Hướng Đông Lưu

Chương 83: Chương 83: Chương 82




HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 82

Tác giả: Giang Nhất Thủy

Edit: Alex

_____________

Mười lăm tháng Chín, tiết Sương giáng, thành Nguyên Châu chìm trong màn sương lạnh rét căm căm. Chính vào ngày này, Nhạc Chính Tố nghênh đón sinh nhật mười bảy tuổi.

Thân là Hoàng phu sang năm sẽ đại hôn, sinh nhật Nhạc Chính Tố thu hút sự chú ý từ rất nhiều người. Vì thế, so với năm ngoái, năm nay Nhạc Chính Tố nhận được nhiều lễ vật hơn. Nếu không phải phủ Định Quốc công vẫn luôn giữ nếp khiêm tốn thì đám quý tộc Nguyên Châu kia ắt hẳn đã đến chen chân, giật dây tổ chức linh đình một phen.

Dù vậy, phủ Định Quốc công hôm nay vẫn có không ít người.

Phủ Trấn Bắc Hầu ban đầu đã rộng lớn ngang một tòa phủ Quốc công, thế nên Nhạc Chính Khâm chỉ thay đổi tước vị, thay đổi biển hiệu, còn nơi ở thì vẫn thế. Tiệc sinh thần của Nhạc Chính Tố được tổ chức lại Tây viện phủ Quốc công, chính là phủ đệ của Tuyên Ninh Trưởng Công chúa tiền Sở ban đầu. Năm đó, Chung Ly Yên thay tỷ tỷ song sinh trở thành Thái tử, nhằm cùng khánh sinh với tỷ tỷ Chung Ly Trần, nàng đã cử hành Lễ Gia quan* chính tại đây.

*Xem như lễ trưởng thành.

Linh Đế cho vị Thái tử này quyền lực rất lớn. Vì thế, Thái tử vốn nên cử hành Lễ Gia quan tại Phụng Tiên Điện cứ thế mà khánh sinh cùng muội muội ở chỗ này.

Có lẽ do duyên phận mà trước khi đại hôn, Chung Ly Sóc mười bảy tuổi một lần nữa được cử hành Quan Lễ ngay tại nơi mà mẫu thân đã gia quan năm xưa. Nghĩ đến đấy, Chung Ly Sóc hôm nay vô cùng vui sướng.

Vì là gia quan và khánh sinh trước khi đại hôn nên hôm nay có không ít quan lớn, quyền quý đến phủ Định Quốc công. Lễ bộ Thượng thư làm ông mai đương nhiên phải đến, đi cùng ông ta còn có cháu trai Dương Ngọc Đình. Dương Ngọc Đình tặng Chung Ly Sóc một chiếc cung, xong liền đi tìm Nhạc Chính Dĩnh ôn chuyện. Vương Thừa tướng cũng dẫn gia quyến tham dự. Ngoài ra, còn có các tiên sinh trong Hoằng Văn Quán như Trình Văn, Lâm Mộng Điệp. Hoàng thất thì là Tiểu Công chúa và Nữ hoàng.

Huyên Cảnh Thần đến sớm, ngồi trong đình tiếp khách ở hậu viện, ai đến cũng phải hạ giọng xuống đôi phần. Chung Ly Sóc lại không được nhàn nhã như vậy. Dù là Hoàng phu nhưng làm chủ nhân của yến hội, nàng phải tiếp đãi khách khứa. Vì thế, từ sáng sớm đã bận luôn tay.

Tiểu Công chúa đến cùng Lâm Mộng Điệp, đầu tiên là gặp hoàng tỷ, vào chỗ rồi mới vẫy tay với Chung Ly Sóc ý gọi người đến đưa lễ vật mà mình đã chuẩn bị sẵn. Có lẽ vì người trước mắt quá mức giống với tỷ phu trước khi chết, hoặc có lẽ hai người tuổi xấp xỉ nhưng đối phương lại sắp trở thành tỷ phu của mình nên Huyên Cảnh Ninh ngượng ngùng hiếm thấy. Nàng đưa khúc phổ, còn có thêm một hộp tranh chữ, sau mới nhìn Chung Ly Sóc nói: “Vốn đầu xuân đã nên tặng mấy thứ này cho ngươi, chỉ là mãi vẫn chưa có dịp. Tóm lại, chúc ngươi sinh thần vui vẻ."

