Hướng Dương Đón Nắng

Chương 1: Chương 1: Ngày tựu trường




Ngày 27/8/2018, mùa thu năm 2018, ngày tựu trường...

Hôm nay là ngày tựu trường, đường phố Sài Gòn sáng sớm trở nên đông nghẹt, nhộn nhịp và bộn bề, những tiếng còi xe vang lên inh ỏi trong khí trời của mùa thu tháng 8.

Minh Nhật ngồi trên chiếc xe điện, nhìn xuống dòng tin nhắn, khẽ thở dài. Cậu đưa mẩu bánh mì ngọt dang dở trên tay vào miệng, rồi vặn chìa khóa, khởi động xe để đi tới trường.

Cổng trường hôm nay đông nghẹt xe, đướng đông như vậy không biết nó kịp không? Nhật nghĩ ngợi rồi nhanh chóng trở về lớp học của mình. Căn phòng học ba năm trời không đổi, lớp học không đổi và những gương mặt cũng không đổi. Nhật chào hỏi bạn bè rồi trở về chỗ ngồi suốt ba năm cậu vẫn hay ngồi.

Nhật ngồi ở bàn gần chót, dãy ngoài cửa. Cậu thích ngắm khung cảnh qua ô cửa sổ quen thuộc này. Như cảnh tổ chim nhỏ trên ngọn cây, mái ngói đỏ cùng bầu trời xanh ngát, khung cảnh giờ ra chơi nhộn nhịp, còn rất nhiều thứ. Chỉ tiếc là những điều đó cậu chỉ còn có thể ngắm nhìn qua khung cửa này trong năm nay mà thôi, 10 tháng nữa mọi thứ sẽ kết thúc.

Ba năm cấp ba ấy thế mà trôi nhanh thật, cậu có chút luyến tiếc nhìn sang cái bàn trống bên cạnh khẽ thở dài, cái gì cũng có lúc kết thúc. Dạo gần đây cậu cứ hay ngồi suy nghĩ vu vơ về tương lai, có nên kết thúc không?

Những dòng suy tư ấy dừng lại, một vật bỗng nằm hõm vào lòng Nhật khiến cậu giật mình ôm chặt lấy nó. Cậu ôm trọn cái ba lô trường trong người, cậu nhìn con người mồ hôi nhễ nhại, nụ cười tươi đang nở trên khuôn mặt tuấn tú ấy.

Cậu bạn ấy nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời, là bạn thân cậu, Quang Minh, cậu ta là một người đẹp trai, tự tin nhưng cũng rất nóng nảy. Nhật và Minh là bạn thân từ năm 10 tuổi, cả hai đã chơi chung với nhau bảy năm.

“Sao nào? Tao đã bảo là sẽ tới đúng giờ mà.”_Minh hí hửng, nó cười tươi rói nói. Cậu bất lực nhìn nó, chán nản gật đầu.

“Hồi sáng sao không đi chung với tao vậy?”_Minh bất ngờ hỏi vụ lúc sáng, cậu chả muốn nói ra rằng mình không thích đi cùng nó.

“Đi đâu cơ?”_Một giọng nói trong trẻo cất lên, cả hai ngước lên nhìn hai người bạn của mình, Anh Tú và Thùy Tiên.

“Đi học chứ đi đâu.”_Nhật vui vẻ trả lời Thùy Tiên.

“Chào vợ chồng son nha, nay tụi bây đi trễ hơn tao nha.”_Minh cũng vui vẻ chào hỏi, còn tự hào khoe thành tích của mình.

“Thì tại ai đó cứ lo làm điệu nên mới đi trễ đấy.”_Tú chán nản liếc nhìn cô gái bên cạnh mình mà phàn nàn.

“Nè nha, tôi là con gái mà, phải biết làm điệu chứ! Thế tại ai quên đồ nên phải chạy về nhà lấy nữa hả?”_Tiên bên cạnh cũng không chịu thua liền lên giọng cãi lại, và thế là cả lại bắt đầu chí chóe nhau.

Tú và Tiên quen nhau từ năm 11, cho đến bây giờ cũng đã hơn một năm rồi. Thế nhưng cách họ yêu nhau lạ lắm, lúc thì tình cảm lắm cơ, nhưng cãi nhau thì vẫn cãi nhau và có khi họ còn đánh nhau nữa. Này là thương cho roi cho vọt chăng?

