Cô tận nửa đêm mới về đến nhà, tài xế bước ra giúp cô đỗ xe, vừa nhìn thấy cô, anh ta bất giác giật mình: “Bà chủ, sắc mặt của bà rất kém, có phải thấy trong người không được khỏe hay chăng?”
Cô uể oải lắc đầu, đi vào nhà. Phòng khách trống trải, Dung Hải Chính đêm nay đi dự tiệc, cô đáng lẽ cũng đến tham gia mấy buổi họp mặt của bè bạn, nhưng từ khi bước ra khỏi ngôi nhà ấy, cô cứ đi lòng vòng trên phố hệt như một kẻ ngốc, cuối cùng mới lái xe trở về. Trên quãng đường quay về này, thần sắc cô hốt hoảng, không gây ra chuyện bất trắc gì đã là một kỳ tích. Cô bước lên lầu, sau khi vào đến phòng ngủ rồi liền dựa vào cửa, cố gắng lấy lại tinh thần, buông một tiếng thở dài khe khẽ.
Gần như đồng thời, cô nghe thấy một tiếng thở dài khác. Đương lúc cô còn đang giật mình ngơ ngác, đèn phòng bỗng mở sáng, thân hình của Dung Hải Chính xuất hiện trong tầm mắt cô.
Anh nói: “Cuối cùng em cũng đã về rồi.” Anh còn muốn nói gì đó nữa, nhưng sau khi cẩn thận quan sát cô, anh liền nhịn lại, chỉ hỏi: “Áo khoác của em đâu?”
“Áo khoác?” Cô giật mình, có lẽ đã để quên tại công ty, hoặc bỏ lại ngôi nhà đó, cô cũng không nhớ rõ nữa, cô sớm đã chết lặng rồi.
Anh quay mặt đi, hệt như đang cố chịu đựng điều gì đó. Thật lâu sau, anh một lần nữa quay đầu lại, thái độ bình tĩnh như thường ngày: “Anh nghĩ em nhất định đã mệt rồi, em đi ngủ trước đi, anh có việc phải ra ngoài.”
Sau đó anh bỏ đi.
Đến sáng hôm sau cô mới gặp lại anh. Tinh thần anh có vẻ không được tốt nhưng áo quần vẫn chỉn chu, chẳng có dấu vết gì của một kẻ đã đi cả đêm không trở về. Anh gặp cô rồi cũng chỉ im lặng để cô thưởng thức bữa sáng thịnh soạn. Sau khi cô ăn xong, anh mới đuổi đám người giúp việc đi, lạnh nhạt nói với cô: “Lạc Mỹ, anh có lời muốn nói với em.”
Làn hơi nghi ngút thơm phức từ tách trà xanh đang dần dần uốn lượn bốc lên trước mặt cô, lãng đãng không tan. Cô nhướng mắt lên, có phần khó hiểu. Ngăn cách nhau bởi một làn hơi nóng, cô bỗng nhiên nhìn anh không rõ, có lẽ vì anh cách cô quá xa và chiếc bàn này cũng quá dài.
Giọng nói của anh không cao không thấp, rành rọt lọt vào tai cô: “Ngôn Thiếu Lệ đã vào tù chịu phạt rồi, còn anh và Vương Tĩnh Như thảo luận với nhau đã đi đến thỏa thuận chung. Lạc Mỹ, em hiểu chưa?”
Cô có phần bối rối nhìn anh, anh muốn nói điều gì đây?
Anh thở dài: “Anh quả thật đã chiều hư em rồi... Thế thì Ngôn Thiếu Tử chính là trở ngại và kẻ thù duy nhất của chúng ta lúc này. Lạc Mỹ, trong kế hoạch của anh, cậu ta vốn phải bị thân bại danh liệt, thế nhưng giờ đây...” Ánh mắt anh ngừng lại trên người cô, “Em có muốn không?”
Ánh mắt cô thoáng chút hoang mang, là vì... chột dạ chăng? Không, hiện giờ tâm tư của cô đang rối loạn, vốn chẳng thể nào suy nghĩ được, hơn nữa thiếu tự tin chính là điều tối kỵ trong lúc đàm phán, à không, cô đã lâu lắm không đàm phán với ai rồi, anh quả thật đã chiều hư cô. Nhưng trận chiến này cô bất kể thế nào cũng không thể thua được.
Cô rũ mi xuống, hỏi ngược anh: “Sao em lại không muốn chứ?”
Anh vứt chiếc khăn ăn đang mân mê nãy giờ đi, bảo: “Em hiểu rõ mà, quyết tâm báo thù của em không kiên quyết như em tưởng. Nếu em bảo là không, anh có thể buông tha cho Ngôn Thiếu Tử, đổi lại là...” Anh chợt dừng một chút, rồi bỗng thay đổi ý định, “À không, quên đi. Em sẽ không thừa nhận đâu, cho dù em rất muốn làm điều đó, em cũng sẽ không nói ra để anh bỏ qua cho cậu ta.”
Lạc Mỹ siết chặt tách trà, loại gốm nhẹ của Nhật Bản này khiến cô liên tưởng đến rất nhiều chuyện. Búp trà màu xanh, nước trà màu lục, thế nhưng uống vào miệng lại có chút đăng đắng, quả thật là rất đắng...
Giọng nói của Dung Hải Chính vẫn giữ nhịp đều đều như thế: “Lạc Mỹ, em nói đi.”
Cô ngẩng mặt lên, giọng nói cũng vô cùng điềm tĩnh: “Nếu anh đã nghĩ như vậy, em cũng không còn gì để nói nữa.”
Anh phì cười nói: “Cô gái can đảm, dũng khí của em thật là đáng khen ngợi, khiến cho anh hoài nghi những lúc em tỏ ra yếu đuối không biết có phải là giả vờ hay không. Em biết rõ về phương diện này em nói không lại anh, cho nên em nắm bắt cơ hội hỏi vặn ngược lại. Lạc Mỹ...” Anh thân mật gọi tên cô, “Em dám chắc sẽ không để bản thân dao động chứ?”
Cô không rõ vì sao anh lại muốn dùng giọng điệu này để nói chuyện nên theo bản năng hỏi ngược lại: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Khóe môi anh khẽ nở một nụ cười nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ lạnh nhạt, giống như nhìn thấy một đứa bé đang cố kéo chiếc ghế lớn rồi nhón chân mở tủ lạnh, lôi ra một thanh chocolate vậy. Lạc Mỹ vốn đang bình thường nhưng vừa nhìn đến vẻ mặt của anh, cô không hiểu sao bỗng nổi nóng, đẩy tách trà đi, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì anh cứ nói ra, đừng có úp úp mở mở như vậy.”
Anh lắc đầu, hờ hững nói với cô: “Tức giận là điều tối kỵ trong lúc đàm phán, em đã quên rồi sao?”
Cô đứng lên, vì đứng dậy quá đột ngột, ống tay áo làm lật đổ tách trà. Nước trà màu ngọc bích bắn lên người cô, cô cũng không thèm để ý, chỉ hầm hầm liếc mắt nhìn anh rồi bỏ lên lầu.
Qua mấy tiếng sau, Lạc Mỹ ở nhà cảm thấy buồn chán liền đánh xe xuống phố. Cô ủ rũ chạy lòng vòng trên đường, khí nóng trên xe gay gắt đến mức khiến cô cảm thấy miệng khô lưỡi khát. Xa xa, cô chợt phát hiện ra bảng hiệu của một quán trà, trong lòng muốn đến nhấm nháp một tách, thế nhưng nhìn quanh ngó quẩn lại không tìm ra nơi đỗ xe, cô đành phải đậu xe tùy tiện ngay bên cạnh quán rồi mới bước lên lầu.
