Nhận được điện thoại của Khương Ninh, ngay ngày hôm sau, Phương Nguyên lập tức xin nghỉ, mua vé xe chạy thẳng đến thành phố của trấn Thanh Vân.
Mới sáng sớm, Khương Ninh và chú Vương, cùng bà Vu đã vào thành phố để đón Phương Nguyên, sau đó đi thẳng đến cục cảnh sát. Vào trong cục, chú Vương nhận được điện thoại của đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nói vụ tai nạn xe của Vu Dương đã có phát hiện mới. Ban đầu, vì thủ phạm cố tình tránh né tất cả máy quay trên đường, gây khó khăn trong việc lấy lại bằng chứng tại hiện trường nên vụ án không mấy tiến triển. Nhưng hiện tại đã có phát hiện mới, chú Vương vô cùng phấn khởi, vội vàng chào họ rồi chạy đến đội cảnh sát giao thông.
Phương Nguyên trao đổi với bên cảnh sát điều tra, đưa toàn bộ số ảnh lần trước Vu Dương chụp được gửi cho cậu, chứng minh trong quá trình điều tra trấn Thanh Vân, Vu Dương đã có rất nhiều đóng góp. Anh là người đứng ra vạch trần tội ác nên đương nhiên không có lý gì lại là người đi cấu kết với bọn lừa đảo làm việc xấu.
Khương Ninh và bà Vu lo lắng đứng ngoài chờ. Phương Nguyên vừa đi ra, hai người liền chạy vội tới hỏi: “Sao rồi?”.
Phương Nguyên trả lời: “Cần điều tra thêm”.
Khương Ninh nhíu mày.
“Chị, chị đừng lo lắng, họ không đủ bằng chứng nên không thể giam giữ lâu được đâu”.
Tuy Khương Ninh gật đầu nhưng mặt mũi cô vẫn ủ dột.
Giữa trưa, chú Vương từ sở cảnh sát giao thông chạy về, khó nén được vẻ mặt vui mừng, nói với mọi người: “Bữa trước Tiểu Vu đi chở hàng có dừng lại trạm nghỉ một đêm. Trong quá trình điều tra, cảnh sát không ngờ toàn bộ camera ở trạm dừng chân đều đã bị phá hỏng, không lưu giữ bất kỳ hình ảnh nào. Vừa rồi, cảnh sát tiếp tục điều tra thêm một lần nữa, vừa hay gặp được tài xế xe khách nghỉ cùng một chỗ với Tiểu Vu. Người tài xế đó có chút ấn tượng với Tiểu Vu, anh ta nói hai người họ có trò chuyện với nhau vài câu, ngày hôm sau anh ta và Tiểu Vu còn trước người sau lái xe rời đi”.
Chú Vương nói tiếp: “Cảnh sát đã lấy camera trên xe của anh ta về để kiểm tra. Họ phát hiện thấy một chiếc xe van luôn theo sát chiếc xe hàng của Vu Dương. Theo manh mối này họ đã tra ra, chiếc xe đó là của Lưu Hưng”.
Thông tin quá đỗi bất ngờ của chú Vương quả là tin vui. Tuy Khương Ninh đã sớm dự đoán kẻ gây họa chắc chắn là Tiền Cường nhưng lúc này, sau khi kết quả được chứng thực, thâm tâm cô ngược lại không chút vui mừng. Cô cảm thấy khó chịu buồn bực hơn, hận không thể nghiền nát Tiền Cường thành tro.
Bà Vu hỏi: “A Dương bị tai nạn xe là do tên Tiền Cường đó làm ư?”.
Chú Vương trả lời: “Mười phần chắc chín”.
“Còn Tiểu Viên…”.
Chú Vương im lặng không đáp.
Bà Vu đau đớn nhắm mắt không thể tin nổi: “Nghiệp chướng”.
Phương Nguyên ngạc nhiên, cậu vẫn chưa hay biết những chuyện xảy ra gần đây.
“Chị?”. Phương Nguyên dò hỏi: “Anh Dương bị tai nạn ô tô ạ?”.
Khương Ninh cắn môi, khẽ gật đầu.
