Kết thúc buổi lễ, cổng trường náo nhiệt và tấp nập, học sinh rời trường, một số tụ tập lại với nhau để đi chơi, một số dự định về thăm trường cũ.
Nhật đậu xe ở trước cổng trường, cậu chán nản đợi Minh ra. Suốt buổi lễ, cậu hoàn toàn im lặng, dù nó ngồi bên cạnh nhưng cũng bận giỡn với những người bạn khác. Cậu không dám đối diện với ánh mắt nó, cậu sợ nếu nhìn thẳng vào Minh cậu sẽ không kiềm được cảm xúc.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy như thế này, lần này nỗi đau nó bám cậu đến dai dẳng, tại sao những lần trước chỉ sau một đêm cậu có thể thoải mái cười. Dù đã dặn bản thân phải chấp nhận cả ngàn lần, thế nhưng khi nó xảy ra, sao lại khó chấp nhận đến vậy?
Nhật chán nản úp mặt xuống mặt xe, lúc này cậu chỉ muốn tống đống cảm xúc khó chịu này đi. Cậu không thể nào đối mặt với Minh quá lâu nếu không cậu sẽ lại đau lòng đến khóc.
Nó cũng rất nhạy cảm chắc chắn nó sẽ phát hiện ra điều kì lạ ở cậu, rốt cuộc làm sao để hết đau đây? Cậu chỉ muốn bình thường trở lại, cậu muốn cảm xúc như bình thường, trở lại làm một người bạn bình thường, trở lại làm một người con trai bình thường.
“Nhật.”_Một giọng gọi quen thuộc, Nhật lấy lại bình tĩnh, cậu cần phải trở lại bản thân mình như mọi khi.
“Lâu quá đó, cứ bắt tao đợi mãi thôi.”
“Xin lỗi mà, xe đông quá đó chứ?”
“Ừ, thế mày có về trường không?”
“Có, nhưng mà tao sẽ dẫn My theo nữa, đi đón em ấy chung không?”
“Không cần tao đi theo chỉ làm bóng đèn thôi, đi đi.”_Nhật lắc đầu từ chối, cậu vỗ vai Minh đuổi nó đi thật nhanh.
“Nay còn đuổi tao đi nữa, rồi tao đi đây.”_Minh làm mặt tội nhìn Nhật
“Lúc nào tao chả muốn đuổi mày, đi nhanh.”_Cậu mặc kệ nghiêm mặc đuổi nó đi ngay.
Minh cũng rời đi để cậu lại đó, cậu thở hắt ra hơi dài. Cậu chán tình cảnh này lắm rồi, cậu chán phải cố giữ bình tĩnh mỗi khi ở cạnh Minh. Cậu phải chịu những cảm giác này đến bao giờ nữa đây?
Nhật trở về trường cũ, mấy năm trước cậu ít khi về lại đây, dù cho vẫn có vài người hay nhắn tin rủ cả lớp cùng về. Chỉ là cậu không muốn trở về chỉ vì có người cậu không muốn gặp lại cũng như những kí ức cậu không muốn nhớ lại.
Nơi này cũng đã tổ chức lễ xong, vẫn có vài học sinh nán lại và cũng có những người giống cậu trở về trường cũ. Lâu rồi cậu chưa về lại đây, những bức tường và những cây cột ở sảnh nhìn vẫn như cũ, vẫn còn những vết cũ kỉ chóc mẻ, hay những hình vẽ nguệch ngoạc.
Nhật đi lại chỗ lớp cậu vẫn sẽ hay tụ tập lúc giờ ra chơi, chỗ này từng là địa bàn riêng của lớp cậu. Dù thế nào khi ra chơi lớp cậu vẫn sẽ ngồi đây, học tập, ăn uống và trò chuyện.
“A, Nhật.”_Một giọng nói vang lên gọi tên cậu, Nhật thắc mắc quay đầu lại nhìn, hai người bạn cũ, trong họ vừa quen thuộc vừa lạ ai cũng trưởng thành hơn rất nhiều.
“Đức, Ngọc!”
“Năm nay mày chịu về rồi, tao mừng quá!”
Cả hai chạy lại ôm cậu thật chặt, cậu cũng vui vẻ ôm ngược lại, chính Đức là người đã nhắn tin rủ cậu về, năm nào cũng vậy và cả lần này cũng vậy.