Bước vào quán trà rồi, cô mới cảm giác nó có vẻ không giống như bình thường. Trên bốn bức tường đều là giá sách, chẳng những vậy quyển nào quyển nấy toàn là sách cổ. Cô nhìn kỹ lại, nào là “Tâm Kinh”, “Kim Cương Bát Nhã Ba La Mật Kinh”, “Đại Bàn Nhược Kinh“... Hàng trăm hàng ngàn quyển kinh phật đặt trên kệ, lại thêm mùi gỗ đàn hương quấn quyện khiến cho người ta như bước vào một thế giới khác, tựa như đang từ chốn thành thị phồn hoa náo nhiệt thoáng chốc đã đặt chân đến thế giới thần bí của đất tự trị Tây Tạng vậy.
Lạc Mỹ đứng lặng tại đó như trời trồng. Cô trước giờ chưa từng đến một nơi sâu xa tĩnh lặng như thế. Trong quán chỉ có những chiếc ghế thấp bằng cói, xa xa có ba người đang ngồi, trước mặt mỗi người đều có bày một quyển kinh và một lò hương thanh tú đang chầm chậm bốc lên không trung những tia khói nhạt, hương trà đậm đà không tan. Lạc Mỹ ngỡ đâu mình đang đứng trong một ngôi miếu cổ xưa, mọi thứ đều lặng yên như thể đã trải qua ngàn năm, ngay cả ánh mặt trời chiếu xuyên qua tấm mành trúc cũng mang một vẽ tĩnh tại như đã ngưng đọng, từa tựa một miếng mỡ vàng, chiếu loan trên những quyển kinh.
Tiếng y phục sột soạt vang lên, cô đột nhiên quay đầu lại, trông thấy một bà lão mặc áo xanh. Thấy cô, bà chỉ mỉm cười: “Vào đây là đã có duyên, mời cháu ngồi.”
Cô ngồi xuống chiếc ghế thấp phía trước, bà lão bước đến bên giá gỗ để kinh thư, thuận tay rút ra một quyển đặt xuống trước mặt cô.
Lò hương được thắp lên, nước trà đã xăm xắp, cô lật xem quyển kinh ấy, chẳng ngờ chữ được viết trên giấy lụa, những câu từ này cô nửa hiểu nửa không. Cô uống một hớp trà, lại tò mò quan sát bốn phía, khách quen trong quán đều là những cụ già tóc đã điểm sương, đang vùi đầu vào đọc kinh thư. Cô lại nhấp thêm một ngụm trà, chợt cảm thấy không còn hứng thú nữa, cảm giác thần bí khi nãy cũng đã trôi sạch, vì vậy cô đi đến trước bàn bà lão áo xanh ấy đang ngồi, thả xuống hai nghìn đồng, hỏi: “Đã đủ chưa ạ?”
Bà lão ấy mở mắt, ngước lên liếc nhìn cô, lặng im không nói gì. Lạc Mỹ bồn chồn, ngẩn ra trong chốc lát rồi mới xoay người trở ra ngoài.
Xe vẫn còn ở đậu nguyên tại chỗ chưa bị cảnh sát kéo đi, cô khởi động xe, tiện tay mở radio nghe tin tức... Cô hờ hững lắng nghe, bất chợt có một câu lọt vào tai cô: “Xí nghiệp quan hệ Thường Hân và ngân hàng đầu tư Cổ Lạc hôm nay đã ký kết hợp đồng đầu tư...”
Cô ngây ra một lúc mới nhớ lại người mà Ngôn Thiếu Tử đính hôn chính là con gái cưng của chủ tịch ngân hàng Cổ Lạc. Nhà giàu kết thông gia, lợi ích đến gần như ngay lập tức. Vừa nghĩ đến đây, cô chợt nhiên hiểu rõ tình cảnh của Ngôn Thiếu Tử, lại đờ đẫn người trong thoáng chốc, cuối cùng liền quay đầu xe, chạy về hướng quảng trường Ngưỡng Chỉ.
Bước vào cao ốc Vũ Thiên, cô cố ý dặn dò nhân viên lễ tân: “Em gọi điện lên hỏi Tôn Bách Chiêu xem, Dung tiên sinh đang làm gì vậy?”
Cô gái lễ tân nọ y lời làm theo, sau đó báo với cô: “Ông Tôn bảo, Dung tiên sinh đang chủ trì cuộc họp.”
Lạc Mỹ “ừm” một tiếng rồi đáp thang máy lên lầu, đến văn phòng của mình, ký tên một vài tài liệu không quan trọng. Tiểu Tiên dùng điện thoại nội bộ báo: “Dung phu nhân à, thư ký của Dung tiên sinh vừa gọi điện qua, bảo rằng Dung tiên sinh mời chị đến đó một chuyến.”
Lạc Mỹ đến văn phòng của Dung Hải Chính, mấy vị thư ký và trợ lý của anh đang ở tại đó, trông thấy cô đều cất tiếng chào “cô Dung!” rồi mới mang đồ ra ngoài. Dung Hải Chính thu gom lại chồng kế hoạch đang bày bừa bộn trên bàn, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Lạc Mỹ thấy gương mặt anh vui vẻ hòa nhã, hệt như sáng nay chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng “ừm” một tiếng đáp: “Em chỉ đến hỏi, chúng ta rốt cuộc nắm trong tay bao nhiêu cổ phần của gia tộc Ngôn Thị, anh nằm ở bộ phận nào.”
Anh chậm rãi xếp gọn lại chồng tài liệu ấy, đột nhiên bật cười, thả chồng tài liệu xuống bàn, ngồi xuống đốt một điếu thuốc bảo: “Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, em không cần phải dùng kiểu cách đó trên thương trường để đối phó với anh, muốn hỏi gì thì cứ hỏi, không phải vòng vo.”
Lạc Mỹ không ngờ anh lại nói như vậy, trong nhất thời cũng chỉ mỉm cười: “Anh đừng đa nghi, em chỉ hỏi thế thôi.” Vì khoảng cách hai người khá gần nhau, cô liền với tay ra bảo: “Í! Anh có một sợi tóc bạc này.” Nói rồi liền nhẹ nhàng nhổ xuống, đưa tới trước mặt cho anh xem.
Nhưng anh chỉ lạnh nhạt đáp: “Có từ lâu rồi.”
Lạc Mỹ ghét nhất chính là giọng điệu này của anh, bởi vì những lúc anh có bộ dạng như vậy, bản thân cô cho dù có tức giận hay nhượng bộ cũng không làm anh mảy may dao động, chỉ có cô tự mình xuống nước, giọng nói cũng nhỏ nhẹ đi nhiều: “Hải Chính, mấy ngày nay em có chút không khỏe, nếu anh rảnh thì cùng em đến bệnh viện một chuyến đi.”
Trước đây, những khi cô bị đau đầu nhức óc, cho dù có hờn giận gì anh cũng sẽ bỏ qua, nhưng lần này anh lại nhìn cô một lúc rồi phán: “Mấy ngày nay anh bận lắm, e là không rảnh đâu. Còn không thì anh nhờ Tôn Bách Chiêu đi liên hệ vậy?”
Lạc Mỹ cõi lòng nguội lạnh, giọng nói cũng hóa lạnh, buông một câu: “Không cần đâu” Rồi xoay người bỏ đi. Cô lái xe một mạch về nhà, bước xuống giao chìa khóa cho tài xế đánh vào ga-ra rồi đứng trong sân để gió lạnh thổi lên người, một lúc sau cô cảm thấy rét mướt mới sực nhớ ra áo khoác đã bỏ lại công ty. Mấy người giúp việc biết cô trở về, ở cửa sau nhìn quanh ngó quẩn, thấy cô ngơ ngẩn nên không dám gọi, đành rụt trở vào trong. Cô đứng trước đầu gió, trong lòng không biết đang nghĩ ngợi gì, cứ mải mê nhìn vào tán sồi xanh được cắt tỉa cẩn thận ấy. Qua một lúc lâu sau, khi cảm thấy chân tê rần cô mới từ từ quay trở về phòng. Một loại cảm xúc chán nản, chùn bước lan tỏa, cô cảm thấy mọi thứ đều không còn ý nghĩa, cứ thế đến chăn cũng không thèm đắp, cô nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Qua một lúc lâu, chị Tư gõ cửa gọi cô: “Bà chủ ơi, ăn cơm đi.” nhưng có gọi thế nào cô cũng không phản ứng. Chị Tư gọi thêm vài tiếng nữa, hết kiên nhẫn liền bỏ đi. Lạc Mỹ càng không muốn nhúc nhích. Cô trở mình, toàn thân nóng bừng hệt như bị luộc chín trong nồi. Cô bèn cởi áo khoác rồi ngủ tiếp, lại mơ mơ màng màng qua một lúc lâu sau chợt nghe Dung Hải Chính gõ cửa: “Lạc Mỹ, dậy ăn cơm nào.”