Chú Vương biết những chuyện xảy ra gần đây đối với Khương Ninh là đòn đả kích quá lớn. Chú không đành lòng để cô hồi tưởng và bị tổn thương lần thứ hai. Vì vậy, chú tự thuật sơ qua mọi chuyện, kể từ lúc Từ Giai Tú tự sát cho Phương Nguyên nghe.
Phương Nguyên nghe xong, miệng mỗi lúc một há to, tâm trạng gần như bị sốc hoàn toàn
“Từ Giai Tú, sao chị ấy…”. Phương Nguyên xót xa, nhớ tới quãng thời gian ngắn ngủi ở trấn Thanh Vân, Từ Giai Tú giống như một người chị hết lòng chăm sóc cho cậu. Không thể ngờ, lần này quay lại, cậu không còn gặp dược chị ấy nữa.
Khương Ninh cúi đầu, tâm trạng sa sút.
“Chị, anh Dương có thể kiện Tiền Cường về tội có cố tình mưu sát gây ra vụ tai nạn. Chúng ta cũng có thể nhờ bên cảnh sát giao thông làm chứng giúp, Tiền Cường chính là kẻ đã giở thủ đoạn hèn hạ với anh Dương. Từ đó dễ dàng chứng minh sự việc anh Dương bị nghi ngờ là tội phạm lừa đảo cũng là do tên Tiền Cường vu oan giáng họa”. Phương Nguyên hiếm khi nghiêm túc, trên gương mặt trẻ trung hiện rõ vẻ kiên quyết: “Loại người như Tiền Cường nên để luật pháp nghiêm trị”.
Đã có bằng chứng Phương Nguyên đưa ra cộng thêm người làm chứng là cậu. Hơn nữa, với sự trợ giúp của đội trưởng đội cảnh sát giao thông, tội danh tình nghi là kẻ lừa đảo của Vu Dương nhanh chóng được rửa sạch. Cảnh sát không đủ bằng chứng để giữ người, ngay ngày hôm sau bắt buộc phải thả Vu Dương ra sớm.
Lúc Vu Dương rời cục cảnh sát đi ra, anh khẽ nheo mắt vì nắng. Đúng lúc ấy, anh thấy một bóng người chạy tới, bổ nhào vào trong lòng mình.
Không cần cúi đầu anh cũng biết là ai, bởi trên người cô mang theo mùi hương vô cùng quen thuộc.
Anh giơ tay ôm cô: “Không sao”.
Mãi cho đến khi bà Vu gọi Vu Dương, Khương Ninh mới ngượng ngùng tránh cái ôm của Vu Dương.
“Mẹ”. Vu Dương đáp lời.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi”.
Mọi người hỏi han, chú Vương ngập ngừng: “Chú vừa qua đó hỏi, Tiểu Viên cũng đã khai nhận nhưng trước khi phán quyết họ không cho phép người thân thăm hỏi”.
Tất cả im lặng.
Phương Nguyên lên tiếng: “Nếu số tiền lừa đảo không quá lớn, có thể tìm luật sự biện hộ giúp cô ta, gắng hết sức vẫn có thể giúp cô ta giảm bớt hình phạt”.
Chú Vương thở dài: “Cũng đành vậy”.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi việc, Phương Nguyên không ở lại lâu mà trở về ngay. Tối hôm đó, chú Vương chở đoàn người quay về trấn Thanh Vân.
Xe dừng ngoài cửa, bà Vu gọi Vu Dương lại, kéo sang bên rõ ràng có chuyện muốn nói. Khương Ninh không quấy rầy, kéo cửa đi vào.
Bà Vu kéo Vu Dương qua chỗ vắng, thở dài hỏi anh: “A Dương, hiện tại con có dự tính gì không? Con vẫn muốn ở lại đây à?”.
“Không ạ”. Vu Dương do dự, sau đó im lặng.
Bà Vu đưa mắt nhìn ra phía sau: “Mẹ không ngăn con và Khương Ninh đến nơi khác sinh sống. Nhưng, trước mắt, con nên theo mẹ về quê một chuyến. Dù sao ngày trước, Tiểu Viên cũng theo con ra đây. Hiện tại con bé bị như thế này, bố mẹ nó chắc là đang rất đau khổ”. Bà liếc nhìn cánh tay cụt của con trai, giọng điệu lạnh đi: “Con đừng lo họ gây khó dễ cho con. Sự việc này nguyên nhân chính là do Tiểu Viên gây ra. Mẹ con ta về giải thích với họ đã là tử tế lắm rồi, tránh để họ trách tội con”.