Đức và Ngọc vui vẻ kể lại câu chuyện cấp 3 của cả hai, họ là người yêu nhau, họ còn kể cả những thông tin của những bạn bè khác, suốt hai năm qua cậu đã bỏ lỡ quá nhiều. Cái con người trước đây từng khóc vì phải chia tay bạn bè vậy mà lại bỏ lỡ quá nhiều cuộc gặp gỡ.
Cả ba đi dạo quanh trường, gặp lại những người thầy người cô cũ, họ ghé một nhà thờ gần đó, nơi đây đã gắn bó với bọn họ rất nhiều. Cả ba cũng vui vẻ gợi lại những kỉ niệm thời cấp hai.
Những kỉ niệm của khoảng thời gian mà Minh và cậu chỉ có nhau, cậu nhớ khoảng thời gian cấp hai cũng chính là lúc cậu bắt đầu nhận ra cảm xúc của mình đối với Minh. Lúc ấy, Minh vẫn chưa có hứng thú với việc hẹn hò, nó chỉ có chơi bời và cậu luôn là người bên cạnh nó mà không phải ai khác.
“Nè, hôm nay mày có gì đó muộn phiền đúng không?”
“Hả? Làm gì có?”
“Không cần nói dối đâu, tao biết Minh mới có người yêu, nên điều đó cũng làm mày phiền lòng đúng chứ? Mày vẫn thích nó mà đúng không?”
Đức và Ngọc là hai người duy nhất biết cậu thích Minh, nhưng lúc đó cũng là họ phát hiện ra điều đó, vì khi ấy cậu còn quá khó khăn để giấu đi cảm xúc.
“Ừm, tao vẫn thích nó…nhưng, tao không hề buồn việc nó có người yêu. Tao hoàn toàn ủng hộ việc đó.”
“Nhật đừng giấu cảm xúc của mình, việc đó đau lắm đó. Tụi tôi có thể lắng nghe ông tâm sự mà.”_Ngọc lo lắng nói.
“Thôi nào, tao đã trải qua bao nhiêu mối tình của thằng Minh rồi thì việc này có gì là khó chứ?”
Nhật cứ tiếp tục nói dối, cậu không muốn cảm xúc của mình làm phiền đến ai khác đó giờ vẫn vậy. Bất kể nỗi buồn hay vấn đề gì, cậu sẽ tự giải quyết, cậu không muốn vấn đề của mình sẽ làm phiền mọi người.
“Thôi chắc thằng Minh nó không tới đâu, ta về thôi.”
“Mày về trước đi, tụi tao lát về.”
“Ừm, bye.”
Nhật tạm biệt hai người bạn cũ, vội vàng rời đi để lại hai người bạn lo lắng nhìn theo. Nhật thở dài chán nản, Minh cũng như cậu, đã ba năm nó chưa trở về đây.
Có lẽ vị trí ưu tiên của Minh đã không còn là cậu nữa. Khi nó nói đi đón My, đáng lẽ cậu phải biết rõ chứ, nhưng sự mong chờ khiến cậu không quan tâm gì nữa. Cậu đã mong chờ cậu và nó về đây, cậu mong chờ cùng nó ôn lại kỉ niệm, mong chờ được trở lại là cả hai của những năm chỉ có cậu và nó.
Ngày 7/9/2018.
Sau một tuần của năm học mới, cơ thể cậu lại thiếu ngủ và mệt mỏi. Dạo gần đây, cậu không thể ngủ được vì cứ nhắm mắt cậu lại vô thức nhớ tới nó, nhớ tới đêm hôm đó và rồi khóc. Bây giờ cậu thực sự cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ cũng như cả cảm xúc bất ổn hiện tại của mình.
“Nhật, dậy ngay cho tôi.”
“Nhật giáo viên nhắc mày kìa.”_Minh ngồi bên cạnh vội lay Nhật dậy.
Nhật từ từ ngồi thẳng lại, đôi mắt còn mơ màng tiếp tục chép bài, cả ngày hôm nay Minh đã không rời mắt khỏi Nhật, cả năm tiết nó liên tục ngủ hết năm tiết, điều đó thật sự khiến cậu lo lắng.
Buổi chiều hôm ấy, trời đổ mưa nhẹ, từng giọt mưa rơi nhẹ nhàng những cơn gió se lạnh thổi qua. Nhật và Minh đứng ở sảnh phụ cậu loay hoay để lấy áo mưa ra, Minh bên cạnh đứng suy tư một lúc, cậu ta gọi tên Nhật.