Chung Ly Sóc ngạc nhiên nhìn Tiểu Công chúa ngoan ngoãn trước mắt, ngơ ngác nhận lấy lễ vật, lại hỏi: “Đạ tạ Công chúa. Cơ mà lời Công chúa nói là có ý gì?”

Huyên Cảnh Ninh ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói ra chân tướng: “Tố tiên sinh còn nhớ chuyện ở Ngư Long Các vào mồng tám tháng Giêng không? Vị Kim Bào Vệ ngươi gặp được kia thật ra chính là hoàng tỷ của ta. Sau này ngươi đưa lễ vật cho Ty Thự Thính, lễ vật lại đến chỗ ta, ta liền giao cho hoàng tỷ.”

“Hoàng tỷ vẫn luôn dặn dò ta đáp lễ cho ngươi, chỉ là ngươi ta không quá quen thuộc, lại không tiện bại lộ thân phận hoàng tỷ nên cứ dây dưa đến giờ.”

“Tố tiên sinh, hoàng tỷ rất quan tâm ngươi, cho nên ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Huyên Cảnh Ninh nói hết sức nghiêm túc, ẩn ý bảo Chung Ly Sóc đừng để tâm đến những lời đồn đãi vớ vẩn trong thành Nguyên Châu mấy ngày gần đây. Dù Nhạc Chính Tố rất giống Chung Ly Sóc, Công chúa cũng không mong hoàng tỷ và tỷ phu tương lai sẽ vì chuyện ấy mà rạn nứt tình cảm.

Nhìn Tiểu Công chúa lo lắng, Chung Ly Sóc cong môi cười: “Đa tạ Công chúa.”

Ngoài những vị khách có mặt hôm nay thì Chung Ly Mạc đang dưỡng thương ở Vân Châu cũng đưa một phần lễ mừng đến. Cổ độc của hắn giờ đã giải gần hết, đến cuối năm, khi chư vương hoàn triều sẽ trở lại thành Nguyên Châu, lúc ấy, tỷ đệ hai người lại có thể gặp mặt. Biết được tin ấy, Chung Ly Sóc hết sức mừng rỡ, còn cố ý đánh thưởng cho thị hầu mà Vân Trung Vương phái đến.

Khách khứa đã đông đủ, sân khấu kịch ở Tây viện cũng bắt đầu hát vở vu diễn chúc thọ. Huyên Cảnh Thần kéo Chung Ly Sóc ngồi tại chủ vị, đường đường như đã đại hôn. Chư vị tại đây thấy thế sao còn không rõ vị trí của An Quốc hậu trong lòng Hoàng đế?

Vu diễn hát xong, tiệc mừng thọ cũng bắt đầu. Các khách quý dùng cơm trưa, tiếp sau chính là sân khấu của Chung Ly Sóc. Dưới sự chủ trì của Thái Nhất Quan chủ, Định Quốc công Nhạc Chính Khâm gia quan cho Chung Ly Sóc, hơn nữa còn định tự, Lưu Quang. Dựa theo cách xưng hô của Sở quốc thì sau này, mọi người phải gọi nàng là Lưu Quang hoặc Lưu Quang Tố.

Trong ánh mắt ngập tràn mong đợi của Định Quốc công, Chung Ly Sóc đứng thẳng, biểu lộ mình đã là một người trưởng thành có thể gánh vác được chức trách chủ nhân một nhà.

Quan lễ kết thúc, khách khứa giải tán. Các khách quý theo xa giá của Nữ hoàng mà cùng nhau rời đi.

Tối nay Chung Ly Sóc ở lại nhà, cùng dùng bữa với cha mẹ. Ăn mì trường thọ xong, nàng bị Định Quốc công kéo vào thư phòng dặn dò đôi câu, sau mới quay lại phòng mình.