“Ngày xưa, bố con coi trọng thanh danh nhất. Ông ấy sửa xe mấy chục năm đều được mọi người khen là người tốt. Nếu không, khi nhà ta gặp phải khó khăn, sẽ không có nhiều người tình nguyện giúp đỡ như vậy. Mẹ không muốn bố con sau khi mất còn mang cái danh xấu”.
Vu Dương nhìn gương mặt bà ngày càng già nua, hai bên tóc mai lấm tấm bạc, khóe mắt hằn chân chim. Tròng mắt rướm tơ máu do thức đêm. Bà đến trấn Thanh Vân có mấy hôm nhưng phải gánh chịu không ít buồn khổ vì anh, cơ thể đã yếu nay càng thêm già yếu
“Vu Dương”.
Vu Dương định thần, khẽ gật đầu: “Vâng ạ”.
Bà Vu thở phào: “Con muốn dẫn Khương Ninh về cùng thì cứ dẫn”.
“Cô ấy không đi đâu”. Vu Dương nói thẳng.
Bà Vu thoáng ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Vậy cũng đúng, lần trở về này không phải chuyện tốt, cũng không phải dịp hay để dẫn người về theo. Không chừng đến lúc đó bị người ta bàn ra tán vào. Con bé sẽ thấy tủi thân”.
Vu Dương mấp máy môi, anh cũng nghĩ như vậy. Không xử lý ổn thỏa mọi chuyện, anh không muốn dẫn cô về để hứng chịu chỉ trích. Chẳng thà anh gồng mình gánh hết.
“Bác thợ già trong cửa hàng sửa xe ngày trước có nói với mẹ. Nếu con muốn trở về và bắt đầu lại từ đầu, bác ấy sẽ nhất định giúp con”. Bà Vu quan sát vẻ mặt cứng ngắc im lặng của Vu Dương, bà không hề ép buộc, chỉ nói: “Tự con quyết định mấy việc ấy, mẹ không can thiệp”.
“Vâng”.
Chú Vương chở bà Vu đi, Vu Dương trở lại cửa hàng. Khương Ninh đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng động, cô quay ra nhìn: “Đói không? Em đang nấu mì, dì và chú Vương còn ở đây không?”.
“Anh bảo họ về trước nghỉ ngơi rồi”.
Khương Ninh gật đầu: “Anh chờ một lát nhé, xong ngay đây”.
Lúc Vu Dương về phòng lấy quần áo đi ra, thấy Khương Ninh đang ngẩn người nhìn chăm chú chiếc nồi. Anh rón rén đi đến sau lưng, vươn tay ôm eo cô: “Nghĩ gì thế?”.
Khương Ninh hoàn hồn, tắt bếp: “Không nghĩ gì cả”.
Cô xoay người, ngẩng lên nhìn anh: “Mì xong rồi”.
Vu Dương không buông Khương Ninh, anh đứng dán sát vào cô, đưa tay phủ lên mặt, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve quầng mắt thâm đen của cô: “Mệt không?”.
Khương Ninh lắc đầu.
Vu Dương sờ mặt cô, cúi xuống hôn. Khương Ninh nhìn anh, nhắm mắt lại, môi son hé mở, ôm cổ Vu Dương chủ động mời gọi.
Sống lưng cô trơn nhẵn như sợi dây cáp, bàn tay Vu Dương lướt theo sợi dây, dừng ở thắt lưng, chạm vào hông cô. Anh hướng tay ra sau, khẽ nâng cô lên.
Lúc hai chân rời mặt đất, Khương Ninh hơi hoảng hốt, rời môi Vu Dương. Cô sợ anh mất sức nên chủ động bám hai chân quanh hông anh, giống như gấu túi đeo bám trên người anh.
Khương Ninh thở nhẹ cọ mũi vào chóp mũi anh, như có như không hôn, liếm, cắn.
Vu Dương thở mạnh, ôm cô quay người định ra khỏi phòng bếp.