“Nhật.”
“Hửm, chuyện gì?”
“Dạo gần đây mày có gặp chuyện gì không?”
Cậu lặng người, cậu biết mà Minh nó rất nhạy cảm với mình, chuyện nó cảm nhận được cũng là chuyện sớm muốn. Nhật khẽ hít một hơi bình tĩnh mỉm cười đáp lại.
“Tao bình thường mà, Không sao cả.”
“Dạo gần đây mày hay ngủ gật lắm đó, mày chả bao giờ như vậy cả?”
“Tao ổn thiệt đó, chỉ là dạo gần đây hay thức khuya làm bài thôi.”
“Ừm, được, mày đừng có cố quá đó.”
“Tao biết rồi mà, nè không phải mày cần đi rước My sao?”
“Có, nhưng tao muốn biết chắc mày có thật sự ổn không đã.”
“Đã nói là ổn mà, đi đi thằng quỷ.”
Cậu mệt mỏi đạp nó một cái đuổi nó đi, cậu thật sự mệt, hỏi gì mà lắm thế? Minh bị đá cũng vội bỏ chạy, cậu ta vội vã đi lấy xe, thế nhưng trong lòng vẫn cứ bất an đến lạ. Cậu có cảm giác Nhật đang nói dối, cậu có cảm giác Nhật đang trốn tránh mình điều gì đó.
Đợi Minh đi, Nhật mới có thể thả lỏng bản thân, cậu thở dài rồi ngồi xuống nước mắt mà cả ngày nay cậu kiềm chế cũng bất ngờ tuôn ra, ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, cậu mệt mỏi tựa người lên ghế.
Phải giữ lấy tâm trạng này bao lâu đây? Một tháng hay một năm, Nhật không muốn mình cứ buồn rầu mãi như vậy, không muốn lúc nào cũng mệt mỏi vì kiềm chế cảm xúc. Cậu muốn quên đi, muốn quên đi cái cảm xúc bất ổn này, cái cảm xúc đau đớn này và cả cái cảm xúc mà bản thân đã gìn giữ bảy năm qua.
Cả tuần nay cậu đã luôn cố gắng cười, cố gắng bình thường nhất có thể, điều đó rất mệt, khi đã phải giữ chặt rất nhiều nỗi buồn trong tim.
Nhật vội lau đi nước mắt, nhưng trái tim cậu cứ nặng trĩu. Cậu không muốn khóc, không muốn mình trở nên yếu đuối. Cậu không muốn bản thân chỉ biết ngồi khóc mãi và khi xong cậu sẽ lại tiếp tục là một kẻ ngốc đơn phương.
Nhật ra bãi giữ xe, yên xe mình ướt nhẹp, cậu chán nản thở dài. Nhật vội kiểm tra lại đồng hồ, 5h30, cậu chú ý đến dòng tin nhắn của Minh, nó chỉ vừa nhắn thôi.
...5:15...
Golden đần
Nhật về chưa?
...5:30...
^^^Munchkin lùn tịt^^^
^^^Về rồi.^^^
Golden đần
Sao giờ này mới trả lời?
Sao giờ này mới về?
^^^Munchkin lùn tịt^^^
^^^Tao để quên áo mưa.^^^
^^^Phải đợi hết mưa mới về.^^^
Golden đần
Biết ngay là không an tâm được mà.
Nếu vậy lúc nãy sao không gọi tao hả?
^^^Munchkin lùn tịt^^^
^^^Sợ mày phiền thôi.^^^
^^^Nhưng tao cũng về rồi mà.^^^
Golden đần
Phiền cái gì chứ?
Mày bị sao vậy?
Dạo gần đây mày lạ lắm đó.
^^^Munchkin lùn tịt^^^
^^^Không có gì.^^^
^^^Đi tắm đây.^^^
Nhật bất lực nhìn tin nhắn, thằng Minh nó rất nhạy cảm với cậu, nếu cậu có gì lạ nó chắc chắn sẽ nhận ra, đôi khi nó sẽ vô cùng lo lắng mà hỏi thăm cậu liên tục. Nhiều lúc nhìn cách quan tâm của Minh khiến cậu xin ra ảo tưởng, nó thích mình đúng không? Nhưng là Quang Minh mà, tất cả chỉ dừng lại ở mức bạn thân thôi.