại nhân, kính xin hãy thay ta hỏi bệ hạ một câu, bao nhiêu năm qua người ngủ trên giường có yên lòng không?"
Thấy Trang Tử Lễ hiểu lầm Hoàng hậu như thế, Niệm Vọng rất vừa lòng. Ai bảo người bên gối của Chung Ly Sóc là Huyên Cảnh Thần lại không bảo vệ được nàng kia chứ? Vốn hắn còn suy tính không biết có nên đánh ngất Trang Tử Lễ, tự mình ứng đối với Ty Mệnh mà đâm Từ Minh Nghĩa một đao hay không, nào ngờ Trang Tử Lễ đã tự giác thực hiện.
Như vậy rất tốt.
Niệm Vọng nghĩ thế, lại rời khỏi thôn trang của Trang Tử Lễ. Nhưng chẳng ngờ, sau khi các Ty Mệnh đi, Trang Tử Lễ tự thấy mình không đủ dũng khí đối mặt cường quyền, đã u uất mà chết.
Nhưng cũng không sao, dù gì Niệm Vọng lại không cần nhân chứng. Hắn đâu phải muốn bôi đen Hoàng hậu của Chiêu Đế. Thứ hắn muốn chỉ là đưa cho Hoàng hậu một giang sơn thái bình mà thôi.
Tất cả mọi chuyện đều được tiến hành theo đúng kế hoạch, Niệm Vọng cảm thấy rất hài lòng. Hắn nương ánh trăng, phiêu trở về cung điện như một luồng u hồn giữa nhân thế.
Đêm tối dần rút đi khi chân trời ló rạng, ngày cứ thế trôi qua như nước chảy xuôi dòng. Theo tiết xuân dần tàn, nắng hè chói chang cuối cùng cũng ghé thăm. Đến cùng với mùa hè còn có những sứ giả từ Tố Bắc tới.
Sau khi Thế tử đến Nguyên Châu, các bộ lạc Tố Bắc cũng bắt đầu di chuyển về phía thảo nguyên màu mỡ ở trung bộ. Minh Qua Tề cuối cùng cũng dàn xếp xong các bộ lạc, bấy giờ mới phái sứ giả đến Nguyên Châu. Trước là để cảm tạ ân sâu của Khánh Hoàng, sau là muốn vấn an Thế tử đang làm tin tại đây.
Nhằm nghênh đón sứ giả Tố Bắc, phô bày uy nghi của một nước lớn, Lễ bộ và Binh bộ đã thương nghị sửa đổi thời gian hạ săn năm nay. Hạ săn dời sang đầu thu, tổ chức cùng đợt diễn binh trong năm. Tả Thừa tướng Từ Minh Nghĩa còn đề nghị thu săn xong rồi chính là ngày hội Trung thu, thôi thì dứt khoát tổ chức đại yến, để sứ thần chứng kiến phong phạm nước ta.
Nữ hoàng đồng ý. Cả triều đình cứ thế mà bắt đầu tất bật vì những chuyện ấy.
Vụ án kho vũ khí nửa năm kéo dài đã dần dần lộ rõ. Huyên Cảnh Thần ngồi trên vương tọa, nhìn các quần thần với những tâm tư khác nhau dưới điện, chờ đợi một cơ hội để chấm dứt hết thảy.
Chuyện nghênh đón sứ giả lại một lần nữa ảnh hưởng đến Hoàng Văn Quán. Tố Bắc là dân tộc hung hãn trên lưng ngựa. Nhằm khiến các thiếu niên có thể cường tráng hơn một chút, Hoằng Văn Quán đã tăng thời gian học tập của môn võ thuật. Chung Ly Sóc dứt khoát đi theo Tô Hợp mà học hỏi từ Lam Đan, thân thể cũng dần khỏe mạnh hơn. Việc học như thế đối với nàng mà nói vẫn rất đơn giản.
Nhạc Chính Tố tuy đau ốm suốt mười sáu năm nhưng nàng dùng thân thể này lâu như vậy, thật sự là càng ngày càng tốt.
Cũng chính vì thế, Chung Ly Sóc không hề bị mệt mỏi bởi việc học, vào ngày nghỉ đã vô cùng vui sướng mà đi đến chỗ hẹn với Lâm Mộng Điệp.
Từ mấy tháng trước, Lâm Mộng Điệp đã nói phải làm một hội lộ khúc nho nhỏ, đợi mãi mới đủ người. Chung Ly Sóc vừa nghe thấy tên của rất nhiều danh nhân đương đại đã không chút do dự mà đi ngay. Cơ hội hiếm thấy, nàng còn định dẫn theo bạn nhỏ của mình cùng đi.
Thế nên, hôm nay thời tiết sáng sủa, Chung Ly Sóc dắt Tô Hợp đến Xuân Phong Nhất Độ Lâu bên cạnh sông hộ thành.
_____________
Đẩy nhanh hoàn chính văn nhảy hố mới nèo