Hướng Đông Lưu

Chương 67: Chương 67: Chương 66




HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 66

Tác giả: Giang Nhất Thủy

Edit: Alex

_____________

Những lời thiếu niên nói ra khiến tầm mắt mọi người đồng loạt quay trở lại. Chung Ly Trình hơi híp mắt nhìn nàng, dường như thấy được một cố nhân yếu ớt tựa anh đào qua gương mặt quen thuộc ấy.

Niệm Vọng đứng giữa đám đông, nhìn bóng dáng quật cường của thiếu niên, cả người rúng động, gần như không thể tin tưởng mà tiến lên một bước. Chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt ẩn chứa sao trời kia đã nhìn đến chân tướng nguyên bản nhất. Từ thiếu niên ấy, hắn thấy được một người đáng lẽ không thể nào còn sống.

Chung Ly Sóc không sợ Chung Ly Trình, chỉ nhìn ngọc tỷ truyền quốc trong tay hắn rồi cười lạnh một tiếng: “Thế nào, chẳng lẽ không phải sao? Năm An Hòa thứ mười lăm, Trung Châu Vương tạo phản khiến bá tánh hai bên bờ Lương Thủy thương vong vô số. Thiệt hại lớn nhất vào những năm cuối cùng của Sở quốc đều nhờ tay Trung Châu Vương. Tộc Chung Ly của Sở quốc chấp chưởng Cửu Châu hơn chín trăm năm, công đức sâu đậm, nhưng Trung Châu Vương phụ thân ngươi ngoại trừ tai họa bá tánh ra thì còn làm được gì?”

“Ngươi, xứng giơ ngọc tỷ truyền quốc, xứng họ Chung Ly sao?”

Chung Ly Trình chợt bật cười: “Thú vị. Cả triều văn võ không một ai dám lên tiếng dưới đao của ta, mà ngươi, tuổi còn nhỏ thế nhưng lại hiểu rất nhiều. Nếu ngươi chịu hàng, ta sẽ không tính toán những lời này của ngươi, còn cho ngươi làm Ngự sử, thế nào?”

Mũi tên găm vào miệng vết thương khiến Chung Ly Sóc đau đến gần như không thể nói nên lời. Nàng tựa vào cánh tay Chung Ly Mạc, suýt chút nữa đã không đứng nổi. Chung Ly Mạc đỡ nàng, lúc này cũng không khóc nữa mà rưng rưng nhìn về phía Chung Ly Trình, mắng: “Đồ vô sỉ. Chung Ly gia ta không có người như ngươi!”

“Sở quốc vong cũng vong rồi! Khánh Hoàng là thê tử của hoàng tỷ ta, các nàng phu thê một thể. Giang sơn này là hoàng tỷ ta giao cho nàng! Bệ hạ văn võ song toàn, thống trị giang sơn rất tốt. Ngươi lấy tư cách gì mà đến đòi!”

“Tên loạn thần tặc tử nhà ngươi, mưu triều soán vị, đừng lấy Sở quốc ra làm cái cớ!”

“Ta là tộc trưởng Chung Ly, căn bản không quen biết tên nào như ngươi!”

Chung Ly Mạc cũng phản ứng lại. Hắn tuy mau nước mắt nhưng tính tình cũng như tỷ tỷ, không hề mềm yếu. Trong lòng hắn, Sở quốc đã sớm không còn. Hiện giờ bá tánh an cư lạc nghiệp, chỗ nào cũng tốt.

Chung Ly Sóc đau đến nói không nên lời. Nàng chau chặt mày. Vẻ thống khổ ấy lọt vào mắt Huyên Cảnh Thầm, châm lên một mồi lửa. Huyên Cảnh Thần nóng ruột, suýt chút nữa đã quyết định không để ý đám loạn đảng mà ra lệnh một tiếng, lập tức bắt hết phản tặc.

Nhưng Chung Ly Mạc vẫn còn nói. Hắn ôm tỷ tỷ, tức giận mắng: “Ngươi còn mặt dày đi đòi Sở quốc. Sở quốc chính là vì ngươi mới mất! Ngươi vu hãm hoàng tẩu của ta làm gì, tưởng người khác không biết sao? Hoàng tỷ của ta, chính là bị ngươi hạ độc mới không thể rời khỏi Nguyên Châu!”

