Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 19: Chương 19






Vô số tinh quang vỡ vụn hội tụ phía chân trời liền hóa thành thiên hà, Tiểu Ngư tiên quan dắt Yểm Thú hoa mai bước vào giữa sông ngược dòng mà tiến. Một vầng tinh quang sáng rực ước chừng ngập không tới mắt cá chân, lặng lẽ chảy xuôi vô thanh vô tức. Ngay cả những con côn trùng xung quanh ban ngày kêu gào đến nhức óc cũng đều đã nín thinh đi gặp chu công, một khoảng không gian yên lặng như tờ.

Ta cưỡi trên lưng Yểm Thú, vuốt vuốt bộ lông trơn bóng như nước của nó, quay sang nói với Tiểu Ngư tiên quan: “Chức vụ này của Nhuận Ngọc tiên quan, luận về phẩm giai cũng không tồi, nhưng nếu luận về hứng thú, Cẩm Mịch cho rằng không được tốt bằng Mão Nhật Tinh Quân.”

“Ố? Rất mong được nghe cao kiến của Cẩm Mịch tiên tử.” Tiểu Ngư tiên quan dừng bước quay đầu sang nhìn ta.

“Mão Nhật Tinh Quân ban ngày làm nhiệm vụ, gà gáy chó sủa đều được nghe, náo nhiệt biết bao. Còn làm việc ban đêm như thế này ai ai cũng đều đi ngủ, lạnh lẽo yên ắng, chỉ có con Yểm Thú câm điếc này làm bạn, đến một người nói chuyện cũng không có, Tiểu Ngư tiên quan làm thần tiên kiểu này cũng khó tránh có chút cô tịch.”

Tiểu Ngư tiên quan cúi đầu nhìn thiên hà đang chảy dưới chân, nhẹ nhàng mỉm cười với hình bóng phản chiếu của mình, “Chỉ có những người từng trải qua náo nhiệt mới hiểu được cái gì gọi là tịch mịch, còn ta 「©xmydux.」 vốn đã mang số mệnh vạn năm cô độc, ngày ngày ăn cơm một mình, tu luyện một mình, đọc sách một mình, đi ngủ một mình, chưa bao giờ biết cảnh náo nhiệt làm sao hiểu được cái gì là cô tịch?”

Ta nghiêng đầu nói với hắn: “Ban đêm ta thường đi ngủ rất muộn, nếu ngươi rảnh không có gì làm có thể tới tìm ta, hoặc là ta sẽ đi tìm ngươi, hai người cùng chán bầu bạn cũng tốt. Chỉ là không biết thần dinh (nhà) của Tiểu Ngư tiên quan ở chỗ nào?”

Tiểu Ngư tiên quan ngẩng đầu lên, trong mắt phản chiếu những ngôi sao vỡ vụn, trong suốt như ngọc lưu ly, “Tận cùng cầu vồng, trong khu rừng tối là nơi ở của ta – Toàn Cơ Cung. Ngày ấy Cẩm Mịch tiên tử tình cờ gặp tiểu thần chính là ở bên ngoài rừng tối.”

Ta gật gù, từ trong tay áo móc ra một hạt giống đưa cho hắn, “Đây là hạt giống Vãn Hương Ngọc (hoa huệ), loài hoa này thích nở về đêm, còn ban ngày thì khép cánh lại nghỉ ngơi, tính cách cũng gần giống với Tiểu Ngư tiên quan, có thể bầu bạn cùng ngươi.”

Nhuận Ngọc tiên quan nhận lấy hạt giống rồi nhét vào trong ngực áo, mỉm cười với ta, “Đa tạ Cẩm Mịch tiên tử.”

“Không cần không cần!” Ta vỗ vỗ lên lưng Yểm Thú giả vờ khách khí một chút, “Chỉ là. . . Chỉ là Dạ thần có thể đừng đưa ta 「©xmydux.」 trở về thủy kính có được không? Nếu Cẩm Mịch ở lại Toàn Cơ Cung của Đại điện hạ quấy rầy mấy ngày chẳng biết có làm phiền hay không?”

Tiểu Ngư tiên quan phì cười, “Hôm nay đã mời Cẩm Mịch tiên tử từ trong thủy kính đi ra, tất nhiên sẽ không đưa Cẩm Mịch tiên tử trở về lại. Cẩm Mịch tiên tử không chê Toàn Cơ Cung của ta đã là vinh hạnh lắm rồi, sao dám nói quấy rầy? Chỉ là, hai mươi bốn vị phương chủ nếu phát hiện Cẩm Mịch tiên tử biến mất, lại có bài học lần trước nhất định sẽ tìm tới Thiên Giới, vì vậy, nếu Cẩm Mịch tiên tử nghĩ đến chuyện có tự do lâu dài, Nhuận Ngọc cho rằng Thiên Giới không phải là lựa chọn hàng đầu.”

“Có lý lắm.” Ta gật đầu lia lịa, vẫn là Tiểu Ngư tiên quan suy nghĩ chu toàn, “Chỉ có điều Cẩm Mịch không thông thuộc lục giới, còn muốn thỉnh cầu Nhuận Ngọc tiên quan chỉ điểm một chút.”

Tiểu Ngư tiên quan mỉm cười ấm áp nhưng không tiếp lời, chỉ tiếp tục dắt Yểm Thú ngược dòng mà tiến, sau khi đi tới tận đầu nguồn của thiên hà, sải bước lên bờ nói: “Lấy dòng ngân hà này làm ranh giới, phía trên là trời, bên dưới là đất, vượt qua thiên hà đi xuống phía dưới chính là phàm giới, nhân gian thế tục muôn hình vạn trạng, tạp vị hòa lẫn, muốn tìm được Cẩm Mịch trong chốn chúng sinh hỗn tạp có lẽ là một việc không phải dễ dàng gì.”