Cô đáp: “Em không đói, anh ăn trước đi.” Vừa nói xong, cổ họng cô khó chịu như bị lửa đốt, cô đành phải gượng ngồi dậy, đi rót một ly nước đá uống cạn. Đặt ly xuống, cô chỉ thấy mặt mày mình trong gương đỏ lựng, sợ rằng đang phát sốt, vì vậy cô đi vắt một chiếc khăn lạnh đắp lên trán rồi lại trở về ngủ như cũ.
Cô vừa nằm thêm được vài tiếng, Dung Hải Chính lấy được chìa khóa phòng bước vào, ném tài liệu xuống bên gối cô: “Em muốn xem gì thì cứ xem đi, không cần phải lôi thôi như thế đâu.”
Lạc Mỹ muốn phân bua với anh, tiếc rằng toàn thân cô đều rã rời, chỉ cục cựa nói: “Anh đừng đi, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng đã.”
Dung Hải Chính ngừng bước, xoay người lại hỏi: “Nói rõ ra rồi không có nghĩa là mọi người sẽ bớt khó chịu phải không? Tôi giữ thể diện cho em, em còn muốn gì nữa?”
Lạc Mỹ cảm giác trên mặt nóng ran, đầu càng thêm nhức buốt dữ dội, trước mắt đều là sao trời bay loạn, nhưng anh đã nói như vậy bản thân cô không thể không cất lời: “Tôi làm sai chỗ nào? Chẳng lẽ tôi không thể hỏi một tiếng hay sao? Cũng là do anh cố ý không cho tôi biết! Cho dù vợ chồng chúng ta không có tình cảm thì ít ra chúng ta cũng là đồng minh, chẳng lẽ một chút tình cảm giữa đồng minh với nhau cũng không có à?”
Sắc mặt Dung Hải Chính vô cùng kỳ lạ, anh nhìn cô một lúc lâu mới đáp: “Chỉ sợ người đầu tiên phản bội đồng minh giữa hai chúng ta không phải là tôi.”
Lỗ tai cô lùng bùng vang rền, ráng sức vươn người dậy: “Dung Hải Chính, tôi tự thấy bản thân không có chỗ nào mắc lỗi với anh, anh có lương tâm không vậy?”
Cô không biết rằng câu nói ấy đã chọc giận anh. Anh ném ngay bộ áo vét vắt trên tay xuống, chỉ lạnh lùng trừng ánh mắt lên nhìn cô. Lạc Mỹ cảm giác ánh mắt của anh hệt như một tảng băng, ngay cả trái tim cô cũng gần như bị đông cứng. Anh nói: “Lương tâm à? Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ tự nhận là mình có lương tâm. Có điều, Quan Lạc Mỹ, em nói khoác mà không biết ngượng, vậy em có lương tâm hay không? Em đặt tay lên ngực mà tự hỏi xem, từ khi chúng ta kết hôn đến giờ, tôi đã hao phí bao nhiêu tâm huyết để em được vui vẻ? Em thích gì thì làm nấy, cho dù có càn quấy tôi cũng chỉ cười trừ. Đi làm cũng được, không đi làm cũng không sao, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nói ‘Không’ với em mà! Tôi nâng niu em trong lòng bàn tay, còn em thì chà đạp tôi dưới gót chân. Em lấy họ tôi, dùng tiền của tôi, chịu sự bảo vệ của tôi, nhưng em lại cho tôi cắm sừng, là em đã khiến tôi không thể nhẫn nhịn được nữa!”
Lạc Mỹ nghe từng lời từng chữ anh nói ra, mỗi một câu nói như một nhát dao, đâm thật sâu vào trong lòng cô. Cô chợt ngẩng đầu lên: “Anh ăn nói cho rõ ràng, sao tôi lại cho anh cằm sừng?”
Anh cười lạnh: “Trên đời không có bí mật nào giấu giếm được cả. Tối hôm qua em ở nơi nào?”
Cô sững người.
Anh lạnh lùng nói: “Thiệp mừng là gởi đến cho tôi, tôi nhờ Tiểu Tiên chuyển sang em, sau khi xem xong em đã đi đâu?”
Cô dần dần hiểu ra: “Anh theo dõi tôi.”
Anh cười lạnh: “Tôi thèm vào! Tôi chỉ muốn xem phản ứng của em khi nhận được thiệp cưới, kết quả em hồn vía lên mây lái xe phóng đi. Tôi về nhà đợi em đến tận mười hai giờ muộn, em mới thất thểu quay về như cô hồn dã quỷ, tôi nhịn! Hôm nay em lại muốn tìm hiểu về tin tức của cậu ấy, tôi không cho em biết, em lại như người mất hồn trở về nhà giận dỗi. Trong mắt một số người có lẽ còn cho rằng tôi đã xúc phạm em thế nào đó, chứ làm sao họ biết trong đầu em chứa đầy hình bóng của một người đàn ông khác.”
Cô tuyệt đối không bao giờ nghĩ rằng anh lại nói ra một tràng như vậy. Nó hệt như một cú đánh khiến cô choáng váng, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ban đầu khi kết hôn anh cũng biết, tôi không yêu anh, mà anh cũng không đòi hỏi tôi phải yêu anh.”
Anh gắt: “Đừng dùng những lời lẽ này để chặn họng tôi.” Anh khom người nắm lấy vạt áo của cô, “Tôi chỉ hy vọng thể diện của mọi người nâng lên được thì cũng có thể hạ xuống được.” Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào đáy mắt cô, trông thấy rõ nỗi sợ hãi bên trong, “Quan Lạc Mỹ! Em hãy làm tròn vai cho tốt, còn nếu xem thường cả việc diễn tròn vai, em nhất định sẽ hối hận! Về phần nhân tình của em, tôi biết em sẽ bảo vệ cậu ta, thậm chí bảo vệ đến mức quên sạch cả mối thâm thù của mình, tiếc rằng tôi thì lại không quên được mối thù của tôi. Tôi nhất định sẽ băm thây cậu ta ra làm vạn mảnh, sau đó đóng vào hộp gởi đến trước mặt em!”
Lạc Mỹ tái mặt hét lên, anh dùng sức hất cô ra rồi đạp cửa bỏ đi!
Dung Hải Chính đi lần này suốt cả mấy ngày không gặp. Trong thời gian này Lạc Mỹ lâm bệnh, chị Tư muốn mời bác sĩ nhưng cô không cho. Cuối cùng vẫn là tự bản thân cô dần khỏe lại, có điều mỗi sáng sớm thức dậy vẫn choáng váng đầu óc, trọng lượng cũng sụt giảm đi.
Cuối cùng Dung Hải Chính cũng gọi điện về. Anh đang ở Mỹ, nghe nói Lạc Mỹ bệnh liền nhờ chị Tư để cho Lạc Mỹ tiếp điện thoại.
Lạc Mỹ mặt ủ mày chau, “ừm” một tiếng. Dung Hải Chính nghe giọng cô có vẻ uể oải, đoan chắc là bệnh tình nghiêm trọng, giọng điệu anh không khỏi hòa hoãn lại: “Tuần sau anh sẽ trở về.”