Khương Ninh thì thầm, cánh môi mở ra đóng lại: “Không ăn mì à?”.
Vu Dương toàn thân máu huyết tuôn trào, e là ăn mì lúc này tiêu hóa không nổi.
“Đợi lát nữa rồi ăn”. Anh kiên quyết trả lời.
Vào đến trong phòng, hai người cùng ngã xuống giường. Trời đã tối, trong phòng không có một tia sáng, toàn bộ động tác đều là lần mò. Hai người quá quen cơ thể của nhau nhưng đã lâu không thân mật, nên lúc này, trong cảm giác quen thuộc ấy còn xen lẫn cảm giác mới lạ.
Vu Dương tuy chỉ có một tay nhưng cởi quần áo của mình và của Khương Ninh rất nhanh. Khương Ninh thuận theo anh, bảo vươn tay liền vươn tay, bảo nhấc chân liền nhấc chân. Chẳng mấy chốc, hai cơ thể trần trụi đã dính sát vào nhau.
Vu Dương gặm cắn lung tung cơ thể cô, một chân vừa quỳ sợ đè lên cô, tay trượt từ cằm xuống dưới ngực cô. Anh hơi vội, còn gấp gáp hơn cả lần đầu tiên, xoa nắn người cô rồi đẩy vào luôn.
Rên khẽ một tiếng, thở phào một cái.
Có lẽ do trải qua quá nhiều chuyện, cảm giác mất mát dành lại được khiến cuộc lâm trận chưa bao giờ sảng khoái tột đỉnh, hợp nhất cả về thể xác lẫn tinh thần như lúc này.
“Vu Dương, Vu Dương”. Khương Ninh liên tục thì thầm gọi tên anh, như chứng thực sự hiện hữu của anh.
Vu Dương kiên nhẫn đáp trả hết lần này đến lần khác.
Chiếc thuyền cô độc đã quay về bến, mưa to ngừng nghỉ, cánh diều hạ dây, gió lớn không còn gào thét.
+++
Sau hết thảy, Vu Dương ôm Khương Ninh nằm trên giường, cơ thể hai người đều đổ mồ hôi nhưng vẫn dính lấy nhau.
Vu Dương hỏi cô: “Đói không?”.
Khương Ninh vuốt ve hầu kết của anh, hỏi lại: “Anh đói à?”.
Vu Dương vùi đầu vào tóc cô hít hà: “Có”.
Khương Ninh chuyển động cơ thể, cố ý nói: “Vậy dậy ăn mì thôi”.
Vu Dương nằm im ôm cô, Khương Ninh nằm dựa vào anh nghe tiếng tim anh đập ‘thình thịch’ hết sức chân thật.
“Khương Ninh”.
“Dạ?”.
Vu Dương dựa cằm trên đỉnh đầu cô nói chuyện, âm thanh như truyền trực tiếp từ trên xuống.
“Anh phải về quê một chuyến”.
Khương Ninh nhoài ra khỏi ngực anh chống người dậy, nhíu mày, hỏi: “Anh buộc phải đi à?”.
Vu Dương trù trừ, gật đầu: “Ừ”.
“Em đi với anh”.
“Không được”. Thái độ của anh như dao chém sắt.
Khương Ninh nổi giận, hất chăn ra định xuống giường: “Vu Dương, anh vừa mới khỏe xong”.
Vu Dương kéo cô lại giường, cô liên tục giãy dụa, anh dùng chân không được, đành phải nói: “Khương Ninh, giờ anh chỉ có một tay…”.
Anh chưa nói hết câu, cô đã ngoan ngoãn ngồi im, trợn tròn mắt nhìn anh, giọng điệu như kẹp đá lạnh: “Nếu anh muốn đi một mình thì nói với em làm gì? Vừa rồi là như thế nào? Nghi thức chào tạm biệt à?”.
Vu Dương cảm thấy hơi buồn cười: “Không phải”.
Khương Ninh hơi tủi thân: “Em tưởng lần trước chúng ta đã nói rõ rồi”.
“Nói rõ rồi”. Vu Dương cúi đầu hôn cô: “Anh sẽ không đổi ý”.
Khương Ninh cắn môi anh.
Vu Dương thở dài: “Anh quay về xử lý một số việc, xong xuôi anh sẽ quay về với em ngay”.