“Dạ thần điện hạ quả nhiên là một thiên tài rường cột hiếm có của Thiên Giới, Cẩm Mịch ta thật tình xem trọng ngươi.” Ta vui mừng hớn hở không tiếc lời khen ngợi Tiểu Ngư tiên quan.

Tiểu Ngư tiên quan đỡ ta nhảy xuống, hồng trần cuồn cuộn táp vào mặt.

Tại phàm thế, Tiểu Ngư tiên quan tìm một căn nhà nhìn cũng được mắt thu xếp ổn thỏa cho ta, rồi sau đó biến ta 「©xmydux.」 thành một thân nam nhi, ta còn chưa kịp cầm được cái gương soi thử mặt mũi thế nào thì Thổ Địa phong thuỷ nơi đó đã giống như mèo ngửi thấy mùi cá rán, đánh hơi được tiên khí liền xông vào cửa.

“Ơ. . .” Tiểu Thổ Địa ngẩng đầu, con mắt như dính vào gáy ta nhìn chằm chằm một hồi lâu, ta nghi hoặc quay đầu lại, thì ra sợi dây buộc tóc của ta quá dài, vừa nãy không chú ý nên để đầu dây xuôi theo cổ áo sau gáy lọt vào bên trong y phục, Tiểu Ngư tiên quan cẩn thận, đưa tay kéo sợi dây buộc tóc ra ngoài giúp ta, tránh cho sợi dây làm gáy ta ngứa ngáy.

Sau khi xử lý ổn thỏa sợi dây cột tóc xong, Tiểu Ngư tiên quan quay sang Thổ Địa Phong Thuỷ khiêm tốn nói: “Lần này mượn tiên bảo địa của Thổ Địa dùng một thời gian, chưa kịp thông báo, rất mong thứ lỗi.”

Thổ Địa Phong Thủy kia cuối cùng cũng thu thần, chắp tay khom người kính cẩn nói: “Dạ thần đại điện [hạ] quang lâm tệ địa, thật sự khiến cho khuôn viên ngàn dặm quanh đây tràn ngập vinh hạnh, nơi nơi tỏa sáng dị thường! Tiểu tiên sinh thời có thể thấy được phong tư lỗi lạc của đại điện [hạ] một lần, thật sự là việc tam sinh hữu hạnh (vận may ba đời), phúc lợi vô biên! Tiểu tiên…”

“Còn đây là vị bằng hữu tốt mới kết giao gần đây của tiểu thần, Lăng Quang công tử, vì gặp chút chuyện phiền lòng, muốn mượn quý bảo địa trú ngụ một thời gian, rất mong Thổ Địa Tiên chiếu cố một chút.” Tiểu Ngư tiên quan đưa tay giới thiệu ta, cái tên giả “Lăng Quang” này, ta 「©xmydux.」 nghĩ cũng không đến nỗi nào, liền ngầm đồng ý luôn.

Câu mào đầu dõng dạc, lưu loát của Thổ Địa Phong Thuỷ đương lúc cao trào thì bị Tiểu Ngư tiên quan cắt đứt cái rụp, nhưng hắn cũng không giận, nhanh nhẹn xoay người lại chắp tay với ta, “Tiểu tiên ra mắt Lăng Quang công tử.” Tiếp đó hào khí bừng bừng vỗ ngực cam đoan với Tiểu Ngư tiên quan: “Núi này là ta mở! Đường này là ta tạo! Nơi đây ta làm chủ! Nếu như có người muốn đả thương Lăng Quang công tử dù chỉ một sợi tóc, thì trước tiên nhất định phải bước qua thi thể của tiểu tiên!”

Ô, những lời này nghe rất có khí thế.

Tiểu Ngư tiên quan ghé vào bên tai ta nhẹ giọng nói: “Thổ Địa này trước khi phi thăng thành tiên là một tên sơn phỉ chuyện chặn đường cướp giật.”

Ta gật gù vỡ lẽ.

“Thế thì, xin làm phiền Thổ Địa Tiên vậy.” Tiểu Ngư tiên quan hài lòng nói khách khí một câu với Thổ Địa.

“Việc ấy. . .” Tiểu Thổ Địa chần chừ do dự đưa đôi mắt linh hoạt qua lại giữa ta và Tiểu Ngư tiên quan, rồi trưng ra một bộ mặt nghiêm túc rất đúng mẫu mực nói với Tiểu Ngư tiên quan: “Kỳ thực, nhãn thần của tiểu tiên không được tốt cho lắm, nhất là ban đêm lại càng kèm nhèm, hai bàn tay xòe ra cũng chỉ có thể thấy được hình dáng lờ mờ. Dạ thần đại điện [hạ] chớ có bận tâm đến tiểu tiên, cứ việc tiếp tục. . . tiếp tục. . . đến đây tiểu tiên xin cáo lui.”

Ta nhìn theo tiểu Thổ Địa “mắt mũi kèm nhèm” đang nhanh tay lẹ chân hết lòng khép cửa lại giùm bọn ta, 「©xmydux.」 trong bóng đêm đen đặc linh hoạt lượn qua núi giả hồ nước, dưới chân cuộn gió chạy đi, không khỏi thắc mắc, bộ có chuyện gì tiếp theo nữa sao? Lẽ nào Tiểu Ngư tiên quan còn có chuyện cấp bách hơn phải làm, thế là, ta liền biết điều quay đầu lại nói với hắn: “Tiểu Ngư tiên quan cứ việc tiếp tục!”

Tiểu Ngư tiên quan day day thái dương, không biết nên khóc hay cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.