Lạc Mỹ lại “ừm” một tiếng. Dung Hải Chính hỏi: “Em có sốt hay không?”
“Không có.”
“Vậy là tốt rồi, em đi khám bác sĩ đi, không được tự mình dùng thuốc lung tung.”
“Em không sao.”
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi.”
Lạc Mỹ ngay cả một lời tạm biệt cũng không buồn nói, cô giao điện thoại lại cho chị Tư. Chị Tư hỏi: “Ông chủ khi nào thì quay về?”
Lạc Mỹ không muốn nói liền hỏi sang chuyện khác: “Tôi muốn ăn chút đồ ngọt, trong bếp có những gì?”
Chị Tư vội đáp: “Có bánh đậu, bột khoai, còn có súp nho khô nữa.”
Lạc Mỹ nói: “Vậy cho tôi súp nho đi.”
Chị Tư ngẩn ra một thoáng, mỉm cười bảo: “Bà chủ à, trong bếp còn có mơ chua, món chua ấy ăn cùng súp ngon lắm, bà chủ có muốn một đĩa không?”
Lạc Mỹ gật gật đầu. Chị Tư mừng khấp khởi, rảo bước đi như gió, chốc lát sau đã mang súp và thứ quả ấy lên. Vì miệng mồm nhạt thếch nên Lạc Mỹ không thích ăn cơm, bây giờ hai món trước mắt đều có vị chua ngọt trái ngược nhau, cô vô tình ăn xong lúc nào không hay. Mấy ngày qua cô chưa ăn uống gì đàng hoàng, lần này ăn xong bỗng thấy có hứng liền bảo chị Tư mang đến thêm một đĩa nữa. Chị Tư mừng đến nỗi híp cả mắt lại. Lạc Mỹ không hiểu vì sao nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi.
Mấy ngày sau, Dung Hải Chính quả nhiên đã trở về. Lạc Mỹ đứng trên sân thượng trông thấy chiếc xe của anh lù lù tiến vào trong, một lúc sau anh mới lên lầu. Lạc Mỹ cứ tưởng sau cái ngày xô cửa bỏ đi ấy, anh nhất định sẽ giữ dáng vẻ không nóng không lạnh, ai ngờ anh bước đến bên cô lại tỏ ra vô cùng hòa nhã: “ Sao em lại đứng trước gió như vậy?” Nói rồi ôm lấy eo của cô dẫn vào trong, nói với cô: “Theo sự tư vấn của các chuyện gia Dior (*), anh đã đặt cho em hai bộ quần áo, em có muốn đi Paris mặc thử không? Không muốn thì gọi bọn họ bay qua đây cũng được.”
(chú: Nhãn hàng thời trang Pháp nổi tiếng thế giới)
Cô chẳng ừ chẳng hử, việc này ngược lại khiến cho anh hiểu nhầm. Anh đưa tay thăm nhiệt trên trán cô, khó hiểu hỏi: “Nơi nào không thoải mái vậy?”
Cô lắc đầu: “Em muốn ngủ một chút.”
“Vậy thì ngủ đi.” Anh đắp chăn lên cho cô, nhẹ giọng nói: “Em ngủ ngon, anh phải đi một chuyến, còn có việc giao cho Tôn Bách Chiêu.” Giọng nói gần như dịu ngọt, nói xong còn khẽ hôn lên trán cô. Lạc Mỹ lấy làm ngờ vực, lần gần đây nhất anh hôn cô như thế là khi nào?
Anh đi rồi, Lạc Mỹ lại không ngủ được, miệng thấy khát vô cùng, thế nên cô khoác y phục rời giường xuống lầu, muốn vào bếp uống một ly nước trái cây. Ngờ đâu vừa đến chỗ rẽ của cầu thang liền nghe được giọng phổ thông Phúc Kiến nằng nặng của chị Tư vang lên: “Chính là dáng vẻ này đấy ông chủ ạ, không muốn hoạt động, cũng không muốn ăn uống gì.”
Dung Hải Chính nói: “Phải gọi cô ấy đi gặp bác sĩ thôi.”
Trên cầu thang dọc đường cô xuống có lót một lớp thảm dày, cô lại mang một đôi dép đế mềm, bước đi không hề phát ra tiếng động. Dung Hải Chính không đề phòng, ngẩng đầu lên thấy cô đang bước xuống, anh lập tức ngừng lời, cất tiếng kêu “Lạc Mỹ”,ngừng một chút mới tiếp lời: “Em xuống đây làm gì? Nơi này lạnh hơn phòng ngủ nhiều, sao em không khoác thêm áo?”
Cô đáp: “Em muốn uống một ly sinh tố.”
Chị Tư lập tức nói: “Tôi đi xay ngay.”
Dung Hải Chính dặn: “Xay xong thì mang lên phòng nhé.” Rồi anh nói với Lạc Mỹ, “Chúng ta lên thôi.”
Lạc Mỹ đã mơ hồ đoán được vài phần. Sau khi vào phòng, cô giả ra vẻ lơ đễnh tìm kiếm thứ gì đó rồi mở chiếc giỏ đầu giường ra để lục lọi. Dung Hải Chính hỏi: “Không phải em buồn ngủ sao? Lại còn tìm thứ gì vậy.”
Lạc Mỹ nói: “Em không ngủ được, định tìm loại xi rô an thần lần trước.”
Dung Hải Chính nói: “Chớ uống thuốc tây, xi rô thì có thể dùng đôi chút.”
Lạc Mỹ thừa lúc anh ra ban-công hút thuốc liền mở chiếc hộp nhỏ trong giỏ thuốc ra, bên trong có một bình trắng. Cô lấy ra, trong đó còn khoảng nửa bình chưa uống hết. Cô trút một viên vào lòng bàn tay quan sát, cuối cùng cũng cảm thấy khác thường, lật viên thuốc lên xem xét, trên bề mặt nhỏ bé ấy chẳng ngờ lại in dòng chữ “VC”(*). Trong lòng cô vừa giận vừa lo, không khỏi giậm chận gọi: “Dung Hải Chính!”
(chú: VC – vitamin C, thuốc dưỡng thai)
Anh nhanh chóng chạy đến, miệng vẫn còn thắc mắc: “Sao mà lôi cả tên họ anh ra để gọi thế? Anh lại phạm lỗi gì với em nữa à?”
Lạc Mỹ không đáp, chỉ ném chiếc bình trên tay lên giường, mặt mũi từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, hồi lâu sau mới cất tiếng: “Anh gạt em!”
Dung Hải Chính trước tiên ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười, bảo: “Sao anh lại gạt em chứ? Việc này có thể cho là gạt ư?”
Lạc Mỹ nghe anh nói như thế, rõ ràng là chơi xỏ cô rồi. Cô trong lòng lo lắng, nước mắt bỗng đâu rơi xuống, miệng sụt sùi: “Anh gạt em như vậy đó.”
Dung Hải Chính thấy cô khóc, cũng không hề sốt ruột, chỉ mỉm cười vỗ về lưng cô: “Sao anh lại lừa em được? Em khóc gì chứ? Có một đứa con cũng tốt mà, không chừng nó lớn lên lại giống hệt em đấy.”
Lạc Mỹ nghe anh nói như vậy, trong lòng càng thêm rối loạn, nước mắt thi nhau rơi lã chã, nức nở nói: “Em không muốn có con đâu.”
Còn anh thì nghĩ ngược lại: “Tám phần là đã có rồi.”
Cô giẫm chân nói: “Em không muốn! Không muốn đâu!”
Anh bật cười: “Đừng có trẻ con nữa, thôi được thôi được, cũng chưa chắc chắn mà, em tranh thủ đi khám bác sĩ đi.”
