Vương Lục Lang làm việc rất lưu loát, rời đi không được bao lâu thì mang trở về một người.
Phương Minh vừa nhìn khóe mắt liền nhảy một cái. Chỉ thấy người này tuy
có tướng ngũ đoản, thân thể gầy gò, dung mạo cũng không sâu sắc, nhưng
giữa hai hành lông mày lại có một luồng sát khí lượn lờ làm cho cả người vừa nhìn thì liền thấy hắn cực kỳ xốc vác, tự thành khí độ. Lại nhìn
đỉnh đầu dựng thẳng một cái bản mệnh khí màu đỏ bên trong mang theo chút màu vàng, màu vàng ở bên trong lại lộ ra hơn phân nửa, đang cố gắng
phát ra ánh sáng ngăn cản những đốm sáng màu sáng đang cố bám vào.
Trong lòng liền biết người này cực kỳ bất phàm, xem như không đi hấp thụ nhân khí cũng có thể sống lâu hơn quỷ hồn bình thường một chút. Phương
Minh âm thầm suy tính người này cho dù cái gì đều không làm cũng có thể
sống hơn hai mươi ngày mới tiêu vong. Đáng tiếc người này chỉ có mệnh
cách nhưng lại không có số mệnh, vì vậy dẫn đến mệnh đồ thằng thăng
trầm, nhiều lần bị chúng bạn xa lánh, hoặc là có tài nhưng không gặp
thời, nên bị phẫn uất mà mất sớm.
Chỉ thấy người này tiến lên làm nửa quỳ lễ, nói: “Tiểu dân Tạ Tấn, bái kiến đại nhân!”
Phương Minh tiến lên nâng hắn dậy, nói: “Không cần đa lễ, Tạ tráng sĩ chịu tới đây, nhất định có chỗ chỉ điểm ta!”
Tạ Tấn vừa đứng lên, dùng âm thanh vang dội nói: “Sau khi Tạ mỗ nghe
được chuyện của lệ quỷ liền phái một huynh đệ thừa cơ nương nhờ vào hắn, bây giờ đã nhận được chút nội tình, tên lệ quỷ kia tên là Bành Xuân,
chính là tâm phúc của ác quỷ Lâm Giang Lý Hắc Báo. Trải qua ba ngày, đến giờ đã thu được hơn trăm hung quỷ, lại bắt ép chừng một ngàn lưu hồn,
chắc chắn có mưu đồ rất lớn.”
Phương Minh gật đầu, hung quỷ chính là loại quỷ đã ăn qua người nhưng
lại không thăng cấp thành lệ quỷ, đều là tinh nhuệ chủ lực. Lại còn mang theo hơn ngàn quỷ hồn bình thường, rõ ràng là muốn học theo loạn quân
xua đuổi lưu dân để công thành, để quỷ hồn bình thường tiêu hao linh lực của tế đàn, giảm thiểu thương vong cho bản thân. Những quỷ hồn bình
thường này cũng không có đại ác, hẳn có thể cứu bọn họ một lần.
Lập tức hỏi: “Tạ tráng sĩ có biết được nơi ở của Bành Xuân kia?”
Tạ Tấn nở nụ cười, nói: “Tạ mỗ bất tài, chỉ biết được phương hướng đại
khái, còn vị trí cụ thể thì bất lực. Nếu như có thể chờ thêm hai ba
ngày, huynh đệ tiểu dân lúc đó sẽ truyền lại tin tức.”
Phương Minh gật đầu, nếu đã biết phương hướng đại khái vậy thì dễ dàng
hơn rất nhiều. Hắn có Vọng Khí thần thông, chỉ cần một đường vừa đi vừa
xem xét, nơi lệ quỷ hung quỷ tụ lại tất sẽ có hắc khí lượn lờ, chẳng lẽ
còn sợ bọn chúng sẽ chạy?
Trong lòng có đáy, trên mặt cũng hiện ra ý cười, nói: “Tạ tráng sĩ oai
hùng hơn người, khí độ bất phàm, làm ai cũng phải khâm phục. Nay ta muốn vào núi diệt cướp, nhưng việc này quan hệ đến tính mạng của thôn dân,
không thể khinh thường. Tạ tráng sĩ có nguyện ý ra chút sức lực giúp
ta?”
”Tạ mỗ bất tài, nguyện nghe đại nhân sai sử!” Tạ Tấn lập tức hành đại lễ, nói: “Thuộc hạ bái kiến chúa công!”
Nhìn thấy biến hóa của Vương Lục Lang thì Tạ Tấn đã sớm có ý này, nếu
không cần gì phải tiết lộ tin tức cho Vương Lục Lang, hơn nữa vừa mời
liền tới, còn biết gì đều nói hết không có điều giấu giếm?
