Ta đứng trên cầu vồng, tay chắn phía trên xương chân mày che bớt nắng, từ xa nhìn vào sâu trong rừng.
Toàn Cơ Cung tường trắng ngói đen, xưa nay là một nơi thanh tịnh tao nhã, từ trước tới nay chẳng bao giờ có thiên binh thiên tướng canh gác, nhưng hiện tại lại có một hàng thiên binh đứng gác nhìn rất chõi, Thái Tị Tiên Nhân cũng có mặt trong đó. Các thiên binh thiên tướng này tuy không mặc áo giáp, nhưng ai nấy mắt lấp lánh như ánh đuốc, cảnh giác nhìn ngó khắp chung quanh, liên tiếp có mấy vị thần tiên hình như có công vụ cầu kiến đều bị từ chối khéo không cho vào, trông điệu bộ của Thái Tị Tiên Nhân, có lẽ ngay cả một con châu chấu cũng không lọt vào nổi bên trong, đúng thật là phòng thủ Toàn Cơ Cung vô cùng kiên cố.
Tiểu Ngư tiên quan ngồi ở ghế phía trên đang bưng một chén trà bằng sứ men xanh nhấp một ngụm, vẻ mặt kín đáo không để lộ chút cảm xúc nào, còn người ngồi ở ghế khách bên dưới chính là thủ lĩnh điểu tộc Tuệ Hòa. Hai người đều im lặng, ai nấy thủ thế “địch bất động ta cũng bất động”, không hiểu đang tính toán chuyện gì.
Một lúc sau, Tuệ Hòa rốt cục không kềm chế nổi nữa, mở miệng nói: “Người quanh minh chính đại không nói lời ám muội, Tuệ Hòa hôm nay vì sao đến đây có lẽ Thiên Đế cũng đã rõ ràng.”
Tiểu Ngư tiên quan mỉm cười lãnh đạm, “Tuệ Hòa công chúa nói vậy là sai rồi, bản thần thực sự không biết vì sao ngươi đến đây.”
Tuệ Hòa hừ lạnh một tiếng, “Có phải ngươi đã động tay động chân trong đan dược của Lão Quân?”
Trái tim ta giật thót, chỉ nghe Tiểu Ngư tiên quan nhàn nhã nói: “Thì ra là vì chút chuyện cỏn con này, bản thần chẳng qua chỉ loại bỏ đi một vị thảo dược thượng hoả mà thôi.
“Ngươi!” Tuệ Hòa nhất thời tức giận, lập tức lạnh giọng châm chọc, “Ngoại giới đều lan truyền tình cảm sâu đậm, thắm thiết của Thiên Đế dành cho Thủy Thần, nhưng ai mà biết được Thiên Đế ngay cả người mình yêu nhất cũng lợi dụng lừa dối! Ngươi biết rõ Húc Phượng là một loài chim bất tử, rất có khả năng vẫn chưa hoàn toàn hồn phi phách tán; còn Thủy Thần sau khi xin được kim đan của Lão Quân nhất định sẽ đi cứu Húc Phượng. Ngươi biết rõ Húc Phượng thể chất thuộc hỏa tối kỵ giá rét, liền cố ý khử đi hỏa tính của đan hoàn. Hiện tại, Húc Phượng phải liên tục chịu đựng đau đớn do đan hoàn phản phệ, ngươi…” Chủ đề bỗng thay đổi, lời nói đầy mỉa mai, “Thủy Thần kia e rằng vẫn chưa biết bản thân là một con cờ phát huy tác dụng vô cùng tích cực? Nếu có ai đó nói ra nói vào…”
Ta nhất thời như bị sấm sét giáng xuống đầu, cả người ngây ngốc sững sờ.
Tiểu Ngư tiên quan đặt chén trà sứ men xanh lên bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ, nhíu mày nói: “Tuệ Hòa công chúa nói năng ngay thẳng như vậy, chẳng hay có thẳng thắn nói thật với Ma tôn rằng, hắn có thể chết rồi sống lại hoàn toàn không phải là do ngươi cứu?” Tuệ Hòa tái mặt thay cho câu trả lời.
“Huống hồ ma lực của hắn càng ngày càng cao, ngay chính bản thân hắn cũng không lưu tâm đến chút phản phệ nhỏ nhoi này, Tuệ Hòa công chúa làm vậy có vẻ dư thừa.” Hắn nói giọng khoan thai, trước sau như một vân đạm phong khinh.