Chuyện này khiến cho lòng dạ Lạc Mỹ vô cùng bức bối. Đối với việc khám bác sĩ, cô vừa muốn lại vừa sợ, bởi vì cô luôn có cảm giác nhỡ như xui xẻo dính phải, với tính cách của Dung Hải Chính chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô nếu cô thật sự không muốn mang thai. Cô giờ đây cảm thấy anh quá đáng sợ, đối nghịch với anh cô chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong, còn nếu như thật sự sinh đứa bé ra rồi, lại là chuyện càng khiến người ta đau lòng hơn - Một cuộc hôn nhân không tình yêu có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào, cớ gì lại kéo theo một đứa bé vô tội vào cuộc?
Cũng may Dung Hải Chính đang bận đến tối mặt tối mày, đối với việc đi khám bác sĩ cũng không rảnh hối thúc cô. Lạc Mỹ kiên nhẫn chờ đến tối mịt anh mới trở về nhà, anh vừa bước chân ra khỏi phòng tắm, cô liền bảo: “Trẻ con vướng víu vô cùng, anh bây giờ bận rộn như vậy, sợ rằng chưa rảnh để chuẩn bị làm cha đâu.”
Anh thản nhiên mở đèn giường lên xem tài liệu: “Nói bậy, trẻ con đáng yêu lắm - Em đã đi gặp bác sĩ hay chưa?”
Cô đáp: “Vẫn chưa.”
Anh đặt tài liệu xuống, thần sắc hờ hững bảo: “Thật ra hai chúng ta tuổi tác cũng không còn trẻ, muốn sinh một đứa con chẳng có gì không tốt cả.”
Lạc Mỹ liền nói: “Sao lại chẳng có gì không tốt? Đến khi chúng ta ly hôn thì đứa bé tính sao đây?”
Anh hỏi: “Chúng ta sao lại ly hôn?”
Cô nhất thời cứng họng, tuy hai người đều thầm biết đằng sau cuộc hôn nhân này thực chất chỉ là quan hệ lợi dụng, nhưng mặt xấu xa nhất trong chuyện này lại không thể huỵch toẹt nói ra được, vì vậy cô thở dài: “Danh hiệu Dung phu nhân ấy nặng nề lắm, em gánh không được lâu nữa đâu.”
Anh ậm ừ bằng âm mũi. Lạc Mỹ đang có ý đồ riêng với anh, cô liền nở nụ cười đặc trưng của mình ra, ngọt ngào rút lấy tài liệu trong tay anh, tiện tay vứt xuống nền thảm, bảo: “Người ta có chuyện muốn thương lượng nghiêm túc với anh, anh đừng có tỏ dáng vẻ bận bịu như vậy nữa được không?”
Anh lại “ừm” thêm một tiếng rồi liếc mắt nhìn cô bảo: “Thứ em vừa ném chính là bản kế hoạch trị giá hơn 240 triệu của công ty đấy.”
Cô vẫn bướng bỉnh: “Việc làm ăn để mai hẵng tính.” Nói rồi, cô nghiêng đầu nép vào ngực anh: “Sao dạo này anh lại trở nên bận rộn như vậy chứ? Cả ngày em cũng chẳng thấy anh đâu cả.”
Dung Hải Chính đã lâu không thấy cảnh cô khép nép như một chú chim nhỏ như vậy, biết rõ cô nhất định là có mục đích, hồi chuông cảnh báo trong lòng anh reo vang nhưng ngoài mặt thì lại buột miệng: “Em cần anh à? Vậy anh dành ra chút thời gian cũng được.”
Lạc Mỹ nhỏ nhẹ: “Hay thôi đi, anh đang bận mà.” Nói rồi quay mặt về phía sau, mái tóc phớt qua mặt anh, vờn lên chóp mũi lâng lâng, trong lòng anh cũng tràn ngập một cảm giác lâng lâng không kém. Anh muốn giữ lấy mái tóc của cô lại mà ngửi, mà hôn.
Lạc Mỹ nói: “Anh xem bản kế hoạch của anh đi, em muốn ngủ.” Cô nói xong liền kéo chăn về phía mình, kéo được phân nửa thì cuộn tròn lại, hệt như một con tằm trong kén. Cô quấn chăn lên đến tận mũi, chỉ chừa lại ánh mắt lộ ra bên ngoài, mắt cô nhấp nháy hai cái rồi cũng nhắm lại.
Dung Hải Chính nói: “Em quấn hết chăn như vậy, anh đắp cái gì đây?” Nói rồi đưa tay kéo lấy tấm chăn.
Lạc Mỹ liền lấy tay giữ chăn, vội vã mở mắt ra bảo: “Anh bây giờ chưa ngủ mà.”
Anh nói: “Ai bảo bây giờ anh không ngủ?” Nói rồi anh kéo giật chăn lên. Lạc Mỹ bưng kín gương mặt ửng hồng của mình lại. Anh nhìn gương mặt đỏ ửng ấy, thình lình cúi xuống hôn cô. Lạc Mỹ cười khúc khích, rụt nép về phía sau. Anh bèn một tay giữ lấy mặt cô, tay còn lại vươn đến công tắc điện, ngón tay vừa chạm đến công tắc bỗng nghe Lạc Mỹ ngọt nhạt nói: “Hải Chính, em không muốn có con đâu.”
Chữ “Ừm” vừa ngấp nghé đến môi Dung Hải Chính, anh chợt nhiên nhận ra những lời cô vừa nói có ý nghĩa gì. Trong tích tắc, nó thật chẳng khác gì một chậu nước đổ ập xuống đầu, lập tức đưa anh trở về với thực tế. Anh nín lặng khoảng ba giây, sau đó lạnh nhạt nói: “Chuyện này chúng ta đã từng thảo luận rồi.” Nói xong, anh buông cô ra, bước xuống giường nhặt lấy bản kế hoạch nọ rồi đi về phía phòng sách.
Ngày hôm sau, Lạc Mỹ thức dậy thật trễ, cô vừa mở cửa phòng chuẩn bị xuống lầu thì chị Tư đã đi lên: “Bà chủ, có một quý ông nãy giờ cứ gọi điện đến tìm bà, nhưng tôi không dám đánh thức bà dậy.”
Lạc Mỹ hỏi: “Là ai vậy?”
Chị Tư trả lời: “Ông ấy nói mình họ Ngôn.”
Lạc Mỹ giật mình, không nghĩ Ngôn Thiếu Tử lại ngang nhiên gọi điện đến nhà tìm cô như vậy, vội vàng nói: “Tôi nghe ở trong phòng là được rồi.”
Quả nhiên là Ngôn Thiếu Tử, cậu đi thẳng vào vấn đề: “Anh muốn gặp em.”
Lạc Mỹ đáp không cần nghĩ ngợi: “Không được.”
Giọng điệu cậu vô cùng sốt ruột: “Chuyện khẩn cấp lắm, nếu em không muốn lén lút gặp mặt thì chúng ta có thể hẹn tại văn phòng cao ốc Ngưỡng Chỉ của tôi.”
Đấy được xem như lời bảo đảm cho buổi bàn luận công việc, Lạc Mỹ suy nghĩ một lúc. Cậu tỏ vẻ nóng nảy: “Lạc Mỹ, chuyện này không chỉ liên quan đến tôi, với em mà nói cũng có can hệ rất lớn. Nếu em mà không đến, em nhất định sẽ hối hận.”
Lạc Mỹ nghe cậu nói có vẻ khẩn cấp như vậy nên cũng đồng ý. Cô thay trang phục ra ngoài, nói với chị Tư: “Nếu ông chủ có hỏi, hãy nói là tôi có hẹn với bác sĩ Chu hôm nay đến khám.”
Chị Tư “dạ” một tiếng, Lạc Mỹ còn dặn: “Không cần gọi A Xuyên đâu, tôi tự mình lái xe.” Chị Tư giúp cô lấy chìa khóa đến, để cho tài xế mang xe ra khỏi ga-ra rồi giao xe lại cho cô dưới bậc thềm. Vì trong lòng có chút bối rối, Lạc Mỹ vội vã lên xe, chị Tư giúp cô đóng cửa lại. Xe chuyển bánh rời khỏi nhà họ Dung trong màn mưa giăng lất phất.
