Hương Thảo Thúc Tình

Chương 6: Chương 6: Cậu Không Phải Lập Tức Biết Liền Sao




Nam nhân này, nghiêm túc đáp ứng chuyện cho mình ở lại? Phó Tiểu Thanh kích động nắm thành quyền, khóa miệng không ngừng cong lên.

Ông chủ Tần nhìn cậu không giấu được tâm tư của mình, âm thầm buồn cười, quay người đi vào trong nhà. Phó Tiểu Thanh một tấc cũng không rời đi sát phía sau, từng bước nhảy nhót, lộc cộc lộc cộc, lần thứ hai tiến vào trong nhà gỗ nhỏ.

Lần này, nam nhân dẫn cậu đến thư phòng.

Trong gian phòng này trang trí đơn giản, thoạt nhìn có chút trống không, ngoại trừ tủ sách ở ngoài, cũng chỉ có một cái bàn lẻ loi bên cửa sổ. Trên bàn xếp mấy chậu bạc hà, chiều cao không đồng đều, thân cây khỏe mạnh, chồi non nho nhỏ vừa mềm mại vừa mẫn cảm. Ánh mặt trời từ cửa sổ thủy tinh từ bên ngoài chiếu vào, loang lổ trên lá cây xanh biếc.

Chỉ nghe ông chủ Tần “Răng rắc răng rắc”, cắt chúng nó thành vài miếng lại từ trong tủ lấy ra một tờ báo, cắt thành to nhỏ thích hợp, ngay ngắn đem mỗi mảnh bạc hà phân biệt bọc lại, chỉ để trên đỉnh hở một chút.

“Lại đây, người bạn nhỏ.” Ông chủ Tần đem bọc giấy chất đống trên bàn, vén lên vạt áo tắm, ngồi xuống ghế, vẫy tay với Phó Tiểu Thanh.

Hai cái chân của nam nhân thoải mái duỗi ra trong áo tấm, trắng như tuyết bộc lộ trước mắt Phó Tiểu Thanh, thoạt nhìn cân xứng mạnh mẽ, cực kỳ câu người. Phó Tiểu Thanh nuốt nước miếng một cái, căng thẳng nghe lời ông chủ Tần đi tới, ánh mắt bay loạn, không biết nên nhìn chỗ nào cho đúng.

“Gần thêm chút nữa.” Nam nhân không nói mà ra lệnh, mãi đến khi đầu gối của hắn và Phó Tiểu Thanh dán vào nhau, mới ra hiệu Phó Tiểu Thanh dừng lại, “Được rồi, cởi quần đi.”

Phó Tiểu Thanh cúi đầu xuống, liền nhìn thấy ngón tay trắng noãn của đối phương bám vào trên thắt lưng của mình, nỗ lực mở quần cậu ra. Trong lòng cả kinh, không phải nói muốn dạy mình phân biệt bạc hà sao? Sao… Lại muốn làm?! Hai tay Phó Tiểu Thanh vô lực nhấc lưng quần, kháng nghị uổng phí: “Nhưng là… Rõ ràng vừa mới làm xong trên xe…”Ông chủ Tần đập một cái lên tay cậu, ân cần dụ dỗ: “Thỏa mãn tính dục ông chủ, cũng là một phần công việc của cậu.”

Nghe lời này, Phó Tiểu Thanh lập tức không dám chuyển động, quyền rất nhanh không giữ được, ào ào rơi trên mặt đất, quần lót cũng bị nam nhân cởi ra kéo tới cái đùi lớn, côn thịt dưới quần không hề che chắn lộ ra.

Nam nhân thỏa mãn gật gật đầu, mở rộng hai đùi rắn chắc của mình, nhấc lên trên. Mắt cá chân gác trên bả vai Phó Tiểu Thanh, hai chân nhổng lên thật cao.

Phó Tiểu Thanh hút vào một ngụm khí lạnh. Thân thể ông chủ Tần bây giờ cong thành hình chữ U lớn, động tác này, độ khó hệ số siêu cao, người trẻ tuổi dẻo dai làm còn có chút lao lực. Phó Tiểu Thanh bị nam nhân lớn thật sợ đến toàn thân căng cứng, chịu trong lòng, bật thốt lên: “Anh… Anh đến cái tuổi này, chớ làm loạn, cẩn thận không chịu được!”

Cũng không thể trách cậu không biết lựa lời, nửa người trên nam nhân dựa vào lưng ghế tựa, chân mông dựng thẳng, toàn bộ lực đều đặt trên người Phó Tiểu Thanh đang không biết phải làm sao, cực kỳ nguy hiểm.

“Ô?” Bên môi nam nhân cong lên, hai chân nắm chặt, mắt cá chân dán lên lỗ tai Phó Tiểu Thanh, “Người bạn nhỏ, cậu còn rất quan tâm tôi mà.”

Có thể nguyên nhân trong lòng bị thuyết phục, Phó Tiểu Thanh luôn cảm thấy nụ cười kia có chút âm trầm. Bên tai bị nam nhân nhẹ nhàng mài làm chọc cho có chút ngứa, cậu muốn tách khỏi, nhưng bởi vì tư thế của đối phương khiến không dám cử động, đành phải vội vàng áy náy nói: “… Ông chủ Tần, đúng, xin lỗi. Tôi không phải ý này…”

“Không sao” Ông chủ Tần thờ ơ lắc đầu, dùng ngón chân cà cà tóc đen mềm mại sau ót của Phó Tiểu Thanh, “Chịu hay không chịu đến, cậu không phải lập tức biết liền sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.