Nhật bất lực nhìn đôi uyên ương chí chóe nhau, cậu lại khẽ liếc nhìn người bên cạnh. Minh cũng đang ngồi cười vì cặp đôi ấy, đầu óc cậu lại bắt đầu suy nghĩ vu vơ nữa rồi, những suy nghĩ lung tung ấy cậu cứ phải phủi đi mãi.

Một lúc sau, tiếng trống trường đầu tiên của năm học mới vang lên, ở sân trường, dọc hành lang, học sinh đang kéo nhau về lớp. Ngôi trường bây giờ nhộn nhịp như đánh tan đi bầu không khí im lặng sau ba tháng hè.

Ngày tựu trường hôm nay, chủ yếu là gặp gỡ giáo viên chủ nhiệm và dọn vệ sinh là chính. Thầy Dương sẽ là chủ nhiệm lớp cậu năm nay và tất nhiên cả lớp ai cũng hân hoan cả bởi vì thầy đã từng dạy lớp năm lớp 10 rồi. Nói về người thầy này, thầy là một giáo viên vật lý, trẻ đẹp, chín chắn và tài giỏi, ai mà không thích được cơ chứ!

Sau một tiếng làm quen lại với lớp, dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ thì cả lớp cũng giải tán kết thúc ngày hôm nay. Minh cũng nhanh chóng rủ rê Nhật đi ăn cùng, cậu cũng đồng ý, cả hai đến trung tâm thương mại gần trường.

“Thế sáng đi học cùng bé My vui chứ?”_Nhật tay xúc muỗng cơm, cậu thắc mắc hỏi.

“Cũng vui”_Minh gật gù trả lời, cậu khẽ cười nhưng ánh mắt như lơ đi.

“Thế lời tỏ tình của My? Suy nghĩ sao rồi.”

“Không biết, đang suy nghĩ?”_Minh khẽ thở dài, hững hờ trả lời lại.

“Mày suy nghĩ một tháng rồi đó, tính mập mờ nữa sao?”_Nhật bất lực nói.

“Rồi, cho tao suy nghĩ tới cuối tuần đi.”

“Ừa, miễn là đừng như mấy lần trước được rồi, tao không muốn phải đi dọn dẹp vấn đề của mày nữa đâu.”_Nhật chán nản mà than vãn.

“Đừng lo sẽ không có vụ đó đâu.”_Nhật cũng mong vậy những cậu chả dám tin vào lời của tên này.

“Mà mày khi nào nói tụi kia?”

“Khi nào tao chính thức quen My, khi ấy tao sẽ cho tụi nó bất ngờ.”_Minh hí hửng nói.

“Nếu mày muốn tạo bất ngờ sao lại đi nói tao vậy?”

“À, do mày là ngoại lệ, tao không muốn có bất kì bí mật nào với mày cả.”

Tim Nhật có chút thắt lại, cậu nhìn thấy được gương mặt nghiêm túc của Minh, bảy năm đồng hành cùng nhau cả hai như hoàn toàn không có ranh giới nào, giữa hai đứa chưa từng có bí mật nào.

Đối với Minh, có lẽ đúng khi nghĩ tình bạn này không hề có bí mật. Nhật thì khác, ngay từ đầu, tình bạn này đã có bí mật, nó không phải là một tâm sự hay vấn đề, là một cảm xúc đáng lẽ cậu không nên có. Cậu thích Gia Minh, từ lâu lắm rồi, từ bảy năm trước, khi lần đầu cả hai gặp nhau.

Những cảm xúc này không thể nói ra được, cậu biết Minh là trai thẳng, nó thích con gái. Minh là người bạn thân nhất của cậu và tình bạn này chính là mối liên kết mạnh mẽ giữa cậu và Minh. Nếu cảm xúc ấy lộ ra có lẽ mối liên kết ấy và tình bạn này sẽ biến mất hoàn toàn.

“Mày sao vậy? Sao lại ngồi ngẩn người ra thế? Mắc ỉa à?”_Minh búng trán Nhật một cái đau điếng cậu tỉnh lại mà chau mày nhìn cái con người đối diện cười với mình.

“Ui, búng gì như kim đâm vậy?”_Cậu khó chịu xoa trán, chổ vừa bị Minh búng lên.

“Đau hả? Xin lỗi nha, đây để tao.”

Nó bật cười, vui vẻ nhướn người, vén mái tóc xồm xòa của cậu lên, thổi vào trán, Nhật ngơ ra đưa mắt nhìn con người đối diện. Tim bỗng chốc lệch nhịp, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể, Minh cũng ngừng lại mà nhìn xuống đôi mắt đang nhìn mình, cậu rút tay lại cười ngây ngô nói.