Dung Hải Chính dự xong cuộc họp hội đồng quản trị, từ phòng hội nghị bước ra, Tôn Bách Chiêu đang đợi anh, báo cáo với anh rằng: “Cũng không khác biệt lắm.”
Hai người vừa nói vừa đi trở về văn phòng, Tôn Bách Chiêu bảo: “Ngôn Thiếu Tử quả nhiên trúng kế, đợi ngày mai khi gã ta nhận ra mà đến đây cứu vãn tình hình, sợ rằng giang sơn đã thay tên đổi họ rồi.”
Dung Hải Chính hỏi: “Còn hai người phụ nữ kia của nhà họ Ngôn thì sao?”
Tôn Bách Chiêu đáp: “Đã ký tên chuyển nhượng cổ phần rồi, ở đây này.” Gã rút trong tay ra hai bản hợp đồng đưa cho Dung Hải Chính. Dung Hải Chính cầm lấy, lại hỏi: “Còn Vương Tĩnh Như thế nào?”
Tôn Bách Chiêu cười phá lên: “Sợ là còn đang nằm mơ hợp tác với chúng ta đấy.”
Thiên la địa võng đã bủa giăng, không ai có thể thoát khỏi. Dây thu lưới đang nằm chắc trong tay anh. Trên mặt Dung Hải Chính lộ ra một nụ cười khó mà nhận biết, tất bật suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng đã đại công cáo thành rồi. Ngôn Chính Kiệt bên dưới cửu tuyền mà trông thấy cơ ngơi xí nghiệp do chính mình dày công gây dựng nên trong phút chốc hóa thành đống gạch vụn, chắc sẽ tức giận đến hộc máu. Ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ, quảng trường Ngưỡng Chỉ đang chìm ngập trong màn mưa mông lung mù mịt.
Ngày mai, anh sẽ đứng trên đỉnh thành phố, mỉm cười mà ngắm nhìn mưa gió.
Điện thoại reo vang, Tôn Bách Chiêu nhấc máy, đáp “vâng” một tiếng rồi xoay người sang báo với anh: “Dung phu nhân đến rồi, Tiểu Tiên hỏi ngài có rảnh hay không.”
Anh gật đầu ra hiệu, Tôn Bách Chiêu ngầm hiểu, nói vào điện thoại: “Mời Dung phu nhân lên đây đi.” Sau đó nói với anh: “Dung tiên sinh, tôi đi trước đây.”
Tôn Bách Chiêu vừa lui ra ngoài, trùng hợp gặp được Lạc Mỹ tại cửa thang máy, thế nên gã chào một tiếng “Dung phu nhân!“. Lạc Mỹ dường như không hề nghe thấy, cô lướt vụt qua người gã. Tôn Bách Chiêu lấy làm lạ vì Lạc Mỹ là một người rất trọng phép tắc, từ trước tới nay chưa từng phớt lờ ai như vậy bao giờ. Gã không nhịn được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lạc Mỹ không cần cả gõ cửa mà tiến thẳng vào trong văn phòng. Trong lòng gã càng lấy làm khó hiểu hơn.
Dung Hải Chính đang bỏ tài liệu hợp đồng quan trọng vào trong két bảo vệ. Anh vừa đóng cửa lại, thiết đặt mật khẩu thì cũng đúng lúc Lạc Mỹ vào đến.
Dung Hải Chính thấy cô sắc mặt nhợt nhạt, thân thể run lên khe khẽ liền vội hỏi: “Em lạnh lắm à?” Anh vội điều chỉnh khí nóng trong phòng rồi ấn chuông dặn phòng thư ký pha hai tách cà phê mang đến. Lạc Mỹ liền nói: “Không cần đâu, em chỉ muốn đến để hỏi anh.”
Anh liền nói: “Hỏi việc gì?” Lúc này anh mới để ý, trong mắt cô lúc này hoàn toàn lấp đầy một nỗi sợ hãi gần như tuyệt vọng, tựa như anh là một loài thú dữ ghê gớm.
Cô từng lời thốt lên: “Em còn sống là vì muốn báo thù, muốn cho hung thủ hại chết cha và em gái mình phải chịu sự trừng phạt xứng đáng. Dung Hải Chính, những điều này là anh dạy cho em đấy.”
Anh gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, dường như đã biết cô muốn nói gì.
Thân thể của cô còn đang run rẩy, cô dùng một tay bấu chặt lấy bàn, cánh tay ấy cũng phát run, giọng nói của cô chợt mềm hẳn đi: “Hải Chính, em không muốn đâu, anh ngừng tay lại đi.”
Anh chợt bật cười: “Lạc Mỹ, anh đã từng hỏi ý kiến em, nhưng em từ chối. Bây giờ em lại nói với anh những lời này, em nghĩ anh có nghe hay không?”
Lạc Mỹ bỗng chốc sà vào lòng anh thủ thỉ: “Em xin anh đấy, Hải Chính” Cô buồn bã nói, “Chúng ta có thể lập tức trở về hồ Thiên Đảo, cũng có thể đi Saint Jean Cap Ferrat. Anh đã từng hứa, sẽ cùng em sống cả đời ở Saint Jean Cap Ferrat mà.”
Dung Hải Chính dịu dàng vòng tay ôm cô, hạ giọng nói: “Anh từng hứa với em, nhưng phải sau khi chuyện này kết thúc đã.”
Lạc Mỹ nắm chặt lấy ống tay áo của anh, dường như trong cô có một sự bướng bỉnh đến ngoan cố: “Không! Chúng ta phải đi ngay bây giờ.”
“Bây giờ không được.” Anh vỗ về má cô: “Đừng trẻ con nữa, đây là chuyện làm ăn kinh doanh, không phải cậu ta chết thì là anh chết, huống chi cho dù em có muốn bỏ qua cho cậu ta, anh còn phải tính sổ chuyện của anh nữa chứ.”
Thanh âm Lạc Mỹ hạ thấp: “Nhưng em vừa đi gặp bác sĩ Chu.”
Câu nói này lập tức hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của anh. Anh “ừm” một tiếng, ra hiệu cô tiếp tục, cô nói: “Em đã mang thai rồi.”
Anh “ồ” lên đầy ngạc nhiên, nhìn cô: “Tin vui đây.”
Nhưng cô vẫn chưa hết bối rối, dường như căn bản không hề để ý đến chuyện này, cô nói: “Mong anh nể tình đứa bé mà ngừng tay lại.”
Anh hỏi: “Chuyện này và đứa bé có liên can gì nhau?” Rồi anh không giấu nổi sự phấn khích, giơ tay ôm lấy cô hỏi: “Bác sĩ có nói đứa bé thế nào không? Là con trai hay con gái?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đáy mắt lấp lánh ánh lệ: “Mới chỉ có 55 ngày, bác sĩ nói vẫn còn kịp.”
Anh khó hiểu hỏi: “Kịp làm gì?”
Cô đáp: “Kịp phá nó đi.”
Trái tim anh lạnh toát, cả người cũng như đóng băng. Anh nhìn cô, chầm chậm cất tiếng: “Nếu em dám động đến con của tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho em đâu!”
Cô lập tức nói: “Anh dừng tay lại, tôi tuyệt đối sẽ không động đến nó.”
Anh lặng im quan sát vợ mình, hệt như quan sát một đối thủ chưa bao giờ giáp mặt. Cuối cùng, anh khịt mũi: “Em sẽ không dám đâu!”
“Em dám!” Cô gần như hét lên theo bản năng, “Anh không hứa với tôi, tôi lập tức đi phá ngay.”
Khóe môi của anh nhếch lên một nụ cười, Lạc Mỹ hất đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của anh. Anh cuối cùng cũng trở nên mất tự nhiên: “Lạc Mỹ, đừng giống như trẻ con nữa, đây không phải là chuyện tùy hứng được đâu.”