Tuệ Hòa sau một thoáng sững sờ chậm rãi định thần lại, nói: “Cho dù Húc Phượng biết được Cẩm Mịch cứu hắn thì đã sao? Nếu không vì nhát đao trí mạng của cô ta, Húc Phượng sao phải chịu hồn phi phách tán? Nhưng trái lại, có một chuyện… Nếu như Cẩm Mịch kia biết được năm xưa cái chết của tiên Thủy Thần không phải do Húc Phượng gây nên, còn vị hôn phu Thiên Đế bệ hạ của cô ta ngay từ đầu cũng đã biết thủ phạm không phải là Húc Phượng, nhưng vẫn giấu diếm cô ta, lừa gạt cô ta, ngươi nghĩ cô ta sẽ phản ứng như thế nào?”
“Ta có lời khuyên ngươi đừng làm chuyện điên rồ!” Sắc mặt Tiểu Ngư tiên quan hoàn toàn u ám, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn, “Ngươi sắp sửa được như ý nguyện gả cho hắn rồi, nếu như nói trắng ra cho thiên hạ biết, ngươi không sợ giấc mộng hoàng lương của ngươi sẽ trở thành hư không sao?”
“Nếu Thiên Đế bệ hạ nói cho Tuệ Hòa biết đã loại bỏ đi vị dược thảo nào, Tuệ Hòa đảm bảo một từ cũng không tiết lộ! Nhưng nếu Thiên Đế bệ hạ khăng khăng theo ý mình, Tuệ Hòa cũng đành đánh cược một ván, liều mình cá chết thì lưới cũng rách vậy thôi!”
“Ngươi thật sự cho rằng, bản thần chỉ biết mỗi việc Húc Phượng không phải là người sát hại Thủy Thần, mà chẳng hề biết thủ phạm là ai sao? Ngươi dựa thế Thiên Hậu đi theo bà ta vạn năm có thừa, Hồng Liên nghiệp hỏa ít nhiều gì cũng học được chút ít chứ? Ngươi biết thần lực của Thủy Thần chỉ còn lại không tới nửa thành, giết y vì báo thù cho Thiên Hậu chỉ là mượn cớ, kì thực muốn mượn chuyện này gây chia rẽ Mịch nhi và Húc Phượng mới là thật, đúng chứ? Đáng tiếc, ngươi tính nhầm một bước, có lẽ ngươi chẳng bao giờ nghĩ tới Mịch nhi lại có thể một đao khiến hắn hôi phi yên diệt… Vẽ hổ không thành lại thành ra con chó!” Hắn lạnh lùng tung ra con cờ cuối cùng.
“Ngươi…” Tuệ Hòa hoảng hốt sợ hãi, “Ngươi… Ngươi biết được lúc nào…”
“Bản thần biết được lúc nào chẳng phải việc quan trọng, chỉ riêng những lời nói hở đầu hở đuôi của ngươi hôm nay cũng chính là không đánh mà khai. Ta khuyên ngươi một câu, ngậm chặt cái miệng lại mà thành thật gả cho hắn mới là chuyện nên làm, có hắn che chở cho ngươi, ngươi còn có thể tạm thời bảo toàn tính mệnh, chứ nếu như một ngày nào đó rơi vào tay ta, hừ… khắp thiên hạ đều biết, ta từng đồng ý với Mịch nhi sẽ thay nàng báo thù giết cha…”
Sắc mặt Tuệ Hòa trắng bệch, hoảng sợ đến cực điểm, “Ngươi… thì ra ngươi đã biết từ đầu, không ngờ ngươi lại lợi dụng ta làm liên lụy đến Húc Phượng, dùng chuyện này tiêu diệt hoàn toàn chút khả năng nhỏ nhoi của hai người họ… Ngươi… Ngươi thực sự là kẻ không từ bất cứ thủ đoạn nào!”
“Ngươi biết thì tốt rồi.” Vẻ mặt lãnh đạm, hắn phất tay một cái, cánh cửa rộng mở, “Đi thong thả không tiễn!”
Tuệ Hòa lảo đảo đi hết đoạn tường trắng ngói đen tưởng như dài vô tận, cuối cùng hốt hoảng khuất dạng trong vẻ sặc sỡ chói lòa của chiếc cầu vồng…
Ta chầm chậm từ từ trượt xuống từ trên song cửa sổ, cơn đau đớn do bị rơi xuống đất khiến ta không còn chút khí lực nào để chế ngự thuật biến hóa, nguyên thân hoàn toàn hiện ra, ta nhịn đau gượng dậy muốn nhanh chóng đi ra ngoài.