“Hết đau rồi chứ, đồ mèo Munchkin lùn tịt.”

Đó là biệt danh cậu ta vẫn hay gọi cậu, đối với Minh nhìn Nhật cứ như một chú mèo nhỏ bé lon ton đi theo sau. Nhật vừa ngại ngùng vừa khó chịu, sao nó không ngưng làm mấy trò con nít này lại với cậu chứ.

“Mày có thôi đi không đừng có làm mấy trò con nít với tao.”

Nhật tung cước thẳng vào chân Minh khiến nó ngồi lại vào chỗ, cậu vội xúc hết phần đồ ăn dở dang còn lại cố giấu đi sự ngại ngùng của bản thân.

“Ờ, tao xin lỗi, Munchkin.” _Minh xin lỗi nhưng giọng lại mang đầy ý trêu chọc, Nhật bất lực, ăn cho xong dĩa cơm của mình, chợt cậu nhớ ra một điều cậu muốn hỏi Minh.

“Minh nè, lần này...mày nghiêm túc sao?”_Cậu ấp úng hỏi.

“Nghiêm túc? Chuyện gì?”_Nó không hiểu ý, cậu thắc mắc hỏi lại.

“Thì chuyện của mày với bé My, lần này mày nghiêm túc sao?”_Nhật cúi đầu cậu vẫn tiếp tục ăn, cố tỏ vẻ hỏi cho vui, cậu lén liếc nhìn lên gương mặt của người kia vẫn đang suy nghĩ gì đó.

“T..tao cũng không biết nữa, nhưng lần này tao đã suy nghĩ kĩ và chắc không như những lần trước đâu.”

Chơi với thằng Minh bao lâu nay cậu hiểu rõ tính cách nó, chóng quên dễ chán, nó là vậy đó. Suốt bảy năm nay, mối tình đầu, rồi các mối tình sau đó, đếm đi đếm lại cũng hơn chục cái. Chỉ là, tất cả đều chỉ dừng ở mức mập mờ và chưa cái nào dài quá hai tháng.

Cậu đã từng hỏi vì sao nó lại như vậy, Minh nó chỉ trả lời đơn giản là nó chán. Dần dần cậu cũng chẳng còn để tâm nữa, có lẽ vì cậu tự nhận thức, nó sẽ chẳng bao giờ nghiêm túc yêu một người. Cho đến hiện tại, lần này nó có vẻ nghiêm túc hơn, cậu thấy nó cũng đã phải suy nghĩ rất nhiều. Cứ có cảm giác lần này mình không phải dọn dẹp vấn đề của nó nữa.

Sau khi ăn xong, cả hai đi dạo một vòng, Nhật đôi lúc tự hỏi, rốt cuộc mối quan hệ này liệu có cách nào tiến xa hơn không? Tham lam quá! Đôi khi, cậu tham lam muốn Minh là của riêng mình, muốn mình là người duy nhất kề bên nó.

Nhật cũng đã quen với cái cảnh Minh tán tỉnh ai đó, đi bên ai đó. Nhật vui vẻ và chấp nhận, dù thế nào thì cậu tự tin mình luôn là một người đặc biệt đối với Minh.

“Hôm nay mày có vẻ im lặng nhỉ?”_Minh dừng xe bên lề, nó nhìn Nhật chuẩn bị dẫn xe vào nhà.

“Tao đang tận hưởng, năm nay là năm cuối cấp rồi, thoải mái lúc nào tận hưởng lúc đó thôi.”

“Ờ, vậy thôi tao về nha.”

“Ừ, đi về cẩn thận, Golden đần.”_Biệt danh cậu dùng để gọi nó, nếu trong mắt cậu ta cậu chỉ là một con mèo lùn, thì cậu ta là một chú chó đần chính hiệu.

“Vâng~, Munchkin lùn.”_Minh nói với giọng nhẹ nhàng kéo dài, cười với cậu.

“Im đê!”

Cậu nói, tay tặng Minh ngón giữa. nó bật cười, vẫy tay tạm biệt rồi khởi động xe chạy đi mất. Cậu lặng lẽ thầm cười, cậu xoa nhẹ trán, nhớ lại lúc Minh nó thổi gió cho cậu. Chỉ cần nó vẫn coi cậu là bạn, chỉ cần cậu vẫn được bên cạnh nó như bây giờ, nhiêu đó cậu đã rất vui lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.