“Quả đúng như dự đoán!” Phượng Hoàng bất thình lình đưa tay kéo sát ta lại gần, đôi môi tái nhợt kề sát bên tai ta, đôi môi nhẹ nhàng khép mở thì thầm vào tai ta, “Thì ra, mục đích hôm nay cô đến đây là như thế… hmm, Thủy Thần bị Ma tôn U Minh bắt giữ, Thiên Đế tức giận, nhằm giải cứu Thủy Thần, không thể không tấn công Ma giới, nhân danh chính nghĩa, thay trời hành đạo!”
“Đáng tiếc, để cô phải thất vọng rồi, ta đã sớm phòng bị, U Minh trăm vạn quỷ tướng ngày đêm chuẩn bị chiến tranh, chỉ đợi lúc này!” Hắn ngẩng đầu, một nụ cười khát máu trên khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, đôi môi nhuốm đỏ, thốt lên hai tiếng dứt khoát âm vang như sấm, “Ứng chiến!”
Vong Xuyên rộng mênh mông, bốn bề là nước, cũng là hồn phách. Mây đen cuồn cuộn tầng tầng lớp lớp, áo giáp lấp lánh như những chiếc vảy bạc.
Bên kia Vong Xuyên, Thiên Đế toàn thân bạch y xuất trần, chắp tay sau lưng, phía sau là ba mươi sáu viên Thiên Tướng của Thiên Giới, còn có vô số thiên binh, đều cầm trong tay pháp khí hàn quang lạnh thấu xương, phản chiếu ánh nắng gay gắt của mặt trời chính ngọ, khiến người ta lóa mắt không thể nhìn.
Bên này Vong Xuyên, Phượng Hoàng đứng tại bến đò, hồng bào tung bay phần phật, mây đen phập phù chìm nổi, ánh nắng gay gắt nhờ vậy mà xuyên qua. Thập điện Diêm La đích thân ra trận, yêu ma quỷ quái lặng im chờ soái lệnh, quỷ tướng yêu binh sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Ngoại trừ mây bay cuồn cuộn, gió rít thảm thiết, không có một âm thanh nào, không có một động tác nào, trong không gian tĩnh lặng một luồng sát khí nặng nề đang từng chút từng chút không nhanh không chậm từ từ bốc lên.
Ta được an trí trên một cái ghế gỗ mun rộng rãi, xung quanh trang trí hết sức xa hoa, những sợi tua dài dọc theo lưng ghế rũ xuống, trông như một mái tóc dài dịu dàng của nữ tử, chập chờn tung bay trong gió. Ta đưa tay nắm lấy, ngỡ ngàng nhìn chúng trơn tuột trượt qua kẽ tay, cảm giác mịn màng, mềm mại như tơ đâm vào trái tim gần như chết lặng của ta.
Ta chỉ cách Phượng Hoàng có hai bước, nhưng cảm thấy xa xôi hơn cả khoảng cách giữa hai bờ Vong Xuyên. Ta nhìn Phượng Hoàng, Phượng Hoàng nhìn Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc nhìn ta. Thật đúng là một vòng luân hồi kỳ lạ, nực cười.
“Nhuận Ngọc hôm nay đến đây không phải vì hiếu chiến, mà chỉ muốn đón Thủy Thần về.” Thiên Đế rốt cục cũng lên tiếng trước, đôi mắt không vương bụi trần lặng lẽ nhìn ta, ẩn giấu sâu trong đáy mắt kia là cái gì? Hình như có một chút lo lắng và mất mát, nhưng tại sao lại như thế chứ? Hắn vĩnh viễn khiến người ta không bao giờ đoán được.
“Oh–” Phượng Hoàng khẽ hừ một tiếng, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhướng lên, cất giọng khoan thai bình thản, vang vọng giữa những lá cờ đang tung bay phần phật: “Nếu ta không thả thì sao?”
Con Thử Thiết Thú ở bên cạnh Thiên Đế giậm giậm chân, nóng nảy ngẩng đầu phì ra một hơi thở, hắn nắm chặt dây thừng trong tay, đạm nhiên nói: “Như vậy, chỉ có tiên lễ hậu binh!”