“Ngươi! Các ngươi! Đám người các ngươi còn dám nói hoàn chính Sở quốc!” Ngón tay hắn lướt qua Từ Minh Nghĩa cùng một đám những quý tộc Nguyên Châu, phẫn hận nói: “Nguyên Châu bị vây, là hoàng tỷ của ta mệnh Kim Bào Vệ đánh nghi binh, phá cửa thành đưa các ngươi ra ngoài!”

“Đế đô bị bao vây, lại bỏ chủ mà chạy. Giờ còn mặt mũi nói giải oan cho hoàng tỷ của ta sao?”

“Ta khinh!”

Chung Ly Mạc mắng thật hùng hồn, khí thế, quả thực là phun hết bao nỗi oán hận đối với đám di lão quý tộc chất chứa suốt mấy năm nay. Chung Ly Sóc bị hắn kéo một cái, máu trên vai lại bắt đầu tuôn trào. Đầu óc nàng choáng váng, không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không. Chung Ly Sóc kéo tay áo Chung Ly Mạc, gắng gượng thì thào: “Bên cạnh Hoàng đế… có Giám Thiên Ty. Đám người này không làm gì được họ. Nhưng mà đệ…”

“Tam Mộc… Bọn họ sẽ giết đệ. Lát nữa, lát nữa đệ chạy được thì chạy…”

Nàng không nói lời nào còn đỡ, vừa nói thì khóe miệng đã trào máu. Hốc mắt Chung Ly Mạc lập tức đỏ bừng, vội hạ người ôm nàng vào lòng, nước mắt lã chã rơi trên mặt.

Chung Ly Trình như đang xem kịch, thưởng thức màn biểu diễn của hai người xong lại lắc đầu nói: “Mặc kệ ngươi nói thế nào. Ngươi chết rồi thì chỉ còn mình ta họ Chung Ly.”

“Yên tâm, tiểu đường đệ. Ta sẽ thắp hương cho ngươi.”

Đều đã đến nước này, đao kiếm ra khỏi vỏ rồi thì còn úp mở làm gì. Nói đoạn, hắn ra hiệu bảo Kim Bào Vệ giết Chung Ly Mạc, người vừa rồi vẫn chưa xử lí được. Kim Bào Vệ tiến về phía Chung Ly Mạc. Mà Từ Nhân Lễ nãy giờ vẫn ở cạnh bên lúc này cũng phản ứng lại. Hắn hung hăng trừng mắt phụ thân mình, rồi lựa chọn đứng bên cạnh Chung Ly Sóc.

Chung Ly Trình thấy hình ảnh ấy, lại quay sang nhìn Từ Nhân Thanh lúc này đang đứng cạnh Nữ hoàng, khóe miệng khẽ nhếch. Tình huống này xem như gì? Phụ tử phản bội sao?

Chung Ly Trình nghĩ thế, lại nhìn sang Nữ hoàng: “Ta có ngọc tỷ truyền quốc trong tay, danh chính ngôn thuận. Các đại thần ở đây tối nay không một ai chạy thoát được. Khánh Hoàng ngươi nên mau mau hoàn chính, bớt chút thương vong đi thôi.”

Huyên Cảnh Thần không đáp, ánh mắt vẫn tập trung vào phía Chung Ly Sóc. Bàn tay nàng siết thành quyền, siết thật chặt.

Các Kim Bào Vệ như đang trêu đùa, giơ kiếm toan giết Chung Ly Mạc. Đúng lúc này, dị biến nảy sinh. Một nữ tử cao to theo gió mà đến, đẩy dạt các Kim Bào Vệ, chỉ thoáng chốc đã khiến bọn họ ngã ngửa.

Người tới chính là Phong Bá. Nàng nghe theo lệnh Huyên Cảnh Thần, bảo vệ Chung Ly Mạc.

Chung Ly Trình bất chợt cảm thấy lạnh cả người. Một trận gió thổi qua, cổ họng hắn đã bị người phía sau bóp chặt. Hắn trợn to mắt, ngọc tỷ truyền quốc trong tay rơi trên mặt đất, “bốp” một tiếng vỡ tan.

“Tiên… tiên sinh…” Hắn nghẹn ngào, không thốt lên được lấy một câu hoàn chỉnh.