Tối nay cũng là một đêm trăng tròn. Ánh trăng sáng ngời xuyên qua tầng mây u tối, tưới khắp mặt đất lạnh lẽo. Chung Ly Sóc mặc quần áo thật dày, đi theo thị hầu cầm đèn bước vào phòng. Vừa đẩy cửa, chóp mũi đã thoảng qua một mùi hương quen thuộc. Chung Ly Sóc sửng sốt trong nháy mắt, rồi chững lại bước chân mà nói với thị nữ: “Không cần hầu hạ, ngươi đi xuống đi.”

Nói đoạn, một chân nàng bước vào phòng, xoay người trở tay khép cửa, bấy giờ mới đi hướng trong. Vòng qua bình phong, quả nhiên thấy được nữ tử mà tối nay vốn nên ở trong cung kia.

Chung Ly Sóc nhìn nữ tử đang ngồi ngay ngắn tại đầu giường mình mà nương đèn đọc sách, ánh mắt lại chuyển sang chiếc áo khoác nàng treo một bên, mừng rỡ hỏi: “Sao lại đến đây? Ai đến cùng với nàng?”

Chung Ly Sóc đi qua, đúng lúc đón nhận ánh mắt ngước nhìn từ Huyên Cảnh Thần. Huyên Cảnh Thần buông sách, thấy người bước đến bèn duỗi tay nắm lấy, kéo đối phương cùng ngồi xuống giường, cười nói: “Hôm nay là sinh nhật nàng, ta hẳn nên ở bên cạnh.”

Chung Ly Sóc cúi đầu cười cười, khóe miệng vểnh cao ghìm mãi vẫn không xuống. Nàng nắm tay Huyên Cảnh Thần, vuốt ve mu bàn tay trắng nõn ấy, lại ngập ngừng: “Vậy ngày mai lâm triều…”

Huyên Cảnh Thần vươn tay che trên môi Chung Ly Sóc, lắc đầu nói: “Hôm nay là sinh nhật nàng.” Ngụ ý chính là đừng nhắc những chuyện mất hứng.

Chung Ly Sóc mỉm cười, hạ bàn tay đang đặt trên môi mình xuống, lại vươn tay ôm người vào lòng: “Như vậy… là Phong Bá cùng nàng đến đây?”

“Phải.”

Chung Ly sóc gật đầu, lại hỏi: “Ta nghe Đại Ty Mệnh nói đã tìm về Hà Thần Lệnh. Gần đây nàng ta đang tìm người nối nghiệp Hà Thần?”

“Đúng vậy.”

“Vậy rất tốt. Thế thì sắp tới cũng có thể an toàn hơn mấy phần.” Chung Ly Sóc gật đầu, lại bổ sung: “Gần đây Tố Bắc thế nào?”

“Lan Châu phái binh làm rung động biên cảnh Tố Bắc. Thứ sử Uyển Châu là Thôi Kiện đã hội hợp với Thứ sử Lan Châu, đã quấy mấy trận ở biên cảnh gây áp lực cho Minh Qua Tề. Hai người này là định đợi mùa đông bắt đầu, Tố Bắc tứ cố vô thân, không chiến mà hàng.” Huyên Cảnh Thần nói, phân tích hết sức thấu triệt những dự định của hai vị thần tử. Nghiêm túc mà nói thì ở phương diện quân sự, Huyên Cảnh Thần là một vị kì tài chiến lược không hơn không kém. Chính vì lẽ đó nên nàng mới giành được thắng lợi cuối cùng trong mỗi trận chiến.

Chung Ly Sóc gật đầu, “Bằng tài lực của Khánh quốc hiện tại thì chỉ đành vậy.” Đại chiến, tốt nhất vẫn nên khống chế trong vòng mấy trận, khiến đối phương sợ hãi đến mức không cách nào sinh lòng phản loạn nữa.

Cũng như Hoa tộc, Man tộc là một trong hai chủng tộc lớn mạnh nhất trên đại lục này. Kể từ thời Sở quốc thì hai bên đã lăm le đất của đối phương. Mấy bộ lạc lớn thuộc Man tộc phân phân hợp hợp bao nhiêu năm vẫn là uy hiếp lớn đối với Sở quốc.

