Tạ Tấn cao giọng thét lên: “Trùm thổ phỉ Bành Xuân đã chết, các ngươi còn không đầu hàng!”
Thủ hạ cũng cùng nhau hô to, lại giết vài tên phỉ đồ ngoan cố chống cự thì phỉ đồ còn lại sợ vỡ mật, dồn dập quỳ xuống đầu hàng.
Tình huống lúc này vẫn còn rất loạn, đặc biệt là số du hồn bị nổ doanh
lúc nãy. Tuy rằng có một số nhân cơ hội chạy trốn, lại có bị chém giết,
còn có bị giẫm đạp mà chết, nhưng vẫn còn lưu lại rất nhiều. Có gào
khóc, có điên cuồng, đặc biệt là khả năng còn có phỉ đồ ẩn núp trong đó.
Tạ Tấn biết lúc này cần phải nhanh chóng giải quyết, nếu không tổn thất
sẽ càng to lớn hơn, lập tức hét lớn, nói: “Ta đếm ba tiếng, các ngươi
nếu muốn sống thì quỳ xuống theo lệnh của ta. Ba tiếng qua đi, ai còn
đứng thì sẽ bị giết!”
Đếm xong ba tiếng, lại chỉ có vài người quỳ xuống đất. Tạ Tấn cười gằn
nhào lên, ra lệnh cho thủ hạ đại khai sát giới, đối phó với những người
này dễ hơn những tên trộm cướp kia rất nhiều, nơi nào bị binh sĩ giết
tới liền có du hồn khôi phục thanh tỉnh quỳ xuống, còn đứng đều bị trực
tiếp chém giết. Chỉ nghe từ lúc mới bắt đầu vô cùng ầm ĩ đến hiện giờ
thì yên tĩnh lại, ngẫu nhiên có tiếng hô liền thấy binh sĩ tiến lên chém một đao thì có khí xám tứ tán.
Bốn phía dần dần rơi vào trong bình tĩnh quỷ dị.
Từ lúc sự việc bắt đầu thì Phương Minh đã không còn chú ý chuyện trong
nơi đóng quân, tâm tư của hắn đều bị biến hóa của số mệnh trên đỉnh đầu
hấp dẫn.
Vừa bắt đầu, tùy theo thuộc hà xua đuổi du hồn hắn liền phát hiện bên
ngoài số mệnh trên đỉnh đang sản sinh từng tia hắc khí, thậm chí muốn
lẫn vào trong số mệnh. Lúc này ấn vàng lập tức lóe lên gợn sóng ngăn
chặn hắc khí ở ngoài, nhưng hắc khí rất là ngoan cố, quấn ở xung quanh
không ngừng chen vào.
Tiếp theo công đức kim quang đang bao phủ xung quanh số mệnh bắt đầu lấp lóe tinh lọc hắc khí, hai bên tiêu hao lẫn nhau. Công đức kim quang đã
bị hao tổn trong việc thay đổi mệnh cách lần trước nên dần chóng đỡ
không nổi, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi, mà hắc khí cũng bị tinh lọc hơn phân nửa, đã không còn hung uy như lúc đầu.
Lúc này thủ hạ Phương Minh vừa giết chết hung quỷ, nhất thời lại có một
luồng công đức kim quang sinh thành. Theo chiến công tăng cường, công
đức kim quang cũng tăng trưởng cực nhanh, đã tinh lọc hết toàn bộ hắc
khí, còn dư lại công đức kim quang vẫn hình thành một tầng màng mỏng bảo quanh số mệnh. Lúc Bành Xuân bị chém đầu thì công đức kim quang lại
tăng lên không ít, tầng màng cũng dày hơn không ít.
Phương Minh cẩn thận so sánh với trước khi chiến đấu thì lần này diệt
cướp trái lại thu được không ít công đức. Trong lòng lại có lĩnh ngộ, vô cớ giết chết du hồn sẽ có hắc khí, đây là tại nạn khí, dễ dang phát
sinh chuyện xấu. Cho dù mình có lượng lớn số mệnh có thể tạm thời ngăn
chặn, nhưng đợi cho hắc khí tích lũy đến mức mây đen áp đỉnh, che lại số mệnh, đó chính là lúc đại họa lâm đầu.
Mà tiêu diệt hung quỷ thì sẽ có nhân đạo công đức hạ xuống, công đức này chẳng những có thể tiêu tai tránh họa, còn có thể cùng tai họa khí
triệt tiêu lẫn nhau. Đa số hung quỷ đều trường tồn nhờ giết người nên
trên người sẽ lượn lờ hắc khí, giết chết chúng thì tương đương với cứu
được nhiều người nên sẽ được đại công đức. Mà Bành Xuân càng là lệ quỷ
chuẩn bị tai họa một phương, vì thế nhân đạo mới ban xuống công đức.