Phương Minh đại hỉ, nói: “Tạ Tấn, ngươi nếu có huynh đệ thân cận cũng có thể mời tới, bản tôn đang muốn dụng binh nên cần nhân thủ.”
Tạ Tấn nói: “Quả thật có mười mấy huynh đệ, đều là đại hán thân thủ cao cường, chỉ là....” Ngữ khí có chút chần chờ.
Phương Minh khoát tay chặn lại: “Cứ nói đừng ngại!”
”Bọn họ đều đã từng hại người, hơn nữa đa số đều là trộm cướp...”
Phương Minh “ừ” một tiếng, đứng lên đi vài bước, nhưng trong lòng thì
cười gằn, đều là trộm cướp, hắn mới không tin. Ha hả, trên đời này làm
sao có nhiều trôm cướp như vậy, hơn nữa phần lớn trong số đó không có
mấy người là lương dân.
Bất quá hắn cần chính là binh tướng, bản chức của quân đội chính là sát
phạt nên giết vài người thì tính gì? Những người này trước khi quy phục
với hắn, vì tính mạng bức bách nên giết vài người cũng xem như có lý do. Hiện tại lại muốn dụng binh, nhân thủ thiếu hụt nên có thể cân nhắc
tiếp nhận. Đương nhiên sau khi trở thành binh lính của hắn quân kỷ nhất
định phải nghiêm túc, nếu như tái phạm vây thì mang ra ngoài giết, cũng
thuận tiện giết gà dọa khỉ.
Nếu đã quyết định liền nói: “Đều mang đến cho ta xem thử, nếu thật là dũng sĩ sẽ được ban quân chức.”
”Lúc thuộc hạ đến đã triệu tập bọn họ đi tới ngoài thôn, hiện đang chờ
triệu kiến!” Chỉ câu nói này đã có thể biết được địa vị của Tạ Tấn trong những người kia, cũng âm thầm có ý biểu hiện thực lực của mình.
Trong lòng Phương Minh lập tức có chút không thích, cảm thấy công lợi
tâm của người này quá nặng. Bất quá đây chỉ là chuyện nhỏ, những người
đó tới đây đều để cho mình sử dụng nên vẻ mặt vui mừng nói: “Vậy để ta
tự mình đi thấy bọn họ.”
Nhóm người đi tới một khối đất trống ngoài thôn. Chỉ thấy những thôn dân trên đường đa số đều có mặt mày hồng hào, cũng có sắc mặt vui mừng. Xa
xa ruộng lúa vàng óng ánh, lúa mạch mọc tươi tốt, lúc này có thôn dân
đang vội vàng thu hoạch, hoặc là kéo xe chứa đầy lúa mạch vàng óng trở
về thôn. Nhìn cảnh tượng này làm trong lòng Phương Minh không khỏi có
vài phần đắc ý.
Tạ Tấn đi theo sau lưng thấy thế không khỏi nói: “Thôn này được mùa như thế đều là nhờ công che chờ giáo hóa của chúa công!”
Phương Minh nở nụ cười, lập tức có chút suy đoán. Người này khi còn sống có tám chín phần mười là không biết nịnh bợ cấp trên, gặp phải xa lánh, nên chết rồi hấp thu giáo huấn. Đáng tiếc chỉ là người mới, công phu
nịnh bợ vẫn chưa thuần thục, còn quá lộ liễu, thua xa Hà Đông. Mặc dù
đây chỉ là tiểu đạo, nhưng cũng là chuyện tốt, nói rõ Tạ Tấn đang nỗ lực lấy lòng mình, vì vậy cũng không cần làm hắn cảm thấy bị lạnh nhạt.
Lập tức cười to, vỗ vỗ vai Tạ Tấn nói: “Nơi nào nơi nào, điều này cũng
cần tự thân các thôn dân phải chăm chỉ mới được, ta chỉ là làm hết sức
chỉ điểm người khác mà thôi!” Ra vẻ tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Mọi người trò chuyện một lát thì tới bãi đất trống, nhìn thấy nơi này
đang đứng mười mấy hán tử cường tráng. Những người này vừa thấy Tạ Tấn
lập tức nghiêm nghị kêu lên “Đại ca, ngài tới rồi!” “Chào đại ca!”, xem
ra trong lòng những người này Tạ Tấn có uy vọng rất cao, cũng rất biết
cách khống chế.