“Mịch nhi?”
Không thể dừng lại! Không thể quay đầu! Ta nhấc chân phóng đi.
“Mịch nhi!” Hắn vòng tay ôm chặt ta từ đằng sau, ta kinh hãi toàn thân run rẩy, liều mạng đấm đá vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng xiềng xích này, vọng tưởng giãy dụa, dùng hết đến chút sức lực cuối cùng cũng chẳng khiến cho cái lồng giam giữ kia mảy may tổn hại hoặc lung lay. Ta dùng ngón tay cấu vào cánh tay thép kia, cấu hết sức mình cho đến khi máu chảy đầm đìa… Cào cấu cho đến khi bản thân không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nhìn thấy máu huyết loang lổ ngang dọc, phân không rõ là máu của ai…
Từ trước tới giờ ta vẫn luôn là một con kiến nhỏ bé, cho dù có giương nanh múa vuốt thế nào cũng chỉ là phí công vô ích, thật buồn cười!
“Mịch nhi… nàng hãy nghe ta nói…” Buồn cười hơn, giọng nói của hắn lại còn run rẩy, đứt quãng, làm sao hắn có thể diễn xuất chân thật đến như vậy?
Nhưng hắn vẫn dừng ở đó không nói gì nữa, chỉ có cánh tay càng siết càng chặt, đôi môi run run quẹt ngang sau gáy ta, như một cây kim đâm vào người ta, ta rất sợ hãi…
“Mịch nhi, đừng nói với ta kiểu như thế… đừng rời bỏ ta…van xin nàng, đừng rời bỏ ta…ta rất sợ hãi…”
“Nhưng mà… ta ngay cả xương cốt cũng chẳng còn… mỗi tấc mỗi phân đều đã bị tận dụng sạch sẽ, chẳng còn lại gì hết. Vì sao? Vì sao ngươi còn không chịu buông tha ta?” Ta cắn môi, toàn thân run rẩy đầy ngờ vực, “Ta rất sợ, ngươi buông tha cho ta có được không?” Ta yếu ớt khẩn cầu, giọng nói run rẩy càng lúc càng nhỏ.
“Mịch nhi… Mịch nhi.” Hắn xoay bờ vai bạc nhược nhưng cứng đờ của ta lại, mặt đối mặt nhìn ta, ta sợ hãi đến mức hận không thể co đầu rụt cổ, “Mịch nhi… nàng hãy nhìn ta đi, có được không? Ta yêu nàng…ta thực sự rất yêu nàng… nàng đừng sợ ta… đừng bỏ rơi ta…”
“Không phải, ngươi nhớ nhầm rồi, ngươi không yêu ta. Ngươi chỉ gạt ta nói ngươi yêu ta, gạt cha ta nói ngươi yêu ta, gạt các phương chủ nói ngươi yêu ta, gạt lão Hồ nói ngươi yêu ta, gạt Liên Kiều nói ngươi yêu ta, gạt hết tất cả mọi người trong thiên hạ, lừa gạt lâu ngày, ngay cả chính ngươi cũng tin là thật rồi.”
“Không phải, Mịch nhi… nàng hãy tin ta, hãy lắng nghe trái tim của ta, ta thực sự yêu nàng… “ Hắn luống cuống ôm ta vào trong lòng áp lên ngực hắn, lời giải thích yếu ớt khiến lòng người rối loạn này gần như giống y như thật.
Ta chậm rãi lắc đầu, “Ta tuy ngu ngốc, thế nhưng cho dù ta có ngốc hơn nữa, hiện tại cũng đã rõ ràng mọi chuyện… Ngay từ đầu ngươi tiếp cận ta chỉ bởi vì ta là người ở bên cạnh Húc Phượng, ngươi muốn nghe ngóng tình hình của kẻ địch. Sau đó, lúc ngươi dần dần hoài nghi ta là con gái Thủy Thần, nhân bữa tiệc chúc thọ Thiên Hậu, ngươi cố ý bày thủy kết giới bị ta phá được, từ đó ngươi hoàn toàn xác nhận thân phận của ta.”