Bộ não của Khương Ninh chợt lóe lên: “Triệu Tiểu Viên?”.
“Ừ”.
Khương Ninh im lặng một lát, có lẽ đã đoán ra tâm tư của anh.
“Chờ anh trở lại”. Vu Dương nói.
“Em sẽ không đợi anh”.
Vu Dương nhướng mày nhìn cô.
Khương Ninh giơ tay sờ râu của anh, hơi ram ráp, ngưa ngứa. Cô khẽ bật cười: “Vu Dương, em không ở trấn Thanh Vân chờ anh đâu”.
Vu Dương lập tức chiếm cánh môi cô, nghiền ép: “Được”.
Vu Dương bắt tay vào công cuộc chuẩn bị rời đi. Hiệu sửa xe anh thuê cùng toàn bộ đồ nghề trong hiệu đều được sang lại cho một cửa hàng sửa xe khác trong thị trấn. Bản thân anh không có nhiều hành lý, đồ dùng cần thiết chứa không hết một chiếc túi nhỏ.
Ngày đi, chú Vương tới tiễn, Khương Ninh một mực bám lấy Vu Dương, cho tới khi anh lên xe, cô vẫn đứng đó dõi nhìn mãi không thôi.
Vu Dương cất hành lý ra phía sau, quay lại thấy Khương Ninh đang đứng nhìn mình, trong đầu anh thoáng hiện lên ý nghĩ, cất cô vào túi hành lý mang đi. Nhưng cuối cùng anh kiềm chế lại được.
Vu Dương lấy trong túi áo khoác ra một thứ đưa cho cô. Khương Ninh cúi đầu nhìn, là chiếc radio nhỏ của cô.
Cô ngạc nhiên: “Anh sửa xong rồi à?”.
Vu Dương gật đầu.
Khương Ninh nhận lấy, trên chiếc radio còn lưu hơi ấm cơ thể anh.
Vu Dương sờ mặt cô: “Ngoan nhé, chờ anh đến tìm em”.
Khương Ninh cầm chiếc radio, gật đầu: “Vâng”.
Vu Dương đi rồi, Khương Ninh không còn lý do gì để ở lại trấn Thanh Vân. Cô cũng sắp xếp chuẩn bị để rời đi.
Cô nói quyết định ra đi cho Lưu Vân biết, tuy bà không muốn nhưng vẫn tôn trọng ý cô, còn nhắc cô ra ngoài phải hết sức cẩn thận. Sau đó, cô báo với Khương An, Trần Lệ Trân. Họ không phản đối. Sau khi trấn Thanh Vân trải qua một cuộc tẩy rửa lớn, họ cũng đã nhận ra sự thật, may mà lần trước có Khương Ninh nhắc nhở, Khương Chí Thành dừng cương không rơi xuống vực. Bởi vậy, họ không ngăn cản quyết định của Khương Ninh nữa.
Trước khi rời đi, Lâm Khả Ny hẹn gặp Khương Ninh. Nhân giờ nghỉ trưa, Lâm Khả Ny kéo Khương Ninh đến tòa nhà ủy ban.
Khương Ninh vẫn còn ám ảnh về tòa nhà này, trong lòng không muốn đi đến đó. Nhưng Lâm Khả Ny nói, hiếm khi có cuộc hội ngộ náo nhiệt như ngày hôm nay, nếu cô không đi sẽ hối hận cả đời.
Khương Ninh không lay chuyển được ý Lâm Khả Ny, đành phải đi theo.
Một đám người xúm xít trước cổng tòa nhà ủy ban, châu đầu ghé tai, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lâm Khả Ny đẩy Khương Ninh chen vào, chỉ vào tấm băng rôn treo phía trước tòa nhà: “Chị Khương Ninh, nhìn kìa”.
Khương Ninh miễn cưỡng đứng giữa đám đông đang chen nhau xô đẩy, rướn cổ lên nhìn hàng chữ màu xanh và trắng: “Ngày hội bắt giữ và tuyên án công khai các tội phạm lừa đảo qua mạng kiểu mới của trấn Thanh Vân”. Hai bên mỗi bên treo một cái, một bên thì ghi: Toàn lực thúc đẩy một trấn Thanh Vân thành tín”. Còn bên kia lại viết: Xử lý nghiêm tội lừa đảo qua mạng .