Đứng sau lưng khống chế Chung Ly Trình, Niệm Vọng lắc đầu nói: “Ngươi mà có ngọc tỷ truyền quốc gì chứ? Ngọc tỷ truyền quốc đang yên lành nằm trong tay Khánh Hoàng kia kìa!” Cái này chỉ là thứ hắn dùng một ít pháp thuật giả ra thôi.

“Ngươi… ngươi phản bội ta…” Chung Ly Trình đứt quãng phun ra mấy chữ, lại bị Niệm Vọng vung một tay vào gáy đánh hôn mê.

Từ Minh Nghĩa trợn to mắt, nhìn Chung Ly Trình đang từ từ gục ngã trước mặt. Bóng dáng Niệm Vọng xuất hiện trong tầm nhìn. Hắn trợn trừng, ngón tay run rẩy chỉ hướng Niệm Vọng: “Ngươi… ngươi…”

“Từ đại nhân, mưu quyền soán vị là phải tru cửu tộc. Mau đầu hàng đi.”

Nhưng Từ Minh Nghĩa lại quyết đoán xoay người, hô lớn với các Kim Bào Vệ: “Ai bắt được Khánh Hoàng, ta phong người đó làm Thống lĩnh!”

Hắn vừa dứt lời, Kim Bào Vệ đã lao về phía các đại thần mà giết chóc. Niệm Vọng lắc đầu, bước đến chỗ Chung Ly Sóc. Sau lưng hắn, tất cả Kim Bào Vệ trong điện đều tấn công hướng đám người Từ Minh Nghĩa.

Từ Minh Nghĩa thấy thế, biết Niệm Vọng đã hoàn toàn phản bội mình, ngay cả những người trong điện cũng bị tráo đổi. Hắn đứng giữa đám đông, mờ mịt nhìn hai con trai, chỉ thấy hai người họ một đang chờ Nữ hoàng quay lại, một đỏ mắt cúi đầu. Từ Minh Nghĩa cười tự giễu, rồi mượn kiếm của Kim Bào Vệ mà tự vẫn.

Lúc này, Kim Bào Vệ canh giữ ngoài điện cũng bị Dương Ngọc Đình đánh đến tan tác. Màn phản loạn mà Chung Ly Trình mưu tính thật lâu cuối cùng biến thành một trò hề bởi sự xếp đặt của Niệm Vọng.

Huyên Cảnh Thần thấy trong điện đã yên, lúc này cũng bất chấp thân phận mà đi thẳng về phía Chung Ly Sóc trên đài.

Giữa tình cảnh hỗn loạn, Chung Ly Sóc chịu đau, nghe Chung Ly Mạc không ngừng gọi bên tai. Nàng chau chặt mày. Trấn Bắc Hầu phản ứng nhanh nhất, vừa thấy Nữ hoàng an toàn đã vội nhảy vào đám đông, vọt đến bên cạnh Chung Ly Sóc. Ông ta đón lấy con gái từ tay Chung Ly Mạc, lo lắng gọi: “Con… con… Tố nhi…”

“Trên mũi tên có độc, phải đi tìm Thái y…” Nhạc Chính Dĩnh cũng đỏ mắt chạy đến, nhìn muội muội sắc mặt tái nhợt mà suýt chút nữa đã bật khóc.

“Vi phụ đi. Con ở đây bảo vệ bệ hạ, thay vi phụ cáo tội.” Nói đoạn, ông ta ôm ngang Chung Ly Sóc, bối rối chạy ra khỏi cung điện.

Niệm Vọng đuổi theo Trấn Bắc Hầu, cẩn thận quan sát người nằm trong lòng ông ta. Hắn nhìn gương mặt không khác gì lúc mười sáu tuổi của thiếu niên, trong mắt lóe lên một tia sáng sung sướng lạ kì.

Ra, vẫn còn sống sao?

Tội nghiệt của hắn, cũng có thể nhẹ đi một chút?

Niệm Vọng nghĩ thế, lại nhìn gương mặt tái nhợt của thiếu niên mà mừng rỡ không thôi.

Huyên Cảnh Thần muộn một bước. Khi nàng đuổi đến thì chỉ nhìn thấy bóng dáng Trấn Bắc Hầu ôm Chung Ly Sóc rời đi. Nàng cau mày, đôi bàn tay lại càng siết chặt thêm mấy phần.