“Ngươi tùy ý để ta ra vào Tê Ngô Cung, tùy ý để Húc Phượng nhiều lần gặp ta, cũng chỉ vì dùng ta để nắm thóp hắn. Ngươi tặng ta Yểm Thú, cũng chỉ để nắm được hành tung của ta.”
“Rồi một hôm, Phật tổ gia gia khai đàn giảng thiền tại Đại Lôi Âm Tự ở Tây Thiên, chư thần chúng tiên lục giới đều đến dự, nhưng Thiên Hậu không đi, chỉ e ngươi chớp mắt đã đoán ra mánh khóe. Ngươi ung dung điềm tĩnh dẫn Thiên Đế và cha Thủy Thần bước vào, thấy ta giả chết nhưng không hề mở miệng, ngươi trơ mắt nhìn cha lòng đau tan nát vì tưởng rằng ta đã chết, tính mượn tay cha để giết chết Thiên Hậu, nhưng không ngờ lại bị Húc Phượng chắn đỡ. Nhưng mà cứ cho là Thiên Hậu chưa chết, Húc Phượng trọng thương, Thiên Hậu vào tù, mục đích của ngươi coi như là đạt thành rồi.”
“Cha bị Tuệ Hòa kia độc ác giết hại, ngươi rõ ràng biết hung thủ thật sự, rõ ràng biết ta hoài nghi Húc Phượng, ngươi rõ ràng biết…”
“Thế nhưng ngươi lại nói với ta: ‘Thủy Thần vì báo mối thù giết con mà muốn lấy mạng Thiên Hậu, Hỏa thần nhận thay ba chưởng, ngăn cản được, mẹ hắn bị tống giam, Hỏa thần ôm lòng oán hận, lại sợ Thủy Thần không vẫn muốn giết mẹ hắn lần nữa, bèn diệt Thủy Thần, vĩnh tuyệt hậu hoạn! ’ “
“Ba năm, trong ba năm ngươi biết được Húc Phượng vẫn luôn biết ngươi đang điều binh khiển tướng, biết ngươi có dã tâm muốn đoạt thiên vị, ngươi đã định liệu Húc Phượng sẽ đem nhược điểm của ngươi ra gây khó dễ vào thời khắc mấu chốt.”
“Thế nhưng, ngươi không chỉ là một thánh thủ chơi cờ, mà còn là một tay bài bạc, không phải sao?”
“Buổi lễ đại hôn, cũng chính là một canh bạc. Không cược bất cứ thứ gì, chỉ cược Húc Phượng sẽ xông vào hôn điện, và cược ta sẽ báo thù cho cha! Mười vạn đại quân ngoài điện căn bản chỉ là ngụy trang, tiền đặt cược của ngươi kỳ thực chỉ đặt hết lên một người, một người mà không ai sẽ ngờ đến…”
“Mà ta, lại chính là quân bài đó. Một chiêu phân định thắng thua. Lần đó, ngươi hoàn toàn lấy được toàn thắng, thành công trở về.”
“Thế nhưng, vì sao ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta? Ta tìm Lão Quân cầu đan dược, Lão Quân đồng ý với ta suy nghĩ một đêm, hôm sau ngươi liền giả vờ thay ta thuyết phục Lão Quân, kì thực là cản trở ta lấy đan. Ngươi biết rõ ta trước đây quý trọng nhất chính là linh lực, xem linh lực còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, cho nên ngươi liền hiến chiêu cho Lão Quân, bảo ta dùng sáu thành linh lực để đổi lấy kim đan. Ngươi nghĩ rằng ta chắc chắn sẽ không nỡ, còn Lão Quân cũng bảo vệ được đan dược, sau đó ta sẽ cảm kích ngươi vì đã nói giúp, mà Lão Quân cũng sẽ cảm kích đề nghị của ngươi. Nào ngờ, ta không chút do dự đổi linh lực lấy kim đan.”
“Thế nhưng, sao ngươi có thể bỏ qua một bước được chứ? Ngươi trước đó đã phòng ngừa ‘vạn nhất’, động chân động tay trong đan dược của Lão Quân, đến lúc đó, nếu vạn nhất ta đồng ý dâng linh lực, thì cùng lắm cũng chỉ đổi được một viên đan dược không toàn vẹn.”