Ta Tấn vung tay lên mọi người liền yên tĩnh lại. Đầu tiên hắn hướng về
Phương Minh thi lễ một cái, sau đó mới nhìn về phía đám người, nói: “Các huynh đệ, ta đã quyết định nương nhờ vào Phương công. Các ngươi nếu
muốn tiếp tục theo ta thì lập tức bái kiến chúa công, nếu không muốn
cũng có thể rời đi, cũng tốt cho tất cả mọi người.”
Các đại hán lúc này mới chú ý tới nhóm người Phương Minh, thấy Phương
Minh gương mặt thanh tú, con mắt ngăm đen, trong lúc nhìn quanh, rất có
uy nghiêm. Phía sau còn đi theo mười mấy binh lính, đều ăn mặc giáp da,
eo mang trường đao, xếp thành hai hàng, bảo vệ hai bên trái phải, một
luồng quân khí đường hoàng uy nghiêm lập tức xông tới. Đây là Phương
Minh biết rõ, nếu không xuất ra oai nghiêm sợ là sẽ không trấn áp được
những người này, nên mệnh lệnh Vương Lục Lang triệu tập binh sĩ cùng
nhau tới đây.
Quả nhiên hiệu quả rất tốt! Những hán tử này vốn xưa nay coi trời bằng
vung, chỉ kính đại ca bây giờ nhìn thấy đám hộ vệ mặc giáp mang đao, lại nhìn lại chính mình tay không tấc sắt thì không khỏi khẩn trương, có
người còn chảy cả mồ hôi lạnh. Trong biết nếu xảy ra tranh chấp, tranh
đấu lên thì phía bên mình chỉ sợ không ai sống được, mà đối phương lại
có giáp có đao, e sợ chỉ cần chết một hai người đã là trời đất phù hộ.
Nhất thời tâm thần thất thủ, Tạ Tấn gương mặt sạm lại, tằng hắng một
cái, nói: “Còn suy nghĩ gì nữa? Quyết định nhanh một chút!” Các hán tử
mới giật mình tỉnh lại, dồn dập hướng về Phương Minh quỳ xuống “Bái kiến chúa công!”
Phương Minh mỉm cười tiếp nhận đại lễ, nói: “Các ngươi đều là tráng sĩ,
có thể tiến vào trong quân, ta cho phép các ngươi trở thành âm binh của
ta.” Ngừng một chút lại ra lệnh: “Tạ Tấn!”
Tạ Tấn bước ra, quỳ xuống: “ Có Tạ Tấn!”
”Nay ta bổ nhiệm cho ngươi làm hỏa trưởng, tổng quản một hỏa mười người, ngươi trước tiên đi chọn binh sĩ đi.” Lời này vừa dứt, liền thấy trên
đỉnh đầu Tạ Tấn có một đoàn bạch khí ngưng tụ, sau đó trở nên vững chắc. Phương Minh gật đầu, biết người này ít nhất cũng có tài năng của giáo
úy, quản lý nho nhỏ một hỏa tự nhiên vô cùng dễ dàng, số mệnh liền vững
chắc.
Lại nhìn sắc mặt Vương Lục Lang thì thấy có chút u ám. Vương Lục Lang bị chúa công liếc qua trong lòng liền thầm hô không tốt, hắn biết mặc kệ
là thưởng hay phạt cũng đều là quân ân, thuộc hạ nếu như có oán giận
không lâu sau sẽ có họa lớn. Tuy chúa công không phải quân chủ nhưng lại nắm giữ sinh tử của thuộc hạ, như thường vẫn có quyền sinh sát trong
tay, họa phúc khó đoán.
Vội vàng chạy ra, quỳ xuống nói: “Tạ Tấn đại ca anh dũng hơn người, có
được biệt hiệu Nhũ Hổ, thuộc hạ trước giờ vô cùng khâm phục. Nay nguyện
cùng Tạ hỏa trưởng đồng lòng chung sức, vì đại nghiệp chủ công chết
không chối từ!”
Phương Minh thấy buồn cười, không ngờ chính mình trong lúc lơ đãng liếc
nhìn một cái lại có uy lực như thế. Bất qua hắn đã sớm có dự định, ôn
hòa nói: “Vương Lục Lang, ngươi theo ta đã lâu, cũng nên được đề bạt,
nay cho phép ngươi lại thành lập thêm một hỏa. Chờ Tạ Tấn chọn xong,
những người còn lại đều quy ngươi quản, lại tìm kiếm một chút, mang một
hỏa đều tập hợp đủ số.”
Vương Lục Lang buông lỏng trong lòng, biết chúa công không chú ý, đại hỉ nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Lúc này Tạ Tấn đã chọn xong người, tập thể bái xuống: “Bái kiến chúa
công!” Âm thanh chỉnh tề hùng tráng. Phương Minh nhìn những người trong
hỏa này, phần lớn trên đỉnh đầu đều có hắc khí, khóe mắt liền khẽ giật.