Các vị lãnh đạo quần áo chỉnh tề ngồi trước tòa nhà ủy ban, mấy nhân viên cảnh sát giải phạm nhân mang còng tay tới trước mặt họ.
Khương Ninh quét mắt nhìn lũ phạm nhân đang đứng cúi đầu, cả một hàng đều là những gương mặt quen thuộc.
Buổi tuyên án công khai bắt đầu, giọng của người chủ trì vang lên trang trọng: “Tội lừa đảo qua mạng có ảnh hưởng xấu và trái với quy định pháp luật của nước ta. Hôm nay, chúng tôi quyết định tiến hành tuyên án công khai đối với những phạm nhân mang tội danh lừa đảo. Hy vọng toàn thể công dân lấy đó làm gương, tuân thủ pháp luật”.
“Phạm nhân Lý Toàn, nam, 28 tuổi, người dân của trấn Thanh Vân”.
“Phạm nhân Tiêu Đại, nam, 27 tuổi, người dân của trấn Thanh Vân”.
“Phạm nhân Lý Yến, nữ, 27 tuổi, người dân của trấn Thanh Vân”.
“Phạm nhân Lưu Hưng, nam, 25 tuổi, người dân của trấn Thanh Vân”.
“Phạm nhân Tiền Cường, nam, 28 tuổi, người dân của trấn Thanh Vân”.
Mỗi khi người chủ trì đọc xong một cái tên, cảnh sát liền giải một tên tội phạm tiến lên phía trước.
Khương Ninh nhìn chúng, trong lòng không chút thông cảm, cô quan sát chúng bằng ánh mắt hết sức lạnh lùng.
Lâm Khả Ny hưng phấn: “Thực hả giận”.
Buổi tuyên án công khai kết thúc, cảnh sát áp giải tội phạm lên xe. Khương Ninh đứng cạnh dây cảnh giới, nhìn những kẻ ngày trước cao ngạo giờ ủ rũ cúi đầu.
Lúc cảnh sát giải Tiền Cường lên xe, hắn đột nhiên quay sang nhìn về phía Khương Ninh, ánh mắt thoáng chốc trở nên nham hiểm.
Khương Ninh tuyệt nhiên không chút sợ hãi, sắc mặt không thay đổi, há miệng nhả ra hai chữ: “Đáng đời”.
Tiền Cường giãy dụa nhưng hắn vừa cử động một cái đã bị cảnh sát giữ chặt áp lên xe.
Sau khi bọn chúng lên xe, chiếc xe buýt quay đầu, nhả khói rời đi.
Khương Ninh đưa mắt nhìn chiếc xe, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thoải mái. Cô giơ tay lên, xoay chiếc vòng về phía mặt trời, cán cân tiểu ly sáng rực rỡ dưới ánh nắng.
Từ Giai Tú, cậu nhìn xem, đạo Trời sáng tỏ, trừng phạt đúng tội.
+++
Chim én xòe đuôi bay vọt, se sẻ nhảy nhót kiếm ăn, vô số những loài chim không biết tên hót ríu rít. Hàng cây hai bên đường cũng nhú những chiếc mầm xanh non, bên trong những bồn hoa là những nụ hoa đang hé. Những tán lá trên cành cũng phát ra những âm thanh rì rào.
Sau cơn mưa, mùa xuân đã đến, vạn vật sống lại.
Khương Ninh rời trấn Thanh Vân vào một ngày nắng tươi. Một mình cô kéo chiếc va li hành lý từ nhà đi dọc con đường nhỏ, giống như khi cô trở về. Nhưng khác biệt chính là, lúc này đây, cô không lo sợ nghi hoặc, không mơ màng nhụt chí, không thỏa hiệp, ánh mắt hết sức kiên định.
Đứng bên lề đường, Khương Ninh quay đầu nhìn trấn Thanh Vân.
So với lúc trở về, trấn Thanh Vân thưa thớt tiêu điều hơn rất nhiều. Cô mỉm cười nhìn ra xa, rặng núi xanh vẫn đứng sừng sững lặng yên như trước, rửa sạch, xóa hết bụi bặm. Ai nói đây không phải là một khởi đầu mới?