Lúc này nhìn xung quanh, Tạ Tấn thấy nơi đóng quân đã bị bình định, nhất thời cảm thấy mình tựa hồ quên mang theo một văn lại tùy theo quân để
ghi chép công huân, kiểm kê chiến lợi phẩm. Lúc này chỉ có thể để Vương
Lục Lang làm tạm, may là hắn cũng hiểu chút chữ nghĩa nên có thể làm
việc này.
Kiểm tra chiến công mới biết trận chiến này thu hoạch rất lớn, nhưng tổn thất cũng không nhỏ.
Trùm trộm cướp Bành Xuân đã bị giết chết, phần lớn thân tín cũng bị như
vậy, chỉ còn có vài tên trốn trong đoàn người. Nhưng lại không thể giấu
được ngập trời hắc khí trên đỉnh đầu, bị Phương Minh tìm ra sau đó làm
cho Tạ Tấn mang đi thẩm vấn.
Còn lại hơn ba mươi tên trôm cướp đã toàn bộ đầu hàng, Phương Minh quyết định tạm thời giam giữ trước, chờ sau khi kiểm tra số mệnh từng người
lại quyết định.
Về phần năm, sáu trăm du hồn còn sót lại, tuy bọn họ đa số đều không có
hắc khí nhưng Phương Minh cũng không muốn thu bọn họ, càng quan trọng là hắn căn bản nuôi không nổi. Xem như mang hết toàn bộ vào pháp vực, một
ngày cũng phải tiêu hao mấy trăm tia thần lực, một ngày hắn mới thu vào
hơn trăm tia, chỉ cần tùy tiên tính toán một chút liền làm Phương Minh
bỏ đi ý nghĩ thu dưỡng bọn họ. Dù sao quỷ hồn không thể sản sinh hương
hỏa nguyện lực nên chỉ có thể chọn lựa nhân tài, số còn lại thì mặc cho
bọn họ tự sinh tự diệt.
Về phương diên âm binh đã chết tám cái, có gần nửa trong số đó là do
Bành Xuân giết chết, còn những người còn lại đều bị thương. Không thể
không nói, có hay không có chiến giáp và chiến đao đối với chiến đấu có
ảnh hưởng quá lớn.
Một lát sau Tạ Tấn trở về, sau khi hành lễ liền nói: “Chúa công, thuộc
hạ đã thẩm vấn xong xuôi. Bành Xuân quả thật là phụng lệnh Lý Hắc Báo,
tới đây gây ra hỗn loạn để hấp dẫn chú ý, giảm thiểu áp lực ở phủ Lâm
Giang. Căn cứ theo lời tù binh nói, Lý Hắc Báo ở mỗi cái phủ lân cận phủ Lâm Giang đều có bố trí.”
Nói tới chỗ này, lại chần chờ một lát mới nói tiếp: “Còn có một cái tin
tức, thuộc hạ cũng không biết thật giả!” Sắc mặt trở nên nghiêm túc,
thậm chí có chút trắng bệch.
Phương Minh giật mình, hỏi: “Là tin tức gì?” “
”Có tù binh khai, Bành Xuân từng vô ý nói lộ ra tin tức: hành động lần
này không phải chỉ có một mình Lý Hắc Báo xuất thủ, tựa hồ còn có quỷ
vương của châu khác cũng muốn thừa cơ phân một chén canh, đã cùng Lý Hắc Báo kết thành đồng minh, ước định cùng tiến cùng lùi. Nhưng sau đó Bành Xuân liền im lặng không đề cập tới chuyện này nữa, thuộc hạ cũng không
rõ thật giả.”
”Hít hà!” Tin tức này làm tâm tình Phương Minh vừa có chút đắc ý lâng lâng lập tức biến mất, sắc mặt lại trở nên âm trầm.
Đi qua đi lại vài bước thì thở dài, nói: “Chuyện này mặc kệ thật giả đều là đai sự của một châu, chúng ta chỉ mới một cái tiểu huyện cũng không
cần quá lo lắng!”
Tạ Tấn cũng nghĩ như thế, liền hỏi: “Những tù binh thân tín kia phải xử trí như thế nào?”
Toàn bộ đều giết!”
”Tuân lệnh!” Sau đó lập tức vang lên vài tiếng vung đao.
Tin tức vừa nhận được lúc nãy để tâm tình Phương Minh rất không tốt.