“Sao ngươi có thể biết rõ bản thân mình muốn thứ gì đến như thế? Sao ngươi có thể thận trọng, tính toán không sai một chút nào như thế? Sao ngươi có thể biến tất cả mọi người thành con cờ của ngươi, bị ngươi lợi dụng, nhưng vẫn nghĩ ngươi là người trong sạch tinh khiết, lương thiện thân thiết nhất trên đời này như thế?”
“Hôm nay, ngươi đã ngồi vững vàng trên ngôi vị Thiên Đế, toàn bộ Thiên Giới ngoại trừ Nguyệt Hạ Tiên Nhân, không một ai dám thách thức với ngươi. Mà Nguyệt Hạ Tiên Nhân hoàn toàn chẳng thể uy hiếp được Đế vị cao cao tại thượng của ngươi. Tâm nguyện của ngươi đã đạt thành, vì sao vẫn không chịu buông tha ta?”
Chân tướng bại lộ tại dưới ánh mặt trời chói lọi, trần trụi khiến người ta không thể nào che chắn.
Hắn cúi mặt, đối với một tràng dài liên tu bất tận của ta, vẻ mặt trắng bệch không thể chối cãi.
Một ý nghĩ giá rét từ đỉnh đầu xuyên qua tim truyền xuống lòng bàn chân, ta run rẩy đánh hai hàm răng lập cập, “Lẽ nào ngươi… lẽ nào ngươi còn muốn dùng ta để đối phó hắn?”
Trong lúc hoảng loạn, ta không biết mình tìm đâu ra sức mạnh hung hăng đẩy hắn ra, hắn ngã xuống đất, ta khàn giọng nói: “Vô dụng thôi, hắn đã không còn chút tình ý nào với ta nữa rồi! Hắn hận ta tận xương tủy, hận không thể tự tay bầm thây ta vạn đoạn, hắn đã yêu người khác rồi, yêu kẻ thù giết cha ta…” Ta nghẹn ngào bước lui về phía sau, khóc không thành tiếng, “Ngươi buông ta ra đi! Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương hắn nữa đâu!”
“Không phải, Mịch nhi, không phải!” Hắn nửa quỳ trên đất kéo ta vào trong lòng, mặc cho ta tay đấm chân đá cũng không buông ra, “Ta sai rồi, trước đây đều là ta sai rồi. Thế nhưng, hôm nay ta thực sự yêu nàng, yêu đến đau khổ tột cùng, không thể tự thoát ra được… Ta nhìn thấy cảnh mộng của nàng, thấy cảnh hai người âu yếm trong mơ, nàng có biết lúc đó tâm tình ta thế nào không? Ta hận không thể rút kiếm hủy đi hồn phách của chính mình, nếu ta chưa bao giờ tồn tại, sao có thể gặp gỡ nàng, nếu không gặp gỡ nàng, thì sẽ không phải chịu nỗi đau đớn xé lòng như thế… nhưng mà, ta hiểu rất rõ ràng, ta phải nhẫn nhịn, chỉ có nhẫn nhịn mới trở thành kẻ mạnh thực sự, mạnh đến mức không ai dám không cúi đầu trước ta, mới có thể bảo vệ vững vàng người yêu của ta, khiến người yêu của ta thật lòng phục tùng đi theo ta…”
“Nàng năm lần bảy lượt lén lẻn vào U Minh thăm hắn, ta đều xem như không biết, ta chỉ xem như nàng vướng phải cơn nghiện, giống như nghiện ăn đường ngày trước, luôn phải chậm rãi đề phòng từng chút một, không thể vội vàng hấp tấp.”
“Sau đó, quả nhiên số lần nàng đi thăm hắn càng ngày càng ít, nàng không biết ta vui mừng đến mức nào đâu. Sau đó nữa, nàng đồng ý thành hôn với ta bên bờ sông Ngân hà, nàng có biết, khi đó ta đã không thể tin nổi đến mức nào không? Ta hạnh phúc đến mức trái tim bay bổng, khi đó ta đã nghĩ, chỉ cần nàng có thể cùng ta thuận lợi thành hôn, không có những chuyện bất ngờ xảy ra nữa mà cùng ta yên ổn sống bên nhau trọn đời, cho dù muốn ta chắp hai tay dâng tặng ngôi vị Thiên Đế, cũng không phải không thể…”
Ta nhìn khuôn mặt hoảng loạn đến chân thật của hắn, nghe hắn nói những lời nực cười lừa bịp đó, chỉ biết lắc đầu mờ mịt.