Phượng Hoàng ngửa mặt lên trời cười, “Hà tất nhiều lời, như ngươi mong muốn!”
Dưới bầu trời sắc thu, tiếng trống đột ngột gióng lên, tiếng kèn vang dội, ba quân giáp mã không đếm nổi, chỉ thấy tràn ngập khắp nơi.
Có Thần Tướng ngã vào Vong Xuyên, không thể leo lên, cũng có yêu ma trúng tên thần, hồn phi phách tán. Trong lúc hai quân đối đầu, chỉ có nhị soái sừng sững bất động, vô tình nhìn ngàn vạn chúng sinh, giữa lúc quyết định kế sách, dường như tất cả Càn Khôn đã được định sẵn từ lâu.
Chỉ có ta, đã không thể làm một tên lính quèn chém giết trên sa trường, cũng không thể làm một vị tướng cơ mưu túc trí, cùng lắm chỉ có thể làm một chiếc bè qua sông, một mầm móng khơi mào chiến loạn, bất lực trơ mắt đứng nhìn, ngày sau có khi còn phải gánh chịu bị bêu danh thiên cổ, bị thế nhân chửi rủa là kẻ họa thủy nhiễu loạn nhị giới.
Ta bỗng nhiên nhớ lại Phật tổ đã từng ví ta với một con mãnh hổ trong núi, lúc đó ta cho rằng đó là chuyện hoang đường không chịu nổi, hôm nay nghĩ lại, quả thật không sai một chút nào.
Ta nhìn khuôn mặt nghiêng của Phượng Hoàng, tựa như cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn cũng quay đầu lại, một đôi mắt đen như bóng đêm sâu không thấy đáy, hắn cười nhạt, như mỹ ngọc Côn Lôn rơi xuống một góc tây nam, nhưng lại không nhìn thấy cái lúm đồng tiền đảo điên nhật nguyệt kia nữa, cái còn lại, chỉ là hận, là khinh miệt, không còn yêu. Dần dần, binh lính Thiên Giới trở nên yếu thế, A Tì yêu ma dần chiếm thế thượng phong, ánh sáng báo thù chiếu sáng trên gương mặt Phượng Hoàng, vết máu của ta dính trên môi hắn đã khô từ lâu, nhưng trong vầng sáng kia lại làm nổi bật cái màu tái nhợt khác thường trên gương mặt hắn, mỏng manh như trong suốt… Có một làn khói nhạt bay ra từ đầu ngón tay hắn, chậm rãi chuyển động vờn quanh thân thể hắn, chỉ thấy hắn khẽ nhíu đầu mày, mím mím môi.
Chẳng lẽ là phản phệ?
Lòng ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi cái vị thuốc không biết tên bị thiếu mất trong kim đan.
Ta hoảng loạn nhìn về phía Thiên Đế, thì thấy hắn hơi ngửa đầu, ánh mắt xa xăm, nhìn về phía những đám mây đang bay. Trong tiếng leng keng sát phạt náo động, hắn yên lặng thất thần, tịch mịch chìm đắm trong thế giới mà ta không nhìn thấy được. Bỗng dưng, sau khi ta nhìn về phía hắn, hắn cũng quay đầu nhìn về phía ta, trong thoáng chốc, ánh mắt đầy sao, hoa hoè lưu chuyển.
Hắn hé miệng, hữu ngôn vô thanh, ta đọc được khẩu hình: “Mịch nhi, về nhà thôi.”
Ta điềm tĩnh nhìn hắn, cũng nhẹ nhàng mở miệng thốt ra một khẩu hình: “Dược!”
Tức thì, toàn thân hắn cứng đờ, quay mặt đi chỗ khác. Ta nhất thời khẩn trương, ngọn lửa sốt ruột đang thiêu đốt, khiến ta choáng váng, ngã ra khỏi ghế.