Chính là số mệnh của thuộc hạ đều có cải thiện, hắc khí đã biến mất
không còn tăm hơi, còn có thêm một tia kim quang. Phương Minh là người
tổng phụ trách hành động diệt cướp lần này , nên hắn nhận được nhiều
nhất. Còn thủ hạ là người chấp hành nên được chia chút công đức, tẩy đi
hắc khí.
Lúc này hắn đi tới trước người hung quỷ bình thường. Đối với chúng nó
thì cuộc chiến này đánh có chút khó hiểu, liền đối thủ là ai cũng không
biết. Bây giờ nhìn thấy thủ lĩnh của đối phương lại đây, cả người lập
tức run rẩy, ngay cả nhúc nhích cũng không dám.
Phương Minh nhìn một chút, phần lớn đều dày đặc hắn khí, bản mệnh cũng
là màu trắng, như vậy thì không có gì dùng. Lật tay một cái ấn vàng liền xuất hiện, bạch quang lấp lóe thì hơn ba mươi người này một câu cầu xin cũng chưa kịp nói đã bị bạch quang hóa thành khói đen, gia tăng thêm
chút công đức cho Phương Minh.
Một chiêu này không chỉ làm thủ hạ chấn động, ngay cả đám du hồn bình
thường ở xa xa cũng bị kinh hãi. Phương Minh hừ lạnh một tiếng, thần lực phun trào hiện lên áp lực nặng nề trấn áp chúng hồn, miễn cho lại nổ
doanh lần nữa.
Đi tới phía trước du hồn phổ thông, những du hồn này mặc kệ là nam nữ
hay già trẻ, vừa thấy Phương Minh bước tới nhất thời sợ đến sắc mặt tái
nhợt, liên tục dập đầu, các câu “Đại nhân tha mạng!”, “ Đại nhân khai
ân!” vâng vâng... vang lên không dứt.
Phương Minh khoát tay chăn lại, ôn hòa nói: “Các ngươi yên tâm, ta sẽ
không tùy tiện giết chết âm hồn. Những kẻ lúc nãy đều là hung quỷ hại
người nên không thể không làm vậy!”
Chúng du hồn không biết lời này thật hay giả, những vẫn đồng ý tin tưởng, nên cũng dần yên tĩnh lại.
Phương Minh nhìn chúng du hồn, nhất là số mệnh trên đỉnh, không ngờ thật sự lại có thu hoạch. Chỉ thấy một vị trung niên nam nhân bản mệnh khí
trên đỉnh lại là màu vàng óng, còn cao hơn Tạ Tấn một cấp; còn có một
người bản mệnh trên đỉnh là màu đỏ rực, cũng có tài năng một huyện.
Trên mặt liền lộ ra ý cười, nói: “Dưới tay của bản tôn đang thiếu nhân
thủ, nhất là văn lại, các ngươi có nguyện làm việc cho ta? Nếu đồng ý
thì chính mình đứng ra.”
Chúng quỷ hồn hai mặt nhìn nhau, bởi vì bị thủ đoạn độc ác vừa nãy của
Phương Minh làm phát sợ, nên trong lúc nhất thời bầu không khí có chút
tẻ ngắt.
Phương Minh cũng mặc kệ, tiếp tục chờ đợi.
Một lúc lâu sau mới có một đại hán bước ra nói: “Mỗ gia Ngô Minh, xưa
nay vốn có thù hận với Trương Thiết. Nếu ngài đã giết Trương Thiết, báo
được đại thù cho mỗ gia, muốn mỗ gia sau này nghe ngài sai bảo thì lại
có làm sao!” Phương Minh không biết Trương Thiết là ai, những hẳn là một trong số đám hung quỷ, liền nói: “Hừm, vậy ta liền thu ngươi làm thuộc
hạ đi!”
Nhìn thấy đại hán bị thu nhận lại có vài người đứng ra, hẳn là người
quen của đại hán. Có bốn năm cái hán tử, mỗi người đều có gân cốt rắn
chắc nhưng lại xen lẫn trong lưu hồn, đoán chừng là muốn tìm cơ hội báo
thù, đáng tiếc Phương Minh vừa ý hai người đều là trang phục thư sinh,
không ở tại bên trong, nhưng Phương Minh vẫn nhận lấy hết.
Phương Minh lại dặn dò Tạ Tấn mang nội ứng lần này đưa tới, Tạ Tấn lui ra, không bao lâu liền mang theo một người trở lại
Người này mày rậm mắt to, vừa thấy Phương Minh liền quỳ xuống hành lễ, nói: “Tiểu dân Lưu Thất, bái kiến đại nhân!”