“Tôi không đùa, tôi cũng không tùy hứng.” Cô từng câu từng chữ nói với anh, “Dung Hải Chính, tôi đến báo cho anh biết cũng là muốn đàm phán với anh.”
Sắc mặt anh ngày càng sa sầm, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Em định biến con chúng ta thành một cuộc giao dịch hay sao?”
“Cứ xem là vậy đi.” Cô lạnh lùng nói, “Anh chẳng phải muốn có con hay sao? Lẽ ra nó so với kế hoạch của anh, công ty của anh, người thân của anh phải quan trọng hơn mới đúng.”
Khóe miệng anh chùng xuống: “Được rồi, có gì thì em cứ nói đi, rốt cuộc là vì sao chứ?”
Cô đáp: “Không vì sao cả.” Rồi cô bất giác cắn chặt môi dưới.
Dung Hải Chính ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi mới bảo: “Chúng ta là đồng minh, bây giờ em có quyết định như vậy hẳn phải có một lý do hợp lý.”
Lạc Mỹ vừa bực bội vừa lo lắng, đồng thời giọng cô cũng chất chứa một nỗi niềm gần như tuyệt vọng: “Anh còn muốn thế nào nữa? Tôi chỉ yêu cầu anh dừng tay lại thôi, tôi thậm chí còn đồng ý sinh con ra cho anh mà.”
Anh nghi hoặc nhìn cô, cô xoay mặt đi tự lừa dối mình, anh nắm lấy bờ vai của cô: “Quan Lạc Mỹ, rốt cuộc là em có ý gì? Em nhìn tôi đây này!”
Cô không chịu nhìn anh, chỉ nói một cách đơn giản và gượng gạo: “Tôi đã biết tất cả rồi.”
Cảm giác về một điềm gở đang dần lan tỏa trong lòng, anh hỏi: “Em biết chuyện gì?”
Cô cúi đầu không nói.
Anh truy hỏi: “Em biết được chuyện gì rồi?”
Cô cuối cùng cũng không nhịn được mà bộc phát: “Tôi đã biết tất cả những âm mưu toan tính của anh! Tôi đã biết mọi thủ đoạn hèn hạ của anh! Tôi biết cha của đứa nhỏ trong bụng tôi hoàn toàn là một tên ác ma, còn nó là nghiệt chủng chính hiệu!”
Anh giận dữ giáng cho cô một bạt tay khiến môi cô rách toạc, máu tươi nhỏ xuống. Nhưng cô lại không khóc, cũng không nói tiếng nào, chỉ trừng đôi mắt to đen thăm thẳm lên nhìn anh, nhìn đến mức mỗi một bộ phận trong lòng anh đều bắt đầu nhói đau.
Anh thẫn thờ quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Cái tát này là để thức tỉnh em, cho em hiểu rõ, tôi mới chính là chồng em, còn cái người mà em ra sức bảo vệ ấy cùng lắm chỉ là gian phu của em mà thôi!”
Cô đứng lên, không nói lời nào, mở cửa bước ra ngoài. Cô rời khỏi cao ốc Vũ Thiên, rời khỏi quảng trường Ngưỡng Chỉ...
Buổi tối, mưa lớn trút xuống. Thành phố vào mùa mưa luôn trong cảnh rả rích như vậy. Chị Tư ngồi trên ghế, xoa bóp hai đầu gối bị viêm khớp, trong lòng không ngừng ca cẩm về khí trời ẩm ướt. Ông trời dường như vừa chứng kiến một tấn bi kịch làm cho nước mắt mãnh liệt không ngăn được lã chã tuôn xuống.
Trong sân vẳng đến tiếng xe, chị Tư cuống quýt đứng lên đi ra cửa. Xe của Dung Hải Chính đã vào đến sảnh, cửa kính xe hạ xuống, chị Tư trông thấy trên gương mặt ông chủ hiện lên một vẻ lo lắng hiếm có: “Bà chủ đâu rồi?”
“Từ sớm đã ra ngoài rồi, bà chủ bảo là đi gặp bác sĩ, vẫn chưa trở về.”
Dung Hải Chính ra hiệu cho tài xế, xe lại rời khỏi nhà.
Chị Tư trong lòng bồn chồn, vừa mới quay lại phòng khách liền nghe thấy tiếng xe, chị bèn vội vã ra ngoài, quả nhiên là Lạc Mỹ lái xe đã trở về. Chị Tư vội mở cửa xe, nói: “Ông chủ vừa trở về tìm bà đó.” Đang nói thì xe của Dung Hải Chính cũng vừa quay về, có lẽ vừa rồi gặp nhau nơi cổng nên anh đã cho xe vòng lại.
Lạc Mỹ xuống xe cũng không màng xếp lại áo khoác, mặc cho lớp lông chồn vizon kéo lê trên nền tường xi măng. Cô đi thẳng đến phòng khách, hai tay buông thõng, chiếc áo khoác lông trên vai tuột xuống rơi trên mặt đất. Cô hệt như người máy, chầm chậm lên lầu, từng bước từng bước đặt lên bậc thang.
Dung Hải Chính đuổi theo, thoáng chốc đã chộp được tay cô: “Em đi đâu vậy?”
Ánh mắt của cô vô hồn lướt qua mặt anh khiến cho tim anh bất chợt đập mạnh. Anh chỉ trông thấy loại ánh mắt này lúc cô còn ở trong bệnh viện, sau khi cha và em gái qua đời. Anh biết đây là ánh mắt của sự sụy sụp.
Giọng nói của cô ngượng ngập, hệt như thanh quản đã mất kiểm soát, cô chỉ đáp: “Bệnh viện.”
Anh đè chặt cô lên tường, gần như hét lên: “Em đến đó để làm gì?”
Cô ngoảnh mặt đi, không muốn cảm nhận hơi thở nóng hổi của anh. Anh bắt cô phải xoay mặt lại: “Em nói đi!”
Cô đang rơi vào trạng thái mất hồn nên chẳng chút sợ hãi. Cô vốn không hề cảm thấy mình đang đứng trên một miệng núi lửa, bờ môi mỏng của cô chỉ phát ra một câu hỏi ngược lại: “Anh nghĩ xem?”
Anh đè nén lửa giận đang sục sôi trong lồng ngực: “Em dám!”
“Tôi đã làm rồi.” Cô tái nhợt, ủ rũ cúi đầu xuống, “Bây giờ tùy anh xử trí.”
Nếu trong tay có một con dao, anh nhất định sẽ vung lên cắt đứt chiếc cổ mảnh mai của cô ngay lập tức. Nhưng cho dù không có dao, tay anh cũng đã siết lấy cổ cô, dần dần bóp chặt.
Cô hổn hển thở dốc, âm thanh ấy quả thật là âm thanh đáng sợ nhất trên đời. Anh nói: “Nếu như có cách bào chữa tội danh, tôi nhất định sẽ giết em, vì tôi không muốn chỉ tại loài động vật máu lạnh như em mà tôi phải ngồi tù.” Anh buông tay ra, giọng nói mang theo sự châm biếm sâu sắc: “Tôi thừa nhận em đã đả kích được tôi, nhưng hành động và thái độ của em e rằng đã gây phản tác dụng rồi. Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Ngôn Thiếu Tử đâu, em cứ chờ cậu ta nhảy xuống từ cao ốc Ngưỡng Chỉ đi!”
Cô cố sức chặn anh lại: “Tôi là vợ của anh, nếu như ly hôn, tôi sẽ có một nửa sự sản của anh.”
Anh giật mình, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sắc nhọn như đao.
“Tôi có 30% cổ phần B và 15% cổ phần A của gia tộc Ngôn Thị, tôi còn kiểm soát một nửa cổ phần của anh ở BSP. Tôi mà phản đối quyết định của anh, anh không thể nào dễ dàng khiến cho hội đồng quản trị thông qua đâu!”