Bất quá vẫn vung tay lên, thần lực tuôn trào, đám người Tạ Tốn lập tức
bị bạch quang bao lại. Chỉ chốc lát sau bạch quang tản đi, đám người Tạ
Tốn đã đổi thành mặc giáp da, eo mang binh khí.
Tạ Tốn không dám tin tưởng sờ thử giáp da trên người, lập tức phản ứng lại, dẫn đầu hô lên: “Chúa công đại năng!”
Mặt sau đại hán cũng có giáp da và trường đao, mặt mày vui vẻ, ánh mắt
lúc này nhìn về đám binh sĩ phía sau Phương Minh có chút khác lạ, giống
như có ý muốn so thử một lần. Phương Minh hừ lạnh một tiếng, biết trên
tay những người này đều có mạng người, lại kiêu căng khó thuần, người
bình thường tuyệt đối trấn áp không được. Nếu như không thừa dịp hiện
tại bọn họ vừa có ý nghĩ này liền ép xuống, chờ sau này không nghe hiệu
lệnh vẫn tính nhẹ, nói không chắc bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội.
Khoát tay chặn phía sau lại, bình thường thần uy đều bị thu vào trong
người lập tức phóng về phía trước, nhất thời liền có một luồng đại uy
nghiêm giáng lâm lên mảnh đất trống này, ngay cả thân thể những giáp sĩ
phía sau cũng chấn động, khẽ run lên. Đám người Tạ Tấn đang chính diện
đối mặt càng bị ép đến nằm sấp trên mặt đất, không thể động đậy. Lập tức trong lòng phát lạnh, mặc kệ có tâm tư gì đều tắt hết.
Lúc này lại nghe được âm thanh lạnh như băng của chúa công truyền đến:“Ta biết trên tay của mỗi người các ngươi đều có máu tươi của dân chúng
vô tội, nhưng niệm tình các ngươi cũng do cuộc sống bức bách nên tạm
thời không truy xét. Sau này các ngươi làm việc phải dựa theo quân pháp, quân kỷ nghiêm túc, không được tiếp tục quấy rầy người sống, bằng không nhất định sẽ để các ngươi hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu
sinh!”
Tạ Tấn vội vã giãy giụa bò lên, quỳ xuống hành lễ nói: “Chúa công thứ
tội, chúng thuộc hạ sau này nhất định sẽ dựa theo lệnh chúa công mà làm
việc, không dám làm trái!” Trong âm thanh có chút run rẩy, sắc mặt tái
nhợt.
Phương Minh hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy trong mắt đám âm binh phía
trước đều toát ra sợ hãi, hắn nhìn đến đâu âm binh ở đó liền cúi đầu,
không dám nhìn thẳng. Biết đám âm binh đã rõ lợi hại của hắn, để tránh
cho bị hiệu quả ngược lại, hắn liền thu hồi khí thế, nói: “Thôi, đều
đứng lên đi!”
Trong lòng biết đám thủ hạ này đã hoàn toàn tâm phục, liền nói: “Hôm nay cũng xem như là một việc vui, các ngươi mới vào quân ta nên ban cho
rượu thịt, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai theo ta vào núi vây quét Bành
Xuân.” Vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng.
Chúng giáp sĩ phía sau lập tức bưng rượu thịt lên, đám người Tạ Tấn
không chịu được mùi thơm của rượu thịt, quay về hướng Phương Minh bái tạ liền bắt đầu ăn uống. Có rượu vào bụng nên bọn họ cũng dần quên đi sợ
hãi, bắt đầu mạnh dạn vung quyền ăn uống, vô cùng sảng khoái, bắt đầu
hòa nhập với đám thủ hạ trước của Phương Minh.
Tạ Tấn bưng chén rượu, trong lòng biết hôm nay chúa công đã ở trong lòng đám thuộc hạ mình gieo xuống hạt giống, lập xuống uy nghiêm. Sau này
nếu như hắn có ý muốn phản loạn, sợ là trong đám tùy tùng của hắn sẽ có
ít nhất một nửa không đồng ý. Bất quá hắn vốn sẽ không có ý nghĩ này,
cũng biết thủ hạ của mình kiệt ngạo bất tuân nên dùng thủ đoạn này là
điều tất nhiên, chỉ là trong lòng lại có tư vị khó tả. Chậm rãi uống hết chén rượu, thuộc hạ đến chúc rượu thì ai tới cũng không cự tuyệt, không lâu sau thì hắn cũng say.