Phương Minh gật đầu, nói: “Lần này ngươi lập công, ta liền phong ngươi
làm ngũ trưởng, tổng quản một ngũ.” Phất tay một cái để Lưu Thất lui ra, đây chính là dụ chi lấy lợi.
Lại hỏi: “Còn ai nữa không?” Ánh mắt không khỏi đảo qua hai người kia.
Nam nhân trung niên tựa hồ phát hiên ánh mắt của hắn, hơi cúi đầu xuống, để Phương Minh trong lòng không khỏi mất mát.
Lúc này một người thư sinh tuổi trẻ đứng ra, Phương Minh âm thầm vui vẻ, người này chính là người có bản mệnh màu đỏ rực. Chỉ thấy thư sinh tuổi trẻ thi lễ một cái nói: “Vãn sinh Quách Thịnh có thể vì đại nhân hiệu
lực, chỉ là còn có lão mẫu cần phụng dưỡng...” “
Ồ!” Phương Minh giật mình, xem ra là trong nhà vị này đã gặp phải đại
thảm sự gì đó, liền nói: “Đây là chuyện nhỏ, mẫu thân của người cũng
mang tới đi, ta sẽ phụng dưỡng!”
”Bái kiến chúa công!” Quách Thịnh trên mặt hiện lên vẻ vui sướng, quỳ xuống hành lễ.
Nhìn thấy Quách Thịnh bị thu nhận, lại có vài cái bước ra, đa số đều có
trưởng bối hoặc người thân cần đồng thời chăm sóc, Phương Minh ai đến
cũng không cự tuyệt, lại thu thêm hai mươi mấy người. Lúc này đã có càng nhiều du hồn cũng động tâm rồi, đáng tiếc Phương Minh đã không muốn thu nữa, lúc này đã tới điểm mấu chốt trong lòng hắn. Liền khoát tay nói:“Hừm, nhân thủ đã đầy đủ rồi, các ngươi có thể tự ý rời đi!”
Tuy rằng những du hồn này nếu như không được Phương Minh cứu giúp sẽ bị
lấy đi công thôn, tử thương hơn nửa. Có thể việc này dù sao còn chưa
phát sinh, trái lại bị Phương Minh xua đuổi tấn công kẻ địch chết mất
gần nửa, Phương Minh cũng muốn bồi thường bọn họ nên chiêu mộ vài người, bù đắp cho một chút. Bất quá trước tiên không nói việc hắn có thể lấy
thần lực để dưỡng hồn, để chính bọn hắn lựa chọn, lúc này liền xem vận
may của mỗi người: bước ra, thì có thể trường tồn; lưu tại chỗ, vài ngày sau sẽ hóa thành khói bụi.
Nhưng người có bản mệnh vàng óng quả thật rất hiếm thấy, còn phải thử thêm lần nữa.
Phương Minh đi tới trước người nam tử trung niên, ôm quyền thi lễ một
cái, nói: “Tiên sinh khí độ bất phàm để ta cực kỳ ngưỡng mộ, không biết
tiên sinh có nguyện đi cùng với ta hay không, cũng tiên cho ta thỉnh
giáo một hai!”
Nam tử trung niên cười khổ: “Hạ mỗ bất tài, sợ là tài thô học thiển đảm đương không nổi thịnh tình của đại nhân!”
”Ha ha, làm gì có, ta vừa thấy tiên sinh liền tựa như thấy bạn cũ, cảm
thấy rất thân thiết, kính mong tiên sinh không nên chối từ!” Phương Minh nói xong, cũng mặc kệ nam tử trung niên có đáp ứng hay không, cứng rắn
nắm tay kéo hắn đi.
Lúc này có hai người nhảy ra: “Mau thả Hạ tiên sinh!” “Hả?” Tạ Tấn“xoẹt” một tiếng lập tức rút đao ra, quát lên: “Ai dám vô lễ?”
”Chậm đã, chậm đã!” Hạ tiên sinh cười khổ, nói: “Nếu đại đã thành tâm mời như vậy xem ra Hạ mõ không thể không đi rồi!”
Lại nhìn hai người quát lên: “Các ngươi không được vô lễ!”
Hại người kia không có biện pháp, những vẫn nói: “Nếu vậy xin hãy cho chúng tôi làm tùy tùng tiên sinh!”
Phương Minh gật đầu, nói: “Được, vậy thì cùng đi thôi!”
Lập tức ra lệnh, để Vương Lục Lang, Tạ Tấn triệu tập thuộc hạ bảo vệ đám người mới nương nhờ vào. Hắn lại cùng Hạ tiên sinh đi ở trước nhất,
đoàn người liền như vậy đi ra Thanh Sơn.