Anh quan sát cô theo kiểu đang ngầm đánh giá lại, cuối cùng anh cười lạnh: “Em định quay lưng lại hoàn toàn với đồng minh hay sao? Em cho rằng trở mặt là có thể gây khó dễ cho tôi à? Được! Tôi cho em thỏa lòng, ngày mai tôi sẽ hẹn luật sư đến, em đừng mong có được một đồng một cắc từ nơi này! Em nguyện ý được chết với cậu ta, vậy hai người hãy cùng nhau xuống địa ngục mà làm đôi uyên ương sống chết có nhau đi!”
Cô nghiêm nghị: “Tôi còn sợ gì chứ? Tôi từ trước đến nay không hề sợ chết. Tôi đúng ra phải chết sớm rồi, là anh đã kéo tôi ra khỏi cõi chết, giờ đây tôi cùng lắm thì trở về nơi ấy thôi, cho nên tôi chẳng còn nợ gì anh nữa. Chưa kể, anh lúc đầu lấy tôi là vì mục đích gì, trong lòng anh tự hiểu.”
Sắc mặt anh thay đổi trong tích tắc, ban đầu là dáng vẻ khinh thường nhưng thoáng chốc đã đổi khác, sắc mặt liên tục biến đổi, nhưng cuối cùng anh lại không nói gì.
Anh hỏi: “Em thấy bằng chứng rồi à? Ai cho em xem?”
Cô đáp: “Ngôn Thiếu Tử.”
Trong mắt anh thấp thoáng vui vẻ, hệt như đang cảm thấy hài lòng: “Được lắm, em đã quyết định tin cậu ta rồi.”
Lạc Mỹ nhìn anh: “Kế hoạch của anh thật sự là không có kẽ hở, anh cưới tôi cũng chỉ vì muốn tìm một kẻ thế tội. Anh đã sớm chuyển dời toàn bộ tài sản của mình, biến BSP thành một cái xác rỗng. Anh đợi sau khi báo thù xong, tôi sẽ thay anh ngồi tù. Còn anh thì nắm trong tay gia tài trăm triệu, có thể tiêu diêu tự tại sống hết nửa đời còn lại.”
Anh chầm chậm gật đầu: “Không sai, ban đầu đúng là tôi có kế hoạch như vậy.”
Đáy mắt của cô cuối cùng cũng có thứ gì đó rạn vỡ: “Quả nhiên là vậy, tôi vẫn luôn nghi ngờ, với một kẻ như anh, sao có thể bất chấp lợi ích mà nỗ lực cho được, anh vốn không phải là người làm chuyện ngốc, hóa ra tất cả đều là diễn kịch. Dung Hải Chính, anh thật sự là tính toán chặt chẽ mà.”
Anh lại ngoảnh mặt đi: “Tôi tính toán chặt chẽ, nhưng tôi đã không tính đến một điều, đó chính là em.”
Cô gần như chết lặng nhìn anh.
“Tôi biết em yêu Ngôn Thiếu Tử, tôi cũng biết cậu ta yêu em, cho nên tôi mới tìm cách tiếp cận em. Trong kế hoạch của tôi, em quả thật là một kẻ thế mạng phải sống trong ngục suốt nửa đời còn lại. Thế nhưng về sau tôi lại thay đổi ý định, bởi vì...” Anh cuối cùng cũng nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, phảng phất như đang cười, “Thôi đi, tôi có nói em cũng không tin đâu.”
Cô lạnh lùng nói: “Tôi đúng là sẽ không tin bất cứ câu nói nào của anh nữa. Anh mưu sát cha tôi và Lạc Y, sai người giở trò trên xe, sai người đánh thuốc mê trong tách trà của Lạc Y, giả tạo một vụ tai nạn vì say rượu. Sau đó, anh đến nói với tôi là do gia tộc Ngôn Thị ra tay, gạt được lòng tin của tôi để hợp tác cùng anh. Dung Hải Chính, anh thật là hao tâm tổn sức đấy.”
Sắc mặt của anh khẽ rung động.
Cô tiếp: “Tiếc thay, anh giết người diệt khẩu đã hơi trễ, người lái xe ấy trước khi chết đã để lại một lá thư, tố cáo chính anh đã sai anh ta bỏ thuốc ngủ và chất gây hưng phấn, việc này có thể xem là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt hay không?”
Hơi thở của anh có phần dồn dập: “Quan Lạc Mỹ, tôi thừa nhận động cơ với em lúc đầu không tốt lành, nhưng em cũng đừng quy chụp mọi tội ác lên đầu của tôi như vậy, những việc đã làm tôi thừa nhận, còn việc chưa từng làm em đừng vu oan cho tôi.”
“Vu oan à?” Cô khinh miệt hỏi ngược lại, “Tôi vu oan cho anh chuyện gì? Tôi chưa từng thấy ai đê tiện như anh, vì để diệt trừ Ngôn Thiếu Lệ, anh thậm chí đã lợi dụng tôi, để cho gã ta vào tù vì tội cưỡng hiếp. Anh bất chấp thủ đoạn đến mức không còn một chút nhân tính, anh căn bản không phải là đàn ông! Sau khi sự việc xảy ra, anh đối xử với tôi ở hồ Thiên Đảo tốt như vậy thật ra là để đỡ cắn rứt lương tâm! Nghĩ lại, tôi đúng là cảm thấy buồn nôn mà!”
Anh vung tay đến, cô ngẩng mặt lên, hệt như đang chờ đợi một bạt tay giáng xuống này của anh. Ngực anh phập phồng dữ dội, cuối cùng anh nghiến răng bảo: “Quan Lạc Mỹ, tôi thật sự hối hận, hối hận đã quen biết em. Trên đời này tôi chọn bừa một người phụ nữ nào cũng đều mạnh mẽ hơn em. Tôi hao phí biết bao tâm tư, làm biết bao nhiêu chuyện như vậy, bộ em không có trái tim hay sao? Tôi yêu em, yêu em đến mức vứt bỏ toàn bộ kế hoạch, thà chấp nhận mạo hiểm mà hủy đi dự tính ban đầu, thậm chí còn muốn dùng đứa con để giữ em lại, còn em thì đối xử với tôi như thế ư? Em thà tin Ngôn Thiếu Tử vô tội cũng không chịu tin tôi à?”
“Anh yêu tôi?” Cô mỉm cười châm chọc, “Hóa ra anh yêu tôi đến vậy! Dung Hải Chính, anh còn vọng tưởng tôi sẽ sinh con cho anh à? Vừa rồi, lúc nằm trên bàn phẫu thuật của bệnh viện, trong lòng tôi không biết đã vui sướng cỡ nào, bởi vì một kẻ như anh đáng phải tuyệt tự cả đời!”
Cái tát của anh cuối cùng cũng giáng xuống, mạnh đến nỗi cô choáng váng mặt mũi. Cô phải vịn chặt lấy lan can lầu mới tránh khỏi ngã quỵ, còn anh thì bất chợt ngẩng mặt lên trời cười vang rồi xoay người bước ra ngoài: “Tôi thật sự đã nhìn lầm em rồi! Tôi thật sự đánh giá thấp em rồi. Tôi thật sự sai rồi! Sai rồi! Ha ha ha...”
Anh cười một cách điên dại, bước ra khỏi cửa.
Lạc Mỹ như kẻ vừa bị đánh xong một trận đòn, phút chốc lả người ngồi bệt xuống thang lầu.
Ngoài song cửa là đêm mưa lạnh lẽo. Thanh âm tí tách kia tưởng chừng như sẽ xuyên từ tai vào não, mang đi chút ấm áp cuối cùng trên thân thể cô.
Lạc Mỹ đang lâm vào tình cảnh sức cùng lực kiệt như vậy. Cô ngồi trên thang lầu, lắng nghe tiếng mưa rơi lạnh lùng ấy cho đến khi trời sáng.