Nếu là trăm năm trước, người Hoa tộc muốn thâu tóm Tố Bắc mạnh mẽ là chuyện không thể nào. Nhưng nay đã khác. Từ khi vương đình Man tộc bị xâm nhập, mấy bộ lạc lớn hỗn chiến, lại thêm Huyên Cảnh Thần đánh tan đại quân Man tộc vốn đã rất vất vả mới hơi chỉnh đốn tại biên cảnh phía bắc thì người Man tộc hàng năm chìm trong bóng ma thất bại đã mất đi niềm tin có thể chiến thắng Khánh quốc. Đó chính là uy mà một cường quốc tạo nên, là uy mà thắng lợi bao năm của Huyên Cảnh Thần dưỡng thành.

Giờ đây, vị đế vương này dùng hào quang cùng uy nghi của mình khiến biên cảnh và những kẻ có mưu đồ trong nước phải khiếp sợ. Như vậy mới có thể dẫn dắt Khánh quốc đi hướng thịnh thế thái bình. Nếu lại thu nạp toàn bộ Man tộc vào bản đồ Khánh quốc, như vậy Khánh quốc lớn mạnh sẽ đưa bá tánh bước vào một thời đại hoàn toàn mới. Đó là vĩ nghiệp thiên thu. Chỉ nghĩ đến thôi mà Chung Ly Sóc đã cảm thấy mừng thay Huyên Cảnh Thần.

Nàng là chủ nhân thiên mệnh mà Đông Hoàng đã định, là người sáng lập nên cảnh thịnh thế hiện nay, cũng là tín ngưỡng cả đời của Chung Ly Sóc.

Chung Ly Sóc ôm nàng, nói: “Nếu Man tộc quy thuận, trở thành phiên quốc triều cống như Nam Cương, hoặc có thể để Thái Nhất truyền đạo, Thế tử làm tin ở Khánh thì trăm năm sau sẽ không còn đế quốc thảo nguyên nữa! Có chăng chỉ là tộc nhân Tố Bắc, tộc nhân Thanh Mộng, tộc nhân Vọng Nguyệt,… của Khánh quốc.”

Rõ ràng Chung Ly Sóc đang rất vui sướng: “Đến khi đó, thiên hạ nhất thống, ai ai cũng có thể đi khắp đất trời Cửu Châu!”

Huyên Cảnh Thần nhìn người đối diện, mắt dậy ý cười: “Được rồi, tiểu tiên sinh. Đêm khuya rồi, nên nghỉ ngơi.”

Chung Ly Sóc ngượng ngùng thu lại nụ cười trên mặt, kề sát Huyên Cảnh Thần nói: “Tiểu tử Tam Mộc kia nói đầu đông đệ ấy sẽ trở lại. Nàng cảm thấy đệ ấy và An An khi nào thành hôn thì tương đối thích hợp?”

“Tiểu tiên sinh, chuyện này chỉ có Giám Thiên Ty mới biết được.” Huyên Cảnh Thần thở dài một hơi, nhìn sang cái người vừa gặp mặt đã luôn miệng tỉ tê không ngừng, đoạn ôm lấy người lặp lại lần nữa, “Đêm thật sự đã khuya lắm rồi.”

Chung Ly Sóc thức thời không bắt chuyện nữa, chỉ nói: “Ta đây giúp nàng cởi áo.”

Huyên Cảnh Thần gật gật đầu, để mặc Chung Ly Sóc cởi y phục mình. Chung Ly Sóc vừa làm vừa hỏi: “Nếu hôm nay đã là sinh nhật ta thì có thể tùy tính được không?”

“Đương nhiên. Nàng không vòi thứ gì từ ta sao?”

Quà sinh nhật Huyên Cảnh Thần tặng Chung Ly Sóc hôm nay là một thôn trang suối nước nóng, rất thích hợp với tiết trời thế này. Chung Ly Sóc gật gật đầu, nói: “Đương nhiên là có.” Dứt lời, nàng rướn người, để một câu cuối cùng dừng ngay trên môi Huyên Cảnh Thần, “Bệ hạ, vết thương trên vai ta, đã lành rồi.”

Vai lành thì có thể làm chuyện gì? Đương nhiên là chuyện vẫn luôn muốn làm lại không thể làm được rồi.

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.