Vu Dương thắng kiện nhận được một ít tiền bồi thường trong vụ khởi tố Tiền Cường về tội cố ý gây thương tích. Cộng thêm số tiền được Chính phủ tặng thưởng do Vu Dương có công vạch trần tội ác ở trấn Thanh Vân. Anh dùng số tiền đó mua lại cửa hàng sửa xe ngày xưa của gia đình, mời một số thợ lành nghề từng làm việc trong xưởng ngày trước về, sau đó chiêu dụ thêm không ít thợ học việc.
Hơn sáu tháng hoạt động, cửa hàng nhà họ Vu càng lúc càng nổi danh, việc kinh doanh phát triển không ngừng.
“Anh Dương, anh kiểm tra xem cái này có trục trặc gì không?’. Một người đàn ông khom lưng hỏi.
Vu Dương nằm dưới gầm xe, miệng ngậm chiếc đèn pin, cầm cờ lê gõ gõ. Một lát sau, anh đạp chân chui ra khỏi gầm xe, đứng trên chiếc ván trượt, tùy tiện ném cơ lê xuống đất, cầm đèn pin trong miệng chỉ vào chiếc xe tải: “Gầm xe bị rỉ dầu”.
Người đàn ông kia nói: “Tra ra nguyên nhân là tốt rồi”. Anh ta rút một điếu thuốc: “Giao xe cho anh sửa em thấy rất yên tâm”.
Vu Dương đặt chiếc đèn pin sang bên, cầm điếu thuốc cho vào miệng, người đàn ông giúp anh châm lửa.
Anh nhả một ngụm khói, nói: “Buổi chiều tới lấy nhé”.
“Vâng ạ”.
“Tiểu Vu”.
Vu Dương quay đầu lại, vẫy tay với chú Vương, nói vài câu với người đàn ông rồi đi tới.
Chú Vương quan sát cánh tay trái giả, hỏi: “Thế nào, vẫn thoải mái đấy chứ?”.
Vu Dương cũng cúi đầu nhìn: “Tạm ổn ạ”.
Chú Vương vỗ vai anh: “Luyện tập nhiều một chút”.
“Vâng”.
Chú Vương nhìn anh: “Nghe mẹ cháu nói, mấy hôm nữa cháu đi phải không?”.
Vu Dương vừa ngậm điếu thuốc vừa gật đầu.
“Cửa hàng sửa xe vừa mới ổn định, cháu vẫn muốn đi sao?”.
Vu Dương nhả khói, nheo mắt không chút do dự: “Vâng”.
Chú Vương gật đầu xem như đã hiểu: “Cháu đi đi, cứ để cửa hàng đấy chú trông giúp cho. Thợ lành nghề trong xưởng nhiều như vậy, vắng cháu vẫn có thể ứng phó được”.
Vu Dương cảm kích nhìn chú Vương: “Làm phiền chú rồi”.
“Phiền gì chứ, chú đang định về quê, may mà có cháu chứa chấp”. Chú Vương cười với anh: “Cháu đi dẫn vợ về mới là việc cần làm trước”.
Vu Dương cũng cười theo: “Vâng ạ”.
+++
Chuông tan học vang lên, bạn cùng lớp nhao nhao thu dọn đồ đạc, tốp năm tốp ba nhanh chóng rời khỏi phòng học. Cuối cùng, chỉ còn một mình Khương Ninh vẫn ngồi một chỗ ghi chép.
Cô nghiêm túc cúi đầu phân loại kiến thức thầy giáo vừa giảng, chỗ nào chưa hiểu thì dùng bút đánh dấu.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, Khương Ninh nhấn nghe, là Phương Nguyên gọi tới. Hai người hẹn gặp nhau tại quán cơm nhỏ bên cạnh trường.
Cất sách vở vào trong cặp, cô ra khỏi lớp.
Khương Ninh cột tóc đuôi ngựa, mặc quần sooc jeans màu trắng, nhìn qua trông rất giống sinh viên nhưng nhất cử nhất động của cô lại lộ vẻ phong tình chỉ phụ nữ trưởng thành mới có.