Phản quân bị trấn áp rất nhanh. Trong khoảnh khắc Huyên Cảnh Thần dừng bước, Dương Ngọc Đình đã mang theo lưỡi kiếm nhuốm máu, quỳ trước cửa điện, cao giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, tất cả phản quân đã đền tội! Xin bệ hạ xử lí!”

Hắn vừa dứt lời, mọi người trong điện cũng đồng loạt quỳ xuống, hô to bệ hạ.

Huyên Cảnh Thần nhìn các thần tử quỳ đầy trong điện, nhất thời cảm thấy có chút mê mang. Nàng vững thân mình, mắt quét bốn phía, lát sau mới mệt mỏi nói: “Áp giải phản thần xuống, rửa sạch hành cung. Lục bộ Thượng thư theo ta đến thư phòng.”

Nàng dừng một chút, lại nhìn về phía Vân Trung Vương: “Vân Trung Vương cũng đi theo.”

Đoạn, nàng buộc lòng phải triệu tập các đại thần, xử lí chính sự trước.

Phàm mưu nghịch thì phải tru cửu tộc. Từ Minh Nghĩa đã chết, hai người Từ Nhân Thanh, Từ Nhân Lễ lại có hơi khó quyết. Nữ hoàng ít nhiều cũng biết tình hình Từ gia, suy tư một lúc mới hạ lệnh sai Kim Bào Vệ tra rõ.

Nàng cùng chư vị đại thần trao đổi nửa buổi, Vân Trung Vương liền chờ trong thư phòng suốt nửa buổi. Mãi đến khi rành mạch sự tình, Huyên Cảnh Thần đưa các vị đại thần trở về rồi mới nhìn sang Vân Trung Vương giờ đang nóng lòng như lửa đốt trong góc: “Tam Mộc, đệ có việc giấu ta. Ta hỏi đệ, Nhạc Chính Tố là ai?!?”

Tam Mộc “bịch” một tiếng quỳ thụp xuống. Đối diện với ánh mắt uy nghiêm của hoàng tẩu, nước mắt hắn lã chã tuôn: “Là hoàng tỷ… là hoàng tỷ… Hoàng tẩu, ta sai rồi. Hoàng tỷ thay ta chịu một mũi tên. Trên mũi tên kia có độc. Tẩu để ta đi xem nàng đi…”

“Nàng không cho ta nhận, nói là cả nhà Trấn Bắc Hầu nếu biết sẽ rất khổ sở.”

“Hoàng tẩu… ta xin tẩu, để ta đi xem nàng đi.”

Chung Ly Sóc trúng tên không biết sống chết, Vân Trung Vương thật sự sợ hãi vô cùng.

Lòng Huyên Cảnh Thần thấp thỏm treo cao. Dù đã dự cảm được từ sớm nhưng khi nghe chính miệng Chung Ly Mạc chứng thực, những suy nghĩ phức tạp vẫn ồ ạt dâng trào. Nhưng tất cả những điều ấy cũng không đè ép được gương mặt tái nhợt của Chung Ly Sóc in hằn trong tâm trí.

Tim nàng thít chặt, lại nhìn về phía Chung Ly Mạc, nói: “Đệ có thể sai người đi hỏi thăm. Nếu nàng đã không cho đệ nhận thì giờ đi thăm nhất định sẽ khiến Trấn Bắc Hầu sinh nghi.” Trong đầu nàng vẫn còn sót lại một chút lí trí, bèn dặn dò Chung Ly Mạc như thế.

“Chuyện này, còn ai biết nữa?”

“Chỉ có một mình ta.”

Lời Vân Trung Vương vừa thốt ra, Huyên Cảnh Thần nghe xong cũng không biết là tư vị gì. Đúng rồi, Tam Mộc là đệ đệ ruột thịt của điện hạ, được báo cho biết cũng là lẽ đương nhiên.

Vậy, còn ta thì sao?

Nàng nhất thời suy nghĩ rất lung, lệnh Chung Ly Mạc lui ra rồi vẫn không thể nào yên lòng, bèn dẫn theo Phong Bá đến chỗ Chung Ly Sóc.

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.