Bên dưới ghế phù vân tản ra, những bụi gai rậm rạp mọc bừa bãi hiện rõ, gai góc tua tủa, thân gai nhiễm máu, tiếng kêu gào của lệ quỷ vang vọng không ngừng bên tai. Nhưng mà, vào lúc ta nghĩ mình sắp rơi vào giữa bụi gai, thì lại được ai đó vươn tay ra giữ lại, lần thứ hai ngồi trở lại ghế. Trước mắt ta thoảng qua một góc y bào hồng sắc, chính là Phượng Hoàng. Đợi đến lúc ta hoàn hồn, hắn đã đứng ở chỗ cũ, đuôi mày khóe mắt càng thêm u ám, khẽ nhếch khóe môi, vẻ mặt châm chọc.
Trên đỉnh đầu hắn, một cây phượng trâm gọn gàng cắm giữa búi tóc đen, như thiên ngoại phi kiếm, làm nổi bật lên chiến bào đỏ thẫm, sát khí bốn phía, kim quang rạng rỡ…
Lòng ta bỗng dâng lên một dự cảm không may, bất chấp giọng nói khàn đi đau đớn, nôn nóng hét lên: “Trong kim đan đó có cho thêm một vị Đào Ngột, ăn Bồng Vũ là được, Bồng Vũ khắc Đào Ngột!”
Thì ra Nhuận Ngọc không giảm bớt vị dược thảo trong kim đan, mà là thêm một vị Đào Ngột, nhưng khi đó lúc theo dõi Tuệ Hòa, lòng ta đang khẩn trương nên quên mất điều này, một mực đi theo vào bên trong gốc cây cụt có ẩn giấu cơ quan, lại quên mất kim đan đang giấu trong người không thể ở gần MỘC, thế nhưng kim đan lại không hề bị tan biến, cho thấy đan này căn bản không sợ MỘC! Ta vừa nhớ lại việc này, liền thông suốt tất cả, lập tức hiểu ra trong đan dược này nhất định có cho thêm một vị dược có thể áp chế kim tính, mà thứ dược liệu có thể áp chế kim tính lại có hàn tính khử hoả, trong thiên địa chỉ có một loại —- đó chính là Đào Ngột sinh trưởng ở dưới đáy Dao Trì. Đào Ngột thuộc tính hàn, nhưng lại có một thứ cỏ có thể khắc chế, chính là một thứ cỏ dại thường thấy bên bờ Vong Xuyên, tên là Bồng Vũ.
Phượng Hoàng bất chợt quay đầu.
Ta còn chưa kịp thấy rõ thần sắc trên khuôn mặt hắn, thì khóe mắt đã thấy xẹt qua một luồng sáng kỳ dị, từ phía bên kia bờ Vong Xuyên phóng tới, như một mũi tên rời dây cung, một con ngựa thoát khỏi dây cương, nhanh như điện xẹt, thế tiến hung mãnh.
Ta không kịp nghĩ nhiều, chẳng biết sức mạnh từ đâu tới, nhún người lao tới phía trước ngực Phượng Hoàng. Không ngờ, Phượng Hoàng đã sớm phát hiện luồng ám quang kia, đã giơ tay tung một chưởng đón đầu, trong cảnh điện quang hỏa thạch, trong lòng bàn tay hắn ngọn lửa mãnh liệt ngùn ngụt phun ra, Hồng Liên Nghiệp Hỏa cuồn cuộn như lốc xoáy…
Chỉ trong một tích tắc, rất ngắn, ngắn lắm.
Luồng ám quang kia không thể bắn vào giữa ngực Ma tôn, còn chưởng Hồng Liên Nghiệp Hỏa kia cũng không thể cháy tới Thiên Đế ở bên kia bờ.
Ta yếu ớt ‘hự’ một tiếng, chầm chậm ngã xuống, một luồng kim quang Phật Ấn từ giữa lòng bàn tay bắn ra bốn phía…
“Cẩm Mịch!”
Nghe mang máng ai đó gọi tên ta, là ai nhỉ? Là Phượng Hoàng phải không? Nếu đúng là chàng, thì thật tốt quá.
Hóa ra, ta có thể nhẹ bỗng đến như vậy, nhẹ như một cọng lông vũ lầm đường lạc lối, chẳng biết quy y vào chốn nào.
Thực sự có kiếp sau sao?
Như vậy, ta nguyện làm một con bướm tung cánh bay lượn, một giọt mực thấm qua tờ giấy Tuyên Thành, một hạt cát cuốn theo gió đi xa…