Đến tiệm cơm, đẩy cửa vào, Phương Nguyên vẫy tay chào cô: “Chị, ở đây”.
Khương Ninh đi đến ngồi xuống.
“Hôm nay chị lại đi học ké à?”. Phương Nguyên hào hứng hỏi.
“Ừ”.
“Có gì không hiểu không?”. Phương Nguyên ngượng ngùng gãi đầu: “Nếu có chỗ nào không hiểu chị cứ hỏi em”.
Khương Ninh bật cười: “Được rồi”.
“Chị, chị cứ thoải mái đi, cuộc thi tư pháp mặc dù hơi khó nhưng chị đã chuẩn bị rất cẩn thận. Em tin là chị sẽ thi đỗ”.
Khương Ninh khẽ vuốt cằm: “Nhận lời chúc của em”.
“Chị cố gắng lên, đến lúc đó em có thể giới thiệu chị tới công ty của em để thực tập”.
“Ừ”.
Phương Nguyên nhìn Khương Ninh, thoáng ngập ngừng: “Chị, Tiền Cường bị xử án…chung thân”.
Khương Ninh ngước lên, không buồn không vui, chỉ khẽ gật đầu: “Rất tốt”.
Phương Nguyên vốn sợ nhắc đến Tiền Cường sẽ khiến Khương Ninh không vui. Giờ thấy cô dường như không bị ảnh hưởng, cậu khẽ thở phào: “Vâng, ác giả ác báo”.
Khương Ninh mỉm cười.
Sau khi ăn tối với Phương Nguyên, Khương Ninh quay lại trường học lấy chiếc xe đạp cô dựng cạnh cổng trường.
Để cho việc đến trường được thuận lợi, Khương Ninh đã thuê nhà trọ ngay gần đấy, mua thêm chiếc xe đạp thay cho việc đi bộ, hàng ngày đạp qua đạp lại.
Mở khóa xe, Khương Ninh ngồi lên, đạp ra ngoài.
Nhà trọ cách trường không xa, đạp chừng mười phút là tới.
Mặc dù mặt trời đã xuống núi nhưng trời vẫn còn sáng, hơi nóng mùa hè kéo từng cơn đến.
Khương Ninh sợ nóng, hai chân ra sức đạp nhanh để mau về nhà. Không ngờ, chân dẫm hụt một cái. Chiếc xe lao lên trước theo quán tính, cô ngạc nhiên dẫm chân đạp tiếp nhưng vẫn không có cảm giác.
Xe từ từ dừng lại ven đường, cô xuống xe cúi người nhìn kỹ, thì ra xích xe đã tuột khỏi bánh răng.
Thở dài, Khương Ninh đứng dậy nhìn ngó xung quanh. May mà chỗ trọ không xa, cô liền đẩy xe tiến lên phía trước.
Mất hơn mười phút về đến tiểu khu, vừa rẽ vào chỗ ngoặt, Khương Ninh đứng sững lại.
Dưới tiểu khu có một người đang đứng, tựa lưng vào chiếc cột điện.
Hình như Vu Dương cũng đã phát hiện ra, anh nghiêng đầu nhìn cô ngạc nhiên.
Anh vươn thẳng người đi về phía cô, hai người đứng đối diện nhau.
Khương Ninh hỏi: “Anh tới thăm em à?”.
Vu Dương gật đầu: “Ừ”.
Anh nhìn chiếc xe đạp của Khương Ninh: “Xì hơi hả?”.
Khương Ninh lắc đầu: “Hình như bị tuột xích”.
Vu Dương lại nhìn cô, khóe miệng hơi giương lên: “Khương Ninh, em biết anh am hiểu nhất là lắp dây xích mà”.
Một cơn gió thổi đến, lấy đi sự khô khan trong người cô.
Khương Ninh mỉm cười: “Em biết”.
Đèn đường bật sáng, bóng hai người hắt trên nền đất, từ ngăn cách ban đầu đến ôm chặt lấy nhau.
Gió lại bắt đầu thổi.
Thế giới hồng trần, có muôn vàn thử thách, tất cả đều vô cùng hấp dẫn.
Hai người từng trải tất cả những thử thách đó, chống lại mọi cám dỗ, xuyên qua bóng đêm, cuối cùng tiến thẳng về phía mặt trời.